Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 90

Lần thứ hai trong ngày, mình mở mắt ra.

Sát đầu nằm, ngay trước mắt mình là một gương mặt khác, không phải chị Diễm.

Mái tóc ngắn màu đỏ tím, làn da trắng nõn căng đầy sức sống, chiếc mũi thon nhỏ cao vút, đôi mắt đang nhắm chặt với rèm mi dày đen mượt che phủ… là em Uyên. Ẻm đang ngồi ghế, gác đầu lên giường mình ngủ ngon lành. Không thấy chị Diễm đâu cả, chắc đã về nhà tắm rửa và nói chuyện với ba mẹ mình rồi.

Lần đầu tiên mình có dịp ngắm thật kỹ em Uyên ở khoảng cách gần thế này mà không phải sợ ẻm nhìn thấy. Xinh kinh khủng!

Mọi đường nét trên mặt ẻm cứ như được một họa sĩ bậc thầy nắn nót từng đường cọ vẽ ra, hoàn hảo đến khó tin. Đến lúc này mình mới phát hiện ra điều đó, lâu nay chỉ biết rằng ẻm xinh thôi, bởi ánh mắt luôn bị thân hình bốc lửa của ẻm thu hút, nên không có dịp nhìn kỹ gương mặt cho lắm.

Mình cầm điện thoại chụp một tấm cận cảnh khuôn mặt xinh xắn ngái ngủ của ẻm. Khác với lúc thường, khi ngủ nhìn ẻm đáng yêu và hiền ngoan đến vô số tội, thật không thể tin được.

Nếu so với những em hot girl nổi tiếng trên cộng đồng mạng, mình tin chắc em Uyên trội hơn về nhiều mặt. Tấm ảnh này nếu post lên mạng, có lẽ sẽ vô khối kẻ phải xuýt xoa, đấy chỉ là riêng gương mặt thôi nhé, nếu up luôn cả thân hình chuẩn của chuẩn thì…

Bất giác, chẳng hiểu nghĩ gì mà mình chợt đưa tay vuốt nhẹ mái tóc ẻm, mềm mại thật dễ chịu. Có lẽ trừ thằng Khang ra, mình là đứa con trai thứ hai có được diễm phúc này, mặc dù là lén lút…

Dù đã rón rén vuốt tóc thật nhẹ nhàng, nhưng cử chỉ đó của mình cũng khiến em Uyên tỉnh dậy. Mình lật đật rụt tay về trước khi ẻm ngước lên.

– T dậy rồi hả? – Ngơ ngác nhìn mình một lúc, em Uyên dụi mắt hỏi.
– Câu này phải để T nói thì đúng hơn. – Mình bật cười.
– Mới dậy bày đặt làm tàng, Uyên chỉ vừa chợp mắt chút thôi. – Sau giây lát ngái ngủ, em Uyên lấy lại sự tỉnh táo, dành tặng cái bĩu môi cố hữu cho mình.
– Mệt sao không về nghỉ đi, vô đây làm gì?
– Thay ca cho chị Diễm về tắm rửa, không lẽ ở dơ luôn hả?

– T khỏe rồi! Chút nữa xuất viện luôn, Uyên về nghỉ trước đi!
– Lỡ rồi, chờ chút hai bác vô rồi về chung luôn. T đỡ đau chưa?
– Đỡ rồi. Lần này phải cảm ơn Uyên… – Mình nói nhỏ, hình như lần đầu mình nói chuyện lịch sự nhã nhặn với ẻm.
– Có gì đâu cảm ơn, Uyên ở nhà T mà, việc nên làm thôi! – Ẻm xua tay, như không có gì đáng bận tâm.
– Ừ…

Chưa gì đã bị chặn họng, bao nhiêu lời sáo rỗng biết ơn mình định phun ra đành nuốt trở vào.

Mình im lặng không nói gì, em Uyên cũng im luôn. Không khí có chút gì đó mờ ám khó hiểu, mình thật sự thấy không thoải mái, khác xa lúc ở cùng chị Diễm. Trước đây không ít lần mình ở riêng cùng ẻm, cũng có sao đâu, chẳng hiểu sao lần này lại khác. Cảm giác ngượng ngùng, lúng túng, lóng nga lóng ngóng vây lấy mình, tay chân trở nên thừa thải.

