Thạch Điện mặc dù thật sự rộng lớn, nhưng Lạc Nam nhờ vào Bát Hoang Hoành Thiên Viêm và sử dụng được Linh Lực nên tốc độ cũng rất khủng bố, thời gian không lâu đã dò xét gần hết các ngõ ngách bên trong Thạch Điện…
Hắn đuổi đến nơi này, vừa lúc chứng kiến cảnh tượng sư phụ đại chiến cùng Cẩm y thanh niên.
Mọi thứ nói thì chậm, nhưng thực tế diễn ra lại nhanh như chóp.
Từ lúc Võ Tam Nương kích hoạt Tử Môn cho đến thời điểm nàng bạo thể mà chết, chỉ khoảng vài chục hơi thở.
Nhưng bấy nhiêu đó, đã đủ tạo nên thảm kịch mà Lạc Nam cả đời này cũng không muốn nghĩ lại.
Chứng kiến một trong những người thân thiết nhất của mình nổ thành từng giọt máu, cảm giác này sẽ là như thế nào cảm thụ?
Lạc Nam không biết diễn tả, trái tim hắn như xé thành từng mảnh nhỏ, toàn thân trĩu nặng ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn, thân thể trở nên chao đảo, thế giới lúc này như sụp đổ xuống.
Một đôi con mắt hắc bạch đã đỏ ngầu như máu, năm tôn Đại Đỉnh trong đan điền động chân nộ không ngừng rít gào như muốn phá thể mà ra, toàn bộ tâm trí trở nên mơ hồ, tất cả là một mảnh trắng xóa.
Đau, đau như sụp đổ… cảm giác đau này, hắn chưa từng được trải nghiệm… dù là khi nghĩa phụ kiếp trước bị hại chết đi, hai người lên đường cùng nhau nên hắn cũng chưa từng đau đớn đến như vậy…
“Cứu sống nàng… bằng mọi giá nàng phải sống… bằng mọi giá!”
Một tia lý trí còn sót lại duy nhất lúc này, một ý niệm ngoan cường chèo chống không để bản thân suy sụp.
Lạc Nam điên cuồng giữ vững đầu óc thanh tĩnh, thân thể không ngừng lao vụt mà đến, trong đôi mắt đỏ ngầu như máu của hắn xuất hiện một tia ánh sáng hy vọng, khóe môi lẩm bẩm:
“Nhất định… nhất định sẽ có kỳ tích! Nàng sẽ không chết, sư phụ của ta, Tam Nương của ta sẽ không chết…”
Hít sâu một hơi lấy tất cả dũng khí, một kiện đồ vật bất chợt xuất hiện trong tay Lạc Nam…
Đó là một mảnh kính vỡ như thủy tinh, kích thước chỉ bằng một chiếc lá nhỏ, không tỏa ra bất kỳ một loại khí tức nào, nhưng bên trên nó lại loáng thoáng xuất hiện cảnh tượng vật đổi sao dời, vô số thời đại đứng lên ngã xuống, thần bí đến cực điểm.
Đem vô cùng vô tận Hồn Lực của mình truyền vào trong mảnh kính, như muốn thức tỉnh một thứ gì đó bên trong, đến khi cảm giác Hồn Lực của mình gần như cạn kiệt…
Lạc Nam cánh tay run rẩy, đột ngột đem mảnh kính vỡ hướng về vị trí Võ Tam Nương vừa bạo thể dùng lực ném mạnh mà đi.
“Hả? Thứ đồ gì!” Cảnh tượng này lập tức bị Cẩm Y thanh niên phát hiện, hắn đưa tay muốn chụp lấy mảnh kính, nhưng thứ đồ này lại quỷ dị xuyên thấu mà qua.
“Không thể nào?!” Cẩm y thanh niên hoảng sợ, hắn vừa từ mảnh kính vỡ kia cảm nhận được khí tức thần thánh nào đó, thậm chí vượt xa khí tức trên người phụ thân hùng mạnh của hắn.
Trong khoảnh khắc đó, một cổ lực lượng trong suốt đến từ mảnh kính vỡ ầm vang mà ra, bao trùm phạm vi một vòng xung quanh vũng máu dính trên mặt đất còn sót lại…
Theo sau đó, một âm thanh nữ tử bình thản nhưng không mất uy nghiêm… như đến từ nơi xa xăm nhất của dòng sông trường hà, như thở dài… lại như cảm thán từ mảnh kính vỡ nhẹ nhàng vang lên:
“Mảnh vỡ của Luân Hồi Kính! Kẻ nào thức tỉnh tàn hồn của bổn Đế bên trong nó, bổn Đế sẽ vì ngươi làm một việc trong khả năng của mình!”
