Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Bạn đang đọc Quyển 12, xem thêm các Quyển khác trong bộ “Con đường bá chủ” tại đây: http://truyensex68.com/tag/tuyen-tap-con-duong-ba-chu/


Phần 1

Kiếm Đan Sơn Trang…

Bên trong phòng nghị sự, bầu không khí trở nên có chút nặng nề và áp lực.

Ngồi ở vị trí chủ vị là một nam tử trung niên diện mạo đường đường mặc trang phục đạo sĩ, mày kiếm mắt sáng, lưng mang một thanh Trọng Kiếm màu xanh như nước, trên thân kiếm như có sóng thần cuồn cuộn đang gầm rống đầy phẫn nộ tạo thành hình dạng của những con Thủy Long đang giương nanh múa vuốt.

Đây là chí bảo Phiên Long Thủy Kiếm xếp thứ 18 trên Ngạo Kiếm Bảng, uy danh hiển hách.

Mà tại toàn bộ Kiếm Đan Sơn Trang, người đủ tư cách sở hữu Phiên Long Thủy Kiếm chỉ có trang chủ của tòa sơn trang này, Kiếm Đan Chí Tôn – Nhàn Phong.

Lúc này đối mặt Nhàn Phong là một hàng bảy vị trưởng lão đang nghiêm túc đứng thẳng lưng, mỗi một người mang kiếm bên người, khí định thần nhàn, tiên phong đạo cốt.

Cầm đầu của bảy vị trưởng lão không ai khác chính là người quen cũ của Lạc Nam, Nhàn Văn Đạo Sĩ.

Lúc này ngay cả Nhàn Văn Đạo Sĩ luôn ung dung bình tĩnh cũng là nhíu chặt chân mày, suy nghĩ cẩn thận hồi lâu mới bước lên một bước, hướng về phía Nhàn Phong mở miệng:

“Bẩm trang chủ, Vĩnh Hằng Thủy không thể giao cho Thất Thập Tông!”

Nhàn Phong điểm nhẹ ngón tay lên thành bảo tọa mình đang ngồi, nặng nề thở ra một hơi:

“Bổn tọa cũng biết uy tín và danh dự của Kiếm Đan Sơn Trang chúng ta là hơn cả, nếu đã đáp ứng đại trưởng lão hứa hẹn với Lạc tiểu hữu, vậy thì Vĩnh Hằng Thủy nên ưu tiên cho hắn.”

“Lão phu lại không cho rằng như thế.” Một ông lão đầu hói đưa tay vuốt bộ râu dài dưới cằm, cẩn trọng nói:

“Dù rằng đều cùng là Chí Tôn Thế Lực nhưng Thất Thập Tông có nội tình cường đại hơn chúng ta rất nhiều, lần này nhu cầu của bọn họ đối với Vĩnh Hằng Thủy là hơn cả, nếu như chúng ta từ chối e rằng sẽ ngầm đắc tội Thất Thập Tông, mặc dù không lập tức trở mặt nhưng chẳng may âm thầm ghi hận sẽ rất đau đầu.”

Ông lão đầu hói này chính là Nhị Trưởng Lão của Kiếm Đan Sơn Trang, Nhàn Tĩnh.

Đối với lời trái ý mình của Nhàn Tĩnh, Nhàn Văn cũng không tức giận, vì ông ta hiểu tất cả mọi người ở đây đều đang vì lợi ích của Kiếm Đan Sơn Trang cân nhắc cẩn thận.

“Chuyện này phải đặt lên bàn cân so sánh.” Tam Trưởng Lão Hàn Tuệ là một phụ nữ trung niên, chậm rãi phân tích:

“Lạc Nam và Đại Trưởng Lão kết giao đã lâu, đôi bên đã hứa hẹn từ trước, nếu chúng ta ưu tiên cho Lạc Nam đồng nghĩa sẽ đắc tội Thất Thập Tông, đổi lại sẽ được giao tình của Thiên Cơ Lâu bí ẩn và tin tức của Binh Nhân Tộc dạng kiếm.”

“Ngược lại nếu chúng ta chuyển sang nghiêng về phía Thất Thập Tông, lập tức sẽ được kết giao với thế lực cường đại hơn chính mình, Thất Thập Tông cũng đồng ý trả một cái giá khổng lồ để trao đổi, ngược lại khó tránh khỏi đổ vỡ mối quan hệ với Lạc Nam và Thiên Cơ Lâu, mang tiếng bội nghĩa thất tín.”

“Hừ, chúng ta là kiếm tu, sống lưng thẳng tắp, ngạo cốt lăng nhiên, làm sao chấp nhận mang danh bội nghĩa?” Ngũ Trưởng Lão lạnh lùng nói:

“Sợ gì Thất Thập Tông? Bọn họ cũng đâu ở Kiếm Châu, chẳng lẽ dám đánh đến không thành?”