– Uyên… mới đi đâu về hả? – Thật lâu, mình ngập ngừng hỏi.
– Ừm… – Ẻm đáp nhẹ, rồi lại im lặng.

Thật bực bội, ẻm phải biết rất khó khăn mình mới moi ra được một đề tài để có chuyện mà nói cho mất đi cảm giác lạ lùng này. Thế mà ẻm không biết tận dụng, ừ gọn lỏn rồi thôi.

– Đi đâu vậy? – Mình bấm bụng hỏi tiếp.
– Công chuyện.
– Chuyện gì? – Không đơn thuần chỉ kiếm chuyện để nói, mình hơi thấy tò mò.
– Chuyện riêng của Uyên thôi, T không cần biết đâu. – Ẻm ngước nhìn mình.
– Ờ… – Mình cũng không tiện hỏi thêm.

Ngẫm nghĩ một lúc, mình gục gặt:

– Chuyện riêng của Uyên T không hỏi nữa, hỏi chuyện chung được chứ?
– Chuyện gì nữa?
– Hôm trước ở quán 7 Hổ, Uyên nói gì với anh Bảy vậy?
– Chuyện đó… – Ẻm bỗng ngập ngừng.
– Sao? – Mình nhìn chăm chăm ẻm.

– Không nói được không? – Ẻm chợt nói.
– Ax… có gì mà không nói được? Chuyện riêng của Uyên, T đã tôn trọng không hỏi rồi. Còn chuyện này là chuyện chung, phải nói.
– Không thích! – Ẻm đâm bướng.
– Vậy còn hỏi lại làm gì? T muốn nghe Uyên cũng có chịu nói đâu! – Mình bực bội.
– T không thích nghe Uyên mới nói, T thích thì Uyên lại không muốn nói, biết sao được. – Em Uyên cười tủm tỉm.

– Ừ, vậy T không thích nghe đâu! Uyên cứ nói đi!
– Ha ha… mới hỏi đó mà giờ nói không thích nghe rồi, dễ dụ ghê! Mà T không thích nghe, Uyên cũng không có hứng để nói. – Ẻm cười phá lên.

Đệt, ra là nãy giờ bị dắt mũi à? Ngủ có một đêm mà não mình thiếu hoạt động dẫn tới trì độn vậy sao?

– Giỡn dai quá! Nói nge đi! – Mình nhăn nhó.
– Nói chuyện gì? – Em Uyên vẫn tiếp tục chiêu ngơ ngác.
– Uyên nói gì với anh Bảy? Tại sao tự dưng ổng lại nói Uyên là cháu họ gì gì đó, rồi giúp tụi mình?
– Thì Uyên là cháu của ổng thật mà! – Ẻm cười thần bí.

– Là cháu thì ổng đã giúp ngay từ đầu rồi, việc quái gì đến lúc cuối mới chịu ra tay. – Mình điên tiết.
– Thì… lâu ngày không gặp ổng quên, lúc đó gấp quá Uyên mới nói ra, nhắc cho ổng nhớ nên ổng mới giúp đó. – Ẻm thản nhiên nói.
– Thật vậy à?
– Ừ, thật mà! – Mặt ẻm thật thà như đếm.

Lời giải thích của ẻm không hẳn là vô lý, nhưng sao mình vẫn thấy khó tin, quá khó để tin. Làm gì có chuyện trùng hợp thế được? Nhất là ẻm dân Cần Thơ, anh Bảy dân chỗ mình, dây mơ rễ má gì mà xa kinh thế? Hơn nữa, lúc đầu ổng và em Uyên cứ như hai người xa lạ, tự dưng phút chót em Uyên thì thào vài câu thần chú vào tai ổng, thế là cả hai trở thành bà con.

Quá nhiều chi tiết sơ hở càng khiến mình không thể tin lời em Uyên, nhất định đã có sự đánh đổi nào đó, vật chất hoặc tinh thần, chỉ thế mới lý giải được tại sao anh Bảy lại có hành động giải cứu bọn mình, trong khi trước đó còn “mặc kệ chúng bây”.

