Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 88

Tức thì cả đám cầm vỏ bia lao vào tấn công mình. Mình vội xô em Uyên và chị Diễm sang một bên, không muốn hai người bị liên lụy.

Thanh sida cũng cầm vỏ nước ngọt chống trả lại bọn nó. Nhưng 2 chọi 14, không nói cũng biết kết quả. Chưa gì nó đã bị ăn một cú đập vào đầu, máu phún ra, té nằm trên đất. Mình khá hơn, quơ được một thằng đi miếng thịt cánh tay, nhưng bị thằng đầu húi cua xăm trổ cầm vỏ bia vỡ đâm một nhát vào bụng, ngay cạnh sườn. Cảm giác đau nhói, rát bỏng xộc lên tận óc. Mình loạng choạng té xuống, máu từ bụng chảy ra ướt đẫm áo.

Gã xăm trổ vẫn chưa dừng lại, nhào đến như muốn đâm thêm cho mình vài nhát chết luôn. Đúng lúc này, sau cơn bàng hoàng, em Uyên nhảy tới đá rất nhanh vào bên cổ khiến nó té nhào. Những thằng khác không bỏ lỡ cơ hội, ào đến để đâm mình như lời thằng Quang treo thưởng “một nhát một triệu”.

Mạng người thật rẻ, mình cười chua chát, gắng sức ngồi dậy nhưng mất máu nhiều quá, bắt đầu choáng váng mơ hồ, cơ thể không còn nghe lời nữa. Nói thì chậm, mọi thứ diễn ra rất nhanh, chỉ vài giây cục diện đã an bài.

– Dừng lại… dừng lại đi mà… ai cứu với!!! – Chị Diễm nước mắt lã chã ôm chặt mình, lấy tay bịt vết thương, cả người nhoài ra che cho mình, miệng gào thảm thiết.

Tim mình bỗng thắt lại từng cơn, phải chăng giấc mơ hôm đó đang trở thành sự thật? Chị Diễm sẽ chết vì đỡ những nhát đâm cho mình? Chỉ khác một điều, gây ra chuyện đó là tay chân của thằng Quang, không phải đàn em thằng Khang.

– Chạy đi… – Cố lắm mình mới nói được hai từ, giọng chợt khản đặc. Tay mình đẩy mạnh chị ra nhưng sức chẳng còn được bao nhiêu, chị lại ghì chặt lấy mình quyết không chịu buông.
– Kia kìa, chém chết mẹ bọn nó đi tụi bây! – Ngay lúc tuyệt vọng nhất, tụi Hải khìn bỗng xuất hiện. Bốn thằng cầm tông và cả kiếm Nhật ào đến.
– Đm, có cả viện trợ hả? Cẩn thận tụi bây!!! – Thằng Quang la lớn, rồi lủi vào giữa đám bạn trốn. Thằng chết nhát, chỉ giỏi đưa người khác ra làm bia.

Cảnh tượng nhốn nháo loạn xạ như trong phim diễn ra ngay trước mắt mình. Bọn Hải khìn chỉ 4 thằng nhưng bù lại có vũ khí, tụi thằng Quang không chuẩn bị trước nên vừa chạy tránh né vừa ném vỏ bia vỡ túi bụi. Hải khìn và thằng Quý bị trúng vỏ bia vào người rướm máu, càng hăng tiết xách tông truy sát tụi nó.

Đám thực khách nãy giờ đứng xem kịch xung quanh cũng sợ bị chém nhầm bỏ chạy tán loạn, bàn ghế chén bát xô đổ ngả nghiêng vỡ loảng xoảng, mọi thứ tan hoang.

Nhưng lợi thế chỉ duy trì được lúc đầu nhờ tính bất ngờ, chỉ một lát sau, vài thằng trong nhóm thằng Quang lén chạy ra xe vác mã tấu vào. Mình than thầm trong lòng, mình có gì cũng không sao, chỉ thương mấy thằng bạn vì cứu mình mà bị vạ lây. Chẳng may tụi nó có bề gì, tội mình lớn lắm, biết ăn nói thế nào với gia đình, người yêu tụi nó đây?