“Là tiểu tử! Mong nữ Đế đại nhân đem sư phụ ta cứu sống, ơn này vĩnh viễn không dám quên!” Lạc Nam trong lòng dâng lên kinh hỉ như điên, cưỡng ép kích động trong lòng, vội vàng kính cẩn chắp tay, chỉ cần có kỳ tích phát sinh, muốn hắn dù quỳ xuống cầu xin cũng cam tâm tình nguyện.
“Như ngươi mong muốn!”
Tiếng nói của nữ tử hết sức thản nhiên, sau đó trở nên tràn ngập uy nghiêm, dù không xuất hiện nhưng thanh âm thong dong đã vang vọng không gian:
“Trẫm nói! Thời Gian Nghịch Chuyển!”
Tiếng nói của nàng như có thể trấn áp luân hồi, bình định vạn cổ, thống ngự thời không…
Trong ánh mắt hoảng sợ cùng cực của tên cẩm y thanh niên và sự chờ mong vô bờ của Lạc Nam, thời gian xung quanh vũng máu của Võ Tam Nương bất chợt nghịch chuyển, cảnh tượng như một thước phim quay chậm sống động…
Từng giọt máu, từng mảnh vụn da thịt nhỏ đến mức mắt thường không thể nhìn thấy tụ tập mà về, chậm rãi… chậm rãi, cảnh tượng thân thể bạo tạc không ngừng lùi lại… lùi lại… một thân thể nữ tử nằm bẹp trên đất, da thịt nứt vỡ, người đầy máu me, hấp hối… xuất hiện…
Chưa dừng lại ở đó, thời gian vẫn tiếp tục đảo ngược, đảo ngược… mãi cho đến thời điểm Võ Tam Nương và Thánh Nữ Man Hoang chỉ vừa thành công kích hoạt Tử Môn thì ngưng lại.
Kỳ tích… thật sự phát sinh.
Ánh mắt Lạc Nam trợn tròn, một giọt nước mắt chảy dài mà xuống, bất chấp tất cả lao đến như điên, đem cơ thể mềm mại có phần trầy trụa của nàng ôm vào trong ngực, miệng không ngừng mắng:
“Nữ nhân ngốc, mau giải trừ Tử Môn! Có ta ở đây rồi, nàng không cần liều mạng!”
Võ Tam Nương cùng Thánh Nữ Man Hoang Thánh Địa ngây người, các nàng… vậy mà không chết?
Hơn nữa thân thể trở về thời điểm chỉ vừa mới kích hoạt Tử Môn mà thôi, ngay cả một điểm lực lượng cũng chưa vận dụng? Nằm mơ sao?
“Còn không mau giải trừ Tử Môn?” Lạc Nam nghiêm nghị quát lớn, diện mục vặn vẹo hết sức dữ tợn.
Võ Tam Nương cùng Thánh Nữ giật nảy cả mình, mặc dù chưa biết mọi chuyện vừa diễn ra là như thế nào, nhưng điểm mềm mại trong lòng bị Lạc Nam tác động, ngoan ngoãn nghe lời hắn giải trừ Tử Môn.
PHỐC…
Nàng phun ra một ngụm máu lớn ướt đẩm cơ thể, toàn thân vô lực nằm trong lòng hắn, suy yếu đến cực hạn…
Một khi đã chấp nhận kích hoạt Tử Môn, dù ngươi có vận dụng lực lượng của nó hay không thì cơ thể cũng sẽ bạo tạc.
Bất quá cũng may mắn, bởi vì Võ Tam Nương chỉ mới luyện được bốn môn, lại thêm Man Hoang Thánh Nữ chỉ mới kích hoạt thêm Cốt Môn, vẫn còn Huyết Môn và Không Môn chưa từng động đến, vì thế di chứng hiện tại vẫn nằm trong giới hạn chịu đựng của cơ thể, miễn cưỡng giữ lại tính mạng cho các nàng.
Mặc dù là vậy, nhưng cũng chỉ còn một hơi hấp hối yếu ớt mà thôi.
