Thân là thiên tài của Lục gian, Lục Lang có nằm mơ cũng không nghĩ bản thân mình sẽ chết, càng không nghĩ đến sẽ chết tại một nơi khỉ ho cò gáy, nơi được xem là chuồng nuôi nhốt gia súc trong mắt hắn…
Đến giây phút cuối cùng, Lục Lang cũng không tin tưởng và chấp nhận sự thật…
Bất quá dù có tin hay không, thì cái chết của Lục Lang cũng hiện rõ mồn một trong mắt toàn thể mọi người, kẻ vừa uy phong không ai bằng, kẻ mở miệng là cao cao tại thượng đứng trên chúng sinh… đã hóa thành hư vô trước Hợp Linh Chưởng.
Đám cường giả Tu Chân Giới hai mặt nhìn nhau, đều nhìn thấy trong mắt đối phương sự kinh dị pha lẫn may mắn… bởi vì bọn hắn biết, an nguy của Việt Long Tinh có một tia cơ hội bảo tồn rồi…
Một đám tu sĩ Huyết Hoàng Địa sống sót còn sót lại nào dám tiếp tục ở lại, bất kể là phần thắng cuối cùng thuộc về Lạc Nam hay về Tiên giới, thì kết quả cuối cùng của bọn hắn vẫn là cái chết…
Nhân lúc tu sĩ Tu Chân Giới phần lớn bị trọng thương, mà đám Dạ Lang Tiên Tinh bận rộn vây đánh Lạc Nam, cả bọn nhao nhao chạy trốn như chó nhà có tang, chật vật không cần phải nói…
Đối với biểu hiện của đám người, Lạc Nam chỉ nhếch môi cười nhạt, ngay cả Chân Tiên hắn cũng từng giết qua, thậm chí từng giữ được mạng trong tay Ất Tiên như Ất Lão, giết một tên thiên tài Lục Lang không phải là chuyện gì quá mức to lớn…
Ví thế rất nhanh, khi Lục Lang vừa lúc tan biến, Lạc Nam rời khỏi hư không, nhìn thấy tứ linh vệ hồn thuật bị đánh vừa lúc tan rã, ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm một thân ảnh…
Đó là một tên nữ thiên tài Dạ Lang Tiên Tinh, diện mạo khá xinh đẹp… bất quá khi Lạc Nam nhìn nàng, nữ thiên tài không cảm giác được một chút ý niệm thương hương tiếc ngọc, trái lại với đó là sát khí ngập trời…
Lưu Chi sắc mặt đại biến, cái chết của Lục Lang và sự mạnh mẽ vừa rồi của Lạc Nam vẫn còn ổ trong mắt, bị hắn chọn làm mục tiêu, nàng hoảng sợ hét thất thanh:
“Không được!”
Lưu Chi không nói hai lời quay người muốn chạy, hiển nhiên kiêng kỵ Lạc Nam đến cực điểm…
“Tổn thương Tử Âm các nàng, để lại cái mạng của ngươi cùng Dị Mộc chuộc tội đi!” Lạc Nam ánh mắt lạnh băng giá rét, tốc độ triển khai đến cực hạn, mang theo sát khí ngập trời bao phủ Lưu Chi.
“Mau cứu ta!” Lưu Chi hãi hùng khiếp vía, nàng không cam tâm vứt bỏ Linh Hồn Bài, không cam tâm thua cuộc dễ dàng như thế, vội vàng hướng một đám thiên tài Dạ Lang Tiên Tinh hô lớn.
Đáng tiếc ai sẽ để ý đến nàng? Vài trăm tên thiên tài sau khi phát hiện kẻ cầm đầu là Lý Huyền và Lục Lang một trốn một chết, chiến ý đã toàn bộ mất sạch, trong người lại bị Ma Lực quấy nhiễu, làm sao còn dám cùng Lạc Nam chiến đấu?
Phải biết bọn hắn mặc dù là người Dạ Lang Tiên Tinh, nhưng lại đến từ rất nhiều thế lực khác nhau, ngày thường thậm chí có mâu thuẫn, trong Thí Luyện lần này cũng là đối thủ của nhau…
Trước tình cảnh như vậy, mấy trăm tên Thiên Tài Dạ Lang Tiên Tinh mất đi người cầm đầu, làm sao có thể đoàn kết được nữa? Làm sao có thể như người một nhà kề vai chiến đấu?
