Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 54

Bình minh bắt đầu, ánh nắng yếu ớt len lõi vào phòng không đủ xua đi cái lạnh run người buổi sớm mai phố núi. Tôi mở mắt nhìn quanh như một phản xạ tự nhiên của con người mỗi khi thức giấc, nắm chặt bàn tay lại… tôi mĩm cười nhận ra trong bàn tay tôi còn có một bàn tay khác, có một chút hụt hẫng bởi tôi biết đó ko phải là bàn tay em. Giường chị nằm chỉ còn đống mền gối, chẳng có người nào nằm trên đó cả bởi vì nữ hoàng nhà ta lại ngồi ngủ ngon lành dưới nền đất, đầu gối lên ghế sô-pha của tôi đang nằm… ngốc thật, lại leo xuống sô-pha ngủ với tôi hồi nào không biết, trên giường ấm, êm hơn không chịu nằm, ngày nào cũng đua đòi chạy xuống sô-pha ngủ… thật khó hiểu.

Tôi bật cười, cũng may là chị vẫn chịu khó kéo theo đến hai cái mền xuống cuộn tròn vào y như chú mèo con, cũng biết tự chăm sóc mình trước cái lạnh của Đà Lạt chứ nhỉ. (Bảo đảm phòng tôi là cái phòng sử dụng nhiều mền gối nhất trong khách sạn này haha)

Tôi khẽ cựa mình lôi điện thoại ra xem giờ, trời không đến nổi sáng mà cũng 7h hơn, kiến bò rần rần trong bụng rồi chứ bộ. Nhưng mà biết làm sao giờ, chị còn ngủ ngon lành thế kia làm sao nỡ gọi dậy để đi ăn sáng… vậy là đành nằm im âm thầm chiến đấu với mấy con kiến @@ lòng vái trời làm chị mau mau thức để đi ăn với lại cả đêm ngủ thẳng cẳng có được đi thăm toilet đâu =.=

Trời thương! Nằm được khoảng 10 phút thì có tiếng chuông điện thoại của chị nên tôi mới có cớ đánh thức chị. Là anh Phong gọi, tôi cầm điện thoại đẩy đẩy vai gọi chị dậy, tất nhiên đâu có dễ đánh thức chị, ẹo qua ẹo lại, miệng chu chu, mũi chun chun lại tỏ vẻ khó chịu nhất quyết không chịu mở mắt ra. Tôi đành mở máy nghe, có điều trời không thương tôi cho lắm, cha sanh mẹ đẻ tới giờ vốn mù công nghệ làm gì biết sài ba cái điện thoại cảm ứng này cầm cái điện thoại xoay tới xoay lui kiếm cái nút nghe mà có thấy đâu. Điện thoại reo hết bài nhạc chuông tôi vẫn không biết cách mở điện thoại… thở một cái tôi bỏ cuộc quăng điện thoại lại gần chị rồi lôi điện thoại tôi ra bấm số anh Phong.
– Alo M hả, Phương đâu sao không nghe máy em?
– Dạ ngủ có chịu dậy nghe máy đâu anh.
– Ừ ừ anh quên mất. Hai người sao rồi? Hồi tối bé Hân gọi nói em với Phương tự đi xe khách về hả?
– Dạ! Anh khỏi lên mất công.
– Phương chịu không em? Hay để anh lên rước hai chị em về chứ Phương không quen đi xe khách đâu.
– Ừ ban đầu chị không chịu mà nói một hồi chị chịu rồi anh đừng lo.
Anh Phong im lặng có vẻ đang suy nghĩ, một lúc anh Phong lên tiếng.
– Thôi được. Vậy để anh tìm đặt vé xe cho hai người. Tụi em tính chừng nào về?
– Thôi để em tự đặt chứ chị với Hân hổng cho em về sớm cứ bắt ở lại đây nên chưa biết ngày nào được thả về đâu anh.
– Ừ ừ anh biết rồi. Thôi để anh xem sao, chút anh gọi lại.
Anh Phong cúp máy. Được hơn mười phút thì anh gọi cho tôi tiếp.
– Alo em nghe.
– Ừ em ghi lại số bạn anh nè. Anh nhờ nó đặt vé ngày mai, ngày mốt và ngày kia nửa. Chừng nào về cứ liên lạc bạn anh đưa hai người ra xe về.
– Ủa đặt chi nhiều vậy anh?
– Uhm phải đặt vé trước mới có chỗ tốt em ơi. Bạn anh sẽ thanh toán tiền hết.
– Hix chưa biết ngày nào về anh đặt trước vậy tốn kém lắm.
– (Tiếng cười nhẹ) Ừ không sao, tốn một chút để Phương được ngồi chỗ tốt cho thoải mái. Quyết định vậy nhé. Nếu lúc về Phương có mệt thì em nói anh có gì anh đặt vé máy bay cho hai người về luôn cho nhanh.
– Hix anh làm vậy mất công quá.
– Haha từ từ em sẽ quen ấy mà. Thôi hai người chơi vui vẻ có gì gọi cho anh. À cẩn thận nhé!

