Thần Điêu Hiệp Lữ – Hồi thứ 24 “Ý Loạn Tình Mê”
Tiểu Long Nữ dắt con ngựa hãn huyết đi loạn một hồi trong hoang cốc, nghĩ đi ngẫm lại, không biết nên làm thế nào. Nàng đã hơn hai mươi tuổi, nhưng cả đời sống trong tòa cổ mộ, không hiểu gì về thế sự, kiến thức chẳng khác một hài đồng hồn nhiên ngây thơ, nàng nghĩ:
“Quá nhi đã định thân với Quách cô nương, tất nhiên sẽ không thể lấy ta. Thảo nào vợ chồng Quách đại hiệp nhất quyết không cho Quá nhi kết thân với ta. Quá nhi sở dĩ trước nay không nói cho ta biết, là vì chàng sợ ta đau lòng. Ôi, chàng đối với ta thật là tốt!”
Lại nghĩ:
“Quá nhi chần chừ, không chịu hạ sát Quách đại hiệp để báo thù cho cha, ban đầu ta không hiểu chút gì, thì ra hoàn toàn là vì Quách cô nương, như vậy xem chừng tình nghĩa của chàng với Quách cô nương cũng rất sâu nặng. Nếu bây giờ ta mang ngựa tới cho chàng, chàng lại nghĩ đến lòng tốt của ta, mai sau lại thay đổi hôn sự với Quách cô nương thì phiền. Thôi thì ta một mình trở về tòa cổ mộ, thế gian này chỉ khiến ta tâm loạn ý phiền mà thôi.”
Nghĩ một hồi, ý niệm đã quyết, tuy lòng đau như cắt, nhưng nghĩ việc cứu mạng Dương Quá là hệ trọng, bèn gấp trở vào thành Tương Dương, nhờ Chu Tử Liễu mang con ngựa hãn huyết đến hoang cốc cho Dương Quá. Lúc ấy trong thành Tương Dương thích khách đã bỏ đi xa, Quách Tĩnh, Hoàng Dung chưa khỏe lại, tình thế rối rắm. Chu Tử Liễu văn võ toàn tài, đồng tâm hiệp lực với Lỗ Hữu Cước gánh vác trọng trách giữ thành. Giữa lúc ấy, Tiểu Long Nữ dắt con ngựa quý tới, nhờ Chu Tử Liễu mang đi trao cho Dương Quá, nói Dương Quá phải lập tức đi Tuyệt Tình cốc, mang đứa bé sơ sinh đi đổi lấy linh đan giải độc, khiến Chu Tử Liễu nghe mà chẳng hiểu gì hết. Chu Tử Liễu hỏi vài câu cho rõ, Tiểu Long Nữ tâm thần phiền loạn, không muốn nhiều lời, chỉ bảo hãy đi mau cho, chậm khắc nào, tính mạng Dương Quá thêm nguy hiểm khắc ấy.
Lúc ấy Quách Phù đang ở bên cạnh Chu Tử Liễu, song Tiểu Long Nữ cũng chẳng ngại ngần, nàng nghĩ: “Mang muội muội đi Tuyệt Tình cốc vài hôm cũng không sao, chẳng qua để cứu mạng vị hôn phu của cô nương, cô nương tất nhiên cũng ưng thuận.” Tiểu Long Nữ nhắc đến tên Dương Quá, không khỏi bi thương, lời chưa nói hết, lệ đã lăn dài, bèn chạy về phòng, gục xuống gối mà khóc to lên.
Chu Tử Liễu không biết gì đầu đuôi, nghe mấy câu nói không đầu không đũa của Tiểu Long Nữ, không hiểu nàng nói gì, nhưng nghe câu “hãy đi mau cho, chậm khắc nào, tính mạng Dương Quá thêm nguy hiểm khắc ấy,” nghĩ phải đến. Hoang cốc một chuyến đã, tới đó sẽ liệu. Chu Tử Liễu quyết định ra khỏi thành, ngó tới con ngựa hãn huyết, đã không thấy đâu, hỏi một thân binh, người ấy bảo Quách cô nương đã dắt đi, tìm Quách Phù không được, Chu Tử Liễu thở dài, nghĩ các cô nương thật khó hiểu. Lo cho sự an nguy của Dương Quá, Chu Tử Liễu chọn mấy đệ tử Cái Bang, cùng họ phi ngựa tới hoang cốc theo lời mô tả của Tiểu Long Nữ, thấy Dương Quá với huynh đệ họ Võ nằm ngất dưới đất, Võ Tam Thông thì đang vận khí giải huyệt, nhớ câu “chậm khắc nào, tính mạng Dương Quá thêm nguy hiểm khắc ấy” quả không sai, vội cấp cứu chở về thành Tương Dương, vừa may có vị sư thúc từ nước Thiên Trúc sang, liền nhờ sư thúc cứu chữa.
