Nhưng không phải chỉ có mình nhóm 4 người chúng tôi là giỏi giải đố, các lớp khác cũng có ngoạ hổ tàng long, bọn tôi dạo quanh vài vòng nữa thì thấy đa số các câu đố đều vừa được tháo xuống vì đã có người giải xong, rốt cuộc sau gần 30 phút quần thảo thì cục diện ” cưỡi ngựa xem hoa ” bây giờ đã chia làm 2 tốp, anh em nhà tôi cùng Tiểu Mai và bà chị kia là một, và nhóm còn lại là băng bọn 11A1 và 10A2, tôi nhận ra vì có cả thằng lỏi A2 hôm nào đua Toán cùng tôi, tóm gọn lại là 12A2 vào 10A1 chung chiến tuyến, và 11A1 cùng 10A2 vẫn đang chống cự quyết liệt.
Về phần giải mấy câu đố tào lao bá láp thì ông anh tôi vẫn bá đạo như thường, còn các câu đố logic ổng nhường tôi ra tay, nhưng cũng có lắm câu mà cả 4 người chúng tôi đều bí chứ không phải là bất bại.
Như câu đố của 11A13, tôi với Tiểu Mai bó tay đã đành, đến ông anh tôi cũng ngơ ngác mất cả lúc.
– Ước mơ của gấu trúc là gì ? – Đại diện 11A13 hỏi.
– Ăn thật nhiều lá trúc à ? – Ông anh tôi liếm môi.
– Sai rồi, he he ! – Lớp này cười khẩy.
– Được thả về thiên nhiên ? – Tiểu Mai dè dặt đáp.
– Cũng không phải em ơi ! – Một thằng con trai 11A13 nhanh nhảu trả lời.
Tôi cứng họng luôn, chả biết trả lời như thế nào cho phải, gấu trúc thì làm gì có ước mơ chứ ? Có thì ai mà thực hiện cho nó ? Bọn này hỏi vớ vẩn quá sức.
– Chứ sao ? – Ông anh tôi bắt đầu nóng.
– Sao là sao ? – Bọn lớp kia hỏi vặn.
– À biết rồi, gấu trúc muốn được chụp hình màu ! – Một đứa bên 11A1 nói.
– Ơ… đúng rồi này ! – Đại diện 11A13 xác nhận.
– Chụp hình màu ? – Chị dễ thương ngơ ngác.
– Ừ, gấu trúc panda có 2 màu đen trắng chứ mấy, nên nó muốn được có thêm màu sắc, hề hề ! – 11A1 cười đểu.
Tôi với ông anh không hẹn mà cả 2 thằng cùng sầm mặt, vặn tay răng rắc, chả phải vì câu hỏi tào lao này của tụi 11A13, mà tiếc vì bị bọn 11A1 giật quà, ác cái quà là 2 chai Sting mới đau.
– Đố quái gì toàn chơi bố láo ! – Ông anh tôi quạu đeo, quên mất là chính ổng cũng khoái trả lời mấy câu bá láp như vậy.
– Mất 2 chai Sting, điên thật ! – Tôi hùa theo.
– Bên này nè P ơi ! – Bà chị kia kéo tay ông anh tôi sang trại 11A1.
Tôi với Tiểu Mai cũng ghé mắt xem thử coi câu đố của bọn kình địch này nó ra làm sao, gọi là kình địch vì trận đá banh giao hữu hồi kỳ 1 bọn tôi vẫn còn ấm ức vì thua.
– Có 2 làng nói dối và làng nói thật, đầu mỗi làng có đại diện 1 người đang đứng, giả sử ta không biết đâu là làng nói dối và làng nói thật, và bạn chỉ được nói 1 câu với người đứng đầu đường, làm cách nào để người ta dẫn bạn đến làng nói thật ?
– Hề hề, không giải nổi đâu ! – Bên 11A1 nãy giờ đi giải đố cùng bọn tôi đã thấy lớp mình có biến, lật đật trờ tới chơi đòn gây nhiễu tâm lý.
