Ở cạnh Hà Túc Đạo chỉ được mươi ngày nhưng quả thực đó là những ngày mà Quách Tương thấy mình thăng hoa thoải mái nhiều nhất. Giờ ngồi một mình trong gian tư thất ở Trùng Dương Cung, nhớ lại những ký ức ấy mà nàng cứ thấy luyến tiếc mãi. Nàng và Hà Túc Đạo hoan ái say sưa đến độ suýt nữa là quên ngày hẹn ước với Thiếu Lâm Tự. May sao cuối cùng Hà Túc Đạo cũng nhớ ra, lúc ấy mới miễn cưỡng rời đi. Quách Tương cũng nhân đó mà theo hắn bén gót. Trên đường cùng trở lại Thiếu Lâm, Hà Túc Đạo còn rủ nàng khi xong việc hãy cùng hắn ra quan ngoại dạo chơi nhưng nghe đến đó Quách Tương hơi ngại ngần. Nàng nghe hắn bảo vùng đất ấy khô cằn sỏi đá, không trù phú như đất Trung Nguyên nên cũng chẳng hào hứng lắm. Hà Túc Đạo thấy nàng không nhiệt tình cũng lấy làm tiếc nuối.
Lên đến Thiếu Lâm, Hà Túc Đạo chỉ định truyền lời xong thì rời đi, nhưng bao hiểu lầm nối tiếp làm hắn phải ra tay đấu võ với tăng chúng Thiếu Lâm. Tiểu Tử Trương Quân Bảo do vô tình đã ra tay động thủ, làm hiển lộ võ công mà hắn đã vô tình học được. Hà Túc Đạo thấy võ công của tiểu tử họ Trương thì lấy làm kinh ngạc, rồi khi ấy bất giác cảm thán mà bỏ đi. Quách Tương dù muốn đi ngay sau hắn, nhưng nàng lại lo cho an nguy của thầy trò Giác Viễn và Trương Quân Bảo nên mới ở lại. Giờ nàng lại thấy đó hình như là sai lầm của nàng. Duyên số giữa nàng và Hà Túc Đạo từ ấy cũng mất đi.
Về phần Trương Quân Bảo, vì bảo vệ hắn và Quách Tương, Giác Viễn đã vận đến hơi cùng lực kiệt cứu thoát hai người khỏi Thiếu Lâm. Giác Viễn được Vô Sắc ra tay giúp đỡ, đưa được Quách Tương và Trương Quân Bảo đến nơi an toàn. Giác Viễn đọc lại một lần kinh thư Cửu Dương Chân Kinh lần cuối rồi cứ thế viên tịch. Trương Quân Bảo khóc lóc một hồi, Quách Tương cũng sụt sùi mãi. Tăng chúng chùa Thiếu Lâm khi viên tịch đều hỏa hóa, cho nên hai người đi kiếm cành khô thiêu pháp thân của Giác Viễn. Quách Tương nói:
– Trương đệ, tăng chúng chùa Thiếu Lâm chắc chưa bỏ qua cho ngươi đâu, ngươi nên hết sức cẩn thận. Ngươi có dự định gì không?
Trương Quân Bảo gạt lệ đáp:
– Tiểu đệ từ nhỏ được sư phụ nuôi dưỡng, giờ không còn người, nhất thời cũng chẳng biết phải đi đâu nữa. Quách cô nương, cô đi đâu? Cho tôi đi theo với được không?
Quách Tương thấy y hỏi mình đi đâu, trong lòng trống không, thơ thẩn nói:
– Ta hành tung không nhất định, chính mình cũng chưa biết đi đâu. Trương huynh đệ! Ngươi tuổi còn nhỏ, lại không có chút lịch duyệt giang hồ nào, tăng chúng chùa Thiếu Lâm đang đi tìm bắt ngươi, e là khó thoát. Thôi, tạm đi theo ta vậy!
Thế là từ đó, bất đắc dĩ Trương Quân Bảo lại cùng đồng hành với Quách Tương. Nàng ngày ngày cưỡi con lừa, Trương Quân Bảo dắt lừa đi trước, thơ thẩn chẳng biết đi về đâu. Trong vô thức, nàng nhắm hướng về phía Tây.
