Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 53

Mở mắt ra, tôi đoán trời đã tối, đầu óc tôi quay cuồng mệt mỏi… cảm giác mà người ta thường gọi là mặt trời đè mỗi khi ngủ vùi buồi chiều. Mà đúng là tôi đang bị đè thiệt, hổng phải mặt trời đè mà đang bị thứ dữ hơn mặt trời nhiều. Là chị, tôi suýt bật cười khi quay xuống nhìn thấy gương mặt chị ngủ ngon lành đè lên ngực tôi, tay chị còn ôm chặt con gấu nhồi bông hôm đi lên đây lúc ngồi nghĩ giữa đường chị bắt anh Phong mua chỗ quầy hàng lưu niệm. Hết nói gì với chị luôn, ngủ trên giường thoải mái không chịu tự nhiên nhảy xuống ngồi ngủ với tôi chi cho khổ không biết nửa. Biết vậy hổi chiều tôi nằm trên giường ngủ luôn để chị khỏi phải xuống đất ngồi ngủ thế này, anh Phong mà biết được chắc giết tôi luôn quá.

Càng nhìn chị ngủ tôi càng cảm thấy buồn cười, gương mặt nữ hoàng ngủ có lẽ không giống thiên thần bằng em nhưng lại rất ngố y như con nít, thêm vụ ôm gấu bông nửa chứ. Vì chị nằm ngay trên ngực tôi nên tôi cảm nhận rõ từng hơi thở, nhịp tim đập của chị. Nằm ngủ không biết gì thì thôi chứ thức rồi đúng là áp lực lớn lắm, thở cũng không dám thở mạnh, lúc đó tôi mà nín thở được với bóp cho tim tôi đừng đập mạnh thì tôi cũng làm vì tôi sợ mỗi lần tôi thở sẽ làm chị giật mình thức giấc, thở còn không dám tất nhiên cử động tôi càng không thể rồi. Vậy là đành nằm im chịu trận để chị ngủ yên, người càng lúc càng mõi… thầm trách con mắt hồi nảy tư nhiên ngủ luôn đi cho rồi, thức làm gì để giờ như chịu cực hình không bằng.

Nằm nghĩ ngợi chịu trận cũng hơn một tiếng đồng hồ tôi mới được giải thoát vì chị trở mình, vô thức chị ngả người qua một bên làm tôi phải vội lấy tay ôm đầu kéo chị lại chứ không chị ngả vô cạnh bàn là tiêu. Tôi kéo hơi mạnh làm chị giật mình thức dậy, gương mặt chị ngơ ngác nhìn tôi rồi hỏi một câu khiến tôi suýt phì cười:
– Sáng chưa nhox?
– Tự nhìn trời đi chị hai.
Chị dụi dụi mắt ngồi dậy nhìn ra ngoài cửa ban công vài giây rồi ngả đầu lên ngực tôi nhắm mắt tính ngủ tiếp
– Ưm…ưmm chưa sáng nửa hả. Vậy chị ngủ tiếp đây….

Tôi bật cười đưa tay đẩy không cho chị nằm xuống rồi vỗ vỗ nhẹ vào mặt chị
– Trời trời…tỉnh lại đi nữ hoàng nhà tui ơi. Ngủ gì tới không biết trời đất gì luôn. Ngủ từ trưa tới tối luôn chứ sáng gì nửa…
– Là sao?
– Haha. Dậy đi ăn tối nè không đói hả. Giờ là sắp tối chứ sắp sáng gì..
– Vậy hả….hix hix…chị đâu biết đâu…
– Bó tay chị luôn….ngố quá trời…
– Mệt nha…tại chị lộn chứ bộ…
– Haha thôi được rồi, dậy đi…hổng đói bụng hả ….
– Uhm hen chị thấy đói rồi nè…
– Đi rửa mặt cho tỉnh đi rồi mình đi ăn…
– Nhox hổng rửa mặt hả…
– Khỏi! Nhìn chị này giờ tỉnh luôn rồi rửa gì nửa…
– Uýnh chết giờ!…Đồ ở dơ! Xíiiiii

Chị xụ mặt đứng dậy dứ nắm đấm trước mặt tôi rồi chạy vù vào WC. Tôi ngồi dậy ểu oải vươn vai…. phù nằm đơ cả tiếng đồng hồ mới cử động suýt tí là thành tượng luôn rồi. Lục đục biết bao lâu chị mới vệ sinh cá nhân xong.
– Ngủ trong đó sao mà lâu vậy trời.
– Kệ chị nha.
– Tránh ra nhox đi rửa mặt cái coi.
– Nảy ai nói tỉnh rồi mà.
– Chờ chị nảy giờ buồn ngủ lại rồi.
– Xí…nhanh nha. Chị xuống dưới sảnh đợi trước.
– Uhm…xuống liền!

Tôi đi vào WC vệ sinh cá nhân xong đóng cửa phòng mặc thêm chiếc áo khoác rồi đi xuống dưới sảnh dắt xe máy ra. Chị vui vẻ leo lên ngồi sau lưng tôi xuýt xoa.
– Lạnh ha nhox.
– Uhm. Ăn gì đây.
– Ăn cái gì nóng nóng đi nhox. Chị lạnh quá.
– Vậy kiếm lẩu ăn nghen.
– Uhm…sao cũng được.
– Chà nay dễ tính dữ.
– Hok dám, tại chị cũng thích ăn lẩu bộ.
– Vậy đi…

Tôi siết ga chạy đi, gì chứ ăn lẩu thì tôi biết chỗ. Lúc trưa chị bán nón có chỉ nên giờ chỉ cần hỏi đường là tìm được chỗ bán lẩu ngon thôi. Đà Lạt về đêm lại trở lạnh, lúc mới trên phòng xuống còn bình thường chứ giờ vút xe trong đêm thế này người cứ run lên bần bật, tay tuy có đeo găng nhưng gió vẫn cố lùa vào lạnh cóng. Trời lạnh…vậy mà sau lưng tôi có một người hình như chẳng để ý gì cả, gương mặt thích thú nhìn xung quanh cười tươi, thi thoảng chị còn đứng lên vịn vai tôi để nhìn cái gì đó ở phía xa. Cuối cùng cũng tới quán lẩu, gọi một cái lẩu dê và thịt heo rừng nướng hai chị em ngồi ăn ngon lành.

Xung quanh ai ai cũng muốn rúc sâu hơn vào những chiếc bếp than ấm hồng, tôi và chị không ngoại lệ, hôm nay chẳng đứa nào thèm giành ăn với nhau nửa, ngược lại chị càng nép sát vào người tôi hơn vừa ăn vừa xuýt xoa mỗi khi có cơn gió lùa qua. Hình như càng về đêm sương xuống nhiều hơn thì phải, ngồi ngoài trời có hơn 1 tiếng để ăn mà vai tôi và chị đều lấm tấm những giọt nước li ti…cảm giác thật khó tả… Trời lạnh mà…càng lạnh người ta càng lười nói chuyện thì phải.

