Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 54

Một món nợ tình vương vấn có lẽ đã vô tình vay từ mấy ngàn kiếp trước hay sao mà giờ đây thằng Đại phải gồng mình ra để mà trả lại cho chủ nợ đó là chị Mến – chị họ bạn dì ruột, con gái đầu của dì Phận nhưng khác hẳn với những món nợ khác trên dương gian như nợ tiền, nợ đất, nợ sinh mạng…

Khi thực hiện sứ mệnh hoàn lại món nợ này, không những nó không hề cảm thấy khổ ải, tủi nhục chi cả mà trái lại tràn ngập những nỗi niềm sung sướng, khoan khoái, lạc thú nhất trên cõi đời trong cõi lòng nó.

Chị bằng tuổi chị Nam nghĩa là mới có hai mươi hai tuổi, một lứa tuổi thanh xuân tràn trề sức sống nhưng lại sớm mang nhiều nhọc nhằn, phiền muộn và tuy bố mẹ sống ở ngoài Côn Đảo nhưng từ năm lên tám, chị sống với gia đình bà nội ở Bà Rịa, chị học cũng giỏi như chị thằng Đại nhưng số phận chị lại không đậu được vào Đại học Bách khoa như chị hằng mong muốn, do vậy chị đành phải theo học Cao đẳng Công nghệ thông tin thành phố trong vòng ba năm ra trường.

Hiện chị đang làm việc tại Trung tâm máy tính Phú Thọ đã hơn một năm nay, đó cũng chính là quãng thời gian ký ức đánh dấu cho một mối tình khá vội vàng chóng vánh giữa chị cùng một anh nhân viên cùng đơn vị, tình yêu sôi nổi, bồng bột, nông nổi, dại khờ của tuổi trẻ khiến cho sau khi để lại cho chị một bào thai vô tội vạ thì anh chàng kia lập tức “quất ngựa truy phong”ra đi không một lời từ biệt.

Mặc cho bố mẹ mắng chửi, xỉ vả đủ điều nhưng chị vẫn âm thầm chịu đựng lén lút giữ lại kết quả của tình yêu sâu đậm giữa chị và người yêu – một bé gái xinh xắn, dễ thương hiện giờ đã vừa tròn thôi nôi, theo thời gian năm tháng trôi qua, vợ chồng dì Phận rồi cũng nguôi ngoai, không lên án bài xích chị như lúc đầu nữa cuối cùng đi đến chấp nhận đứa bé là cháu ngoại họ song ông trời vốn là cay nghiệt đối với những người có số phận kém may mắn như chị…

Lúc được mười tháng tuổi, một cơn sốt dữ dội đã ập đến tàn phá cuộc đời nhỏ nhoi của bé đó là lúc các bác sĩ tại Bệnh viện Chợ Rẫy chẩn đoán bé khối u trong não cần phải phẫu thuật gấp với chi phí khoảng 500.000.000 Đ, số tiền dành dụm của chị cộng với những gì bố mẹ cho kể những khoản mượn của hai vợ chồng anh Thắng – em trai chị cũng chỉ được phân nửa, còn lại chị phải vay nóng bên ngoài mà không hề một ai hay biết chỉ vì chị thừa biết rõ là khả năng của gia đình chị chỉ đến thế là cùng, không thể nào hơn thêm một hai triệu được nữa chứ đừng nói chi là mấy trăm triệu.

Để có thể trả được số tiền kếch sù ấy, chị phải làm việc tại trung tâm trong vòng tám năm khi mà mỗi tháng lương của chị chỉ vỏn vẹn có hai triệu rưỡi trong khi chị phải cần chi đủ thứ nào tiền gửi con nội trú tại trường Mầm non Hoa sữa, tiền thuê nhà, tiền sữa, tiền chi tiêu cá nhân… chị gần như quá quách bách túng cùng muốn mua mấy liều thuốc quyên sinh cho xong nếu mà tình cờ chị không đọc được một mẫu quảng cáo sau trên mạng “Vợ chồng không con ở thành phố Biên Hòa, cần một đứa bé sơ sinh để nhận làm con, không phân biệt giới tính, xin liên hệ số điện thoại…”