Anh Phong cúp máy, tôi im lặng thở dài. Đúng là anh Phong chăm sóc chị rất chu đáo, chìu chuộng chị tối đa. Chị may mắn thật, có được người đàn ông tốt yêu thương chăm sóc từng li từng tí như anh, ngay cả nếu tôi là con gái tôi cũng muốn có một nửa yêu thương mình như anh Phong dành cho chị nửa nói gì là mấy đứa con gái khác. Nghĩ lại mình chẳng là gì cả, em đến với tôi toàn phải chịu khổ, toàn phải chăm sóc tôi chứ có bao giờ được tôi chăm sóc ngược lại đâu, đến với tôi em toàn mất rất nhiều thứ, còn tôi bên em thì chẳng mất cái quái gì cả. Chợt nghĩ để em đi liệu là điều tồi tệ hay điều tốt đẹp đây. Vậy là tôi nằm ngẩn mặt nhìn lên trần nhà, lòng tranh đấu giữa việc đúng và sai khi để em đi. Quá nhiều suy nghĩ cho buổi sớm mai của một thằng nhóc.

Tôi thức dậy bởi ai đó đang hát khe khẽ. Chắc là chị, chẳng say ngủ đến nỗi lầm tưởng đó là em, buồn cười nhỉ. Tôi ngồi dậy, chị đang dựa lưng vào sô-pha ngồi nghịch điện thoại của tôi (quái móc điện thoại tôi hồi nào không hay luôn @@), miệng lẩm nhẩm bài hát gì đó tiếng nước ngoài. Chẳng biết chị thức dậy lúc nào nửa có điều chị vẫn cuộn người trong đống mền bông ấm áp, bảo đảm thức dậy chưa chịu rời khỏi sô-pha chứ đâu.
– Đang làm gì đó chị?
– Đồ con heo. Ngủ nướng thấy sợ luôn.
– Sax! Ai nướng.
– Chị dậy lâu rồi. Nhox con ngủ nướng làm chị đợi mòn đợi mỏi, đói bụng muốn chết nè.
– Thôi đi cô nương. Hồi sáng kiu chị dậy có thèm dậy đâu.
– Hồi sáng nào ai biết đâu.
– Ờ.. giả bộ quên hay ha. Anh Phong điện thoại ầm ầm cả buổi kiu có chịu dậy đâu.
– Thiệt hả? Hắn điện chi dzạ?
– Điện hỏi thăm thôi. Nói chuyện cả buổi trời chị không chịu dậy nên nhox mới ngủ trở lại đó
– Kệ nhox. Nói chung nhox là đồ con heo, thức dậy còn ngủ lại…lười biếng xấu tính.
– Nè nè mới dậy xài xể (nói xấu – tiếng miền tây) người khác rồi nha.
Chị tròn mắt.
– Xài xể là gì vậy nhox.
– Ờ nghĩa là mới sáng sớm nói xấu nhox rồi đó.
– Hihi ráng chịu…Mà chị đói bụng lắm nè nhox dậy chở chi đi ăn nhanh đi.
– Từ từ dậy nè. Để nhox đi vệ sinh cái.
– Nhanh nhanh nha.
– Rồi chị đánh răng chưa đó.
– Chưa…chị sợ lạnh. Nhox đánh răng trước đi…chị nằm chờ nhox.
– Thôi thôi làm ơn đi đánh răng trước đi. Chị nằm xuống là ngủ nửa chắc luôn.
– Không có đâu mà… nhox đi trước điiiiiii…chị nằm chút à…

Vừa nói chị vừa trườn lên sô-pha cuộn người vào đống mền…Tôi đành lắc đầu đứng dậy đi vào toilet
– Ờ nằm đó đi chút ngủ nhox tưới nước lạnh lên mặt đừng có la.
– Thách!
– Ờ ngon! Chờ coi!

Tôi vào toilet vừa đánh răng vừa giải quyết bầu tâm sự, thiệt không dậy nằm thêm chút nửa bảo đảm có án mạng. Cũng giống hôm qua tôi hổng biết sài máy nước nóng nên đành cắn răng sử dụng nước lạnh. Vệ sinh cá nhân, mặc quần áo xong xuôi tôi đi ra không quên vốc một vốc nước lạnh mưu đồ ám sát nữ hoàng (Hehe). Ra tới sô-pha tôi đi lại gần ngồi trước mặt chị
– Nè nè… dậy đánh răng đi cô nương.
Chị không thèm trả lời, mắt nhắm nghiền, gương mặt run run. Bảo đảm làm bộ ngủ chứ đâu. Tôi đưa hay tay ra từ từ để lại gần mặt chị.
– Bày đặt giả bộ ngủ nửa, tưới nước lạnh cho khỏi giả bộ nè…
Tôi chưa kịp thực hiện ý đồ thì chị đã bật người dậy… bất ngờ tôi hổng kịp né hậu quả hai đứa cụng đầu một cái “bưng”!!! Tôi bật ngửa nằm lăn ra đất còn chị thì dội ngược trở lại sô-pha…hai tiếng uiiidaaa từ hai cái họng suýt thành hai tiếng hét, cũng may tôi và chị đều uiiidaaa tương đối nhỏ nên chưa đến nổi bị phục vụ phòng lên kiếm như hôm trước.
– Trời ơi… chết người ta rồi nè… huhu bể đầu chảy máu ròng ròng luôn rồi nè….

Chị ôm đầu rên rĩ…tất nhiên là hậu quả đâu có đến nổi như chị la… Tôi tuy đau nhưng cũng ngồi dậy kịp nhìn chị ôm đầu lăn qua lăn lại rên la. Chưa thấy người nào tráo trở như cái người này, bị cụng đầu mà nằm ôm hai con mắt lăn lộn khí thế luôn. Tôi hổng thèm quan tâm ngồi xuống kế bên nhìn. Lăn la đã đời hình như hổng thấy ai dỗ chị nằm im, tay hí hí ra kiếm tôi.
– Thôi đi cô hai… la đã chưa?… Đụng có chút xíu mà la như sắp chết tới nơi rồi á. Dậy đi đánh răng nhanh đi.

