Cuộc vui của Đạt và Phương cũng chóng tàn khi kỳ thi Đại Học càng lúc càng đến gần. Thời gian gần đến cuộc thi quan trọng của cuộc đời, ba mẹ Đạt bắt đầu quản lý cậu chặt chẽ hơn. Đạt muốn ra chòi ở riêng nhưng ba mẹ cậu ta chứ thường xuyên ghé thăm bởi vậy Phương không thể thường xuyên lui tới với Đạt như trước nữa. Lúc gặp nhau trên lớp, Phương quyết định nói với cậu ta là thời gian sau thôi đừng lo vui chơi với cô nữa mà cố tập trung học hành.
Đạt có vẻ ham hố lắm nhưng nghe Phương khuyên giải rồi cũng thôi. Để coi như bù đắp lại khoản thời gian Đạt đã nai lưng ra phục vụ nhu cầu sinh lý cho mình, lúc gần đến kỳ thi, Phương giúp Đạt nhiều lắm. Nhiều khi học trên lớp, cô còn bắt cậu ta ở lại, chỉ thêm nhiều nữa mới tha cho cậu ta về. Đến đầu tháng 7 thì lớp luyện thi cũng tự động giải tán, đám học trò sĩ tử của Phương khăn gói lên đường, đứa thì đi Cần Thơ, đứa đi xa hơn thì lên Sài Gòn, đeo đuổi giấc mơ Đại Học.
Đạt thích làm kỹ sư, cậu ta lên tận Sài Gòn thi vào trường Bách Khoa. Bữa học cuối cùng cô trò chia tay nhau cũng tình cảm lắm, thắm thiết như tình nhân ngày xưa tiễn bạn tình lên “kinh kỳ ứng thí” vậy. Đạt học cũng khá, lúc sau cũng chăm chú luyện thi nên Phương chắc khả năng thành công của cậu ta cũng rất cao. Đạt mà thành công thì tức là cậu ta cũng sẽ lên Sài Gòn học, tạm xa vùng Miệt Thứ vài năm, nghĩ lại Phương cũng thấy hơi buồn, hơi tiếc.
Qua thời gian bận túi bụi cho lớp luyện thi, Phương nhận lại một khoản thù lao kha khá. Lúc chia tay lên Sài Gòn đi thi, Đạt cũng định gửi cô một số tiền vì đã giúp cậu ta ôn luyện thêm nhưng Phương từ chối. Cô bảo cả hai chỉ gặp nhau vì duyên, lại đã làm chuyện đó với nhau rồi, giờ mà cô còn nhận tiền của Đạt thì chẳng khác nào… mấy chuyện đó làm cô lăn tăn lắm.
Không lấy tiền của Đạt thì phần lương của Phương cũng kha khá rồi, chả bỏ công cả một quãng thời gian hè phải vất vả chạy đi chạy về giữa An Biên và An Minh. Nhận được tiền công, người Phương phải cảm ơn đầu tiên là Thu vì cô là người đã giới thiệu công việc này cho cô. Phương gọi cho Thu, mời cô đi ăn, hoặc uống café để thay cho lời cảm tạ.
Lúc Phương gọi cho Thu thì cô có vẻ bận bịu lắm, cả hai phải hẹn hò nhau mấy lượt, lựa ngày dữ lắm thì mới gặp nhau được. Phương không nói ra nhưng cũng biết tỏng lý do sao mà Thu bận đến thế. Quen với Bona rồi mà Thu dính với anh chàng như sam, suốt ngày chắc cứ quấn lấy nhau không rời mà còn đâu phút giây rảnh rỗi cơ chứ. Đến bữa đi ăn, Phương bảo Thu sao không rủ Bona đi luôn thì cô bảo anh chàng bận, chắc hẹn dịp khác thôi.
Nói chuyện với nhau, Phương thấy Thu thay đổi nhiều lắm. Cô có vẻ không còn sống khép kín như trước. Mặt Thu thì lúc nào cũng hồng hào, đầy vẻ thỏa mãn với ánh mắt long lanh sáng ngời. Lúc Phương hỏi thăm chuyện tình cảm thì Thu khoe là gia đình hai bên đã gặp nhau hết rồi. Bona ở đây nên Thu dẫn anh chàng đi gặp ba mẹ mình trước, sau đó có thời gian cô cũng khăn gói theo anh chàng về quê ở Sóc Trăng mấy bữa để thăm gia đình Bona trên đó, sẵn ra mắt con dâu.