“Lời ấy sai rồi.” Lục Trưởng Lão vuốt cằm đáp lời:

“Mọi người đang cân nhắc lợi ích toàn cục, chúng ta còn chưa hiểu rõ nội tình của Lạc Nam và Thiên Cơ Lâu sâu cạn như thế nào, chẳng may bọn hắn không thể sánh bằng Thất Thập Tông chẳng phải sẽ lỗ lớn?”

Trong lúc nhất thời, hai nhóm trưởng lão bất đồng ý kiến tranh cãi ầm ĩ, trang chủ Nhàn Phong cũng là âm thầm đau đầu.

Cách đây mấy ngày, Thất Thập Tông bỗng nhiên cử người đưa đến Kiếm Đan Sơn Trang một phong thư, trong thư nói thẳng sắp tới đích thân Thiếu Chí Tôn của bọn họ sẽ đến Kiếm Đan Sơn Trang làm khách, trước là muốn nối rộng giao tình giữa hai thế lực, sau là ngõ ý muốn được Kiếm Đan Sơn Trang tạo cơ hội để Thiếu Chí Tôn thu phục Vĩnh Hằng Thủy, bởi lẽ Vĩnh Hằng Thủy này mặc dù đang ở tại Kiếm Đan Sơn Trang nhưng còn chưa nhận ai làm chủ.

Nếu như có thể thành công, Thất Thập Tông sẽ hậu tạ hậu hĩnh, không để Kiếm Đan Sơn Trang thất vọng.

Nếu là bình thường, được một thế lực cường đại hơn tỏ ý như thế thì Kiếm Đan Sơn Trang không có lý do từ chối, dù sao thì đây là chuyện đôi bên cùng có lợi, ở Nguyên Giới này nhiều hơn một bằng hữu cường đại đồng nghĩa với giảm bớt một địch nhân.

Vấn đề ở chỗ là đại trưởng lão Nhàn Văn Đạo Sĩ đã hứa hẹn từ trước với Lạc Nam của Thiên Cơ Lâu, qua lời kể của y thì Lạc Nam này cũng là nhân vật có tiền đồ bất khả hạn lượng, Thiên Cơ Lâu càng là quỷ bí khó lường, Thiên Cơ Lâu Chủ là nhân vật mà Chí Tôn cũng không dám tùy tiện đắc tội.

Trong lúc Nhàn Phong đang do dự, chỉ thấy Nhàn Văn Đạo Sĩ bất chợt lạnh lùng hừ lên, từ trong lồng ngực móc ra một khối Ngọc Bội quát:

“Tất cả im miệng cho lão phu.”

Toàn trường sững sờ, đã nghe Nhàn Văn Đạo Sĩ trầm giọng nói: “Vốn lão phu không muốn lấy nó ra vì giao ước với Lạc Nam tiểu hữu chưa hoàn tất, nhưng nếu các ngươi đã tranh cãi, vậy thì xem đây.”

Nhàn Văn Đạo Sĩ nâng khối Ngọc Bội lên cao, gằn từng chữ một: “Đây chính là tin tức về Binh Nhân Tộc dạng kiếm vô chủ đang hiện diện ở Kiếm Châu, Lạc Nam tiểu hữu đã hào khí giao cho lão phu dù chưa từng gặp mặt Vĩnh Hằng Thủy, làm sao ta có thể thất tín với hắn?”

“Cái gì?” Các vị cường giả nhao nhao chấn kinh, ngay cả Nhàn Phong cũng là giật mình nhìn chằm chằm vào khối ngọc bội.

Đối với Kiếm Tu mà nói, việc sở hữu một thanh kiếm là Binh Nhân Tộc chính là vinh quang vô thượng.

Bởi lẽ ngoài có được uy áp vạn binh của thiên địa sủng nhi, trừ khi đích thân Cấm Kỵ ra tay hoặc tự diệt lấy nhau, bằng không Binh Nhân Tộc hầu như không thể bị phá vỡ, vừa là chủng tộc cường đại, vừa có thể là vũ khí để chiến đấu.

Có được Binh Nhân Tộc đồng nghĩa ngươi vừa có một kiện vũ khí lợi hại, vừa có một đồng bạn đáng tin cậy, không bao giờ phản bội, mà mỗi Binh Nhân Tộc cũng sẽ có truyền thừa công pháp, vũ kỹ của riêng mình, không hề thua kém nội tình của một đại thế lực.

Trước sức hấp dẫn như vậy, không ai là không thèm thuồng.

Tu sĩ thế gian nhiều vô kể, Binh Nhân Tộc lại có được bao nhiêu?

Nhiều lắm là hàng nghìn tộc nhân, con số hàng nghìn nghe thì rất nhiều, nhưng nếu so với vô vàn tu sĩ tại Nguyên Giới thật sự chẳng thấm vào đâu cả, muối bỏ biển mà thôi.

Càng huống hồ là Binh Nhân Tộc dạng Kiếm, đây khác nào là tình nhân trong mộng của Kiếm Tu đâu?

