Phòng học vô cùng trống trải nên âm thanh phát ra trong phòng nghe cực kỳ rõ ràng, đừng nói hai người ở trong này làm mới nghe được, ngay cả tiếng thân thể va chạm bạch bạch bạch vang lên cũng hết sức rõ ràng, tiếng rên rỉ dâm đãng của cô phát ra, ai nghe thấy được cũng phải xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng.
Quý Trình vẫn đưa đẩy con cặc trong cơ thể cô, dùng con cặc đâm cô, Từ Nhuyễn cảm giác mình sắp bị đánh gục đến nơi rồi, tay bắt lấy chân, sức lực bị rút cạn thừa nhận anh thọc vào rút ra.
Hai người thở gấp, hạ thể tương liên dính chặt, cô chặt chẽ bao bọc lấy dương vật anh.
Quý Trình nhanh chóng đâm chọc, anh nhìn cô mất hết sức lực duỗi tay ra nhéo mông cô một cái, dùng hết sức lực đâm chọc mấy chục cái liên tiếp sau đó đưa cô lên đỉnh, lúc này anh cũng bắn ra, đưa toàn bộ tinh dịch vào trong lồn cô.
Hai người cùng nhau lên đỉnh, tinh dịch bắn hết cho cô, Từ Nhuyễn thoải mái thở dốc, phía dưới được anh bắn tinh dịch, cô cầm tay anh lay lay bắt anh phải bắn hết lượng tinh dịch vào cơ thể cô.
Mặc dù Quý Trình đã bắn ra nhưng chưa rút ra khỏi lồn, Từ Nhuyễn được lên đỉnh một lần, nhưng không biết có phải hôm nay anh mặc quân trang nên sự dụ hoặc quá lớn làm cô chỉ cần nhìn anh đã không thể nhẫn nhịn được nữa.
Vì thế sau khi Quý Trình rút ra, phía dưới cô vẫn ngứa ngáy khó chịu, muốn được anh mạnh mẽ đâm thọc mới thấy thỏa mãn, lúc Quý Trình rút ra, Từ Nhuyễn từ trên ghế trượt xuống đất, xoay người đưa lưng về phía anh, sau đó kéo váy lên cao làm lộ mông cho anh nhìn, cô đưa mông đối diện với mặt anh nói: “Anh Trình, em chưa đủ, lồn vẫn không sướng, lồn muốn được dương vật lớn đâm lần nữa, anh đâm dương vật vào đi.”
Sau khi nói xong cô giữ chặt quần áo, hai tay đưa ra sau bẻ rộng cánh mông, thịt mông bên trong phấn nộ lộ ra cho anh nhìn, cô dùng tay tự sờ soạng. Cô vuốt ve khe mông từng chút một, vừa nãy đã được phun một lần cho nên lúc này ướt dầm dề, dâm thủy lẫn lộn với tinh dịch, cô dùng dáng vẻ lẳng lơ câu dẫn anh.
Quý Trình nhìn thấy bộ dạng này, đỡ dương vật lên, không vội vàng đâm vào, nhìn thấy dáng vẻ dâm đãng như này, đầu tiên dùng dương vật đánh lên mông cô vài cái, sau khi Từ Nhuyễn được dương vật đánh sung sướng thét chói tai: “Ưm… dương vật đánh mông em… mông em được dương vật lớn đánh kìa…”
Quý Trình nghe nói lẳng lơ không chịu nổi, không cần anh bẻ cách mông đã tự chủ động cầu xin anh đến đâm, vậy nên anh trực tiếp mà đâm thẳng vào, Từ Nhuyễn muốn thả tay ra nhưng Quý Trình không cho, anh bá đạo ra lệnh: “Bẻ ra cho anh, để im như này, bẻ cánh mông ra để anh làm nào, nếu dám bỏ tay ra mà khép lại anh sẽ không đâm em nữa.”
Từ Nhuyễn nghe được sợ hãi, sợ anh không đâm nữa, vì thế vội vàng giữ chặt cánh mông mong chờ anh đâm vào, anh đỡ dương vật đâm vào trong động nhỏ của cô, bởi vì vừa nãy đã đâm một lần nên hiện tại phía dưới rất trơn trượt, khi đâm vào bị cô gắt gao cắn chặt, nếu không chắc chắn sẽ bị trôi tuột ra ngoài.
Do phía dưới trơn trượt nên Quý Trình đâm vào rất dễ dáng, thân thể Từ Nhuyễn dán lên bàn, cơ thể bị đè nặng nên hơi đau, nhưng được đâm vô cùng sung sướng, cô thoải mái đè thấp tiếng thét chói tai: “A… anh Trình… a… nhanh quá…”
Quý Trình chống hai tay bên hông cô, đứng đâm mông cô, âm thanh bạch bạch bạch vang lên trong phòng học nghe càng lúc càng lớn.
Cuối cùng Từ Nhuyễn cũng được đưa lên đỉnh, lên đỉnh thở dốc, đây là lần thứ ba lên đỉnh nên cho dù bị chơi đến sung sướng cũng không còn sức lực để phản ứng, cô phun ra sau đó ngã trên mặt đất, người sau lưng nhanh tay nhanh mắt lập tức đỡ lấy cô, anh ôm cô vào trong ngực, nhìn khuôn mặt cô đỏ bừng thở dốc, hỏi cô: “Sướng đủ chưa?”
Giọng Từ Nhuyễn khàn đặc, quá sướng, cho nên hiện tại không biết trả lời anh như thế nào, nghe được anh hỏi gật đầu ngay lập tức: “Đủ sướng rồi, anh Trình, em thấy anh mặc quân trang rất đẹp trai, em thích anh mặc quân trang làm em. Rất thích đấy, từ sau anh thường xuyên mặc quân trang làm em được không, thỏa mãn em hằng ngày.”
Quý Trình nghe được lời này lấy quần lót mặc vào cho cô: “Anh cũng thích em mặc đồng phục, cảm giác rất mới lạ trẻ trung.”
Anh cảm thấy một mình là việc này hơi quá đáng, nhưng nếu làm với vợ thì chắc không sao.
Từ Nhuyễn thu dọn, mặc quần áo giúp anh, nhìn anh trở lại bộ dạng nghiêm túc đứng đắn.
Từ Nhuyễn đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó hỏi anh: “Anh Trình, hai chúng ta có phải đi đăng ký kết hôn không?”
Nói đến chuyện này, thật sự hai người chưa hề đi đăng ký hôn, ở trong thôn chỉ làm bữa rượu mừng, còn trong quân ngũ anh chỉ làm giấy báo cáo đơn giản được cấp trên phê chuẩn lập tức kết hôn ngay, Quý Trình vội vàng kết hôn nên cũng chưa nghĩ đến việc đi đăng ký kết hôn, trước đó chỉ làm bữa rượu mừng nên lúc này chợt nhận ra hai người chưa đăng ký kết hôn.
Từ Nhuyễn cười nhìn anh nói: “Anh Trình, anh mặc quân trang, em mặc đồng phục, bây giờ chúng ta đi đăng ký kết hôn. Em đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, em thích anh mặc quân trang nên em muốn cùng anh chụp một tấm hình làm ảnh dán lên giấy đăng ký kết hôn.”
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148