“Nghịch Chuyển Thời Gian cần một cổ lực lượng quá mức to lớn, tàn hồn này của bổn Đế chỉ làm được đến đó mà thôi!” Âm thanh lạnh nhạt có chút suy nhược từ mảnh kính vỡ vang lên, cắt ngang dòng cảm xúc của Lạc Nam lúc này.
Đó đã là cực hạn của nàng, nếu tiếp tục đem Võ Tam Nương lùi về thời điểm chưa kích hoạt Tử Môn, đồng nghĩa luồng tàn hồn này của nàng cũng sẽ tan biến.
“Đa tạ Nữ Đế, tiểu tử vĩnh viễn không quên!” Lạc Nam ôm sát Võ Tam Nương, chân thành nhìn mảnh kính vỡ đang lơ lửng trên không trung nói.
Thứ đồ này chính là một mảnh Pháp Bảo không hoàn chỉnh mà Lạc Nam triệu hoán được sau khi hoàn thành nhiệm vụ hỗ trợ Cự A Man giành chiến thắng tại Võ Lực Đài, kèm theo đó là ba giọt Ôn Huyết Dịch.
Theo thông tin Kim Nhi cung cấp, bên trong mảnh kính vỡ phong ấn tàn hồn của một vị Nữ cường giả tuyệt thế…
Nàng là người tinh thông hai loại Linh Căn cực hiếm: Thời Gian và Không Gian…
Nàng cũng là chủ nhân đời trước của Linh Giới Châu hiện tại thuộc về hắn…
Nàng gọi Tuế Nguyệt…
Tuế Nguyệt Nữ Đế…
Mặc dù không biết vì sao một tia tàn hồn của nhân vật như Tuế Nguyệt Nữ Đế lại bị phong ấn trong mảnh kính vỡ, cũng không biết vì sao nếu có ai đó thức tỉnh nàng, sẽ được Nữ Đế hỗ trợ một việc trong khả năng của nàng.
Đó là những bí mật quá cao cấp mà hiện tại Lạc Nam chưa đủ tư cách tiếp xúc, Kim Nhi cũng không chịu nói… hắn chỉ cần biết rằng, mình làm đúng rồi…
Tuế Nguyệt Nữ Đế thật sự có thể Nghịch Chuyển Thời Gian, đem Võ Tam Nương của hắn cứu sống…
VỤT…
Mảnh kính vỡ cũng không ở lại, sau khi thay Lạc Nam làm xong một việc, nó dễ dàng xuyên thấu tầng tầng không gian kiên cố bên trong Thạch Điện, chỉ thoáng chốc đã biến mất dạng, mang theo một tia tàn hồn của vị Nữ Đế trong truyền thuyết kia.
Lạc Nam thở dài một hơi, mặc dù có chút thất vọng vì vị Nữ Đế kia lạnh lùng như thế, đời này không biết còn cơ hội gặp lại nàng hay không, nhưng ân tình hôm nay, hắn sẽ khắc ghi trong tâm khảm.
Ngày sau có cơ hội, trăm ngàn lần báo đáp…
Võ Tam Nương mệt mỏi dựa vào lòng ngực nam nhân, cảm nhận nhịp tim của hắn đập kịch liệt vì lo lắng cho nàng, khóe môi rướm máu thỏa mãn mỉm cười…
Cảm giác này, thật sự không tệ…
Trước khi chết trong đầu nàng chỉ toàn là thân ảnh của hắn thôi đấy.
“Thời Gian Linh Căn? Làm sao… có thể…” Cẩm y thanh niên như người mất hồn chứng kiến toàn bộ sự việc, dù với xuất thân cao quý như hắn, cũng cảm giác mọi chuyện trước mặt như đang nằm mơ.
Dù là tại nơi ở của hắn, Thời Gian Linh Căn cũng là tồn tại chỉ xuất hiện trong truyền thuyết, vạn cổ không ra, số lần xuất hiện người sở hữu Thời Gian Linh Căn qua vô số thời đại chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Dù sao thì sự nghịch thiên của Thời Gian Linh Căn quá mức khủng bố, nó có thể tác động trực tiếp đến quy tắc của luân hồi, khiến quy luật thế gian trở nên lộn xộn.
Những người sở hữu loại Linh Căn này thường thường không có kết cục tốt, bởi vì những thử thách mà thiên địa đưa ra cho tu sĩ sở hữu Thời Gian Linh Căn rất kinh khủng.
