Trước đây thật ra khi Lục thủ trưởng biết anh muốn xuất ngũ thì cảm thấy vô cùng đáng tiếc, không nỡ.
Cất giấy xin xuất ngũ của anh đi, chưa đáp ứng cũng chưa hề phê chuẩn, cũng không đưa lại giấy cho anh.
Ông không đồng ý chủ yếu là không muốn lãng phí một nhân tài như anh, ông vô cùng coi trọng chàng trai này, trước đây ngoại trừ việc làm con rể ông thì ở phương diện khác thật sự rất coi trọng anh, cảm thấy chàng trai này nếu tiếp tục ở trong quân ngũ thì tương lai nhất định có thể làm nên đại sự, huống hồ hiện tại mọi chuyện đã thành ra như vậy, cậu ta thật sự là con rể mình…
Bây giờ nói như nào thì cũng là con rể, không giúp thì không được.
Quý Trình không nghĩ trưởng bối lại muốn gặp anh nói chuyện, cho nên nhìn ông hỏi: “Thủ trưởng, tôi có thể hỏi ngài một vấn đề không? Hiện tại vì nguyên nhân gì mà ngài muốn tôi quay lại? Là bởi vì coi trọng tôi cảm thấy tiếc nuối hay do tôi là chồng của Từ Nhuyễn, sau đó ngài là cha của cô ấy. Ngài luôn yêu thương con gái, đặt cô ấy ở đầu tiên vì vậy mới cho tôi quay về. Lúc trước do chuyện của Lục Hoài Ân nên tôi mới rời đi, ngài cũng không ngăn cản, ngài muốn tôi ở bên con gái ngài, nhưng hiện hại ngài đã tìm được con gái ruột trở về đúng lúc này lại muốn tôi quay lại quân ngũ, cái này không phải trùng hợp chứ?”
Lục thủ trưởng nghe được lời này lập tức biết anh đang hiểu lầm, giải thích ngay: “Không phải đâu Quý Trình, không phải như cậu nghĩ đâu, ta không hề có ý tứ nào cả. Ta thật sự rất coi trọng cậu, không tính đến chuyện cậu làm con rể tôi, cũng không phải do bây giờ cậu là con rể tôi nên tôi mới giữ cậu lại. Giấy xin xuất ngũ của cậu ta đã cất đi, không tin cậu có thể hỏi cấp trên, ta không muốn lãng phí một nhân tài như cậu, nên mới muốn cậu quay lại.”
Quý Trình quan sát biểu cảm của thủ trường, không giống bộ dạng nói dối, dù sao chuyện này cũng không có cái gì để nói dối, anh gật đầu nói: “Đã rõ, thủ trưởng, chuyện này tôi sẽ suy xét, nếu đã nói vậy tôi sẽ quay về, tôi thật sự rất thích công việc này, cũng muốn ở lại quân ngũ.”
Lục thủ trưởng nghe được lời này vô cùng an tâm: “Được rồi, cậu cứ suy nghĩ từ từ, không cần nóng vội đâu, tôi vẫn luôn chờ cậu quay về quân ngũ, cậu là nhân tài hiếm có, tôi muốn bồi dưỡng cậu.”
Sau khi nói xong ông tiếp tục nói với anh: “Ta không quấy rầy cậu nữa, ta xuống nhà đọc báo đây.”
Buổi sáng Quý Trình có thói quen tập thể dục, cho nên bây giờ chuẩn bị đi ra ngoài tập thể dục buổi sáng.
Lục thủ trưởng ở dưới lầu đọc báo nhìn thấy anh muốn tập thể dục nên hào hứng đi theo anh ra ngoài tập thể dục buổi sáng.
Không biết có phải là do giường ngủ ở đây quá thoải mái hay không nên cơ thể Từ Nhuyễn vô cùng sảng khoái, đặc biệt là cái giường vừa to vừa mềm, ngủ từ ngày hôm qua đến tận bây giờ mới dậy, lúc tỉnh dậy cô đột nhiên giật mình nhận ra bản thân phải nên dậy sớm để bày quầy đồ ăn nhưng sau khi tỉnh lại nhìn cấu trúc bên trong nhà một vòng, lúc này mới tỉnh mộng, bản thân không cần ra ngoài bán đồ ăn sớm nữa, cô đã quay về với ngôi nhà thực sự của mình.
Sai đó nhanh chóng đánh răng rửa mặt đến tủ quần áo lấy đồ thay, từ trước đến nay cô không hề được mặc đồ tốt đến vậy, nhìn trong tủ một dãy quần áo được treo nhiều vô kể.
Tùy tiện cầm một bộ lên nhìn giá cũng mấy trăm đồng, đây là thời đại nào? Cái này mấy trăm đồng quả thực quá dọa người…
Nhưng nói tiền nào của nấy cũng có lý do của nó, tuy rằng quần áo rất đắt nhưng mặc lên người chất liệu vô cùng mềm mại.
Cô mặc quần áo xong xuôi, nhìn xung quanh phòng một vòng không hề có ai, chắc có lẽ anh đã ra ngoài tập thể dục buổi sáng nên cô xuống lầu.