Tiểu Long Nữ nằm khóc một hồi, càng nghĩ càng đau lòng, nước mắt không kìm lại được. Nàng khóc đã ướt đầm cả vạt áo, nàng đưa tay lấy khăn ở thắt lưng để lau nước mắt, thì chạm vào thanh kiếm Thục nữ, nghĩ: “Ta trao thanh kiếm này cho Quách cô nương, cho họ thành đôi, cũng là một việc tốt đẹp.” Nàng si ái Dương Quá, bất cứ việc gì có ích cho chàng, nàng đều sẵn lòng làm, thế là ngồi dậy, cũng chẳng lau nước mắt, đi tìm Quách Phù.
Lúc này đã nửa đêm, Quách Phù đã ngủ, Tiểu Long Nữ không chờ người vào báo, mở cửa sổ, nhảy vào phòng, gọi Quách Phù dậy, nói:
– Hai người vốn là một cặp đẹp đôi…
Đúng như Quách Phù sau đó thuật lại với Dương Quá. Rồi Tiểu Long Nữ trao thanh kiếm Thục nữ cho Quách Phù, quay đầu đi luôn. Quách Phù chưa hiểu gì, hỏi:
– Long cô nương bảo sao cơ?
Tiểu Long Nữ không đáp, nhảy ra cửa sổ. Quách Phù ngó đầu ra, gọi:
– Long cô nương, mau quay lại đây!
Song Tiểu Long Nữ cứ cắm đầu mà đi, không buồn ngoảnh lại.
Tiểu Long Nữ cúi đầu bước tới hoa viên, một bụi hoa hồng lớn tỏa hương thơm thơm, nàng nhớ hồi ở chân núi Chung Nam, cùng với Dương Quá luyện “Ngọc nữ tâm kinh” bên bụi hoa, hôm nay sư đồ hai người có muốn ở bên nhau, đã không còn dịp nữa. Nàng đang ngẩn ngơ, bỗng nghe từ ngôi nhà mé trái vọng tới tiếng nói:
– Sư đệ cứ mở miệng lại nhắc đến Tiểu Long Nữ, thử một ngày không nhắc đến nàng ta có được hay không?
Tiểu Long Nữ kinh ngạc: “ai mà lại luôn miệng nhắc tên ta vậy?” Bèn dỏng tai nghe, giọng thứ hai nói:
– Đây là phủ của người ta, sư huynh nói nhỏ chứ, lỡ người ta nghe thấy, còn gì là thanh danh phái Toàn Chân chúng ta?
Người thứ nhất nói:
– Sư đệ còn nghĩ đến thanh danh phái Toàn Chân chúng ta ư? Thế cái đêm nọ ở núi Chung Nam, cái khoái lạc mê hồn… ha ha.
Tiếng nói dừng ở đó, tiếp theo là tiếng cười giễu cợt.
Tiểu Long Nữ kinh hãi, sinh nghi: “Chẳng lẽ cái đêm Quá nhi ân ái với mình, hai gã đạo sĩ kia đã nhìn thấy?” Nghe giọng nói của hai người, nàng đã biết đó là Doãn Chí Bình và Triệu Chí Kính, nàng bèn rón rén tới bên cửa sổ phòng họ mà nghe. Lúc này hai đạo sĩ nói nhỏ, nhưng khoảng cách giữa họ với nàng rất gần, thành thử nàng nghe rõ từng lời.
Doãn Chí Bình có vẻ giận dỗi, nói:
– Triệu sư huynh, sư huynh cứ không ngừng hành hạ đệ, rốt cuộc là để làm gì?
Triệu Chí Kính nói:
– Sư đệ thừa biết rồi.