– Nói nhảm vậy đủ rồi. Uyên khai thật đi, đã hứa gì với ổng? – Mình không dò hỏi nữa mà đánh phủ đầu luôn.
– Hứa gì đâu. – Ẻm vẫn chối leo lẻo.
– Hứa gì tự Uyên biết. Hồi trưa Uyên đi, là để thực hiện lời hứa với ổng đúng không? – Mình càng tin chắc vào nhận định của bản thân.
– T tò mò quá rồi đó! Uyên đi đâu là việc của Uyên, không liên quan gì đến T, ok? Ngoài ra, Uyên nói gì với anh Bảy cũng là chuyện của Uyên, T không cần phải biết. – Bị mình hỏi dồn dập, túng quá ẻm nói ngang luôn, mặt nghênh lên nhìn phát nóng.

– Sai rồi. Uyên hứa gì đó với ổng vì để cứu T, đương nhiên T có quyền được biết. Nói T nghe đi, được không? Có gì mình cùng nhau giải quyết, đừng chịu một mình! – Mình dịu giọng. Với ẻm không thể làm căng được, chỉ còn cách nhẹ nhàng may ra chịu nghe thôi.
– Giải quyết xong khi nãy rồi…

Vậy là ẻm chịu thừa nhận có hứa hẹn điều kiện gì đó với anh Bảy. Mình chỉ nghĩ được hai thứ đàn ông cần ở một cô gái đẹp như ẻm thôi.

– Tiền hay tình? – Mình run giọng.

Khi hỏi câu này, tim mình như bị ai bóp nghẹt lại vì hồi hộp, cảm giác ngạt thở cứ như thiếu dưỡng khí sắp chết đến nơi. Mình rất mong câu trả lời của ẻm không phải tình, nếu ẻm phải dùng thân xác để đổi lại cái mạng cho mình… mình phải làm thế nào đây? Không phải mình lo lắng làm thế nào để trả ơn cho ẻm trong trường hợp đó, mà thật sự tận trong thâm tâm, mình không muốn bất cứ ai chạm tay vào ẻm, không một ai được phép làm điều đó… mặc dù mình chẳng có tư cách gì để cấm cản.

Nếu em Uyên dùng thân xác để đánh đổi mạng sống mình, có lẽ cả đời này mình không thể nào ngẩng mặt lên được nữa, sự đau đớn dằn vặt sẽ bám chặt lấy mình, không bao giờ mình có thế tha thứ cho bản thân.

– Tiền thì sao, mà tình thì sao? – Em Uyên cười khẽ.
– Nói T nghe, là cái nào? – Giọng mình khàn đi.

Trước ánh nhìn chăm chú dò xét của mình, em Uyên không nói gì, quay mặt đi nơi khác, hàng răng trắng cắn nhẹ lên vành môi phớt hồng.

– Đừng im lặng nữa, nói T nghe đi được không? – Mình không giữ được bình tĩnh nữa rồi.
– Chuyện qua rồi, T biết có ích gì? – Ẻm lắc đầu, đôi mắt nâu chợt long lanh ngấn nước.
– Tình? – Tay mình bóp chặt lại đến trắng bệch.

Vẫn là sự yên lặng của em Uyên, nhưng thái độ của ẻm đã trả lời thay cho câu hỏi của mình. Mình đã đoán đúng.

– Khi nãy… là Uyên lại chỗ thằng Bảy… trả ơn… cho nó sao??? – Mình lắp bắp, thật sự chẳng còn biết bản thân đang nói, đang làm cái quái gì nữa.
– Ừm… – Em Uyên vẫn không nhìn mình, môi run run mím chặt lại, thật lâu… nhẹ gật đầu.

Mình lặng người. Toàn thân tê dại, đầu óc ong ong váng vất chẳng thể cảm nhận được gì nữa. Mọi thứ trước mắt nghiêng ngả chao đảo, dường như ngày tận thế đang xuất hiện nơi đây.

Thể loại