Thể loại câu đố kiểu này thì tôi xem phim ảnh cũng hay gặp, lúc bình thường ngồi yên tĩnh 1 mình thì cũng có thể giải ra, nhưng bây giờ xung quanh bọn tôi là cả đám đông 11A1 và 10A2 cùng các lớp khác cùng giải, đau não hơn là 11A1 liên tục chơi tuyệt kỹ thượng thừa của võ lâm tối cổ là… tâm lý chiến.
– Câu này tao vắt óc ra suy nghĩ cả đêm mới được đấy !
– Ghê thế cơ à ? Thế thì ai mà giải nổi ?
– Chắc mỗi lớp mình giải được !
– Hề hề, thế là 2 chai Pepsi cỡ bự này lớp mình đành thầu rồi !
Tôi thừa biết là băng bọn 11A1 đang chơi trò dóc tổ, câu này lấy trên mạng hay trên phim ảnh xuống chứ làm quái gì mà nghĩ ra được như thế !
– Chà…. ! – Ông anh tôi đăm chiêu.
– Ừm…. ! – Tôi cũng nhăn mày nhíu mặt.
– Èo…… ! – Thằng cán sự toán bên 10A2 cũng ra vẻ suy nghĩ tợn, hết ham làm đồng minh với 11A1 nữa, coi mòi nó quyết tâm ôm 2 chai Pepsi về.
Bây giờ không biết làng nào là làng nào, mà cũng không biết người nào nói dối người nào nói thật, nếu hỏi bừa 1 trong 2 người là ” Anh có phải người nói dối không ? “, thì một là người này sẽ lắc đầu, như vậy tức đấy là người nói thật, nhưng chắc gì người nói thật đang đứng ở làng nói thật, nhỡ đứng bên làng nói dối thì sao ? Nhưng nếu người được hỏi gật đầu, thì tức là người nói dối, cơ mà người nói dối thì đời nào nói thật, nó phải lắc đầu mới đúng chứ ? Mà nếu là người nói dối thì đời nào nó dẫn mình đến làng nói thật là nơi cần phải đến ?
Vậy là thế quái nào ta ? Thật thật giả giả nó cứ rối tung beng lên, cái này gọi là bọn tôi càng nghĩ càng sai, tự mình dẫn mình vô chính cái mê cung của mình đặt ra để rồi quên luôn cả lối thoát. Ông anh tôi mặt đã bắt đầu phừng phừng hoả khí, và tôi thì đã não đã bốc khói, thằng 10A2 bên kia vẻ như không ham hố gì chai Pepsi nữa, bọn các lớp khác cũng chỉ biết xì xào bàn tán.
Tôi liếc sang ông anh, ổng chuyển sang liếc mặt bọn 11A1 đang vênh lên, rồi vặn tay liếc lại… sang tôi, tôi hoảng hồn, cả 2 thằng cùng… nhìn sang Tiểu Mai, tự dưng lúc này 2 anh em tôi đồng tâm xem nàng như cứu cánh cuối cùng hay sao ấy !
– Sao… Tiểu Mai ? – Tôi thì thầm hỏi.
– Là sao ? – Nàng ngơ ngác.
– Giải được không em ? – Ông anh tôi thều thào.
– Dạ… được ! – Nàng gật đầu.
– Trời đất quỷ thần ơi ! – Ông anh tôi ôm đầu bổ ngửa ra sao.
– Gì… vậy ? – Nàng tròn mắt ngạc nhiên.
– Giải được thì em nói đáp án ra đi, còn đợi gì nữa ? – Lão anh tôi nhăn hí.
– Em tưởng anh với N muốn tự giải ! – Tiểu Mai đáp tỉnh queo.
– Hự, bí nãy giờ mà tiểu thư ! – Tôi thẫn thờ.
– Sao ? Có ai giải được câu này không đây ? – 11A1 lớn tiếng hỏi.
– Đây nè ! – Tôi nói lớn.
