Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 92

1, 2, 3… vài giây ngắn ngủi trôi qua nhưng thật quá đỗi hạnh phúc với ai đó, còn người kia thì giá như mình có thể đọc được suy nghĩ thì tốt biết mấy. Hương vị tình đầu khó quên, bằng một cách nào đó, bùa chú áp đặt lên não bộ mất rồi, nó đùa giỡn tâm trí tôi. Lòng không kiềm được, thật sự là không muốn dứt ra một chút nào, tất cả những phiền muộn, lo lắng và mệt nhoài suốt thời gian qua dường như đã được bù đắp thích đáng, tất cả bây giờ chỉ còn lại trên bờ môi ấm áp vương vấn như trái mọng của Nụ.

Cánh cửa chợt đóng lại khi người ấy nhận ra đây không phải là lúc, trong thoáng chốc, cô gái mà tôi đang hôn bỗng tròn mắt rồi bất ngờ dung hai tay đẩy tôi ra rất nhanh. Nàng nói như mếu.

– Không được…

Em lấy hai tay áp hẳn vào mắt bước qua tôi rất nhanh, làm tôi của giờ này vẫn còn hoang mang.

Kể từ sau Nụ hôn đó, tôi không hề thấy em cho tới lúc anh Huy và nhỏ Trang tiễn tôi và thằng D ra về. Thấy lạ nhỏ Trang hỏi tôi, câu ngớ ngẩn hồn nhiên bình thường nhưng khiến tôi như có ai táng hẳn vào gáy.

– Nè! Sao Bông không ra vậy Thành? Ban nãy thấy còn tận tình lắm mà?
– À… mình… mình không biết?
– Sao lại không biết? Nảy chỉ có hai người, nói dối thì cũng phải nói cho hợp lý chút đi chứ?

Lâm vào thế cùng, cũng may anh Huy nói chêm khiến tôi được nước mà làm lơ câu vừa rồi.

– Thành! Em có về được không? Hay để anh lấy xe chở về cho…[anh Huy lo lắng]
– Da! Không sao đâu anh… Em về được mà…
– Lúc nãy! Anh hơi nặng tay, bỏ qua cho anh nhé? Tại lúc đó anh cũng…
– Dạ… Không có gì đâu anh! Người phải lỗi là em mới đúng [tôi xuề xòa nói khiêm tốn, đúng thật là trước tới giờ tôi chưa bao giờ ăn nói như thế hết]
– Ừ! Vậy hai đứa về cẩn thận nhé…

Anh Huy tiễn hai đứa tôi ra tới tận cổng, vẻ ân cần của anh khiên cho tôi khá ngượng, thằng D nói đỡ vài câu anh mới chịu thôi, có thể là do chuyện ban nãy.

– Này Thành! Mày làm gì mà mặt hớn hở thế, sao cứ tủm tỉm hoài vậy? Mày bị điên à?

Tôi không bị điên, mà chỉ là cảm xúc hơi thăng hoa mà thôi. Hít thật sâu. Tôi trả lời lại nó.

– Làm gì có mày! Tại tao vui ấy mày. Nhưng mà mày nghe tao kể nè! Có cái này hay lắm hề hề!!

Tôi cứ tưởng nó sẽ hòa theo mà chờ đợi câu tôi thốt ra chứ, nào ngờ.

– Mày đừng có nói với tao là mày lỡ hôn con bé rồi chứ gì, rồi lúc nãy nó rối ngại nên không dám ra phải không? [ Nó nhìn tôi tinh quái, như thể ban nãy căn phòng kín ấy có thêm một người thứ 3.
– Sao mày biết? [Tôi trả lời rất nhanh. Một cách lộ liễu]

Nó không trả lời…

Giờ thì tôi mới nhớ ra một điều quan trọng.