Lục phu nhân ở trong bếp bận việc, nghe thấy tiếng bước chân xuống lầu, lòng tràn đầy vui mừng nghênh đón cô, cùng cô nói: “Nhuyễn Nhuyễn, con đã dậy, con đến đây ngồi đi, mẹ chuẩn bị một ít đồ ăn sáng cho con, cũng không biết con thích ăn gì nên mẹ chỉ làm một ít, lần sau con muốn ăn gì thì nói cho mẹ biết, mẹ sẽ nhớ rồi làm cho con.”
Từ Nhuyễn nghe được phu nhân gọi cô thân mật đến vậy, gọi hai tiếng Nhuyễn Nhuyễn làm cô có chút ngại ngùng, mặt đỏ bừng lên.
“Không có gì đâu ạ, con rất dễ nuôi, từ nhỏ đến lớn chỉ cần ăn no lấp đầy bụng là được.”
Lục phu nhân không biết có phải do bà quá mẫn cảm hay không nên khi nghe được lời này nước mắt không kìm được muốn rơi xuống, đôi mắt bà đỏ lên, sợ con gái nhìn thấy, cho nên vội vàng xoay người, ngẩng đầu nén nước mắt vào.
Từ nhỏ đến lớn chỉ cần được ăn no lấp đầy bụng, rõ ràng từ bé đến giờ con gái bà chưa bao giờ được ăn ngon. Ăn để lấp bụng, có khả năng sẽ bị đói, con gái bà đã trải qua cuộc sống như nào đây? Ở trong nông thôn thì làm sao có được cuộc sống tốt, bà liều mạng sinh con gái ra sao có thể để con gái sống như vậy chứ? Sinh con gái ra phải để con bé ăn ngon mặc đẹp.
Từ Nhuyễn không biết tại sao bà lại khóc, đi đến ngồi xuống, cô nhìn thấy một bàn ăn không chỉ có mỗi món Trung Quốc mà còn có đồ ăn kiểu Tây, nhiều như này thật sự muốn dọa chết người, nói với Lục phu nhân: “Quá nhiều rồi ạ, con không ăn nhiều như này đâu.”
Lục phu nhân nén nước mắt vào trong sau đó xua tay nói: “Không nhiều đâu, làm gì nhiều, chỗ này không nhiều lắm, ta còn sợ còn bị đói, không sao đâu con nếm thử đi xem có ngon không, ta sẽ nhớ kỹ để về sau mỗi ngày làm cho con ăn.”
Từ Nhuyễn rất xấu hổ, trước đây cô không hề được mẹ nuôi đối xử tốt như này, nhưng dù sao cũng chỉ là mẹ nuôi, không cho cô chết đói, được ăn cơm là tốt rồi.
Đúng lúc Quý Trình và Lục thủ trưởng chạy bộ về, cả người sảng khoái thư thái, nhìn thấy trên bàn ăn đang chuẩn bị bữa sáng.
Quý Trình ngồi bên cạnh Từ Nhuyễn, hai người ngồi cạnh nhau, anh nhìn Từ Nhuyễn uống cháo.
Lục thủ trưởng nói với Từ Nhuyễn: “Nhuyễn Nhuyễn, cha nghe nói trước kia con chỉ tốt nghiệp cấp 3, không học Đại học, nhưng con rõ ràng lúc đó thi đỗ sao không học tiếp?”
Từ Nhuyễn: “Đúng vậy, con thi đỗ nhưng không học Đại học, bởi vì em trai muốn cưới vợ, trong nhà dành hết tiền để xây nhà và mua lễ vật cho nó nên con không có tiền đi học.”
Lục phu nhân nghe được lời này tức giận đến nỗi tay phát run, không thể cầm được thìa, làm rơi xuống bàn ăn, bà tức giận muốn bóp chết cái đồ tiện nữ kia.
Tại sao lại đối xử với con gái bà như vậy? Tại sao con giá bà không được học tiếp?
Lục thủ trưởng cầm tay con gái an ủi: “Ta quen vài người, bọn họ là chú của con, đều làm hiệu trưởng, ta sẽ nói qua tình huống của con cho bọn họ biết, con thi đỗ Đại học, để ta nói chuyện với bọn họ rồi cho con đi học tiếp. Con tiếp tục đi học đi, bây giờ con còn nhỏ, cũng không cần làm việc vất vả nữa, chỉ cần đi học thôi. Đi học rất tốt, có thể trau dồi kiến thức phong phú, con cứ tiếp tục đi học bốn năm nữa, dù sao ở cái tuổi này đang vừa lúc đi học, học xong bốn năm thì về nhà cha sắp xếp vị cho con, được không?”
Từ Nhuyễn không còn mặt mũi, không biết nên gật đầu hay là từ chối, cô vẫn chưa quen thân bọn họ, đột nhiên lại gọi cô là Nhuyễn Nhuyễn, cái này quá thân mật rồi.
Lục phu nhân gấp không chờ nổi gật đầu nói: “Đúng đúng, cần phải đi học, hiện tại rất cần tri thức, có bằng Đại học vẫn tốt hơn, được làm người tri thức tương đối tốt, sau khi học xong Đại học tầm nhìn sẽ khác nhau, cho nên học Đại học là vô cùng quan trọng.”
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148