Mọi người tới gần thấy có ba người vây đánh một người như vừa rồi Ân Lê Đình đấu với ba tên Ma Giáo vậy, nhưng ba tên này lại ăn mặc lối tiểu đồng, tay tên nào cũng cầm một thanh đơn đao, mọi người chỉ xem bọn người kia, đấu chừng vài hiệp ai nấy đều kinh hãi thầm.
Ba người đó tuy ăn mặc võ phục theo lối tiểu đồng, nhưng võ công cao siêu không kém gì những tay cao thủ đệ nhất đương thời, ba người cứ quây quần vây lấy một thư sinh mà đánh trông không khác gì đèn kéo quân vậy, tuy thư sinh nọ đã kém thế, nhưng chiêu kiếm của chàng vẫn kín đáo, nhất thời chưa đến nỗi lâm nguy.
Trong khi bốn người đấu với nhau rất hăng thì có ba người mặc áo bào vàng, trên tay áo có thêu một bó lửa đỏ, chỉ đứng khoanh tay đứng nhìn thôi chứ không xông vào trợ giúp ba người kia, tất nhiên cả sáu người đó đều là người của Ma Giáo.
Sáu người đó chợt thấy Ân Lê Đình và bọn người phái Nga Mi tới, một người vừa béo vừa lùn trong bọn sáu người kia liền lớn tiếng nói:
– Sư huynh đệ họ Hân kia ! Mấy vị đánh mãi mà không hạ nổi một tên tiểu tử, nên mau cụp đuôi bỏ chạy ngay đi! Lão phu sẽ giúp cho!
Một người trong bọn mặc quần áo lối tiểu đồng nổi giận đáp:
– Hậu Thổ Kỳ bò chậm nhất, vậy họ Hân này mời ngươi hãy bò trước đi!
Diệt Tuyệt Sư Thái hừ một tiếng, nói:
– Chết đến nơi rồi, còn ở chính mình phe mình cãi nhau.
Trương Siêu Quần cung kính hỏi:
– Sư thái, mấy người kia là ai?
Diệt Tuyệt Sư Thái nói :
– Ba tên kia là nô bộc của Bạch Mi Ưng Vương Hân Thiên Chính, tên họ của chúng là Hân Vô Phúc, Hân Vô Lộc, Hân Vô Thọ đấy.
Trương Siêu Quần kinh ngạc vô cùng:
– Ba tên nô bộc mà đã lợi hại như vậy…
Diệt Tuyệt Sư Thái lại tiếp:
– Ba tên này vốn là những đại đạo khét tiếng trong hắc đạo, chứ có phải là những tên nô bộc tầm thường đâu? Còn sáu tên mặc áo bào vàng kia đều là yêu nhân Ma Giáo thuộc Hậu Thổ Kỳ. Có lẽ tên béo lùn vừa lên tiếng nói là Nhan Bồn, chưởng kỳ sứ của Hậu Thổ Kỳ, sư phụ thường nói, năm chưởng kỳ sứ của Ma Giáo vì tranh ngôi Giáo Chủ đã bất hòa với Bạch Mi Giáo từ lâu rồi.
Diệt Tuyệt Sư Thái nói tới đây, thì đã thấy thư sinh nọ đang ngộ hiểm liên tục.
Bỗng nghe thấy kêu “xoẹt” một tiếng, tay áo bên trái chàng đã bị lưỡi đao của Vô Thọ cắt đứt một đoạn.
Đang lúc này, Ân Lê Đình đã là hét to một tiếng, chớp nhoáng phóng ra, Trương Siêu Quần kêu lên:
– Sư huynh, chờ tiểu đệ!
Bóng trắng lại lóe lên, cả hai liền xông lên trên, hai người võ công cỡ nào tuyệt đỉnh, ba tên nô bộc của Hân Thiên Chính thấy đang người đông thế mạnh, đối phương đột nhiên nhảy ra hai người, nhìn thân pháp tốc độ, biết đều là võ công cao cường, lúc này, Ân Lê Đình đã giành đến trước đến, rú lên một tiếng thật lớn rồi múa trường kiếm xông lên tấn công Hân Vô Thọ.
Vô Thọ liền giơ đao lên chống đỡ.
Ðao kiếm chạm nhau kêu “keng” một tiếng, lúc này nội công của Ân Lê Đình hùng hậu hơn trước rất nhiều, nên con đao của Hân Vô Thọ bị cong như cái thước gập vậy.
Vô Thọ kinh ngạc vô cùng nhảy sang một bên ba bước để tránh né, không muốn liều mạng, kêu lên:
– Chúng ta trước rút lui!
Còn lại hai người nghe hắn la lên, đồng loạt buông khỏi thư sinh kia, ba người đồng loạt hướng về phía bắc chạy đi.
Người béo lùn giơ tay lên vẫy một cái, tay của y cầm một cái cờ vàng thật lớn. cả năm người kia cũng lấy cờ ra phe phẩy, tuy bọn họ chỉ có sáu người nhưng tiếng cờ quạt gió kêu xào xạc thật là oai võ vô cùng, rồi bọn họ từ từ lui cả về phía bắc, vài người của phái Nga Mi thấy trận cờ đó kỳ lạ, ai nấy đều ngẩn người ra nhìn.
Trương Siêu Quần thấy cái kia kỳ trận quái dị, đang muốn đuổi theo, Ân Lê Đình kêu lên:
– Sư đệ, không đuổi giặc cùng đường.
Trương Siêu Quần ngẩn ra, dừng lại, hỏi:
– Sư huynh, làm sao không truy? Bất quá chỉ có mấy người mà thôi.
Ân Lê Đình nói
– Mấy hôm trước huynh với Mạc thất đệ đuổi đánh Liệt Hỏa kỳ cũng bị thiệt hại rất lớn, tóc và lông mày của Mạc thất đệ cũng bị cháy mất một nửa.
Nói tới đó Ân Lê Đình giơ tay trái ra vén tay áo lên mọi người xem, mọi người thấy cánh tay của Ân Lê Đình hãy còn vết sẹo bị cháy xem đỏ lòm, hai tên nam đệ tử của phái Nga Mi thấy võ công của Ân Lê Đình như thế mà còn bị thương như vậy nên cả hai đều kinh hãi.
Lúc này, thư sinh kia bước nhanh hướng đến ngồi quỳ chân trước mặt cô nương trẻ tuổi đang ngồi ở trên đất hỏi:
– Chỉ Nhược muội muội, ngươi thế nào rồi?
Bỗng nhiên nghe đến “Chỉ Nhược” hai chữ, Trương Siêu Quần tâm thần đều run rẫy, không dám tin tưởng, hướng về cô nương trẻ tuổi kia đang ngồi trên lòng đất khô tàn nhìn lại…
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150