“Đây là đâu? Không phải nhà xác chứ???”
Suy nghĩ này hiện ngay trong đầu khi mình vừa mở mắt ra, khẽ nhìn quanh, căn phòng lạ lẫm phủ đầy gam màu trắng tang tóc và lạnh lẽo khiến mình không khỏi rùng mình. Căn phòng khá rộng và chỉ có một vật thể sống hiện diện chính là mình, không gian im ắng đến rợn người buộc mình phải nghĩ đến tình cảnh xấu nhất đã xảy đến với bản thân.
– Ui da… đau quá…!!!
Bật người ngồi dậy vì ý nghĩ kinh khủng vừa xẹt qua tâm trí, mình buột miệng rên lên do cảm giác đau nhói từ dưới bụng truyền đến. Kéo tấm chăn trắng bóc khỏi người, một vết thương khá dài được may ngay ngắn chỉn chu hiện lên trong mắt mình, máu vẫn còn đang ri rỉ rướm ra, có lẽ do cử động khá mạnh vừa rồi của mình làm động vết thương.
– Đây là bệnh viện sao?
Mình lẩm bẩm, rồi lặng lẽ nằm xuống. Được một lúc thì bắt đầu cười sằng sặc như thằng điên, nước mắt bất giác tuôn ra. Lúc trước, ngay cả khi phải đối mặt cái chết mình cũng không khóc vì sợ hãi, nhưng cái cảm xúc lúc này thật khó tả, quá khó để kìm nén. Cảm giác chết đi sống lại, như vừa được tái sinh làm mình thật sự sung sướng và hạnh phúc. Diễn tả thế nào nhỉ?! À, đại khái như cảm giác của một tử tù sắp bị đưa ra hành hình, bỗng dưng được lệnh ân xá tha mạng.
Một lần nữa, mình sẽ lại có thêm thời gian để sống, để yêu thương và được yêu thương cùng với những người thân, ba mẹ, anh chị, bạn bè, tất nhiên trên hết là chị Diễm, với cả… em Uyên nữa.
Nghĩ đến đây, trong đầu mình lại xuất hiện một câu hỏi.
“Đâu hết cả rồi? Sao chẳng có ai ở đây, chỉ mỗi mình mình? Không lẽ…”
Nghĩ luẩn quẩn mình lại lo chị và em Uyên bị gì rồi, và cả đám bạn mình nữa. Nhưng rõ ràng trước khi bất tỉnh, chị và em Uyên vẫn bình an vô sự, điều này mình còn nhớ rất rõ.
“Hay là… sau đó lại có chuyện gì xảy ra nữa???”
Có thể lắm, nếu không như thế thì làm gì lại chẳng có ai bên cạnh mình như lúc này? Lo lắng không yên, mình cố gượng dậy một lần nữa, đi ra ngoài xem tình hình thế nào.
– Trời đất!!! T đi ra đây làm gì, sao không nằm nghỉ???
Vừa đi vừa ôm bụng, lê lết được gần đến cửa thì chị Diễm bước vào, thấy mình chị hết hồn la hoảng, lật đật dìu mình lại giường nằm xuống.
– T tỉnh lại hồi nào vậy? – Kéo ghế ngồi sát giường, chị nắm tay mình hỏi.
– Mới đây thôi. Tại không thấy ai hết, em lo chị có chuyện gì không, nên tính ra ngoài coi sao.
– Xui ghê!!! Chị với bé Uyên ở đây từ tối đến giờ, vừa ra ngoài kiếm chút gì ăn lót dạ thì T tỉnh dậy. – Chị nhăn mặt.
– Ừm, em ngủ bao lâu rồi? Uyên đâu?
– Tính đến giờ thì T hôn mê cũng gần 1 ngày rồi đó, làm mọi người lo gần chết luôn! Bé Uyên vừa đi đâu đó, nói là có chút chuyện phải làm. T còn đau lắm không? – Chị nhìn mình lo âu.
– Hơi đau tí, như kiến cắn thôi! – Mình cười. Thật ra đau vãi nhưng không dám nói, mất công chị lo.
– Chắc thuốc tê còn chưa tan hết đó, chút nữa sẽ đau lắm, T ráng nghen!!!
– Không sao, em chịu được mà! Tụi Thanh sida, Hải khìn sao rồi?