Mặc dù nếu cả đám đồng tâm hiệp lực liên hợp lại có khả năng khiến Lạc Nam gặp phiền phức thậm chí bức lùi, đáng tiếc một khi như vậy thì thiên tài Dạ Lang Tiên Tinh phải tiếp tục đánh đổi thương vong, số lượng cũng không ít.
Ai chấp nhận là kẻ hy sinh đây? Câu trả lời là không một ai… Cả đám lúc này như rắn mất đầu, mạnh ai nấy đào tẩu, hận không thể mọc thêm một đôi chân để có thể chạy nhanh hơn…
Bọn hắn đủ khôn ngoan để hiểu rằng đâu là thời điểm nên giữ mạng…
Chính vì thế, ngay khi Lạc Nam truy ngược mà về, đám đông Thiên tài đã như ong vỡ tổ, điên cuồng phân tách, hướng bốn phương tám hướng liều mạng bỏ chạy… làm như vậy, dù Lạc Nam có ba đầu sáu tay cũng không thể toàn diệt bọn hắn.
Bất quá không thể toàn diệt nhưng có thể diệt sát số lượng lớn, Lạc Nam cười ha hả liên tục đánh ra Quần Long Chưởng, đội hình của đám Tiên giới đã sớm rời rạc, ăn hai chưởng Quần Long, liên tục có người nổ tung trên bầu trời, chết thê chết thảm… dù sao không phải kẻ nào cũng mạnh được như Lục Lang, buộc Lạc Nam tốn nhiều thời gian truy sát, trong lúc nhất thời, vài chục tên bị Lạc Nam loại bỏ…
Nhìn thấy Lạc Nam hung tàn bá đạo, đám thiên tài càng thêm kinh hãi, có kẻ ném bỏ Linh Hồn Bài để rời khỏi Thí Luyện Chi Địa, lại có kẻ không cam lòng nắm sẵn Linh Hồn Bài trong tay sau đó bỏ chạy, chỉ cần gặp phải nguy hiểm sẽ lập tức vứt bỏ Hồn Bài…
Lạc Nam đến đâu, gà bay chó chạy đến đó, Dạ Lang Tiên Tinh tan tác… mục tiêu truy sát vẫn là Lưu Chi…
“Các ngươi… các ngươi, làm sao có thể như vậy?” Lưu Chi nhìn hoàn cảnh xung quanh dần trở nên vắng vẽ, sắc mặt trắng bệch lẩm bẩm, lòng kiêu ngạo và sự ưu việt đến của người đến từ Tiên giới sụp đổ không còn sót lại chút gì, tốc độ dưới chân không giảm, điên cuồng chạy vụt đi.
Giường như đã có Lục Lang làm tấm gương, Lưu Chi biết thời thế không trốn vào hư không, trái lại lao vút ngang bầu trời.
Lạc Nam truy sát phía sau thi triển liên tục vài lần Tốc Biến vẫn chưa chính thức đuổi kịp, hắn cười lạnh một cái tung ra Không Long Chưởng.
Hư ảnh Nghịch Long xuyên thấu hư không, đùng một cái đã tiếp cận Lưu Chi, hướng thân thể nàng giương nanh múa vuốt mà bay, không có chút thương hương tiếc ngọc…
Trong cùng lúc đó, Lạc Nam nhìn thấy hai tên thiên tài Dạ Lang Tiên Tinh khác ở gần đang điên cuồng trốn chạy, tiện tay vươn ra hai cái Nghịch Long Trảo diệt sát thành cặn bã.
“Bát Chu Thủ Hộ!” Ở phía bên kia, đối diện với Không Long Chưởng, Lưu Chi tóc gáy dựng thẳng, Dị Mộc từ cơ thể nàng điên cuồng tỏa ra tám hướng như tám cái chân nhện, sau đó tụ tập trước mặt thành một màn phòng ngự đàn hồi và kết dính…
ĐÙNG…
Dị Mộc tưởng chừng dẻo dai kiên cố của nàng bị Không Long Chưởng đánh cho nổ tung, Lưu Chi sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, một gương mặt tràn ngập hoảng sợ, khi chính diện đối kháng cùng Lạc Nam, nàng mới hiểu vì sao Lục Lang chết, vì sao Lý Huyền lâm trận bỏ chạy…
“Câu Hồn!” Một âm thanh nhàn nhạt đã vang lên, trên tay Lạc Nam xuất hiện một thanh cần câu bằng Hồn Lực, ở khoảng cách xa vụt một cái vung cần về phía nàng.