– Mà D, sao mà mày biết nhà anh Huy mà đến vậy?
– Chuyện! Tao mà. Lúc mày đi là tao cũng ngờ ngợ thấy chuyện không hay rồi, kiểu gì cũng có chuyện, tao gọi thử cho nhỏ Bông trước rồi. Hỏi sao một hồi lòi thêm thông tin nhà đó có ông anh kia, thế là không hay rồi, bởi hồi ở bệnh viện tao cứ thấy ổng nhìn mày sát khí vãi.
– Khà khà! Bái phục mày đó, à mà nè! Ban nãy mày thấy anh Huy, ổng… ổng thế nào…
– Ý mày là hỏi tay nghề của ổng tới đâu hả? [Tôi gật đầu]
– Haizz… Đánh lộn, tránh được bao nhiêu thì tránh, người này giỏi thì sẽ có thằng pro hơn, ông huy đó cũng không phải tay vừa, hẳn là đam mê lắm, nếu tao có nhảy vào đánh lộn với ông ta thì…
– Thì sao? [Tôi hồi hộp]
– Thì… thì chạy chứ sao mày?
– Mày cứ đùa! Đã thử đâu mà biết?
– Bỏ qua đi! Nãy ông huy đó đánh ác đấy, không thấy gì là nhân nhượng chút nào, mày có bị sao không?
– Sao gì? Có làm sao đâu, thấy bình thường!

Thằng D biết tôi nói dối, nó cười đểu liền…

– Chém vừa thôi em, nói dối như cuội, nếu tao mà không đến thì giờ này ông ta cũng cắt mày ra thành mấy khúc rồi…
– Mà kể về chị của con bé Bông cho tao nghe coi, bộ xinh lắm hả? Mà sao nhìn cái vẻ mặt của lão huy ban nãy mà tao thấy thảm vậy?

Chị của Nụ, tôi chỉ nghe qua lời anh Huy kể lại, và chỉ nhìn thấy khi chị ta lớn lên ngoài tấm hình kẹp trong quyển sổ tay kia, và một tấm đứng chung với Nụ, còn lại tôi cũng chẳng thể hình dung nổi chị ấy bây giờ như thế nào, buồn miệng, tôi kể lại hết chuyện mà mình bước vào căn phòng hôm ấy cho nó nghe.

– Cái gì? Sao mày chắc người đó là chị của nhỏ Bông?
– Thì tao thấy bố mẹ Bông và chị ấy chụp chung với nhau mà, khi đó chị ta còn bé xíu. Đã thế răng bị sún [tôi nhún vai quả quyết]
– Vãi! Sún răng, [nó cười]
– Mà sao? Ông huy đó thích nhỏ chị của Bông lắm hả? Tao ngồi nói chuyện với ông đó cả buổi trời mà chỉ toàn nói chuyện của cô ta. Với lại tao còn biết thêm một thông tin nữa…
– Ừ! Anh có nói với tao vậy mà. Ơ nhưng mày nói biết gì chứ, anh Huy nói gì với mày à?
– Tao không chắc là đúng hay không nhưng nghe nói là bố mẹ của nhỏ Bông hình như ly dị rồi, đó cũng có thể là nguyên nhân hai chị em không còn gặp nhau. Rồi mỗi người ở một nơi…

Lời nó nói không phải là không có lý bởi chính tai từ anh Huy kể lại…

– Nhưng! Sao lại ly dị được? Tao nhìn ảnh gia đình họ thấy hạnh phúc lắm mà! Ai cũng phúc hậu, nếu nói ly dị thì thật là tiếc và đáng thương cho hai chị em.
– Còn chuyện này nữa nè Thành!

Thằng D trầm ngâm một hồi, hình như nó đang đắn đo có nên nói hay không.

– Sao? Anh Huy còn nói gì nữa hả?
– Ừ! Năm nay nhỏ Bông phải ăn tết một mình rồi, bố của nó bận không về được, biết vậy nên ông huy muốn nhỏ về nhà ông huy cho đỡ tủi.
– Hả? Thật không vậy? Thế Bông có biết không?
– Không! Bố nhỏ chỉ nói cho ông huy biết thôi, có thể là chưa phải lúc để nói…

Nghe nó nói vậy thì tôi muốn buồn thay cho Nụ, tâm trạng tôi tụt dốc hẳn, như thể người bi đát nhất lúc này không phải là em mà là chính tôi vậy, mong chờ có mỗi một năm về quê ăn tết mà lại lý do bận không thể về. Tôi thầm trách người bố ấy sao ác quá! Đi làm biền biệt rồi để con mình lủi thủi ở đây.