Quê độ, chị hổng thèm trả lời kéo cái mền trùm kín mặt lại làm vẻ giận dỗi. Đau tim thiệt.
– Thôi xin lỗi. Đừng giận nửa dậy nhox chở đi ăn sáng nè.
– Ăn một mình đi.
– Hehe hổng đói hả.
– Xí…đau muốn chết nè ăn hổng vô.
– Chết đâu chết! Còn sống nhăn kìa.
– Giờ hổng chết mà chút sẽ chết.
– Thôi mệt quá…sắp 11 giờ rồi kìa. Hổng dậy coi ai đói biết liền.
– Kệ chị! Quan tâm chi dzạ.
– Giận hoài…như con nít ấy. Thôi xin lỗi…nè phạt đi.
– Không thèm. Cụng đầu người ta đau muốn chết còn ngồi cười. Thấy ghét!
– Hehe ai bỉu đụng có chút xíu mà chị la thấy sợ, như con nít.
– Mệt…ai con nít hồi nào. Chị bị đau thiệt chứ bộ. Nè sưng một cục luôn nè, chảy máu nửa.
– Đâu đưa coi coi.
– Nè.
Chị kéo cái mền ló đầu ra đưa cái trán lại gần cho tôi coi… Tôi xoa xoa cái trán chị tìm mãi có thấy giọt máu nào đâu, cũng không có sưng chỗ nào..
– Có sưng có chảy máu đâu cô hai
– Có mà…
– Không có…
– Chị nói có là có… hix không chảy máu nhưng bị sưng nè…
– Rồi thì sưng, chút ăn no vô tôi tự xẹp liền à…
– Đồ khùng…ăn no sao xẹp…
– Ờ thì ăn no cái bụng tôi phình ra thì cái đầu phải xẹp vô chớ…
Tôi vừa cười nói vừa lấy một tay còn lại chọt vô bụng chị… Chị cười khúc khích vị nhột vội đứng dậy cốc một cái vô đầu tôi rồi chạy thẳng vô tolet…
– Hihi đồ xạo sự…mệt quá… chờ chị chút…
Tôi xoa xoa đầu nhìn theo… thiệt… đúng là chị như con nít…. giỡn với chị, quên cả buồn phiền.

Chở nửa tiếng hơn chị mới chuẩn bị xong. Vẫn là bộ quần áo kín mít cả người, màu hồng hồng, trắng trắng, không biết chị mặc mấy lớp quần áo nửa nói chung nhìn chị y như cục bông gòn rất đáng yêu. Chị tung tăng đi phía sau tôi, tranh thủ ngắm nghía mình trong gương chiếu hậu mặc kệ tôi xoay trở chiếc xe, tự tay đội nón bảo hiểm, cài dây cho chị.
– Hihi thấy chị đẹp hok nhox.
– Ờ y như cục bông gòn.
– Là sao.
– Thì đẹp chứ sao…có điều…hơi méo…
– Sao méo? Méo chỗ nào…

Chị vội đứng lui lại xa xa để nhìn toàn thân trong gương chiếu hậu…
– Ờ thì cái đầu bị sưng nên hơi méo =))
Tôi bật cười. Nghe xong câu nói chị xụ cái mặt quê độ đi lại leo lên xe không quên dứ nắm đấm trước mặt tôi
– Quýnh một cái là phù mỏ bi giờ..chọc chị hoài nha!

Tôi đề máy cho xe hòa vào dòng người trên đường. Sau lưng chị vui vẻ hít lấy khí trời lành lạnh, xuýt xoa luyên thuyên những câu chuyện không đầu không đuôi. Tôi chở chị chạy đại theo con đường mà chị thích, cuối cùng dừng lại ở một quán nhà hàng – caffe lưng chừng trên đường, dường như những caffe, nhà hàng đẹp ở đây đều nằm lưng chừng núi và có thể nhìn về phía thành phố thì phải.. Tôi và chị chọn một chổ ngồi sát cửa sổ, có thể nhìn xuống phía dưới thành phố. Tôi gọi món bít-tết quen thuộc còn chị thì ăn bò kho với bánh mỳ. Ăn xong tôi gọi một ly caffe không đường còn chị là món caffe có kem. Vậy là hai đứa vừa ngắm cảnh vừa vui vẻ trò chuyện hàng giờ đồng hồ, những câu chuyện không đầu không đuôi râm ran hòa vào tiếng nhạc.

Cả buổi chiều tôi và chị lang thang khắp nơi trong thành phố, không biết đường nên toàn chạy theo quán tính. Tôi đưa chị đi vườn hoa thành phố để chị chụp ảnh, xong quay trở ra Hồ Xuân Hương để đi xe ngựa ngắm cảnh, ăn uống, phải nói chị ăn khỏe thật, cả buổi chiều ăn không ngưng mà vẫn than đói suốt, thèm ăn suốt… đến nổi tôi không còn hơi đâu mà tính toán tiền bạc gì nửa. Đúng như anh Phong nói cứ thế này tôi phá sản là cái chắc =.= Trời tối, lại phải đưa chị đi ăn tối mặc dù cả buổi chiều chị ăn vặt không dưới vài chục món. Hai đứa túm tụm ngồi run run vét xong cái lẩu dê thì cũng 8 giờ hơn. Địa điểm cuối cùng tôi và chị ghé lại là Đà Lạt Night. Lần thứ hai đến quán, cảm giác vẫn thân quen đến lạ, chẳng giống tình yêu sét đánh tí nào, nhẹ nhàng… thân thiết.

