Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 25

Chợ cận tết cũng không có gì nhiều ngoài rau cải còn tồn được mấy bà rán bán hết để kiếm thêm chút tiền về ăn tết. Vì là trái cây còn tồn lại nên lựa ra một quả còn tươi hơi khó, nhưng việc lựa ngũ quả loại gì còn khó hơn. Nhỏ thì đương nhiên lựa theo ý nhỏ:

– Mãng cầu, dừa, đu đủ, xoài, sung thành cầu dừa đủ sài sung nhé!

– Không hay lắm, mãn cầu, quất, dừa, đu đủ, trái sung nhé!

– Thành gì?

– Cầu quất vừa đủ sung!

– Này thì đủ sung!

Nhỏ nghiến răng tọng vào bụng tôi một quả trời giáng đau đến nỗi suýt té vào hàng chè đậu làm bà kia ôm nồi chè la thất thanh. Cũng may là bà đó không khó tính, tôi chỉ xin lỗi vài câu rồi cho đi ngay, nếu gặp mấy thằng bóc vác chắc thế nào cũng có chuyện rồi, khổ gì đâu!

Đi chợ xong bọn tôi lại trở về nhà. Nhưng vấn đề bây giờ còn khổ hơn nhiều so với lúc cãi nhau ban nãy. Con bé Linh đã khóa phòng cứng ngắc, có gọi cửa cỡ nào nó cũng không chịu mở. Còn nhỏ Nhung thì xem ra đã tức điên, nhỏ tìm đủ mọi cách để mở cửa cho bằng được từ đập cửa, gọi tên cho đến tông cửa, thậm chí nhỏ đã tính leo ban công vào phòng mặc dù đang là tầng 2. Đúng là con gái quê chuyên gia mấy việc này, tôi mà không kịp cản thí chắc nhỏ đã leo thật.

Để tránh tình trạng kéo dài lâu, ảnh hưởng đến tình chị em và cả buổi đi chơi tối nay. Tôi bèn đề nghị một cách nhỏ nhẹ với nhỏ Nhung:

– Bà này, để tui vào phòng nói với con bé cho!

– Sao ông nói được, mà ông cũng có vào phòng được đâu mà nói!

– Nếu tui vào phòng được bà phải bình tĩnh ở ngoài đây nghe chưa?

Nhỏ nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới tỏ vẻ đăm chiêu lắm, nhưng suy nghĩ một lúc lâu sau nhỏ cũng đồng ý:

– Thôi được rồi, tui xuống phòng khách chờ! Ông làm gì làm đi, tui mệt lắm rồi!

Nhỏ Nhung vừa đi xuống cầu thang, tôi liền móc trong túi quần ra một đùm chiếc khóa. Đây vốn toàn bộ là chiếc khóa nhà tôi từ chìa khóa cổng, chiếc khóa cửa, chìa khóa phòng ngay cả chìa khóa nhà vệ sinh cũng có, và tất nhiên chìa khóa phòng 2 chị em nhỏ tôi cũng có nốt.

Lặng lẽ tra chìa khóa vào ổ, tôi hi hí cánh cửa phòng để ngó mắt vào trong. Trong phòng 2 chị em nhỏ lúc này vẫn bình thường chẳng có gì khác lạ cả, họa chăng là trên giường giờ này đang có nguyên một cục bông lớn. Nhìn sơ tôi biết chắc là con bé Linh đang trùm mền trong đấy. Thế nên tôi khẽ khàng ngồi xuống giường lay lay cục bông đó:

– Bé Linh à, em còn thức không, anh Phong nè!

Đáp lại tôi chỉ có tiếng nấc nghẹn ư ứ như đang khóc.

– Em con thức phải không, gỡ mền ra nói chuyện với anh này!

Lúc này tiếng khóc đã to hơn nó dồn dập như trống ngũ liên.

Nó đã không trả lời nên tôi bạo gan gỡ mền nó ra xem xét vì không chừng nó buồn quá rồi nghĩ quẩn lại nguy. Vừa lật tấm mền ra đúng như tôi dự đoán, con bé đang nằm sấp khóc tức tưởi trên gối. Bình sinh tôi sợ nhất là lúc con gái khóc nên chẳng biết làm gì ngoài lấy tay khiều khiều vai nó. Nhưng xem ra chả được lợi ích gì khi càng khều nó càng khóc lớn.

Bí quá tôi ngoặc miệng dỗ dành con bé:

– Bé Linh à, anh Phong nè! Nếu em có nghe anh nói thì ngồi dậy nói với anh vài câu đi, hoặc khóc với anh đã đời rồi nói sau cũng được.

