Từ Nhuyễn ngồi trên xe thất thần, tâm tình của cô không tốt nhưng không biết tại sao, chỉ cảm thấy hậm hực không vui, vô cùng bực bội.
Cô không biết tình huống ngoài kia, chỉ nghe loáng thoáng hình như có người ở ngoài gọi tên cô, sau khi nghe được tên mình lập tức bừng tỉnh, nhìn ra bên ngoài cửa sổ không biết có phải cô nhìn nhầm nên mới thấy được thân ảnh Quý Trình, cô vốn cho rằng mình nhìn nhầm, muốn quay lại nhìn rõ ràng hơn thì xe đột nhiên chạy nhanh, anh muốn xem cũng không được, bởi vì người phía sau đã hoàn toàn biến mất.
Quý Trình một đường vội vàng đuổi theo cô, sau khi đuổi đã kiệt hết sức lực, toàn thân ướt đẫm mồ hôi nhưng vẫn không thể mang cô trở về, cô ấy đi rồi, không thể mang cô ấy về bên cạnh nữa.
Quý Trình lớn như này, xưa nay chưa bao chờ trải qua chuyện sụp đổ như bây giờ, cho nên sau khi không thể đuổi kịp mang cô về thì trong lòng lập tức tan nát quỳ xuống đất, vô cùng giận dữ dùng tay đấm nền đất.
Anh rất tức giận rất khó chịu rất căm tức, tại sao anh không có bản lĩnh lớn hơn, chỉ còn chút nữa thôi đã mang được vợ về rồi, cô ấy đi rồi, chẳng lẽ anh kém cỏi đến thế sao? Tại sao không muốn ở bên anh? Tại sao muốn chạy theo người khác? Hai bọn họ kết hôn lâu như thế, vì sao cô không thích anh? Tại sao muốn đi theo người đàn ông khác.
Anh vô cùng thất bại, vô cùng khó chịu.
Quỳ gối ở đây rất lâu, đôi mắt đỏ ửng, giống như muốn khóc, nhưng đàn ông nước mắt không dễ rơi, cho nên anh cắn cánh môi nuốt nước mắt vào.
Cô không hề thích anh chút nào sao? Hai người ở chung lâu như vậy, sao không thích anh, anh làm gì sai cô có thể nói ra để anh sửa, chỗ nào không ưng nói với anh để anh đổi thành cái cô muốn, về sau sẽ không nổi giận với cô nữa, được không? Tại sao lại chạy theo người đàn ông khác?
Từ Nhuyễn sau đó cũng không nghe được gì nữa, nghĩ rằng do tự mình ảo tưởng, cô phát hiện ra lúc này rất anh nhớ anh, xúc động muốn cùng anh ở bên nhau.
Cô nhớ đến lúc anh mua nhẫn vàng cho cô, khi đó anh nói muốn sống cả đời bên cô, khi đó cô thật sự muốn sống hạnh phúc với anh, nhưng tại sao anh lại chọn ở bên người phụ nữ khác? Vì sao quay ngoắt một phát đã thay lòng đổi dạ?
Mặc dù khó chịu nhưng đã không còn cơ hội nữa rồi, chuyện đã xảy ra cho nên cũng chỉ có thể lựa chọn rời xa anh.
Cô khắc chế xúc động của bản thân mình tìm anh.
Sau 6 tiếng Từ Nhuyễn đến Dương Thành, trên đường đi xe chạy thẳng một mạch không hề được xuống nghỉ ngơi, nên khi đến đó đã vô cùng đói bụng.
Vừa xuống xe bụng cô kêu đói sôi lên ùng ục, kết quả bị bọn họ đưa vào trong nhà máy, nói là nhà máy điện tử nhưng khi đi vào lập tức đã ngửi thấy một mùi rất nồng, mùi này rất thối, vô cùng gai mũi, mọi người ngửi thấy mùi này đều không chịu nổi.
Ngửi thấy mùi này lập tức đưa tay lên bịt mũi, có người kháng nghị nói: “Không giống như việc đã thỏa thuận, trước khi đến đây các người không phải nói với chúng tôi là được làm công nhân điện tử à? Chỗ này không phải nhà máy điện tử, nhà máy điện tử làm gì có mùi khó chịu như này.”
Tên đầu rắn kia nghe được lời này ngậm thuốc lá cười cười: “Em gái nhỏ, em bị lừa rồi, cái gì gọi là nhà máy điện tử? Tôi lúc nào nói mang các người đến làm ở xưởng điện tử? Đây là nhà máy hóa chất, các người có phải bị lừa hay không? Chỗ này của chúng tôi là nhà máy hóa chất.”
Mọi người nghe được lời này muốn thay đổi ý định cũng không kịp nữa rồi.
Biết các cô muốn chạy trốn nên cầm lấy gậy tre gậy trúc đánh đập các cô, không muốn để các cô tháo chạy, bắt các cô ở trong nhà máy hóa chất làm việc.
Từ Nhuyễn tức giận cũng không nói được gì, chân mềm nhũn ra, đây là nhà máy hóa chất, cuộc sống như tách biệt với bên ngoài, không hề muốn ở đây làm việc, nếu cứ tiếp tục làm không cẩn thận về lâu về dài sẽ bị mắc bệnh ung thư, còn rất nhiều bệnh tật, chân cô mềm nhũn không đứng nổi nữa rồi.
Cô bị lừa, bị Phương Kiều Kiều lừa, cô phải làm sao bây giờ, cô phải làm sao bây giờ?
… Bạn đang đọc truyện Không khép nổi chân tại nguồn: http://truyensex68.com/khong-khep-noi-chan/
Hai mươi năm sau.
Hôm nay Quý Trình đến trung tâm thương mại chủ yếu muốn mua ít quà cho Lục thủ trưởng, Lục thủ trưởng đã về hưu từ lâu, nhưng nhiều năm qua vẫn là thủ trưởng cấp trên của anh, chuyện này anh vẫn luôn nhớ rõ ràng.
Hiện tại anh đang đảm nhiệm chức vụ của ông ấy, anh bây giờ là Quý thủ trưởng, ông ấy đại thọ 60 tuổi là chuyện vô cùng quan trọng cho nên anh cố ý đến trung tâm thương mại mua quà.
Dù sao có được ngày hôm nay, đi từng bước một, đều là do Lục thủ trưởng phía sau hậu thuẫn, vẫn luôn giúp đỡ anh có được cuộc sống như hiện tại.
Chuyện anh đến đây không biết ai tung ra, nên khi đi vào có một đống bảo an ra đây bảo vệ anh, anh chỉ muốn mua rồi về ngay nhưng không biết từ đầu một đống người bảo an đi ra vây quanh anh giống như anh là minh tinh nổi tiếng.
Lục Hoài Ân cũng đến, chạy về phía anh nói: “Anh mua lễ vật cho cha em mà không tìm em, em hiểu rõ cha nhất, anh tìm em là hiệu quả nhất rồi, anh lúc nào cũng quên em.”
Quý Trình và Lục Hoài Ân ngần ấy năm không hề ở bên nhau, Lục Hoài Ân bởi vì anh cả đời không kết hôn lần nữa, nên vẫn luôn đi theo anh, Quý Trình đã nói rõ ràng với Lục Hoài Ân, cả đời này anh chỉ kết hôn một lần, cho nên sẽ không bao giờ lấy vợ lần nữa, sẽ không bao giờ kết hôn với cô ta, làm cho cô ta từ bỏ ý định.
Nhưng Lục Hoài Ân vẫn một mực khăng khăng muốn ở cạnh anh, chẳng muốn kết hôn.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148