Không rõ là thằng D nó đã nói gì với chị gái của em mà bây giờ cả 4 người chúng tôi đang chạy xe đi dạo đến công viên “nể mày thật” – để giải thích tại sao thì chắc chờ một phần ngoại truyện cuối cùng nhé. Em ngồi sau tôi yên lặng không ôm.
D và chị gái em đi trước, từ phía sau họ nói chuyện gì đó rồi bất giác giảm tốc chậm lại chờ tôi và em đi chung.
Tôi nhận ra vẻ mặt của chị trúc không mấy tự nhiên cứ chốc chốc lại nhìn sang em gái mình – và thằng D thì cười mỉm nó rảo bước đôi chân một cách vui vẻ.
– Tay sao vậy thành?
Tôi giật mình vội che những ngón tay đau vào túi quần cười nói.
– À không sao…
Tôi vừa nói vừa nhìn em. Khẽ hạnh phúc vì cuối cùng cũng kéo được cô tiểu thư khó tính ra khỏi nhà…
– Xạo đi mày, không phải lúc nãy ở lớp đánh nhau bị nó tẩn làm bong gân tay chứ gì?
Từ ngày không gặp anh em thằng Tuyến, tôi cũng không một lần nào đánh nhau dù chỉ một lần, và tôi cũng không thích ẩu đả, đáng sợ hơn rằng bên tôi khi đó có em, tôi sẽ bị nàng treo cổ nếu phát giác ra mình đánh lộn – nhưng hôm nay lại khác, tôi lại ngựa quen đường cũ – bình thường tôi sẽ giấu nhưng bây giờ thì phải cảm ơn thằng D thật biết ý nói vậy – em khẽ liếc nhìn tôi rồi quay đi, ánh mắt cũng đã ấm áp hơn làm tôi lay động quá trời – nói quá là ở khoảnh khắc đấy thì dù cho có bao nhiêu câu nói tốt đẹp của bất kỳ ai cũng không thể bằng một lần em trao ánh nhìn trìu mến đó với tôi vậy – tha thứ rồi sao? Ôi! – Tôi hét thầm trong lòng mà vui sướng…
Nói đoạn thì thằng D bày chuyện.
– Nè mọi người! Đi hoài vậy? Ngồi chỗ nào uống nước đi?
Công viên rộng lớn, về tối đủ sắc màu, hàng cây xanh cao lớn trải dài khắp đường đi – người người nói chuyện rôm rả, thật không khó để tìm một quán nước vỉa hè.
Không một ai lên tiếng – thằng D quê mặt chép miệng…
– Ừ! Không đi thì thôi, làm gì mà chẳng ai nói gì vậy? – Mà khi nào thì cậu đi vậy dương?
Bị nhắc đến mình em lúng túng đáp.
– Ừ! Sắp rồi…
– Sắp à? Vậy thằng Thành sẽ buồn lắm đó, – nhưng mà xa mặt thì đừng cách lòng nhé hai đứa bay.
Giọng nó to và dõng dạc khiến cho chị trúc cũng phải ngượng thay.
– Ai cần cậu nói – em đáp lại giọng vẻ như chẳng thẳng quan tâm.
– Chắc chưa? – Thằng D tủm tỉm…
– Chắc!
– Hơ hơ! Ừ chắc… v – vậy mà nghe thấy thấy thằng Thành đi đánh lộn thì lại nhìn nó chi vậy?
Nói xong thằng D bật cười tựa hồ thỏa mãn về mình đã làm cô gái thông minh cạnh tôi cũng phải lúng túng. – Chị hai em cũng thế, khẽ cười nhìn cô em gái.
– Mà thôi! Xin lỗi nhé dương, vụ đánh lộn này là do mình rủ nó đi đó, chỉ là thử lòng nhau thôi – cậu vẫn quan tâm nó – thôi thì nếu cậu và thằng bạn mình còn thích nhau thì dù có cách xa bao lâu chỉ cần còn yêu là không có gì phải sợ.
