Ngọc và Phương cùng rú lên. Phương rồi sau đó đến Ngọc gồng giật người, hai cặp chân run bần bật. Cả hai quíu cả lưỡi chỉ ú ớ, mặt mũi trơn ngược… Nếu là người bình thường, nhìn hai cô lúc này chắc người ta sẽ rất sợ, chả biết là triệu chứng gì. Nhưng gã này khùng mà… gã đang chơi sướng… gã chả thèm quan tâm chi hết. Lúc gã đang nắc Ngọc bên dưới, Phương vung tay rời khỏi thân thể cô, nằm vật ra một bên thở dốc.
Cuối cùng, Phương để mình chị Ngọc chống chọi với sự cuồng dâm của Năm Khùng. Gã chắc cũng đang hứng lắm. Phương quan sát thấy mặt mũi Năm Khùng lúc này nhìn “tinh anh” hơn hẳn. Gã ôm chặt, không cho Ngọc giãy giụa. Gã cúi rạp người, chụp lấy cặp vú to của Ngọc, bóp chặt, vừa bú vừa bóp để giữ. Hông gã liên tục đập mấy cú như trời giáng… cuối cùng gã cũng ‘tới’. Gã ôm cứng dập Ngọc liên thanh mấy chục cái thì bắt đầu gầm lên như con hổ vồ mồi.
– Ahhhhhhhhh! Sướng quá!!!
Gã hét lên thống khoái. Ngọc cảm nhận luồng khí nóng hổi của gã bắn thẳng vào tận tử cung cô. Ngọc co giật liên tục chừng hơn mười lần thì dịu xuống. Năm Khùng vùi đầu trong ngực cô, vừa thở, vừa bóp bóp vú. Phương nằm kế bên thở không ra hơi, nhưng đột nhiên thấy cánh tay của Năm Khùng thò qua. Gã khùng bữa nay ‘khôn’ quá chừng, vừa vùi đầu vào vú Ngọc cũng không quên thò tay ra bóp vú cô nữa. Phương mặc kệ, cứ để cho gã làm gì làm, bóp gì thì bóp cho đã, cô cứ nằm đó thở dốc đầy sung sướng.
Phương đang lim dim mắt thì đột nhiên thấy bàn tay Năm Khùng rời khỏi ngực mình. Cô mở mắt quay sang nhìn thì thấy chị Ngọc đã chủ động đẩy gã ra khỏi người, cho gã nằm vật sang một bên. Phương thấy gã nằm ngửa đầy thích thú, cây hàng của gã ướt nhem, chĩa thẳng lên trời, đầu cu còn vươn tinh trùng trắng đục. Ngọc quay sang nheo mắt nhìn Phương. Hai chị em nhìn bộ dạng của nhau mà mỉm cười. Ngọc không ngồi dậy, chỉ nhổm đầu nhìn từ lồn mình, tinh dịch chảy ra trắng đục. Ngọc tặc lưỡi:
– Tiếc quá… biết vậy nãy biểu ảnh xuất tinh ngoài… cho em cùng hưởng luôn…
Phương nghe vậy thì cười nói:
– Ảnh không biết cái kiểu đó đâu chị ơi… hổng ấy mai mốt chị bày cho ảnh đi…
Con Lu đang đứng dưới giường, thè lưỡi cứ nhìn nhìn, Phương kêu nó:
– Thèm hả… lên đây liếm giúp cho sạch đi cưng…
Nghe lời Phương, con chó nhào lên giường. Ngọc không ý kiến gì, còn thản nhiên dạng háng ra để cho con Lu vục mõm vào liếm dễ dàng hơn. Phương nhìn Ngọc cười nói:
– Vậy cho sạch chị hén… đỡ phải tắm rửa…
Ngọc gật gù ra vẻ đồng tình với Phương. Chợt cô hỏi Phương:
– Em nè… tối có bận gì không? Ở đây chơi với chị nha…
Phương hào hứng gật đầu, rồi lại chau mày đăm chiêu. Ngọc lại hỏi:
– Chuyện gì vậy?
– Dạ… không có gì… tại quần áo em để ngoài xe cũng ướt rồi… chắc em mang vô phơi khô để mai có cái mặc về…
– Nãy em cũng mắc mưa hả… mà xe em để đâu…
– Bên kia con rạch đó chị, em cất ở đó…
– Trời đất… em đi đường đó chi cho xa… sao không đi đường ở trước cửa nhà chị…
– Em có biết đâu… tại thằng cha này chỉ sao em đi vậy thôi…
Ngọc quay sang đẩy vai Năm Khùng nói:
– Anh Năm này… chỉ con nhỏ cái đường chi cho khó vậy – Rồi cô quay sang Phương chỉ ra ngoài – Ở ngoài lộ có con đường mòn chạy vào trước sân nhà chị nè… nãy chị cũng để xe ngoài đó đó… mốt em có ghé nữa thì đi đường đó… đừng theo đường cũ nữa… mắc công…
Phương nghe vậy thì nhổm dậy, nói:
– Thôi để em ra đó lấy đồ vô nha…
Ngọc nhổm dậy:
– Để chị đi với em cho vui.
