Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

truyensex
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv2.cc, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 65: Chỉ là đổi chiếc chuồng lớn hơn

Sau trận huyết chiến trên thảo nguyên, khói bụi chiến trường còn chưa tan, Lý Uyển Như và Ngụy Doãn được đưa về phân bộ phía bắc Thiết Dung thành. Pháo đài đá xám lạnh lẽo, bao quanh bởi rừng rậm và địa thế hiểm trở, là căn cứ huấn luyện kiểm điểm tập kết của Liệp Sát Tông. Ngụy Doãn, chấp sự Địa cấp, được đưa đến khu chữa trị đặc biệt, nơi có thuốc trị thương thượng hạng cùng với dược sư túc trực ngày đêm chăm sóc hắn trong cơn hôn mê sâu.

Còn Lý Uyển Như, với chiếc thẻ kim loại khắc chữ “Nô lệ của Ngụy Doãn” treo lủng lẳng trên cổ, bị lôi đến khu nô lệ chung.

Cánh cổng sắt nặng nề kêu ken két, mở ra hành lang đá dài dẫn xuống thế giới ngầm tối tăm, nơi những kẻ mất tự do sống như tài sản của tông môn. Một đệ tử phụ trách, mặt mũi gớm ghiếc, đá mạnh vào lưng cô. “Đây là chuồng mới của ngươi. Chủ nhân ngươi không thể ra lệnh, giờ ngươi thuộc quyền quản lý chung, hiểu chưa?” Giọng hắn đầy khinh miệt.

Lý Uyển Như cúi đầu, không đáp, bước theo trong im lặng. Phục tùng mọi mệnh lệnh chính là điều khắc sâu trong tâm trí của một nô lệ.

Cô được phát một bộ áo vải thô rách rưới, chẳng thể che lấp đi cơ thể đẫy đà. Dù sau một chặng đường di chuyển mệt nhọc khiến Lý Uyển Như có chút gầy đi nhưng cặp vú lớn vẫn căng tràn, như muốn tự giải thoát khỏi chiếc áo vải rách nát vây. Hai đầu vú gắn chiếc chuông không được gỡ xuống, bởi lẽ đám đệ tử cảm thấy để như vậy thật sự rất thú vị, cũng rất phục cách chơi của chấp sự Ngụy Doãn đại nhân.

Ở Liệp Sát tông, nô lệ thuộc quyền sở hữu của chủ nhân nhưng khi chủ nhân không có khả năng ra lệnh thì nô lệ đó sẽ trở thành vật sở hữu chung của tông môn. Mọi thành viên đều có thể chi điểm tích lũy của Dong Binh Hội để tiến hành sử dụng nô lệ chung của tông, có thể làm bất cứ thứ gì miễn sao không được để nô lệ đó mất khả năng phục vụ.

Trong phòng nô lệ ẩm thấp, ngoài Lý Uyển Như ra còn có vài người nữa nhưng dường như cũng chẳng còn tâm trí suy nghĩ. Trên gương mặt gầy gò nhưng không thể che giấu được dung nhan xinh đẹp trước kia, ánh mắt vô hồn giống hệt như Lý Uyển Như trước đây. Cơ thể của họ điểm chung là chằng chịt các vết bầm tím, dù có sử dụng thuốc trị thương nhưng với tần suất làm việc liên tục thì quả thực chẳng thuyên giảm là bao.

Lý Uyển Như được phép nghỉ ngơi theo lệnh của các chủ nhân mới, nhẹ nhàng nằm xuống trên một đống rơm nhỏ, chìm vào giấc ngủ ngay lập tức.

Ngày đầu tiên, Lý Uyển Như bị đẩy vào võ đường để lau sạch máu và mồ hôi đọng trên sàn đá. Đôi tay cô run rẩy khi chà rửa, mắt không dám rời khỏi công việc. Một đệ tử ngoại môn, mặt đầy sẹo, đứng nhìn với nụ cười nham nhở. “Nhanh lên, đồ rẻ tiền. Điểm của tao không để nuôi thứ chậm chạp.” Hắn vung roi da, quất mạnh lên vai cô. Cơn đau bỏng rát khiến cô cắn chặt môi, máu rỉ ra, nhưng cô không dám rên. Tên đệ tử lại đặt bàn tay thô ráp của hắn nắn bóp bờ mông cong lên của Lý Uyển Như, không ngừng nắn bóp như thể là một thứ đồ chơi thú vị vậy.

