Giờ phút này, tất cả mọi người đã ngồi cùng một chỗ, bao quát thiếu niên mở cửa cho hắn cùng Lệ Chính Dương.
Trên mặt bàn bày biện một nồi thịt vịt lớn, thịt vịt đã bị chặt nát, dùng gia vị ướp vào, mùi thơm chính là phát ra từ thịt vịt này.
Ngoại trừ thịt vịt, còn có hoa gạo sống, một chồng kén ve chiên dầu, cùng mấy thứ rau xanh cùng một vò rượu lớn.
– Lăng Phong sư đệ, tới tới tới!
Mập mạp Vương Uyên kéo một cái ghế tới bên người hắn, ra hiệu Lăng Phong ngồi xuống.
– Vương Uyên sư huynh, ta tự mình tới là được rồi, ngươi đừng quá khách khí!
Lăng Phong cười cười với Vương Uyên, sau đó ngồi xuống.
– Lăng Phong sư đệ, vị tiểu soái ca này gọi là Vương Tuần, hai năm trước tại tông môn bị người hãm hại, bị phạt đến Hắc Long sơn mạch, đi vào Hắc Long sơn mạch đằng sau, lại bị người tập kích, dẫn đến tu vi hoàn toàn không có, đại ca hắn là huynh đệ chúng ta, hiện tại cũng coi là người của đội chúng ta! Về sau hắn liền là sư đệ của ngươi!
Diêu Tiểu Thất chỉ vào thiếu niên ngại ngùng, giới thiệu cho Lăng Phong.
– Lăng Phong sư huynh tốt!
Thiếu niên lập tức đứng lên, hành lễ với Lăng Phong.
– Vương Tuần sư đệ tốt!
Lăng Phong cũng gật gật đầu với Vương Tuần.
– Ha ha ha, tới tới tới, mọi người uống rượu, đã sớm muốn ăn vịt Vương Tuần sư đệ nuôi, hôm nay rốt cục có cơ hội!
Mập mạp Vương Uyên cười lớn một tiếng, lập tứ cầm lên một cái chân vịt, phóng tới trong chén Vương Tuần, nói ra:
– Tiểu Tuần, hôm nay hạnh khổ ngươi!
Con vịt này là do Vương Tuần nuôi, cho Vương Tuần ăn chân vịt lớn này, chính là đương nhiên, mà lại Vương Tuần vẫn là người nhỏ tuổi nhất trong đám bọn hắn.
Cuối cùng, Vương Uyên lại đem một cái chân vịt lớn khác kẹp cho Lăng Phong, hôm nay Lăng Phong vừa tới, cũng được nhận ưu đãi.
Sau đó, mọi người liền bắt đầu ăn.
Hình ảnh này có chút ấm áp, Lăng Phong không nhịn được nghĩ đến sinh hoạt trước kia của hắn tại Súc Mục phòng, lúc kia, hắn cùng sư huynh sư tỷ, cũng là dạng này.
– Không biết sư huynh sư tỷ bọn hắn thế nào?
Lăng Phong ở trong lòng tưởng niệm một chút.
Ăn cơm xong đằng sau, Lăng Phong cùng đoàn người tiếp tục hàn huyên một hồi, lúc này mới trở lại bên trong phòng của mình, tiếp tục tu luyện Linh Tê Chỉ.
Sáng sớm ngày thứ hai, mặt trời đỏ rực, chân trời chậm rãi dâng lên, ánh nắng nhu hòa, cho đại địa độ lên một tầng kim quang.
Lăng Phong trong phòng chậm rãi thu công.
Trải qua một buổi tối tu luyện, hắn rốt cục đem linh văn bên trên mười ngón tay đều tu luyện đến cảnh giới màu vàng.
Linh văn màu vàng, đại biểu cho Linh Tê Chỉ tầng thứ ba.
– Dựa theo ghi chép bên trên Phương Thốn Thi, đệ tam biến Linh Tê Chỉ, có thể giải khai cấm chế Tiên Thiên đạo văn bố trí!
Khóe miệng Lăng Phong nổi lên vẻ mỉm cười.