Lưu Chi lần đầu chứng kiến Hồn Kỹ quỷ dị như vậy nên có chút ngơ ngẩn, mãi đến khi lưỡi câu linh hồn kia móc vào linh hồn nàng, sắc mặt mới trở nên đại biến hét ầm lên:
“Không được, Mộc Võng Che Trời!”
Chiêu thức vừa đánh bại Mộc Tử Âm và Đan Mộng Cơ lại được Lưu Chi sử dụng, vô số Mộc hệ Tiên Lực kết thành võng trời hướng Lạc Nam chụp xuống, muốn đem hắn khống chế.
“Hừ!” Lạc Nam cười lạnh không thôi, tay nắm cần câu kéo mạnh…
“Á!” Lưu Chỉ hét thảm thiết một tiếng, nàng cảm thấy Linh Hồn mình bị cái cần câu kia đang lôi kéo ra khỏi thể xác, cảm giác đau đớn đến không muốn sống.
Đế Diễm cùng Lôi Kiếp bùng nổ quanh thân Lạc Nam, đem cái Mộc Võng Che Trời kia vừa chụp đến đã bị hủy thành tro tàn, không có một chút tác dụng nào đáng nói.
Lưu Chi thấy tình cảnh này sắc mặt triệt để tối sầm lại, xém chút nữa ngất đi… lúc này nàng mới hiểu nam nhân trước mặt rõ ràng chính là khắc tinh của mình, mọi thủ đoạn công kích và khống chế ở trước mặt hắn giường như vô nghĩa…
Buông bỏ sự không cam lòng, Linh Hồn Bài xuất hiện trong tay, Lưu Chi muốn từ bỏ Thí Luyện để giữ mạng…
Đáng tiếc, khi nàng chưa có cách đối kháng với Hồn Kỹ, đừng mơ có thể giữ mạng trong tay Lạc Nam, bởi hắn thật tâm muốn giết người:
“Định Hồn!”
Ánh mắt lóe lên đem Linh Hồn của Lưu Chi làm cho khựng lại, cần câu Linh Hồn trong tay toàn lực kéo mạnh, Lưu Chi lúc này không thể phản kháng, Linh Hồn toàn diện bị câu ra khỏi cơ thể…
Thể xác mất đi linh hồn trở nên đứng im bất động, mà Linh Hồn của Lưu Chi bị Lạc Nam kéo về phía mình, ở khoảng cách gần, hắn cười gằn một tiếng:
“Tạc Hồn Thuật!”
Một cổ Hồn Lực kinh thiên động địa bạo tạc mà ra, trực tiếp nện thẳng vào Linh Hồn vừa tách khỏi cơ thể của Lưu Chi…
“AAAAAAAA” Âm thanh tê tâm liệt phế vang khắp trời xanh, tiếng kêu thảm của nữ nhân nghe mà xé lòng, vô số sinh linh trong lòng run lên quỳ rạp xuống đất.
Mộc Tử Âm cùng Đan Mộng Cơ không thèm quan tâm đến kết cục thê thảm của Lưu Chi, ánh mắt hai nàng ôn nhu nhìn theo hình dáng hắn… các nàng biết hắn đang vì các nàng trút giận, bởi vì bình thường hắn ít khi ra tay nặng nề với nữ nhân như vậy.
Linh Hồn yếu ớt của Lưu Chi chỉ còn một chút ý thức mỏng manh, mang theo ý niệm phục tùng vô hạn, đáng thương cầu khẩn nói:
“Xin tha cho ta một lần, ta nguyện ý đời đời làm nô lệ của ngươi!”
“Nô lệ của ta? Ngươi xứng sao?” Lạc Nam thản nhiên đáp lại.
“Ngươi… ngươi dám nhục ta? Đừng quên nữ nhân của ngươi bại vào tay ai?” Lưu Chi lần đầu tiên trong đầu chịu phải nhục nhã như vậy, nhất thời cưỡng ép đau đớn linh hồn kinh khủng, thanh lãnh quát.