Doãn Chí Bình nói:
– Sư huynh muốn đệ làm gì, đệ đều đáp ứng, đệ chỉ xin sư huynh đừng nhắc tới chuyện đó nữa, vậy mà sư huynh càng lúc càng làm già. Có phải sư huynh muốn đệ phải chết trước mặt sư huynh hay chăng?
Triệu Chí Kính cười khẩy, nói:
– Ta cũng không biết, ta chỉ không nhịn được, cứ phải nhắc đến mới xong.
Doãn Chí Bình đột nhiên lên cao giọng:
– Sư huynh tưởng đệ không biết chăng. Sư huynh ghen tức, không có được thời khắc thần tiên như đệ được hưởng chứ gì?
Câu này nghe rất lạ, Triệu Chí Kính không trả lời, chỉ cười khẩy.
Lát sau, Doãn Chí Bình nói:
– Đúng thế, đêm ấy cô nương ta bị âu Dương Phong điểm huyệt không cựa quậy được bên bụi hoa hồng, cho nên đệ mới được ân ái với nàng như sở nguyện. Phải rồi, đệ không nói thì sư huynh cũng chẳng thể biết, đúng thế không? Đệ kể cho sư huynh biết, thế là sư huynh cứ không ngừng gây khó dễ với đệ, hành hạ đệ… Nhưng đệ cũng không hối hận, không hối hận chút nào đâu.
Càng về cuối, giọng nói của y càng ôn tồn nhẹ nhàng. Tiểu Long Nữ nghe mấy câu ấy thì lòng trĩu nặng, tai như ù đi: “Không lẽ là hắn, chứ không phải Quá nhi tâm ái của ta? Không, không phải hắn, quyết không phải hắn, hắn bịa ra, phải là Quá nhi.”
Lại nghe Triệu Chí Kính nói, giọng lạnh lùng:
– Phải rồi, sư đệ không hối hận chút nào. Sư đệ cũng không định kể cho ta biết, nhưng trong bụng sướng quá, không kể ra thì không chịu được. Được, ta sẽ ngày ngày nhắc nhở sư đệ việc ấy, nhưng tại sao sư đệ lại sợ nghe kia chứ?
Đột nhiên nghe mấy tiếng bình bình, đó là Doãn Chí Bình đập đầu vào tường, nói:
– Sư huynh nói đúng, có nói cho cả thiên hạ cùng biết, đệ cũng chẳng sợ… Không, không, Triệu sư huynh, sư huynh bảo gì đệ cũng đáp ứng, chỉ xin đừng nhắc chuyện ấy nữa.
Tiểu Long Nữ trong một đêm nghe thấy hai chuyện lớn làm tan nát cõi lòng, nàng mơ hồ đứng ngoài song, tuy nghe hai đạo sĩ trong phòng nói chuyện tiếp nhưng nàng không còn hiểu ý họ nữa.
Lại nghe Triệu Chí Kính cười khẩy, nói:
– Chúng ta là người tu đạo, nếu rơi vào ma chướng, thì phải dùng định lực vô thượng mà chống lại. Ta sở dĩ luôn nhắc đến Tiểu Long Nữ là cốt cho sư đệ nghe mãi đâm chán ghét nàng ta, là có ý giúp sư đệ tu luyện.
Doãn Chí Bình nói nhỏ:
– Nàng là tiên nữ hóa thân, đệ làm sao có thể ghét nàng kia chứ?
Đột nhiên cao giọng, nói:
– Thôi, sư huynh đừng giả bộ tử tế nữa, tâm địa độc ác của sư huynh, chẳng lẽ đệ không biết? Sư huynh một là ghen tức với đệ, hai là căm hận Dương Quá, muốn làm toáng chuyện này ra, để làm cho sư đồ hai người ấy di hận suốt dời.
Tiểu Long Nữ nghe hai chữ “Dương Quá,” thì giật mình, lẩm bẩm “Dương Quá, Dương Quá” bất giác cảm thấy một sự âu yếm lạ thường, chỉ mong hai đạo sĩ kia cứ nói tiếp về chàng, chỉ cần nghe người khác nhắc đến tên chàng, nàng đã rất sung sướng.