Trương Quân Bảo không phải là nhà sư, vốn chỉ là tục gia đệ tử của chùa Thiếu Lâm, vẫn còn để tóc chứ không cạo trọc. Tiểu tử này năm nay mới mười mấy tuổi, xem chừng còn ít tuổi hơn Quách Tương nhiều nên từ đầu khi gặp nhau đã luôn cung kính gọi nàng là Quách cô nương, khiêm tốn tự xưng mình là “tiểu đệ”. Trương Quân Bảo người gầy gò, dáng cao cao, lẽo đẽo dắt cương con lừa của Quách Tương đi trước cùng nàng. Vừa mất đi sư phụ, nỗi đau bằng với mất cha khiến tiểu tử này mặt mày bần thần, bước đi mà cứ như vô định, nhiều lúc Quách Tương thấy mủi lòng nên bấm bụng hay an ủi hắn. Dầu lớn tuổi hơn nhưng kể ra nàng cũng chưa trải đời nhiều, cũng chả biết phải khuyên nhủ hắn ta như thế nào nữa.
Hôm ấy Quách Tương và Trương Quân Bảo đi một hồi đến trời tối cũng không thấy thị trấn hay khách điếm nào nên đành tìm tàng cây ven đường làm nơi nghĩ tạm. Trương Quân Bảo đi bộ cả ngày trời mệt lã nên vừa đặt lưng xuống là ngủ ngay. Trời chuyển về đêm, gió sương thổi lạnh làm hắn ta chuyển mình thức giấc. Trương Quân Bảo ngó qua bên cạnh chỉ còn thấy con lừa chứ không thấy Quách Tương đâu nữa. Hắn lấy làm lạ nên dụi mắt ngồi dậy. Trương Quân Bảo nhìn quanh gọi “Quách cô nương” hết mấy lần mà không nghe hồi đáp. Hắn cảm giác hơi lo nên đi quanh tìm kiếm.
Trương Quân Bảo vô tình được luyện tập những tầng đầu tiên của Cửu Dương Thần Công nên căn bản võ công cũng không tệ. Hắn định thần nghe theo tiếng gió thì phát hiện ra có người ở gần đấy. Hắn đi đến nơi thì vui mừng khi nhận ra đó là Quách Tương. Trương Quân Bảo vốn định gọi nàng nhưng chợt khựng lại khi nhận ra sự lạ. Quách Tương xiêm y đang không tề chỉnh, và nàng hình như đang làm gì mà hắn chưa từng thấy bao giờ.
Lại nói về Quách Tương lúc này. Trương Quân Bảo làm sao hiểu được nỗi lòng của nàng. Cả ngày hôm nay cùng đi với hắn mà đầu óc của nàng chỉ mơ tưởng về dương vật của Hà Túc Đạo mà thôi. Chẳng biết tên “Hà Tiên Sinh” kia có nhớ nàng không chứ mới xa hắn đây mà Quách Tương đã nhớ hắn da diết. Nàng đang khát khao, đang ham muốn nhục dục vô cùng. Xuân cung nàng cả ngày nay cứ ướt đẫm. Người nàng nóng ran như sắp lên cơn sốt, hai bầu nhũ hoa cứ căng cứng như hai cái nhọt. Cửa mình nàng nở ra đỏ mộng, cương tức, thấy người cứ rạo rực khó chịu. Quách Tương không sao ngả lưng nổi. Vừa nằm xuống cạnh bên Trương Quân Bảo là nàng đã bật dậy đi ra chỗ vắng vẻ này ngay. Nàng vén tấm váy mỏng manh, hai ngón tay đút và ấn thật sâu vào cửa thịt cho dịch thuỷ trào ra, cảm giác dễ chịu đi phần nào. Quách Tương cho tay vào áo, vén ra, lấy tay xoa hai bên hai bầu nhũ, xong lại xoa vùng hạ thể, dịch thuỷ cứ rỉ ra khiến đám âm mao lưa thưa ướt bết lại.
