Cả ngày hôm nay mình và em Uyên chẳng nhìn mặt nhau. Mình bực ẻm chuyện đêm qua, ẻm chắc cũng vậy. Gần thi rồi nên trưa về mình tranh thủ học bài, cũng không có thời gian nói chuyện với chị Diễm. Chuyện đêm qua chẳng rõ chị có biết không?
Ăn tối xong, mình định lên phòng xem bài vở thì chợt có khách quý ghé nhà. Anh Tùng inox sau bao ngày ẩn cư dưỡng thương, hôm nay đã hoàn toàn hồi phục công lực, da dẻ hồng hào, dường như công phu có phần tinh tiến hơn xưa.
Tên hám gái này thấy em Uyên thế nào cũng say như điếu đổ, mình cười thầm trong bụng. Vậy thôi, tội gì lên lầu chi sớm, ở lại xem kịch hay vui hơn.
Ba mẹ trò chuyện với Tùng inox vài câu rồi đi về phòng xem tivi, nhường địa bàn lại cho bọn trẻ giải quyết “ân oán”.
Thấy chị Diễm chịu ngồi lại tiếp khách, Tùng inox mừng ra mặt, đã thế lại có thêm em Uyên sexy ngồi ăn ổi kế bên, anh ấy càng hớn hở, mắt chớp lật. Chỉ có sự hiện diện của mình làm Tùng inox không thoải mái, mình biết thế. Cơ mà nhà mình, nó có thể làm gì? Phải chấp nhận thôi.
– Lâu ngày không gặp, Diễm xinh hơn trước thì phải!!
Tùng inox mở bài bằng câu nịnh đầm xưa như trái đất.
– Anh nói quá…
Chị Diễm cười gượng.
Không có mình kéo lại, chắc chị đã lên lầu từ nãy rồi. Mình biết nếu mình và chị lên trên, chắc chắn em Uyên cũng sẽ lên theo, dễ gì ẻm chịu ngồi lại tiếp Tùng inox. Mình rất tò mò muốn biết em Uyên sẽ sử dụng sát chiêu gì với Tùng inox, biết đâu có thể đuổi nhân tài VN Gót Té Lìn này đi giùm mình và chị. Thế nên, ngồi lại bày trò cho “siêu mặt dày” vs “siêu ngựa chứng” có lẽ là quyết định cực kỳ chính xác và thú vị.
– Em này là…
Tùng inox tia sang em Uyên, vờ hỏi lấp lửng chờ ẻm tự giới thiệu.
Em Uyên tỉnh bơ cầm miếng ổi chấm muối ăn nhóp nhép, chả thèm đoái hoài gì đến anh đẹp trai lịch lãm đang bày tỏ sự quan tâm tới ẻm. Phản ứng của ẻm quả không phụ lòng trông đợi của mình, phim hay còn ở phía trước.
Em Uyên không trả lời thì thôi, việc gì đến mình mà phải xen vào. Mình cũng tảng lờ, xem tivi chăm chú.
– Đó là Uyên, em một người bạn của chị T.
Chỉ có chị Diễm, với lòng thương người vô bờ bến, thấy Tùng inox ngồi hơi sượng, tội nghiệp quá chị đành đáp lời.
– À… ra vậy! Nhà Diễm chị em gái ai cũng xinh xắn hì hì..
Tùng inox gật gù nịnh đầm thêm một phát nữa.
Nó cố tình khen chị em gái xinh, bỏ mình ra không thèm khen. Ý chê mình quá rõ ràng, thằng này được lắm, đợi đấy!!
Khen xong, thấy chả ai phản ứng gì. Tùng inox ngồi đơ ra khá lâu, có lẽ đang loay hoay tìm cách xây dựng thân bài. Chị Diễm cũng im lặng xem tivi, chị ngán anh mặt dày này quá rồi, nên cũng không có ý định trò chuyện gì.
Gặp mình chắc đã bỏ về từ lâu rồi, nhục quá chịu sao thấu. Không khí phải nói cực kỳ ngột ngạt, mình còn thấy khó chịu huống chi Tùng inox là nạn nhân, vậy mà nó vẫn trụ lại được, mặt thản nhiên như không, nể thật.
