Những ngày tiếp theo, mỗi ngày đều có người đến tiêm thuốc dinh dưỡng cho tôi, chỉ có lúc tôi đi vệ sinh mới được cởi trói, nhưng lúc đi vệ sinh cũng có người canh chừng, hoàn toàn không cho tôi bất kỳ cơ hội nào để tự sát.
Kỳ thật Tiểu Đao đã nói cho tôi biết hai ngày sau Lãnh Băng Sương sẽ gặp tôi, tạm thời tôi buông tha ý niệm tự sát trong đầu, nếu như không hiểu tất cả sự tình, có chết tôi cũng không nhắm mắt.
Thời gian hai ngày này thật khó khăn, về cơ bản tôi sống qua ngày, bởi vì miệng bị nhét vải, cảm thấy lưỡi đã tê dại, không biết mình còn có thể nói chuyện được không.
Vào ngày cuối cùng, bởi vì quá mệt, cuối cùng tôi không nhịn được mà ngủ thiếp đi. Tôi không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ cảm thấy một bàn tay vuốt ve mặt của tôi, cảm giác lạnh giống như bàn tay của Lãnh Băng Sương, đây là mơ hay thực tế? Cái cảm giác lành lạnh này khiến cho tôi dần dần tỉnh dậy…
“Anh đã tỉnh…” Khi tôi mở mắt ra, tôi thấy một người phụ nữ nói với giọng khàn khàn.
Bởi vì trong căn phòng tối tăm, tinh thần của tôi gần như sụp đổ, khi nghe những lời này, ý thức của tôi từ từ trở nên rõ ràng, những gì nhìn thấy trước mắt lại làm cho tôi nghĩ rằng mình vẫn còn ở trong mộng. Tôi thấy một người phụ nữ ngồi cạnh giường tôi, lúc này tôi vẫn bị trói ở trên giường, nhưng miếng vải trắng trong miệng tôi đã được tháo ra.
Người phụ nữ này mặc đồ trắng, trên đầu lại đội một cái mũ gạc màu trắng cổ xưa, giống như một nữ hiệp sĩ thời xưa, hoàn toàn không nhìn thấy mặt, có thể nhìn dáng người của cô ấy rất mảnh khảnh và gầy gò, nhưng không mất đi những đường cong đầy đặn. Tuy không thấy được khuôn mặt nhưng dưới lớp khăn trắng của cái mũ gạc nhất định phải có một khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, ít nhất ở trên TV đều diễn như vậy.
“Ngươi…” Lúc này tôi mới cử động được cái lưỡi đã tê dại, nói ra thanh âm khàn khàn, tôi lắc lắc đầu, xác định không phải là mơ, cô ta là Lãnh Băng Sương? Tại sao lại đội mũ gạc? Nếu không phải Lãnh Băng Sương rốt cuộc người này là ai?
“Bây giờ em không thể nói quá nhiều với anh, chỉ có thể nói hết thảy chuyện này quá phức tạp, có một số việc không như anh tưởng tượng, em đem anh tới đây là để bảo vệ anh, chờ bên ngoài hết thảy bình ổn lại, tự nhiên em sẽ thả anh.” Người phụ nữ kia trầm mặc trong chốc lát, nói ra một đoạn, nói rất chậm, quan trọng nhất là thanh âm hoàn toàn không ổn chút nào, đây là một thanh âm khàn khàn nam tính, hơn nữa mang theo giọng máy móc, rõ ràng là cô mang theo máy biến âm, làm cho tôi hoàn toàn không nghe được giọng nói chân thật của cô.
“Lãnh Băng Sương, cô là Lãnh Băng Sương? Nếu vậy tại sao cô phải quản thúc tôi? Tại sao không trực tiếp nói với tôi? Nếu nói thẳng với tôi, tôi cũng có thể nghe cô. Nếu cô là Lãnh Băng Sương, tại sao lại che mặt và giọng nói?” Rốt cục tôi có thể nói chuyện tự nhiên, không khỏi hỏi ra những vấn đề này, lúc đầu tôi còn nghĩ tất cả là do Lãnh Băng Sương gây ra, sau khi nhìn nữ nhân này tôi sinh ra nghi hoặc, bởi vì cô không cần phải che mặt ở trước mặt tôi, chẳng lẽ…
“Chẳng lẽ cô có mục đích khác? Hay là cô đã làm chuyện có lỗi với tôi, không có mặt mũi gặp tôi? Kẻ chủ mưu sau lưng là cô, đúng không? Tôi muốn gặp Khả Hân, tôi muốn điều tra rõ ràng tất cả những chuyện này, giấy không gói được lửa, cho nên cô giam lỏng tôi?” Nói đến đây, tôi không khỏi kích động lên, cô ấy vừa mới nói chờ chuyện bên ngoài ổn lại, chẳng lẽ trong thời gian tôi bị bắt, bên ngoài đã xảy ra chuyện lớn rồi sao? Vì tôi hay vì điều gì khác?