Em tôi chẳng đáp chẳng rằng chỉ biết im lặng đan tan không bào chữa gì – thú thật nếu phải đem ra để cân đo đong đếm tôi tin là thằng D giỏi hơn em một bậc về khoảng thuyết phục.
… Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://truyensex68.com/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/
Sao em không nói gì? Cứ mãi im lặng thế này thật sự khiến tôi quá khó chịu – tôi hơi mệt vì cả tối nay chưa ăn gì, đã thế còn đi đánh lộn giờ cứ chốc chốc bụng lại biểu tình liên hồi – 9h hơn! Trời đêm tĩnh mịch, chúng tôi dần đi xa hơn nơi đông người, những thân cây sần sùi cao lớn cành lá xum xuê che gần hết ánh sao lấp lánh của bầu trời – gió thổi từ nhiều hướng lượt lách vi vu khẽ lay động những chiếc lá đang nằm im dưới đường đi – hai con người đi cạnh nhau nhưng cô độc, tôi nghe tiếng bước chân mỗi lúc một rõ ràng – em mặc váy trắng, thanh mảnh tựa như một áng mây hồng trôi bồng bềnh trong mắt tôi! – Trong thứ ánh sáng nhẹ mờ ảo, hình ảnh em bỗng trở lên xinh đẹp hơn, tim tôi như trật nhịp xao xuyến sau bao ngày không gặp, không hiểu sao tâm trí lại treo lơ lửng trên không! Một hồi tưởng từ rất lâu, cái nắm tay đầu tiên, ánh nhìn đầu tiên, tôi lơ đãng nhắm mắt rồi lại mở to hít thở thật sâu nghĩ về ký ức đẹp đó.
Tiếng cười giòn tan tiếng nói của thằng bạn đâu đó biến mất, tôi bất giác quay lưng lại rồi ngó ngang ngó dọc nhận ra chỉ còn hai chúng tôi. Hóa ra từ đầu đến giờ thằng D và chị trúc đã biến mất sau khi tự động chùn chân đi chậm lại từ khi nào không hay.
– Hai người đó bỏ đi lâu rồi! Giờ anh mới biết à đồ ngốc!
Em cất giọng trả lời thắc mắc của tôi.
– Ừ…
Tự dưng thấy hơi ngột ngạt trong cổ họng, có lẽ đó không phải là câu tôi phải nói.
– Hết giận anh rồi à?
Em im lặng.
– Trả lời anh đi!
Tôi gia tăng bước đi về phía trước rồi quay lại đứng đối diện em khẽ nói.
– Nụ à! Anh phải làm gì để em hết giận anh đây? – Cho anh một cơ hội nữa đi.
Em nhìn tôi không đáp vẫn cố bước nhưng đã bị tôi đặt hai tay lên vai làm khựng lại.
– Xin em đấy!
– …
– …
Em cắn môi khẽ cúi đầu nhìn xuống đất, vai em khẽ run khiến tôi lo lắng, nàng lắc đầu rồi ngẩng mặt lên nhìn tôi bằng cặp mắt trong vắt hiện rõ vẻ oán trách, mắt em khẽ lay động rưng rưng như sắp khóc.
Tôi chẳng nói nổi câu gì, kéo thân hình mềm mại đó vào lòng mình ôm thật chặt, Nụ dựa hẳn vào vai tôi không vẻ gì là muốn thoát ra, – tôi mỉm cười hôn nhẹ lên mái tóc hít hà mùi hương thơm ngát từ cơ thể em.
– Anh xin lỗi…
– Đáng ghét!
– Ừ! Anh đáng ghét!
– Dám không nghe lời tôi mà bỏ đi đánh nhau.
– Anh biết sai rồi!
– Anh à!
– Ừ anh đây!
– Em sợ lắm!