– Uyên hiện đã đi làm ở đâu chưa?
Được một lúc, Tùng inox cười tươi hỏi em Uyên.
– Rồi.
Chắc thấy cũng kỳ, em Uyên hơi mỉm cười gật đầu chiếu lệ.
– Uyên làm công ty nào vậy?
Được lời như cởi tấm lòng, Tùng inox hồ hởi hỏi tiếp.
– Làm công ty chị Ngà, chị của T.
Em Uyên lịch sự đáp.
– Ồ, tiếc ghê! Tưởng Uyên chưa có việc làm, anh giới thiệu chỗ thằng bạn.
Tùng inox xuýt xoa, ra chiều tiếc rẻ ghê gớm lắm. Nhìn mặt kịch vãi ra, mình cố nín cười theo dõi.
– Bạn anh làm gì?
Em Uyên hỏi.
– À, cũng bình thường thôi. Nó là thành viên cấp cao của công ty đa quốc gia, chuyên kinh doanh mỹ phẩm cao cấp, nước hoa và các mặt hàng dưỡng da.
Tùng inox giới thiệu một tràng, miệng nói bình thường nhưng nhìn mặt nó hiện rõ hai chữ “tự hào”, cứ như đang nói về nó chứ không phải thằng bạn nào.
– Nghe anh nói hình như công ty lớn lắm?
Em Uyên cười cười.
– Ừm, rất lớn! Công ty hiện đang kinh doanh tại 60 quốc gia mà em, thị trường rộng lớn lắm! Ngoài ra còn có mạng lưới hơn 3 triệu tư vấn viên độc lập..
– Nghe thích quá! Công ty tên gì vậy anh?
– À, công ty mỹ phẩm Oriflame. Em nghe đến chưa?
Lúc đầu nghe Tùng inox giới thiệu hoành tráng quá, lại thêm thành viên cấp cao, mình đã ngờ ngợ rồi. Giờ nghe cái tên công ty thì hiểu ngay, hóa ra là công ty bán hàng đa cấp chuyên lừa đảo đây mà.
Mình buồn cười quá, cố nén lắm mới không bật cười to. Liếc sang em Uyên thấy ẻm vẫn tỉnh bơ, chẳng biết ẻm có nghe danh mấy công ty loại này chưa nhỉ? Từng trải như ẻm, mình không tin là chưa nghe.
– Anh định giới thiệu em vào làm ở công ty đó à? Lương cao không?
Em Uyên có vẻ khá hứng thú.
Mình cũng thấy ngạc nhiên, lẽ nào ẻm không biết thật? Nhưng cứ cảm giác em Uyên lạ lạ sao ấy, bình thường làm gì nói chuyện với trai lễ độ thế này?!
– Lương cũng không cao lắm! Bạn anh một tháng kiếm được tầm vài trăm triệu, em mới vào làm, nếu chịu khó chắc cũng được vài chục đó. Nghe đâu còn có nhiều cơ hội đi nước ngoài nữa.
Tùng inox tự tin quảng cáo.
– Lương cao thế à? Vậy sao anh không làm?
Em Uyên bất thần hỏi.
– À… anh làm ngân hàng rồi, chuẩn bị lấy bằng thạc sỹ sẽ được lên chức nên không muốn đi. Với lại tính chất công việc đó đòi hỏi năng động và giỏi giao tiếp, anh thì không tự hào về khoản này cho lắm…hì..
Tùng inox hơi lúng túng, nhưng vẫn trả lời khá trơn tru. Công phu mồm mép cũng gớm thật.
– Nhìn anh vậy mà cũng giỏi ghê há!!
Ẻm Uyên cười tươi, mà sao mình thấy mặt ẻm hiện nét đểu đểu.
– Em quá khen! Vậy em có ý định làm không? Anh sẵn sàng giới thiệu cho.
– Chắc là không. Chị của T giúp đỡ em khá nhiều, đâu thể nói đi là đi. Với lại làm ở công ty bạn anh nhiều tiền quá, em sợ xài không hết..
