– Có gì đâu. Hứa bữa nào dẫn T đi ăn bánh bèo!
Mình giật thót người, nhưng cố tỏ ra thản nhiên. Cũng may lúc này mình và chị Diễm chỉ ngồi cạnh nhau, ngoài ra không có đụng chạm gì cả.
– Uyên làm xong rồi hả? Lại đây ngồi chơi đi!
Chị Diễm cũng cười tươi.
– Chưa xong, mà nhức đầu quá, ra đây hóng mát một chút cho thoải mái đầu óc!
Em Uyên đáp, rồi bước ra ngoài ban công, tựa sát vào hàng rào lan can hứng nước mưa.
– Mưa to lắm, Uyên vô đây ngồi nè! Đứng đó ướt hết cho coi.
Chị Diễm kêu ẻm.
– Không có gì đâu. Em đang muốn tắm mưa cho tỉnh người ra..
Ẻm cười khẽ, hai tay vốc nước mưa hất lên mặt.
Đang lãng mạn, tình tứ với chị, tự dưng em Uyên xuất hiện làm mình mất trớn, có ẻm ở đây còn nói được gì nữa. Mình và chị ngồi im lặng nhìn ra màn mưa dày đặc đen kịt, sấm chớp đì đùng, nhưng mình lại thích ngắm thiên nhiên dữ tợn thế này…
Dù không muốn nhìn, nhưng do em Uyên đứng hơi chếch trước mặt mình, vô tình mọi cử chỉ của ẻm đều lọt hết vào mắt.
Mình có thể thấy được trọn một bên mặt ẻm theo hướng nhìn nghiêng. Lúc này mặt em Uyên đã ướt đẫm nước mưa, tóc cũng bết lại. Nhìn ẻm rất buồn, ánh mắt thẫn thờ dõi về nơi xa xăm vô định nào đó… tay ẻm vẫn nghịch nước, chẳng màng chùi đi những hạt mưa ào ào rớt xuống mặt..
– Nhỏ này, bữa nay làm sao vậy?
Mình khều chị, nói thật nhỏ.
– Không biết nữa. Hồi chiều thấy bé Uyên nói chuyện đt với ai lâu lắm..
Chị rụt cổ.
– Chắc thất tình rồi mát dây!
Mình cười ruồi.
– Đừng nói vậy. Bé Uyên nghe được buồn đó!
Chị nhăn mặt.
Cho đến tận bây giờ, mình vẫn chẳng hề có chút tình cảm nam nữ nào với em Uyên cả. Tự xét lòng mình thấy thế. Nhưng cảm xúc của một thằng con trai khi thấy cô gái đẹp quyến rũ xuất hiện trước mắt thì luôn xuất hiện mỗi khi chạm mặt em Uyên. Mình không có gì xấu hổ khi phải thừa nhận điều này cả. Mình cũng là người phàm mắt thịt thôi, đâu phải Đường Tăng để có thể vô nhiễm với virut gái đẹp?!
Nhưng mình xác định em Uyên chỉ để ngắm thôi, sẽ không bao giờ mình chạm vào ẻm. Dù cho sau này, cái chuyện động trời và vô cùng khó tin là ẻm thích mình có không may xảy ra, mình vẫn sẽ chung thủy với chị. Không ai có thể chia rẽ tình cảm của mình và chị, nhất định là thế! Và mình cũng tin cô gái kiêu kỳ cá tính như ẻm sẽ không bao giờ có thể thích một thằng như mình.
Thế nên gái đẹp trước mắt thì cứ chiêm ngưỡng thôi, không lại bị ông trời trừng phạt cái tội phí của giời.
Mưa tạt ướt hết đầu tóc em Uyên, áo ẻm cũng ướt nhẹp, dính sát vào cơ thể. Những đường cong gợi cảm lấp ló ẩn hiện càng thêm mê hoặc dưới làn nước li ti, thỉnh thoảng ẻm vươn người vốc nước mưa, vùng đồi núi chập chùng lại nhấp nhô lên xuống khiến tim mình muốn ngừng đập. Người mình chợt nóng ran. Chịu hết nổi, mình liếc sang nơi khác, không dám dòm ngó gì tới cái “báu vật hại người” trước mặt nữa.
– T sao vậy, bệnh hả?
Thấy mặt mình hừng đỏ, chị quan tâm hỏi.
– Ờ, tự nhiên thấy người hơi khó chịu!
Mình nuốt nước bọt khan, cười khổ nói.
– Lấy thuốc T uống nhen!
– Thôi, nóng lắm! Chút em ngủ giấc đến sáng là hết à!
Mình và chị ngồi trong này trò chuyện, nói những thứ linh tinh, không dám đề cập gì đến tình cảm nữa vì sợ em Uyên nghe thấy. Gần cả giờ đồng hồ sau, ẻm vẫn cứ đứng ngay lan can tắm mưa, mặt đã tái nhợt vì lạnh, cơ thể bốc lửa thi thoảng run lên nhè nhẹ, nhưng không có dấu hiệu gì muốn vào nhà.