Buổi trưa, Lý Uyển Như bị lôi đến khu luyện đan, nơi mùi thảo dược nồng nặc trộn lẫn với hơi nóng từ lò đan đỏ rực. Cô quỳ trên sàn đá, phân loại từng lá linh thảo, đôi tay khéo léo nhưng run rẩy vì kiệt sức. Bộ áo vải thô rách rưới, để lộ làn da trắng nhợt đầy vết bầm, và phần ngực nơi hai chiếc chuông nhỏ bằng kim loại, được gắn chặt vào đầu ngực, rung leng keng theo mỗi cử động. Những chiếc chuông này, như thể dấu ấn của sự nhục nhã không ngừng nhắc nhở thân phận nô lệ của cô, lấp ló dưới lớp vải rách, thu hút ánh mắt dơ bẩn của mọi kẻ qua đường.

Lão chấp sự béo mũm, da bóng nhẫy mồ hôi, ngồi chễm chệ trên ghế gỗ, đôi mắt ti hí dán chặt vào Lý Uyển Như. Hắn chép miệng, tiếng nhóp nhép như thú đói ngửi thấy mồi.

“Hàng ngon thế này, để mày lau sàn đúng là phí của trời,” lão gầm gừ, giọng khàn khàn đầy dục vọng. Hắn lết thân hình nặng nề đến gần, hơi thở hôi thối phả vào mặt Lý Uyển Như. Một tay lão chộp lấy ngực cô, bóp mạnh khiến hai chiếc chuông nhỏ leng keng liên hồi, âm thanh chói tai hòa lẫn với tiếng cười dâm đãng của lão. “Cái này mới chất lượng, nghe hay thật!” Hắn miết ngón tay nơi đầu vú của Lý Uyển Như, khiến đầu ngực cô đỏ ửng, đau rát, nhưng cô chỉ cắn chặt môi cam chịu, không dám ngẩng đầu.

“Đáng lẽ tao nộp điểm để kéo mày về phòng ngay bây giờ, lột sạch ra mà chơi cho sướng,” lão thì thầm, mặt sát cổ Lý Uyển Như, hít một hơi dài như đang thưởng thức mùi hương của một món đồ chơi. Tay kia lão luồn xuống eo, siết chặt đến in dấu đỏ trên da thịt.

“Nhưng điểm tích lũy của tao để dành luyện đan, phí cho con nô lệ như mày thì tiếc lắm.” Hắn tiếp tục bóp mạnh, liên tục nhào nắn bầu vú to tròn, khiến chuông rung liên tục, mỗi tiếng leng keng như một nhát dao khắc sâu sự tủi nhục vào tâm trí cô. Cô đứng im, cơ thể run rẩy, ánh mắt trống rỗng, chỉ thoáng lóe một tia phản kháng nhưng lại bị trấn áp một cách nhanh chóng.

Lão chấp sự cười khùng khục, tay còn lại vỗ mạnh vào mông Lý Uyển Như, khiến cô lảo đảo, tiếng chuông lại vang lên. “Cứ ngoan thế này, tối nay tao cân nhắc nộp điểm. Giờ làm việc tiếp đi, đồ rẻ tiền.” Hắn lùi lại ghế, ánh mắt vẫn dán vào cô, tay vuốt cằm, miệng lẩm bẩm như đang tưởng tượng cảnh kéo cô lên giường, hai chiếc chuông nhỏ rung liên hồi dưới sức mạnh của hắn.

Lý Uyển Như cúi đầu, tiếp tục phân loại linh thảo, cơ thể đau nhức, tâm trí cam chịu từ lâu chỉ biết tuân theo, tiếng leng keng của chuông như một bản nhạc tủi nhục không ngừng vang vọng.