Trương Quân Bảo đứng nhìn cảnh tượng đó mà chết lặng. Quách Tương cứ như con mèo hoang đang động dục, nàng gào lên những âm thanh vô cùng ma mị. Hắn chẳng biết việc đó đúng hay sai nhưng hai mắt cứ muốn dán vào, nhìn mãi những hình ảnh lạ lùng mà mình chưa từng thấy. Trương Quân Bảo tự dưng thấy đỏ cả mặt, hơi thở hắn cũng gấp gáp. Hắn thở mạnh làm Quách Tương ở cạnh bên hình như nhận ra. Nàng quắc mắt nhìn quanh, nói:
– Ai đó?
Trương Quân Bảo giật mình, bối rối. Hắn nữa muốn bỏ chạy, nữa lại không, đến lúc chần chừ chưa dứt thì Quách Tương đã phi thân tới ngay trước mắt. Nàng nhìn thấy hắn, ngạc nhiên vô cùng. Hai mắt mở to, nói:
– Trương huynh đệ! Sao… sao đệ lại ở đây?
Trương Quân Bảo thấy váy áo nàng bay bay. Cơ thể trắng toát của nàng nữa hé nữa lộ ra ngay trước mắt hắn làm hắn cứ ngó trân trân. Quách Tương ngượng ngùng định bụng kéo váy áo lại quay đi, nhưng ánh mắt tò mò của người huynh đệ họ Trương tự dưng làm nàng thấy nao nao trong lòng, tay chân cứng đờ không làm việc mà mình dự định. Trương Quân Bảo mặt mày choáng váng, hai má đỏ hoe vì lần đầu tiên nhìn thấy rõ ràng cơ thể một nữ nhân, mà lại là nữ nhân xinh đẹp như Quách Tương nữa chứ. Hai người cứ thế đứng yên nhìn nhau đến một lúc. Mãi sau, Quách Tương mới nói thành lời:
– Trương huynh đệ! Ngươi bị sao vậy? Ngươi nghe ta nói không đó?
Trương Quân Bảo giật mình vội trấn tĩnh. Hắn thu ánh mắt tham lam về, khẽ quay mặt đi, vừa đáp lời hỏi của Quách Tương:
– Đệ… đệ nghe đây!
Quách Tương hỏi lại:
– Sao… sao ngươi lại ở đây giờ này?
Trương Quân Bảo đáp:
– Đệ… đệ không thấy tỷ ở đâu nên đi tìm, lại nghe có âm thanh lạ kỳ nên đến gần để xem…
Quách Tương nghe thế gật gù, mặt cũng bối rối chẳng kém:
– À… ra là vậy!
Trương Quân Bảo lại ngập ngừng hỏi tiếp:
– Quách tỷ… tỷ đang làm gì vậy?
Quách Tương nghe hỏi lại, chẳng biết đáp thế nào, chỉ ấp úng:
– Ta… ta…
– Đệ thấy tâm thần tỷ không ổn… tỷ bị tẩu hỏa nhập ma chăng?
Quách Tương thấy ý đó của Trương Quân Bảo, bèn thuận theo mà nói:
– Phải… phải rồi. Ban nãy ta nghiền ngẫm những lời kệ mà Giác Viễn đại sư đã đọc, rồi theo đó mà luyện công… nhưng… lại thấy không ổn…
Trương Quân Bảo thực thà, nghe vậy liền tiến đến, hỏi dồn:
– Tỷ có bị sao không?
Lúc này, vạt áo của Quách Tương đã dạt ra hẵng hai bên vai, khoe ra khuôn ngực với hai bầu nhũ hoa trắng ngần. Trương Quân Bảo lại nhìn thấy, mặt cậu thanh niên đỏ lựng. Nàng nhìn thấy gương mặt của Trương Quân Bảo, đột nhiên cảm giác xao xuyến đến lạ. Nét ngây thơ hồn nhiên của người thanh niên cũng rất quyến rũ, làm tâm hồn Quách Tương điên đảo. Lúc Trương Quân Bảo định quay đi, chợt Quách Tương đã nắm tay hắn, nói:
– Trương đệ, xin hãy giúp ta!