Nhu cầu có được Binh Nhân Tộc của hầu hết tu sĩ chắc chắn cao hơn nhu cầu sở hữu Vĩnh Hằng Thuộc Tính, mức độ hy hữu cũng không hề kém cạnh, đó là lý do Nhàn Văn Đạo Sĩ từng đồng ý đổi vĩnh hằng thủy chỉ để lấy tin tức Binh Nhân Tộc từ phía Lạc Nam.

“Lão đại khốn kiếp, tin tức đã có ngươi còn giấu chúng ta, chẳng lẽ định một mình sở hữu Binh Nhân Tộc?” Một đám trưởng lão căm tức xem lấy Nhàn Văn Đạo Sĩ.

“Các ngươi thì biết cái gì?” Nhàn Văn Đạo Sĩ bất mãn quát lên:

“Chỉ cần Kiếm Đan Sơn Trang chúng ta có được một kiện Binh Nhân Tộc, ai sở hữu cũng không quan trọng.”

“Chẳng qua bần đạo còn chưa hoàn thành ước hẹn với Lạc Nam tiểu hữu nên mới cất giữ trong người.”

Nói xong, hướng về phía Kiếm Đan Chí Tôn chắp tay cúi đầu: “Trang chủ, đích thân bần đạo đã chứng kiến sự yêu nghiệt kinh khủng của Lạc Nam tiểu hữu, chỉ cần có được giao tình của hắn, tương lai đừng nói là một cái Thất Thập Tông, ngay cả mười cái Thất Thập Tông chúng ta cũng không cần phải sợ.”

“Hít…” Lời này của Nhàn Văn Đạo Sĩ khiến đám trưởng lão đồng loạt hít một ngụm lãnh khí, Lạc Nam kia được đại trưởng lão đánh giá cao đến như vậy sao?

“Hahaha, tốt.” Nhàn Phong vỗ bàn đứng lên, cất tiếng cười lớn:

“Bổn tọa quyết định chơi lớn đánh cược một lần, đắc tội Thất Thập Tông thì đã sao? Bổn tọa tin tưởng ánh mắt của Đại Trưởng Lão.”

“Trang chủ anh minh!” Nhàn Văn Đạo Sĩ mừng rỡ chắp tay.

Đám trưởng lão hai mặt nhìn nhau, Nhị Trưởng Lão Nhàn Tĩnh cũng không tiện nói thêm cái gì.

Mặc dù thực lực của Đại Trưởng Lão ở Kiếm Đan Sơn Trang còn thua kém Trang Chủ, nhưng lời nói của hắn cũng rất có trọng lượng.

Bởi vì ai cũng biết Nhàn Văn Đạo Sĩ có sở thích dạo chơi thiên hạ, không chịu tĩnh tâm tu luyện nên chậm trễ việc đột phá Chí Tôn, thật ra thiên phú của lão cũng chẳng hề kém cạnh Trang Chủ chút nào.

Nhưng cũng vì ngao du thiên hạ nhiều năm, chứng kiến rất nhiều, kiến thức rất nhiều nên tầm mắt của Nhàn Văn Đạo Sĩ cũng rất cao và rất đáng tin cậy.

Chưa từng nhìn thấy Nhàn Văn Đạo Sĩ đánh giá người trẻ tuổi nào cao như Lạc Nam vậy.

Cho nên cuối cùng, toàn bộ Kiếm Đan Sơn Trang quyết định lựa chọn tin tưởng Nhàn Văn Đạo Sĩ, đồng nghĩa với việc chấp nhận đắc tội Thất Thập Tông.

“Thất Trưởng Lão, giao cho ngươi hồi âm với người của Thất Thập Tông, nói rằng Vĩnh Hằng Thủy đã có chủ, Kiếm Đan Sơn Trang sẽ không giao cho họ.” Nhàn Phong nghiêm mặt phân phó:

“Từ chối uyển chuyển nhã nhặn một chút, tránh xung đột trực tiếp, chúng ta còn chưa dây nổi Thất Thập Tông đâu.”

“Tuân mệnh!” Thất Trưởng Lão hiểu rõ gật đầu.

“Về phần Đại Trưởng Lão, ngươi cũng liên lạc với Lạc Nam tiểu hữu đi, bảo hắn đến Kiếm Đan Sơn Trang thu phục Vĩnh Hằng Thủy càng nhanh càng tốt, tránh đêm dài lắm mộng.” Nhàn Phong lại phân phó.

“Hiểu rồi.” Nhàn Văn Đạo Sĩ vui mừng gật đầu.

Nào ngờ vừa mới phân phó xong, bên ngoài đã truyền đến âm thanh thông báo lớn tiếng của một vị Hộ Pháp:

“Hồi bẩm trang chủ, có Thất Thập Tông cầu kiến.”

Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong phòng nghị sự một lần nữa trầm xuống.

“Đáng giận, nhanh như vậy đã đến?” Nhàn Văn Đạo Sĩ chân mày nhíu chặt.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229

Thể loại