Chẳng biết chị có dự định gì mà chị tỏ vẻ mừng rơn như phát cuồng, qua số điện thoại trên, chị lần đến ngay địa chỉ của cặp vợ chồng trên tại phường Tam Hiệp, Biên Hòa, đây là một cặp vợ chồng tuổi trạc tứ tuần giàu có, phúc hậu nhưng lại hiếm hoi về đường con cái muốn nhận con nuôi để làm thủ tục xuất cảnh và sau khi nói chuyện với chị Mến, họ hứa sẽ đền bù cho chị đến những 20000 usd (tương đương 400.000.0000 vnd) với điều kiện là sau này tuyệt đối chị không được làm khó dễ gì cho họ khi họ đã làm xong giấy tờ khai sinh hợp pháp cho đứa bé và họ còn cho chị một khoảng thời gian hết sức thong thả là hai năm để chuẩn bị, thu xếp với số tiền họ tạm ứng trước cho chị là 10000 usd.

Chị ra về và chúng ta đừng có tưởng lầm rằng chị sẽ mang bé gái con chị để đưa cho gia đình kia mà ý tưởng của chị là chị sẽ… kiếm thêm một đứa con khác, một đứa con vô thừa nhận với bất kỳ một người đàn ông con trai nào khác có khả năng làm chị mang thai, do chị đã có tiền giải quyết nợ hết 150.000.000 Đ cho nên cuộc sống chị lúc bấy giờ đã có vẻ thư thái, thong thả hơn khi trước còn bị nợ giăng bủa khắp chốn.

Sau đó chị bỏ ra 20.000.000 Đ để thuê một thanh niên bằng tuổi đi làm giấy chứng nhận kết hôn với chị, sở dĩ chị làm vậy vì lần trước mang thai với tên sở khanh kia may mà bà giám đốc Trung tâm Phú Thọ còn có lòng nhân từ chứ nếu không thì chắc chắn chị đã bị đuổi việc chứ chẳng chơi, lần thứ hai tiếp theo này khi mang thai mà không có tính hợp pháp thì chưa chắc bà ta còn độ lượng với chị nữa, vì hiện tại kiếm được một công việc rất là khó nhiều khi đổ mồ hôi sôi nước mắt cũng chưa được nữa là dẫu rằng lương tháng là bèo trôi bọt nổi.

Lẽ đương nhiên chị không dám “đặt vấn để” với cánh nhân viên nam cùng làm việc tại trung tâm vì chị e rằng sẽ lộ chuyện còn bên ngoài như tại xóm chị ở thì cũng có nhưng chị nghĩ hết người này lại tính đến kẻ kia thì rất có thể “chuyện ấy”sẽ làm đổ vỡ, tan nát hạnh phúc gia đình họ, chị thoáng nghĩ đến thằng Thắng – em trai chị nhưng chị vội gạt bỏ ngay vì quá tội lỗi, loạn luân cho dù là chỉ lấy tinh dịch của nó cấy vào cơ thể chị mà thôi.

Cuối cùng, một ngày nọ thằng Đại đến nhà chị chơi, thường ngày lâu lâu thằng nhóc mười lăm tuổi này vào những lúc nghỉ học vẫn lân la đến nhờ chị chỉ những kiến thức môn Tin học hoặc giúp chị làm công việc nhà, trong đầu óc chị lóe lên một ý nghĩ rằng không nói cho nó biết mục đích của chị là làm gì nhưng nếu bí mật nhờ bác sĩ lấy tinh dịch của nó đề giúp cho chị… thụ thai cơ may có lẽ là được và chị đã nhờ một bà bác sĩ quen có phòng mạch ở phường Phước Hiệp làm công việc này giúp chị.