Triệu Chí Kính cũng cao giọng, bực bội nói:
– Ta không làm cho tên tiểu tử ấy bị một phen đau khổ, thì khó mà trút bớt nỗi tức giận…
Doãn Chí Bình nói:
– Có điều là Dương Quá võ công quá mạnh, hai chúng ta không phải là đối thủ của hắn…
Triệu Chí Kính nói:
– Cũng không hẳn thế. Võ công bàng môn tả đạo của hắn thì đâu có gì đáng nói? Võ công Huyền môn của phái Toàn Chân ta là võ thuật chính tông trong thiên hạ, sợ gì tên tiểu tử ấy.
Nói đến đây, bất chợt hắn trầm giọng:
– Thực ra… ta cũng đã trả được thù với tên tiểu tử ấy rồi… chỉ là… hiện giờ chắc hắn không biết mà thôi… nếu hắn hay được những gì ta làm…
Doãn Chí Bình cười nhạt, nói:
– Điều sư huynh nói, liệu có thật không?
Thấy Doãn Chí Bình có vẻ kinh khi mình, Triệu Chí Kính cao hứng nói:
– Đến hôm nay, ta cũng không ngại nói cho sư đệ biết thêm sự tình. Ngày trước, khi đệ rình mò Tiểu Long Nữ và Dương Quá, ta cũng có đi theo. Không cần đệ thú nhận, những gì đệ làm đêm hôm ấy với Tiểu Long Nữ, ta đều thấy rõ mồn một.
Doãn Chí Bình nghe đến đấy chợt quắc mắt lên, hỏi:
– Huynh nói thật chứ?
Triệu Chí Kính gật đầu với vẻ sung sướng. Hắn thong thả nói tiếp khi Doãn Chí Bình chăm chú lắng nghe, không còn tỏ vẻ kinh khi hắn nữa.
– Cái tên chết nhát nhà ngươi. Sau khi ái ân với Tiểu Long Nữ xong chắc là sợ hãi lắm nên mới vội vã bỏ đi trong khi cô nương ta xiêm y còn vương vãi khắp nơi, thân thể lõa lồ.
Doãn Chí Bình tỏ ra tức giận, hỏi gằn:
– Huynh… Huynh đã làm gì Long Cô Nương?
Triệu Chí Kính xoay mình, cười khẩy nói:
– Còn làm gì nữa… bộ ngươi tưởng chỉ có mình ngươi là biết thương hoa tiếc ngọc thôi sao. Ta đây khá hơn ngươi nhiều. Sau khi hành sự xong… không hề để lại dấu vết.
Tiểu Long Nữ nghe cả hai nói đến đây thì lạnh xương sống. Nàng bất chợt nhớ lại mơ hồ trong đêm ấy đã thực sự hành lạc không chỉ một lần. Trước giờ nàng cứ tưởng là do Dương Quá đang độ tráng niên nên chỉ một lần là chưa thỏa mãn… nào ngờ đâu thực ra nàng lại bị hai tên đạo sĩ thúi Toàn Chân Giáo này thay nhau làm nhục. Nếu là lúc khác, chắc nàng đã xông vào phòng, cho mỗi đạo sĩ một nhát kiếm hết đời, nhưng lúc này nàng đột nhiên nàng chỉ cảm thấy toàn thân bải hoải vô lực, tứ chi khó cử động.
Doãn Chí Bình nhiều lần bị Triệu Chí Kính bức ép đều nhẫn nhục, nhưng đến lúc này khi biết ra hắn đã cả gan động chạm tới người ngọc của mình thì không nhịn được nữa, quát:
– Triệu Chí Kính… ngươi là kẻ tiểu nhân.
Đoạn, hắn nổi giận, rút kiếm đâm sư huynh mình. Triệu Chí Kính chỉ cười khẩy, nói:
– Giỏi, hôm nay ngươi lại dám động thủ với ta sao?
Hắn liền rút kiếm đánh trả. Cả hai sấn tới, mũi kiếm rung rung. Võ công của Doãn Chí Bình với Triệu Chí Kính không thua kém gì nhau. Hai người sở học chiêu số hoàn toàn giống nhau, động thủ khó phân cao thấp, nhưng Doãn Chí Bình uất ức đã lâu, lúc này liều chết với sư huynh, trong khi Triệu Chí Kính có mưu đồ khác, không muốn lấy mạng y, bởi vậy sau vài chục chiêu, Triệu Chí Kính đã bị dồn vào một góc phòng, lâm thế hạ phong.