Cứ tưởng nó sẽ bỏ ngoài tai những lời đó mà tiếp tục khóc nữa nhưng tôi đã lầm. Nó từ đại bản doanh là chiếc gối bỗng chồm lên đóng quân ngay tại ngực áo của tôi khóc thắm thiết. Chỉ trong phút chốc ngực áo của tôi đã ướt mem, chèm chẹp vì nước mắt của con bé. Nhìn con bé bây giờ tôi thấy tội vô cùng, tóc tai cứ bết vào nhau trông chẳng nghịch ngợm như lúc trước nữa.

Tôi vừa gỡ những cọng tóc còn dính trên trán của con bé vừa an ủi:

– Thôi, nín đi rồi kể cho anh nghe tại sao em khóc nào!

Cảm giác của tôi bây giờ cứ như là ông bụt hiện lên mỗi khi có ai đó đang khóc rồi nói một câu kinh điển: “Tại sao con khóc…” vậy, buồn cười không thể tả được. Nhưng giờ đang trót an ủi con bé nên tôi phải cố nặn bộ mặt cực kì nghiêm túc ra chịu đựng cơn lũ nước mắt đang tràn về miền Trung ngực áo của của tôi với lưu lượng cực khủng khiếp.

May sao khóc một hồi nó cũng bắt đầu thấy mệt, chỉ còn nấc lên vài tiếng lưu luyến rồi dừng hẳn. Tôi nhẹ nhàng đẩy nó ra nhìn vào mắt nó cười hiền:

– Nín rồi phải không, kể cho anh nghe xem tại sao em khóc nào?

Con bé gượng gạo, sụt sịt vài tiếng rồi cũng bắt đầu nói:

– Thì chị hai em ấy, lúc nào cũng bảo em làm việc này làm việc kia không cho em tự do gì hết!

– Ừ thì em cũng còn nhỏ mà, nên nghe lời chị đi!

– Anh hông biết đâu, nhiều khi em muốn đi chơi mà chị cứ gặn hỏi đi đâu, đi với ai, chừng nào về làm em bực lắm kìa!

– Chị em thương em mới làm thế đó mà!

– Em hông thích kiểu thương đó đâu, em muốn được tự do đi đây đó thôi!

Biết không thể nào lay chuyển được con bé cứng đầu này, tôi với lấy hộp phô mai que vừa mua ở chợ đưa cho con bé để dỗ dành nó. Vừa thấy đồ ăn, mắt nó sáng rỡ lên chộp lấy cái hộp:

– Oa, cảm ơn anh!

– Chậc, ăn từ từ, rớt vụn xuống giường bây giờ!

Nhìn thấy con bé thế này tôi cũng tội. Tuổi của nó là tuổi ăn chơi, chưa lo nghĩ nhiều mà chị nó lại quản thúc chặt quá đôi khi cũng làm nó cảm thấy ức chế, nhất là chuyện đi chơi với bạn bè mà bị hỏi han này nọ cũng nhạy cảm lắm.

Nhìn nó tôi dò hỏi:

– Bộ em thích đi đây đó lắm à?

– Thích chứ, ước mơ của em là đi du lịch khắp nơi đó!

– Ui chà, ghê nhỉ? Hông có tiền thì sao?

– Thì đi làm thêm, em sẽ vừa học vừa làm để kiếm tiền rồi đến hè đi du lịch đó!

Tôi suýt bật cười vì dự định của nó nhưng suy nghĩ lại thì tôi lại thấy ước mơ của nó rất chính chắn và rất thực tế. Không phải đứa con nít 14 tuổi nào cũng suy nghĩ thấu đáo như nó. Thật không thể nào ngờ một con bé 14 tuổi ăn chưa no lo chưa tới như con bé Linh lại có một ước mơ đứng đắn đến vậy.

Tôi phì cười khẽ cốc yêu lên đầu nó:

– Uầy, lo xin lỗi chị hai đi rồi hẳn mơ ước!

– Em hông xin lỗi đâu, chị hai có lỗi mà!

– Thôi được rồi, ít nhất cũng phải ra khỏi phòng đi, chị hai em đang giận lắm đó!

– Kệ chỉ!

– Hông ra anh hông cho đi chơi giao thừa đêm nay đâu à nghen!

– A, anh ăn hiếp em!

– Thôi thôi ra đi, trong phòng hoài hại sức khỏe lắm!

Năn nỉ gãy lưỡi một hồi nhỏ cũng chịu ra khỏi phòng xuống đến nhà dưới gặp chị nó nhưng là núp sau lưng tôi. Kể ra nó cũng sợ chị mình lắm, nhìn cái mặt lắm lét khi núp sau lưng tôi của nó mà tôi chẳng nhịn được cười. Con bé Linh dường như cũng biết tôi đang cười nó nên cứ véo lấy hông tôi đau thấy tía.

Thể loại