Chọn chỗ ngồi gần cửa sổ, chỗ hôm qua đã có khách ngồi rồi, không sao, có cơ hội nhìn về thành phố từ một góc khác cũng hay. Một caffe không đường cho tôi và một caffe kem cho chị. Hồi nảy la sợ nóng trong người vì uống caffe nhiều đã đời giờ này vẫn đòi uống caffe kem cho bằng được. Chị cởi áo khoắc bông nhảy sang ngồi cạnh vòng tay vào nằm lấy bắp tay tôi xuýt xoa.
– Lạnh quá chừng lun ha nhox. Mặt chị sắp đóng băng lun nè…
– Ờ lạnh hổng mặc áo cởi ra chi ….
– Cởi ra mới lạnh…
– Trời đất, tự nhiên than lạnh còn đòi được lạnh chi trời …
– Hihi thì lạnh mới ngồi kế nhox nè …

Chị nép sát vào người tôi rồi lấy cái áo bông to đùng của mình trùm lấy trước ngực tôi. Cảm giác như chị đang chơi trò chơi với cái lạnh của Đà Lạt vậy… chị vô tư kéo cửa sổ ngẩn đầu đón gió lạnh lùa vào rồi rùng mình chui sâu vào vai áo tôi, hết run lại ngẩn đầu lên kéo cửa sổ ra rồi lại run run chui trở lại lấy tôi làm hơi ấm… Cứ như vậy tới lúc phục vụ mang đồ uống ra chị mới ngồi thẳng dậy giành ly caffe của tôi.
– Gì nửa.
– Pha caffe.
– Pha chi nửa caffe pha sẵn mà.
– Mới hôm qua giờ quen rùi hả… chị pha caffe cho bớt đắng nè…
– Trời đất hôm qua tưởng giỡn nay làm thiệt nửa hả…
– Chị có giỡn đâu. Sau này đi uống caffe với nhox chị sẽ làm như thế này hoài luôn…
– Ờ nhưng mà…
– Hihi…

Chị bịt miệng không cho tôi nói vui vẻ đưa ly caffe lên miệng mình xoay vài vòng đủ để son bám đều hết miệng ly rồi mới trả ly caffe cho tôi quay trở lại với ly caffe kem ngọt ngào của riêng mình. Tôi không nói gì nửa im lặng thưởng thức món caffe son đặc biệt của chị (nói thật là vẫn đắng nghét, ngọt đâu ngọt không biết).

Có vẻ chán trò chơi với gió lạnh nên nảy giờ chị chỉ ngồi im ngả đầu lên vai tôi nhẩm theo điệu nhạc, tay nghịch điện thoại tôi… chợt chị đưa điện thoại lên trước mặt tôi.
– Nhox!
Tôi giật mình đưa mắt nhìn vào điện thoại. Trên màn hình là số của em. Cái tên quen thuộc ấy như một mũi kim vụt sâu vào người tôi, hơi giật mình vì nhói đau. Ngay khi nửa chưa kịp cảm nhận trọn vẹn cái đau ấy chị đã đưa ngón tay bấm vào nút xóa… tôi hơi giật mình nhưng cũng không đưa tay cản, xóa xong số chị lại bấm vào mục tin nhắn và chọn delete all… Từng lá thư trên màn hình điện thoại bay chậm chậm vào biểu tượng thùng rác, con số tin nhắn giảm từ từ trước mắt tôi… Tôi lặng nhìn con số ấy từ từ nhảy về 0 để rồi cuối cùng… những tin nhắn thương yêu ấy mãi mãi không còn tồn tại trong điện thoại tôi nửa. Giờ chính tôi cũng chẳng thể nào nhớ nổi hết những con số điện thoại của em, chưa bao giờ tôi có thói quen nhớ số điện thoại một ai đó kể cả số tôi, con người tôi luôn vô tâm hời hợt như vậy… luôn là một thằng như vậy. Tôi cũng chẳng biết vì sao lúc đó tôi không ngăn chị xóa những kỷ niệm ấy nửa, chỉ biết im lặng để chị làm, không phải tôi muốn không muốn giữ, chẳng phải tôi muốn mọi thứ về em biến mất đi… đơn giản vì người làm hành động delete đó là chị, ừ tôi chỉ có thể nghĩ được như vậy thôi.

Tôi im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, lòng trống rỗng vô hồn, chẳng suy nghĩ, chẳng cảm thấy gì cả… Còn chị thì nhẹ nhàng cất điện thoại vào túi áo tôi rồi nép sát hơn vào người tôi, siết tay thủ thỉ.
– Nhox sẽ không giận khi chị làm như vậy đúng không? Chị biết nhox sẽ không giận chị đúng không?Hì…nhox nên quên. Bắt đầu bằng việc detele…
– Tại sao?
– Vì chị muốn nhox phải như vậy. Chị không cho phép nhox được buồn vì quá khứ một giây nào nửa. Chị không thích…chị không vui vì điều đó.
– Ừ!