– Thanh bị tét da đầu phải may vài mũi, vẫn còn hơi choáng do bị chấn động mạnh và mất máu, nhưng bác sĩ chụp phim kiểm tra kỹ càng rồi, không sao cả, vừa được nhà làm thủ tục xuất viện lúc sáng. Còn mấy người kia thì bị thương nhẹ thôi, đều về nhà hết rồi, chỉ có mình T còn nằm lại đây.
Nghe mà mừng cho đám bạn chí cốt, nhưng cũng lại thấy hơi quê quê. Bọn Hải khìn vác dao đâm chém một lúc lâu mà tính ra lại bị nhẹ hơn mình. Trong khi mình vừa lâm trận đã bị một nhát nằm luôn, nghĩ mà nản.
– Tại mấy người bạn T may mắn, không bị trúng chỗ nhược. Còn T bị đâm ngay vùng bụng, chỗ hiểm nữa, như vầy là hên lắm rồi đó. Bác sỹ nói chỉ cần nhích vào trong một chút nữa, tổn thương tới tim gan thì khó cứu. – Như hiểu suy nghĩ của mình, chị mỉm cười an ủi.
Mình gật đầu không nói gì, im một lúc rồi hỏi:
– Tụi thằng Quang sao rồi? Có tin tức gì không?
– Không. Hôm đó T vừa bất tỉnh thì chú Quyết dẫn người đến, nhưng tụi nó chạy trốn hết rồi. Nghe chú nói với dì dượng, nhà thằng Quang được ông lớn đỡ đầu, khó mà bỏ tù nó lắm! – Chị lắc đầu chán nản.
– Thằng chó!!! Ỷ có tiền rồi muốn làm gì làm sao, nó không vào tù thì mình đừng mong sống yên ổn. – Mình bóp chặt nắm tay, nghĩ đến nó máu mình lại sôi lên sùng sục.
– Cũng tại chị hết, nếu ngay từ đầu chị nghe lời T thì đâu nên nỗi! Giá như thời gian quay trở lại, chị cứ ở dưới quê, không lên đây sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra. Làm hại T phải bị thế này, dì dượng lo lắng suốt, chị thấy có lỗi quá!!! – Môi chị mím chặt lại, cặp mắt đen láy ngân ngấn màn nước trong suốt như pha lê, chực trào ra.
– Đừng khóc mà!! Tại thằng chó đó hết, chị làm gì có lỗi. Nín đi!!! – Mình nắm tay chị, ôn tồn nói.
– Ừm, chị vô duyên quá!!! T đang bị thương mà còn khóc làm T buồn nữa, vậy sao mau khỏi được. – Chị bẽn lẽn dụi mắt, chiếc miệng nhỏ xíu cố nặn ra nụ cười như mếu.
– Hì hì… khóc hay cười vậy hả? – Mình buồn cười, nhưng cứ cười là vết thương lại đau, phải lấy tay vịn bụng lại, cố nén không dám cười mạnh.
– Cười mà… hix…! T đói chưa, lấy cháo T ăn hén! – Chị chu môi.
Chị nói mới nhớ, bụng mình sôi lên ùng ục, vội gật đầu:
– Đói lắm!
– Chờ chị tí xíu nha! – Chị nói, rồi loay hoay mở càmen đổ cháo ra tô.
– Cháo thịt hay cá vậy? – Đang đói rã rời, ngửi mùi thơm bốc lên nghi ngút, mình sáng mắt hỏi.
– Cá lóc, bé Uyên đi chợ mua về nấu cho T đó!
– Vậy hả?! Sao chị không nấu? Em thích ăn của chị nấu à! – Mình nịnh đầm.
– Nói nhỏ thôi, rủi bé Uyên nghe được buồn tội nghiệp! Chị phải ở lại trông chừng T mà, nên bé Uyên chạy về nấu đem vô, xong rồi đi tiếp có chuyện quan trọng gì đó.
– Đi làm hả? – Mình thắc mắc.
– Không. Bữa nay bé Uyên xin nghỉ để phụ chị chăm sóc cho T đó. Việc khác, mà hỏi bé Uyên không nói, chị cũng không tiện hỏi nhiều. – Chị đút cháo cho mình.
– Ừm. Đêm qua chị ngủ lại đây hả? – Mình há miệng táp ngay.