Ví dụ như, người khác Độ Kiếp bằng Lôi Đình bình thường, nhưng người sở hữu Thời Gian Linh Căn sẽ gặp phải Tam Sắc, thậm chí Ngũ Sắc, Thất Sắt Lôi Kiếp trở lên cũng xuất hiện trong quá trình Độ Kiếp.
Vận khí của những người này cũng cực kỳ kém cỏi, có thể nói là bị Thiên Địa chèn ép, từng bước khó đi. Thậm chí khi vận dụng đến lực lượng của Thời gian, phần lớn đều để lại di chứng nguy hiểm.
Nhưng nếu để người sở hữu Thời Gian Linh Căn trưởng thành, đó là sự tình tương đối đáng sợ, bởi những tồn tại bậc này chính là vô địch trong cùng cấp, vượt cấp chiến đấu nhẹ nhõm như ăn cơm uống nước…
Vậy mà hôm nay, tại một hành tinh cấp thấp, nơi Cẩm y thanh niên chẳng xem ra gì, toàn là một đám thổ dân ngu ngốc sinh sống, lại xuất hiện sự kiện liên quan đến Thời Gian Linh Căn.
Dù người ra tay không hề lộ mặt, nhưng chỉ với một lời nói uy nghiêm lại có thể đem Thời Gian Nghịch Chuyển, cứu sống nữ nhân đã triệt để nổ tung, quá mức khủng bố rồi…
Làm được điều này, chỉ sợ nữ nhân đó đối với Thời Gian đã chưởng khống đến mức lô hỏa thuần thanh, dựa theo phán đoán của Cẩm y thanh niên, dù là Tiên Vương sở hữu Thời Gian Linh Căn cũng không thể nào làm được.
Chuyện như vậy sao có thể không khiến người khác khiếp sợ?
Thậm chí Cẩm y thanh niên đang hoài nghi, mình có đang nằm mơ hay không?
Lạc Nam nhìn dáng vẻ của Cẩm y thanh niên, sát khí trong lòng đậm đặc chưa từng có, dù là đối diện với Lạc Phá Lôi hay Lạc Vũ cũng chưa từng muốn giết người đến mức như vậy.
Như đã nói, động vào hắn thì không mấy quan trọng… nhưng động vào thân nhân của hắn, Lạc Nam sẽ trở thành một con thú điên cuồng.
“Ngươi muốn giết ta?” Cẩm y thanh niên cảm nhận được sát khí của Lạc Nam, ánh mắt như nhìn một thằng ngu nói:
“Ta mặc dù không biết ngươi từ đâu may mắn đạt được một mảnh vật phẩm có liên quan đến nhân vật sử dụng Thời Gian, nhưng người đó đã rời đi! Và ngươi trong mắt ta cũng chỉ là một con kiến nhỏ, có biết không?”
Tất cả mọi chuyện từ đầu đến cuối Cẩm y thanh niên đều nhìn trong mắt, hắn hiểu Lạc Nam cũng không có liên quan mật thiết với nhân vật khủng bố bên trong mảnh kính vỡ kia.
Cẩm y thanh niên trong lòng tràn ngập ghen ghét, nữ nhân hắn nhìn trúng lúc này đang mãn nguyện tựa thân vào lòng nam nhân, mà tên khốn này còn có vận khí cứt chó từng sở hữu mảnh kính nghịch thiên như vậy.
Tại sao? Tại sao một tên thổ dân lại có được vận khí như vậy? Cẩm y thanh niên sao có thể cam tâm? Phải biết nếu mảnh kính đó thuộc về hắn, hắn có thể vận dụng nó một cách tốt hơn rất nhiều để đem lại vô số lợi ích to lớn, mà không chỉ đơn giản là cứu mạng của một nữ nhân như vậy.
“Nghỉ ngơi một chút, ta đem con ruồi đuổi đi!” Lạc Nam ôn nhu lau đi vết máu trên miệng Võ Tam Nương, thận trọng đem nàng đặt sang một gốc.
Võ Tam Nương muốn lên tiếng nhắc nhở hắn cẩn thận Tiên Lực, đáng tiếc nàng hiện tại ngay cả sức mở miệng cũng không còn, chỉ có thể dùng ánh mắt tràn ngập thận trọng xem hắn, ra hiệu phải cẩn thận.
“Hắn cũng là Tiểu Nam của ngươi sao?” Man Hoang Thánh Nữ âm thầm suy nghĩ, Lạc Nam ôn nhu với Võ Tam Nương, nhưng thật ra chẳng khác ôn nhu cùng lúc với cả hai nữ.