Sau một hồi im lặng, thằng D lại hỏi tôi…

– Thành?
– Hả?
– Tao hỏi mày?
– Ừ! Hỏi đi.

Ánh mắt nó đang nhìn lên trời, như thể đang nói chuyện với những ngôi sao vậy. Giọng nó trầm hẳn.

– Mày sẽ làm gì nếu ngày mai không bao giờ đến?

Thật sự là tôi không hiểu nó đang nói gì hết, một câu hỏi mang đây ý nghĩ, tôi đưa ánh mắt nhìn nó thăm dò.

– Ý mày là sao? Tao không hiểu gì hết? Mày muốn hỏi gì ở tao?
– Thì mày cứ trả lời theo ý của mày đi…
– À ừ, trái đất này vẫn còn quay, làm gì có chuyện nếu không có ngày mai chứ…

Nó nhìn sang tôi vẻ mặt khó tả. Tôi biết là tôi vừa đùa nó bởi trong câu hỏi có chữ nếu, chỉ là giả thuyết. Tôi trả lời lại.

– Nếu ngày mai không bao giờ đến thì có nghĩa là sẽ không nhìn thấy được ánh sáng ngày mai. Nguồn sống sẽ không còn, thì khi đó chỉ chờ chết thôi chứ còn gì nữa mà… có thể nói là tận thế tới nơi…
– Vậy giờ tao bỏ chữ nếu đi thì sao? Cơ hội sống vẫn còn, mày sẽ làm gì? [Nó mỉm cười hỏi tiếp]
– Vậy thì tao sẽ coi đó là món quà, tiếp tục mà sống, làm những gì mình thích… như là…
– Ăn ngủ, nằm đi học rồi chờ hết ngày!!! Đó có phải là điều mày sẽ làm khi biết mình vẫn còn sống. [Nó bỏ dở câu nói chờ tôi sẽ xử lý làm sao]

Không biết là nó đã nói gì với tôi, nhưng có lẽ nó đủ chín chắn và từng trả, chỉ hơn tôi hai năm tuổi, dường như nó đủ thông minh và biết rằng câu hỏi này không quá khó đối với tôi, nói hỏi vậy hẳn là phải có chủ ý. Thú thật nhìn vẻ mặt của nó lúc này cứ buồn man mác vậy.

– Ừ! Mày nói đúng, nếu người ta không biết rằng ngày mai sẽ không bao giờ đến thì hẳn họ sẽ sống thật cho ra hồn người cho những ngày cuối cùng, làm tất cả những gì mà người ta cho là có ích cố gắng thực hiện những ước mơ mà mình còn ấp ủ, còn nếu họ vẫn biết ngày mai sẽ đến thì…
– Thì ngược lại đúng không? Người ta sẽ mất đi ý chí, và cách sống. Sẽ không còn động lực nữa.

Đến nhà của Nhi, tất nhiên là tôi sẽ đi, mặc dù mình vẫn có thể biện cớ và nói dối thêm một lần nữa, nhưng dường như trời không đáp ứng rồi, mà vì hôm đó, tôi lại dính phải một chuyện.

Gần đến ngày về, tôi cố gắng dữ thương ở phòng, tránh làm những chuyện nặng bởi dư âm cơn đau hôm trước vẫn chưa hết, cứ phải uống thuốc giảm đau.

Cho đến ngày thứ 7, tôi sẽ cùng Nụ đến nhà Nhi, nhưng ngay hôm đó, tôi lại nhận được một cuộc điện thoại, là của Thành Toác. Tôi bắt máy. Một giọng nữ, xung quanh dường như rất ồn ào…

– Xin chào! Bạn có phải là người nhà của chủ nhân số điện thoại này phải không?

