Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 82

– Ban nãy mày có sợ thằng đầu trâu kia súc mày không Thành?

Tôi lắc đầu than thở.

– Tao không biết nữa! Nhưng mà tao nghĩ có Nguyên ở đó rồi thì tụi nó không dám làm bậy đâu. Nhưng mà tao chán cái cảnh đánh đấm lắm rồi.

Nói xong thì thằng Tài kéo vai tôi nhếch môi để lộ hàm răng đang nghiến chặt…

Nó chỉ tay vào tôi như không tin.

– Mày nói gì thế Thành? Mày tính răn đe tao à?

Tôi xua tay giải thích.

– Ầy! Tao nói là hạn chế đánh đấm đi mày ơi, tránh được bao nhiêu thì tránh. Mà thôi! Tao về đây.
– Ừ! Chào!

Trời ơi! Giờ nghĩ lại không biết là mình dính phải bao nhiêu vụ lộn xộn rồi. Chẳng biết đường nào mà lần.

Mà giờ đi đâu ta? Thôi! Xuống thăm bà chị mình cái đã.

Không biết chị đã đặt vé về chưa? Quái! Chị đi đâu rồi! Tôi hoảng hốt vì cửa phòng mở toang, “có khi nào là trộm?”. Tôi vội bỏ vào trong nhưng nhận thấy căn phòng vẫn gọn gàng không có dấu hiệu của kẻ gian lục lọi, quả thật là không thấy mất gì hết! Vậy chị đã đi đâu được cơ chứ?

Tôi bắt đầu thấy sợ! Gọi điện thoại thì “số thuê bao”. Chắc là hết pin chăng! Vội vàng chạy ra khỏi phòng, hỏi thăm người phóng bên.

– Chị ơi! Cho em hỏi cái chị phòng bên này đi đâu rồi ạ?
– Không biết em ơi! Chị mới về nên không biết [người phụ nữ lắc đầu]
– Cô bạn đó là ai vậy?
– Dạ! Chị em! [Tôi trả lời cho qua chuyện]

Hỏi thăm tất cả người phòng bên hy vọng sẽ có chút thông tin của chị, nhưng hầu như họ lại làm tôi thêm hụt hẫng…

– Anh không biết? Hì mà con bé xinh gái ấy là chị em à?
– Mình không biết bạn ơi! Mình mới đi học về…
– Anh gì ơi…[nhìn bộ dạng ngáp ngủ thế này thì… haizz…]
– Em thử hỏi bà chủ nhà coi, biết đâu bà ấy biết đấy…
– Vâng em cảm ơn…

Mồ hôi bắt đầu ướt đẫm cả lưng, tim mình đập nhanh, hơi chút khó thở, – chị đang ở đâu vậy? Hức! Chị mà có mệnh hệ gì thì em không biết ăn nói sao với bác đâu chi ơi. – Em xin lỗi hôm qua đã nặng lời mà…

Chạy gấp tới nhà chủ trọ, thay vì nhấn chuông mà tôi gõ cửa ầm ầm!!!

Một lúc sau thì có một người phụ nữ cỡ 50 ra mở cổng, vẻ mặt tức giận…

– Làm gì mà gọi cửa ầm ầm vậy cháu? Không biết nhấn chuông à? [Nhìn bộ dạng tái nhợt của tôi lúc này nên có thể bác ấy biết tôi không đùa]

Tôi quệt mồ hôi đang vã ra trên trán.

– Cháu xin lỗi. Nhưng bác ơi cho cháu hỏi là chị ở phòng số 4 đi đâu rồi ạ? Sao cháu tới mà cửa phòng mở toang vậy ạ?
– Cháu là ai của con bé đó thế?
– Dạ! Là em trai ạ!
– Ừ! Ban nãy bác có thấy chị cháu có gặp một con bé nào đó ấy…
– Rồi sao nữa hả bác? Thế bác có biết hai người đó đi đâu không ạ?

Bà chủ lắc đầu…

– Bác không biết…

Phù!!! [Vậy là chị không sao hết…]

– Vâng cháu cảm ơn bác!
– Ừ! [Bà chủ khóa cổng bước vào trong]

Vậy! Người mà chị gặp là ai thế? Có khi nào là… Tôi vội vàng lục túi quần lấy điện thoại gọi ngay cho Nụ.

Nhưng mà khổ thay. Điện thoại của Nụ cũng vậy, không có tín hiệu, chậc! Chuyện gì đang xảy ra thế này. Giữa lúc này! Đầu tôi loạn cả lên, không thể xử lý được gì hết [đây có thể là khuyết điểm lớn nhất của tôi]

Gọi cho D, gọi thêm cả cho Nhi, cả thằng Vương, rồi cả tụi bạn mình, riêng chỉ có gia đình anh Huy thì tôi không có sdt của ai hết, – ráng gọi hết cho tất cả những ai có liên quan và quen biết đến chị hay Nụ, biết đâu tôi sẽ có chút hy vọng…

– Không mày ơi!
– Chị mày sao lại hỏi tao ba!
– Hôm nay tao không gặp Bông, nhỏ Nhài cũng nói là không gặp [thằng Tài quả quyết]
– Hừm! Mày bình tĩnh đi Thành! Để tao tìm phụ cho.