“Cô không phải Lãnh Băng Sương, cô là ai? Trong ấn tượng của tôi, tôi chưa từng có quan hệ với nữ nhân có quyền thế như cô, chẳng lẽ trước đây tôi làm phóng viên đã đắc tội với cô hoặc người nhà của cô sao? Khi còn làm phóng viên, tuy không thể nói là chính trực, nhưng vì nghiệp, có đắc tội không ít người, cho dù có muốn giết tôi, ít nhất cũng cho tôi chết rõ ràng chứ…” Trước kia khi còn làm phóng viên, tôi đã đăng rất nhiều tin xấu, tự nhiên đắc tội không ít quan viên quyền quý, bất quá bây giờ là xã hội pháp chế, nên vẫn bình an vô sự, nếu như không phải Lãnh Băng Sương, tôi thật sự không nghĩ ra ai muốn hại tôi như vậy, hơn nữa còn có năng lực lớn như vậy.
“Em không biết phải trả lời anh như thế nào với những gì anh hỏi, anh chỉ cần biết rằng em để anh ở đây để bảo vệ anh… em không có ác ý đối với anh. Em không thể nói những thứ khác, anh ở chỗ này yên tâm đi, bên ngoài đang náo loạn lật trời, cũng không còn mấy ngày nữa, em muốn sớm diệt trừ…” Người phụ nữ này nói vài câu, còn thở dài. Bởi vì tôi không nhìn thấy biểu tình của cô, tôi hoàn toàn không biết cô nói thật hay giả.
“Nhốt anh ở chỗ này cũng là bất đắc dĩ, bởi vì người muốn giết anh rất có thế lực. Ngay cả TV cũng không cho anh xem, tóm lại em muốn giảm thiểu nguy cơ xuống đến mức thấp nhất, loại trừ khả năng anh bị phát hiện, đợi đến khi gió êm sóng lặng, anh sẽ được tự do, hơn nữa sau này cũng sẽ không có những chuyện phiền lòng này nữa. Tuy rằng những chuyện này không phải em làm, nhưng em cũng không thoát khỏi quan hệ, có thể nói bởi vì em, anh mới trải qua nhiều thương tổn và biến cố như vậy. Anh yên tâm, em nhất định sẽ đền bù cho anh, tuy không thể vãn hồi những chuyện đã phát sinh, nhưng em sẽ làm cho địch nhân của anh vĩnh viễn biến mất, cho dù phải trả giá sinh mệnh của em…” Người phụ nữ này nói xong, liền đứng dậy đi tới cửa phòng.
Tôi vốn muốn gọi cô ấy lại, bởi vì những lời này nói không rõ ràng, chẳng những không giải thích được nghi hoặc trong lòng tôi, ngược lại còn làm cho tôi như như lạc vào sương mù. Cuối cùng tôi không gọi ra tiếng, bởi vì tôi đã phát hiện bước đi của người phụ nữ này không được bình thường, có hơi khập khiễng, tuy rằng cô cố che giấu, nhưng tôi cũng có thể đoán cô đang bị thương, hoặc là bị tàn tật, làm cho tôi nhất thời sững sờ, có lẽ vì lòng trắc ẩn của mình. Mãi cho đến khi cái bóng của cô biến mất, cửa phòng đóng lại, cái miệng hả lớn của tôi mới ngậm lại.
Người phụ nữ này là ai? Tôi hoàn toàn không biết, nhưng có một điểm tôi khẳng định, cô không phải là Lãnh Băng Sương, bởi vì cử chỉ cô nói chuyện, bao gồm cả tư thế ngồi v, v, đều không phù hợp với Lãnh Băng Sương, vậy tại sao Tiểu Đao nghe theo mệnh lệnh của cô ấy? Chẳng lẽ Tiểu Đao đã phản bội? Tôi nghĩ không ra.
Bây giờ tôi không thể làm gì được, sau khi người phụ nữ rời đi, một người đàn ông bước vào và bịt miệng tôi lại, để tôi không có cơ hội tự tử. Thời gian tiếp theo, tôi sống trong mê muội suốt, được bổ sung bằng chất dinh dưỡng, nằm trên giường ngẩn người suy nghĩ sự tình hoặc chìm vào giấc ngủ lơ mơ.