Đêm đến, khu ngoại viện biến thành một đấu trường dục vọng bẩn thỉu. Đám đệ tử, mặt đỏ gay vì rượu, tụ tập quanh bàn gỗ lớn, tiếng cười cợt vang lên ầm ĩ như bầy thú săn mồi. Họ chỉ trỏ Lý Uyển Như và đám nô lệ khác, những người đang đứng im giữa căn phòng, ánh mắt cúi gằm, chờ đợi chủ nhân lựa chọn. Lý Uyển Như mặc bộ áo vải thô rách nát, chỉ còn vài mảnh bám hờ trên cơ thể bầm dập, để lộ phần ngực nơi hai chiếc chuông nhỏ bằng kim loại, gắn chặt vào đầu ngực bằng dây da mỏng. Mỗi bước chân cô khiến chuông rung leng keng, âm thanh chói tai như lời chế nhạo thân phận nô lệ. Đám đệ tử reo hò, mắt hau háu dán vào hai “chiếc chuông” rung lắc, như thể đó là món đồ chơi quý giá nhất của tông môn.

Một tên đệ tử cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, tay cầm trường kiếm, ném mạnh tấm thẻ thành viên của Dong Binh Hội ghi điểm tích lũy lên bàn, âm thanh vang lên khô khốc:

“Lão tử ra giá trước, đêm nay ta phải thưởng thức con điếm nô lệ mới này.”

Hắn gầm lên, giọng khàn đặc vì men rượu. Đám đông cười lớn, vài tên còn huýt sáo, thúc giục hắn “thử hàng”. Hắn bước tới, kéo Lý Uyển Như vào một căn phòng nhỏ, ánh đèn dầu mờ nhạt chiếu lên những vết loang lổ trên tường. Không nói thêm lời nào, hắn xé toạc mảnh vải cuối cùng trên người cô, để lộ cơ thể đầy dấu roi và vết bầm. Hai chiếc chuông kim loại leng keng liên hồi khi hắn đè cô xuống tấm đệm bẩn thỉu, mùi mồ hôi và máu cũ xộc lên mũi.

Hơi thở nồng nặc mùi rượu của hắn phả vào mặt Lý Uyển Như, nóng rẫy.

“Món hàng chất lượng thế này, Ngụy Doãn đúng là biết chọn,” hắn cười khẩy, tay siết chặt ngực cô, bóp mạnh khiến hai chiếc chuông rung dữ dội, dây da cọ xát vào da thịt đỏ ửng.

Lý Uyển Như rên rỉ theo bản năng:

“Ưm… Ah… ah…”

Tên đệ tử móc da dương vật của hắn, ngắm đúng vị trí âm hộ của Lý Uyển Như mà đẩy mạnh. Không một chút dạo đầu, lập tức vào việc chính và nhấp liên hồi, mỗi động tác thô bạo như muốn xé toạc cô ra, như thể đang trút hết dục vọng và quyền lực lên món đồ chơi sống này. Hắn kéo dây da trên chuông, khiến đầu ngực cô đau rát, tiếng leng keng hòa lẫn với tiếng cười dâm đãng của hắn.

“Nghe hay thật, đồ rẻ tiền!”

Hắn tiếp tục, tay kia vỗ mạnh vào mông cô, để lại dấu đỏ hằn sâu. Da thịt non mềm của Lý Uyển Như thâm tím thêm vài chỗ, thấm đậm mồ hôi cả hai người, nhưng hắn không quan tâm, chỉ tập trung thỏa mãn bản thân.

Điểm tích lũy bỏ ra chỉ được chơi con điếm này có một tiếng thôi, hắn phải tranh thủ hết mức trước khi hết giờ. Hông gã đệ tử không ngừng thúc vào âm hộ đang rỉ dâm thủy bôi trơn cho kẻ xâm nhập của Lý Uyển Như, dương vật cọ xát liên tục trong âm đạo khiến một nô lệ không nên có cảm giác sung sướng cũng phải rên rỉ theo từng nhịp nhấp của hắn.

“… Ah… ah… Chủ nhân… Ah… ah…”

Một thoáng sau, dương vật của tên đệ tử giật mạnh, hắn siết lấy eo của Lý Uyển Như thúc một cú thật sâu, bơm tất cả tinh dịch vào trong tử cung của ả nô lệ.