– Nói nghe coi ! – Ông tiền đạo số 10 mà tôi còn nhớ mặt đang nheo mắt hỏi.
– À… như vầy, chọn 1 trong 2 người rồi bảo, ” Hãy dẫn tôi đến làng của anh “, thì mình sẽ đến được làng nói thật ! – Tiểu Mai trả lời.
– Ừm… Giải thích đi em ! – Đám đông hết thảy đều nhìn Tiểu Mai.
– Theo câu nói trên, thì dù không biết ai là người làng nào, nhưng chắc chắn rằng nếu là người nói thật, hiển nhiên sẽ dẫn ta đến làng nói thật, còn nếu người được hỏi là người nói dối, thì người này sẽ không đời nào dẫn ta đến làng của người đó, tức làng nói dối, mà sẽ dẫn đến làng của đối phương là làng nói thật. Vậy đằng nào ta cũng sẽ đến được làng nói thật ! – Nàng từ tốn giải thích.
Đám bọn tôi trố mắt nhìn Tiểu Mai phán như thánh sống, nghe đến đâu thấy đầu óc mình sáng ra đến đây, y như những kẻ tu hành lầm đường lạc lối nay đã giác ngộ kinh phật của Đại Thiện Như Lai vậy.
– Ừ, đúng rồi đấy ! – Anh này cười thán phục, trao quà cho bọn tôi.
– Tuyệt chiêu, em đỉnh quá ! – Ông anh tôi vung tay ca ngợi Tiểu Mai.
– Hì, đâu có gì ! – Nàng khiêm tốn đáp.
– Không, giỏi thật đấy ! – Bà chị kia nhìn nàng ngưỡng mộ.
– Do em gặp mấy câu đố logic như này nhiều thôi ! – Nàng trả lời.
– Thế này thì nhóm mình vô đối mất rồi ! – Ông anh vờ ngửa mặt cảm khái.
– Không có đâu, bên 11A1 còn đi theo kìa ! – Bà chị tiếp lời.
– Tụi này khoái làm đối thủ bọn mình thế nhỉ ? – Tôi nhăn mặt khó chịu.
– Đâu sao, thà có một kẻ thù thông minh còn hơn có một người bạn ngu ngốc ! – Tiểu Mai nhún vai nói thản nhiên.
Ba người bọn tôi đần mặt ra, nhìn nàng không chớp mắt vì câu vừa rồi quả là hơi bị… sốc, riêng tôi thì lại thấy thinh thích, hổng dè lâu lâu Tiểu Mai cũng cá tính phết !
– Thế câu đố của 10A2 là gì nhỉ ? – Ông anh tôi cười đểu nhìn thằng cán sự Toán 10A2.
– À… cũng dễ thôi ! – Thằng này đáp, ra chiều uý kị.
– Dẫn anh tới lớp chú coi ! – Ổng hất hàm ra lệnh.
Câu đố của bọn 10A2 dễ ẹc, vẻ như bọn nó hết chuyện hay sao mà đem bài toán lớp 10 vô để làm câu đố, chẳng thà ra đề bá láp như các lớp khác còn hay hơn, ông anh tôi liếc cái rồi hừ nhạt chả buồn giải đề, bỏ đi luôn.
– Qua trại hiền đệ xem câu đố nào ! – Ổng khoác vai tôi.
– Lớp mình ai ra đề vậy Mai ? – Tôi hỏi.
– À… mình đó ! – Nàng đáp.
– Bỏ xừ chưa đại ca ! – Tôi nhìn lão anh cười mỉa mai.
– Hơ, chiến luôn chứ sợ gì ! – Ổng mạnh miệng nói cứng, dù tôi biết là trong bụng ổng cũng đang thấp thỏm lắm đây.
– Không khó đâu anh! – Tiểu Mai cười cười.
– Ớ… mày dẫn đại huynh đến à ? – Thằng T trố mắt.
– Dạo… ạo… chơi…. à ? – K mập ngấu nghiến mớ chả lụa trong miệng.