Tôi đã quên thời gian, chỉ có thể phán đoán số ngày qua số lần tiêm, trong khoảng thời gian này tôi đã nghĩ đến rất nhiều chuyện và nhớ lại rất nhiều thứ, tôi vẫn không có manh mối gì về người phụ nữ đó và kẻ đứng sau.
Lại qua năm ngày, tôi bị người đánh thức, bất quá lúc này không phải để tiêm cho tôi, cũng không phải để cho tôi đi WC, mà là nhấc tôi lên trực tiếp dùng dây thừng trói hai tay tôi ra sau lưng, miếng vải trong miệng cũng không lấy ra.
Cái này để làm gì? Nhìn bộ dáng bị trói, giống như là một tử tù trước khi bị hành quyết, hơn nữa tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã bị trùm một cái mũ đen lên đầu, không nhìn thấy gì nữa.
Lần thứ hai tôi lại bị người lôi đi, áo ngủ trên người còn chưa thay, hơn nữa lần này người lôi tôi đi, hoàn toàn không phải là đám người Tiểu Đao, có thể nói là tương đối thô bạo, chân tôi không có mang giày bị lết mơ hồ đau.
Tôi không biết mình bị kéo lê bao lâu, rồi lại bị đưa lên xe, xe nổ máy, tôi cũng không biết đi đâu, chỉ biết xe càng đi càng xa, xung quanh trở nên yên tĩnh hơn, ngay cả động cơ xe hơi và tiếng còi trong thành phố cũng không nghe, như thể đi đến vùng hoang dã.
Chẳng lẽ mình sắp bị đem ra xử tử sao? Tại sao mình lại có cái cảm giác này? Chuyện gì vậy? Chỉ là lúc này nội tâm tôi không có hãi sợ, chỉ hy vọng thời gian trôi qua nhanh hơn thôi…
… Bạn đang đọc truyện Nuôi sói trong nhà tại nguồn: http://truyensex68.com/nuoi-soi-trong-nha/
Sau một hồi lâu, rốt cục xe cũng dừng lại, tôi bị lôi ra khỏi xe. Lúc này tôi chân trần, dưới chân là đường đá, chẳng qua tôi không có cảm giác đau đớn, trong lòng tôi có một tâm tình quyết tuyệt.
Sau đó, tôi nghe tiếng cửa sắt mở ra, sau đó lại là một quãng đường rất dài, tôi cảm thấy mình đã đi một đoạn dài, hai người lôi tôi đi cũng rất dã man.
Một lúc lâu sau, tôi bị người ta ném xuống đất, sau đó mũ trùm được cởi ra, lúc này không có ánh sáng chói mắt như dự đoán, chỉ thấy bên trong rất u ám, hơn nữa rất ẩm ướt, tôi có cảm giác như mình đang ngồi trên sàng nhà, cái quần ngủ đã ướt nhẹp.
Tôi không khỏi nhìn hoàn cảnh xung quanh. Nơi này giống như một nhà xưởng bỏ hoang, hơn nữa đầy mùi ẩm mốc. Mắt tôi không khỏi nhìn đám người xung quanh, đều là những người mặc thường phục, trong tay họ đều cầm súng, hơn nữa còn là loại AK47 kiểu cũ. Trước kia làm phóng viên, tôi rất quan tâm đến tin tức quân sự, cho nên cũng học được không ít kiến thức về vũ khí.
Nhìn sắc mặt của những người này, có người da đen, có người da trắng, tất cả đều là người nước ngoài, chỉ có một số ít là người châu Á. Có khoảng 20 người tay cầm súng đứng đó, trên mặt không có chút biểu cảm nào, có thể thấy được những người này đều xuất thân quân nhân.
Họ là ai? Có phải Lãnh Băng Sương đã đưa tôi đến đây không? Hai chân của tôi vừa mới bị kéo lê đến chảy máu, lúc này tôi không cảm giác sợ hãi, chỉ nghi hoặc, tôi thật sự hy vọng mình không chết mù mờ, ít nhất cũng phải biết tại sao.
“Các người là ai? Muốn làm gì? Là nữ nhân kia bảo các ngươi mang ta tới đây?” Lúc này tôi nói với giọng khàn khàn. Chỉ là sau khi nghe tôi nói, những người này hoàn toàn không có đáp lại, chỉ lạnh lùng nhìn tôi.