Cuối cùng cũng giải quyết xong nồi lẩu và mấy món ăn khác…ngồi run run cầm ly sữa đậu nành nóng hổi trong tay chị vui vẻ nhìn tôi
– Sao nhox biết chỗ này ăn ngon vậy.
– Hên xui.
– Xạo!…ai chỉ nhox dzạ?
– Chị bán nón đó…
– Mà sao nhox biết đường đi.
– Uhm chạy đại chứ làm gì biết đường, tại nó cũng gần chỗ mình ở mà.
– Hihi hay ta…mai mình ăn chỗ này nửa ha.
– Hả…bộ chưa chịu về sao?
– Uhm…chị chưa muốn về đâu.
– Nhưng mà….
Tôi chưa nói hết câu chị đã đưa ly sữa lên bịt miệng tôi lại.
– Chị chưa muốn về.
Rồi nháy mắt đứng dậy đi ra ngoài đường…
– Nhox lạnh hok?
– Lạnh chứ sao hok.
– Vậy mình đi caffe ha.
– Uhm…nhưng caffe nào, gần bờ hồ nửa hả?
– Không! Hihi lần này để chị dẫn nhox đi caffe.
– Biết đường không.
– Biết chỗ nhưng hổng biết đường. Nhox cứ chạy đi mình hỏi đường từ từ
– Ờ ờ! Để nhox tính tiền.

Tôi gọi cô chủ quán tính tiền trong khi chị chạy lại chú xe ôm để hỏi đường. Tính tiền xong tôi chạy xe lại gần chị đứng chờ, hỏi được đường nên chị vui vẻ leo lên xe, tôi siết ga từ từ không quên gật đầu cảm ơn chú xe ôm. Không biết chị chỉ đường có đúng không mà càng ngày tôi càng cảm thấy chạy xe càng xa dần trung tâm thành phố, xe tôi chầm chậm đi những con đường phía trên con dốc..
– Nè chị chỉ đúng đường nha. Đây hổng phải ở Sài Gòn đâu mà chị lung tung đó …
– Xí…làm như chị khờ như nhox vậy …
– Hay quá, ở Sài Gòn toàn chỉ đường lung tung hết luôn, làm như nhox hổng biết vậy.
– Hihi kệ chị…chạy đi sắp tới rồi …
– Ờ…caffe gì xa dữ…đi lên tuốt trên này thấy ghê quá
– Hihi con trai mà nhát quá à. Than thở hoài …
– Nhát gì mà nhát, đi xa thế này trời tối om đường vắng… sợ nguy hiểm cho chị thôi
– Hổng sao đâu mà… ý nhox nhox rẽ phải vào

Chị vỗ vỗ vai tôi chỉ vào một con đường tối om bên phải con dốc. Tôi dừng xe lại ngập ngừng hỏi
– Nè nè caffe gì ở trong này… đường tối thui à
– Mệt ghê chạy vào đi hổng sao đâu…
– Đúng đường hok đó…
– Đúng…thề luôn…
– Ờ ờ…

Tôi bấm bụng chạy vào con đường đó, đường tối đến nổi tôi không thể nhìn thấy biển tên đường là gì cả. Hai bên đường tối om, càng ngày xe càng leo lên cao trên dốc, thi thoảng có ngon đèn đường nhưng chẳng đủ làm sáng con đường mà càng tăng thêm vẻ mịt mù xung quanh… Sau lưng vô thức chị nép sát vào lưng tôi hơn vì lạnh và vì chị cũng hơi ớn ớn thì phải. Cuối cùng chẳng có gì xảy ra cả mà trước mặt tôi dần hiện ra những ánh đèn màu đỏ đỏ, hồng hồng nhẹ nhàng tỏa lên giửa màn đêm đen…Chẳng cần chị lên tiếng tự tôi vô thức ngừng xe lại ngay trước caffe im lặng đưa mắt nhìn.

Caffe đẹp đến ngỡ ngàng, tôi mĩm cười nhìn lên những ánh đèn dịu dàng, căn nhà đậm chất phố núi với kiểu kiến trúc đơn giản nhưng lạ mắt, có vẻ gì đó mộc mạc nhưng sang trọng theo kiểu phương tây. Chẳng cần nhiều thời gian để suy nghĩ tôi xác định đã trót lỡ yêu caffe này mất rồi…. nghe cứ như tình yêu sét đánh ấy nhỉ… Tuy chưa đặt chân vào bên trong quán nhưng tôi vẫn cảm nhận được bên trong quán sẽ càng quyến rũ tôi hơn. Chị nhẹ nhàng bước xuống nháy nháy mắt.
– Hihi coi mặt nhox kìa…thích caffe này rồi đúng hok …
– Ừ ừ…
– Gửi xe đi…vào trong cho ấm đứng ở ngoài lạnh quá à …
– Uhm chị vào trước đi …
– Hihi chị chờ nhox vào luôn …
– Uhm …

Tôi gật đầu dựng xe xuống trước cổng im lặng theo chị đi vào trong sau khi nhận thẻ xe từ tay chú bảo vệ có bộ quần áo cứ như hòa vào đêm đen vậy. Tôi cho hai tay vào túi từ từ đi vào quán, chị vòng qua tay tôi vui vẻ đi kế bên. Mở cửa chào tôi là một cô bé phục vụ với trang phục rất lịch sự và duyên dáng.
– Chào anh chị…anh chị đi mấy người ạ?
– Hai người thôi em …
– May quá. Còn chỗ ngồi gần cửa sổ bên kia được không ạ? Hay anh chị muốn ngồi ở bên này

Cô bé phục vụ nhẹ nhàng vừa hướng dẫn vừa chỉ tay về những chỗ ngồi cho tôi và chị chọn lựa. Tất nhiên chị là người giành chọn chỗ rồi..
– Mình ngồi đó ha nhox?

Chị chỉ tay về chỗ ngồi gần cửa sổ rồi kéo tay tôi đi về phía đó. Mọi thứ im lặng, chỉ có tiếng trò chuyện nho nhỏ của những người khách xung quanh và tiếng nhạc du dương vang lên. Tôi chầm chậm đưa mắt quan sát khắp quán… lần đầu tiên mà tôi có cảm giác dường như rất thân quen với caffe này vậy. Chỗ ngồi chị chọn tôi cũng rất thích bởi vì từ đây thành phố với những ánh đèn lấp lánh hiện ra trọn vẹn trong tầm mắt. Có lẽ Đà Lạt không rộng lớn, không nhiều đèn như Sài Gòn của tôi… nhưng ngồi từ đây Đà Lạt có lẽ đẹp hơn Sài Gòn về đêm. Như thường lệ tôi chọn cho mình món caffe đen quen thuộc, hôm nay caffe sẽ không có đá bởi vì chính Đà Lạt vẫn luôn se lạnh rồi mà. Còn chị khác tôi, chị chọn cho mình một ly caffe có một chút cacao, một chút kem…chắn chắc món caffe đó sẽ ngọt ngào hơn món caffe đen đắng nghét của tôi rồi…ừ…luôn ngọt hơn caffe của tôi luôn luôn như vậy…”chị nhỉ”