Trương Quân Bảo nhìn thần sắc nàng mồ hôi nhợt nhạt thì lắp bắp:
– Đệ… đệ chỉ vô tình luyện được võ công… chứ chẳng được học bài bản… đệ nào biết cách hóa giải cho tỷ đâu… đệ…
Quách Tương khẽ mỉm cười, nói:
– Chẳng sao đâu. Chỉ cần đệ muốn giúp ta là được. Ta tự khắc có cách.
Trương Quân Bảo gật đầu:
– Vậy đệ cần làm gì?
Quách Tương suy tư vài giây, xong lại nói:
– Chắc ta luyện công sai cách, làm dương khí trong người bị hao hụt hết… để hãy cho ta hấp thu dương khí của đệ… bồi bổ cho ta…
Trương Quân Bảo nghiêm túc gật đầu. Quách Tương nắm tay hắn kéo đi. Nàng dẫn hắn trở lại chỗ vắng khi nãy. Váy áo nàng bay bay làm thân hình lộ ra hết cả. Trương Quân Bảo chẳng dám nhìn nhưng bị nàng kéo đi, không chú ý sẽ bị trượt ngã, chẳng còn cách nào khác là phải ngắm thân hình tuyệt mỹ của Quách Tương. Ra đến nơi, Quách Tương chẳng nói chẳng rằng, xoay mình vất văng váy áo đi, lộ ra thân thể lõa lồ. Trương Quân Bảo giật mình liền định nhắm mắt thì nàng nói:
– Cứu người nguy cấp… xin đệ đừng câu nệ gì nhé!
Trương Quân Bảo nghe xong, tấm lòng khẳng khái hào hiệp của hắn được Quách Tương đánh thức khiến hắn can đảm hơn, mới dám nhìn trực diện vào nàng.
Thực tình, ngay từ khi gặp Quách Tương lần đầu trên đỉnh Hoa Sơn, Trương Quân Bảo đã luôn đem lòng thương nhớ nàng. Trên đỉnh Hoa Sơn lúc ấy ngoài Quách Tương còn có một mỹ nhân khác là Tiểu Long Nữ (thực ra là Doãn Nhi), nhưng nhất nhất trong lòng hắn chỉ có mỗi hình dáng của nàng thôi. Từ khi gặp nàng xong, rồi theo sư phụ về chùa, tâm hồn của hắn đã chỉ luôn nhớ đến nàng. Chuyện bị mất đi sư phụ làm Trương Quân Bảo thấy buồn lòng, nhưng nỗi buồn đó nhanh chóng vơi đi khi hắn được cùng đồng hành với người trong mộng của mình. Trương Quân Bảo hỏi:
– Vậy… giờ đệ phải làm sao. Quách tỷ hãy nói xem!
Quách Tương tiến sát lại hắn. Trương Quân Bảo chỉ biết đứng im đó nhìn nhìn chứ không làm gì. Quách Tương nắm lấy tay hắn, bất giác định để lên một bên ngực mình. Trương Quân Bảo giật mình, lùi lại. Nàng nói:
– Đệ… không định giúp ta sao?
Trương Quân Bảo lắc đầu, nói:
– Đệ… đệ không có ý đó… chỉ là…
– … là sao… bộ đệ chưa từng chạm vào cơ thể nữ nhân hay sao? – Nàng hỏi.
Trương Quân Bảo nói:
– Nam nữ hữu biệt… đệ… đệ chưa từng…
Quách Tương chẳng màn, liền tiến sát hơn:
– Tình thế nguy cấp lắm rồi. Ta sắp bị tổn thương tâm mạch… nếu đệ cứ như thế này thì làm sao giúp cho ta được!
Thấy nàng nói gấp, Trương Quân Bảo bất giác bình tâm hơn. Lần này, không đợi nàng nắm tay, hắn chủ động dùng bàn tay khi nãy sờ vào cặp nhũ của nàng. Trương Quân Bảo cảm thấy một khối trơn mềm trong tay, giờ săn cứng lại, nóng hổi. Cơ thể Quách Tương như bùng nổ, vừa được Trương Quân Bảo chạm vào, nàng thấy dâm thủy ứa ra chảy xuống dọc theo đùi của mình luôn. Nàng khuyến khích:
– Đệ dùng nốt tay kia luôn xem!
