Hôm đó, mình đã phải thuyết phục rất nhiều thì chị mới nguôi ngoai, chịu theo mình lên thị xã lại. Nhưng thời gian sau đó thì chị vẫn tìm cách gán ghép và hối thúc mình tìm kiếm em Uyên. Chị không nói rõ nhưng mình biết, chị tự ti khi so sánh với em Uyên, nên cứ hay nghĩ quẩn.
Về phần em Uyên thì từ hôm đó, mình cũng không liên lạc nữa. Phần vì muốn cho mọi chuyện trôi vào quá khứ, lưu lại chút ký ức đẹp trong lòng, phần cũng do em ấy không còn sử dụng sđt cũ, có muốn nói chuyện cũng không được.
Bẵng đi một thời gian, mình chợt nhận được tin nhắn trên facebook từ một nick lạ. Người gửi là em Uyên, nói đúng hơn là một người tự xưng là em ấy.
Lúc đầu, mình không tin. Nhưng sau một hồi trò chuyện thì mình buộc phải tin. Vì trừ em Uyên ra thì không ai có thể biết rõ về mình tường tận như vậy.
Bọn mình có cuộc trò chuyện khá lâu. Hỏi thăm qua lại, mình biết được em Uyên đã quay lại với thằng Khang, nhưng mà tình cảm thì không còn được như xưa. Gương vỡ khó mà hàn gắn. Nguyên nhân quay lại thì ẻm không chịu nói, nhưng mình đoán là vì giữ an toàn cho mình.
Em Uyên nói là một tuần chỉ đồng ý gặp thằng Khang một lần, ở nơi công cộng. Lúc đầu thằng Khang không chịu, nhưng ẻm nói cần có thời gian, thái độ quyết liệt quá nên cuối cùng nó cũng phải đồng ý.
Ẻm cũng khuyên mình nên sớm trình bày mọi chuyện với ba mẹ, để được công khai tình cảm với chị Diễm. Ẻm nói một câu mà mình vẫn còn nhớ như in từng từ: “T giấu diếm chuyện này hoài khác nào không công bằng với chị Diễm?”
Chính câu nói này là động lực để mình đi đến quyết định thưa rõ mọi chuyện với người lớn. Nhưng đó là chuyện của mấy tháng sau, còn lúc ấy thì mình và ẻm nói chuyện đến khuya.
Ban đầu, em Uyên có vẻ cứng cỏi, tếu táo cười đùa khiến mình khá yên tâm về cuộc sống hiện tại của ẻm. Nhưng khi về khuya thì thái độ ẻm dần khác. Mình chẳng biết nói sao nữa, chỉ thấy hình như ẻm suy sụp tinh thần, rất là bi quan. Haizz, dạng như bị trầm cảm vậy, u uất, tự kỷ…
Mình khuyên can rất nhiều. Thậm chí còn hứa hẹn sẽ xuống tận nhà thăm em Uyên, nhờ vậy ẻm cũng vui trở lại, còn nói sẽ chờ mình xuống, dẫn mình đi tham quan các thứ. Mình còn kêu ẻm ngủ sớm cho lại tinh thần, hôm sau rảnh thì tám tiếp.
Nhưng mình không ngờ đó là lần cuối cùng mình nói chuyện cùng em Uyên.
Hôm sau, ngủ dậy mở máy lên, mò vào facebook thì nhận được tin nhắn ẻm gửi từ tối qua, tức là khi mình đã ngủ (cứ tưởng ẻm ngủ rồi).
Em Uyên nhắn lại không nhiều, chỉ nói nhớ mình và đang cảm thấy rất lạnh, rất khó thở, sẽ gặp lại mình ở một thế giới khác đẹp hơn, sớm hơn, và không phải là người thứ 3…
Mình không còn nhớ cảm giác khi đọc những dòng chữ đó như thế nào nữa. Chỉ nhớ là mình điên cuồng pm lại, rất rất nhiều. Nhưng điều mà mình hi vọng là được hồi đáp thì lại chẳng thấy gì.
Lúc đó, mình quýnh quáng định chạy đi tìm chị Ngà hỏi địa chỉ nhà em Uyên thì nhận được cuộc điện thoại từ số lạ. Đầu dây bên kia là thằng Khang, nó không nói nhiều, chỉ kêu mình về gặp em Uyên lần cuối, đó là tâm nguyện của ẻm. Dù thằng Khang cố kiềm chế cảm xúc nhưng mình nghe tiếng nó nghẹn lại.
Sau đó, mình cùng chị Diễm, chị Ngà đi xuống Cần Thơ viếng em Uyên. Lúc bọn mình xuống tới nơi thì người nhà đã liệm xong rồi, mình chẳng kịp nhìn mặt ẻm lần cuối. Chỉ biết em Uyên dạo gần đây luôn trong tình trạng mất ngủ, tối qua lại uống say rồi nghĩ quẩn, uống thuốc ngủ tự tử.
Tất cả đều bàng hoàng. Ai cũng nói em Uyên mạnh mẽ như vậy, sao có thể tự giết bản thân. Chỉ riêng mình biết, em Uyên rất yếu đuối, không như vẻ bề ngoài luôn tỏ ra.