Bên trong caffe khá ấm nhưng bên ngoài trời thì rõ ràng sương đang xuống nhiều hơn, tôi có thể nhìn thấy rõ sương đọng lại thành từng giọt trên khung cửa kính. Mọi thứ đều đẹp nhẹ nhàng, mọi thứ đều lung linh như trong tưởng tượng của tôi về Đà Lạt… Ly caffe nóng ấm áp trong lòng bàn tay, giọt đắng màu đen từ từ chảy vào cổ họng, đọng lại một chút đắng ở đầu môi…
– Caffe đắng lắm, hay là nhox cho thêm đường vào đi…
Chị nhẹ nhàng lên tiếng phá tan sự im lặng. Tôi mĩm cười…
– Không sao. Nhox uống thế này quen rồi…
– Nhưng sẽ đắng …
– Thì tôi vốn đắng mà chị….
– Khờ quá! Uống đắng mà cứ uống hoài …
– Nói đắng chứ cũng có chút ngọt mà …
– Nhưng vẫn đắng đúng không …
– Ừ! Vẫn đắng …

Chị đưa ly caffe của mình lên uống một ngụm nhỏ rồi cười nhẹ
– Caffe của chị ngọt hơn nè! Thử hok …
– Có kem, có đường ngọt hơn đúng rồi …
– Nhưng hổng có kem có đường caffe của chị cũng sẽ ngọt hơn của nhox đó …
– Sao ngọt hơn được?
– Ngọt hơn thiệt mà…
– Vì sao?
– Hihi vì nó là caffe của chị chứ sao.

Chị lém lỉnh lè lưỡi trêu tôi rồi quay mặt nhìn ra ngoài khung cửa sổ. Tôi lắc đầu với cái lí do ngang cùn của chị. Chẳng biết nảy giờ chị tranh luận với tôi hay đang có ý gì nửa, không đầu không đuôi, chẳng có gì rõ ràng. Chị vốn là vậy, luôn thích nói những điều chẳng ai hiểu đâu vào đâu đó, vô thưởng vô phạt.

Hai đứa lại im lặng thưởng thức món caffe của riêng mỗi người. Tiếng nhạc vẫn nhẹ nhàng phát ra từ chiếc loa ở phía xa. Dường như đến đây người ta đều tự biết phải trò chuyện nhỏ đi nếu không muốn nói là thì thầm. Từ trước đến giờ tôi đều có thói quen chọn những quán caffe có đông khách, những quán caffe ở chỗ nhộn nhịp đông người rồi ngồi trong một góc nào đó để lặng lẽ uống caffe. Tôi thích tìm đến nơi đông người để trốn vào cái vỏ lạnh lùng im lặng của mình… nhưng đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được điều mới lạ, đôi khi uống caffe ở một nơi lặng lẽ như thế này cũng thú vị lắm chứ. Thật kỳ lạ là trong lúc này tôi hoàn toàn không nghĩ đến em, tôi cũng tự hỏi tại sao lại không nghĩ đến em dù em mới đi hôm qua thôi mà… và rồi tôi cũng tự mĩm cười chọn cho mình một câu trả lời chính xác nhất… Tôi đã hứa với chị là sẽ không buồn nửa mà, nếu đã hứa với chị không buồn nửa thì rõ ràng tôi không thể nghĩ đến em lúc này… Chị lại lên tiếng, lần này vẫn là nụ cười
– Ngày mai mình ở lại đây tiếp nha nhox…
– Hồi nảy nói rồi mà…
– Chị biết…chị muốn nhox hứa mai sẽ ở lại đây với chị tiếp thui…
– Ừ…thì ở…
– Vậy ngày mốt cũng ở luôn được không nhox?
– Hix tính ở đây luôn thiệt hả trời
– Hì…nếu được vậy thì tốt lắm luôn.
– Coi bộ thích ở Đà Lạt hơn Sài Gòn ghê ta…
– Không phải…chị chỉ không muốn nhox về Sài Gòn sớm thôi…
– Tại sao?
– Hì…

Chị cười nhẹ rồi quay mặt nhìn ra khung cửa sổ một lần nửa. Tôi im lặng nhìn chị. Tôi chẳng muốn hỏi thêm vì tôi biết một chút nửa chị sẽ tự nói tiếp với tôi tất cả. Lại kết thúc một bài hát…
– Trong tuần này bé Thy sẽ bay… nhưng mà chị hổng biết ngày nào… nên…
– Nên chị muốn nhox ở đây chứ gì
Tôi mĩm cười…. đây là lần đầu tiên tôi cắt ngang lời chị. Tôi tưởng chị sẽ giận tôi, nhưng không chị cốc nhẹ lên đầu tôi nháy mắt

– Nhox khờ…lâu lâu thông minh ghê ha
– Ừ!
– Chị cũng tính giấu nhox, nhỏ Hân với Phong cũng hổng cho chị nói với nhox.
– Vậy sao giờ nói chi…
– Tại chị không thích nhox giấu chị chuyện gì hết. Mà không muốn nhox giấu chị nên chị cũng không muốn giấu nhox chuyện gì.
– Vậy à…
– Hì! Mọi người sợ nhox về Sài Gòn rồi sẽ lại buồn. Nên chị mới muốn nhox ở lại đây…

Tôi đưa ly caffe lên uống một ngụm…caffe càng lúc càng đắng thì phải.
– Nhox đâu phải con nít đâu mà lo. Mọi chuyện đã kết thúc rồi nhox tự biết mình làm gì mà.
– Nhưng về đó chị sợ nhox sẽ làm gì đó không hay. Nhox cứng đầu và hay nổi loạn lắm. Ở đây tốt hơn…ở đây có chị mới trị được nhox con thôi hihi
– Sax…tự tin ghê. Mà nhox có nổi loạn hồi nào đâu …
– Sao hổng có…nói chung ở đây với chị, không cho nhox có cơ hội nổi loạn…
– Lo xa quá bà cụ ơi. Nhox đã nói rồi, về dưới hay ở đây nhox cũng sẽ không có làm gì đâu. Nhox tự biết mình được phép làm gì, không được phép làm gì mà. Với lại, nhox chẳng muốn làm Thy hay ai khác phải đau khổ lo lắng vì nhox nửa. Mọi thứ kết thúc từ hôm qua rồi…
– Thiệt hok …
– Thiệt!
– Vậy mĩnh vẫn tiếp tục ở đây ha …
– Sax…nói vậy cũng hổng chịu tin nhox nửa …

Chị không nói gì mà đứng dậy đi qua ngồi xuống bên cạnh nắm lấy tay tôi… Phù, nói vậy mà cũng không giấu chị được nửa. Ngồi bên đó, trời tối mà chị vẫn cảm nhận được bàn tay tôi đang siết rất chặt vào thành ghế. Chị xoa xoa nhẹ bàn tay tôi rồi cốc một cái lên đầu tôi
– Nhox con đáng ghét. Ở đây tốt hơn đó. Về Sài Gòn lúc này nhox sẽ đau lắm. Chị biết nhox con bất cần nhưng bất cần đâu có nghĩa không biết đau buồn. Chị là chị của nhox, chị hổng lo cho nhox thì lo cho ai nửa đúng hok. Nghe lời nha…
– Đây có phải là lệnh không?
– Hihi hông!
Tôi mĩm cười ngồi dựa lưng vào thành ghế
– Ờ…thì ở lại đây …
– Vậy mai nhox chở chị đi chơi nửa hen …
– Rồi!