– Lăng Phong sư huynh, rời giường, hôm nay Thất tỷ cùng Bàn ca bọn hắn muốn đi chấp hành nhiệm vụ, ngươi cũng đi theo một lúc đi!
Thanh âm Tiểu Vương Tuần truyền vào từ ngoài phòng.
– Tốt!
Lăng Phong lập tức nhảy xuống giường, đi ra ngoài phòng, sau khi rửa mặt, cùng mọi người ăn điểm tâm.
– Xin hỏi Diêu Tiểu Thất có phải ở nơi này không?
Nhưng vào lúc này, một thanh âm từ bên ngoài viện truyền vào.
– Đúng!
Tiểu Vương Tuần lên tiếng, buông đũa trong tay xuống, lập tức lao ra mở cửa.
Sau một lát, Vương Tuần mang theo một thanh niên nam tử phong độ nhẹ nhàng đi đến.
Thanh niên nam tử này dáng dấp ngọc thụ lâm phong, tuấn tú lịch sự, làn da trắng nõn, khuôn mặt cương nghị có hình, lông mày thon dài, mắt sáng như sao, trên khóe miệng treo vẻ mỉm cười thản nhiên.
Làm người khác chú ý nhất vẫn là chữ ‘Văn’ màu đen trên ngực hắn, phía dưới chữ ‘Văn’ kia, có hai đạo đường vân màu bạc.
– Nhị phẩm Giải Văn sư!
Ánh mắt Lăng Phong có chút ngưng tụ, hắn biết Văn sư tiêu chí hết thảy có ba loại, dấu hiệu màu vàng là Trúc Văn sư, dấu hiệ màu tímu là Minh Văn sư, dấu hiệu màu đen là Giải Văn sư.
Loại tiêu chí này, chỉ có người trải qua các khảo hạch chứng nhận Văn Sư đằng sau, mới dám đeo.
Những người tinh thông trúc văn thuật cùng minh văn thuật, ngực sẽ xuất hiện hai loại tiêu chí.
Nếu như tinh thông ba loại văn thuật, trên ngực có thể treo ba loại tiêu chí.
– Thang Ngọc Long đại sư, mau mau mời!
Bọn người Diêu Tiểu Thất nhìn thấy thanh niên nam tử này đằng sau, trên mặt lập tức lộ ra vẻ mừng rỡ, đều nhao nhao đứng lên nghênh đón.
Lăng Phong không biết gia hỏa này đến cùng là ai, cũng chỉ đành đi theo.
– Ha ha, Tiểu Thất cô nương khách khí, nếu là không để ý, mọi người liền gọi ta một tiếng Long ca đi!
Thanh niên Văn sư kia, cười nhạt một tiếng.
Bất quá chẳng biết tại sao, khi nhìn thanh niên nam tử này lần đầu tiên, Lăng Phong liền không thích người này.
– Vậy chúng ta liền không khách khí, Long ca, tranh thủ thời gian ngồi xuống, ăn một chút gì trước!
Diêu Tiểu Thất lập tức lôi kéo mở cái ghế, kêuthang Ngọc Long ngồi xuống.
Ánh mắt Thang Ngọc Long nhìn lướt qua những bánh bao ở trên bàn kia, chỗ sâu đôi mắt hiện lên vẻ khinh bỉ, sau đó mặt mỉm cười lắc đầu, nói ra:
– Tiểu Thất không cần quá khách khí, ta đã ăn rồi!
– Ăn rồi? Vậy chúng ta bây giờ liền lên đường đi, cưỡi chiếc chiến thuyền thứ nhất xuất phát, không cần làm trễ nải thời gian quý giá của Long ca!
Diêu Tiểu Thất nói xong, lập tức hơi liếc mắt ra hiệu với Vương Uyên bọn hắn.
Vương Uyên bọn hắn hiểu ý, lập tức buông đồ ăn trong tay xuống.
Lăng Phong nhìn thấy mọi người như vậy, cũng chỉ có thể lưu luyến để bánh bao đang ăn một nửa trong tay xuống.
