Tim mình đau nhói. Cũng chính con người này, tính cách này, e dè nhút nhát, ngây thơ ngoan ngoãn đã làm mình yêu thắm thiết. Nằm mơ mình cũng không ngờ có một ngày, người yếu đuối ngoan hiền như chị lại có thể cho ra một quyết định mà ngay cả những kẻ tự cho mình mạnh mẽ cũng khó thể làm được.
– T nói đi, chị nghe.. – Mặt chị vẫn cúi, tay mân mê tà áo.
– Em không có gì để nói hết. Người phải nói là chị.
– Chị? T muốn chị nói gì?
– Em muốn biết những gì chị nói với dì dượng lúc trưa là thật hay đùa? Lý do? – Mình vào thẳng vấn đề, không vòng vo gì nữa.
Chị nhìn mình, rồi nhìn vạt áo, một lúc lại tiếp tục nhìn mình, tay vẫn mân mê nó như muốn che giấu sự bối rối. Thủy chung chẳng nói lời nào.
– Sao không trả lời em? – Chờ không được, mình nói.
– Chị… không biết nói sao nữa..
– Có sao nói vậy, có gì khó khăn đâu!
– …!!
– Haizzz.. thôi được rồi. Vậy em hỏi từng câu cho chị dễ nói, được chứ? – Mình thở dài.
– Ừm..!
– Chuyện coi mắt hồi trưa, chị đồng ý là thật hay đùa vậy? – Tim mình đập như trống trận, mong mỏi chị sẽ cười khúc khích rồi bảo chỉ là đùa chọc mình thôi, được vậy thì hay biết mấy.
– Ừm..!
– Ừm là sao? Thật hay đùa? – Mình nín thở chờ đợi.
– Thật.
Toàn thân mình lạnh lẽo như rơi xuống vực sâu, mặt mày xây xẩm. Dù đã lường trước câu trả lời của chị, nhưng khi chính thức đối diện với nó, mình vẫn không thể chịu nổi. Trong lòng gào thét điều này chỉ là dối trá, chị đang đùa với mình, nhưng nhìn thái độ của chị, mình biết đây là sự thật. Gương mặt đó, ánh mắt đó, rụt rè nhưng chẳng chút ý cười. Chị không đùa.
– Chị… – Mình nghẹn giọng lắp bắp, nói chẳng ra hơi.
– Chị xin lỗi T nhiều lắm!!!
Chị ngước nhìn sự đau khổ của mình, mắt đã nhạt nhòa màn nước. Chị khẽ nắm tay mình nhưng rồi chợt nhớ ra gì đó lại vội buông.
Thật lâu, mình dần trấn định tinh thần. Bây giờ không phải lúc yếu mềm, mình cần phải mạnh mẽ, tỉnh táo để khuyên nhủ chị, phải giành lại chị trước khi tia hi vọng cuối cùng tan biến.
Mình hít một hơi thật sâu vào lồng ngực:
– Lý do, em muốn biết lý do?
– Không nói có được không? – Chị mím môi.
– Không. Em rất muốn biết!
– …!
– Chị nghĩ thế nào cứ nói thế ấy, đừng lo gì hết, em không sao đâu! – Mình trấn an.
– Chị không muốn nói nữa, khi khác mình nói.. – Chị vụt đứng lên.
– Sao vậy? Sao lại không nói được? – Mình ngỡ ngàng.
– T đừng ép chị nữa mà! Xin T đó… chị mệt lắm! T ra ngoài cho chị ngủ đi.. – Chị nghẹn ngào, nước mắt lăn dài trên má.
– Chị mệt? Còn em không mệt sao? Quen nhau bao lâu, hứa hẹn những gì, chị còn nhớ không? Cố gắng biết bao nhiêu mới được đến hôm nay, đùng một cái chị đòi đi lấy chồng, bỏ em lại phía sau. Chị nói em phải làm sao? Hả???
“Rầm!!”
Mình điên tiết trút giận vào vách tường. Chị càng khóc, mình càng đau. Mà đã càng đau, lòng lại càng hận. Cớ gì chị lại muốn lấy chồng, bỏ rơi mình, để rồi hai đứa phải đau thế này?
Hành động của mình khiến chị khóc to hơn, tiếng nỉ non vang vọng khắp nhà. Cũng may ba mẹ đi vắng, nếu không thật chẳng biết ra thế nào.
Mình thừa biết chị nghĩ gì, nhưng mình muốn nghe chính miệng chị nói ra, để rồi sau đó sẽ phân tích, giải thích cho chị hiểu đó là quyết định sai lầm. Mình và gia đình mình mới chính là nhà của chị.