Biết là không hay, Thành Toác chưa bao giờ nhờ người con gái nào nghe máy dùm hết.

– Dạ vâng! Em là bạn học của cậu ấy. Có chuyện gì không chị?
– Cậu có thể tới bệnh viện H được không? Hiện tại bạn của cậu đang nằm ở đây, cậu ấy không bị tai nạn.

Tôi phát dựng cả tóc gáy, lòng nóng ran như lửa đốt, hấp tấp tôi vội khỏi thay đồng phục trường, bỏ ra khỏi phòng. Từ trước giờ Thành Toác nó luôn là người cẩn thận, hơn nữa, có có võ trong người, sao lại dễ dàng bị tai nạn nữa chứ.

Khi đến nơi. Tôi phải chứng kiến một hình ảnh không muốn xem. Ai đã làm mày ra như vầy vậy hả Thành? Tay… tay mày bị làm sao thế này, sao lại băng hết vậy? Nhìn thấy tôi, nó cười.

– Đến rồi à? Hà hà! Thật mất mặt, [nó ráng cười gượng, nhưng vẫn không thể nén được cơn đau]

Đau lòng, tôi chạy nhanh đến giường bệnh, hỏi gấp.

– Ai? Ai? Ai đã làm mày thành ra như thế này?
– Mày… mày đứng cho người nhà tao biết nhé!
– Là thằng thái đó! Nó đi theo một nhóm người, tao chạy không kịp, mày phải cẩm thận nhé.

Thật may là không ảnh hưởng đến dây thần kinh nào, nhưng vết thương bên ngoài thì khỏi phải nói, chỉ có hai tay thôi mà đã vài ba vết rạn, có vẻ độ vài ba tháng thì mới có thể lành trở lại.

– Dạ cảm ơn bác sĩ ạ?
– Mày hả tài, đang ở đâu vậy? Cả mày và nhỏ Nhài nữa, đến nơi này cho tao hỏi chuyện…

Tôi tức giận, bởi chuyện Thành Toác như ra nông nỗi này là do nó rủ rê.

Khi nhìn thấy người nằm trong kia đang hôn mê, mặt thằng Tài xanh lại, tôi tức giận không kìm được tung một cước vào bụng nó.

“RẦM!”

– Mày đáng bị như vậy!

Cả người thằng Tài va vào tường rồi ngã ra đất, con bé Nhài hoảng hốt khi nhìn thấy vẻ mặt tôi lúc này, nó không dám nói gì hết, chỉ biết chạy lại đỡ thằng Tài dậy. Nó cúi đầu, biết lỗi.

– Là tại tao! Tao xin lỗi, không ngờ thằng thái nó lại hành động như vậy, tao cũng không thể ngờ…
– Thế giờ nó đâu rồi? Thằng thái nó đang ở đâu?

Con bé Nhài nhìn tôi lo lắng, nhỏ lí nhí.

– Nó đang tìm ông đó?
– Thằng khốn nạn đáng ghét thủ đoạn, đáng lẽ mình phải thịt nó trước khi biết chuyện này, tôi hùng hổ bỏ ra khỏi viện.

Thằng Tài từ phía sau hỏi tôi.

– Mày tính đi tìm nó thật à? Mày không sợ nó…

Tôi cắt ngang.

– Mày đứng có đùa tao tài à? Thấy bạn mình bị đập mà ngồi yên được hả? Hơn nữa, nếu không xử lý nó thì tự động nó cũng tìm đến mình.

Nói rồi tôi cũng bỏ đi, không thể ngờ nó vẫn còn thù và ghét tôi đến như vậy, một lúc sau thì hai người đó cũng đi theo tôi…

Nghe Nhài kể lại, thằng Tài, với nhỏ phá nó quá, làm nó mất mặt trước bao nhiêu người, cứ tưởng nó sẽ biết điều mà bỏ qua, nào ngờ, nó cũng trở mặt với cả Nguyên, lần này thì gắt rồi, nó cũng không còn coi Nguyên là đối tượng theo đuổi nữa…

Theo lời của Nhài, tôi đến cả trường, cả những nói mà nó hay đến chơi nhưng dường như là không có, thất vọng tràn trề, tôi lại càng nóng hơn nữa…

Đến tận chiều, mà không thể tìm nổi nó, đến ngay cả số điện thoại của nó cũng không bắt máy. Nó đang trốn mình sao?