Triệu, Doãn hai đạo sĩ đánh nhau bên trong, mãi một lúc sau mới nhận ra có người đang đứng ngoài song, bèn ngừng đấu, cùng hỏi to:
– ai đó?
Tiểu Long Nữ chậm rãi đáp:
– Là ta đây.
Doãn Chí Bình toàn thân run rẩy, hỏi:
– Ta là ai?
Tiểu Long Nữ nói:
– Tiểu Long Nữ!
Ba tiếng ấy vừa nói ra, không riêng Doãn Chí Bình, mà cả Triệu Chí Kính cũng như rơi xuống hố băng. Tại anh hùng đại yến ở ải Đại Thắng, chỉ một chưởng của nàng chắn trước ngực, Triệu Chí Kính đã bị trọng thương, phải tĩnh dưỡng nhiều ngày, động thủ với nàng, quả thật thất bại là cái chắc. Lão không thể ngờ Tiểu Long Nữ cũng có mặt ở thành Tương Dương, những lời vừa rồi, tám chín phần đã bị nàng nghe thấy, nhất thời hồn xiêu phách lạc.
Riêng Doãn Chí Bình tâm trạng dị thường, lại không nghĩ đến việc bỏ trốn. Y giơ tay mở cửa sổ, thấy cạnh bụi hoa có một bạch y thiếu nữ lẳng lặng đứng đó, chính là người mà y ngày đêm tưởng nhớ, là Tiểu Long Nữ diễm lệ vô song trên thế gian!
Doãn Chí Bình ngây ngất hỏi:
– Là cô nương đó ư?
Tiểu Long Nữ đáp:
– Phải, là ta, những lời các người vừa nói đều là thật cả ư?
Doãn Chí Bình ngại ngần gật đầu:
– Những gì ta nói đều là thật! Cô nương… cô nương cứ việc giết ta đi!
Đoạn xoay ngược chuôi kiếm, chìa ra ngoài cửa sổ. Tiểu Long Nữ mắt có dị quang, lòng buồn khổ vô hạn, bi phẫn cùng cực, chỉ nghĩ dù có giết một ngàn người, một vạn người, nàng cũng không còn là một cô nương trong trắng, vĩnh viễn không còn có thể thâm ái Dương Quá…
Triệu Chí Kính nhận ra cơ hội, biết nữ nhân này thần trí thất thường, e rằng đã phát điên, bây giờ chưa chạy đi còn chờ lúc nào? Lão kéo tay Doãn Chí Bình, cười, nói:
– Mau chạy đi thôi, nàng ta tha không giết sư đệ đó!
Đoạn chạy ra cửa. Doãn Chí Bình đã không còn hồn vía gì, bị kéo tay, liền chạy theo.
Hai tên đạo sĩ bỏ đi rồi mà Tiểu Long Nữ vẫn còn đứng đó như người mất hồn. Lòng nàng không nguôi hồi tưởng lại đoạn quá khứ ấy. Đêm hôm ấy, sau khi chia tay Dương Quá vì giận dỗi, nàng đã bỏ về Cổ Mộ. Tuy nhiên lòng nàng không còn an tịnh như xưa nữa. Như trước đây đã từng thổ lộ với Dương Quá tại Đại Hội Võ Lâm, thực tình là nàng rất thương nhớ đến chàng. Nhưng phần nữa, điều này là điều thầm kín, Tiểu Long Nữ đã dấu tận tâm cang chứ chưa bao giờ nói với chàng. Thời điểm ấy, thực ra khi ở một mình trong Cổ Mộ, nàng hay mơ tưởng về lúc Dương Quá đã bịt mặt và ân ái với nàng. Trong tim của Tiểu Long Nữ chỉ mỗi hình ảnh của Dương Quá chứ không mảy may nghi ngờ gì khác cả.
Tiểu Long Nữ dù võ công cao cường, nhưng tâm hồn ngây thơ như tờ giấy trắng. Đã không biết đến mùi nhục dục thì thôi, đằng này biết chút đỉnh rồi mới biết thế nào là đê mê rồi mà giờ lại không được đáp ứng nữa khiến nàng như người mất hồn. Nàng như không tự làm chủ được, nhiều lúc nơi xuân cung của nàng cứ ẩm ướt. Người nàng nóng ran, hai bầu nhũ hoa cứ căng cứng như hai cái nhọt, thấy người rạo rực khó chịu vô cùng. Từ lúc ấy nàng mới có thói quen dùng lấy hai ngón tay đút và ấn thật sâu vào cửa mình để cho dâm thuỷ tuôn trào ra, mang lại những cảm giác dễ chịu khoan khoái. Những cảm xúc ấy, cộng thêm nỗi nhớ nhung Dương Quá mới khiến cho nàng quyết định rời khỏi Cổ Mộ để đi tìm tình lang của mình.