Cả nhà em Uyên đều sang bên Mỹ nên chẳng còn ai thân thích, người thân biết tin nhưng không thể đáp chuyến bay về kịp. Gia đình thằng Khang đứng ra lo tất cả hậu sự.
Bọn mình ở lại dưới đó ba ngày, chờ tang lễ em Uyên xong thì mới trở về.
Những ngày sau đó… với mình giống như địa ngục vậy, cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ như thằng khùng, đầu óc trống rỗng, lắm khi còn chả biết mình là ai.
Chị Diễm thì cứ khóc suốt, giam mình trong phòng, nghỉ làm cả tháng trời.
Bọn mình sốc lắm! Đau lắm, mà chẳng biết làm sao…
Chị không trách mình nửa lời, vì chị biết mình tự trách bản thân mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút, mỗi giây… kể từ khi em Uyên ra đi.
Đến giờ nghĩ lại cũng không biết mình đã vượt qua quãng thời gian kinh khủng này như thế nào.
Thời gian đó, mình giống như trái bom bổ chậm, không kiểm soát được hành vi bản thân.
Vậy mà thằng Quang còn không để mình yên, nó lại tìm đến trêu chọc chị Diễm ở tháng thứ hai chị đi làm lại. Chị Diễm không dám kể mình nghe, vì biết mình sẽ làm càn. Nhưng chị không nói không có nghĩa mình không biết, chị Ánh thông báo cho mình.
Hôm sau, mình lặng lẽ đến chỗ làm của chị, chờ ở phía xa, không quên cầm dao theo.
Buổi chiều, thằng Quang lại tìm đến, còn đi chung với mấy thằng bạn (bọn du côn nhận tiền bảo kê nó thì đúng hơn).
Sau đó thì khó tránh được một trận hỗn chiến. Đương nhiên là mình ăn hành, bị đánh bầm dập và ăn hai nhát dao vào bụng phải nằm viện cả tháng trời.
Người đâm mình là thằng Quang. Bình thường nó ít dám tự ra tay, nhưng hôm nay bị mình tấn công, quýnh quáng thế nào lại xiên luôn mình hai nhát bằng chính con dao của mình. Mình quên mất là nó có võ.
Chuyện sau đó thì là chuyện vui nhất đời mình. Ba mẹ mình cực kỳ phẫn nộ, chi tiền không ít, rồi nhờ chú Quyết cùng các mối quan hệ phức tạp của chú nữa, cuối cùng cũng tống cổ nó vào tù với tội danh cố ý gây thương tích, quấy rối tình dục. Lo lót các kiểu thì nó cũng phải đi tù mấy năm, đổi lại kinh tế gia đình mình khánh kiệt.
Qua thêm một thời gian, mình và chị cũng dần nguôi ngoai. Người mất dù sao cũng đã mất rồi, có thương tiếc dằn vặt bản thân mãi cũng chẳng thể sống lại. Mình và chị bàn tính kỹ lưỡng rồi thưa chuyện cùng ba mẹ.
Thoạt đầu, ba mẹ rất sốc. Nhưng sốc vì bất ngờ, chứ không phải là phản đối hay không cho phép. Thậm chí hai người còn rất hoan nghênh chị Diễm trở thành vợ mình. Nhờ ba mẹ đi xuống quê nói chuyện với ba mẹ chị Diễm mà bọn mình được công khai yêu nhau. Đúng là việc khó ai ngờ được thật.
Tiếp đó là thời gian đấu tranh với hai họ. Mình thấy thật buồn cười, trong khi người trong cuộc là bọn mình, cha mẹ hai bên đều đồng ý, thì bà con hai họ lại phản đối kịch liệt. Nhất là bà ngoại mình.
Nhưng không đồng ý thì sao chứ, được ba mẹ hai bên cho phép thì bọn mình kết hôn thôi, chả cần quan tâm đến ai cả.
Đám cưới diễn ra vẫn vui vẻ, khách khứa đến chúc mừng đông nghẹt, dù chẳng có họ hàng hai đàng.
Hiện giờ thì bọn mình đã có với nhau một đứa con trai. Bà ngoại mình mới đến thăm hồi tuần trước, coi bộ có cháu chắt rồi nên cũng dần dần chấp nhận.
Câu chuyện của đời mình coi như có một kết thúc, dù nó không trọn vẹn. Thật sự, đến giờ vẫn có nhiều lúc bọn mình nghĩ lại chuyện cũ mà thấy đau.
Cái cảm giác nhói lòng mỗi khi nhìn thấy một thứ gì đó gợi lại kỷ niệm khi cả ba người sống dưới một mái nhà… chỉ ai mất đi người thân thì mới hiểu được.
Nhưng với riêng mình thì em Uyên còn hơn cả một người thân.
Người mất hình như luôn hạnh phúc hơn người sống, phải không? Nỗi đau vẫn ở lại.
Nhưng cuộc sống vốn dĩ đã thế rồi, nén đau mà cố bước tiếp quãng đời còn lại thôi.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128