– Để chị ra kêu bé Uyên vô, đứng đó nãy giờ rồi..
Chị Diễm nhổm dậy.
– Ra đó mưa ướt hết á, để em kêu vô cho!
Mình sợ chị bị ướt thật, chẳng phải giành giật galang gì với em Uyên cả. Nhưng đúng là mình cũng thấy hơi lo cho ẻm, đứng đó thêm lúc nữa khéo ẻm xỉu té lầu chết thì khổ nhà mình nữa.
– Uyên vô nhà lau người đi, bệnh chết bây giờ!
Mình bước lại đứng cạnh ẻm, nói.
– T vô trước đi, Uyên thích đứng đây!
Ẻm đáp, mắt vẫn không nhìn mình, chỉ dõi về hướng xa xa trước mặt.
– Thất tình nên khùng rồi hả? Hành hạ bản thân được cái gì?
Mình nhún vai, với ẻm phải dùng biện pháp mạnh thôi.
– Chuyện của Uyên, không cần T xen vào!!
Em Uyên quay sang trừng mắt nhìn mình đầy giận dữ. Cơ mà nhờ thế mình càng nhìn rõ hơn cơ thể ướt át của ẻm. Khó chịu quá, mình không dám ngó nữa, di dời ánh mắt lên mặt ẻm.
– Chuyện của Uyên, đương nhiên T chẳng việc gì phải quan tâm. Nhưng Uyên đang ở nhà T, rủi có gì phiền phức lắm!
Mình thản nhiên nói.
– Ra là lo sợ vạ lây à? Con trai đúng là một lũ ích kỷ!!!
Ẻm nhìn mình khá lâu, cười khẩy.
– Muốn nghĩ sao cũng được, vào nhà giùm cái đi!
Mình nhếch mép, mặt bơ bơ.
– Không thích vào thì sao?
– Vậy thì đi ra hướng xxx, ở đó có cái cầu cao lắm, tha hồ tự kỷ! Muốn nhảy xuống cũng được, chẳng ai làm phiền Uyên đâu.
Chẳng hiểu sao mình lại có thể thốt ra câu nói vô tình đến thế. Hình như nói với ẻm một hồi, mình cũng điên theo.
Cặp mắt em Uyên bình thường đã to, lúc này long lên nhìn mình lại càng to gấp bội, khóe mắt ươn ướt, chẳng rõ nước mưa hay nước mắt?! Con gái khi giận dữ thật quyến rũ, nhất là cô gái bình thường đã mang vẻ đẹp lai Tây huyền bí như ẻm, lúc này lại càng hút hồn hơn.
Mình hơi lùi lại, quay mặt nhìn chị Diễm đang đứng phía trong âu lo để lấy tinh thần. Nhìn chị, mình khẽ cười, gật đầu, ý nói mọi việc cứ để mình lo, chẳng sao đâu.
– Hay lắm!!!
Đang nhìn chị Diễm, em Uyên chợt thốt lên hai tiếng, rồi đá một cái khá mạnh ngay nhượng chân làm mình khuỵu người, suýt nữa đập luôn cái mặt vào thành lan can.
– Ui da… khùng hả??
Mình sôi tiết, quay lại chửi đổng. Nhưng ẻm đã đi vào nhà rồi, hi vọng kịp nghe câu chửi của mình.
– T có sao không?
Chị lo lắng chạy lại kéo mình vô nhà, miệng hỏi líu lo.
– Không sao. Mỗi lần gặp nhỏ này là xui xẻo, khùng gì đâu!!
Mình ngồi xuống xoa xoa nhượng chân, ê ẩm quá. Đúng là ẻm có võ thật rồi, lực đá mạnh thế này cơ mà. Còn may lúc nãy ẻm chỉ đá vào chân, rủi nổi điên đá vào đầu mình chắc té lầu ra đi luôn quá..
– Cần chị bóp dầu không?
Chị nhìn mình có chút lo lắng, nhưng miệng thì hơi cười mỉm. Chắc thấy mình bị củ hành nên buồn cười.
– Không. Vui lắm hả? Tại chị hết đó, không thôi em đâu bị đá. Mốt kệ con khùng đó đi!
Mình làu bàu.
– Kệ sao được, hi hi… T tốt vậy chị mới thương đó, biết chưa?! Thôi chị về phòng an ủi bé Uyên nha, T ngủ sớm đi hén!!
Chị hôn mình một cái vào má thật nhanh rồi đi về phòng.
– Quên nữa, T ngủ ngon nha!!
Đến cửa, chị xoay lại mỉm cười tinh nghịch, sau đó mất dạng.
Còn lại mình ngồi bực bội, tự dưng bị ăn đòn, đúng là oan mạng. Chỉ hi vọng ẻm đừng để bụng rồi tìm cách trả thù mình thì mệt nữa..
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128