Chị cười. Tôi cũng cười. Đà Lạt bên ngoài khung cửa sổ hình như cũng cười. Có lẽ ở đây sẽ tốt hơn, ít nhất tôi ở đây thì mọi người quan tâm tôi sẽ bớt lo lắng hơn mặc dù giờ này có về dưới thì tôi biết tôi cũng sẽ không đi tìm em hay làm gì đó nổi loạn để giành lấy em lại nửa. Với tôi mọi thứ đã kết thúc, tôi và em đã hứa hẹn, em đã là vợ người khác, dù có làm gì đi nửa tôi cũng không bao giờ cho phép mình làm điều ngu ngốc, làm điều ngu ngốc vào giây phút này không chỉ tổn hại đến em mà còn làm cho những người xung quanh ít nhiều sẽ bị tổn thương theo. Ai cũng ủng hộ tôi, lo lắng cho tôi… càng lo lắng thì tôi càng phải tự biết giữ cho họ tránh xa những rắc rối sẽ xảy đến….
– Nhox có muốn nói chuyện với bé Hân không?… Bé lo cho nhox lắm đó. Tại bé Hân phải về để tiễn bé Thy đi chứ không thì bé Hân sẽ ở lại đây đi chơi với hai đứa mình rồi.
– Ờ… thôi được rồi để tối về nhox gọi cho Hân. Ủa vậy anh Phong đưa nhỏ Hân về hả chị …
– Uhm…hắn tình nguyện đó …
– Nhox tưởng chị bắt về chứ …
– Tính bắt rùi mà hắn tự đòi về trước đó. …
– Ờ để nhỏ Hân về một mình cũng buồn…
– Hix chị đang nghĩ hổng biết tên tài xế đó về rùi hắn có lên rước tụi mình về hok nửa nè…
Chị chống cằm ra vẻ suy nghĩ…
– Thôi nói ảnh ở dưới luôn đi lên chi mất công.
– Hắn hổng lên rước hai đứa mình về bằng gì giờ…
– Mình đi xe khách về được mà.
– Thui chị hổng quen đi xe khách đâu. Sợ lắm…
– Sao sợ?
– Chóng mặt nè, nhức đầu nè…ngồi lâu chắc chị chết luôn…
– Không sao đâu. Hình như giờ có xe giường nằm đó chị. Lên nằm khỏe lắm.
– Vậy hả. Nhox đi lần nào chưa…
– Chưa!
– Xí chưa đi sao biết khỏe…
– Nghe bạn nhox nói …
– Nghi quá à …
– Nghi cái gì mà nghi. Thôi không chịu đi xe thì thôi để mai nhox mua chiếc xe đạp rồi đạp tà tà về dưới ha…
– Hihi đồ khùng…đạp nổi hông…
– Chắc nổi….
– Bao lâu tới…
– Cỡ nửa tháng chứ gì…
– Hihi về tới dưới chắc chết queo luôn…
– Mệt quá vậy giờ sao. Quyết định đi xe khách ha. Tối gọi cho anh Phong nói ảnh ở dưới luôn đi nha.
Chị xụ xụ mặt ngồi nghịch bàn tay tôi.
– Uhm…biết rồi…đi mà bị chóng mặt là chị bắt đền nhox đó.
– Ok luôn…cùng lắm là xuống mua xe đạp đi lo gì.
– Hihi đồ khùng!

Chị cười vui vẻ ngồi thấp xuống dựa vào tôi khẽ hát nho nhỏ theo bản nhạc đang du dương vang lên phía xa. Tôi kéo chiếc cửa sổ ra, cơn gió lạnh thổi lùa vào… vài người ngồi gần đó nhận ra có gió lạnh nên quay qua nhìn tôi… nhưng rồi họ cũng chẳng tỏ thái độ gì tiếp tục câu chuyện của riêng họ. Hình như đến với Đà Lạt, tất cả mọi người đều chuẩn bị cho những cơn gió lạnh bất ngờ như thế này thì phải. Chị của tôi cũng vậy, chị chẳng tỏ ra bất ngờ vì lạnh gì cả, vẫn vui vẻ nhẩm theo bài hát. Tôi quay mặt nhìn ra bên ngoài. Ánh đèn phía xa đã rõ ràng trong tầm mắt hơn vì không còn khung cửa kính đầy sương che mờ đi nửa… giống như tâm trạng tôi lúc này vậy, cảm giác nhẹ nhàng bớt đi áp lực rất nhiều. Có vẻ như chính sự có mặt của chị khiến tôi bình tĩnh hơn, mạnh mẽ hơn…

Tôi đưa ly caffe đã nguồi bớt đi lên miệng uống cạn. Đắng… thực sự caffe ở đây rất đắng, có lẽ cần thêm một vài lần uống caffe nửa tôi mới có thể quen với vị đắng mới lạ tại quán caffe này…. thêm một thời gian nửa ở lại Đà Lạt để tôi làm quen với việc không còn có em bên cạnh nửa, âu cũng là sự lựa chọn không tồi đúng không nhỉ… Lại có những cơn gió thổi lùa vào trong phòng, tôi cảm nhận được mái tóc tôi bay nhẹ nhẹ trước gió, hai gò má cóng đi vì lạnh. Ngày trước tôi vẫn nghĩ trong đầu một hôm nào đó tôi sẽ im lặng đứng nép mình trong góc nào đó của phi trường để nhìn em đi lần cuối, tôi sẽ đứng thật im mĩm cười nhìn em từ phía xa, sẽ nhìn thấy đôi mắt em ngơ ngác tìm tôi giữa dòng người, tôi sẽ im lặng mìm cười nhìn theo chiếc máy bay đưa em đi thật xa trên bầu trời, tôi sẽ uống cạn li caffe đắng ở một quán caffe nào đó để có thể nhìn rõ từng chiếc máy bay cất cánh, tôi sẽ cố nén nỗi đau vào trong tiễn em đi…tôi sẽ…tôi sẽ….nhưng có lẽ tất cả điều đó sẽ không bao giờ xày ra vì giờ này tôi vẫn đang ngồi đây, từ trên cao nhìn xuống nơi cuối cùng tôi được nhìn thấy em. Ở đây không thể nhìn thấy em đi, ở đây cũng không có chiếc mày bay nào cất cánh như trong suy nghĩ tôi nửa, ở đây chỉ có những cơn gió lạnh nao lòng, chỉ có caffe đắng thật đắng mà thôi…

“…Em à anh xin lỗi…đừng tìm anh đâu đó trong dòng người ở sân bay em nhé! Anh chưa đi máy bay lần nào, anh không biết trên đó có cửa sổ hay không, nếu có hãy đóng cửa sổ lại, đừng mở ra và nhìn xuống bên dưới…vì…anh chẳng có ở đó để nhìn em đi đâu…”

Tôi nhớ tôi đã tự nói như vậy trước khi khép khung cửa kính caffe lại…. Gió đủ lạnh căn phòng rồi…có lẽ phải thêm một ly caffe nửa thôi.