Đã vô số năm rồi, nàng chưa từng được quan tâm như vậy, chưa được cảm giác có người che chở như vậy.
“Keng, phát động Nhiệm Vụ Sử Thi – Hạ Tiên Lực: Thành công sẽ nhận được một lần triệu hoán Thể Chất, một lần triệu hoán Vũ Khí. Thất bại trừng phạt Võ Tam Nương sẽ sinh ra Tâm Ma trong lòng.”
Đúng lúc này, âm thanh cơ giới của Hệ Thống vang lên bên tai Lạc Nam, buộc hắn phải mở ra xem xét thông tin của nhiệm vụ.
Nhiệm vụ chú thích “Hạ Tiên Lực”: Ký chủ lần đầu gặp được kẻ thù sở hữu Tiên Lực, chỉ cần đem hắn đánh bại hoặc giết chết trong thời gian còn ở Man Hoang Tinh sẽ hoàn thành nhiệm vụ, nhiệm vụ thất bại là khi kẻ thù rời khỏi phạm vi Man Hoang Tinh.
Lạc Nam nghe xong hít sâu một hơi, ánh mắt ngưng trọng nhìn về phía Cẩm y thanh niên.
Hắn từ thông tin nhiệm vụ đoán ra một số thứ…
Nhiệm vụ cấp bậc Sử Thi, lại không yêu cầu hắn lập tức phân ra thắng bại với Cẩm y thanh niên, nhiệm vụ chỉ thất bại khi cẩm y thanh niên rời khỏi Man Hoang Tinh mà thôi, điều đó nói rõ Hệ Thống nhận định mình chưa chắc có thể đánh bại tên này ngay lập tức…
Cái gọi là Tiên Lực, thật sự sẽ khủng bố như thế sao?
Thiên tài đến từ Tiên giới, mạnh mẽ như thế nào?
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensex68.com/con-duong-ba-chu-quyen-3/
Tiên Lực, đây là khái niệm lần đầu Lạc Nam nghe qua, mặc dù chưa rõ tình hình như thế nào, nhưng Cẩm y thanh niên có thể bức Võ Tam Nương sử dụng đến Tử Môn, nhưng cuối cùng vẫn bại trận có thể thấy được lớm đóm.
“Muốn biết mạnh hay không, chiến một trận là được!” Lạc Nam sắc mặt lạnh lùng, Thiên Hạ Vô Song trực tiếp kích hoạt.
Trong khoảnh khắc đó, một luồng lực áp cuồn cuộn mà ra, khí thế của Lạc Nam kéo căng, phong độ lên đến cực hạn, ép đến Cẩm y thanh niên.
“Làm sao có thể?” Cẩm y thanh niên sắc mặt đại biến, kiến thức càng cao hắn càng nhận ra môn Bí Thuật này bất phàm, nhất thời nghiêm nghị quát:
“Tại một Tinh Cầu cấp thấp làm sao xuất hiện loại Bí Thuật bá đạo đến như vậy? Ngay cả Tiên Lực của ta cũng có phần kiêng kỵ?”
Bất quá rất nhanh, trong mắt Cẩm y thanh niên lóe lên vẻ tham lam cùng mừng như điên, nếu có thể đoạt được môn Bí Thuật này, tính luôn Hồng Hoang Cốt Kinh, thu hoạch lần này lớn rồi.
Lạc Nam mặc kệ tên này nghĩ gì, Khai Môn, Cơ Môn, Tốc Môn, Thể Môn, Mình Đồng Da Sắt toàn diện kích hoạt.
Tốc biến triển khai, Bát Hoang Hoành Thiên Viêm bùng phát kết hợp cùng Tốc Môn, tốc độ triển khai đến cực hạn, lóe lên một cái đã xuất hiện sau lưng Cẩm y thanh niên, một cái Bạo Tinh Quyền với Lôi cùng Hỏa cuồn cuộn mà ra.
Đế Diễm, Tam Sắc Lôi kiếp không hề giữ lại, toàn diện dồn vào một quyền này.
“Cái gì?” Nhìn thấy một đám hành động liên miên bất tuyệt của Lạc Nam, dù Cẩm y thanh niên kiến thức phi phàm cũng không nhịn được phải kinh dị.
Bất quá tốc độ ứng của hắn cũng kinh khủng vô cùng, xoay người một cái, Bát Hoang Chưởng ầm ầm mà ra.