“Ha hả, nữ nhân của ta bại bởi ngươi không sai, nhưng một khi ta còn tồn tại… thân phận các nàng sẽ cao quý hơn ngươi vô số lần, đi chết!” Lạc Nam cười lớn, không tiếp tục dài dòng, trực tiếp thi triển Đoạt Hồn… đem Linh Hồn của Lưu Chi cắn nuốt.
“Ngươi… là ma quỷ!” Ý niệm cuối cùng của Lưu Chi chính là như vậy.
Lạc Nam cười nhạt, nếu trở thành ma quỷ có thể bảo vệ nữ nhân và người thân của mình không bị ức hiếp, hắn tình nguyện thành ma.
Sau hai tháng ngủ say, trạng thái Linh Hồn hiện tại đã cho phép Lạc Nam sử dụng Đoạt Hồn, chỉ cần không điên cuồng Đoạt với số lượng lớn như lần trước sẽ không đáng trở ngại.
Linh hồn của Lưu Chi bị thôn phệ, Lạc Nam tiện tay đem thể xác của ả đánh nát, từ bên trong bay ra một khối Mộc sáng lấp lánh với hình thù như một con Nhện đang nhả tơ, hết sức tinh xảo.
Mộc Chu Kết Dính – Dị Mộc của Lưu Chi.
Lạc Nam hài lòng mỉm cười, phất tay đem Dị Mộc thu lại vào không gian… chiến lợi phẩm này xem như không tệ.
“Ngươi đi chết cho chúng ta!” Hết sức bất chợt, phía sau lưng Lạc Nam thoáng hiện gợn sóng, hai cổ sát khí hùng mạnh bất chợt hàng lâm.
Lạc Nam có thể cảm nhận được hai lưỡi Kiếm sắc bén đến mức chí mạng trảm đến, một kiếm ngay cổ hắn, một kiếm muốn thấu qua tim hắn.
Hiển nhiên bên trong thiên tài Dạ Lang Tiên Tinh cũng có những kẻ tinh thông ám sát, chính những kẻ này đã đem Thất Sát Giáo phản sát hết sức kinh người, ngay cả Giáo Chủ là Sát Vương cũng bị cụt mất một cánh tay, trọng thương hấp hối… nếu Lạc Nam không xuất hiện kịp thời, có lẽ hắn đã chết rồi.
Thủ đoạn ám sát của thiên tài Dạ Lang Tiên Tinh khá cao minh, đáng tiếc trong quá trình chiến đấu thì Khai Môn và Nhìn Xuyên Yếu Điểm vẫn luôn được Lạc Nam kích hoạt, hắn đã sớm phát hiện hai con mồi này…
Khóe môi nhếch lên nụ cười ý vị, Lạc Hồng Kiếm vốn đeo trên lưng bất chợt phá không mà lên, Lạc Nam tay cầm chuôi Kiếm… xoay người mãnh liệt, Đế Diễm bao phủ thân Kiếm, một kích Tạc Thiên bạo phát mà ra…
KENG…
Hai tên ám sát chỉ cảm thấy thân mình chấn động, một cổ lực lượng như có thể đem bầu trời tách ra làm đôi quét mạnh vào thân thể bọn hắn…
Hai người như giẻ lau bay vụt ra ngoài, Lạc Nam cười gằn một tiếng, Lạc Hồng Kiếm trở về trên lưng, Song Long Chưởng cuồn cuộn mà truy…
RỐNG RỐNG…
Hư ảnh hai con Nghịch Long xuyên thấu bầu trời, đem hai tên thiên tài có can đảm ám sát Lạc Nam nghiền thành cặn bả, lại là hai cơn mưa máu bao phủ không trung…
“Kỳ tích… thật sự phát sinh!” Khảo gia hai vị tiền bối nhìn thấy một màn này, ánh mắt đục ngầu lấp lánh trong suốt, sau cùng không nhịn được khóc rống lên, lão lệ tung hoành.
“Thiên hạ này… thuộc về Hậu Cung, lão phu hoàn toàn tâm phục!” Thiên Vạn Bảo trong lòng hít sâu một hơi, tầm nhìn xa rộng như hắn đã nghĩ đến rất nhiều thứ trong tương lai.