Thời cơ đã tới, bỗng dưng thằng em họ bạn dì ruột của chị nhờ chị dẫn đi đến bác sĩ để khám triệu chứng ăn không tiêu, (lúc này chị Nam nó đã đi học ở Sài Gòn), chị liền bảo nó dùng xe đạp điện chở chị đến nhà bà bác sĩ kia, sau khi khám tổng quát cho thằng Đại, bà bán cho nó mấy gói thuốc sữa trị đường tiêu hóa rồi bảo nó ra ngoài, ngoắc chị vào rồi bà cho chị hay là dịch tinh thằng nhóc nếu có cấy vào cơ thể chị thì sẽ không bao giờ có hiệu quả vì tinh trùng của nó là loại lạnh, khi ra môi trường thì tự hủy ngay trừ phi… nếu chuyển sang giao phối trực tiếp thì sẽ mới y như mong muốn.

Lẽ đương nhiên là chị đỏ bừng cả mặt lên nói rằng chị và nó là chị em họ bên ngoại thì làm sao có thể làm… như vậy cho được, bà bác sĩ nói còn không thì “bó tay” thôi chứ chẳng còn cách nào khác, bà ta nói “chị em thì chị em chứ, đời này người ta còn làm những việc kinh thiên động địa hơn nữa là… chuyện chị em”.

Chị lắc đầu quầy quậy rồi bỏ ra về, chị nghĩ rằng “chắc có lẽ mình sẽ phải từ bỏ cái việc rồ dại kia thôi chứ làm sao có thể… với một thằng nhóc mới có mười lăm tuổi được vả lại nó lại là em họ con của dì ruột mình nhưng…” chị lại đắn đo là không biết lấy đâu ra số tiền 10.0000 usd để trả lại cho gia đình kia một khi chị không giao cho họ một đứa bé, sự đời cái gì sẽ đến thì tất yếu cũng phải đến dẫu rằng lòng ta có muốn hay không, chị đâu có ngờ rằng thằng nhóc ấy đã bắt đầu biết… để ý đến chị từ dạo bốn năm về trước khi đó nó mới lên học lớp Sáu.

Dạo đó, khi chị thi tú tài xong thì năm năm trước do hai chị em Phương Nam đã lên Bà Rịa ở cho nên tình cảm giữa chị và hai đứa em con dì đã khắng khít keo sơn gắn bó, đi đâu, ăn món gì hay bất cứ chơi trò chơi gì cũng đều có mặt đủ ba đứa gần gũi, chia sẻ với nhau, lúc con Nam đi Sài Gòn học Đại học còn chị lên Biên Hòa học Cao đẳng, mỗi lần về Bà Rịa chị vẫn hay đến chơi với thằng em sống vò võ một thân một mình trong căn nhà tại phường Phước Hưng, lâu lâu chị còn nấu ăn giúp nó rồi thỉnh thoảng còn ngủ lại tại đây chuyện trò, xem tivi cùng nó cho vui nhà vui cửa…

Thời gian ấy, thằng Đại và chị Nam đã hai yêu đương, ân ái với nhau cho nên nó nhanh chóng có cảm giác bồi hồi, xao xuyến, rộn ràng nhịp đập trái tim mỗi lúc chị Mến xuất hiện, nhiều đêm, nó nằm mơ thấy chị – một người con gái xinh đẹp, trẻ trung, hồn nhiên, hay nói hay cười và nhan sắc cũng thật là tuyệt mỹ so với chị nó chẳng hề thua kém chi.

Rồi chị xảy ra sự cố “chửa hoang”sống rày đây mai đó vắng bóng mải miết cho đến ngay hôm nay, nó học lên đến lớp Chín nó lại biết chị sống trong một căn nhà thuê ở cùng phường với nó trên đường Phạm Ngọc Thạch nối dài và cu cậu nhà ta mới lại lân la đến chơi, giúp chị làm một số việc lặt vặt như quét dọn, lau bàn ghế, đi quán mua thức ăn hay đồ tạp hóa, dù chị đã có con nhưng trong cặp mắt còn ngây thơ của nó, chị vẫn là người con gái tươi tắn, xinh đẹp của ngày nào.