Hai loại chiêu thức vừa nhìn đã thấy rõ mạnh yếu, bởi vì mặc dù thủ đoạn của Lạc Nam tầng tầng lớp lớp, nhưng công kích của hắn chưa đủ khiến không gian kiên cố tại nơi này tan vỡ.
Nhưng Cẩm y thanh niên thì khác, Tiên Lực vượt qua lẽ thường, ba loại Tiên Lực cùng ra, không gian đổ nát.
ĐÙNG…
Bạo Tinh Quyền cùng Bát Hoang Chưởng, Lạc Nam bị chấn bay ra ngoài, nặng nề nện lên một cột trụ bên trong Thạch Điện, cánh tay nát bấy.
Niết Bàn Linh Thủy cố gắng khôi phục vết thương…
“Sở hữu Dị Thuộc Tính cùng Lôi Kiếp đáng gờm thật đấy, đáng tiếc ngươi chưa chuyển đổi Linh Lực thành Tiên Lực, vĩnh viễn chỉ là con kiến hôi!” Cẩm y nam tử ra vẻ khinh thường nói, trong lòng thì nghiêm nghị không ít:
“Người này cơ duyên bất phàm, thủ đoạn lại tầng tầng lớp lớp, tuyệt đối không thể để hắn trưởng thành!”
Hắn quyết tâm trước hết thăm dò các con bài của Lạc Nam, sau đó bắt sống, đoạt hết tất cả về mình.
Cẩm y thanh niên sợ mình dùng toàn lực sẽ khiến Lạc Nam nổ chết, lúc đó thì công cóc.
Lạc Nam chật vật đứng dậy, trong lòng tương tự kinh hãi đến cùng cực, hắn cảm giác được Cẩm y thanh niên còn chưa xuất sử hết toàn lực, vậy mà xương cốt của mình đã sắp vụn vỡ rồi, nếu không nhờ Thể Môn cùng Mình Đồng Da Sắt kết hợp, hiện tại mình đã là một cổ thi thể.
“Ta nghĩ chúng ta nên chạy trốn!” Đan Mộng Cơ bất chợt hít sâu một hơi nói.
Lạc Nam không nói gì, bất quá hắn đã nghĩ đến một khả năng kinh khủng nào đó, trong lòng nhất thời nghiêm nghị đến cực điểm.
“Kẻ này đến từ Tiên giới hoặc nơi cao cấp nào đó, lại không bị Trận Pháp trong Thạch Điện áp chế tu vi, nói rõ hắn tùy thời có thể bùng nổ sức mạnh một cái tối đa, thậm chí có khả năng đạt đến đẳng cấp Linh Tu cao nhất ở Man Hoang Tinh Cầu, chúng ta không có chút phần thắng nào!” Đan Mộng Cơ hít sâu một hơi, làm ra phán đoán nói.
Lạc Nam trong lòng siết chặt, hắn cũng có suy đoán như vậy, Cẩm y thanh niên từ đầu đến cuối luôn biểu hiện quá mức thong dong bình thản, hiển nhiên luôn tự tin nắm giữ phần thắng tuyệt đối ở trong tay.
Bất quá tại sao Hệ Thống lại đưa ra nhiệm vụ như vậy? Mình hoàn toàn không có phần thắng a.
Không phải Lạc Nam thiếu tự tin với bản thân, mà là hắn khôn ngoan chấp nhận sự thật, biết người biết ta mà thôi. Mặc dù hận không thể diệt sát Cẩm y thanh niên ngay tại chỗ, nhưng giữ được mạng của mình và Võ Tam Nương mới là điều trọng yếu nhất.
Đại trượng phu giữ được buông được, không phải loại không não liều mạng bất chấp hậu quả.
“Thế nào? Sao không lên?” Cẩm y thanh niên khóe miệng khẽ nhếch, hắn mặc dù bị thủ đoạn của Lạc Nam làm cho kinh ngạc, nhưng đúng như Đan Mộng Cơ suy đoán, từ đầu đến cuối luôn mang tâm thái vui đùa con kiến nhỏ.
Thậm chí khi Võ Tam Nương kích hoạt Tử Môn, Cẩm y thanh niên vẫn không quá mức bận tâm, bị nàng đánh trúng chẳng khác gãi ngứa cho hắn.
Không phải Cẩm y thanh niên tự cao tự đại, mà là vì chênh lệch của đôi bên như trời và đất, dù hắn muốn nghiêm túc cũng không làm được.