Chạy muốn bở cả hơi tai, tôi thở không ra hơi. Thời gian cứ thế mà trôi, còn thông tin về họ thì vẫn không có, đôi lúc tôi giận lắm, chi ít thì phải gửi cho tôi một tin nhắn để người khác bớt lo chứ, đằng này…

8h tối: Tôi lang thang dưới đường phố, tìm kiếm trong vô vọng, điện thoại đã không gọi được cho chị, đã thế giờ này gọi cho lũ bạn mà không có thằng nào trả lời.

Bất lực rồi! Tôi chẳng thể nghĩ được gì tốt hơn ngoài gọi cho người nhà dưới quê. Nhưng gọi để làm gì chứ, chỉ làm cho bác thêm lo thôi, và cả Nụ nữa, tôi không thể nghĩ đến ai ngay lúc này ngoài Nụ dù biết bên cạnh chị cũng có rất nhiều bạn. Thành phố này quá lớn để tôi có thể tìm…

Có điện thoại… là D…

– Sao rồi! Mày tìm được rồi hả?

Giọng thằng D bình tĩnh.

– Đến bệnh viện “gjkj” đi!!! Tút tút…[nó cúp máy – cái thằng này! Không biết là nó có ý gì mà tôi thấy lúc này giọng nó dễ ghét quá]

Gì thế này! Sao lại có cả bệnh viện ở đây nữa chứ, thôi! Cứ đến đó đi rồi biết.

– Tao tới rồi nè D, sao! Chị tao đâu?
– Mày đứng ở cổng đi, tao ra liền! Đừng lo! Chị mày không sao hết!

Đúng là trong những lúc hoảng loạn, tôi chẳng thể biết được thật giả gì hết, ai nói gì cũng tin bởi trong thâm tâm luôn muốn tìm được người thân một cách nhanh nhất. Đúng! Điện thoại của lũ bạn mà tôi gọi không ai bắt máy đều có chủ ý hết – ngay lúc này! Bước chân vội vã vào khoa cấp cứu, dẫu biết là thằng D nói chị mình không sao, nhưng tim tôi vẫn đập thình thịch như muốn xổ ra ngoài vậy. Nhưng! Thế ai đang năm trong khoa cấp cứu vậy?

Bàng hoàng vì cả hành lang đập vào mắt mình ngay lúc này, thật sự khi ấy tôi cảm giác như mình là kẻ tệ nhất. Và tôi là người đến cuối cùng.

– Anh Huy [anh trai nhỏ Trang], bác gái [mẹ anh Huy], nhỏ Trang, bạn bè mình, và cả thằng Tài, Nguyên, Nhài nữa, còn người đứng sau thằng Vương, là Nhi. [Sao… sao… họ lại ở đây]
– Thành! [Tôi nghe thấy giọng chị sau lưng]
– Chị! Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Em… em không hiểu gì hết!

Chị cười buồn…

Để tôi giải thích mọi chuyện lúc đó: Nụ ghé nhà chị, thấy vẻ mặt tái nhợt, trán sốt cao [có lẽ còn dư âm trận mưa hôm đó]. Chị Hằng hoảng quá đưa đi viện gấp thành ra lúc đó quên không khóa của phòng. Và cái ngu nhất của tôi khi đó chính là gọi điện thoại cho hết tất cả người mà mình quen biết, thành ra bây giờ họ tập trung hết ở hành lang cấp cứu này [nhắc tới mà một nổ banh não vì mất mặt mất]. Về tình trạng của Nụ thì theo xét nghiệm lúc đó là sốt xuất huyết. À quên! Chủ kiến tắt hết điện thoại kia cũng là do anh Huy nghĩ ra, không biết là anh ấy có ý gì, cái này để giải thích sau vậy.

– Thôi! Mọi người về hết đi để mình bác ở đây với nó cũng được rồi, con bé không sao hết, phiền các cháu quá [giọng bác gái dịu dàng]

Nghe xong thì mọi người cũng về hết, nhưng thực ra đứng ở ngoài cổng [có lẽ là chờ tôi]

Riêng anh Huy. [Cái đáng sợ là ở đây], dù chỉ gặp và nói chuyện với anh sau cái hôm đó thì nay tôi có dịp gặp anh ấy – tôi hoảng khi anh Huy đưa ánh mắt đằng đằng sát khí dành cho tôi. Tránh ánh mắt ấy tôi thở thành tiếng đưa anh mắt về phía cánh cửa nhưng anh Huy vẫn đứng đó như chưa muốn tha cho tôi. [Như thể Nụ có chuyện gì thì anh ấy sẽ nhè tôi ra mà tẩn đầu tiên vậy]

– Huy! Về đi con! [Tiếng bác gái]

Anh Huy giật mình… chần chừ một hồi…

– Dạ! Con biết rồi! Nếu có cần gì thì mẹ nhớ gọi con qua nhé!
– Ừ! Con về đi! Mai còn đi làm, có mẹ ở đây chăm con bé rồi [bác gái dặn dò]

Hài! Người mình lo nhất là chị nhưng cuối cùng người mình cần phải lo ngay lúc này là Nụ, tôi muốn vào thăm lắm, nhưng! Liệu bác gái có biết Nụ bị như thế cũng là do tôi hay không…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188

Thể loại