Nơi tôi đang đứng hẳn là văn phòng của nhà xưởng bỏ hoang này, mặc dù tường bên trong đã đổ nát nhưng vẫn có một số vật dụng cần thiết cho cuộc sống, xem ra đã được thu dọn sạch sẽ.
Không lâu sau, cửa văn phòng này mở ra, một người đàn ông da đen bước vào, bộ dạng rất cao lớn, mặc âu phục đi giày da, tóc quăn đen được gội sạch sẽ, trên mặt đeo một cặp kính, có vẻ nho nhã và tao nhã, không thô lỗ như người da đen, thoạt nhìn giống như là một thương nhân Châu Phi hoặc là nhân viên ngoại giao của mấy quốc gia Châu Phi.
“Các ngươi ra ngoài đi!” Người da đen đi vào, nói với những người đó bằng tiếng Anh. Họ từ từ rời khỏi phòng, người cuối cùng rời đi còn đóng cửa lại.
“Xin chào, Từ tiên sinh…” Sau khi mọi người rời khỏi phòng, người da đen ngồi ở phía sau bàn làm việc chào tôi. Lần này hắn sử dụng tiếng Trung Quốc, chỉ có điều tương đối hơi ngượng nhưng tôi vẫn hiểu được, giọng điệu lịch sự, trên mặt vẫn mang theo nụ cười, mà lúc này tôi đang ngồi trên nền đất lạnh với hai tay bị trói sau lưng.
“Ông là ai? Chúng ta đã gặp nhau chưa? Tại sao ông lại đưa tôi đến đây?” Tôi nhìn người da đen này hỏi, bởi vì đã lâu không nói chuyện, giọng nói của tôi đã khàn khàn, không biết tại sao, tôi nhìn người da đen này, cảm thấy có chút quen, dường như đã từng gặp ở đâu đó.
Trước kia tôi từng làm phóng viên chiến trường, cũng từng gặp qua không ít người da đen, thậm chí từng phỏng vấn người đứng đầu tổ chức chiến trường ở nước ngoài, chẳng lẽ người này là thành viên của một tổ chức khủng bố nào đó sao? Tôi đã gặp hắn khi ở nước ngoài? Đúng là có khả năng này…
“Tôi là ai? Ha ha, ông không biết sao? Hừ, mặc dù ông không biết tôi, nhưng tôi biết ông, trong ảnh tôi đã thấy ông nhiều lần…” Người đàn ông da đen nói tiếng Trung Quốc vụn về, lấy từ trong túi áo vest ra một tấm hình nhăn nheo, tấm hình đó là tấm hình tôi chụp khi còn là phóng viên, là hình hồ sơ của tôi, cũng không tính là bí mật gì.
Nhìn tấm ảnh đã có chút lợt màu kia, có thể tưởng tượng tấm ảnh này đã được lấy ra xem không biết bao nhiêu lần.
“Ông là ai?” Lúc này trong lòng tôi chỉ có sự tò mò vô hạn, chẳng lẽ người này chính là người đứng sau màn? Hoặc là một trong những thuộc hạ của người đứng sau màn?
“Ông có biết không? Ông Từ, trong những năm qua, tôi đã mơ không biết bao nhiêu lần, mơ cái ngày chúng ta gặp nhau, trong đầu tôi luôn nghĩ đến những gì sẽ xảy ra sau khi chúng ta gặp nhau, ông có biết không? Để gặp ông thực sự không dễ dàng a, có thể nói là rất khó, lần này gặp được ông, tôi nên cảm ơn… con “đĩ” kia… người Trung Quốc các ngươi mắng nữ nhân thậm tệ nhất là hai chữ này đúng không? Đúng rồi, còn có từ “tiện nhân”, bất quá tôi cũng không hiểu được hai từ này thành phần nào nặng nhẹ hơn, bất quá trong phim truyền hình Trung Quốc của các ngươi, hai chữ tiện nhân này là tôi nghe nhiều nhất…” Người da đen kia hoàn toàn không trả lời câu hỏi của tôi, hắn vừa nói vừa xé nát tấm hình của tôi, trên mặt hắn mang theo nụ cười vô lại của người và súc vật.
Dựa vào kinh nghiệm phóng viên nhiều năm của tôi, đây là một người tâm cơ cực sâu, một người rất đáng sợ, không bao giờ biểu lộ cảm xúc thật trên mặt, từ hành vi xé ảnh của hắn có thể thấy được, hắn hận tôi đến cực điểm, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười.
Bất quá lúc này tôi lại có một nghi hoặc khác, tiện nhân trong miệng hắn là ai? Có phải là Lãnh Băng Sương? Hay là người phụ nữ mà tôi đã gặp với cái mũ gạc? Ai đã đưa tôi tới đây trước mặt hắn?