Cảm giác này giống như ngươi sinh ra đã ở vạch đích, còn đối thủ vẫn đang lăn lộn kiếm từng đồng lẻ vậy, làm sao so?
Lạc Nam trong lòng hít sâu, toàn bộ lực lượng thể tu kéo căng, tế bào mở rộng, cơ bắp toàn diện bạo tạc, lùi một chân lấy đà, Linh Thể kết hợp, tung ra một đấm được gia trì bởi Lôi Hỏa.
“Cuồng Thú Quyền!”
“Ồ? Một quyền này đã sánh ngang Cực Cấp Vũ Kỹ, không tệ!” Cẩm y thanh niên dùng tâm thái cao cao tại thượng nhìn đến, đem tu vi bản thân thả lỏng một chút, thô bạo tung ra một cái Bát Hoang Chưởng.
Luồng khí lãng đến từ Cuồng Thú Quyền chỉ chống được giây lát, sau đó có dấu hiệu bị nghiền ép.
Lạc Nam lại không bận tâm điều đó, sau khi tung ra Cuồng Thú Quyền, hắn đã kích hoạt tốc độ bản thân đến mức tối đa, thân ảnh xuất hiện sau lưng Cẩm y thanh niên, Ngũ tôn đại đỉnh ầm ầm vận chuyển, Hợp Linh Chưởng ngưng tụ trong tay.
Hiển nhiên đây mới là một kích tối hậu.
Khóe miệng Cẩm y thanh niên nhếch lên khinh thường, chiêu giương đông kích tây này hắn chơi từ lúc ba tuổi.
Bằng tốc độ nhanh nhất quay đầu, trong mắt lóe lên kinh ngạc khi gặp Hợp Linh Chưởng của Lạc Nam, hắn âm thầm nhíu mày, giường như mình nghe qua ở đâu đó về loại Vũ Kỹ có thể dung hợp các loại thuộc tính này rồi?
Bất quá Vũ Trụ quá mức rộng lớn, Cẩm y thanh niên nhất thời cũng không nghĩ ra, ý tham lam trong mắt càng đậm, Bát Hoang Chưởng tiếp tục hướng Lạc Nam đánh đến.
Dù người có tầng tầng lớp lớp thủ đoạn, nhưng đẳng cấp Vũ Kỹ chênh lệch không thể bù đắp, thổ dân mãi mãi chỉ là thổ dân, bất quá không thể không nói thủ đoạn của người này thật nhiều, tốt nhất nên lộ ra hết để hắn tiện đường khai thác.
“Chính là thời khắc này!”
Lạc Nam thấy đối phương chuẩn bị tung chưởng, ánh mắt lóe lên nghiêm nghị quát:
“Định Hồn! Tạc Hồn Thuật! Xiềng Xích Linh Hồn!”
Ba loại Hồn Lực cùng lúc kích ra, tác động trực diện vào đầu não Cẩm y thanh niên.
Cẩm y thanh niên chỉ cảm thấy trong đầu oang một tiếng trong khoảnh khắc, rất nhanh mà thôi, Tiên Lực cuồn cuộn bộc phát mà lên, đem hắn trở về thanh tĩnh, phần đầu ẩn ẩn có chút đau nhức.
Xiềng Xích Linh Hồn vỡ nát, hai loại công kích khác cũng tiêu tan.
Dù không phải là một Hồn Tu, nhưng với tu vi thật sự của Cẩm y thanh niên thì Linh Hồn của hắn cũng mạnh mẽ đến đáng sợ, chút công kích của Lạc Nam chỉ đủ khiến hắn đau đầu giây lát, ngay cả bị thương cũng không tính.
Bất quá với một điểm ngắn ngủi ấy, Hợp Linh Chưởng đã tranh thủ hung hăng tiến đến, bắn vào người Cẩm y thanh niên, đem hắn đẩy bay.
Ầm Ầm Ầm…
Cẩm y thanh niên lăn lộn trên đất…
“Trốn!” Lạc Nam nhân cơ hội, ba chân bốn cẳng lao đến ôm chặt Võ Tam Nương, Tốc Biến triển khai liên tục năm lần, kéo dài một chút khoảng cách.