– Hôm nay nếu chị không nói, em sẽ ngồi ở đây luôn. – Mình ngồi xuống.
Em Uyên lấp ló ngoài cửa, mình ra hiệu cho ẻm đừng vào. Có lẽ nghe chị khóc lớn, ẻm sợ có chuyện nên chạy lên.
Nhìn chị nước mắt nước mũi tèm lem, bao nhiêu bực tức trong mình tan thành mây khói. Lấy khăn nhẹ nhàng lau mặt cho chị, mình dịu giọng:
– Đừng khóc nữa! Em hơi nóng… chị nín đi rồi mình nói chuyện!
– Mỗi lần T như vậy… chị sợ lắm..!! – Chị nấc nghẹn, nhìn mình oán trách.
– Xin lỗi mà!! Em không vậy nữa đâu. – Mình vòng tay ôm chị.
Ngồi tựa vào người mình một chút, chị nhổm dậy, đứng đối diện mình.
– Nói em nghe được chưa? – Mình ôn tồn hỏi, ráng chặn lại sự hối hả, bức bối trong lòng.
– Chị nói, nhưng T phải hứa không nổi giận nữa! – Chị lấm lét ngó mình.
– Ok, em hứa! Chị nói đi! – Giờ chị có bắt mình làm gì mình cũng làm, đừng nói lời hứa cỏn con thế này.
– Chắc không đó? Hứa rồi nhen! – Chị vẫn nghi ngờ.
– Chắc như bắp. Nói lẹ giùm cái cô nương! – Kiểu cách trẻ con của chị làm mình đang lo lắng cũng phải phì cười.
Thấy mình cười, chị mới tỏ ra yên tâm. Sau khi trầm ngâm, đắn đo như sắp xếp lời nói, chị cắn nhẹ môi:
– Chị muốn lấy chồng là thật. T khoan hãy nói gì, nghe chị nói hết đi. Ba mẹ chị lớn tuổi rồi mà ngày nào cũng phải đi làm thuê làm mướn cho người ta, sống cực khổ thiếu thốn đủ thứ. Lúc trưa mẹ chị nói dạo này ba bị đau lưng, tối về là ê ẩm khắp người, suốt đêm không ngủ được, chị lo lắm! Nên..
– Nên chị muốn lấy chồng giàu có để báo hiếu? – Mình cắt ngang.
– Ừm. – Chị lặng lẽ gật đầu.
– Chỉ vậy thôi?
– Ừm.
– Không còn lý do nào khác?
– Ừm.
– Chị đang nói dối em đúng không? – Mình nhìn thẳng vào mắt chị.
– Không có. – Chị bối rối quay đi.
– Nếu chị không chịu nhận, vậy để em nói chị nghe tại sao em biết chị nói dối. Thứ nhất, việc dì dượng lớn tuổi rồi vẫn còn chịu cực chịu khổ, đâu phải chỉ mới ngày một ngày hai. Sao lâu nay chị không đòi đi lấy chồng phụ giúp gia đình mà lại muốn vào lúc này, ngay khi mình vừa có nhiều chuyện không vui xảy ra? Thứ hai, hồi trưa lúc dì dượng bàn chuyện gả chị, rõ ràng khi đó chị chưa hề nghe chuyện dượng bị đau lưng, nhưng lúc ấy chị vẫn đồng ý đi coi mắt. Em nói vậy đã rõ ràng chưa? Tóm lại, em biết chị muốn đi lấy chồng không liên quan gì đến lý do phụ giúp gia đình như chị vừa nói, hoặc có chăng nữa thì đó cũng chỉ là thứ yếu, lý do chính khiến chị quyết định như vậy là vì em và Uyên, vì lo sợ áp lực từ gia đình em, phải không?
Mình tuôn một tràng, nói hết những suy nghĩ ứ đọng trong đầu từ trưa đến giờ không được giải tỏa. Nói xong, mình thấy cả người nhẹ hẫng như vừa trút được gánh nặng nghìn cân, thêm vào vẻ mặt ngơ ngẩn của chị, mình biết đã nói trúng tâm ý chị.
– Có gì phải ngạc nhiên? Em không hiểu chị, còn ai hiểu nữa. – Mình đắc ý.
Nếu chỉ có thế này, mình tin chắc có thể thuyết phục được chị. Bất kỳ ai đừng mong cướp được chị khỏi tay mình.
– T nói không sai, nhưng mà chưa đủ.. – Chị lắc đầu.
– Gì nữa? – Đến phiên mình ngơ ngác.
– Chị không muốn nói làm T đau lòng, nhưng mà… chắc không nói không được..
– Chị nói đi! – Thái độ nghiêm trọng của chị làm mình vô cùng lo lắng.
