Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 23

Trương Siêu Quần đi vào trong căn nhà tranh, thì nhìn thấy một người trung niên thần khí đạo cốt, đang đứng nhìn một tên tiểu đồng đun nấu siêu thuốc, chung quanh căn phòng đầy mùi thảo dược.

Trương Siêu Quần biết người này chính là Điệp Cốc y tiên Hồ Thanh Ngưu, hắn từng xem ti vi nhìn thấy Lương Thiên đóng vai Hồ Thanh Ngưu, vóc người thấp bé, đầu trâu mặt ngựa, mà bây giờ trước mặt người trung niên này, khá là anh tuấn, nho nhã phong độ, khiến người vừa nhìn thấy dễ có hảo cảm, Trương Siêu Quần dự đoán năm xưa Hồ Thanh Ngưu không chịu chữa trị cho Hàn Thiên Diệp, cũng có thể là vì yêu thầm Tử Sam Long Vương Đại Ỷ Ty, nếu ông thật sự là tướng ngũ đoản, khuôn mặt hèn mọn, thì còn nói là không tự lượng sức mình cho dù quỳ gối dưới đáy quần của Đại Ỷ Ty cũng không đáng, nhưng qua dáng vẻ bây giờ thì năm xưa, chắc chắn Hồ Thanh Ngưu cũng là thiếu niên tuấn tú phong lưu nhanh nhẹn cho nên mới nảy sinh lòng nhung nhớ..

– Vãn bối Trương Siêu Quần xin được tiếp kiến Điệp Cốc y tiên.

Trương Siêu Quần cung kính nói.

Trung niên nhân chính là Hồ Thanh Ngưu, ông khẽ ngẩng đầu, liếc nhìn Trương Siêu Quần, khẽ nói:

– Ngươi là người phương nào? Tới đây vì chuyện gì?

Trương Siêu Quần thấy ông dáng dấp đạo sĩ, cũng không để ý ông ta lạnh nhạt, cất cao giọng nói:

– Vãn bối là đệ tử Võ Đang Trương chân nhân, có vị tiểu huynh đệ gọi là Trương Vô Kỵ, đang được Hồ tiên sinh trị thương ở đây, nên đến để thăm hỏi.

Trương Siêu Quần thầm nghĩ: “ Nếu Hồ Thanh Ngưu nghe mình xưng danh là đệ tử Trương Tam Phong, mà trước giờ giang hồ chỉ nổi danh Võ Đang thất hiệp , thế nào Hồ Thanh Ngưu cũng sẽ lộ ra kinh ngạc mà hỏi mình.”

Nhưng hắn bất ngờ là Hồ Thanh Ngưu nghe qua cũng không thèm ngẩng đầu lên, nói:

– Phái Võ Đương tên tuổi vang danh, lại đưa tới một người bị thương sắp chết, tên tiểu quỷ đó ta vẫn còn chưa tính tới, bây lại tới thêm một người, nếu người của Minh giáo nhìn thấy, thế nào cũng tưởng rằng không biết từ lúc nào môn phái Võ Đang cùng với Minh giáo trở thành một nhà rồi! Ngươi đến rồi cũng được, dẫn ngay tên tiểu quỷ kia đi đi, ta Hồ Thanh Ngưu “kiến tử bất cứu“ không phải chỉ là hư danh.

Trương Siêu Quần đảo mắt nhìn chung quanh, vẫn không thấy Trương Vô Kỵ, đâu hết, đoán rằng hắn ta đang ở cái nào góc khuất nào đó nghiên cứu về y thuật nên hì hì nở nụ cười, nói:

– Hồ tiên sinh, Võ Đang và Minh giáo không phải là người một nhà sao? Bạch Mi ưng vương Ân Thiên Chính nguyên là một trong tứ đại pháp vương Minh giáo, mẫu thân Trương Vô Kỵ, là con gái của Bạch Mi ưng vương, Ân Tố Tố lại gả cho Vũ Đang Trương ngũ hiệp, thì có phải chính là người một nhà chứ gì nữa.

Hồ Thanh Ngưu “hừ” một tiếng, hướng dẫn tên tiểu đồng sắc thuốc, đối với Trương Siêu Quần rất là hờ hững.