Mái tóc uốn lượn kiểu loăn xoăn như cọng mì xào buông xõa gần tới giữa vầng lưng tôm thon thả lúc nào cũng gọn gàng ôm phủ lấy khuôn mặt trái xoan dễ thương như con poupee Anh quốc đầy nữ tính tuy nghiêm trang, thùy mị nhưng lại rất lanh lợi, vầng trán chị tuy thấp nhưng bù lại chị có cặp mắt bồ câu to tròn đen huyền lay láy, long lanh ngời sáng và sắc lẹm hai hàng mi vút cong còn trội hơn cả dao cau khiến cho bất kỳ gã đàn ông con trai nào chỉ cần nhìn phớt qua thôi cũng đủ cảm thấy chết mê chết mệt huống chi là…

Sống mũi chị thấp nhưng rất gọn gàng, cân đối nằm giữa hai gò má bánh bầu nhô cao hai lưỡng quyền hai bên và điểm đặc biệt nhất nơi diện mạo chị đó là hai vành môi mang hình trái tim đều đặn dảnh lên mọng đỏ, thắm tươi một cách tự nhiên như đóa hoa quỳnh đầy quyến rũ, lôi cuốn không thể nào cưỡng lại, vóc dáng chị tuy hơi thấp hơn chị Nam nhưng cũng thật đầy đặn, cân đối giữa ba vòng ngực, vòng eo và đùi chưa hề bị sồ sề dù đã qua một lần sinh nở cho nên từ trên xuống dưới thân thể chị vẫn còn giữ được những đường cong tuyệt mỹ, hấp dẫn của một pho tượng thần Vệ nữ được tạo dựng nên bởi bàn tay tinh hoa, điệu nghệ của tạo hóa.

Nhưng cuối cùng rồi cho đến giờ phút này, chẳng qua tất cả chỉ là ảo tưởng của thằng Đại mà thôi vì chị Mến trước sau gì thì cũng là chị Mến chứ chị chưa trở thành là chị Nam của nó cho nên nó vẫn chưa hề dám có cử chỉ hay hành động gì khinh suất đến chị cả vả lại có lần nó vô tình mở cửa nhà tắm nhà nó lúc chị vừa bước ra, chị đã la nó là chỗ riêng tư của đàn bà con gái thì con trai không được xâm phạm đến làm nó tẽn tò, quê với chị cả tháng sau vẫn chưa hết.

Rồi cái đêm định mệnh duyên kiếp nợ tình vương vấn giữa hai chị em rốt cuộc cũng xảy ra, kiểm tra Học kỳ II xong vỉ trường nó cho học sinh nghỉ liên tiếp hai ngày thứ sáu và thứ bảy, chiều hôm ấy, tình cờ đi qua nhà văn hóa thành phố thấy có quảng cáo tối nay tổ chức chương trình đại nhạc hội quy tụ khá nhiều những ngôi sao như Đan Trường, Mỹ Tâm… nó bỗng nảy ra ý định mời chị đi xem liền chạy xe đến nhà chị nhưng ấp úng, ngần ngừ mãi gần cả tiếng đồng hồ ngồi ở nó mới thốt lên được.

Chị Mến đỏ cả mặt vì đây là lần đầu tiên thằng em họ mời chị đi xem ca nhạc là việc chị chưa thể nào hình dung ra được từ trước tới giờ vả lại chị thấy kiểu cách của nó mời chị hoàn toàn không giống như đứa em mời chị họ mà là của một thằng con trai mới lớn bắt đầu biết galăng mời… bạn gái đi xem hát vậy, chị cũng ngần ngừ rồi bảo nó ở lại chị nấu cơm ăn rồi hai chị em sẽ cùng đi vì khi ấy mới có gần năm giờ chiều.

Ăn xong bữa, lúc bảy giờ kém mười lăm, nó điều khiển xe đạp điện chở chị ngồi sau, lúc này chẳng hiểu vì sao nó lại có một tâm trạng hết sức hồi hộp, xao xuyến một cách lạ lùng không sao lý giải được, cũng có thể là khi ấy, chị diện bộ quần áo tuy giản dị nhưng thật bắt mắt, chiếc quần tây bó sát người màu xám cùng chiếc áo kiểu vải suýt bóng có thêu rua ở phần ngực làm cho nhan sắc chị vốn đã đẹp lại càng xinh hơn.