Vô số người ánh mắt phức tạp nhìn bóng lưng ngạo nghễ giữa bầu trời kinh, dung mạo trẻ tuổi của hắn khiến bọn hắn giật mình phát hiện, người chặn đứng cơn bão của toàn thể Tu Chân Giới vậy mà lại là một thanh niên nam tử chưa đến ba mươi tuổi…
Lúc này vô số nam nhân mới hiểu vì sao, gần như toàn bộ những nữ nhân ưu tú trên Tinh Cầu đều ở bên cạnh hắn, cam tâm tình nguyện như vậy…
Mặc dù trước đây Lạc Nam cũng biểu hiện rất xuất chúng, thân là Thiên Tài top 10 Hoàng Kim Bảng đã rất không tệ rồi…
Nhưng thật sự nếu cùng chúng nữ đạt đến Độ Kiếp so ra, top 10 Hoàng Kim Bảng thật sự không xứng đáng…
Có vô số nam tử, thanh niên trên Tinh Cầu âm thầm đố kỵ, ghen ghét hắn… thậm chí có ý kiến lén lút cho rằng hắn chỉ là một bù nhìn của những nữ nhân cường đại kia mà thôi.
Lúc này đây, bọn hắn mới biết bản thân mình nông cạn đến mức nào…
Tại chiến trường này, tập trung toàn bộ cao tầng của Tu Chân Giới, nếu Lạc Nam không xuất hiện kịp thời, những cao tầng này toàn bộ bị giết đi… khi đó tinh cầu này thật sự sẽ trở thành một chuồng gia súc, tùy thời bị giết hại.
Chính thức lấy sức một người, ngăn cơn sóng dữ.
Lạc Nam không rảnh bận tâm suy nghĩ của nhiều người, hắn vẫn đang tiêu hóa lượng Linh Hồn khổng lồ vừa đoạt được, tu vi Hồn Tu chỉ còn một chút nữa sẽ đột phá Độ Kiếp Kỳ, chính thức bước vào hàng ngũ cường giả chân chính.
Mắt thấy còn một chút nữa có thể đột phá, Lạc Nam đang muốn lẫn mình vào hư không, thi triển Tốc Môn cùng Không Môn tiếp tục truy sát và đoạt hồn.
“Tiểu Nam, được rồi!”
Hai âm thanh mềm mại bất chợt truyền vào trong tay, Lạc Nam rùng mình một cái, bởi vì chính là Liễu Ngọc Thanh cùng Võ Tam Nương hai nữ.
“Chúng ta cần gấp rút trở về Bình An Thành, nơi đó hiện tại không người phòng thủ, nếu chẳng may bị tập kích… thì thật không xong!” Chúng nữ hiểu ý nhau đồng thanh nói.
Lạc Nam bừng tĩnh, quả thật như vậy… hiện tại vô số cường giả Tu Chân Giới tập trung ở đây, nếu đám thiên tài kia đang ở nơi khác tàn sát, như vậy thì được không bù nổi mất.
Nghĩ đến đây, Lạc Nam thả người lên Ngự Long Chiến Xa, đưa mắt nhìn toàn trường một vòng, uy nghiêm mở miệng:
“Các vị ở Hải Châu, U Nguyên và Hoàng Sa nếu không chê, toàn bộ thế lực có thể di dời đến Băng Thiên Đại Lục, ta sẽ chiếu cố một phen!”
Đám người nghe vậy bừng tĩnh, sắc mặt mừng rỡ như điên cung kính chắp tay: “Đa tạ Hậu Cung Chi Chủ!”
Bọn hắn hiểu Lạc Nam đây là đang muốn bảo vệ bọn hắn, ở Băng Thiên Đại Lục, hắn có thể giúp đỡ trong thời gian nhanh nhất, bằng không ở ba đại lục kia nếu bị đám thiên tài Tiên giới tàn sát, dù Lạc Nam có muốn chi viện cũng đuổi đến không kịp…
Nghĩ đến đây, vô số người cố gắng đè nén thương thế trầm trọng, nhao nhao phá không trở về, tranh thủ di dời thế lực của mình…
RỐNG…
Ngũ Long Chiến Xa ngửa đầu lên trời gào thét, mang theo Lạc Nam và chúng nữ, trực chỉ Bình An Thành lao vụt đi…
Trung tâm Việt Long Tinh Cầu, toàn diện trở thành phế tích… để có thể khôi phục như cũ, không biết phải chờ ngày tháng năm nào…
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231