Ra đến xe, tôi đâm chột dạ khi nhìn bộ mặt đỏ gay của chú tài xế:
– Mấy đứa lấy đồ lâu quá, nhanh chú còn về chở hàng nữa !
– Dạ… xong ngay chú ơi ! – Giọng mấy nhỏ con gái đang lục đục kéo mớ trái cây ra.
– Đưa N cầm dùm cho ! – Tôi galang.
– Hì, Mai cầm được mà ! – Tiểu Mai cười lắc đầu.
– Ừ… cũng được ! – Tôi lúng búng đáp, thôi cũng tốt, nhỡ đang xách ba lô dùm Tiểu Mai lại bị em Vy bắt gặp thì khổ, dù rằng xác suất để 3 đứa tôi gặp nhau trong cánh rừng này khi mà học sinh toàn trường 3 khối đang tập trung là rất ít, phải gọi là hầu như không có, nhưng cẩn tắc vô ưu vậy, chứ lại như hôm giả say ngoài biển thì có mà tèo !
Ngang qua cổng trại của 12A15, tôi thấy lúc nhúc học sinh vẻ như là của các lớp khác đứng phía trước đang nhìn vào mẩu giấy A4 trên cổng xì xào bàn tán gì đó.
– Gì vậy nhỉ ? – Tôi tò mò bước lại gần xem.
– À, mỗi trại sẽ chuẩn bị 1 câu đố, lớp nào giải được thì sẽ có quà đó N ! – Tiểu Mai vội giải thích.
– Ái chà, trúng tủ rồi ! – Tôi liếm môi hớn hở.
Câu đố của 12A15 là một bài toán liên quan đến việc chia số viên đá cho 20 ô thành số lượng bằng nhau, còn cụ thể bài toán đó ra sao thì tôi không còn nhớ rõ, nhưng chỉ nhớ mỗi việc tôi chen vào đám đông mất 5s, nhìn sơ bài toán mất 3s, và tổng cộng 10s đến khi nhận quà.
– Đố thế này thì dễ ợt chứ có khó gì ! – Tôi cười tự mãn, nhận lấy 2 chai 7up từ 12A15.
– Còn nhiều câu của các lớp khác lắm ! – Tiểu Mai tiếp lời.
– Hề hề, đi hốt quà thôi ! – Tôi hất hàm đi tiếp.
Đến trại của 12A14, đập vô mặt tôi là 1 câu đố mẹo rất hay thường gặp.
– Từ gì mà 100% người Việt Nam đều phát âm sai ? – Đại diện 12A14 khoanh tay hỏi.
– Sao đây Mai ơi ? – Tôi cười cười nhìn sang Tiểu Mai.
– Thì N nói đi, biết rồi còn hỏi ! – Nàng lắc đầu đẩy vai tôi.
– Hì, là từ ” sai “, phải hông bạn ? – Tôi trả lời.
– Ây dà… đúng rồi ! – Đại diện 12A14 gãi đầu thừa nhận.
Câu đố của 12A12 cũng khá dễ, nhưng là đối với Tiểu Mai, với tôi thì hơi khoai.
– Lion = ai + ai ? – Nhỏ đại diện 12A12 ra đề.
– Là sao nhỉ ? – Học sinh vài lớp khác ngơ ngác.
– Ai + ai là thế quái nào ? – Tôi đần mặt ra, nhìn sang Tiểu Mai.
– Lion là sư tử = sư + tử = thầy + trò, nhỉ ? – Nàng mỉm cười trả lời.
– Ừ, đúng đó ! – Nhỏ 12A12 cười tít mắt, trao ra phần quà là bọc bò khô cỡ vừa.
– Quá đỉnh ! – Tôi thán phục nhìn Tiểu Mai rồi nuốt nước bọt nhìn bọc bò khô trong tay.
Thế là tiếp sau đó là chuỗi thắng giải đố huy hoàng liên tiếp của hai tinh anh 10A1, những câu đố logic thì tôi diệu võ dương oai, những câu đố mẹo hay ngoại ngữ thì Tiểu Mai phô trương thanh thế, 2 đứa tôi cứ gọi là tay xách nách mang quà đố của các lớp khác, đến nỗi sau khi giải xong câu của 12A1, tôi còn phải xin thêm cái bọc nylon cỡ to để dồn hết quà vô đó, và bọn học sinh lớp khác thì lắc đầu ngán ngẩm, có đứa hâm mộ quá còn đi theo xem bọn tôi giật giải ở các lớp khác.