Nghe Thu kể gia đình Bona có vẻ thích cô lắm. Thấy cô có học thức, trắng trẻo, đẹp người đẹp nết nên gia đình Bona ưng ngay. Thu khoe ở Sóc Trăng cũng đẹp và vui lắm, rủ Phương có dịp nào thì cùng cô về đó chơi cho biết. Nói chuyện một hồi rôm rả hơn, Phương mới chủ động nháy mắt hỏi Thu với giọng tinh nghịch:
– Còn trong chuyện đó thì sao… Bona làm ăn tốt không chị?
Thu đỏ mặt cười không giấu nổi vẻ sung sướng, cô lén nhìn chung quanh rồi lườm bạn:
– Đồ quỷ, con nhỏ này… hỏi gì huỵch toẹt ra vậy, lỡ có ai nghe thấy thì sao.
Phương cười đáp lại:
– Nghe thấy thì cũng đâu có hiểu gì mà chị sợ.
Thu nhìn quanh rồi đỏ mặt gật đầu khẽ:
– Ừ… thích… thích lắm… anh ấy khỏe mạnh lắm… làm chị sướng…
Thu nói đến đó thì ngượng quá không thành lời luôn. Phương nhanh miệng:
– Hì hì… chuyện đó em biết mà…
– Con nhỏ này… em cũng biết Bona rồi mà còn bày đặt hỏi chị nữa…
Mấy câu nói bất chợt làm cho cả Thu và Phương đều ngượng ngập. Tính ra thì hai cô ngoại trừ là bạn thân thì trong chuyện tình cảm và cả tình dục thì có mối quan hệ rất khăng khít với nhau. Lúc đầu là Cường nè… sau đó là đến Bona bây giờ, chẳng phải cả hai anh chàng này đều từng đã làm tình với cả hai cô đó sao. Hai cô gái cùng là nghề giáo, vừa đẹp người, đẹp nết, lại vừa dâm dục có kém chi nhau đâu. Thu ngượng ngùng nói với Phương:
– Thật tình đến giờ chị vẫn thấy áy náy sao sao đó… dù sao thì lúc đó… em với Bona…
Phương nghe thế thì giải thích rõ với Thu:
– Em nói chị rồi… đừng nghĩ vậy chi cho mệt. Em với ảnh đến với nhau… chỉ là tình cờ thôi… lúc đó chỉ là… vô tình làm chuyện đó với nhau thôi. Cũng có khi anh Bona ảnh ngộ nhận nên mới vậy… bữa ảnh thổ lộ với em… em cũng giải thích rõ rồi mà… chị đừng suy nghĩ lung tung nữa… ảnh với chị mới xứng là một cặp…
– Thì… thì chị biết là vậy… nhưng không phải chỉ chuyện của Bona không, còn chuyện của Cường nữa… nếu không có chị xen vào thì em và cậu ta đâu có đổ vỡ như vậy… chị cứ suy nghĩ mãi, nghĩ lại mà thấy áy náy với em nhiều quá…
Phương cười vẻ vô tư, huých vào sườn Thu nói:
– Thôi… tự dưng giờ chị nhắc chuyện đó làm chi vậy… mình và Cường dù sao cũng là quan hệ “cô – trò”… ngẫm cho cùng thì cũng đâu có thể đến với nhau được… mà dẫu không có chị… thì Cường còn có bé Huê… còn bao nhiêu người nữa mà…
– Chuyện bé Huê có bầu chị biết rồi… chị nghĩ chắc em buồn lắm phải không?
