Phùng Thiên Tường nhìn giếng mỏ không ngừng có hồng quang xuất hiện, cười đến không ngậm miệng được.
– Ừm, Ngũ sư đệ thật là phúc tinh của chúng ta nha!
Bạch Tử Long cùng Trương Đại Cát đều gật đầu, bọn hắn sở dĩ chậm chạp không chịu đột phá trở thành đệ tử nội môn, chính là bởi vì Thanh Ngưu lĩnh truyền thừa.
Bây giờ ấn ký truyền thừa thứ năm rốt cục xuất hiện, cái này cũng liền mang ý nghĩa, bọn hắn có thể đạt được Thanh Ngưu lĩnh truyền thừa.
– Chúng ta chờ ở chỗ này đi, Ngũ sư đệ rất nhanh liền có thể đi ra!
Bạch Tử Long nói xong, trực tiếp đi tới dưới một gốc cây dâu ngồi xuống, hắn biết, Lăng Phong còn cần một canh giờ mới có thể hoàn toàn dung hợp cùng ấn ký truyền thừa.
Trương Đại Cát cùng Phùng Thiên Tường cũng đi tới, ngồi dưới bóng cây chờ đợi.
Đại khái sau một nén nhang, Bạch Tử Long bọn hắn nghe được lối vào vườn dâu có động tĩnh truyền đến, ba người sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, lập tức đứng lên.
Khi bọn hắn đang chuẩn bị phóng tới cửa vào vườn dâu, một thân ảnh khổng lồ xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ.
Nhìn thấy thân ảnh quen thuộc này, Bạch Tử Long bọn hắn đều sửng sốt một chút, lập tức trên mặt bọn họ đều lộ ra vẻ mừng như điên.
Đạo bóng người này, chính là Quan Vân Phượng.
– Nhị sư muội!
– Nhị sư tỷ!
Bạch Tử Long bọn hắn lập tức chạy về phía Quan Vân Phượng.
– Bạch lão đại, lão Tam, lão Tứ!
Nhìn thấy Bạch Tử Long bọn hắn, trên mặt Quan Vân Phượng cũng mỉm cười.
– Nhị sư muội, ngươi làm sao tỉnh lại nhanh như vậy?
Bạch Tử Long vọt tới bên tay trái Quan Vân Phượng, lập tức đưa tay đỡ lấy nàng, một mặt ân cần hỏi.
– Đúng thế, sư tỷ, ngươi làm sao tỉnh nhanh như vậy?
Trương Đại Cát đi đến bên phải Quan Vân Phượng, cũng bắt lấy tay phải Quan Vân Phượng, nhẹ nhàng vịn nàng.
– Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Hàn độc trên người ta, làm sao bị hóa giải? Còn có ấn ký truyền thừa, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
Quan Vân Phượng quay đầu nhìn chằm chằm Bạch Tử Long, hiện tại trong lòng nàng có rất nhiều nghi vấn.
– Ha ha, Nhị sư muội, ngươi chớ có sốt ruột, chúng ta đi qua kia ngồi xuống, lại chậm chậm nói cho ngươi!
Bạch Tử Long cười một tiếng, trong khoảng thời gian Quan Vân Phượng hôn mê, thật là có quá nhiều chuyện phát sinh, mỗi một kiện hắn đều có thể nói khoác nửa canh giờ.
– A? Những lá dâu mạch lạc này, vì sao biến thành màu vàng? Còn có, những quả dâu này, thế mà cũng hiện ra kim quang?
Quan Vân Phượng rất nhanh liền phát hiện cây dâu trong vườn dâu khác thường, đôi mắt đẹp trợn tròn lên.
– Hắc hắc, Nhị sư tỷ, chớ kinh ngạc, ngồi xuống, lại nghe chúng ta chậm rãi kể lại!
Nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của Quan Vân Phượng, Trương Đại Cát cùng Phùng Thiên Tường cũng đều một mặt cười đắc ý, lúc trước bọn hắn phát hiện biến hóa của vườn dâu, cũng đều rất kinh ngạc.