Ngang qua trại 12A2, tôi lắc đầu đi thẳng cho qua chuyện, vì đây là trại của ông anh, mà hễ dính tới ổng là tôi thể nào cũng gặp xui, nhưng sự đời nó không bao giờ được như ý.
– Bé nè, sao không giải câu đố lớp anh ? – Một ông 12A2 nhảy ra chặn đường Tiểu Mai.
– Ơ….. ! – Nàng ngơ ngác đứng lại.
Tôi lắc đầu than khổ, định đến kéo Tiểu Mai dông luôn, dè đâu bọn mấy ông trai làng 12A2 bắt đầu túa ra quanh nàng, thế là tôi đành tặc lưỡi quay lại bước vào tham chiến.
– Câu đố gì vậy mấy anh ? – Tôi thấp thỏm hỏi, mắt dáo dác nhìn quanh xem có ông anh bá đạo đang lảng vảng gần đây không.
– E hèm, chú em muốn thử à ? – Ông đội nón ngược khi nãy hất hàm hỏi.
– À… dạ… ! – Tôi rụt cổ đáp.
– Được, là thế này, chia một hộp có 3 cây kẹo cho 3 người, chia làm sao mà mỗi người được 1 cây mà trong hộp vẫn còn dư lại 1 cây ? – Anh này cười khẩy.
Tôi mặt ngu ra, là thế quái nào nhỉ ? Mỗi người được 1 cây, mà trong hộp còn dư 1 cây, tức là nhiều nhất trong hộp phải có 4 cây chứ ?
– Bẻ đôi cây kẹo thứ 3 ra à anh ? – Tôi cắn môi hỏi.
– Không… phải…. ! – Tiểu Mai kéo áo tôi lại nhưng đã muộn.
– Ranh con… ! – Ông anh tôi ở đâu nhảy xổ ra núm đầu tôi lại.
– Ahhhh… cái gì nữa ? – Tôi la bài hãi.
– Mày bôi tro trát trấu vô mặt tao à thằng nhãi ? Bẻ cái gì, bẻ cái đầu mày à ? – Ổng ấn 2 nắm đấm vô 2 bên thái dương tôi.
– Ahhh… thả đệ… ra….. chưa kịp… nghĩ… mà… ! – Tôi ôm mặt rống lên.
– Gì thế P ? – Chị xinh đẹp khi nãy ngạc nhiên kéo ông anh tôi lại.
– Mất mặt tao quá mà… ! – Ổng gằn giọng.
– Mất… cái gì… đại ca ngon… giải đi ! – Tôi nhăn mặt.
– Giải con khỉ, câu này tao đố chứ ai ! – Ổng thiếu điều muốn đạp tôi thêm phát nữa.
– Hừ…. nãy… đệ chưa kịp… nghĩ kĩ thôi ! – Tôi lúng búng chữa thẹn.
– Mày có mà nghĩ đến mai, xem em dâu giải này ! – Ông anh tôi nhìn sang Tiểu Mai.
– Dạ… chia 2 cây kẹo cho 2 người kia trước, lúc này… trong hộp còn lại 1 cây, đưa cả hộp kẹo cho người còn lại luôn… vậy là 3 người 3 cây, mà trong hộp vẫn còn 1 cây ! – Tiểu Mai trả lời, ái ngại nhìn sang tôi đang nhăn như khỉ ăn ớt.
– Chính xác ! – Ông anh tôi vỗ tay, kéo theo là mấy ông bạn ổng cũng rào rào bên cạnh.
– Đệ… cũng định nói vậy… ! – Tôi cố cãi cùn.
– Á… à… được, giờ tao với mày đi giải mấy câu lớp khác, xem trình chú thế nào ! – Ổng đẩy tôi chúi nhủi ra trước.
– Khoan… quà đâu ? – Tôi hỏi
– Không đến lượt mày cầm ! – Ông anh tôi khoát tay, rồi chìa ra quyển từ điển nho nhỏ – Của em nè !
– Dạ… cảm ơn anh ! – Tiểu Mai cười.
– Hôm nào qua lớp anh chơi nha bé ! – Một ông khác trờ mặt tới.
– Chú chưa ăn đòn chưa sợ mà ? – Ông anh tôi bẻ tay răng rắc.
– Bố giỡn tí mày làm gì ghê thế ! – Ông kia nhảy thót ra đằng sau.