Chị bước lại cửa sổ, đưa đầu ra ngoài hứng gió trời như để thanh tĩnh tinh thần, lấy thêm can đảm để nói điều gì đó với mình. Sau giây lát suy tư đắn đo, chị hơi nghiêng đầu, nhỏ giọng:
– Từ hôm xảy ra chuyện ấy đến giờ, chị luôn bị hình ảnh đó ám ảnh, tối ngủ cũng nằm mơ thấy..
– Hình ảnh nào?
– T và bé Uyên ôm nhau..
Mình lặng người, chẳng biết nói gì.
– Chuyện qua rồi, đã là quá khứ rồi. Chị không ghét bé Uyên, cũng chẳng trách T. Chị muốn quên đi, bỏ qua hết, xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhưng sao không làm được. Mỗi khi chị rảnh rỗi, cảnh tượng đó lại hiện ra, ngủ cũng mơ thấy. Lòng tin của chị dành cho T cũng không còn, luôn lo sợ nếu mình tiếp tục, liệu còn có lần thứ 2, thứ 3, thứ 4… T làm như vậy nữa không? Nếu chuyện đó xảy ra lần nữa, chị chết mất!!!
– Sẽ không bao giờ có chuyện như vậy xảy ra nữa. Bây giờ không, sau này càng không có. Chị tin em đi!! – Mình gằn giọng khẳng định thật mạnh.
– Chị xin lỗi! Chị muốn lắm nhưng không thể tin T được nữa! Tình yêu mà không còn lòng tin thì đâu thể nào có được hạnh phúc! Mình chia tay đi, T đến với bé Uyên, chị lấy chồng báo hiếu cho ba mẹ…
– Chị có biết mình đang nói cái gì không? Em không cho phép chị làm vậy! – Mình gầm lên.
– Không cho phép thì T làm gì? Giết chị sao? – Chị bặm môi.
– Em… em… – Mình lắp bắp mãi chả nói được lời nào. Bất lực quá!
– T về phòng đi, chị muốn ngủ!
– Chị đang giỡn phải không? Vậy đủ rồi, đừng giỡn nữa.. – Mình cố trông chờ một phép lạ hiện ra.
– Những gì từ nãy đến giờ chị nói đều là thật. T đừng như vậy nữa, không tốt cho hai đứa mình..
– Như thế nào mới tốt? Em quen người khác, chị lấy thằng Hàn xẻng đó, vậy là tốt hả? – Mình hét to như thằng khùng lên cơn.
– Thà như vậy còn hơn chị phải sống chung với một người chẳng biết sẽ lừa dối mình lúc nào, ôm ấp một cô gái khác sau lưng mình. Cảm giác bị phản bội đó, T làm sao có thể hiểu được?! – Chị nức nở gào lên.
Cơn điên của mình vụt tắt. Phản ứng của chị vươt quá sự tưởng tượng của mình.
– Đó chỉ là cảm xúc nhất thời thôi, em đã giải thích với chị nhiều lần rồi mà. Em biết lỗi rồi, em sẽ không bao giờ làm gì có lỗi với chị nữa! Nếu chị không tin, em có thể thề, thề độc cũng được, miễn là chị tin và tha thứ cho em!
– Thề rồi thì sao? Chị có thể coi như chưa từng chứng kiến chuyện đó? Có thể vui vẻ tin tưởng, yêu thương T như trước kia? Chị không làm được.
– Em không đòi hỏi chị phải tha thứ cho em ngay bây giờ. Em chỉ xin chị cho em một cơ hội để bù đắp, để sửa sai! Rồi thời gian qua, chị sẽ quên được mà, mình sẽ lại vui vẻ như trước kia! – Mình cố giải thích trong tuyệt vọng.
– Không phải chị không cố gắng, hai hôm nay chị đã thử rồi, chị không làm được. T có nói thêm cũng chỉ vậy thôi, không thay đổi được gì đâu. Ra ngoài đi, chị mệt lắm rồi! Xin T đó! – Chị như biến thành người khác, quyết liệt và tàn nhẫn.
– Em..
– Ra đi!
– Em không ra, không đi đâu hết. – Mình chai mặt, ngồi lì xuống giường.
– Được rồi. T không đi? Chị đi.
Nói là làm, chị mở tủ gom đồ ngay lập tức.
– Đừng! Em đi, em đi nè! Chị ngủ đi.. – Mình hoảng hồn vội đứng lên, đi nhanh ra ngoài, không dám ở lại thêm một giây nào nữa.
“Rầm!”
Vừa ra khỏi phòng, cánh cửa đã đóng sầm sau lưng mình.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128