Đến nhà văn hóa, lúc ấy mọi người đang chen lấn để giành nhau mua vé nơi chiếc cửa sắt khép kín lại ngay lối dẫn vào hậu trường, nó bảo chị đứng ngoài chờ để nó chen vào mua vé và mặc dầu chị thấy quá đông bảo nó là đừng có mua nữa, ngày mai hoặc mốt rồi xem cũng được nhưng nó dứt khoát không chịu, ngay đến bản thân nó cũng không thể nào đoán chắc được là giữa một biển người như vậy thì nó có mua được dễ dàng hai vé cho nó và chị không.

Nó chen vào đến sát cửa sắt cầm sẵn ở nơi bàn tay 120000 đ chỉ việc thò tay vào trong trong khi hàng hàng lớp lớp người người lớn có nhỏ có, thanh niên có, phụ nữ có, đàn ông có, đàn bà có… cứ mải miết từ ngoài tràn vào chẳng khác chi những đợt sóng thần hung hãn từ ngoài khơi xa đổ ập vào đất liền.

Thằng Đại quả thật chẳng hề thấy được mặt mũi cô bán vé như thế nào cả và ngược lại cô cũng chẳng hề trông rõ mặt mũi nó ra sao, chỉ việc lấy tiền nơi bàn tay nó rồi đặt vào bàn tay nó hai tấm vé, nó mừng còn hơn cả lân gặp pháo vội vàng chen trở ra đến chỗ cổng chính nơi chị họ đang đứng chờ cạnh chiếc xe đạp điện, thấy nó tuy trời đã tối nhưng mồ hôi mẹ, mồ hôi con nhỏ giọt trông thật tội nghiệp, chị Mến nhoẻn miệng cười tươi:

– Bộ mệt dữ lắm hả? Tội em ghê vậy đó! Vậy mà cũng mua được vé, tài ghê!

Sau khi gửi xe vào nhà xe, ví còn hơn nữa tiếng nữa mới bắt đầu diễn nên hai chị em đi qua phía bên kia đường ăn sâm bửu lượng và lần này, nó cũng giành với chị về khoản trả tiền, hai vé xem hát cộng với hai ly nước chưa gì đã ngốn của nó hết 140.000 Đ rồi nhưng mà nó vẫn cảm thấy vui vẻ lạ vì được hân hạnh phục vụ chị, người mà nó dường như đã dành trọn tình cảm của bản thân mình để trao gửi cho.

Bảy giờ hai lăm, hai chị em cầm vè vào bên trong rạp, tuy rằng hai số ghế ghi nơi vé của cả hai là ở trên lầu tận cùng góc trong nhưng hướng về sân khấu cũng khá rõ cho nên cả chị lẫn em không ai phiến hà chi cả, chị ngồi trong còn nó ngồi ngoài, cả hai trò chuyện với nhau vui vẻ bất chợt trong bóng tối, bàn tay trái nó đụng nhầm bàn tay phải chị rồi như là vô tình nó nắm chặt lấy bàn tay búp măng mềm mại chẳng khác gì nhung lụa khiến cho chị phải nhăn mặt nói khẽ:

– Đau chị em! Bộ em sợ chị biến mất hay sao mà nắm chặt vậy hả?

– Em xin lỗi!

Nó không bóp chặt tay chị nữa mà lại chuyển đổi thành nhẹ nhàng mân mê, ve vuốt bàn tay chị, tuy rằng chị cảm thấy hơi ngượng nhưng thấy hành động của em họ cũng chẳng có gì quá đáng cho nên chị cứ mãi để yên bàn tay chị trong bàn tay nó cứ thế mãi suốt cả một tiếng rưỡi đồng hồ cho đến khi chương trình kết thúc, đèn điện bật lên sáng trưng thì khi ấy hai chị em mới bẽn lẽn buông tay nhau ra.