Cô quay sang nhìn Năm Khùng:
– Nằm đó ngủ đi… lát tụi tui vô… chơi tiếp… hihi…
Cô nói rồi cùng nhìn Phương cười khúc khích. Một lần nữa, hai chị em lại tản bộ trở ra phía con rạch. Cả hai khá tâm đầu ý hợp nên nói chuyện với nhau rất vui. Lúc lội qua rạch, cả hai tranh thủ rửa ráy cho sạch mình mẩy luôn. Lúc Phương ra xe lấy đồ, Ngọc đề nghị:
– Nè… hay là em đánh xe ra sân trước nhà chị luôn… để mai đi cho tiện…
– Dạ… nhưng… ở đây có đường qua đó không chị…
– Theo chị biết thì không đâu… phải vòng ra lộ lớn… mới có đường chạy vô.
– Chậc… vậy thôi mất công quá…
– Sao mất công?
– Thì… chị em mình giờ như vầy… sao chạy ra đường…
Vừa nói Phương vừa chỉ cái dáng vẻ trần truồng của hai chị em. Ngọc nhìn lại mới cười phá lên. Quả thiệt nãy giờ thoải mái quá, cứ tơ hơ vậy đi ra đi vào, hai cô đều quên khuấy đi ba cái chuyện áo quần luôn. Nhưng đột nhiên, mắt Ngọc sáng lên, cô nhìn Phương:
– Em nè… bữa nay vui vậy… dám chơi trò này với chị không?
Phương thắc mắc hỏi:
– Trò gì chị?
– Thì… chị em mình để vầy… rồi cứ chạy xe ra…
Phương nghe vậy thì trợn mắt, cô nói:
– Thôi đi… xung quanh đây vắng vắng thì được… ngoài đó… thôi… nguy hiểm lắm…
Ngọc ra sức dụ dỗ cô:
– Nhưng giờ tối rồi mà… sợ gì… em… em dám thử không?
Phương nghe đề nghị của Ngọc thì thấy cũng hay hay… cô mới đầu còn sợ… nhưng về sau thì thấy… nó cũng hứng hứng sao đó. Ngọc động viên:
– Không sao đâu… chạy vòng ra ngoài lộ chút xíu rồi lại vô đường mòn hà…
Sau một hồi suy tư, Phương gật đầu đồng ý. Vậy là hai chị em để nguyên bộ dạng trần truồng. Ngọc ngồi sau để Phương cầm lái, từ từ chạy chiếc xe ra ngoài lộ. Gió thổi, lướt qua mái tóc… qua vóc dáng… mơn man trên cơ thể nõn nà của hai cô. Tay Phương run run… không phải vì cơn gió đêm… mà cũng vì quá hồi hộp. Cả hai lặng thinh để Phương mon men theo con đường mòn loằng ngoằng… mãi một hồi lâu mới ra ngoài lộ. Tim Phương đập thình thịch… lái xe mà mắt cứ ngó láo liên. Cô chạy theo hướng tay mà Ngọc chỉ. Ngọc chọc cô:
– Lái xe thì lo lái đi… ngó qua ngó lại hồi hai chị em đâm xuống ruộng luôn kìa… hihi…
– Em sợ quá chị… rủi có ai…
– Hihi… thì em cứ chạy thôi… cho người ta rửa mắt chơi…
– Chị hay quá ha… chị ngồi phía sau… chỉ em ngồi phía trước là lỗ thôi hà…
Con đường tối thui, giờ cũng quá trễ nên chỉ có mình chiếc xe của Phương băng băng. Cô hỏi:
– Tới ngã rẽ chưa chị… sao lâu quá…
– Từ từ… sắp tới rồi…
Ngọc vừa nói tới đó thì có ánh đèn xe chạy ngược chiều. Phương hoảng hốt:
– Ý chết… có người kìa chị ơi…
– Bình tĩnh em… chạy đi… đừng sợ…
Hai ánh đèn xe chạy vụt qua nhau. Phương chả biết người chạy ngược chiều kia có thấy gì không, chỉ nghe phía sau có tiếng thắng xe cái “éc”. Cô hỏi:
– Chị… có chuyện gì vậy… chuyện gì vậy?
– Hi hi… chắc mới chạy qua là đàn ông… bữa nay cha đó hên rồi… được em rửa mắt miễn phí.