Trương Siêu Quần vẫn không để ý lắm, tiếp tục nói:

– Vãn bối tuy rằng còn trẻ, ở trên núi Võ Đang cũng thường nghe ân sư lão nhân gia hay nhắc đến các anh hùng hảo hán trên giang hồ, Tứ Đại Pháp Vương của Minh giáo thì có Bạch Mi Ưng Vương chí hướng cao xa, quang minh lỗi lạc, Thanh Dực Bức Vương khinh công đệ nhất thiên hạ, Tử Sam Long Vương cũng là võ lâm đệ nhất tuyệt sắc, Kim Mao Sư Vương tuy rằng ở trong chốn giang hồ thanh danh không tốt, nhưng cũng có thể thông cảm được, vẫn là một hảo hán đầu đội trời chân đạp đất. Thế nhưng, lão nhân gia lại bội phục nhất vẫn chính là người có y thuật thần thông của Minh giáo với khả năng cải tử hồi sinh cứu người Điệp Cốc y tiên Hồ tiên sinh đấy, lão nhân gia có nói, một người võ công dù cao cường đến đâu, trong cuộc đời, thông thường là giết người nhiều hơn là cứu người, nhưng Hồ tiên sinh lại là ngược lại, cứu người nhiều hơn là giết người, làm biết bao thiện nghiệp, nhân vật võ lâm tầm thường làm sao có thể so sánh được Hồ tiên sinh. Vãn bối từng mấy lần nghe sư phụ nhắc tới tên, trong lòng rất là ngưỡng mộ, vẫn luôn cho rằng Hồ tiên sinh chắc là một vị tiền bối già nua, nào ngờ đâu Hồ tiên sinh lại còn trẻ như vậy, dáng vẻ bất phàm, tướng mạo đường đường, thật sự là vãn bối bất ngờ… bất ngờ cực kỳ.

Nói tới chỗ này, Trương Siêu Quần còn liên tục lung lay cái đầu, như là vẫn còn chưa dám chắc.

Hắn một phen nịnh nọt thao thao bất tuyệt, mặc dù là Hồ Thanh Ngưu tính ngang bướng quái đản, chưa bao giờ để ở trong mắt mình những người chính phái, lúc này trở nên rất là hòa hoãn, khuôn mặt lạnh lùng vừa rồi thay bằng vẻ mặt xán lạn mỉm cười.

Trương Tam Phong là nhân vật võ công cao thâm đến cỡ nào, đức cao vọng trọng, đến ngay cả cố giáo chủ Minh giáo Dương Đỉnh Thiên cũng còn kính phục không ngớt, nếu nói Hồ Thanh Ngưu không đem Trương Tam Phong để vào ở trong mắt, đó là giả, chỉ là ngoài miệng không chịu chấp nhận mà thôi.

Hồ Thanh Ngưu nghe Trương Siêu Quần nói Trương Tam Phong luận anh hùng thiên hạ, lại còn đem mình xếp hạng bên trên Tứ Đại Pháp Vương, nhất thời sinh ra cảm giác của một người tri kỷ, hận là không thể ngay lập tức đến núi Võ Đang gặp Trương Tam Phong nói khiêm tốn vài câu, nếu lúc này Trương Tam Phong đích thân cầu ông trị thương cho Trương Vô Kỵ, phỏng chừng ông sẽ là đem lời cảnh cáo của Đại Ỷ Ty vứt bỏ đằng sau, mà lập tức triển khai diệu thủ thần thuật, cẩn thận ở trước mặt vị võ lâm đệ nhất cao nhân khoe khoang một phen……

– Ha ha ha…

Hồ Thanh Ngưu vuốt râu mỉm cười không ngớt, được Trương Siêu Quần một phen nịnh nọt, thực sự là làm cho ông quá mức thoải mái, hình tượng tên tiểu tử này trong lúc nhất thời liền thân thiết gấp hơn một trăm lần so với trước đây.

– Ta chỉ là một lang trung giang hồ thôi, được Trương chân nhân xem trọng như thế, quá thẹn thùng, ta đối với Trương chân nhân cũng là kính ngưỡng đã lâu.

Nói tới chỗ này, đột nhiên Hồ Thanh Ngưu cảm thấy cũng hơi kỳ quái, Trương Tam Phong đối với mình là người Minh giáo làm sao mà lại tán dương, hiện giờ chỉ là nghe tên tiểu tử này một bên, sự thật còn chưa biết là thật hay giả! Nụ cười liền thu lại nói:

– Trương Vô Kỵ là môn hạ của Trương chân nhân, ngươi cũng là môn hạ của Trương chân nhân, tại sao một tên ương bướng như trâu, một tên lại miệng lưỡi trơn tru như vậy, ta nghe lời nói của ngươi, nhiều nhất chỉ có thể tin được vài ba phần mà thôi.