Thẫn thờ nghĩ đến những chuyện xưa đột nhiên Tiểu Long Nữ không tự chủ được mà cứ lấy tay xoa xoa nơi hai bầu nhũ hoa của mình. Lúc nàng nghe Triệu Chí Kính thú nhận chuyện dâm dật mà hắn làm, nàng chỉ có chút tức giận thoáng qua thôi, và lạ thay còn lại là những cảm xúc kỳ lạ lắm. Bên dưới xuân cung của nàng, dâm thuỷ đã ra nhiều làm ướt bết hết đám lông đen tuyền. Tiểu Long Nữ đứng một hồi chợt thấy đám người Cái Bang bắt đầu đến thì nàng mới lặng lẽ rời đi, nhắm hướng hai tên đạo sĩ vừa chạy và đuổi theo.
Triệu Chí Kính lúc này thi triển khinh công, chạy gấp. Doãn Chí Bình ban đầu được sư huynh kéo đi, sau mấy trượng cũng tự thi triển khinh công. Hai người đầu sư học nghệ còn trước cả Quách Tĩnh, chỉ giây lát đã chạy tới bên cửa đông của thành Tương Dương. Bên cổng thành có hơn mười đệ tử Cái Bang đang cùng quan binh tuần tiễu. Người đứng đầu đám đệ tử Cái Bang nhận ra Triệu Chí Kính và Doãn Chí Bình, biết hai người là cao thủ phái Toàn Chân, xét về địa vị còn là sư huynh của Quách Tĩnh, nghe Triệu Chí Kính nói có việc gấp cần ra khỏi thành, may là lúc này bên ngoài hoàn toàn không có quân địch, họ bèn hạ lệnh mở cổng. Cổng vừa mở đủ cho một người qua, Triệu, Doãn, hai người đã chạy ngay ra. Cổng thành định đóng lại, thì một bóng trắng đã vút ra theo. Người đứng đầu đám đệ tử Cái Bang lên mặt thành nhìn ra, nhưng lúc này trời vẫn chưa sáng, ngoài mấy trượng không nhìn rõ là ai cả, hỏi mấy người ở bên cạnh, họ cũng không thấy phái Toàn Chân, người này nghĩ rằng mình bị hoa mắt sau mấy ngày canh gác vất vả.
Triệu, Doãn, hai người không dừng bước, chạy mấy dặm mới đi chậm lại. Triệu Chí Kính dùng tay áo lau mồ hôi trán, nói:
– May quá, hú vía!
Doãn Chí Bình vẫn còn hậm hực, vừa định nói gì với hắn thì cả hai nhìn lại phía sau. Người nào người nấy hai gối chợt mềm nhũn suýt ngã, thì ra cách chỗ cả hai chừng mươi trượng, lúc này chính là Tiểu Long Nữ. Triệu Chí Kính hoảng sợ buột miệng kêu “ối,” hắn cứ ngỡ đã bỏ nàng lại trong thành, nào ngờ nàng bám theo sau, vậy mà hắn không hề nghe thấy tiếng chân nàng. Thế là hắn lại kéo Doãn Chí Bình cắm đầu chạy. Chạy hơn mười trượng, ngoảnh lại, hắn thấy Tiểu Long Nữ vẫn bám theo như cũ, nhưng bây giờ đã ở gần hơn, chỉ cách ba, bốn trượng. Triệu Chí Kính lục thần vô chủ, lại chạy, song hắn không dám ngó lại phía sau, vì mỗi lần ngó lại chỉ càng thêm sợ, hai chân dần dần vô lực, hắn nói:
– Doãn sư đệ, lúc này nàng ta muốn giết hai ta thật dễ như trở bàn tay, chắc có mưu đồ gì.
Doãn Chí Bình ngạc nhiên, nói:
– Mưu đồ gì kia chứ?
Triệu Chí Kính nói:
– Ta nhất thời cũng không biết nữa.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42