Kết thúc quá trình hưởng thụ, tên đệ tử nhìn Lý Uyển Như nằm sõng soài thở dốc, âm hộ rỉ ra tinh dịch trắng đục nhỏ xuống giường mà trong lòng không ngừng cảm khái, cái lồn này quả thực bót hơn rất nhiều so với đám nô lệ lâu năm ở đây. Đúng là hàng mà Ngụy chấp sự giữ riêng mà, nếu không phải hắn bị thương thì những đệ tử bên dưới làm gì có cơ hội thưởng thức một nô lệ cao cấp nhe thế.

Tên đệ tử đánh tay lên bầu vú của Lý Uyển Như, khiến cho chiếc chuông kêu lên. Hắn nói:

“Cút ra ngoài, tiếp tục làm việc đi.”

Hắn đá Lý Uyển Như ra góc phòng, để cô lết ra ngoài, cơ thể run rẩy, tiếng chuông nhỏ vẫn leng keng yếu ớt, ánh mắt trống rỗng. Cô vừa bò bằng cả tứ chi tới sảnh chính nơi đám đệ tử vẫn đang tụ tập, âm hộ không ngừng rỉ ra tinh dịch trắng đục nhưng dường như tâm trí của Lý Uyển Như chẳng để tâm, lúc này cô đang thực hiện mệnh lệnh tiếp tục làm việc của tên ban nãy.

Chưa đầy một giờ sau, một gã đệ tử nội môn, dáng thanh tú nhưng ánh mắt lạnh như băng, gọi Lý Uyển Như đến. Hắn ngồi trên ghế gỗ, đôi chân dang rộng, ra lệnh cô quỳ trước mặt. “Ngụy Doãn biết chọn hàng”

Hắn ra lệnh Lý Uyển Như quỳ trước mặt, ngay giữa hai chân hắn. “Quỳ xuống, Uyển nô,” hắn gầm gừ, tay nghịch ngợm mái tóc rối, rồi kéo mạnh khiến cô ngã nhào, mặt áp sát đùi hắn. Hắn cười lớn, tay siết chặt tóc, ép cô ngẩng lên để nhìn vào ánh mắt lạnh lẽo.

“Hàng ngon thế này, không tận hưởng thì phí.” Hắn kéo cô sát hơn, buộc Lý Uyển Như phục vụ bằng miệng, tay giữ chặt đầu, không cho ả nô lệ cơ hội thở dốc.

Lý Uyển Như cố vùng vẫy, nhưng hắn siết tóc mạnh hơn, khiến cô đau đớn, nước mắt trào ra, chảy dài trên má. “Nuốt hết đi, Uyển nô,” hắn thì thầm, giọng đầy khoái trá, tay lướt qua ngực cô, chạm nhẹ dây da khiến chuông rung khẽ, âm thanh như nhát dao khắc sâu sự nhục nhã.

Xong việc, hắn kéo Lý Uyển Như đứng dậy như kéo một món đồ, rồi đè cô xuống bàn gỗ thô ráp, ép cô vào tư thế nhục nhã, lưng cong lên, hai tay chống bàn, cơ thể run rẩy. “Uyển nô, mày sinh ra để thế này,” hắn cười khẩy, đứng sau, tay bóp chặt ngực cô, ngón tay thô bạo để lại dấu đỏ trên da thịt. Hắn đẩy mạnh, mỗi cú đều thô bạo, như muốn khẳng định quyền lực. Hơi thở nóng rẫy phả vào tai, hắn cúi xuống liếm dọc cổ cô, răng cắn nhẹ, để lại dấu đỏ. “Nói đi, mày là gì?” Hắn gầm lên, kéo tóc cô ngửa ra sau. Cô cắn chặt môi, thì thầm trong đau đớn: “Uyển nô… là nô lệ.” Hắn cười lớn, hài lòng, tay tiếp tục siết ngực, bóp mạnh như trút hết dục vọng. Hắn kéo dây da trên chuông một lần nữa, khiến tiếng leng keng vang lên, như bản nhạc bệnh hoạn.