– Đi T ơi, nhân lúc tụi nó không để ý, mình trốn đi… – Chị Diễm kéo mình dậy.
– Em không đi đâu, chị với Uyên đưa thằng Thanh đi đi. – Mình lắc đầu.
– Sao vậy? Ở đây một chút tụi nó nhớ ra, giết T đó! – Chị nước mắt ngắn dài, nhìn mình van lơn.
– Tụi bạn vì em vô đây cứu, giờ chị bảo em làm sao bỏ mặc tụi nó để chạy trốn đây? Em không làm vậy được. Mấy người đi trước đi, chút em theo sau liền. – Mình hổn hển nói, mỗi lúc mở miệng bụng lại đau kinh khủng.

– T không đi, chị cũng không đi… – Chị bặm môi.
– Uyên cũng vậy! – Em Uyên kéo Thanh sida lại gần chỗ mình, nó bất tỉnh rồi, nằm ngay đơ.
– Ừm… cùng lắm thì chết chung vậy! Chị lấy điện thoại gọi cho mẹ em, nói mẹ kêu chú Quyết cho lính xuống đây liền đi. – Mình hết cách, đành cười buồn. Gọi cho có thôi, lúc bọn họ xuống, chắc tụi mình đã xong phim hết rồi.

Ngoài kia, bọn Hải khìn đã bị dính vài nhát vào người, máu chảy đỏ áo nhưng vẫn cố chống chọi. Lòng mình nóng như lửa đốt, nhưng chỉ biết bất lực ngồi nhìn, chẳng biết phải làm thế nào.

– Được hai người đẹp chăm sóc, số mày cũng có phước nhỉ? – Thằng Quang bỗng lù lù đi tới, tay cầm cây kiếm Nhật, hình như lấy được của tụi Hải khìn. Mặt nó không còn tươi cười nữa, mà chuyển sang sắc xám xịt đầy tức tối, muốn ăn tươi nuốt sống mình.
– Ở hiền gặp lành! Không như mày… – Mình trừng mắt.
– Tao định không dính dáng gì vào mày, cho người khác làm, đỡ phải phiền phức! Nhưng giờ tao đổi ý rồi, chính tay tao sẽ tiễn mày đi. – Nó giơ kiếm lên.
– Cây sắt cùn đó của mày chẳng làm được trò trống gì trước mặt tao đâu. – Em Uyên đứng dậy, bước ra chắn trước mặt mình.
– Quên mất. Hình như em gái có nghề, mà không sao, để anh gọi thêm vài thằng lại tiếp em. – Thằng Quang cợt nhả, xoay người ngoắc vài thằng đàn em hùng hổ chạy lại.

– “Lần này xong rồi!” – Mình kêu thầm, đưa tay kéo em Uyên lại, sợ ẻm gặp nguy hiểm.

– Dừng tay! Tất cả dừng tay lại cho tao, tụi mày muốn phá banh quán tao hả??

Ngay lúc này, một gã đàn ông dáng người tầm thước từ ngoài chạy vào, tay cầm khẩu súng khá to chả biết là súng săn hay súng gì. Ông này tầm hơn 40 tuổi, người xăm trổ chằng chịt, so với ổng, thằng húi cua khi nãy chỉ đáng học trò.

Như biết ông này, bọn thằng Quang lập tức dừng lại hết, không thằng nào dám làm gì nữa, kể cả thằng húi cua hung hăng nhất cũng vậy.