Tôi im lặng, chị cũng im lặng. Gió lùa vào, lạnh tái mặt. Cũng tốt, đóng băng luôn càng tốt vì tôi chẳng biết phải nghĩ gì làm gì vào lúc này nửa. Rồi tự nhiên tôi nói với chị, nói nhiều lắm… tôi nói với chị tất cả mọi thứ, tôi kể về em, tôi kể từ lần đầu tiên gặp em, mọi thứ đều đều như cuộn phim chiếu chậm vậy, đôi lúc tôi ngừng lại bật cười khi nói về chi tiết nào đó buồn cười của hai đứa, chị cũng cười theo, nhấp một ngụm caffe đắng rồi lại tiếp tục… tôi nhớ tôi nói lâu lắm, tôi cười, tôi còn đưa tay để minh họa nửa chứ… rồi tôi nói hết với chị về lời hứa của hai đứa, về mười năm, về nỗi đau của tôi và em… Tôi biết lúc đó tôi đau lắm nhưng chẳng biết sao tôi lại bình tĩnh kể với chị nửa, thậm chí tôi còn mĩm cười rất nhiều cùng với chị. Cười mĩm thôi nhưng tươi lắm, cười thoải mái lắm, cứ như hai đứa đang cùng nhau ôn lại chuyện vui nào đó hồi xưa vậy…

Trời về khuya… chỉ còn tôi và chị ngồi ở góc đó trò chuyện với nhau, những khu vực khác vẫn còn khách nghe nhạc, chơi đàn… hình như người ta dành riêng căn phòng đó cho tôi và chị trò chuyện với nhau vậy… ai mà biết được, trùng hợp chăng?… Hay bởi vì gió lạnh đến nổi đôi mắt tôi đóng băng, tôi và chị bơ đời chẳng nhìn thấy ai trong căn phòng đó nửa?… Cười!

Ai đó nhìn vào tôi và chị lúc này có lẽ chỉ nhìn thấy hình ảnh hai con người đang nói về những chuyện vui một cách nhẹ nhàng, chẳng giống đang kể về chuyện chia xa một ai đó tí nào. Câu chuyện kết thúc, tôi ngừng nói, nhấp ngụm caffe còn lại trong ly rồi im lặng. Chị không nói gì gọi phục vụ thanh toán xong kéo tay tôi đứng dậy.
– Mình về nha nhox? Trễ rồi.
– Ừ.

Tôi đưa xe ra ngoài đường, cài dây nón bảo hiểm cho chị rồi cho xe chầm chậm lăn bánh trên đường. Lâu lắm rồi tôi mới thấy chị im lặng và mĩm cười giống như tôi lúc này vậy, có lẽ cuộc sống sinh ra chị để làm chị của tôi vậy, tiếc là không phải chị em ruột, không ruột thịt nhưng lại hiểu nhau rất nhiều. Hiểu về suy nghĩ, cảm xúc thôi nhé chứ cuộc sống của chị vẫn là một màn bí mật với tôi, ít nhất đến giờ tôi cũng chưa có quan tâm lắm đến cuộc sống của chị. Con đường vẫn như hôm qua, gió lạnh buốt, tiếng côn trùng, tiếng xì xào trò chuyện của những hàng thông hai bên đường, vài chiếc xe chầm chậm lao đi rồi mất hút dưới phía xa. Chị ngồi nép sát vào người tôi, cảm nhận rõ hơi thở nhẹ sau lưng, cả nụ cười mĩm của chị nửa. Chợt nghĩ nụ cười mĩm độc quyền riêng của tôi có nguy cơ bị chị cướp bản quyền.

Vòng vèo mấy con đường phía ngoài thành phố, im lặng và ít xe cộ nhưng về đến trung tâm thì lại khác, vẫn là hình ảnh nhộp nhịp nhưng chẳng quá xô bồ như Sài Gòn… tiếng xe, tiếng người, tiếng nhạc, tiếng rao hòa lẫn vào nhau như một bản nhạc dài trong đêm. Tôi dừng xe trước cửa khách sạn, chị bước xuống cho tôi cởi nón rồi đứng chờ ngoài cổng chứ không theo tôi vào trong. Hình như cả hai có chung suy nghĩ là chưa nên về khách sạn để nghỉ ngơi ngay bay giờ, đi dạo dưới cái trời se lạnh này luôn là một đặc sản không thể bỏ qua mỗi khi có dịp ghé Đà Lạt mà…

Cất xe xong tôi đi ra cổng, chị đang ngồi bên vệ đường tay nghịch nghịch cái mũ len màu hồng. Vừa thấy tôi chị đứng dậy choàng tay chị vào tay tôi, hai đứa song bước từ từ hướng về phía bờ hồ. Ghé qua một hàng bán kẹo bông tôi mua cho chị hai cây kẹo bông, một màu xanh, một màu hồng. Chị vô tư lè lưỡi thưởng thức món kẹo bông ngọt ngào ngay giữa đường, một tay cầm kẹo tay còn lại vẫn vòng vào tay tôi, riêng tôi chẳng ăn gì cả, hai tay vẫn cho vào túi quần… Tôi thích Đà Lạt đêm vì lúc này tôi có thể cho hai tay vào túi quân chậm bước giữa đường chẳng phải lo xe cộ, chẳng phải nghĩ cách để sang đường, chẳng phải nghĩ cách đi thật nhanh…

Khi hai cây kẹo bông của chị hết thì cũng vừa lúc hai đứa ra đến bờ hồ. Đêm khuya nhưng người vẫn còn ngồi rải rác bên bờ khá nhiều, một số ăn uống, một số trò chuyện, ca hát, đùa giỡn hoặc đơn giản là vài cặp đôi ôm chặt lấy nhau tâm sự… Chọn một chỗ khá sạch, tách xa những người xa lạ khác chị kéo tay tôi ngồi xuống để gia nhập đội quân đang bao vây mặt hồ.
– Trời lạnh ghê ha nhox. Mặt chị sắp đóng băng luôn rồi nè.
– Ừ lạnh thiệt …
– Hihi nhox chịu lạnh giỏi không?
– Hên xui…
– Chị chịu lạnh giỏi lắm đó…
– Biết rồi…
– Tin không?
– Có nói gì đâu….
– Pleeee…nhưng chị vẫn thấy lạnh lắm…
– Gì ngược đời vậy…
– Uhm chịu lạnh giỏi nhưng đâu có nghĩa hổng bị lạnh đâu. Nè coi tay chị đi…lạnh cóng luôn nè….