– Có tiền càng nhiều càng tốt cho cuộc sống của mình. Sao lại sợ xài tiền không hết em?
– Tại giờ tiền em cũng nhiều lắm rồi, thêm nữa không có chỗ cất, khó chịu lắm! Vô công ty bạn anh chắc tiền đè em chết luôn!!
Em Uyên nói mà mặt mày tỉnh bơ, chẳng cười ra vẻ như ẻm đang đùa chút nào.
Tùng inox bất ngờ bị ẻm troll cho một cú, mặt thộn xuống, ngồi thần người cười cười. Nhưng chắc trong bụng hận lắm, chỉ là không dám thể hiện ra mặt thôi.
Hơ hơ… Mình xoay sang chị Diễm, đúng lúc chị cũng đang mỉm mỉm nhìn mình, hai người cố nín cười. Càng nén cái bụng càng tức tức khó chịu kinh dị, mình thèm chạy vào toilet đóng chặt cửa lại gào rú một trận cho thỏa.
– Uyên vui tính ghê!!
Được một hồi, Tùng inox trấn định lại tinh thần, cười gượng.
– Ai cũng nói vậy hết đó.
Em Uyên tủm tỉm.
Bình thường cái mặt ẻm đáng ghét, mà sao lúc này nhìn đáng yêu thế nhỉ?! Chắc chờ chút nữa Tùng inox về rồi, mình và chị phải luận công ban thưởng cho ẻm. Trước đến giờ bực thì bực, nhưng mình và chị chưa bao giờ troll Tùng inox được phát nào. Em Uyên vừa gặp mà đã phang túi bụi thế này, thật không biết nói gì hơn sự bái phục.
– Uyên có dùng mỹ phẩm không? Hàng công ty bạn anh bán là mỹ phẩm cao cấp đó, xài rất tốt! Nếu Uyên thích, anh sẽ bảo nó tặng cho Uyên và Diễm mỗi người một bộ dùng thử.
Tùng inox cố cười lấy lòng.
Mình hiểu lý do tại sao hôm nay nó tấn công em Uyên ráo riết thế này. Không hẳn vì chị Diễm nhan sắc không bằng em Uyên, mà vì nó hiểu đã hết cơ hội với chị rồi, định mò tới mặt dày cố vớt vát chịu đấm ăn xôi thôi. Nhưng không ngờ hôm nay tình cờ lại gặp em Uyên, nên nó chuyển hướng mục tiêu. Vậy càng tốt! Mình và chị không có gì phải phàn nàn trước quyết định này của anh ấy.
– Dạ thôi, em không dùng mỹ phẩm.
Chị Diễm lắc đầu từ chối.
– Uyên thì sao? Đừng từ chối nha!
Tùng inox xoay sang em Uyên.
– Hàng Oriflame hả anh?
– Ừm, hàng cao cấp đó em!
– Nói bạn anh để dành kinh doanh đi. Em không dùng mấy hàng rẻ tiền đó, hư da mặt hết..
Em Uyên chẳng chút thương xót, thản nhiên mà phang.
– Ủa… vậy hả? Chứ Uyên hay dùng nhãn hiệu nào?
Tùng inox quê lắm rồi, nhưng cố gượng cười.
– Estée Lauder.
– À…
– Anh biết không?
– Biết chứ, hình như cũng đắt lắm. Nghe đâu khoảng 1m thì phải?
Tùng inox ra vẻ hiểu biết, gật gù nói.
– Rẻ vậy xài hư da hết. Lần trước em mua khoảng gần 7m thì phải..
Em Uyên cười đểu.
– À…ừm… chắc anh nhầm. Đi làm nhiều quá, riết rồi lẫn lộn mấy con số hết luôn.
Tùng inox trớ ngay.
– Thôi, anh ở chơi. Em lên phòng làm việc.
Troll đã đời, em Uyên đi lên lầu. Chắc để cười cho đã sự chịu đựng từ nãy đến giờ.