Khi thỏa mãn, hắn ném Lý Uyển Như xuống sàn như ném một món đồ chơi cũ, đá nhẹ vào hông. “Cút đi, Uyển nô,” hắn gầm lên, ngồi lại ghế, ánh mắt vẫn dán vào cơ thể bầm dập của cô, như đang cân nhắc gọi cô lần nữa. Lý Uyển Như lết ra ngoài, tiếng chuông nhỏ vang lên yếu ớt, ánh mắt mờ mịt, chỉ thoáng lóe một tia phản kháng nhỏ nhoi, nhanh chóng bị tâm trí cam chịu dập tắt. “Uyển nô là nô lệ,” cô lẩm bẩm, như tự nhắc nhở thân phận mình.

Ngoài phục vụ dục vọng, Lý Uyển Như còn bị dùng làm công cụ tu luyện, đặc biệt trong khu trận pháp, nơi tài năng đọc hiểu phù văn của cô được tận dụng một cách tàn nhẫn. Một buổi sáng, cô bị lôi đến khu trận pháp, một căn hầm rộng lớn với sàn đá khắc đầy phù văn phức tạp, tỏa ánh sáng mờ ảo.

Một trận pháp sư trẻ tuổi, dáng vẻ kiêu ngạo, tóc buộc cao, đứng giữa trung tâm, tay cầm một cuộn da ghi chép trận đồ. Trận pháp sư rất hiếm, một trận pháp sư trẻ như hắn thì quả thực rất đáng để tự hào.

Hắn liếc nhìn Lý Uyển Như, ánh mắt lướt từ đầu đến chân, dừng lại ở bộ áo vải thô rách nát, nơi hai chiếc chuông kim loại nhỏ gắn trên đầu ngực rung khẽ khi cô bước tới.

“Uyển nô, Uyển nô, ngươi biết trận pháp?” Hắn hỏi, giọng điệu khinh miệt.

Lý Uyển Như cúi đầu, thì thầm: “Uyển nô biết.”

Nghe vậy, hắn ném một trận đồ xuống dưới chân của cô, ra lệnh cho ả nô lệ phải khắc trận pháp tụ khí cho nơi này.

“Nhớ đấy, làm sai sẽ phải chịu sự trừng phạt.”

Tên trận pháp sư cười nhạt, bước đến gần, tay lướt qua vai cô, rồi dừng lại ở ngực, bóp nhẹ khiến chuông rung leng keng.

“Làm tốt, tao có thể nộp điểm để thưởng mày một đêm.”

Lý Uyển Như run rẩy, nhưng tay vẫn cẩn thận khắc các trận văn phức tạp từ Dẫn Nguyên Bút theo chỉ dẫn của trận đồ. Hắn đứng sau, hơi thở nóng rẫy phả vào gáy cô, tay thỉnh thoảng vỗ vào mông cô, cười khẩy khi thấy cô giật mình. Không ngừng nói:

“Uyển nô, mày đúng là món đồ chơi đa năng,” hắn thì thầm, cúi xuống liếm nhẹ vành tai cô, khiến cô rùng mình, nhưng không dám dừng công việc.

Khi Lý Uyển Như hoàn thành trận pháp, hắn kiểm tra, gật gù hài lòng. “Khá lắm, Uyển nô.” Hắn kéo cô đứng dậy, ép cô dựa vào bức tường đá lạnh lẽo, tay bóp chặt ngực cô, ngón tay lướt qua dây da khiến chuông rung khẽ.

“Quả thực ta rất muốn chơi thử cái lồn của ngươi, nhưng điểm tích lũy không đủ để chơi hết.” Hắn cười dâm đãng, rồi đẩy cô ngã xuống sàn, quát:

“Tiếp tục làm việc đi đồ nô lệ.”