Cả hai yêu lặng đi theo dòng người nườm nượp tuôn ra khỏi rạp hát nhà văn hóa, lúc này đã là chín giờ mười lăm, thằng Đại vào nhà xe lấy xe đạp ra để chở chị Mến về nhà, trên đường 30 tháng 04 nó thực sự hãnh diện vì thỉnh thoảng có vài người thanh niên đang đi xe, đi bộ xuôi ngược trên đường hầu như ai ai cũng đều ngoảnh đầu nhìn chị, một cô gái yêu kiều diễm lệ với hai cái bông tai đeo tòn ten trông thật nhí nhảnh, đáng yêu làm sao?

Khi đi đến bùng binh sân vận động thì một sự cố xảy ra: Chiếc xe nó bị tuột sên quay dính mấy vòng vào đùm bánh sau nên không những không chạy được mà dắt cũng chẳng xong nếu chị không vừa đi sau vừa nhấc bánh xe lên, hai chị em hì hục dắt xe tới nhà ông Bích sửa xe, ông này nói giờ tối rồi không thấy đường sửa nên cứ gửi xe lại ở đây sáng mai khoảng tám giờ tới lấy xe là xong ngay.

Hai chị em cảm ơn ông rồi lững thững cuốc bộ, nó nói với chị là để nó đưa chị về chứ đường tối thế này chị đi một mình nguy hiểm nhỡ gặp chuyện gì phiền phức thì nguy, dưới ánh đèn đường chị vừa rảo chân bước chậm rãi vừa nhìn thằng em cười cười chẳng nói gì chỉ ngạc nhiên chẳng hiểu vì sao nó lại lo chị thái quá như vậy không khác chi một đứa trẻ?

Lúc này, gió thổi ào ào làm lay động lớp lớp lá cây rụng lớp lớp xuống đường bay tung tóe báo hiệu một cơn mưa đầu hạ thật lớn sắp sửa trút xuống, khi hai chị em đến chỗ ngã ba quẹo vào bệnh viện thì mưa bắt đầu lác đác nhỏ giọt, cả hai nắm chặt tay kéo nhau chạy và đến khu vực trung tâm chẩn đoán đa khoa thì mưa càng lúc càng nặng hạt, quýnh quá hai chị em chạy vào trung tâm tới tận chỗ dẫn vào các phòng khám bệnh.

Mưa càng lúc càng lớn dần, lớn dần rồi cuối cùng một trận mưa tầm tã, mãnh liệt và dữ dội hoàn toàn khống chế biết bao nhiêu sinh linh, vạn vật, chị Mến và thằng Đại ngồi nơi chiếc băng ghế đá được che khuất bởi tấm bảng truyền thông, chị ngồi ngoài còn nó ngồi trong cho nên mưa không tạt vào được thành thử cả hai đều vẫn khô ráo nhưng thỉnh thoảng lại có một luồng gió hắt hơi nước vào khiến cho chiếc áo bị thấm nước.

Thấy thế, nó lại tiếp tục galăng đứng dậy ra ngồi nơi mé ngoài đồng thời đẩy nhẹ người chị xích vào trong cho chị khỏi bị ướt, hành động này của nó thực sự làm cho chị vô cùng cảm động bởi vì trong gia đình ruột thịt của chị ngay đến cả thằng Thắng – em trai chị cũng chưa có được như vậy nữa là và mặc dầu thế nhưng chị vẫn nói:

– Em ngồi ngoài đó ướt sao?

– Kệ, còn hơn là chị bị ướt!

Chị lại yên lặng và tuy ngồi trong nhưng thỉnh thoảng chị lại khẽ rùng mình vì lâu lâu lại có một cơn gió lạnh tạt vào, thấy thể, nó liền xích người ngồi sát vào người chị rồi nhẹ nhàng vòng tay ôm choàng qua tấm lưng mềm mại, thon thả của chị, nó lên tiếng thanh minh ngay cho động tác này để cho chị khỏi phải suy nghĩ bậy bạ:

– Chị còn lạnh hả? Để em ôm chị cho đỡ lạnh nghe?