Trương Quân Bảo nghe lời, đưa cả hai tay nắm trọn hai bên bầu nhũ. Nàng lại nói:
– Ta bị âm hàn xâm nhập, lạnh lẽo lắm, đệ hãy xoa dùm ta.
Trương Quân Bảo hỏi:
– Xoa… xoa hai cái này hả tỷ?
Nàng gật đầu, mắt nhắm lại:
– Đúng… đệ cứ dùng tay… xoa xoa… bóp bóp… nhẹ nhàng cho ta lưu thông khí huyết…
Trương Quân Bảo như bị nàng thôi miên, giờ chỉ còn biết vâng phục những gì nàng nói chứ không còn hỏi hang thắc mắc gì cả. Hai bàn tay hắn nhẹ nhàng xoa chuyển. Hắn không như những nam nhân khác, thay vì đùa nghịch ở ngay hai núm ở đầu nhũ, hắn cứ xoay tròn bàn tay. Cơ thịt của hai bầu nhũ được hắn đánh tơi ra, nóng hổi, phút chốc thì săn lại thành hai khối nóng bỏng. Nàng lim dim mắt:
– Đệ làm tốt lắm… ta thấy dễ chịu quá!
Đang lim dim mắt, chợt Quách Tương nhìn xuống thấy dưới quần của hắn hình như độn lên dữ lắm. Trong lúc Trương Quân Bảo đang mân mê hai nhũ hoa của mình, nàng thò tay xuống sờ vào chỗ độn lên của cái quần hắn đang mặc. Trương Quân Bảo giật mình, định buông tay nhảy lùi ra sau nhưng nàng đã lấy một tay chặn tay hắn lại. Hắn lắp bắp:
– Tỷ lại làm gì vậy?
Quách Tương vẻ mặt nghiêm túc nói:
– Tỷ thấy dương khí của đệ đang tụ lại dưới này. Hãy để tỷ xem xét nó!
Trương Quân Bảo cảm thấy cũng đúng vì nãy giờ tự nhưng dương vật cứ căng tức rất khó chịu. Hắn nghe nói thế lại liền gật đầu vâng mệnh nàng. Quách Tương mỉm cười buông tay hắn ra. Nàng cúi xuống, tháo dây lưng rồi tụt cái quần của hắn ra. Dương vật của vị Trương huynh đệ bật thẳng tưng ra. Nàng chăm chú quan sát. Trương Quân Bảo mới mười mấy tuổi thôi, dương vật còn trắng trẻo lắm. Quanh gốc thịt, chỉ có chút ít dương mao lơ phơ chứ chả phải rậm rạp như những nam nhân trưởng thành.
Nàng nhận xét thấy dương vật của hắn dài, nhưng thân nó ốm hơn, về độ dài thì chỉ kém của Hà Túc Đạo chút ít, còn độ dày của dương vật thì thua xa. Thêm nữa, nơi đầu dương vật, bao quy đầu còn thít chặt chứ không phải có một khe rãnh như của những nam nhân khác. Nàng sau này có tìm hiểu, khi lớn lên đầu dương vật của nam nhân mới chui ra khỏi bao quy đầu này, của Trương Quân Bảo chắc do còn nhỏ nên mới thế.