Chị vừa nói vừa tháo găng tay ra áp hai bàn tay lên mặt tôi. Đúng là tay chị lạnh thiệt.
– Rồi biết rồi đeo găng tay vào đi không chút thành kem luôn giờ.
– Hihi đồ khùng kem đâu ra.
– Thì lạnh tay đóng băng thành kem.
– Èo! Vậy cũng nói. Mà kem này ăn không được đâu mà đòi.
– Ai đòi hồi nào.
– Chứ nói tay chị đóng thành kem chi. Ý đồ đòi ăn kem chứ gì.
– Thôi đừng có xuyên tạc. Nhox chẳng thích ăn kem đâu.
– Kem ngon mà.
– Ờ nhưng không thích cho lắm.
– Xì…mấy người không thích kem là những người ngốc nhất…
– Sao mà ngốc…
– Vì kem rất ngon…
– Ờ thì ngon. Người gì lớn rồi mà tối ngày cứ kem kem kẹo kẹo như con nít…
– Hihi chị thích làm con nít mà….
– Ờ…thôi nhox thua. nói gì cũng nói được hết….
– Hì …

Chị cười. Tôi cũng cười. Cười vì câu chuyện không đầu không đuôi ngộ nghĩnh như con nít.
– Nhox sẽ làm gì nếu bây giờ nhox là con nít …
– Chưa biết! Nhox cũng chưa lớn lắm nên chưa có nhu cầu hồi xuân như chị …
– Quýnh phù mỏ giờ. Ý nói chị già đó hả …
– Haha cái này tự chị nói nha …
– Xí! Tại nhox có ý đó chứ bộ …
– Ờ ờ! Hehe (nhún vai)
– Nhưng chị đâu có lớn lắm đâu… chị còn trẻ mà đúng không?
Chị dựa đầu vào vai tôi
– Ừ thì còn trẻ mà… y như con nít như bây giờ đây nè…
– Hì chị thích làm con nít lắm…
– Chi?
– Vì con nít mới được chiều chuộng, mới được người khác chăm sóc, bảo vệ….
Chị ngừng một lúc…rồi tiếp lời….
– Vì con nít sẽ không bao giờ phải lo nghĩ, phải đau nhiều như nhox của chị bây giờ nè.
Bất giác tôi giật mình khẽ nhói, nhưng bàn tay chị cũng kịp siết nhẹ bắp tay tôi.
– Ừ…cũng đúng!
– Nhox đau nhiều lắm đúng không?
– Ờ…
– Vậy sao nhox thích cười…
– Ờ không lẽ khóc…

Hình như chị không bận tâm đến lời nói của tôi, chị chỉ thích hỏi theo ý của chị thôi.
– Vậy sao nhox cứ giả bộ không bị đau hoài vậy?
– Giả bộ hồi nào …
– Vì nhox cười với chị suốt nè….
– Ờ… thì hôm kia chị đâu có cho nhox buồn….
– Không cho nhox buồn chứ đâu có nghĩa bắt nhox giả bộ cười …
– Vậy giờ chị muốn sao?
– Hihi chị muốn nhox cười nửa cơ….
@@ nói vòng vòng chẳng biết chị muốn gì (haha)
– Thì đang cười nè
– Tốt…

Tôi thề là tôi chẳng biết chị đang muốn nói gì, muốn tôi làm gì. Từng câu chữ của chị cứ như đứa trẻ trò chuyện một mình, không quá nhiều nội dung nhưng cũng không dễ để bất cứ người lớn nào hiểu được.
– Chị ghét làm người lớn lắm. Nhox có ghét không?
– Ừ nhox hok ghét nhưng cũng hok thích …
– Sao vậy?
– Có ghét hay thích thì cũng như không, cuối cùng vẫn phải lớn. Cứ tự nhiên cho khỏe khỏi lo nghỉ mệt óc.
– Uhm…phải chi có thuốc gì uống vô xong làm con nít hoài nhox ha …
– Ờ…chị bị cuồng làm con nít rồi đó ….
– Kệ chị! Chị sợ làm người lớn lắm…thật đó…cực kỳ sợ luôn!

Chị lè lưỡi rùng mình như để tăng thêm tính thuyết phục của sự sợ làm người lớn.
– Ờ thôi sợ thì đừng có làm người lớn …
– Hix đang ráng làm con nít nè…cũng mệt lắm chứ bộ …
– Mệt thì đừng làm… để mọi thứ tự nhiên cho khỏe …
– Xí…không tự nhiên được đâu… nói chuyện với nhox tức muốn chết! Ghét quá!
– Ờ…(haha)