Ly caffe thứ hai…mùi vị vẫn như cũ, đắng và nồng mặc dù tôi chưa uống ngụm nào từ lúc nhỏ phục vụ mang caffe ra. Không phải tôi sợ đắng mà là tôi sợ hết…. hết caffe rồi phải gọi thêm ly nửa có khi gọi hết caffe của quán luôn không chừng. Chị ngồi tựa đầu vào vai tôi im lặng lắng nhẫm theo tiếng piano phía bên kia căn phòng, hình như có ai đó đang chơi nhạc thì phải. Nếu ai đó nhìn vào tôi và chị lúc này bảo đảm sẽ hiểu lầm chị và tôi đang yêu nhau… mà có ai hiểu lầm cũng chẳng ảnh hưởng gì, bởi hai đứa đang im lặng nghe nhạc, suy nghĩ… Tiếng đàn từ từ chấm dứt, vài tiếng vỗ tay của khách xung quanh vang lên phá tan không gian im lặng, tôi đưa tay cầm ly caffe lên định uống thì chị ngồi dậy nắm ly caffe trước tôi.
– Gì vậy.
– Để chị uống thử cho.
– Thử chi.
– ^^.
Chị không trả lời mĩm cười đưa ly caffe lên miệng nhấp một ngụm rồi nhắm tịt mắt nuốt.
– Đó! Hay nửa không uống được caffe đắng bày đặt giành.
– Uhm! Caffe đắng dữ. Để chị làm cho nó bớt đắng hen.
– Thôi thôi cảm ơn. Đừng có bỏ đường vô à.
– Sao vậy.
– Nhox không thích uống caffe có đường đâu.
– Vậy chị bỏ sữa vô.
– Bỏ đi rồi chị uống một mình luôn đi, nhox kiu ly khác.
– Xí…thử nhox thôi ai mà hổng biết nhox chỉ uống caffe không đường.
– Ờ vậy trả ly caffe cho nhox.

Tôi đưa tay toan lấy ly caffe lại thì chị đưa ly ra xa
– Chờ chút chị suy nghĩ chút
– Suy nghĩ cái gì nửa
– Thì làm cho ly caffe bớt đắng.
– Nè…không có thích mật ong ha si-rô đâu à.
– Xí không cần mấy thứ ngọt đó lun!
– Ờ giỏi…vậy ngồi nghĩ tới sáng luôn đi
– Khỏi lo đâu ha! Trật tự coi, lộn xộn!

Chị ngồi chống tay lên cằm suy nghĩ, gương mặt tập trung cứ như đang suy nghĩ chuyện công việc gì to lớn lắm, phải nói là rất biểu cảm, tôi đành ngồi dựa vào ghế chờ chị suy nghĩ, tôi cũng đang suy nghĩ xem không bỏ đường, không bỏ sữa thì làm sao chị làm cho ly caffe của tôi bớt đắng đây. Chưa biết chị làm sao nhưng tự nhiên tôi tự bật cười một mình vì tôi biết thế nào chị cũng sẽ nghĩ ra một cách nào đó ngốc nghếch nhất mà chẳng ai trên đời nghĩ ra được. Phát hiện tôi cười, chị có liếc liếc qua nhìn tôi ra vẻ đe dọa rồi lại ôm ly caffe trên tay suy nghĩ tiếp.

Hổng dám cười nửa tôi chuyển qua thưởng thức món trà nóng trên bàn, mới uống được một ngụm trà tôi phát hiện hình như chị nghĩ ra cách rồi thì phải, gương mặt chị tươi lên thấy rõ. Tôi im lặng quan sát hành động của chị, ly trà vẫn giữ trên miệng. Đúng là chị nghĩ ra cách, tay chị đưa ly caffe của tôi lên miệng… hix đừng nói là uống sạch ly caffe của người ta xong la hết caffe khỏi uống khỏi đắng à nha. Nhưng chi chỉ đưa ly caffe lên đến miệng chứ không nghiên ly để uống, chị hé môi ngậm lên thành ly sau đó mím chặt lại từ từ xoay tròn cái ly trước ánh mắt ngỡ ngàng đứng hình của tôi, cần phải chờ chị giải thích chứ tôi cũng chả biết chị đang làm gì. Xoay cái ly vài vòng xong chị vui vẻ đặt ly caffe lên bàn tươi cười.
– Xong! Hihi nhox uống đi.
Tôi ngơ ngác.
– Là là sao…mới làm gì đó.
– Làm caffe bớt đắng chứ chi.
– Làm kiểu gì kỳ cục vậy.
– Kỳ cái đầu nhox đó! Uống thử đi.
– Nhưng giải thích đi chứ tự nhiên làm vậy ai dám uống, rủi trúng độc chết sao.
– Xí…đúng là nhox khờ hết sức hổng biết gì hết trơn…nhìn nè.

Chị chỉ tay vào ly caffe chỗ thành ly, tôi cuối người đưa mắt nhìn thật kỹ, ánh sáng hơi tối nhưng tôi cũng từ từ nhìn ra được có gì đó hơi lạ mặc dù tôi chẳng hình dung ra được là cái quái gì ngoài mấy giọt caffe còn vương trên đó.
– Thấy chưa?
– Mà thấy cái gì mới được.
– Trời ơi…khờ thấy sợ…thấy cái này hok.
– Cái nào.
– Nhìn nèeeeeeeeeee.
Chị lại kéo mặt tôi ngẩn lên dí sát vào mặt chị rồi lấy 1 ngón tay quẹt lên môi chị sau đó đưa ngón tay ra kế bên cái ly cho tôi nhìn…Tôi thề là tim tôi từ từ đập chậm lại khi tôi tự so sánh và nhận ra cái thứ đang dính trên thành ly caffe rồi…Màu đỏ sẫm son môi của chị chứ còn gì nửa. Tôi cầm ly caffe xoay xoay nhìn, hết nói nổi bà cô này, cả cái ly caffe của người ta hổng còn chỗ nào trên miệng ly mà không dính son môi của chị hết.
– Ý gì đây – tôi vẫn ngơ ngác
– Hihi thì son môi chị đó.
– Rồi liên quan gì tới vụ caffe của nhox
– Hihi thì nhox uống caffe thử đi…có son môi của chị sẽ bớt đắng liền.

Đau tim với bà cô này thiệt….hix hix thì ra cái cách làm caffe bớt ngọt của chị là vậy…Chưa biết có hiệu quả hay không chứ đầu tiên đã thấy kỳ cục và có vẻ hơi mất hình tượng vệ sinh rồi đó. Tôi nuốt nước bọt một cái thiệt mạnh để trôi bớt cái cục shock trong cổ họng
– Cách gì kỳ cục vậy trời.
– Kỳ đâu…hihi uống đi.

Chị đẩy đẩy ly caffe về phía tôi. Từ chối không được tôi đành miễn cưỡng cầm ly caffe lên tay từ từ xoay vòng vòng. Hix chẳng có chỗ nào hổng hình son môi hết.
– Uống thiệt hả chị
– Chứ sao hihi.
– Có chết hông đó…rủi trúng độc sao.
– Độc cái cú đấm nè…. nói nhiều quá, uống điiii.