Hơi ngường ngượng một chút nhưng chị vẫn lặng lẽ ngồi trong vòng tay ôm của thằng em họ và đương nhiên chị chẳng hề nghĩ rằng nó lợi dụng để có ý đồ xấu với chị, lúc này do mưa lớn, nhà đèn cúp điện cho nên xung quanh đều tối thui ngay cả đến nơi nhà cantin của trung tâm tuy rằng có người vẫn còn thắp đèn măngxông để dọn quán cũng chẳng hề phát hiện ra đang có hai chị em ngồi ôm nhau tránh lạnh nơi cửa khu khám bệnh. Một chập sau, thấy nó ôm mình chặt quá, chị đâm ngượng vội nói:

– Em nới tay một chút cho chị thở với vả lại có ai nhìn thấy… kỳ chết!

– Tối hui tối mò như thế này ai đâu mà thấy?

Tuy nói vậy nhưng thằng Đại cũng nới vòng tay ôm của mình lỏng ra một chút và khi trời ngớt mưa, hai chị em lúp xúp lội nước ngập tràn sân xi măng bước ra cổng trung tâm rồi rẽ trái đi về phía ngã tư Phạm Ngọc Thạch – Nguyễn Đình Chiểu, khi ngang qua một ngã ba có con đường nhỏ băng qua khu tái định cư H20 về nhà nó khá gần, chị bảo nó về nhà đi còn chị đi một mình vì cũng sắp tới nhà chị rồi nhưng nó không chịu, nói rằng nhỡ chị gặp cướp hay mấy thằng “ba lăm” dê chị thì sao, chị vừa ngượng ngùng vừa cười bẽn lẽn chẳng nói chi cả.

Băng qua ngã tư, đi thêm khoảng 300m nữa qua quán cafe thì điện lại bật sáng và mưa lại ào ào trút xuống, cũng may là hai chị em chỉ cố gắng chạy thêm mười mét nữa là đến ngay hàng hiên nhà chị rồi, chị lấy chìa khóa mở cửa, bảo nó vào chờ hết mưa rồi về và để đề phòng bất trắc, sau khi hai người vào nhà rồi chị cẩn thận khóa trái cửa lại.

Nhà chị nhìn từ ngoài vào trông khá bề thế nhưng vào trong thì thiết kế chỉ có gác ở trên thôi chứ không phải là lầu, ở dưới được ngăn đôi trước là phòng khách còn sau là bếp cùng nhà vệ sinh, trên gác chỉ có mỗi một cái tủ áo bằng nhôm màu hồng cùng một tấm nệm dày cỡ 15 dm phủ lớp drap màu xanh dùng làm chỗ ngủ ngoài ra không còn vật dụng nào khác.

Trong khi chị lên gác thay quần áo, nó ngồi nơi salon dưới nhà bật tivi lên xem được khoảng hơn nữa tiếng sau thì chị tử trên gác nói vọng xuống bảo nó nếu trời mưa dai quá không về được thì lên đây ngủ với chị sáng mai rồi về, thời gian lặng lẽ trôi qua, hơn một tiếng đồng hồ sau mà cơn mưa vẫn cứ càng lúc càng nặng hạt, cơn buồn ngủ ập tới làm hai mắt nó chực nhíu lại, nó tắt tivi cùng đèn neon rồi đi qua tám bậc thang gỗ lên gác và lẽ đương nhiên nó cũng lên tiếng xin phép chị cho nó ngủ lại qua đêm.

Chị Mến vẫn còn thức, nằm đọc sách trên nệm, thân thể gọn gàng trong bộ váy ngủ kiểu hai dây bằng vải soa bông khá mỏng lộ rõ những đường cong tuyệt mỹ dưới ánh đèn ngủ màu hồng nhạt, cơn buồn ngủ của nó bỗng dưng biến đi đâu mất nhường lại cho chỗ trống đó là những cảm giác bồi hồi, xao xuyến một cách bất chợt.

Chị nằm xích vào trong, nhường cho nó nằm xuống ở mé ngoài tấm nệm, hai chị em lặng thinh trong khoảng thời gian gần mười lăm phút sau thì chị mới khẽ lên tiếng:

– Em ngủ chưa vậy? Nói chuyện với chị chút đi!

– Lạ chỗ nên chưa ngủ được. Mà có chuyện gì quan trọng không chị?

