Giữa trưa triệu khai hội nghị đảng ủy, vậy mà tất cả lại đều thiên về một bên, toàn bộ đều ủng hộ trấn trưởng Miêu Cơ Kiền, phản đối bí thư Mã Ngọc Đình, về cả hai vấn đề sau khi thảo luận đều không có thông qua, chuyện này làm cho Mã Ngọc Đình bị tan vỡ không kịp đề phòng, nàng bị đả kích sâu nặng đang tại mặt của mọi người, mà suýt chút rơi nước mắt.
Đây là chuyện vô cùng nhục nhã, tại quan trường lăn lộn hơn mười năm, Mã Ngọc Đình, lại một lần chứng kiến nhân gian ấm lạnh, thế sự vô thường, giao kết giữa người với người thật là mỏng, việc đề nghị mua xe bị phủ định, Mã Ngọc Đình cũng không đến mức khó chịu, mấu chốt là tự mình muốn tiến cử Đường Thành, đề nghị hắn đi trong khu trung tâm quản lý thôn làm quản lý thư ký, cũng bị phủ định, hiện trường không một người nào tán thành, ngay cả Khổng Tự Cường đã trao đổi trước xong rồi, lão cũng bảo trì trầm mặc, không nói lời nào.
Càng làm cho Mã Ngọc Đình khó có thể tiếp nhận, Đường Thành lái xe cho bí thư, danh phận chính trị của hắn bây giờ sẽ là phó chủ nhiệm văn phòng ủy ban trấn, bài danh viết là phó chủ nhiệm thật đẹp, chức trách của hắn bây giờ thì Mã Ngọc Đình rõ ràng, chủ yếu là chịu trách nhiệm nhận phát báo chí, quét dọn hành lang, bao gồm cả bốn cái toa lét nhà vệ sinh theo đề nghị của Miêu Cơ Kiền, vậy mà cũng được đại bộ phận uỷ viên đảng uỷ đồng ý, Mã Ngọc Đình xanh mặt, tuyên bố tan họp…
Trở lại phòng làm việc của mình, nàng thật sự là nuốt không trôi cái khẩu khí này, liền đem Đường Thành gọi vào phòng làm việc của mình, hỏi Đường Thành:
– Trong tay của em còn giữ lại được bao nhiêu tiền vậy? Chúng ta đi lên thành phố chạy một chút quan hệ, chuyện lên làm thường ủy huyện ủy chị không cần nữa, chị sẽ tiếp tục làm bí thư Thành Quan trấn, để xem bọn họ đến lúc sẽ cúi người như thế nào với chị đây.
Đường Thành nói:
– Sau khi tại kế toán lĩnh tiền, còn dư lại cũng không nhiều lắm, còn lại có ba ngàn năm trăm.
Mã Ngọc Đình nói:
– Đường Thành, chị đây cũng là vì quá chủ quan về chuyện của em, chị muốn đem em đề bạt làm cán bộ tầng giữa, để rồi bước tiếp theo có chăn đệm để làm phó trấn trưởng, thế nhưng đề nghị của chị không có được thông qua, thật ra thì cũng không sao cả, nhưng em có biết Miêu Cơ Kiền muốn cho em làm làm cái việc gì không?
Đường Thành nói:
– Em không rõ ràng lắm.
Mã Ngọc Đình nói:
– Bọn họ muốn để cho em đi quét dọn nhà cầu vệ sinh.
– Cái gì?
Đường Thành quá sợ hãi, hỏi lại:
– Bọn họ muốn cho em đi dọn nhà cầu sao?
Mã Ngọc Đình nói:
– Đúng vậy, chờ đến lúc chị rời đi, em sẽ không còn làm tài xế, bọn họ an bài cho nm danh phận chính trị là phó chủ nhiệm văn phòng, chịu trách nhiệm quét dọn toa – lét trong ủy ban trấn.
Đường Thành khó thở rồi, đã muốn đi tìm Miêu Cơ Kiền lý luận hỏi cho ra lẽ, nhưng Mã Ngọc Đình ngăn hắn lại, nói:
– Được rồi, có thể lý luận hỏi cái gì nữa, ngay cả chị là bí thư đảng ủy cũng bất đắc dĩ không phản ứng được, thì em lại càng không được, nếu đã là đấu chính trị, thì phải thông qua thủ đoạn chính trị mà giải quyết. Em theo chị đi lên thành phố, chị tranh thủ với lãnh đạo tiếp tục vẫn giữ lại làm bí thư đảng ủy, thì âm mưu của bọn họ liền sẽ bị thất bại.
Cuộc tranh giành này buộc Đường Thành phải tham gia vào, vì không để bản thân mình trở thành công nhân vệ sinh quét dọn nhà cầu, hắn vội vàng ủng hộ Mã Ngọc Đình:
– Mã bí thư, chị yên tâm, tiền thì em có, chỉ cần chị tính toán, chuyện tiền bạc, để em giải quyết.