Chị im lặng…sau một hồi nói lung ta lung tung với thằng ngố như tôi, có vẻ chị bỏ cuộc thì phải. Giờ có 100 thằng như tôi ngồi đây cũng chưa chắc hiểu được chị nói chi là tôi. Một người kỳ lạ!…
– Chị cảm thấy ganh tị với nhox …
– Vụ gì nửa?
– Vì nhox sắp thành người lớn …
– Là sao?
– Chị cũng cảm thấy ganh tị với bé Thy!
Lại nói chuyện chẳng thèm để ý người khác nói gì @@.
– Tại sao?
– Vì bé Thy chọn đúng người để yêu. Rất xứng đáng. Thật đó! Chị rất ganh tị!
– Không tốt như chị nói đâu …
– Không! Chị cảm thấy tốt. Nhox yêu hết mình, nhox làm tất cả vì bé Thy. Ít nhất nhox tốt nhất đối với bé Thy….
– Có lẽ vậy…..
Chị từ từ ngả đầu nằm lên hai chân tôi, hai tay đan trước ngực.
– Nhox có hối hận khi để bé Thy đi không?
Tôi đưa mắt nhìn ra phí mặt hồ….
– Nhox chưa biết. Từ trước giờ nhox chưa bao giờ hối hận bất cứ việc gì nhox đã làm dù đúng dù sai, tốt hay xấu. Nhưng lần này thực sự nhox chưa biết mình có hối hận hay không nửa…
– Nhox sẽ không hối hận đúng không?
Chị xoay đầu tôi nhìn vào mặt chị.
– Ừ. Có lẽ không…
– Chị biết mà ^^
– Hay ta….
– (cười) Papa chị nói làm đàn ông thì phải chịu trách nhiệm lời mình nói. Đàn ông không được hối hận vì việc mình đã làm mà phải tìm cách để làm điều tốt hơn. Chị muốn nhox không được làm trẻ con nửa. Nhox phải nhanh nhanh làm người lớn như papa chị….
– Có vẻ papa chị là người tốt nhất phải không….
– Tất nhiên rồi. Papa chị là good men!
– Vậy chị kể về papa chị cho nhox nghe đi?
– Hihi sau này chị sẽ kể.
– Sao vậy?
– Vì chị không chắc về nhox….
– Về điều gì?
– Về lòng tin….
– Lòng tin về cái gì….
– Lòng tin nhox sẽ thực sự trở thành một good men! Chị phải tìm hiểu kỹ mới được.
– Coi bộ khó ha….
– Uhm…một good men rất khó. Khi nào nhox sẵn sàng để học làm good men như papa chị sẽ nói với nhox….
– Rồi…ok luôn….
Chị cười, đưa hai tay vỗ vỗ nhẹ vào má tôi.
– Còn bây giờ nhox nên học cách quên bé Thy….
Tôi hơi bất ngờ… chẳng lẽ chị bỏ quên lời hứa của tôi và em sao?
– Nhưng…
– Nhox nên quên. Thật đó…nếu nhox muốn làm một good men như papa nhox nên học cách quên bé Thy. Bởi vì một good men của gia đình khác với làm một đàn ông “tầm thường”. Sau này nhox sẽ hiểu.
– Nhox không chắc hiểu được chị…nhưng còn lời hứa…chị từng nói chị ghét nhất thất hứa mà …
– Ừ! Chị ghét người thất hứa lắm. Nhox vẫn sẽ giữ lời hứa với bé Thy. Nhưng chị muốn nhox quên để làm một good men. Vì một good men mới đủ sức giữ đúng lời hứa của mình.
– Hơi khó hiểu ….
– Hihi chị cũng chưa hiểu nửa ….
– Hix…lời của chị nói mà …..
– Chị không biết. Chị chỉ cảm thấy nên vậy thôi. Nhưng chị sẽ cùng nhox tìm hiểu.
– Ờ…vậy cũng được.
– À còn nửa đó….
– Chuyện gì?
– Nhox sẽ làm một người mạnh mẽ đúng không?
– Ừ…thì ai cũng muốn làm người mạnh mẽ mà …
– Hì…vậy chị sẽ làm người yếu đuối …
– Sao vậy?
– Vì nhox sẽ là em trai. Em trai nghĩa là con trai, con trai thì phải mạnh mẽ hơn con gái. Vì chị là chị gái mà….
– Trời! Tưởng gì…ờ chị muốn sao cũng được.

