Lại thức dậy … trời nóng. Cơn khát nước khiến tôi dường như đánh mất bản thân mình, khô cháy họng. Vội vã tu ừng ực nước trong bình mà chẳng thèm rót ra. Nếu được có lẽ tôi sẽ uống hết cả bình nước, tôi uống vội vã đến độ nước tràn khắp mặt, ho sặc sụa nhưng vẫn cố nuốt. Dòng nước mát dường như làm tôi tỉnh lại khỏi cơn điên … tôi quăng thùng nước xuống đất ngồi im dựa lưng vào tường … Điều đáng buồn cười nhất là … dù nghĩ thế nào tôi cũng không hối hận vì quyết định như vậy.
Tiếng điện thoại reo vang. Là chị gọi cho tôi.
– Nhox nghe nè…
– Nhox sao rồi…
– Uhm không sao…
– Đang làm gì vậy…
– Đang chuẩn bị đi làm…
– Còn bé Thy…
– Không sao, Thy đang chăm sóc mẹ…
– Uhm … nghe giọng kỳ kỳ. Nhox có sao không …
– Không sao đâu chị đừng lo…
– Thiệt hôn…
– Thiệt…
– Có gì cho chị biết đó…
– Ờ. Thôi nhox đi làm đây…
– Bibi nhox ha…
Tôi cúp máy. Đứng dậy thay đồ rồi xách xe chạy qua quán làm việc. Chẳng biết tôi lấy đâu ra tâm trạng để làm việc một cách bình thường như vậy nửa, nụ cười vẫn giữ trên môi với khách, vẫn đi vòng quanh quán, kiểm tra đèn, kiểm tra bàn ghế như bao ngày, tỉnh táo đến lạ lùng. Ngay cả ông Kha cũng không nhận ra được sự khác lạ từ tôi. Quán mùa này khách đông, vì quán đang được trang trí chuận bị cho giáng sinh nên không khí trong quán cũng đậm mùi giáng sinh đến gần, mấy đứa phục vụ nữ cũng xúng xính trong đồng phục màu đỏ đẹp mắt.
Bận rộn với những công việc trong quán nên thời gian trôi đi nhanh chóng. Mới đó mà đã về khuya. Tôi phụ ông Kha đóng cửa quán xong thì xách xe lặng lẽ chạy về nhà. Dựng xe xuống, tôi mở cửa … nhưng cửa không khóa, tự vỗ vào đầu trách mình vì lo buồn đi mà không chịu khóa cửa, cũng may nhà tôi không sài ổ khóa nên lúc khóa với lúc không khóa cũng như nhau.Tôi đẩy xe vào trong đóng cửa lại rồi bật đèn. Ánh đèn điện sáng choang phá tan không gian tối tăm trong phòng. Tôi quay lại … em ngồi đó thu lu trong góc ôm chặt lấy đầu gối nhìn tôi. Ánh mắt em đầy sự tức giận … tôi im lặng … em đứng dậy bước về phía tôi, em nhìn tôi rồi giơ tay tát một cái vào mặt tôi … cái tát mạnh … ừ có lẽ em thất vọng và giận tôi nhiều lắm.
– Đồ khốn … tại sao anh làm như vậy … đồ khốn … huhu anh là đồ khốn … tui ghét anh … tui ghét anh lắm đồ khốn … huhu…
Em òa khóc nức nở … em dựa đầu vào lòng tôi, em đấm liên tục vào ngực tôi … như trút hết mọi nổi đau, trút hết mọi uất ức trong lòng lên người tôi. Còn tôi chỉ đứng im … đưa tay ôm chặt em vào lòng … thương em đứt ruột … thương em nhói cả lòng. Vậy mà tôi chẳng thể nói được gì ngoài ôm em thật chặt … Em khóc, em mắng tôi thật nhiều, em đấm tôi … rồi em hôn tôi … em hôn như điên dại, nụ hôn ngọt ngào nhưng mặn đắng vì nước mắt. Em và tôi lại lao vào nhau, hai thân thể con người yêu nhau hòa làm một, tôi nhìn rõ em, nhìn rõ người tôi yêu đang trong vòng tay tôi … nhưng chẳng nói gì … còn em … vẫn khóc, vẫn mắng tôi là đồ khốn hàng trăm lần xen vào những tiếng nấc, tiếng thở, tiếng da thịt va vào nhau, tiếng em đấm vào ngực tôi và trong đó có cả ba tiếng ngọt ngào … em yêu anh …
Căn phòng lại chìm vào yên lặng … em thút thít nằm trong lòng tôi … em lạnh … em chui rúc vào người tôi, cố dụi đầu thật sâu, cố thu chân thật gọn vào trong chiếc mền nhỏ … bóng tối bao trùm lài hai đứa … Tôi ôm em, đôi tay tôi ôm thật chặt, làn da mát lạnh của em tường chừng như quen thuộc giờ … càng thấy lạnh hơn … Em vẫn không thôi ngừng mắng tôi là đồ khốn … nhưng tiếng mắng nhỏ đi … dường như tiếng tim em đập có lẽ còn to hơn cả tiếng em mắng tôi.