– Không sao đâu! Anh sẽ nói lại với bác của em anh hứa đó.
– Ôm em chặt hơn đi!
… Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://truyensex68.com/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/
– Anh chở em về nhé?
Nụ khẽ siết chặt đôi tay trước bụng tôi hơn, em lắc đầu…
– Ờ! Vậy đi đâu…
– Hì! Em không biết.
– Thế về phòng anh nhá! – Thật sự là tôi không dám nghĩ bậy đâu.
– Hở về phòng anh?
Và tôi chở em về phòng luôn! Xin đừng nghĩ bậy. Tôi cởi giày bỏ một cúc áo cho bớt nóng, căn phòng còn hầm hầm nóng nên hai người ngồi thừ ngoài cửa.
– Anh đưa tay cho em xem nào…
Nàng đề nghị…
– À ừ! Không sao hết – tôi xắn tay áo cao hơn chìa ra cho em xem…
Tay tôi hơi run run khiến em khẽ lo lắng nhìn tôi.
– Em xin lỗi, lúc đó em không cố ý đâu tại…
– Anh chẳng thấy đau gì cả hì…
– Đồ nói dối! Anh chờ em chút nhé…
Nàng mỉm cười hiền như hoa như ngọc rồi đứng dậy chân sáo bước vào nhà tắm tìm thứ gì đó – chốc sau tay tôi đã được em cẩn thận dùng khăn ẩm lau nhẹ vết thương – nước lạnh thấm vào làm tôi khẽ giật nảy tay mặc dù Nụ cũng đã rất cẩn thận. – Tôi cười tươi hơn chống cằm bình yên chăm chú nhìn em.
– Cảm ơn em vì tất cả nhé! – Anh xin lỗi vì chẳng làm được gì, toàn làm em buồn…
– Á! – Nàng không để tôi nói tiếp bằng cách tì mạnh khăn ướt vào vết thương – khuôn mặt kiều diễm đỏ ửng khẽ trách.
– Anh nói nữa là em giận đó, em không cần biết bác akiko nói gì, em chỉ biết bây giờ em thấy rất hạnh phúc.
– Ừ!
– Nãy anh đi đánh nhau, giờ có còn đau chỗ nào không?
– À! Không hết lâu rồi…
– Có thật không?
– Hơi hơi… – tôi gãi đầu cười cầu tài…
– Đau lắm hả? Anh có cử động được không?
Tôi dù đã yêu em mấy năm nay nhưng mỗi khi chạm và nhìn thật sâu vào đôi mắt đen láy đó – thật sự…
– Anh cử động được môi.
Nàng rụt cổ thẹn thùng né tránh nhưng nào tôi để em thoát, khẽ nâng cằm nàng lên vừa đủ cao, hôn em thật sâu – em không từ chối, đôi mắt nhắm nghiền – ngọn lửa tình nóng hừng hực trong tim tôi thiêu cháy con người tôi từ bên trong, em đẹp lắm, tôi vuốt ve mái tóc em nhẹ nhàng len lỏi từng kẽ tóc, môi em ngọt lắm. – Em đáp trả vòng tay kéo tôi lại – em rùng mình mỗi khi tôi cắn nhẹ môi em, như kẻ tham lam tôi rời môi hôn lên trán lên mũi lên mắt lên chiếc cổ trắng ngần của em. Cơ thể em mỏng manh quá, hai tay tôi hư hỏng bắt đầu luồn lách cơ thể em – nàng rùng mình không phản kháng, có giọt nước mắt thấm mặn vào môi tôi – sợ hãi tôi giật mình kiềm chế lại dứt khỏi môi em lau nước mắt.
– Anh… anh xin lỗi… – tôi thở gấp nói như người hụt hơi.
Em mỉm cười khuôn mặt diễm lệ, khẽ lắc đầu gục đầu vào lòng tôi thủ thỉ…
– Em yêu anh mà.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188