– Chị và bé Uyên. Kêu bé Uyên về ngủ mà cứ đòi ở lại, sợ T có việc gì mình chị không xoay sở được. Cháo ngon không?
– Ngon!
Nhìn gương mặt xinh xắn phủ đầy sự mệt mỏi nhưng cố ra vẻ tươi tỉnh của chị, khóe mắt mình chợt cay cay. Nghĩ đến sau biến cố hôm trước, chị và em Uyên đều không được nghỉ ngơi, phải vào viện thức canh chừng mình đến tận bây giờ, điều này thật khiến mình xúc động. Cảm giác vô cùng hạnh phúc khi có người luôn quan tâm lo lắng cho mình, nhất là khi mình cũng rất yêu người đó.
– Hôm qua đến giờ, nhà em vào đông không? – Quay mặt đi nơi khác, hai mắt chớp chớp để dằn cảm xúc xuống, mình hỏi vu vơ.
– Có, dì dượng, anh chị T đều vô đủ hết. Ai cũng lo lắng, đến khi bác sĩ may xong vết thương, báo tin không có gì nguy hiểm thì mọi người mới đỡ lo, ngồi lại đến tận khuya mới về.
– Xem ra cũng nhiều người thương em ghê ta he he!! Mà chừng nào em mới được xuất viện đây? – Mình cười hè hè, tợp muỗng cháo, hỏi tiếp.
– Giờ T tỉnh rồi, nếu muốn chắc sẽ được về ngay thôi. Nhưng mà chị muốn T ở lại đi, chừng nào khỏi hãy về, vậy cho an toàn! – Chị lấy khăn giấy chùi cháo dính bên mép cho mình.
– Ax… thôi, về liền đi! Ở đây chán chết, em ghét bệnh viện nữa!
– Chỗ này sạch sẽ, yên tĩnh vầy mà ghét gì nè? – Chị cười.
– Sạch cỡ nào cũng không thích! Mà cũng lạ, sao phòng này chỉ có mình em vậy? Mấy bệnh nhân khác đâu?
– Phòng đặc biệt mà, chỉ phục vụ cho mình T thôi. Bé Uyên bỏ tiền ra thuê đó, còn cho tiền bác sĩ rất nhiều nữa, nên họ chăm lo cho T chu đáo lắm!
– Đúng là có tiền mua tiên cũng được nhỉ? – Mình lẩm bẩm.
– Chết chưa, bác sĩ dặn khi nào T tỉnh lại thì gọi ngay, nãy giờ chị quên mất tiêu. – Chị chợt nhớ ra, vội nói.
– Chài, cũng vô khám này nọ thôi, có gì quan trọng đâu! Chị đút em ăn hết cháo đi, rồi kêu họ vô sau. – Mình phẩy tay.
– Ừm, chắc cũng không sao! Thôi, T ăn nhanh đi nè, chị còn kêu bác sĩ vô khám cho yên tâm.
Chị đút cháo cho mình lia lịa, nuốt muốn nghẹn họng. Chưa đầy 5 phút, tô cháo chà bá đã được giải quyết xong nhanh gọn. Sau đó, chị ra ngoài gọi bác sĩ vào. Một bác sĩ mập lùn cùng cô y tá cũng xinh xinh nhanh chóng đi vô, xem xét cho mình rất tận tình, thông báo vết thương đang hồi phục tốt, rồi dặn dò đủ chuyện, ăn uống phải kiêng cử thứ gì, không được cử động mạnh… v… v…
Nếu như không phải đã biết trước em Uyên chi tiền cho họ, chắc mình đã bật khóc vì cảm động trước tấm chân tình của các vị “lương y như từ mẫu”. Không phải vơ đũa cả nắm, nhưng mình đã từng có dịp chứng kiến không ít hành động dằn vặt bệnh nhân khi người nhà không “biết điều” của các vị lương y, nhất là ở bệnh viện công thì tình trạng này diễn ra rất thường xuyên.
Dặn dò đủ điều xong xuôi, ông bác sĩ cùng cô ý tá đi ra, trả lại sự yên tĩnh cho căn phòng.
– Có tiền giống như ông vua hén! – Mình nháy mắt với chị.
– T xấu lắm đó, suốt ngày nghĩ không tốt cho người khác không à!! – Chị chỉ tay lên trán mình, mắng yêu.
– Có sao nói vậy thôi. Em muốn về nhà, ở đây ngột ngạt quá!