– Mẹ em sao rồi …
– Còn mê … ngta vẫn chưa rút hết được thuốc trong người mẹ … yếu lắm … nhưng ba em nói điều trị mấy tuần nửa là khỏi thôi …
– Ừ …
– Đồ khốn … sao anh làm vậy … anh có biết anh ích kỷ lắm không?
Em đấm mạnh vào ngực tôi
– Ừ thì anh vốn là đồ khốn mà …
Tôi mỉm cười. Em đưa tay che miệng tôi lại
– Nhưng em yêu anh … em sống sao được nếu thiếu anh đây hả đồ khốn …
– Anh cũng thế … nhưng mà … mọi chuyện đã như vậy rồi … biết sao được hả em …
– …
Em im lặng … tôi cũng im lặng … chỉ còn tiếng thở đều đều, tiếng hai trái tim đập nhè nhẹ … Em hiếu tôi … rõ ràng em hiểu vì sao tôi phải làm như vậy … đau lắm chứ … xót lắm chứ … vậy mà em của tôi vẫn ở đây, vẫn ôm tôi thật chặt …
– Mười năm…
Em phá tan không gian yên lặng bằng câu nói mà kể từ giây phút đó … câu nói của em đã đi cùng tôi trong suốt những năm qua … và sẽ còn đi đến nhiều năm sau nửa.
– Mười năm … mười năm sau em sẽ trở về. Anh chờ em mười năm được không anh.
Tôi im lặng … em cố nén xúc động ngồi dậy nhìn vào mắt tôi.
– Có quá sức không anh khi em bắt anh phải chờ em mười năm … anh sẽ chờ em đúng không đồ khốn?
Tôi vẫn không nói gì … kéo em vào lòng, tay tôi vuốt nhè nhẹ lên ngực em …
– Em biết mười năm dài lắm, em biết thật vô lý nếu em bắt anh chờ em mười năm … em sẽ cho phép anh tự do tìm kiếm tình yêu khác, anh phải sống tốt … được không anh … Mười năm sau em sẽ trở về, em sẽ giành anh lại đó. Em mặc kệ người ta nói gì, em mặc kệ anh có yêu ai hay không … em sẽ quay về giành anh lại … em tin mình làm được vì … anh là của em … anh mãi mãi là của em … anh không phải của ai hết …
Tôi gật đầu … hôn nhẹ lên môi em …
– Em muốn mười năm sau trở về anh phải tốt hơn bây giờ … anh không được thiếu tiền, anh phải lo được cho em, anh phải cho người khác biết anh không phải thằng khốn tay trắng biết chưa … anh biết chưa anh biết chưa …
Em hôn tôi thật mãnh liệt sau mỗi câu nói biết chưa … người em run lên vì xúc động … thật kỳ cục … một cuộc tình kỳ cục của hai con người kỳ cục và những quyết định cũng kỳ cục … Tôi mỉm cười đáp lại những nụ hôn của em. Bình tĩnh đến lạ lùng.
– Em sẽ không để mình yêu ai. Em sẽ căm ghét tất cả … Mười năm sau … em sẽ trở về … nếu mười năm nửa không thấy em về … anh hãy lập bàn thờ cho em anh nhé …
Em mỉm cười, một nụ cười tôi sẽ không bao giờ quên được. Thầm hận cuộc sống này, thầm hận chữ tiền … đã đưa em và tôi phải rơi vào hoàn cảnh như bây giờ … đôi mắt em lạnh lùng … đáng sợ biết bao khi nói ra câu ấy. Tôi biết em sẽ làm như vậy, nhất định em sẽ làm như vậy … và dù bây giờ tôi quyết định thế nào … em cũng đã sẵn sàng rời xa tôi trong mười năm.