Chị của tôi là vậy đó. Những lời chị nói luôn mang điều gì đó trẻ con nhưng không dễ để hiểu. Cách sống và cách cảm nhận cuộc sống qua lời nói của chị luôn mang nhiều màu sắc bí ẩn, kỳ lạ nếu không muốn nói có gì đó hơi xa rời với thực tế cuộc sống.
– Nhox ơi!
– Sao chị?
– Khi nào nhox làm người lớn…nhox đừng khác nha?
– Là sao
– Nghĩa là nhox đừng như những người lớn khác. Nhox hãy làm người lớn nhưng đừng quên cách sống của nhox như giờ nè…giống như cách nhox đối xử với bé Thy ấy.
– Để làm gì?
– Để chị còn kiểm tra nhox có thích hợp làm một good men như papa không đó?
– Haha…rồi ok…nhox sẽ cố gắng …
– Hihi hứa nha.
– Uh!
– Chị vẫn ganh tị với bé Thy lắm!
– Lại ganh tị nửa @@
– Chứ sao! Chị vẫn là con gái mà ….
– Ganh tị chi không biết… chị nên hài lòng vì có người tốt gấp cả trăm lần nhox kìa…..
– Ai?
– Papa chị!
– Papa chị không tính vô đây …
– Vậy còn một người …
– Ai …
– Anh Phong chứ ai …
– Hả ….
– Hả cái gì…lo ganh tị với Thy…chị quên anh Phong cũng đối xử rất tốt với chị sao …
– Hok dám… hắn rất đáng ghét…
– Ghét thiệt hok….
– Ừ…ghét thiệt. Mà ý nhox đang nghĩ gì đó …
– Nghĩ về mối quan hệ của chị với anh ….
– Trời…ra là vậy…hihihi
– Cười cái giề…biết mắc cỡ nửa hả
– Hok dám…hihi sau này nhox sẽ biết…
– Biết gì?
– Bí mật. Mà nhox đừng nhắc tới hắn nửa. Lo cho nhox kìa. Nhox vẫn phải giữ lời hứa với chị đó. Không được buồn nửa.
– Ừ…hứa rồi mà.
– Uhm…ngoan!
Chị ngồi dậy vươn vai…
– Oa oa chị buồn ngủ rồi. Mình về đi nhox…. Mệt ghê nói chuyện với nhox mệt muốn chết. Chị phải suy nghĩ đau cả đầu…
– Ờ thì về (cười) Ai mượn suy nghĩ nhìu rồi than.
– Không suy nghĩ sao được. Tự nhiên nhox kể quá trời… tự nhiên vướng vô tên nhox con như nhox…mệt thiệt…
– Ờ thì sorry…tự nhiên lôi chị vào chuyện của nhox….
– Nhưng không sao…cũng thú vị lắm. Ít nhất nhox không như những người khác chị biết. Haizz…lỡ rồi..đành chịu thuiiiiii
– Lèm bèm gì nửa đó….
– Hihi Chị nói lỡ làm chị nhox rồi phải lo cho nhox thôi….
– Ờ ờ…cái này tự chị lo nha. Lo mệt đừng có than….
– Hihi chị cứ than làm gì chị. Lo là lo mà than sẽ than. Lúc đó nhox phải chịu trách nhiệm…
– Có vụ này nửa….
– Chứ sao. Ai bỉu nhox là em chị. Nhox phải có trách nhiệm vì làm chị gái lo…
– Thôi mệt quá…rồi..coi như xui bị làm em chị được chưa…tự nhox biết số mình rồi ….
– Hihi uýnh phù mỏ giờ. May mắn lắm mới được làm em chị đó nha nhox con ….
– Thôi nha…nhox được rồi thêm chữ con chi nửa….
– Hihi nhox con nhox con nhox con….

Chị vừa trêu vừa quay lưng chạy đi. Tôi cũng mĩm cười đuổi theo chị…. Mang giày cao gót mà chạy cũng nhanh ớn, làm tôi đi kế bên mà cũng phải làm bộ đang chạy thiệt nhanh (haha). Chạy được một lúc tự nhiên chị ngồi thụm xuống đất. Tôi đành dừng lại ngồi kế.
– Gì nửa vậy cô hai …
– Hix chị mệt…chị đói bụng với chị buồn ngủ.
– Sax…thì đang đi về nhà nè…
– Chị đi hết nổi rồi …
Tôi chống cằm suy nghĩ
– Chứ muốn sao?
Chị hổng nói gì, đưa hai tay ra phía trước, đôi mắt nhắm nghiền, miệng mĩm cười (ghét thật). Tôi lắc đầu…hiểu rồi.
– Biết rồi cô hai…Hix hix…

Tôi xoay lưng lại. Chị hí hí mắt nhìn tôi xong vui vẻ đứng dậy leo lên lưng cho tôi cõng. Cõng chị thì nổi nhưng mà cõng từ đây về tới phòng chắc đem chôn tôi luôn quá. (mình thấy tào lao thiệt haha). Tôi cõng chị đi trên đường…mệt thì mệt nhưng vẫn vui vì sau lưng chị đang vui vẻ ngả đầu lên vai tôi. Đi ngang hàng bán cá viên chiên, chị chỉ tay, tôi dừng lại mua cho chị hai xâu cá viên chiên sau đó lại tiếp tục cõng chị đi về. Vật vả, thở hỗn thở hễn, than thở, cười đùa, thậm chí nằm lăn ra cả giữa đường (ở đúng dơ) cả chục lần hai đứa mới về được tới khách sạn. Rụng rời tay chân…ai nói cõng con gái đi giữa đêm Đà Lạt thế này lãng mạng lúc này là tôi bẻ răng đứa đó liền… cực kỳ dở hơi và lãng nhách thì có… mệt điên cả người đây nè … Mất khoảng 20 phút để ra tới hồ chứ lúc về mất gần tiếng mới lếch về tới nơi…

Chị thì sung sướng lắm, giỡn cả đoạn đường về giờ mệt nằm ngủ ngon lành trên vai tôi, tay vẫn cầm cây cá viên chiên chưa ăn hết, mắt nhắm nghiền mặc cho tôi xấu hổ với nhỏ tiếp tân trực quầy. Lấy chìa khóa, cười trừ với nhỏ xong tôi lấy hết sức tàn còn lại cõng chị lên phòng mở cửa xong nhẹ nhàng để chị xuống giường, cởi giày, cởi nón, đắp mền xong mới bò qua sô-pha nằm uống trà. Giờ trà nóng hay lạnh gì tôi cũng quất tuốt@@ Hix sao trong phim tụi tôi cõng nhau coi bộ lãng mạng, nhẹ nhàng lắm mà còn tôi cõng chị phải nói là thừa sống thiếu chết, quên cả cái lạnh của đêm Đà Lạt luôn…. Mệt… giấc ngủ đến vội vàng khi trên tay tôi vẫn chưa kịp đặt ly trà hết nước xuống bàn. Đôi khi ồn ào như vậy cũng tốt, đôi khi khó hiểu trẻ con như với chị cũng tốt… không phải suy nghĩ nhiều về chuyện đã qua… như thế giấc ngủ sẽ đến nhanh chóng và đêm Đà Lạt sẽ bớt lạnh hơn ngay cả trong mơ.

Thể loại