– Chị hỏi thiệt nghe, sao em đối xử tốt với chị còn hơn cả chị Nam em nữa vậy?

– Dạ vì… – Nó ngập ngừng – vì… em… không những thương… chị mà còn…

– Mà còn sao nữa? – Chị cắt lời nó.

– Còn… thích… chị nữa! – Nó nói dứt khoát, không úp mở nữa. – Em thích chị… từ bốn năm trước… lận.

– Thích chị? Thích là sao… cơ chứ? Sao hồi đó em không nói?

– Tại em sợ… Em tính… viết thư cho chị nhưng… không dám…

– Viết thư? – Chị đỏ cả mặt, cười lỏn lẻn – Đồ quỷ, có gì thì nói đại đi, việc gì phải viết thư?

– Giờ thì… em nói hết… rồi đó!

– Tự nhiên lại… đi thích người ta!

Vừa nói chị vừa cười vừa dùng cả hai bàn tay đấm thùm thụp vào bụng thằng em rồi còn cù lét nó nữa khiến nó nhột quá lăn qua lộn lại mà cười, đương nhiên rằng nó cũng chẳng phải tay vừa nên lựa thề cù lét lại vào mạng sườn, vào nách chị, hai chị em đùa qua giỡn lại rồi tự nhiên ôm vòng lấy người nhau mà vật ngay trên tấm nệm ấm êm nhưng chẳng bao lâu, do phát hiện ra dây áo nơi vai phải mình vô tình ngẫu nhiên bị tuột xuống cho nên chị mắc cỡ và buông nó ra ngay trong lúc nó vẫn cứ ngơ ngác chưa biết chuyện gì xảy ra cả. Chị ngồi dậy nghiêm trang sửa lại dây áo rồi nói:

– Thôi không giỡn nữa! Em đấm lưng cho chị đi, chị hơi bị mói!

– Xin tuân lệnh sư tỷ!

Chị Mến vô tư nằm xuống, vén nguyên cả lưng áo lên phơi bày toàn bộ vầng lưng đầy đặn, trắng ngần còn hơn cả trứng gà lột ra trước mắt thằng Đại, từ trước đến giờ do được chị Nam chỉ vẽ nên lúc này nó tỏ ra khá thuần thục trong việc phục vụ chị họ, sau khi nó đấm xong, chị ngồi dậy cột lại tóc, bỗng dưng chị nhận ra một sự trống trải không được bình thường trên thân thể chị đấy là chiếc áo ngực chị mặc bên trong áo ngủ chẳng hiểu nguyên nhân tại làm sao lại sút cả hai cái móc cài sau lưng ra làm cho áo bị tuột lệch xuống.

Chị giãy nảy lên như gặp phải ổ kiến lửa, nữa muốn nói ra nữa lại thôi vì sợ ngượng với thằng em, tiến thối lưỡng nan chẳng biết phải làm sao cuối cùng chị đành phải ra dầu cho nó bằng cách chỉ ra phía sau lưng mình, nó lần hai bàn tay mò mẫm đôi chút thì sớm phát hiện ra ngay “vấn đề” của chị, nó nói để nó cài lại giùm chị.

Tuyệt nhiên nó chẳng hề có ý đồ chi cả trái lại nó hoàn toàn tự nhiên giúp chị mà thôi, hai bàn tay nó lần vào trong lưng áo chị luồn ra trước nắm lấy hai mảnh trước hình nón sửa lại ngay ngắn và do vậy nên dẫu muốn dẫu không những ngón tay nó cũng đã chạm vào hai bầu vú mềm mại của chị.

Chị kêu lên một tiếng rồi quay lại lườm nó một cái sắc lẹm hơn cả dao cau bén ngót khiến nó hoảng quá vội vàng cài ngay hai cái móc áo vào cho chị rồi nhanh chóng lấy tay ra khỏi người chị, tuy rằng mặt chị đỏ như gấc chín nhưng nhìn chị cũng không có vẻ tức giận gì nó cả, nó lắp bắp nói mấy tiếng lý nhì xin lỗi thì lúc đó, chị khẽ cười duyên với nó thay cho một sự thông cảm.

Thể loại