Quan Vân Phượng cố nén hiếu kỳ trong lòng, đi đến dưới một gốc cây dâu, sau đó ngồi xuống.
– Hiện tại có thể nói a?
Quan Vân Phượng ngẩng đầu nhìn chằm chằm Bạch Tử Long, biểu lộ có chút vội vàng.
– Ha ha, đương nhiên là có thể, nên nói từ đâu nhỉ?
Bạch Tử Long đưa tay sờ lấy cằm của mình, tròng mắt chuyển động, cuối cùng nhếch miệng cười một tiếng, nói:
– Liền nói từ chuyện Thiên Dương Đan đi, Nhị sư muội sau khi hôn mê, chúng ta đều gấp chết rồi, chúng ta lúc ấy đều cho là lần này ngươi chết chắc, thế nhưng là lão thiên gia nhân từ, không để cho ngươi chết, làm chúng ta sứt đầu mẻ trán nghĩ kế sách, Ngũ sư đệ đứng ra…
Bạch Tử Long sinh động như thật nói sự tình phát sinh trong Súc Mục phòng sau khi Quan Vân Phượng hôn mê cho Quan Vân Phượng.
– Trời ơi, các ngươi thế mà mua Thiên Dương Đan cho ta, Thiên Dương Đan kia, giá cả chí ít một vạn khối linh thạch, các ngươi từ chỗ nào kiếm được nhiều tiền như vậy nha!
Nghe được mình ăn Thiên Dương Đan về sau, Quan Vân Phượng nhịn không được kinh hô lên.
– Hắc hắc, Nhị sư tỷ, ngươi chớ kinh ngạc, ăn quả dâu ép một chút, quả dâu này hương vị khá tốt!
Phùng Thiên Tường hai tay dâng quả dâu lên, đi đến trước mặt Quan Vân Phượng.
Quan Vân Phượng nhìn thấy quả dâu mê người, nhịn không được nuốt xuống một chút nước bọt, nàng vốn chính là một cái siêu cấp đại ăn hàng, đối với đồ vật mỹ vị, sức chống cự luôn luôn cực thấp.
Nàng lập tức cầm một quả dâu lên, nhét vào trong miệng, nhẹ nhàng nhai.
– Ăn quá ngon! Đây quả thật là quả dâu chúng ta trồng ra sao?
Quan Vân Phượng nhìn chằm chằm quả dâu trong tay Phùng Thiên Tường, trong lòng có loại hoài nghi mãnh liệt, dù sao vườn dâu này chính là địa bàn của nàng, nàng đều nếm qua quả dâu mỗi một gốc cây dâu kết xuất, căn bản cũng không phải mùi vị này.
– Hắc hắc, đương nhiên!
Phùng Thiên Tường cười cười, sau đó thuận thế thượng vị, chen đến một bên Bạch Tử Long, một mặt nịnh nọt nói ra:
– Nhị sư tỷ, ngươi không phải mới vừa rất kinh ngạc lá dâu mạch lạc vì sao biến thành màu vàng? Những quả dâu này tại sao lại hiện kim quang sao? Hiện tại ta sẽ nói cho ngươi biết!
– Móa, lão Tứ, ngươi sao có thể chen ngang? Nhị sư muội, ngươi hay là trước ta nói xong đi!
Bạch Tử Long có chút nóng nảy, đưa tay chuẩn bị kéo Phùng Thiên Tường ra.
– Đừng, để lão Tứ nói trước đi!
Quan Vân Phượng khoát khoát tay với Bạch Tử Long, sau đó đưa tay cầm lên mấy quả dâu ở trong tay Phùng Thiên Tường.