Chị dứ dứ nấm đấm trước mặt tôi đe dọa, hix lúc nào cũng có mỗi chiêu dư nắm đấm đe dọa người khác. Tôi đành đưa ly caffe vào miệng uống một ngụm từ từ đầu nghĩ thầm phải chi có cái gì để online lúc này tôi sẽ hỏi cụ gu-gồ coi uống caffe pha son môi có chết không. Nói gì thì nói tôi cũng cảm thấy buồn cười vì cái cách suy nghĩ không giống ai của chị, nghịch ngợm và kỳ lạ đúng như tình tình của chị. Caffe vẫn vậy, chẳng có gì khác so với caffe không son môi, vẫn đắng, vẫn nồng đến tận sâu trên đầu lưỡi. Nhưng có vẻ đã bớt đắng đi rất nhiều… thực sự là bớt đắng đi rất nhiều. Không phải vì son môi làm caffe ngọt ngào hơn mà bởi vì lúc uống caffe đầu tôi đang nghĩ, đang mĩm cười vì cái cách kỳ lạ, dễ thương của chị nên quên mất cái đắng của caffe…. Cái này dân gian người ta nói là mẹo nè, tôi chỉ nghĩ được vậy thôi, hy vọng đúng. Để chắc ăn tôi nhấp thêm hai ba ngụm caffe nhỏ nửa để chị biết tôi đang ráng thưởng thức cái món caffe pha son môi kỳ cục của chị. Chờ tôi uống và cảm nhận xong chị mới lên tiếng
– Sao sao? Bớt đắng chưa nhox?

Tôi nghĩ chỉ là trò đùa nhỏ nhỏ của chị nhưng mà nhìn gương mặt rất nghiêm túc của chị tôi lại chẳng dám nói thật là caffe vẫn đắng như cũ, cho nên suy nghĩ giây lát tôi mĩm cười gật đầu
– Ờ thì bớt đắng thiệt!
– Hihi thiệt hôn?
– Thiệt mà…bộ son môi của chị có đường trong đó hả.
– Hổng phải đâu.
– Chứ sao caffe bớt đắng hay dzậy?
– Hihi chứ sao son môi của chị mà.

Tôi cũng cười nhẹ rồi quay mặt ra ngoài cửa kính. Caffe pha son môi, đúng là một món uống kỳ cục nhất mà tôi biết, kỳ cục hơn cả món caffe không đường hay món cam vắt cho tí muối của em luôn.
– Cho nhox biết sao caffe bớt đắng dc vậy chị? Nhox chưa hiểu.
– Đồ ngốc! Caffe có son môi của chị thì sẽ bớt đắng liền…Hổng phải son môi ngọt đâu.
– Chứ sao uống thấy ngọt.
Chị quay mặt tôi qua đối diện chị rồi cười nhẹ.
– Vì son môi là của chị mà, son của chị thì sẽ ngọt và caffe của nhox sẽ ngọt biết chưa!
– Vậy lấy son loại khác có ngọt vậy không.
– Không.
– Sao kỳ vậy.
– Kỳ đâu kỳ.
– Chứ sao, cũng là son môi mà.
– Cũng đâu cũng.
– Sao vậy?
– Vì tôi đâu phải là son môi của chị…
– Ờ ờ! Nhưng mà nảy chị nói son môi đâu có đường đâu mà ngọt…
– Uhm! Thì hổng có đường, hổng có sữa luôn….
– Rồi sao son làm caffe bớt đắng được?
– Hihi vì chị nói son của chị ngọt thì sẽ ngọt. Hổng thèm bỏ gì hết, miễn là chị nói nó ngọt là nó sẽ ngọt thui!

Chị giải thích với cái giọng như cô giáo đang giảng bài cho học trò vậy, nghiêm túc cứ như đó là điều tất nhiên.
– Có vậy thui hả.
– Uhm! Có vậy thui!
– Đơn giản ha.
– Uhm! Đơn giản mà :P

Tôi bật cười, một nụ cười thực sự thoải mái nhẹ nhàng, lòng tôi dường như hiểu ra điều gì đó trong từng lời nói của chị, đơn giản, thực sự đơn giản và có điều gì đó khiến caffe của tôi cũng thực sự bớt đắng đi, lúc nảy có lẽ sẽ vẫn đắng và tôi nghĩ tôi đang nói dối để chị vui… nhưng ngay lúc này tôi sẽ uống thêm nhiều ngụm caffe nửa thì chắc chắn tôi sẽ cảm thấy caffe không còn đắng nửa. Ngay lúc đó tôi đưa ly caffe lên uống ngay, son môi chị vẫn còn trên miệng ly và tất nhiên caffe chẳng còn đắng nhiều nửa. Tôi cảm thấy cách của chị có hiệu quả nhưng hình như chị vẫn còn nghi ngờ tôi hoặc chưa tự tin vào cách của mình…chờ tôi uống xong chị lại hỏi
– Mà đúng là caffe bớt đắng thật đúng không nhox?
Tôi mĩm cười.
– Ừ! Thật!
– Hihi chị biết mà!

Chị của tôi cười tươi vui vẻ ngả đầu vào vai tôi tiếp tục nhẩm theo lời bài hát đang phát nhẹ nhàng từ chiếc oa ở góc phòng. Tôi cũng tựa đầu vào ghế nhìn ra bên ngoài…Kể từ đó người ta sẽ biết thêm một cách để làm caffe bớt đắng nửa đó là cho thêm son môi, không phải son môi nào đâu nhé, chỉ son môi của chị thì mới có hiệu quả thôi. (Haha)

Trời càng lúc càng về khuya, sương xuống càng nhiều, ở đây thời gian dường như nhẹ nhàng, lặng lẽ hơn, không nhanh, không chậm, cũng không ngừng lại mà bình lặng trôi đi. Giống như món caffe son của chị tôi đang uống vậy, từ từ vơi dần, từ từ ấm đi và từ từ cũng ngọt ngào hơn. Chờ tôi uống xong ly caffe đặc biệt ấy, chị mới đứng dậy kéo tay tôi.
– Mình về đi nhox! Chị buồn ngủ rùi nè!

Tôi chẳng nói gì cũng đứng dậy đi theo chị. Ra đến ngoài, nhìn quanh khách cũng lác đác vài bàn trong góc, lần đâu tiên đến quán có lẽ ngồi như vậy là đủ lâu, làm một trong những vị khách cuối cùng của quán là đủ tình yêu rồi nhỉ (Cười). Thanh toán tiền xong tôi gật đầu chào người thu ngân rồi cùng chị đi ra xe. Vừa bước ra bên ngoài chị đã run run nép sát vào người tôi để tránh cơn gió lùa se lạnh. Tôi lặng lẽ dắt xe ra ngoài đường mà không cần chú bảo vệ giúp đỡ, tự tay đội nón cho chị rồi siết ga quay trở lại đường cũ để về khách sạn. Hai bên đường vẫn tối om, chỉ có những ngọn đèn đường lấp lo trong tán cây, gió lạnh và cả tiếng côn trùng râm rang nửa nhưng tôi chẳng còn lo như lúc đi vào quán nửa, có lẽ quán caffe đó cũng khiến tôi cảm thấy an tâm hơn về con đường tối om, vắng vẻ này. Sau lưng chị của tôi im lặng ngả đầu lên vai tôi, tay chị cho vào hai túi áo khoác của tôi, hơi thở chị nhè nhẹ luồn vào gáy tôi âm ấm…cô nương nhà ta buồn ngủ dữ lắm rồi chứ đâu.