– Đi mày ! – Rồi ông anh tôi đẩy tôi ra trước, Tiểu Mai vội đi theo sau.
Tôi rủa thầm trong bụng, phủ phui cái trại 12A2, quỷ tha ma bắt thế nào mà lại đi ngang qua thế không biết ? Để bây giờ bị dắt như dẫn độ tội phạm ra nhà giam, tôi đi trước, Tiểu Mai đi cạnh, ông anh tôi và bà chị xinh xắn khi nãy cười giỡn ầm ầm phía sau.
– Dừng lại, nhìn kìa chú ! – Ông anh tôi kéo tay lại.
– Đang xem nè ! – Tôi nhăn mặt.
Câu đố của 11A30 vừa nhìn là tôi đã nghĩ bậy, Tiểu Mai vờ như không thấy, nó phải gọi là tào lao quá thể.
– Con trai có cái gì quý nhất ? – Một ông đại diện lớp này hỏi.
– Ái chà…. ! – Thằng học sinh lớp khác kế bên tặc lưỡi rồi đáp bừa – Chắc là… bi… !
– Bi cái đầu mày ! – Ông anh tôi quắc mắt nạt, làm thằng này lượn ngay tắp lự.
– Chứ là gì ? – 11A30 hỏi.
– Ngọc trai, hề hề ! – Ổng cười vênh mặt
– Ờ…. ! – Đại diện 11A30 xuôi xị trao quà ra.
Sặc, tôi cứ tưởng câu đố hỏi… cái vụ kia, chứ thế này thì gọi là đố mẹo bậy bạ rồi, thằng nào lại chả nghĩ như tôi vừa rồi chứ, ai mà ngờ được là hỏi con trai nhả ngọc dưới biển !
Sang trại 11A28, lại thêm một câu đố bá láp nữa, tôi đần mặt ra, bên cạnh Tiểu Mai cũng tròn mắt không hiểu gì.
– Em trai của Mai An Tiêm là ai ? – Lớp này hỏi.
– Ớ… Mai An Tiêm có em trai à ? – Tôi ngơ ngác.
– Có sao không ? Chưa đọc lịch sử à ? – Lớp 11A28 cười sằng sặc.
Tôi bắt đầu toát mồ hôi, rõ ràng trong Sự tích dưa hấu đâu có nhắc gì đến em trai của Mai An Tiêm đâu chứ, thế quái nào mà tụi này lại biết được, tôi nhìn sang Tiểu Mai, nàng cũng lắc đầu chịu thua.
– Dễ ợt ! – Ông anh tôi nói thản nhiên.
– Là ai ? – Bọn 11A28 hỏi.
– Mai An Chích, sau Tiêm là Chích chứ gì nữa ! – Ổng nhún vai đáp.
– Giỏi ta ! – Lớp này xác nhận.
Tôi thì lúc này gọi là cái mặt chảy dài ra như trái dưa leo, lão anh tôi chơi cú này độc quá, rõ ràng trình đấu láo ổng cao hơn tôi nhiều, tôi sức mấy mà chơi lại.
– Thấy chưa chú ? Hơn nhau là ở cái này ! – Ông anh tôi chỉ lên đầu.
– Câu đố tào lao tào đế…. ! – Tôi rầu rầu đáp.
– Mày nói với anh mày thế à ? – Ổng sầm mặt.
– Kìa P, ăn hiếp em hoài ! – Chị dễ thương nhăn mặt.
– Hề hề, anh em mình giỡn nhau vậy hoài mà, phải hông hiền đệ ? – Ổng vỗ vai tôi gằn giọng, cười nham hiểm.
– Dà… dạ… đúng rồi ! – Tôi lạnh gáy, a dua theo ngay tắp lự
– N bị át vía rồi ! – Tiểu Mai khúc khích cười, thỏ thẻ nói vào tai tôi.
Quả thật tôi bị ông anh áp đảo hoài, bình thường tôi chả sợ bố con thằng nào, thế mà cứ đụng ông đại ca bá đạo này là tôi tắt đài, như đèn dầu trước bão, ổng hắt hơi cái là tôi văng ra tận đâu đâu, hết có cơ hội về quê hương. Tôi vừa đi vừa thầm kêu khổ, cái thời giải đố huy hoàng của tôi với Tiểu Mai giờ đã tụt vào tay hai anh chị phía sau mất rồi !
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200