– Không có đâu chị… em đã dứt khoát rồi… em không nghĩ ngợi gì nữa đâu…
– Em đừng có dối chị… em và Cường đã quan hệ như vậy… sao dễ dàng cắt đứt được… cái cảm giác đang được người ta thương yêu chiều chuộng… tự nhiên giờ mất hết… khó chịu lắm…
Phương nghe nói vậy thì trêu Thu:
– Chị nói riết rồi em thấy không giống chị chút nào. Lúc trước nếu nhắc mấy chuyện này… chắc chị mắng xối xả luôn… giờ chị Thu thay đổi quá rồi ha…
Thu đỏ mặt… cười nhẹ:
– Ừ… lúc trước quả có vậy thiệt… nhưng giờ thì khác rồi…
Tự dưng Thu ngập ngừng, như đang suy nghĩ gì đó, rồi bất chợt cô nói lí nhí:
– Phương à… tự dưng chị có đề nghị này… em nghe thấy coi được không ha…
Phương thấy Thu có vẻ nghiêm trọng, cô chú ý đáp lời:
– Dạ… chị nói đi…
– Theo chị nghĩ thì từ khi chia tay Cường rồi… chắc em buồn lắm… không có ai hết… thậm chí cả Bona giờ em cũng nhường cho chị luôn rồi… chị nghĩ chắc giờ em cũng đang khó chịu lắm…
– … khó chịu… khó chịu chuyện gì vậy chị?
– Thì… thì cái chuyện… sinh lý đó…
– Hả?
Phương nghe Thu nói vậy thì há hốc mồm. Thu nói luôn một tràng:
– Thì theo ý chị… nếu em muốn… những lúc em thấy khó chịu… cứ gọi Bona đến giúp em… chị… chị không nghĩ gì đâu… không ghen tuông gì đâu… hứa đó…
Phương quay sang nhìn thẳng mặt Thu, hỏi:
– Trời đất… chị biết chị đang nói gì không chị Thu… sao chị lại nghĩ vậy?
– Em đừng nghĩ gì hết… chị không có ý gì đâu…
– Sao chị lại có ý nghĩ kỳ cục như vậy… chị tưởng chuyện tình cảm như trái banh… cứ chuyền qua chuyền lại là được sao… anh Bona sẽ buồn đó…
– Em đừng hiểu lầm ý chị… không có chuyện tình cảm gì đâu… đây chỉ đơn giản là vấn đề… vấn đề sinh lý thôi mà… thời gian qua… chị có nhiều suy nghĩ lắm… giờ chị đã nghĩ thông suốt rồi… không nhập nhằng chuyện tình cảm và sinh lý nữa đâu. Em với Bona lúc trước cũng là giúp nhau về sinh lý thôi mà… đúng không… như em nói đó… thì bây giờ… trong giai đoạn em chưa có người yêu… thì cứ nhờ anh ấy giúp đi…
– Em bó tay với chị luôn đó… không ngờ chị lại có những suy nghĩ đó…
– Thôi đi… em nghĩ sâu xa chi cho mệt… chuyện đó cũng chỉ là trò vui vẻ thôi mà… vô tư đi… không ảnh hưởng gì đâu… mình vẫn là chị em… em và Bona vẫn là bạn… còn Bona và chị là người yêu… chẳng thay đổi gì hết cả.
Nghe lời đề nghị phải nói là khá khiếm nhã của Thu, Phương không thể tin được. Chuyện thời gian trước… vô tình lén lút qua lại với Bona mà Phương còn thấy kỳ cục… sợ Thu biết sẽ nghĩ này nọ… ai dè cô nghĩ thoáng không bằng bà chị của mình. Chưa từng thấy ai như Thu… nghĩ bạn mình cần giải quyết sinh lý là cho người yêu lại giúp liền… Phương thấy cũng bó tay luôn. Đoạn sau câu chuyện trở nên sôi nổi dần, Phương chỉ biết câm nín chẳng dám nói gì nữa hết. Cô phải tìm cách từ chối khéo, rồi chủ động chia tay Thu đi về chứ không thôi cô cứ lôi chuyện này ra nói quài nói quỷ luôn.
Hẹn hò với Thu về đến nhà mà Phương cứ nằm trằn trọc, cô cứ suy nghĩ mãi về sự thay đổi, thay đổi đột ngột đến 180o của bà chị mình. Không thể chối cãi rằng lúc nghe Thu nói vậy Phương cũng hơi hơi mừng rỡ… vì từ đây cô có thể danh chánh ngôn thuận nhờ Bona giúp để thỏa mãn cái bản năng đàn bà của cô. Nhưng ngoài mặt Thu nói như vậy, liệu trong đầu cô ấy có nghĩ khác hay không, hay thậm chí đó là cái cách mà cô ấy thử thách tình bạn giữa Phương và cô hay, thử thách tình yêu giữa Bona và cô ấy thôi.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139