Xe ra tôi chầm chậm về trung tâm thành phố, đường sáng hơn bởi nhiều ngọn đèn đường, phố núi luôn ngủ sớm hơn Sài Gòn của tôi kia mà, thi thoảng vẫn có những chiếc xe chở hàng hóa vượt lên trên xe tôi, hai bên đường đều đóng kín cửa, chỉ còn vài chiếc xe của mấy chú xe ôm đậu ven đường, cả xe taxi và những cặp đôi đi chơi về muộn giống chị với tôi nửa… Tôi chủ động cho xe chạy chậm để chị không bị lạnh nên mất khá lâu tôi mới về đến trung tâm thành phố. Người hai bên đường có vẻ đông đúc hơn, chủ yếu là khách du lịch đi chơi và những hàng quán đồ ăn bán muộn. Bổng chị lên tiếng:
– Nhox ơi.
– Sao chị?
– Chị muốn ăn ốc với uống sữa.
– Ủa hết buồn ngủ rồi hả.
– Hông!
– Chứ sao còn đòi ăn.
– Uhm chị đói nửa rùi.
– Mới ăn căng bụng hồi nảy đói nhanh trời.
– Hihi chị không muốn đang ngủ bị đói bụng đâu. Kiếm ốc ăn đi nhox…nha…nha…
Tôi quay về sau gật đầu, mắt chị vẫn nhắm nghiền.
– Rồi thì đi.

Tôi đưa xe vòng về phía chợ, trên đường về khách sạn hình có nhiều quán ốc vỉa hè, hôm trước đi ăn uống cả đám nên tôi biết giờ vẫn còn bán. Tôi đưa dừng xe ngay quán ốc vỉa hè hôm qua cả đám ngồi ăn. Vẫn còn khách ngồi thưởng thức món ốc ngon lành dưới cái lạnh và sương Đà Lạt. Cô chủ hình như vẫn nhớ mặt tôi và chị nên vui vẻ gật đầu mời mọc, hôm trước ăn uống, cả đám cũng có nói chuyện với cô chủ với lại 3 người kia thực sự nổi bật trong số khách đến ăn nên cô chủ vẫn nhớ tôi và chị cũng không có gì lạ.
– Hai cháu đi chơi về hả. Ăn gì cô làm nào?
– Dạ cô chờ con chút.
Tôi dựng xe bước xuống rồi quay lại nói với chị.
– Nè chị tới chỗ ăn rồi nè.
– Uhm…uhm…
Mắt chị vẫn nhắm.
– Tính ngồi đó ăn hả trời. Xuống ngồi ăn nè…
Chị không thèm nói gì giơ hai tay về phía tôi, mắt chẳng mở ra luôn. Hix hix nhìn là biết nhõng nhẽo nửa chứ gì. Đúng là chị của tôi!…Lắc đầu thở dài tôi đành quay lưng lại.
– Rồi! Leo lên nhox cõng xuống nè…

Ngay lập tức chị ngả người lên lưng vòng tay ra phía trước cho tôi cõng xuống. Tìm một chỗ sát tường tôi nhẹ nhàng đặt chị xuống rồi ngồi kế bên gãi gãi đầu ngại ngùng nhìn cô chủ quán. Chính cô chủ quán cũng chỉ biết cười cười lắc đầu…
– Chiều chuộng chị gái quá!
– Dạ!

Tôi chỉ biết cười trừ thôi chứ còn nói được gì nửa. Xung quanh mấy người khách khác cũng quay lại nhìn tôi với chị thì phải.
– Hai đứa ăn gì cô làm nào…
– Dạ dạ…- tôi quay qua đẩy chị ngồi thẳng dậy – nè chị ăn gì kiu kìa…
– Uhm…ăn gì cũng được nhox chọn đi…

Chị trả lời theo kiểu con nít buồn ngủ, mắt nhắm nghiền vẫn không chịu rời khỏi vai tôi.
– Bó tay với chị luôn.
Tôi đành lắc đầu nhìn xuống quầy hàng ốc sau đó nói với cô chủ.
– Dạ cô làm món nào ngon nhất làm cho con 2-3 món gì đi, món nào cũng được với gọi giúp con 2 ly sữa nóng.
– Rồi chờ cô chút…

Cô chủ quán gọi giúp tôi 2 ly sữa nóng xong quay trở lại bắt tay làm ốc. Còn tôi thì chỉnh sửa lại nón, áo cho chị rồi móc điện thoại ra tìm số nhỏ Hân. Tiếng nhạc chờ vang lên được một lúc thì nhỏ Hân bắt máy…
– Hân nghe nè!
– Đang làm gì đó
– Hổng làm gì. Đang nằm trong phòng nè
– Uhm…

Tôi im lặng. Cũng chưa biết nói gì, định hỏi về em nhưng lại thôi nên vẫn không nói. Bên kia nhỏ Hân có vẻ thấy tôi im lặng hơi lâu nên mở lời.
– M đang làm gì đó?
– Ừ…ừ đang ngồi chờ ăn ốc với chị Phương nè.
– Vậy hả, giờ còn thức hả.
– Ờ cũng còn sớm mà.
– Uhm!
– Sao về hổng nói gì hết vậy.
– Uhm tại phải về sớm, thấy M đang ngủ hổng muốn làm M thức.
– M sao rồi? Cả ngày hôm nay có bị đau hông? Tâm trạng M có vui hơn chưa? Trên đó giờ có lạnh dữ hông? Có mặc áo khoác với đeo găng tay không? Có đeo khăng choàng cổ….
– Làm gì hỏi dồn dập vậy cô nương sao M trả lời kịp. Đừng lo cho M, M ổn mà
– Xí! Ai mà thèm lo cho mấy người. Tại hổng biết nói gì nên hỏi cho có thôi
– Ờ ờ.
– Biết gì mà ờ. Liệu mà lo bản thân đó hổng ai lo dùm đâu
– Rồi rồi! M tự lo bản thân mình được mà. Về tới đó lúc nào vậy?
– Hồi chiều! Anh Phong chạy chậm mà…
– Ờ! Mệt không sao hổng ngủ giờ còn thức vậy?
– Thức để….lo….