– Em nói xong rồi phải không tiểu thư. Vậy là anh phải ở đây mười năm không được đi đâu hả …
– Ừ …
– Được quyền yêu người khác hả..
– Ừ….
– Phải có nhiều tiền hả…
– Ừ…
– Khó lắm đó…
Em đấm vào ngực tôi.
– Anh hổng có quyền lựa chọn. Biết chưa đồ khốn!
– Ờ biết rồi … Phù … mười năm dài lắm … ôi … mệt rồi đây … ôi … mười năm … phù phù …
Tôi bật cười … em cũng cười … hình như cuộc sống đã làm hai con người trẻ tuổi trở nên điên thì phải. Mười năm chờ đợi em,mười năm dài đằng đẳng so với tuổi đời còn rất trẻ của tôi với những lời hứa mà em bắt tôi phải làm cho bằng được. Mười năm để phấn đấu tốt hơn bây giờ, mười năm để chứng tỏ cho đời biết tôi xứng đáng có em, mười năm để không còn tay trắng nửa, mười năm cho một sự thay đổi, mười năm để tìm lại tình yêu của mình đường đường chính chính, mười năm để không ai khinh tôi không tiền nửa và mười năm để biết rằng … tôi sẽ chờ em…
– Em quyết định đi … vậy còn chửi anh nửa … bất công ghê…
– Đáng đời anh … ai biểu anh yêu em làm chi. Em xin lỗi … em biết anh đau nhiều lắm. Em mắng anh vì anh đã buông tay em … nhưng em phải cảm ơn anh vì anh là đồ khốn … buồn cười ghê ha anh …
– Ừ … anh xin lỗi. Xem như hai đứa mình có duyên không phận em à … biết làm sao được … cảm ơn em vì em đã hiểu anh …
– Yêu anh … dù anh làm đồ khốn cỡ nào em cũng yêu anh mà … em biết anh sẽ không tha thứ cho em nếu … vì em mà mẹ em có mệnh hệ nào … Em xin lỗi … em phải xa anh rồi …
– Ừ … anh biết mà … nếu đổi lại là mẹ anh … anh cũng phải chọn như vậy thôi tiểu thư à. Dù chuyện gì xảy ra … cha mẹ vẫn trên hết … cảm ơn em vì đã chọn chữ hiếu thay vì chọn anh. Nếu hôm nay em chọn anh và bỏ mặc mẹ … anh cũng sẽ không thể tha thứ cho bản thân mình. Thôi thì tiểu thư của anh … em phải sống tốt đó. Đừng lo … em cho anh mười năm … anh sẽ không rời khỏi Sài Gòn này trong mười năm đâu. Vậy nhé …
– Nhớ đó … mười năm sau … đồ khốn phải tốt hơn bây giờ đó … em hổng cho phép anh bỏ cuộc đâu biết chưa …
– Tuân lệnh tiểu thư!
Tôi hôn em thật sâu … một cuộc nói chuyện kỳ cục và bình tĩnh đến lạ lùng của hai con người yêu nhau đến phát điên … đúng là điên thật mà … hai con người điên ấy lại lao vào nhau thăng hoa với đam mê xác thịt bình thường của những người yêu nhau bất chấp tất cả. Đời là gì … bây giờ … tôi đã cảm nhận được rõ ràng rồi đó … và cuộc đời đã bắt đầu khắc vào tâm khám tôi con số mười năm!
Đà Lạt của những ngày sắp giáng sinh, trời lạnh đến run người. Trời đổ cơn mưa phùn từ buổi sáng sớm. Em ngồi sau lưng run rẩy, tay siết chặt lấy eo tôi. Cố gắng chống chọi lại cái lạnh tái người của Đà Lạt, tóc, vai áo tôi lấm tấm những hạt mưa phùn. Lần đầu tiên được đón một cơn mưa phùn của Đà Lạt vào mùa giáng sinh, lung linh, huyền diệu. Em tinh khôi trong chiếc váy trắng của ngày nào còn bên cạnh tôi. Hôm nay … không phải là giáng sinh, hôm nay tôi và em cũng có mặt ở Đà Lạt … không phải như lời hẹn của mấy ngày trước cùng nhau đón giáng sinh Đà Lạt trong hạnh phúc …
…
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132