– Trời đất… vậy chết em rồi… ổng thấy rồi…
– Thì sao chứ… nhanh vậy chưa chắc nhận ra đâu… em chạy đi… sắp tới chỗ quẹo rồi…
Tay Phương run cầm cập, chỉ sợ có người chạy theo phía sau thôi. May sao đi một hồi cũng tới chỗ quẹo… từ chỗ này con đường mòn tuy nhỏ nhưng chạy có phần dễ dàng hơn. Chẳng mấy chốc đã tới căn nhà nhỏ của Ngọc. Căn nhà nằm giữa đồng không mông quạnh. Phương chạy tới đậu xe cạnh bên chiếc xe của Ngọc ngoài sân. Cô trách:
– Chị này… xí gạt em… xa muốn chết mà biểu gần…
– Hihi… vậy mới vui chứ… con nhỏ này… có vậy mà nhát quá hà…
Phương lần đầu làm chuyện này, cô sợ đến nỗi nổi hết da gà, hai vú săn thít lại, nhọn hoắt. Ngọc sờ vú cô mà cười, còn chọc:
– Trò này vui lắm… lúc ở đây… chị cũng hay chơi vậy đó…
Phương lắc đầu với kiểu của Ngọc. Cô nghĩ bụng xung quanh đây toàn tụi tù, giang hồ, dâm dục không hà… không cứ nghĩ vắng vẻ… chơi kiểu này miết cũng có ngày sẽ giáp mặt đám tù đó chứ chẳng chơi.
Lúc Phương và Ngọc đẩy cửa vô nhà, Năm Khùng chắc đang nằm thiu thiu trên giường thấy vậy thì hốt hoảng ngồi bật dậy. Ngọc chủ động nói:
– Đừng sợ… tụi em đây nè anh Năm…
Năm Khùng thấy hai cô đi vào từ cửa trước thì ngạc nhiên:
– Ủa… hai cô… sao lại?
Phương có ý trách gã ta:
– Tại anh đó… chỉ đường tầm bậy tầm bạ… làm mệt muốn chết hà…
Năm Khùng ngẩn tò te. Ngọc đẩy vai Phương cười nói:
– Em đó… trách ảnh làm gì… ảnh có biết gì đâu…
Phương nghe vậy mới gãi đầu, ngớ người ra. Năm Khùng ngẩn dậy cứ hỏi hai cô miết. Thấy vậy, Ngọc bèn hỏi gã ta:
– Nè… anh đói chưa… ăn gì không?
Năm Khùng gật gật đầu. Ngọc nói với Phương:
– Ăn gì nha em… để chị vào bếp làm…
– Dạ… để em phụ chị…
– Uhm – Ngọc quay sang chỉ con Lu và cả Khùng – Còn cả hai… ở đó đi… chờ đồ ăn…
Sau bếp nhà Ngọc dù nhỏ nhưng tích trữ khá nhiều đồ ăn. Phương không khỏi ngạc nhiên khi thấy Ngọc có cả tủ lạnh nữa. Vậy mới biết coi thế chứ Ngọc cũng là một người có điều kiện lắm. Phương lấy quần áo của mình, giặt sơ rồi phơi lên, sau đó phụ Ngọc dọn thức ăn cho cả bọn cùng ăn. Con Lu được cho một tô thức ăn đầy ắp. Năm Khùng và hai cô thì dọn lên bàn ăn. Biết gã bao lâu, lần đầu tiên Phương thấy gã ăn. Nãy giờ chịch cũng hai chặp rồi, gã có vẻ đói nên ăn như hổ, ngấu nghiến không chút gì lịch sự. Hai cô nhìn chỉ biết cười thôi. Phương nói:
– Vậy chắc… mai mốt… chị nuôi ảnh luôn quá…
– Uhm… chắc vậy… nhưng cha này khó biết lắm em ơi… hở ra chút xíu là đi đâu mất dạng… nói nhiều khi chả cũng không hiểu… không biết có chịu ở với chị không nữa… à… mà nè… còn con Lu… hổm rày nó ở với em phải không?
– Dạ… nhưng giờ nó theo chị về vậy rồi… chị cứ nuôi nó đi…
– Ừ… cứ ở đây… cũng gần mà… mốt có gì em cứ ghé… chị thấy nó cũng thích em lắm đó…
– Thiệt hả chị… mốt chắc em ghé chị thường xuyên quá…
– Vậy đi… đó giờ chị cũng ở có một mình hà… gặp em hợp ý vậy… chị vui lắm…
Hai chị em đang nói chuyện thì Năm Khùng đứng lên:
– No rồi…
Ngọc chỉ tay về phía giường rồi nói với gã:
– Vậy ra đó nghĩ đi…
Phương nói thêm:
– Nghỉ xíu đi… lát… lát cho chơi tiếp…
Rồi cả hai lại nhìn nhau cười rúc rích. Năm Khùng để mặc hai cô vừa ăn vừa xì xầm to nhỏ với nhau, gã ra giường ngả lưng nghỉ ngơi nữa. Năm Khùng nằm thiu thiu. Gã ngắm hai cô gái xinh đẹp vừa ăn vừa trò chuyện. Gã thấy cuộc đời gã bữa nay sung sướng quá, cảm giác cực kỳ thỏa mãn như được lên tiên vậy.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139