Chỉ là đáng tiếc, Cẩm y thanh niên không biết từ bao giờ đã dễ dàng xé nát không gian, ung dung cản trở trước mắt hai người, phủi phủi chút tro bụi trên áo, tiếu dung nói:
“Không thể không nói, ngươi làm cho ta bất ngờ, Thể Linh Hồn tam tu, lại có rất nhiều thủ đoạn, toàn bộ chúng nó rất nhanh sẽ thuộc về ta!”
Trong lòng Lạc Nam siết chặt, mồ hôi lạnh chảy khắp toàn thân, khí thế trên người Cẩm y thanh niên lúc này đã vượt xa mọi giới hạn hắn từng nhận biết, thậm chí nếu không có trạng thái Thiên Hạ Vô Song gia trì, thân thể nói không chừng đã bị ép dẹp lép.
“Đây rốt cuộc là tầng thứ gì?” Lạc Nam hít sâu một hơi.
“Chân Tiên Cảnh!” Cẩm y thanh niên tự tiếu phi tiếu nói, hắn rốt cuộc dùng đến thực lực chân chính, không muốn tiếp tục kéo dài thời gian.
Lạc Nam ánh mắt trực nhảy, mí mắt cuồng loạt, nhìn dáng vẻ đắc ý của Cẩm y thanh niên, biết mình đã không còn đường lui, hắn quyết tâm liều mạng.
“Hệ Thống, đem khí tức Cấm K…”
Lạc Nam định điên cuồng thả ra Cấm Kỵ câu dẫn Thiên Đạo đánh chết trùm.
RỐNG…
Bất quá chưa kịp hạ xong lệnh, một âm thanh chấn động cả Thạch Điện vang lên, tiếng Chiến Xa đang ầm ầm lao đến.
“Phụ thân…” Man Hoang Thánh Nữ trong lòng rung rung.
Ngũ Long Kéo Xe bá đạo xuất hiện, khung xương Hoàng Kim bên trên Chiến Xa lúc này ngạo nghễ mà đứng, hốc mắt trống rỗng trên đầu lâu khóa chặt Cẩm y thanh niên, thanh Cốt Trụ nặng nề ôm trong lòng ngực.
Chính là vị kia Thánh Chủ Man Hoang Thánh Địa.
“Đến tốt!” Cẩm y thanh niên vui mừng quá đỗi, không ngờ tên này tự tìm đến cửa, hắn khỏi cất công đi tìm.
ĐÙNG…
Thánh Chủ thân thể nặng nề nhảy vọt khỏi Chiến Xa, như một tôn chiến thần, tay cầm Cốt Trụ hung hăng đập xuống đầu cẩm y thanh niên.
“Bát Hoang Chưởng!” Cẩm y thanh niên đồng thời cứng đối cứng…
ẦM ẦM…
Luồng khí lãng chấn động đem Lạc Nam đang ôm Võ Tam Nương nện bay ra ngoài, hắn cưỡng ép nuốt xuống ngụm máu trào dâng trong lòng ngực, giữ bản thân tỉnh táo nhất có thể, nhân cơ hội mượn đà chạy trốn, trong lòng nghi hoặc hỏi:
“Thánh Chủ sao lại cứu ta?”
“Không phải cứu Công Tử, chẳng qua hắn cảm giác được khí tức của tên kia vượt qua quy tắc thiết lập của Trận Pháp bên trong Thạch Điện nên muốn ra tay tiêu diệt mà thôi!”
“Hắn được không?” Lạc Nam không quá tin cậy, Thánh Chủ Man Hoang Thánh Địa khi còn sống chính là cường giả tuyệt thế, bất quá hiện tại đã chết đi thực lực chắc hẳn không quá mạnh.
“Cầm cự được một thời gian đã không tệ, bộ Xương Cốt đó của hắn hiện tại chỉ đạt đến Thập Chuyển Cốt Tu mà thôi!” Kim Nhi âm thanh có chút ngưng trọng.
Lạc Nam sắc mặt tiếp tục khó coi, đợi Cẩm y thanh niên giải quyết xong Thánh Chủ chẳng phải sẽ tiếp tục truy sát hắn?
Với tu vi Chân Tiên của đối phương, làm sao mình có thể trốn thoát?
Quả nhiên thanh niên cẩm y trông thấy Lạc Nam bỏ chạy hoàn toàn không để ý chút nào, con chuột nhỏ mà thôi, chỉ cần kẻ này không rời khỏi Man Hoang Tinh đừng hòng thoát khỏi hắn truy tìm.
Huống hồ bên ngoài Thạch Điện còn có Ất Lão trông coi.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231