Tiểu thư ngốc à … thật khó để anh hoàn thành phần hồi ký này … nhưng hôm nay anh đã hoàn thành nó rồi đó. Phần hồi ký dành cho em, có những giọt nước mắt lăn dài mỗi lần anh viết về em đó. Em có cho rằng anh yếu đuối quá không?
Mới đó mà đã hai năm trôi qua rồi. Hai năm dài so với nổi nhớ em nhưng lại chỉ là khoảng thời gian ngắn so với đời người. Em đã biến mất khỏi anh cũng như chính anh biến mất khỏi em để cùng nhau giữ lấy lời hứa hẹn ngày ấy. Mười năm đúng là quá sức so với tuổi trẻ của chúng mình em nhỉ. Anh đang tự hỏi liệu trong hai đứa mình ai sẽ là người bỏ cuộc trước nhỉ … nhưng anh lại không muốn chút nào vì giờ này anh biết mình càng yêu,càng nhớ em nhiều hơn hai năm về trước.
Anh không biết giờ em đang làm gì, anh không biết em đang sống tốt hay không … anh chẳng thể tìm thấy em mặc dù anh đã đang cố gắng … Em có đọc được hồi ký này chưa hả tiểu thư? Em có nhận ra anh không hả người yêu lạnh lùng kia … hãy cho anh một tín hiệu nào đó đi em, một câu nói, hay một điều gì đó để anh biết rằng em ổn được chứ … Anh chỉ cần điều nhỏ nhoi đó thôi … để anh an tâm mà cố gắng thực hiện lời hứa của hai đứa mình …
Còn 8 năm nửa thôi … ngày hẹn nhau cũng không còn quá xa đúng không em. Phù! Anh sẽ phải cố gắng nhiều hơn nửa rồi … chứ 8 năm sau em quay về mà anh chưa làm được gì thì tiểu thư sẽ giận anh dữ lắm đúng không. Anh không biết cuộc sống trong 8 năm nửa trong hai chúng ta sẽ có những thay đổi gì, sẽ có những chuyện gì xảy ra … nhưng anh muốn em hãy hứa với anh rằng dù mọi thứ có ra sao đi nữa hãy sống thật tốt, hãy hạnh phúc nếu em yêu một ai đó khác anh, anh sẽ không giận em đâu, anh cũng sẽ tự cho mình những cơ hội, em cũng vậy nhé … xin hãy sống tốt, vì anh … em hãy cố gắng thật nhiều để có được hạnh phúc … 8 năm nửa trở về, nếu em đã có hạnh phúc vì anh sẽ vui … còn nếu em chưa tìm được hạnh phúc … thì đừng lo nhé … đã có anh sẵn sàng bên cạnh tiểu thư rồi nè … sướng nhé … ưu tiên em nhất rồi đó …
Anh không phải con chiên ngoan đạo như em … nhưng anh sẽ vẫn mong chúa sẽ để em đọc được những lời này của anh và thêm mạnh mẽ để tiếp tục sống tốt, đừng có để mình bị tổn thương biết chưa … anh đang cố gắng để làm, cố gắng vượt qua những tổn hại sức khỏe … anh hứa anh sẽ ổn, anh sẽ tốt … Hãy cho anh một tín hiệu em ổn nhé … 8 năm … nhớ đó … 8 năm nhé tiểu thư. Anh yêu em!
…
Sài Gòn 25-06-2012 … ngày nắng!
Lại thức giấc bởi giấc mơ trưa … choàng tỉnh, ngơ ngác. Vẫn là cảm giác quen thuộc, vẫn là những hình ảnh quen thuộc … cứ mệt mỏi, ngủ, mơ và choàng tỉnh ngơ ngác rồi tự vỗ tay vào đầu tự nhủ ” chậc … lại mơ”
Tôi đứng dậy chui vào wc lặng mình dưới dòng nước mát. Mọi thứ vẫn là một mớ hỗn độn giữa quá khứ và hiện tại. Người tôi bắt đầu lạnh rung … cơn ho gấp gáp lại kéo về, lồng ngực như muốn vỡ tung … Ngày nào cũng vậy, có lúc ho đến nôn hết tất cả những thứ có thể nôn được trong người ra. Chẳng dám ăn no vì ăn no vào chút lại nôn ra hết mà thôi. Bước vào nhà bật máy lên … đôi mắt tôi nhìn quanh căn phòng trọ nóng, ngột ngạt bởi mùi của nắng, mùi những mảng vôi tường vỡ vụn, mùi cơm hộp đêm qua chưa nuốt hết và mùi thuốc nửa. Tôi lắc đầu ngao ngán nhìn những bọc thuốc tay khô khan vương vãi trên bàn … lắc đầu … đời vẫn còn cay đắng quá.
Thằng bạn hôm qua gọi … nói chuyện vài câu đã bị nó chửi như tát nước. Cũng đáng … mải mê với dự định của riêng mình đến quên cả thời gian kia mà. Cuối tháng 6 rồi … hè rồi … bạn bè cấp 3 chúng tôi đều đã về quê tụ tập với nhau rồi … chỉ còn mỗi mình tôi long nhong ở Sài Gòn. Bị chửi cũng đáng. Nhưng biết sao được … tôi đâu còn là một thằng sinh viên nửa. Ra đời rồi, bon chen với đời rồi … làm gì còn khái niệm hè với tôi nửa. Giờ này nếu ở quê có lẽ tôi lại tụ tập với đám bạn đi đá bóng, đánh bi-a, nằm dài hết nhà thằng này tới nhà con nhỏ khác chỉ để chặt chém nhau, chửi nhau, trêu nhau, dìm hàng nhau giống như thời còn mài mòn đít trên ghế nhà trường vậy, rồi kéo nhau đi thăm thầy cô, kéo nhau đi biển, ngồi lai rai caffe … nhưng có lẽ năm nay … tụi bạn tôi phải làm tất cả những điều đó mà thiếu một mình tôi … Âu tất cả cũng nằm ở hai chữ cuộc sống! … Không sao … im lặng làm những điều tôi đang muốn làm … khi có được điều gì đó chắc chắn tôi sẽ trở về với đám bạn của tôi … Không biết đến lúc về liệu còn được mấy đứa đây … năm nay thiếu tôi … năm sau sẽ thiếu đứa nào đây …
…
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132