– Hắc hắc, Nhị sư tỷ, lá dâu cùng quả dâu này sở dĩ biến thành dạng này, đó là bởi vì Ngũ sư đệ, sau khi ngươi hôn mê, chúng ta liền để Ngũ sư đệ tiếp quản phòng tằm, quản lý vườn dâu, Ngũ sư đệ lúc làm mưa trong vườn dâu, bầu trời sẽ xuất hiện lôi điện màu vàng, sau đó sẽ hạ xuống linh vũ màu vàng…
Phùng Thiên Tường nói đến thao thao bất tuyệt, mà Quan Vân Phượng cũng nghe được như si như say.
Bạch Tử Long cùng Trương Đại Cát đều hận không thể một cước đạp Phùng Thiên Tường xuống, sau đó để cho mình nói, bất quá bọn hắn nhìn thấy Quan Vân Phượng nghe mê mẩn như thế, cũng đều không đành lòng đi phá.
– Không nghĩ tới, Linh Vũ Quyết của Ngũ sư đệ, lại lợi hại như thế!
Nghe được Lăng Phong dùng những lá dâu mạch lạc màu vàng này, nuôi ra biến dị Kim Tằm về sau, nội tâm Quan Vân Phượng cũng khiếp sợ không thôi, nàng ngắm hai tay Phùng Thiên Tường một chút, chỉ thấy quả dâu Phùng Thiên Tường vừa rồi bưng lấy, bị nàng ăn sạch, nhưng lông mày hơi nhíu lại.
Trương Đại Cát thấy thế, lập tức quay người chạy tới hái quả dâu.
Rất nhanh, Trương Đại Cát liền bưng lấy quả dâu, hấp tấp chạy tới trước mặt Quan Vân Phượng, đặt mông dồn Phùng Thiên Tường xuống.
– Sư tỷ, chuyện kế tiếp, liền để ta nói cho ngươi đi!
Trương Đại Cát cầm quả dâu trong tay đưa cho Quan Vân Phượng.
– Ừm!
Quan Vân Phượng gật đầu, sau đó từ trong lòng bàn tay Trương Đại Cát cầm lấy một cái quả dâu bắt đầu ăn, bên trong quả dâu này, ẩn chứa linh khí rất nồng nặc, Quan Vân Phượng sau khi ăn, cảm giác được thể lực của mình nhanh chóng khôi phục.
Mặc dù trước đó Quan Vân Phượng cũng ăn linh dịch khôi phục thể lực, nhưng nàng phát hiện công hiệu những quả dâu này, thế mà mạnh hơn dược dịch mình vừa ăn rất nhiều.
Sau đó, Trương Đại Cát nói sự tình Lăng Phong hố Phương Hằng cho Quan Vân Phượng nghe.
Khi Quan Vân Phượng biết Lăng Phong đắc tội Phương Hằng, lộ ra vẻ rất lo lắng, nhưng sau khi nghe được Phương Hằng liên tục ăn thiệt thòi ở trong tay Lăng Phong về sau, lại nhịn không được cười ha hả.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Phần 262
Phần 263
Phần 264
Phần 265
Phần 266
Phần 267
Phần 268
Phần 269
Phần 270
Phần 271
Phần 272
Phần 273
Phần 274
Phần 275
Phần 276
Phần 277
Phần 278
Phần 279
Phần 280
Phần 281
Phần 282
Phần 283
Phần 284
Phần 285
Phần 286
Phần 287
Phần 288
Phần 289
Phần 290
Phần 291
Phần 292
Phần 293
Phần 294
Phần 295
Phần 296
Phần 297
Phần 298
Phần 299
Phần 300
Phần 301
Phần 302
Phần 303
Phần 304
Phần 305
Phần 306
Phần 307
Phần 308
Phần 309
Phần 310
Phần 311
Phần 312
Phần 313
Phần 314
Phần 315
Phần 316
Phần 317
Phần 318
Phần 319
Phần 320
Phần 321
Phần 322
Phần 323
Phần 324
Phần 325
Phần 326
Phần 327
Phần 328
Phần 329
Phần 330
Phần 331
Phần 332
Phần 333
Phần 334
Phần 335
Phần 336