Hôm đó tôi về nhà của Nguyên, hỏi lại về con người thằng thái. Nhìn thấy tôi, Nguyên lo lắng.

– Thành! Cậu có sao không? [Cô nàng nhìn lên những vết băng gạc trên trán và tay tôi lúc này, chắc là tưởng bị thằng thái nó tẩn rồi]
– Ừ! Mình không sao?
– Vậy đây là? [Nàng chỉ vào tay tôi]
– À! Chỉ là hôm trước mình đi học võ, rồi vô tình gây gổ với một người đó mà!!

Chuyện gì đến rồi nó cũng sẽ đến, liệu người tôi muốn tìm nó lại mò đến tìm, mà rằng chuyện phải nói ở đây, tôi là con mồi của nó hay nó mới chính là con mồi. Một điều không thể ngờ, thằng thái nó lụy tình mất rồi, một lát sau, có tiếng xe inh ỏi ngoài cổng nhà của Nguyên, tôi ngó ra nhìn mà cũng không ngờ rằng chính là nó, bên cạnh là 5 thằng đi theo, hình như bọn nó biết tôi ở đây.

Thật xui khi cổng không khóa, nó cùng 5 thằng ung dung bước vào, không một phép lịch sự, nó đạp bể chậu hoa ngoài sân, bước vào rất nhanh. Tình hình lúc này khá khó khăn, tôi mang đau trong người, sẽ rất khó xoay sở nếu nó có ý định gây lộn.

Quả nhiên nó cũng không xem người mình từng theo đuổi trước mắt ra gì nữa. Hùng hổ nhìn thấy tôi…

– Mày cũng ở đây à? Đúng là oan gia ngõ hẹp!

Ánh mắt mó chứa đầy nỗi căm giận, không thể ngờ khi sau đó, lập tức 6 người bọn nó bao vây chúng tôi. Nguyên lo lắng.

– Thái! Anh đi về đi, muốn gây chuyện ở đây à?
– Im mồm!

Nó lớn giọng đe dọa, vậy là sẽ phải đánh lộn với chúng nó ngay tại nhà của Nguyên rồi, nhìn sang Nhài và thằng Tài, ánh mắt chúng nó cũng tỏ ra hiểu ý với tôi. Một thằng trong nhóm đó lên tiếng đe dọa.

– Chúng mày tiêu tới nơi rồi? Dám làm cho anh của bọn tao nổi giận [nó đặt tay lên vai tôi]
– Biết điều thì khôn ra nằm yên chịu đòn may ra… hahahah…

Ngông cuồng quá thể! Tôi cắn chặt răng. Khẽ nắm lấy cổ tay nó, đúng là “NÓI CHUYỆN VỚI BỌN GIANG HỒ CHÚNG MÀY CHỈ NHƯ ĐÀN GẢY TAI TRÂU”

Tôi kéo tay nó về phía trước, bất ngờ tung một cước về sau vào chính bụng nó, RẦM!

Quá bất ngờ, nó nằm hẳn xuống nền bất tỉnh. Thằng đứng cạnh sửng sốt lao vào tôi thì ngay lập tức Nhài từ phía bên hỗ trợ, cô nàng vật ngã nó rất nhanh, khá nhanh chỉ kịp nghe thấy tiếng tay bị bẻ kêu lên răng rắc lến vào tiếng la thất thanh của nó. Vậy là xử lý được hai đứa. Tôi kịp thời nhìn sang Nguyên…

– Nguyên! Chạy đi, gọi công an tới nhanh.

Ba đứa tôi đứng chặn cho Nguyên bỏ chạy, ngày hôm nay tao và mày sẽ giải quyết mọi ân oán.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188

Thể loại