Trương Siêu Quần cười khan một tiếng, Hồ Thanh Ngưu này cũng không phải dễ gạt gẫm như vậy:

– Hồ tiên sinh, tiền bối có thể tin vãn bối đến chín phần, vãn bối bảo đảm đấy.

Hồ Thanh Ngưu cười nói:

– Được rồi …được rồi, ngươi muốn đi gặp tiểu huynh đệ của ngươi thì đi gặp, hắn ta thì đang ở bên gian phòng cách vách.

Trương Siêu Quần cúi chào, nói:

– Hồ tiên sinh làm rộn đến tiền bối, vãn bối đi tìm Vô Kỵ đây.

Hồ Thanh Ngưu ngẩn người ra, Trương Siêu Quần đã đi ra ngoài rồi.

Một thiếu niên quần áo đơn bạc đoan chính ngồi ở trên băng ghế dài, trên bàn mở ra một quyển sách mỏng manh đóng buộc chỉ, say mê đọc không ngẩng đầu lên, dáng vẻ lo lắng mất ăn mất ngủ, khi Trương Siêu Quần đi vào, thiếu niên mới bừng tỉnh lại.

– Vô kỵ tiểu đệ…

Trương Siêu Quần kêu lên.

Trương Vô Kỵ mờ mịt nhìn lên, vui mừng nói:

– Siêu Quần đại ca! Huynh đến rồi!

Trương Siêu Quần đi tới bên cạnh hắn, thấy chất đầy trên bàn các loại thư sách, “Hoàng đế nội kinh”, “Hoa đà nội chiêu đồ”, “Vương thúc hòa mạch kinh”, “Tôn tư mạc thiên kim phương”..v.v. nhiều vô số, hơn 20 bản, Trương Siêu Quần líu lưỡi hỏ:

– Tiểu đệ nghiên cứu bấy nhiêu sách thuốc?

Trương Vô Kỵ ngại ngùng nở nụ cười, đưa tay gãi đầu, nói:

– Không muốn nghiên cứu cũng phải nghiên cứu, Hồ tiên sinh không chịu chữa thương cho Thường đại ca, nếu hai ngày nữa không có cách trị, Thường đại ca sẽ không.. sống nổi rồi!

Nói tới chỗ này, Trương Vô Kỵ cúi đầu xuống, vẻ mặt thật là khổ sở.

Trương Siêu Quần biết Trương Vô Kỵ cùng Thường Ngộ Xuân có cảm tình rất tốt, liền vỗ đầu của hắn, cười nói:

– Tiểu đệ cứ để tâm xem, tuy can đảm nhưng phải cẩn trọng, huynh tin tưởng tiểu đệ nhất định có thể làm được!

Trương Vô Kỵ ngạc nhiên nói:

– Siêu Quần đại ca, huynh tin tưởng tiểu đệ có thể làm được cái gì?

Trương Siêu Quần nói:

– Không phải là tiểu đệ đang xem sách thuốc tìm kiếm cách chữa thương cho Thường đại ca sao?

Trương Vô Kỵ càng là kinh ngạc, trừng mắt nó:

– Tiểu đệ chưa nói, làm sao huynh đoán ra được?

Nhưng rồi lập tức lại thoải mái, nói tiếp:

– À..chẳng qua là Hồ tiên sinh nhìn thấu ý đồ của tiểu đệ, cho nên nói cho huynh biết phải không?

Trương Siêu Quần nhếch miệng nở nụ cười, không nói gì, hắn đương nhiên biết Thường Ngộ Xuân là do Trương Vô Kỵ chữa bậy đánh bạ lại lành vết thương, nhưng cũng bởi vì vậy mà làm cho Thường Ngộ Xuân tuổi thọ giảm xuống chỉ còn có đến tầm 40-50 tuổi năm là dừng lại, hắn cũng biết Hồ Thanh Ngưu cũng là dạng quật ngưu, nói không chữa trị thì chắc chắn là sẽ không trị, cho nên Trương Siêu Quần không dám quấy rối Trương Vô Kỵ đọc sách, cổ vũ hắn ta vài câu xong liền đi ra ngoài.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150

Thể loại