Lý Uyển Như lồm cồm bò dậy, trở lại với trận pháp, ánh mắt mờ mịt, chỉ thoáng lóe một tia phản kháng nhỏ nhoi, nhanh chóng bị tâm trí cam chịu dập tắt. “Uyển nô là nô lệ,” cô lẩm bẩm, như tự nhắc nhở thân phận…

Sau bảy ngày, Lý Uyển Như không còn đếm nổi bao nhiêu lần bị gọi đến, bao nhiêu bàn tay đã chạm vào cô, bao nhiêu lời sỉ nhục đã nghe. Cô chỉ biết lặp lại công việc, từ lau sàn, luyện đan, đến trận pháp, rồi trở thành món đồ chơi cho đám đệ tử. Mỗi lần bị kéo vào phòng, cô tự nhủ: “Uyển nô là nô lệ” như thể một cỗ máy. Nhưng sâu trong ánh mắt vô hồn ấy, dường như có một tia phản kháng ngày càng lớn hơn, le lói xuất hiện như thể đang muốn dẫn dắt một kẻ lầm đường lạc lối này tới con đường đúng đắn vậy.

Ngày thứ bảy, Ngụy Doãn tỉnh lại.

Thương thế đã ổn định, nguyên khí vẫn còn yếu nhưng không đáng lo. Hắn chỉ lạnh lùng hỏi:

“Lý Uyển Như đâu?”

Một chấp sự trẻ cười khẩy, nửa trêu tức, nửa hả hê:

“Con tiện nô đó à? Giờ là của chung trong khu nô lệ rồi. Đệ tử nào tích lũy đủ điểm cũng có thể sử dụng, dù chỉ để… giải khuây.”

Ngụy Doãn siết chặt tay. Ánh mắt lóe lên tia giận dữ lạnh lẽo.

Hắn không phải người mềm yếu. Nhưng Lý Uyển Như là nô lệ của hắn – công cụ mà hắn tự tay rèn giũa, đích thân kiểm soát từng hơi thở. Một công cụ hoàn hảo, phục tùng tuyệt đối. Việc tông môn đem cô ra làm phần thưởng cho đám đệ tử hạ tầng là một cái tát vào mặt hắn – một chấp sự Địa cấp!

Không nói thêm lời nào, Ngụy Doãn bước nhanh tới khu nô lệ.

Lý Uyển Như đang ngoan ngoãn đợi tới lượt để làm các công việc của mình. Mái tóc rối, quần áo rách nát, những vết bầm tím hiện rõ nơi cổ tay, cổ chân. Trông cô chẳng khác nào một món đồ chơi bị qua tay quá nhiều kẻ.

“Uyển nô, đi theo ta.”

Ngụy Doãn phun ra một mệnh lệnh ngắn ngủi. Lý Uyển Như phản ứng lại ngay lập tức, khế ước nô lệ vẫn còn, mệnh lệnh của Ngụy Doãn chính là điều quan trọng nhất mà cô cần phải phục tùng.

Dẫn Lý Uyển Như tới căn phòng riêng của mình, Ngụy Doãn hạ lệnh cho cô phải kể hết các tình huống xảy ra sau khi hắn bất tỉnh. Cô ngây người một lúc rồi từ từ kể lại mọi việc mà bản thân trải qua.

Ngụy Doãn nghe từng chữ, sắc mặt ngày một âm trầm. Hắn cảm thấy mình không còn là chấp sự nữa, mà chỉ là một con chó canh cửa cho một hệ thống mục nát.

Suýt chết vì nhiệm vụ của tông môn, rồi khi tỉnh lại, thứ thuộc về hắn cũng bị chia phần? Một nô lệ, dẫu thấp kém, nhưng là vật sở hữu riêng của hắn, không ai có quyền động vào.

Ngụy Doãn kéo tay Lý Uyển Như đứng dậy, đôi tay thô ráp xoa mái tóc rối bời của cô, ánh mắt lạnh lẽo quét qua khuôn mặt xinh đẹp, ánh mắt nhìn cô không phải thương hại. Mà là khẳng định chiếm hữu, lạnh lẽo và kiên định:

“Ngươi mãi mãi là nô lệ của ta, là Uyển nô chỉ phục tùng ta. Tông môn lần này, quả thực đã đi quá xa rồi.”

Hắn không nói thêm, nhưng trong đầu, ý định phản kháng tông môn bắt đầu hình thành, như ngọn lửa âm ỉ chờ bùng phát.

Lý Uyển Như, với tâm trí cam chịu từ lâu, chỉ nhu thuận cúi đầu. Chỉ là không ai biết mầm mống phản kháng của cô dường như sắp nảy mầm.


Còn tiếp…

Thể loại