– Qua giải đố ấy mà ! – Tôi trả lời.
– Mày… mày nội gián à ? – Thằng L đi theo.
– Nội cái đầu mày, tao còn chưa biết câu đó ra sao ! – Tôi quắc mắt cự lại.
– Dẫn anh qua xem coi mấy đứa ! – Ông anh tôi ngoắc tay.
– Dạ… để em ! – Thằng D nhanh nhảu dẫn ông anh tôi đến chỗ treo câu đố.
– ” Cái gì nhìn dưới kính lúp không thể nào phóng to lên được ? ”
– Câu này của Mai ra đó hở ? – Tôi ngẩn người hỏi.
– Ừ ! – Nàng mỉm cười đáp.
– Cái gì nhìn qua kính lúp lại chẳng thấy to lên ! – Ông anh tôi lẩm bẩm.
– Đồ đạc đâu ra nhiều thế chú ? – Thằng C lục lọi mớ quà.
– Khổ công lắm mới hốt về được đấy ! – Tôi cười tự mãn.
– Thế giải được câu này không ? – Ông anh tôi sừng sộ nhìn tôi.
– Hề hề, của lớp đệ mà, đệ nỡ lòng nào giải chứ ? – Tôi vờ rụt cổ.
– Nói đáp án nghe coi ! – Tôi thì thầm với thằng L.
– Biết đâu mà nói ! – Nó nhún vai đáp.
– Ớ… tụi mày ở đây nãy giờ mà ! – Tôi ngạc nhiên.
– Bọn tao cũng có biết câu này của Mai đâu, đang bí nãy giờ đây ! – Nó lắc đầu.
– Đại huynh… bí rồi hiền đệ ơi ! – Ông anh tôi ỉu xìu vỗ vai tôi.
– Ờ… đệ cũng như rứa ! – Tôi nửa rầu rĩ, nửa khoái chí.
– Thôi để câu này cho các lớp khác giải, chừng nào về nhà nói đáp án tao nghe ! – Rồi ổng cùng với bà chị kia về, không quên cầm theo 1 chai Pepsi loại bự khi nãy.
Tầm vài phút sau, canh chừng lúc em Vy vẫn chưa từ trại chỉ huy về, tôi tò tò đi theo Tiểu Mai từ trại trước trại sau, rồi lại từ trại sau ngược ra cổng, mặt ra vẻ đăm chiêu tợn.
– Gì thế N ? – Nàng phì cười hỏi.
– Hì, đáp án câu đố, bí rồi ! – Tôi tò mò.
– Dễ lắm ! – Nàng nheo mắt.
– Nhưng bó tay rồi mà ! – Tôi ngoan cố.
– Là… góc ! – Tiểu Mai trả lời.
– Hả ? Cái gì góc ? – Tôi trố mắt, hình như nãy nghe sót.
– Góc hình học ấy, N đâu thể nào phóng to hay thu nhỏ nó được, kính lúp cũng vậy thôi, bao nhiêu độ là bấy nhiêu độ, bất di bất dịch ! – Nàng từ tốn giải thích.
– Ớ… ờ ha.. ! – Tôi ngớ người.
Đến đây chỉ biết gọi là mười phần bái phục nàng, xưa nay tôi luôn tự hão cái khoản thông minh của mình là nhất, dè đâu nhân ngoại hữu nhân, đúng là không lường trước được. Tôi thầm tiếc hùi hụi cho tụi K mập không chịu đi theo xem bọn tôi trổ tài lúc giải đố mấy lớp khác, nếu mà thằng D có mặt lúc đó thì thể nào nó cũng tôn Tiểu Mai lên làm thần mất, vì nó đã hay gọi đùa tôi là thánh rồi mà tôi còn thua nàng mấy bậc, cái này theo như tiên hiệp thì gọi là ” Siêu phàm nhập tiên, siêu tiên nhập thánh, siêu thánh nhập thần, siêu thần nhập tôn “, hề hề !
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200