Hắn nhắm tịt mắt, cho nàng thoải mái rờ rẫm dương vật của mình. Quách Tương tròn xoe mắt như khám phá được một vưu vật vậy. Dương vật của Trương Quân Bảo trẻ trung, nóng bỏng, nàng thấy chỗ quy đầu rỉ ra từng giọt dịch trong veo. Tay Quách Tương vuốt theo chiều dọc của dương vật hắn. Nàng chà miết nó nhẹ nhàng làm cây côn thịt của Trương Quân Bảo nóng dần lên. Hắn bây giờ tự nhiên rên, cái rên mà ban nãy hắn cũng nghe từ miệng của Quách Tương phát ra, nghe rất dâm đãng. Quách Tương càng miết, càng chà dương vật hắn thấy càng thích thú, tay nàng vọc liên tu bất tận đến một lúc sau chợt khắp người của Trương Quân Bảo giật mạnh. Người hắn gồng cứng, một dòng dịch trắng đục từ đầu dương vật của hắn vọt ra, xịt thẳng vào mặt nàng nóng ấm. Xuất tinh xong, Trương Quân Bảo ngồi khuỵu xuống đất luôn, thở hổn hển. Hắn thấy mặt mũi Quách Tương tèm nhem, liền rối rít:
– Đệ… đệ xin lỗi… đệ không kiềm chế nổi… đã tiểu vào mặt của tỷ?
Quách Tương lắc đầu. Tay quệt lấy số tinh dịch của Trương Quân Bảo, cho vào miệng nếm thấy vị bùi bùi, đăng đắng. Nàng nói:
– Chắc đệ không biết… cái này không phải là thứ nước đệ hay tiểu ra đâu… mà là dương dịch ấy… đây là thứ mà tỷ cần hấp thụ lúc này…
Trương Quân Bảo ngẩn tỏ tè, từ nhỏ đến giờ chưa từng nghe điều gì như vậy. Nhưng khi thấy nàng nói không sao, hắn cũng mừng. Nàng lại bảo:
– Đệ xuất hết “dương dịch” ra như vậy thật phí, trong khi tỷ chưa kịp hấp thụ gì cả.
– Vậy… đệ phải làm sao? – Trương Quân Bảo hỏi.
Mặt Quách Tương lộ vẻ suy tư, nhưng vẻ suy tư ấy như đang tính toán điều gì thú vị lắm ấy. Trương Quân Bảo cứ thoáng thấy nàng nở những nụ cười quỷ dị. Nàng nói:
– Nếu đệ thực tâm muốn giúp. Hãy nghe lời ta. Giờ, để ta giúp đệ cởi hết y phục ra đã.
Trương Quân Bảo ra vẻ ngạc nhiên, nàng giải thích:
– Chúng ta cởi hết y phục tránh để cho khí huyết bị nghịch hành, sẽ không tốt!
Hắn nghe lời nàng. Lần này, Trương Quân Bảo từ tốn cởi bỏ hết mọi thứ, nhanh chóng cùng nàng khoả thân hoàn toàn. Quách Tương lại dạy hắn nằm ngửa ra. Nàng nằm úp lên người hắn nhưng xoay ngược chiều làm dương vật hắn xỉa ngay mặt nàng, còn xuân cung nàng thì ụp lên mặt hắn. Trương Quân Bảo nhắm tịt mắt, không dám nhìn vào chỗ kín này của nữ nhân. Quách Tương không thèm để tâm. Nàng lấy tay vọc dương vật hắn. Côn thịt của hắn đang ỉu xìu, nàng chạm vào chút xíu đã cứng lên. Nàng nói:
– Giờ chắc ta sẽ ngậm lấy… để hút dương dịch của đệ luôn nhé!
– Dạ! – Trương Quân Bảo đáp nhẹ nhàng.
Quách Tương cười thích thú. Nàng thoải mái há miệng bắt đầu ngậm lấy dương vật của hắn mút mát thích thú. Mặc dù dương vật hắn không mập, nhưng do ít dương mao nên khi bú mút, Quách Tương có thể thưởng thức hết vẻ đẹp của nó. Nàng vừa mút chút xíu thì nhả ra, dùng lưỡi liếm dọc theo thân, chốc chốc lại ngậm cả hai hòn ngọc hành của hắn vào miệng mút.