“Ngươi chính là người đứng sau màn? Tất cả những chuyện buồn trong gia đình ta là do ngươi làm PHẢI KHÔNG?” Nghe lời nói của người da đen này, hơn nữa với biểu tình của hắn, hơn nữa cùng với suy đoán về hành vi của hắn, trong lòng tôi không khỏi nghĩ đến một khả năng, lúc này tôi ngồi dưới đất rống lên, hô hấp đã dồn dập, loại cảm xúc đè nén lâu nay bùng nổ ra.
“Vậy ta có thể nghiêm túc nói cho ngươi biết, đúng vậy, ta chính là người hoạch định mọi chuyện, tất cả những gì ngươi trải qua đều là do ta làm, hài lòng chưa?” Sau khi người da đen nghe tôi gầm lên, hắn chỉ mỉm cười và nhìn tôi.
“Ngươi… TẠI SAO? Ta có xúc phạm ngươi ở đâu không?” Sau khi nghe người đàn ông đó nói, tôi kích động vặn vẹo cơ thể, cố gắng muốn thoát khỏi sợi dây thừng. Lúc này tôi muốn liều mạng với hắn. Mấy năm qua đã tích lũy những phẫn nộ, cuối cùng cũng tìm được sự thật, mọi thứ đều do nguồn gốc này.
“Đừng kích động, Từ tiên sinh, không cần dồn dập, chúng ta có rất nhiều thời gian, hơn nữa kế tiếp chúng ta còn rất nhiều chuyện cần nói, ngươi sẽ được thưởng thức một cảnh đẹp chưa từng thấy…” Nhìn thấy bộ dáng giãy giụa của tôi, người da đen kia không có hoảng loạn tí nào mà tiếp tục cười nói.
…”Ngươi có biết không? Đã hơn mười năm rồi, có thể nói ngày đêm ngươi ở trong tâm trí ta. Cả đời ta có thể nói là đã hưởng hết vinh hoa phú quý, muốn thứ gì cũng có thể đạt được, thứ không muốn, cho dù người khác đưa đến trước mặt ta, ta cũng không thèm, mà ngươi lại hết lần này tới lần khác lấy đi thứ mà ta coi trọng nhất đời ta! Lần đầu tiên có người phá vỡ điểm giới hạn của ta như thế, mà người này chính là ngươi. Con người ta có tật xấu, nếu như không mở được khúc mắc này, thì cả đời ta sẽ buồn bực, cho nên muốn cho lòng được hạnh phúc, cái gì ta cũng dám làm. Đương nhiên, ta có thể trực tiếp giết ngươi, nhưng ta không muốn, ta cũng có thể làm cho ngươi tàn phế, ta cũng không muốn, giết ngươi thì quá tiện nghi cho ngươi. Đối với cừu nhân của ta, ta muốn từ từ tra tấn, để cho ngươi thấy những thứ mình quý trọng nhất từng cái từng cái một biến mất, nhìn bộ dáng đau đớn không muốn sống của ngươi mới có thể làm cho lòng ta được thống khoái, làm cho nội tâm buồn bực của ta từ từ biến mất, đây là một quá trình chậm, cũng là quá trình để cho ta hưởng thụ…” Người da đen kia vừa nói vừa nhắm mắt lại, tựa hồ như đang hưởng thụ những gì đã xảy ra trước kia.
“Rốt cuộc ta đã đắc tội với ngươi cái gì, nói cho ta biết…” Nhìn thấy bộ dáng của hắn, lửa giận trong lòng tôi bùng phát đến cực điểm, tôi vừa giằng co vừa giận dữ quát, chẳng qua kế tiếp hắn cũng không trả lời câu hỏi của tôi.
“Đúng rồi, Từ tiên sinh, vì nghênh đón lần đầu tiên hai chúng ta gặp mặt, ta đã chuẩn bị cho ngươi một món quà gặp mặt, tin tưởng ngươi sẽ rất thích!” Sau khi người da đen nói xong, hai tay vỗ vỗ, phát ra tiếng “bóp bóp”.
Mà khi tiếng vỗ tay của hắn vừa dứt, cánh cửa phòng liền mở ra, sau đó có hai người kéo một nữ nhân đi vào. Nữ nhân kia tuy đầu tóc bù xù nhưng vẫn không che được dung nhan tuyệt mỹ. Sau khi nhìn thấy nữ nhân này, trong nháy mắt tôi sững người, thậm chí quên giãy giụa… “Khả Hân!”
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218