– Đm, từ khi nào khu này để cho tụi mày làm loạn vậy? Thằng Bình sẹo đâu, nó kêu tụi mày làm à? – Sau khi đưa mắt nhìn bao quát hiện trường, ông tay chỉ tay vào mặt thằng húi cua gằn giọng.
– Dạ, không phải. Chút chuyện riêng của tụi em thôi, không liên quan gì đến anh Bình hết. – Thằng húi cua hơi rụt rè nói.
– Thằng này hồi trước chơi em, giờ em chỉ trả thù thôi. Mọi tổn thất của quán em sẽ chịu trách nhiệm bồi thường, anh Bảy thông cảm giùm! – Thằng Quang lên tiếng.
– “Bốp, bốp!!!” Đm, ở đây tới lượt mày nói chuyện hả? Tao bắn nát gáo mày rồi tao sẽ bồi thường cho, đồng ý không? – Bất thần tát cho thằng Quang hai cái tóe lửa, người đàn ông được gọi là anh Bảy giơ súng kê vô đầu nó.

– Nó còn nhỏ không biết gì nên lỡ miệng, anh Bảy bỏ qua cho, tụi em đi ngay! – Thằng húi cua lật đật xin xỏ.
– Tất cả những gì hư hại, tụi mày đền bù hết. Còn tụi kia, có xích mích gì thì đưa tụi nó ra ngoài mà xử, tao không quan tâm, đừng làm trong quán tao. Không thôi lại nói anh Bảy này ỷ lớn hiếp nhỏ. – Anh Bảy bỏ súng xuống, lấy một điếu thuốc châm lửa hút.
– Dạ… cảm ơn anh Bảy! Ngày mai tụi em quay lại gửi tiền ngay. – Thằng húi cua rối rít cảm ơn, ra hiệu cho tụi kia đi lại bắt bọn mình.

Đám Hải khìn hiện giờ nửa nằm nửa ngồi, mình mẩy máu me bê bết, không nguy hiểm đến tính mạng nhưng chắc cũng phải chữa trị vài tháng mới bình phục. Thằng Quang giờ chỉ chăm chăm trả thù mình thôi, như cũng không muốn khó dễ tụi bạn mình nữa, vậy mình cũng yên tâm phần nào. Tụi bạn còn sống là tốt rồi.

Em Uyên bỗng chạy lại gần anh Bảy, nói gì đó rất nhỏ, không thể nghe được. Anh Bảy ra chiều suy nghĩ mông lung, đắn đo khá lâu.

Bọn thằng Quang thấy tình hình có vẻ không ổn, vội vàng cử ra mấy thằng chạy đến khiêng mình xềnh xệch ra ngoài, mặc cho chị Diễm chạy theo gào thét van xin, khóc hết nước mắt. Dường như gấp gáp quá, bọn nó cũng không lý gì đến chị Diễm nữa, mục tiêu của nó chỉ còn lại một mình mình.

– Khoan đi đã… – Anh Bảy bỗng cản lại.
– Dạ, sao anh? – Thằng húi cua ngớ người.

Thằng Quang từ lúc bị ăn hai tát tai, chắc đã biết thân biết phận nên im lặng đứng cạnh đó, không dám hó hé gì nữa.

– Để người lại. Tụi bây đi đi! – Anh Bảy phẩy tay.
– Thằng này có thù với tụi em, không thể tha cho nó được. Anh Bảy thông cảm!!
– Nó là người yêu của cháu họ tao, kêu tụi bây để lại thì cứ làm vậy đi. Đừng nói nhiều!!! – Anh Bảy trợn mắt.
– Cháu họ? – Thằng húi cua ngơ ngác.
– Cháu gái tao đây, lâu ngày không gặp suýt chút nữa không nhận ra. Rõ ràng chưa? – Anh Bảy vỗ vai em Uyên cười lớn.
– Dạ, nếu vậy tụi em đành chịu! Tụi em xin phép.

Thằng húi cua mặt mày méo xệch, cố nén tức giận ra hiệu cho cả đám bỏ đi. Riêng thằng Quang trước khi đi không quên ném cho mình cái nhìn hằn học không đội trời chung.

Mình thở phào nhẹ nhõm, nằm sải lai giữa nền đất bẩn, chưa bao giờ thấy cuộc sống này đẹp đến thế, hạnh phúc cho những ai được sống bình yên. Thầm tạ ơn trời đất, hai mắt mình dần hoa lên, cảnh vật trở nên nhòe nhoẹt rồi chìm vào bóng tối vô tận…

Thể loại