Chuyện ngậm dương vật thì Quách Tương mới học được gần đây khi cùng hoan ái với Hà Túc Đạo thôi. Hà Túc Đạo tuy ít gần gũi nữ nhân, nhưng chuyện phòng the hắn cũng đã biết qua, lại thêm sự tò mò của Quách Tương nên hắn cùng nàng đã trao đổi rất nhiều khiến cho hiểu biết của nàng về chuyện phòng the tăng lên. Lúc Quách Tương bú dương vật của hắn, nàng cứ ấn ấn chỗ hạ bộ lên mặt Trương Quân Bảo. Hắn ngại ngùng cứ tránh né. Nàng suy nghĩ chút rồi lại nói hắn:
– Huynh đệ… để tránh cho khí huyết của ta bị thoát ra… đệ hãy giúp ta bịt chặt xuân cung ở bên dưới cơ thể ta nhé!
– Xuân cung? – Trương Quân Bảo hỏi.
– Ừm… đệ có thấy cái rãnh thịt đó không? – Nàng hỏi.
Trương Quân Bảo lúc này mới chịu quan sát. Hắn nói:
– Đệ thấy. Hình như… nó đang ướt… phải không tỷ?
– Phải rồi… đệ hãy bịt nó lại nhé! – Nàng ân cần nói.
Nàng vừa nói xong. Đã nghe sựt một cái… cảm giác hơi nhói bên dưới như có gì đang chọc vào. Nàng ngoái đầu nhìn thấy Trương Quân Bảo đã thọt ngón tay vào lỗ thịt của mình một cách hồn nhiên. Nàng hơi nhăn mặt, nói:
– Úi… đệ đừng mạnh tay. Ta đau!
Nghe nàng nói, hắn giật mình rút vội ngón tay ra, lại nói:
– Vậy… đệ phải làm sao?
– Đệ tự suy nghĩ đi! – Nàng gắt.
Trương Quân Bảo tội nghiệp cứ ngẩn ngơ. Nhưng Quách Tương thì cứ dí dí xuân cung vô ngay miệng hắn. Hắn thông minh, lúc ấy mới chịu há miệng, dùng miệng mình bịt chặt lỗ xuân cung của nàng. Quách Tương thích thú vô cùng. Nàng vừa bú dương vật hắn, vừa được hắn hôn lên xuân cung mình. Mới đầu Trương Quân Bảo chẳng dám chạm vào, lúc sau chắc sợ không chắc ăn, hắn vòng tay lên giữ chặt mông nàng, miệng hôn chặt xuân cung. Nàng dạng chân thoải mái dí chỗ nhạy cảm của mình vô miệng hắn. Nàng lại nghe hắn rít:
– Tỷ ơi… hình như… có dịch thuỷ chảy ra…
– Khí huyết ta bị thất thoát đó! – Nàng rên rỉ.
– Vậy đệ lại phải làm sao? – Trương Quân Bảo hỏi.
– Đệ dùng lưỡi thọt sâu vào trong, liếm lấy nó vào miệng… đừng để chảy ra nhé! – Nàng dạy.
Trương Quân Bảo nghe lời răm rắp, lại dùng lưỡi liếm vào sâu. Tiếng rên của Quách Tương lớn dần, Trương Quân Bảo chăm chỉ liếm nhưng dâm thuỷ của nàng chảy mãi như suối. Lúc sau, nàng lại dạy hắn:
– Không được rồi… khí huyết ta ra nhiều quá. Đệ dùng ngón tay bịt vào đi đệ!
Trương Quân Bảo lại nghe. Hắn dùng ngón tay cho vào, lần này Quách Tương không thay đau nữa. Nàng dạy tiếp:
– Đệ đừng giữ chặt quá nhé. Ấn vào xong lại rút ra… cứ làm vậy liên tục.
Trương Quân Bảo không hiểu lắm, chỉ nghe theo thôi. Nhịp điệu của hắn và nàng lúc này đều gấp gáp hết. Nàng ngậm chặt đầu dương vật của hắn, tay chà miếng nơi thân thật mạnh mẽ. Hai hòn ngọc hành của Trương Quân Bảo săn thít lại. Hắn chịu đựng một hồi thì lát sau phải kẹp chặt hai đùi vào hai bên má nàng, hắn rít mạnh:
– Đệ… đệ chịu không nổi nữa tỷ ơi… đệ lại xuất dương khí đây! Ư… ư…
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42