– Không vội, không vội, mọi người ăn no bụng rồi đi cũng không muộn! Các ngươi ăn trước, ta vừa rồi nhìn thấy hoa mai trong sân rất xinh đẹp, ta ra ngoài thưởng thức hoa mai một chút!
Thang Ngọc Long cười cười, hắn không ăn, nhưng hắn cũng không muốn lưu lại phòng khách nhìn Lăng Phong bọn hắn ăn.
– Vậy các ngươi ăn trước đi, ta cùng Long ca ra ngoài thưởng thức hoa!
Diêu Tiểu Thất cười cười, sau đó mang theo Thang Ngọc Long đi ra phòng khách, đến tiền viện ngắm hoa.
– Lăng Thông sư huynh, gia hỏa này lai lịch gì? Tiểu Thất tỷ đối với hắn khách khí như vậy?
Lăng Phong cầm lấy bánh bao vừa rồi chưa ăn xong gặm một cái, nhỏ giọng hỏi Hầu Tử Lăng Thông.
– Gia hỏa này lai lịch cũng lớn, hắn chính là đệ tử của Quỷ Thủ Chân Quân Tử Vân phong, là một trong số ít Giải Văn sư tại Thanh Kiếm thành, gia hỏa này tại Thanh Kiếm thành có danh khí cực lớn, cơ hồ có thể một tay che trời, là chúng ta dùng nhiều tiền mời tới, trước mấy ngày chúng ta trong Hắc Long sơn mạch, phát hiện một cái sơn động, bất quá hang núi kia bị người hạ cấm chế, chúng ta không cách nào đi vào, cho nên hôm nay liền mời Thang Ngọc Long, muốn hắn giúp chúng ta giải khai cấm chế hang núi kia! Chờ một chút, hắn sẽ cùng chúng ta xuất phát, ngươi nên khách khí với hắn!
– Ừm!
Lăng Phong gật đầu, trong lòng hơi nghi hoặc một chút, tiếp tục hỏi:
– Thanh Vân phong chúng ta không có Giải Văn sư sao? Làm sao phải mời người Tử Vân phong?
– Ai, Thanh Vân phong chúng ta có Giải Văn sư, nhưng bọn hắn cũng không có được an bài đến Thanh Kiếm thành! Thanh Kiếm thành là thiên hạ của Tử Vân phong, liền ngay cả Long Minh cùng Hổ Minh đều rất khó đặt chân ở đây.
Trên mặt Lăng Thông lộ ra một tia vẻ bất đắc dĩ.
Bây giờ toàn bộ Thanh Kiếm thành, hết thảy hơn hai vạn người, thế nhưng là Giải Văn sư, cũng chỉ có ba vị, trong đó một vị chính là Thang Ngọc Long.
– Giải Văn sư quý hiếm như thế?
Lăng Phong khẽ giật mình, cái này đích xác có chút ngoài ý muốn, hiện tại hắn cũng coi là một cái Giải Văn sư đi?
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Phần 262
Phần 263
Phần 264
Phần 265
Phần 266
Phần 267
Phần 268
Phần 269
Phần 270
Phần 271
Phần 272
Phần 273
Phần 274
Phần 275
Phần 276
Phần 277
Phần 278
Phần 279
Phần 280
Phần 281
Phần 282
Phần 283
Phần 284
Phần 285
Phần 286
Phần 287
Phần 288
Phần 289
Phần 290
Phần 291
Phần 292
Phần 293
Phần 294
Phần 295
Phần 296
Phần 297
Phần 298
Phần 299
Phần 300
Phần 301
Phần 302
Phần 303
Phần 304
Phần 305
Phần 306
Phần 307
Phần 308
Phần 309
Phần 310
Phần 311
Phần 312
Phần 313
Phần 314
Phần 315
Phần 316
Phần 317
Phần 318
Phần 319
Phần 320
Phần 321
Phần 322
Phần 323
Phần 324
Phần 325
Phần 326
Phần 327
Phần 328
Phần 329
Phần 330
Phần 331
Phần 332
Phần 333
Phần 334
Phần 335
Phần 336