Mã Ngọc Đình nói:
– Vậy thì được rồi, chúng ta lập tức đi…
Mã Ngọc Đình vừa cùng Đường Thành xuống lầu, thì phó bí thư Khổng Lệnh Kỳ liền đi, lão định giải thích cho Mã Ngọc Đình, thì bàn tay nàng chặn lại, nói:
– Ông không cần giải thích, tôi có thể hiểu được, bất quá, tôi nhắc ông một câu, chuyện này còn chưa định, còn phải xem kết quả cuối cùng.
Nói xong, Mã Ngọc Đình và Dường Thành, hai người trực tiếp đi lên thành phố Tần Bắc.
Xe đến nửa đường, Mã Ngọc Đình trong nội tâm cũng không có đáy, bất quá là vừa rồi bị kích thích xúc động, mới quyết định lên thành phố tìm kiếm trợ giúp. Bây giờ tỉnh táo lại, nàng lại không biết tìm ai cho tốt đây, cũng chỉ đành tìm đến tình nhân cũ, đó là chủ nhiệm tổ chức cán bộ thành phố Hạ Niên Phong rồi.
Gọi di động cho Hạ Niên Phong, thì được trả lời:
– Tôi đang họp trên tỉnh, tạm thời không thể quay về được.
Mã Ngọc Đình tại trong điện thoại năn nỉ với Hạ Niên Phong về tình huống, Hạ Niên Phong nói:
– Chuyện của cô giờ đã không dễ làm rồi, huyện ủy huyện Liễu Hà đã thông qua bằng văn bản chính thức, danh sách được đề cử đã định, được báo cáo đến phòng tổ chức cán bộ thành ủy, tôi đã cầm qua báo cáo cho Liễu bí thư rồi, bây giờ không tiện sửa lại đâu.
Nghe được Hạ Niên Phong nói như vậy, Mã Ngọc Đình trong tâm liền nguội lạnh hơn một nửa.
Thế nhưng trên con đường làm quan, chỉ cần có một khắc chưa có công bố, thì vẫn còn có hy vọng lật ngược thế cờ, Mã Ngọc Đình không muốn mình đơn giản buông tay. Nàng đột nhiên nghĩ đến một người, đó chính là chủ tịch thành phố Tần Mộ Thu đã từng cùng một chỗ ăn cơm…
Là chủ tịch thành phố Tần Bắc, nếu được Tần chủ tịch hỗ trợ, sự tình của Mã Ngọc Đình có thể lật bàn. Tại lần trước trên yến tiệc, Tần chủ tịch đối với Mã Ngọc Đình không tệ, còn gắp thức ăn cho Mã Ngọc Đình, còn đưa cho Mã Ngọc Đình số điện thoại, Mã Ngọc Đình vẫn còn giữ, hôm nay con đường làm quan gặp khốn rồi, chi bằng lớn mật nếm thử một lần, gọi điện thoại cho Tần Mộ Thu.
Mã Ngọc Đình tâm tình khẩn trương bấm số của Tần Mộ Thu, trước tự giới thiệu nói:
– Tần chủ tịch, em là Mã Ngọc Đình bí thư Thành Quan trấn, đoạn thời gian trước, em có cùng Tần chủ tịch ăn cơm đấy…
Tần chủ tịch đang ngồi trong phòng làm việc, nhìn điện thoại vang lên, cũng biết là người quen, liền tiếp thông, dĩ nhiên đó là một giọng oanh gáy của nữ nhân, điều này làm cho Tần Mộ Thu trong tâm khẽ động, vội hỏi:
– Ngọc Đình…
Mã Ngọc Đình liền lặp lại giới thiệu một chút.
Tần Mộ Thu đã nhớ, nói:
– À… tôi nhớ ra rồi, Mã Ngọc Đình, bí thư trấn Thành Quan, đúng không?
Mã Ngọc Đình kinh hỉ trả lời:
– Đúng vậy a, chào Tần chủ tịch…
Tần Mộ Thu hỏi:
– Cô gọi điện thoại cho tôi, vậy có chuyện gì sao?
Mã Ngọc Đình nói:
– Cũng không có phải chuyện đại sự gì, chỉ là muốn cùng lãnh đạo báo cáo tình huống công tác, em có chuyện không giải được trong công tác, muốn tìm chủ tịch trao đổi tư tưởng một chút, không biết chủ tịch có thời gian rảnh không?
Tần Mộ Thu suy nghĩ một chút, Mã Ngọc Đình có giọng nói cực ngọt, ôn nhu êm tai, tuy rằng bộ dáng Mã Ngọc Đình, thì Tần Mộ Thu đã không nhớ rõ, nhưng từ giọng nói mà tưởng tượng ra, nhất định đây là một người đàn bà xinh đẹp.
Tần Mộ Thu liền đáp ứng, nói:
– Vậy được rồi, giữa trưa nay ước định tại nhà hàng Túy Hiền đi, cô ở tại đó chờ tôi.
Mã Ngọc Đình mừng rỡ như điên, không thể ngờ được, mình đánh liều mời, vậy mà thật sự đã đánh động được chủ tịch thành phố…
Thật sự đúng là ánh sáng cuối đường hầm, con đường làm quan nếu có chủ tịch thành phố trợ giúp, tất cả mọi chuyện đều có khả năng.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107