Mình và chị nhìn nhau. Em Uyên tự dưng bỏ lên lầu, hết kịch hay để xem, giờ ngồi lại làm gì nữa?! Mình nháy nháy mắt với chị.
– Xin lỗi… em hơi nhức đầu…
Chị Diễm ngần ngừ một lát mới nói được. Chị không quen làm người khác tổn thương.
Người bình thường nghe câu này đã hiểu ý trục khách, đứng lên đi về cho lẹ rồi. Tùng inox lại khác, ngồi lì ra đó, cười cười chẳng nói gì.
– Hẹn anh khi khác hén..!!
Cực chẳng đã, chị đành nói nốt ý ra.
– Ừm, Diễm mệt thì nghỉ sớm đi! Vài hôm anh sẽ ghé thăm.
Tùng inox vờ hiểu ra, đứng dậy gật đầu cười tươi rói, còn hẹn hôm khác sẽ đến làm phiền.
Chờ nó đi khỏi, mình chạy đóng cửa rồi ôm bụng cười bò, chị cũng che miệng cười khúc khích. Mình cười đến đỏ mặt tía tai, chẳng thể kìm nén lại được, cứ nghĩ đến cái mặt tỉnh bơ cùng những cú troll của em Uyên, rồi khuôn mặt nhục nhã nhưng cố chịu đựng của Tùng inox là mình lại muốn sùi bọt mép.
Hi vọng sau trận đại bại ngày hôm nay, Tùng inox sẽ cho bọn mình một thời gian yên ổn.
Cười một trận đã đời, mình với chị leo lên phòng.
Em Uyên đang nằm dài trên giường ôm cái macbook air màu trắng mỏng dính, hình như ẻm vô sổ sách gì đó. Mình đứng ngay cửa phòng hóng chuyện, không dám vào, dù sao cũng phòng con gái.
– Nhìn cái gì?
Thấy mình đứng đó, ẻm trợn mắt hỏi.
– Nhìn cái macbook.
Mình đáp.
– Bé Uyên chơi ác ông Tùng quá vậy?
Chị Diễm nằm cạnh em Uyên, cười nói.
– Bạn chị hả?
Em Uyên hỏi.
– Không phải. Con của bạn dì, mà lại đây làm phiền hoài à, chị không thích chút nào…
– Làm em cứ tưởng bạn thân hay gì đó. Biết vậy hồi nãy thẳng tay, không nương.
Em Uyên chép miệng tiếc rẻ.
Phang Tùng inox muốn vỡ mặt ra mà còn bảo nương tay, em Uyên coi bộ nguy hiểm hơn mình nghĩ nhiều. Sau này rút kinh nghiệm tránh càng xa ẻm càng tốt.
– Thôi, làm quá cũng tội ta lắm!!
Chị Diễm nói vẻ tội nghiệp.
– Gì mà tội?! Mặt dày, hiểu biết chẳng đến đâu, mà cứ thích khoe khoang ra vẻ. Em ghét nhất hạng người đó!!!
Em Uyên lắc đầu ngao ngán, hai tay vẫn thao tác nhanh nhẹn trên máy.
Đúng là già đời có khác, vừa tiếp xúc Tùng inox có tí mà ẻm đã hiểu rõ con người nó đến thế. Mình có chút lo lắng, ở chung nhà với quả bom nổ chậm sành sỏi này, dường như thiệt thòi luôn nghiêng về phía mình.
– Còn T nữa, về phòng đi. Chỗ riêng tư của con gái, đứng đó làm gì?
Ẻm ngước lên sừng sộ mình.
– Thèm lắm chắc!!
Mình bĩu môi, bỏ về phòng. Còn một đống tài liệu ôn thi chưa giải quyết xong, phải cố thôi.
– T ở chơi chút rồi về…
Chị Diễm gọi lại.
– Thôi, em phải học bài, vài bữa thi rồi. Chị ngủ sớm đi!
Mình lắc đầu rồi về phòng.
– T ngủ ngon hén!!!
Tiếng chị dịu dàng vang lên phía sau.
Có em Uyên ở đó, không tiện chúc chị ngủ ngon. Tí mình nt sau vậy.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128