– Để tí bé Uyên vô thay ca, rồi chị về nhà hỏi ý kiến dì dượng sao đã, chị không dám quyết định đâu!
– Ừ, em buồn ngủ quá!! – Không hiểu sao mắt mình cứ díp lại.
– T ngủ đi, cho mau lành! – Chị vuốt tóc mình trìu mến.
– Còn chị làm gì?
– Chị ngồi nhìn T ngủ, chịu không?
– Ax… nhìn em làm gì? Chị cũng ngủ đi, thức từ qua đến giờ rồi.
– Chị không yên tâm… T ngủ đi!! – Chị lắc đầu.
– Chời ơi! Bác sĩ đã nói không sao rồi mà, chị ngủ em mới ngủ được chứ, chị cứ ngồi gục vầy em cũng thức luôn, sao ngủ được. – Mình trợn mắt.
– Hix… khó tính quá à! Vậy thôi, để chị ngủ… – Chị phụng phịu.
– Vậy phải ngoan không! Lên đây nằm với em đi! – Mình dụ khị.
– Trời, dì dượng vô thấy chết luôn, T toàn xúi bậy! – Chị lắc đầu lia lịa.
– Chứ chị định ngủ ở đâu?
– Có ghế bố bé Uyên mới mua hôm qua nè! Chị nằm đây được rồi. – Chị cười, chỉ cái ghế bố màu xanh mới cáu nằm cách giường mình không xa.
– Ủa, vậy hả? He he, cứ tưởng chị không có chỗ nằm chứ. Vậy em ngủ hén, chị ngủ ngon!
– T cũng ngủ ngon!
– Chưa thực hiện thủ tục mà! Mới có một ngày đã quên hết rồi. – Mình chép miệng.
– Thủ tục gì? – Chị tròn mắt.
– Thủ tục này nè. – Mình điểm điểm tay vào má.
– À… khổ ghê!! Nhõng nhẽo quá nhen!
Chị vỡ lẽ, nhoẻn cười hôn mạnh khắp mặt mình cả chục cái, chu cái miệng đỏ tươi nói:
– Vậy được chưa ông tướng?
– Ờ, cũng tạm đủ! Nhưng mà vẫn còn thiếu… – Mình cười ranh ma.
– Thiếu gì nữa? – Chị ngơ ngẩn.
– Đưa mặt đây! – Mình nhướng mắt.
Chị nhìn ra ngoài như sợ có ai đó vào đột ngột, ghé sát mặt lại ngay đầu giường. Hai mắt chị nhắm nhặt lại, làn da trắng mịn hơi đỏ ửng lên vì ngại.
Chỉ chờ có thế, mình ôm eo ghì chặt chị xuống, hôn liên tục từ trán xuống đến cằm, sau đó dừng lại thật mãnh liệt ở làn môi tươi thắm. Chị thoáng giật mình, nhưng cũng nồng nàn đáp lại…
Thật lâu, mình dừng lại, nheo mắt nhìn chị:
– Thích không?
– Thích… – Chị lí nhí, gương mặt bị màn sương đỏ bao phủ.
– Em chưa súc miệng cũng thích luôn hả?
– Trời, quên mất!! T ở dơ quá đi!! – Chị la làng, cú nhẹ vào ngực mình.
– Ui da… – Mình đưa tay ôm ngực, vờ nhăn nhó.
– Hix… Xin lỗi! Chị quên T đang bị thương. T đau lắm hả? – Chị cuống quýt.
– Không. Em bị ở bụng mà ha ha!! – Chỉ chờ có thế, mình cười phá lên.
– Suốt ngày… giỏi chọc chị thôi!! Nghỉ chơi với T, chị đi ngủ! – Chị nguýt mình một cái rõ dài, bỏ lại ghế bố nằm.
Đúng là không có niềm vui nào bằng khi được ở cạnh chị, đùa giỡn cùng chị. Mình thấy khỏe hẳn, vết thương cũng bớt đau. Chị đúng là liều thuốc tiên mà trời ban cho mình.
– Chị ngủ ngon hén! – Mình hấp háy mắt.
– Ừm, T cũng ngủ ngon!! – Chị liếc mình một lúc, rồi cười tươi.
Tâm trạng vô cùng thoải mái, mình nhắm mắt lại, không lâu sau đã chìm vào giấc ngủ thật sâu.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128