Nhỏ Hân ngập ngừng rồi nói tiếp
– Ừ thì thức đọc sách. Hân hổng quen ngủ sớm.
– Ờ đừng có đọc sách khuya quá hại mắt đó…
– Biết luôn!
– Ờ thì nói vậy thôi. Mà nghỉ ngơi sớm đi. Trên này M với chị Phương ổn mà. À nói với anh Phong khỏi chạy xe lên rước tụi M nha
– Rồi sao M về
– Ờ để M với chị Phương đi xe khách về được rồi. Mất công ảnh lên đường xa mệt nửa
– Uhm cũng được để chút Hân nói ảnh. À mà nè …
– Sao?
– Ở trên đó được thì ở vài bửa chơi với chị Phương đi hảy về…
– Ờ biết rồi …
– Nè M đừng có nghĩ nhiều nha. Lâu lâu đi lên tới trên đó thì ở cho chị Phương chơi đi về chi sớm. Với lại M cũng đâu có lịch học đâu, hồi chiều Hân nói với anh Kha xin cho M nghỉ làm mấy bửa nửa rồi đó…
– Ờ ờ…
– Nhớ đó! Mai mà lú đầu về đây biết tay Hân…
– Rồi rồi. Có muốn về chị Phương cũng có cho về đâu lo …
– Uhm…à mà còn tiền không? Anh Phong nói tiền phòng ảnh trả tới hết tuần luôn rồi. Mai ảnh chuyển tiền vào tài khoản chị Phương cho hai người đi chơi….
– Ờ thôi được rồi M còn tiền mà…
– Tiền ở đâu mà còn. Hân có thấy bóp M còn nhiêu tiền đâu. Mệt quá, mai chở chị Phương đi rút tiền sài đi. Đừng có bày đặt thấy hết tiền rồi chui về đây sớm à.
– Không sao đâu! M còn tiền thiệt
– Tiền đâu còn?
– Ờ trong ba-lô. Hôm lên đây bé Thy để tiền trong đó không cho M giữ nhiều tiền sợ M làm mất.
– Đó thấy chưa. Người gì hời hợt thấy sợ. Khỏi lo, tiền đó Hân lấy cất rồi. Mai rút tiền trong thẻ để trên bàn sài đi. Tiền này Hân cất dùm mai mốt về trả lại cho.
– Trời đất…tự nhiên làm vậy chi không biết. M đâu phải con nít mà….
– Biết rồi…làm ơn đừng có tự ái dùm Hân đi. Tiền M làm một tháng có nhiêu đâu. Anh Phong nói chi phí dẫn chị Phương đi chơi M chịu không nổi đâu với lại là nhiệm vụ của ảnh là lo cho chị Phương mà.
– Ờ…nhưng mà M vẫn còn tiền. Thôi để M rút tiền trong thẻ của M được rồi. Thẻ M còn tiền. Chừng nào M hết tiền rồi mới sài qua tiền anh Phong gửi được chưa.
– Đã nói không là không! Cãi hoài Hân nghĩ nói chuyện với M luôn giờ.
– Đừng vậy mà. M chỉ muốn….
Bổng chị cốc đầu tôi cắt ngang cuộc trò chuyện
– Muốn cái đầu nhox đó. Thẻ của nhox chị bỏ vô túi nhỏ Hân mất tiêu rồi lấy đâu nhox đòi sài…

Nói xong chị giật điện thoại trên tay tôi đứng dậy đi ra xa nói chuyện
– Bé Hân ơi để tên nhox này chị lo cho….
Tôi hết biết nói gì chỉ biết ngồi im lặng… Đàn ông con trai từng tuổi này rồi mà vẫn còn phải để người khác lo lắng, ngay cả mấy đồng bạc để chi phí cho chị đi chơi cũng lo không được…thật sự nhỏ Hân lo cho tôi như vậy càng làm tôi khó xử và càng đau hơn… Đồng ý là dẫn chị đi chơi thực sự túi tiền của tôi không bao giờ chịu nổi nhưng dù sao con trai mà… ai lại không cảm thấy khó chịu khi nhỏ Hân làm vậy. Suy nghĩ một tí thì chị nói chuyện xong với nhỏ Hân quay lại đưa điện thoại cho tôi.
– Nè nhox nói chuyện với bé Hân nhanh đi… chị đói bụng lắm rùi nè…
– Ờ ờ…
Tôi cầm máy, nhỏ Hân lại lên tiếng trước.
– Giờ sao …
– Sao là sao …
– Bộ giận Hân hả …
– Ờ đâu có …
– Mệt! Giận kệ M. Suy nghĩ nhiều Hân buồn, chị Phương buồn là lỗi của M đó
– Rồi được rồi hiểu mà. Thôi ngủ sớm đi. Đừng lo, có gì về gặp nhau nói sau…
– Uhm. Mai đi chơi vui vẻ đi. Về sớm chết với Hân đó.

Nhỏ Hân cup máy…Tôi thở dài cất điện thoại vào túi. Cô chủ quán cũng dọn ốc lên cái bàn nhỏ trước mặt tôi từ lúc nào. Chị ngồi kế bên cầm ly sữa đưa cho tôi mĩm cười.
– Nhox khờ đừng suy nghĩ nhìu nửa. Chị hiểu nhox mà…Nhox phải nghe lời chị, chị với anh Phong là anh chị của nhox, anh chị lớn hơn may mắn có điều kiện tốt hơn phải lo cho nhox.
– Biết rồi nhưng mà…
– Không nhưng gì hết. Nhox có muốn chị vui hông …
– Tất nhiên muốn!
– Vậy giờ nhox phải nghe lời chị. Nhox nè, chị nè, Phong nửa…từ nay hổng ai được để ý tới vụ tiền nửa nha. Chị sẽ rất buồn nếu nhox cứ suy nghĩ như vậy. Thật đó…
– Rồi rồi…từ nay nhox không nghĩ vậy nửa được chưa…Nhox xin lỗi. Đừng buồn nhox nha…
– Uhm…vậy mới ngoan. Rồi nhox sẽ hiểu chị, hiểu Phong thôi…Hihi mệt nhox ghê đồ ăn nguội hết rùi nè…nhox đút cho chị ăn đi…

Chị mỉm cười ngồi dựa đầu vào vai tôi tay chỉ chỉ về mấy dĩa ốc… Đúng là chị của tôi, từ nghiêm túc chuyển sang làm con nít trong tích tắc. Đương nhiên lệnh của nữ hoàng tôi không cãi được rồi, vậy là tôi lại làm thằng con trai ga-lăng ngồi gỡ ốc cho chị ăn. Ăn ốc khuya, uống sữa nóng dưới cái tiết trời se lạnh thế này luôn làm người ta vui vẻ hơn, ăn uống ngon miệng hơn. Tôi cũng quên ngay mấy suy nghĩ trong đầu đi. Trời khuya, tôi với chị có gọi thêm một món ốc nửa rồi mới chở nhau trở về khách sạn.

Cũng như từ quán caffe về, chị vẫn ngủ lười ngả đầu lên vai tôi. Cũng may tôi không bị tái phát cơn đau ở lưng và tay nên vẫn đủ sức vừa cõng chị vừa lấy chìa khóa đi lên lầu, mở cửa phòng, nhẹ nhàng đặt chị xuống giường, cởi giày, cởi nón, đắp mền cho chị rồi mới nằm dài ra ghế thở hổn hễn vì mệt. Một ngày dài đi chơi, chăm sóc chị cho nên tôi chìm ngay vào giấc ngủ. Cửa sổ ban công vẫn hé mở đủ để gió, ánh đèn đường và tiếng côn trùng len lõi vào phòng… Đêm bình yên… giấc ngủ đến vội vàng trên chiếc ghế sô pha giữa phòng. Đâu đó giọt đắng về trong mơ…

Thể loại