Rời quê hương xứ sở Phước Hải, lên Bà Rịa sinh sống, ăn học bắt đầu từ năm học lớp Tám đến nay đã gần sáu năm trôi qua, chị Nam vốn dĩ có khá nhiều bạn học nam có, nữ có và tính trên đầu ngón tay thì chị có khoảng ba bốn người bạn nữ gọi là thân thiết nhất, khi chị đi học Đại học ở thành phố, trong số đó có bạn tương tự như chị vào học tại các đào tạo ngành nghề khác nhưng cũng có bạn phải nghỉ học giữa chừng do gia đình khó khăn hoặc là chán học, lao vào những cuộc chơi xa hoa, phù phiếm.
Chị Hồng là bạn thân nhất của chị, là điển hình một học sinh lâm vào cả hai hoàn cảnh trên, bố mẹ ly dị nhau ngay từ lúc chị mới lên năm tuổi, chị ở với mẹ làm nghề buôn thúng bán bưng ở chợ Bà Rịa, cuộc sống chật vật khó khăn khiến mẹ chị dường như sức cùng lực kiệt không thể nào nuôi nổi chị cùng đứa em trai mười tuổi.
Lên lớp mười một, chị đành phải nghỉ học vì không có tiền đóng học phí vả lại cảnh nhà nghèo khó khiến cho chị học không vào nổi, thời gian đầu, chị còn phụ mẹ đi bán xôi nhưng rồi theo bạn kết bè, chị bắt đầu bước vào cuộc sống giang hồ trôi nổi, khi ở nhà bạn này, lúc nương tựa đứa khác chứ ít khi nào chị ở nhà.
Lúc chị Nam còn học lớp mười hai, thỉnh thoảng chị đến chơi rồi ở lại ngủ cùng với chị thằng Đại ba bồn ngày sau mới đi, khoảng bốn năm tháng sau lại tới rồi lại đi và chính vì vậy mà nhân vật chính của chúng ta rất quen mặt chị.
Chị bằng tuổi chị Nam nhưng ra đời sau mấy tháng, tuy bước vào đời sớm nhưng chị vẫn còn giữ được nét trẻ trung, hồn nhiên, trong sáng của tuổi học trò áo trắng tinh khôi.
Mái tóc của chị uốn lượn sóng bồng bềnh, êm ái phủ đến giữa lưng ôm lấy một khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn với vầng trán thấp, cặp mắt bồ câu sáng ngời long lanh vút cong hai hàng mi cong vút sắc lẹm sẵn sàng cứa nát bất kỳ trái tim của gã đàn ông con trai si tình nào, sống mũi dọc dừa nhỏ nhắn nằm giữa cân đối với hai gò má xương xương nhô cao hai lưỡng quyền và điểm đặc biệt nhất nơi chị đó là đôi môi tuy mỏng mảnh nhưng thắm đỏ một cách tự nhiên mà không cần phải dùng đến son môi mỗi khi chị cười đều để lộ hai hàm răng trắng đều như ngà cùng với hai lúm đồng tiền ở hai bên khóe miệng.
Giống như chị Nam, vóc dáng chị không mập mạp sồ sề mà trái lại thật thon thả, cân đối, gọn gàng mặc dầu mới nhìn qua thì có vẻ hơi gầy guộc, từ hai bờ vai mềm mại, vầng lưng tôm tràn đầy vẻ khiêu gợi, hai gò ngực vun đầy, vòng bụng thóp vào, hai vòng eo thon thả đến cặp đùi no trỏn, cặp giò dài và hai bàn chân nuột nà, trắng ngần còn hơn cả trứng gà lột tất cả tạc nên một pho tượng thần Vệ nữ kiêu sa, đài các dưới bàn tay điêu luyện, tài tình của tạo hóa cùng thiên nhiên, một xuất phẩm tuyệt tác rất có hồn, sống động, tinh tế vô cùng.
Hồi năm ngoái, sau khi chị Dung về nhà chồng, chị Hồng thỉnh thoảng ghé lại nhà chơi với thằng Đại, lần nào chị cũng mua quà cho nó và đôi lúc chị còn nấu cho nó đôi ba bữa ăn do vậy riết rồi tình cảm giữa nó và chị cũng khá thân thiết chẳng khác gì giữa nó và chị Nam vậy.
Có khi mưa lớn vào buổi tối, nó sẵn sàng bảo chị vào phòng của chị Nam để ngủ qua đêm thành thử ra lúc chị đi rồi, bỗng dưng nó cảm thấy trống rỗng, bâng khuâng, nhung nhớ một cái gì đó thật vô hình nhưng lại hiển nhiên, cụ thể và rõ ràng tận sâu đáy lòng nó.
Nhiều lúc đang ngủ, nó mơ màng thấy chị đến trong từng giấc mơ êm đềm của nó và khi tỉnh dậy, nó nhớ chị một cách da diết đến nỗi không thể nào trấn tĩnh được nỗi niềm khắc khoải, mong chờ, ước ao được gặp chị, có thể nói rằng nó đã tương tư chị rồi thì phải nhưng đúng như sự đời, những gì ta mong chờ thì nó sẽ không bao giờ đến hoặc là lâu lắm mới đến, nó càng mong mỏi chị thì hình ảnh chị cứ mải miết cách xa chẳng khác gì là bóng chim tăm cá mất dạng biệt hình.
Mãi đến hơn nữa năm sau, khi mà nó không còn nghĩ đến chị nữa thì bỗng dưng chị Hồng lại xuất hiện và lần này lại là một cuộc tình nồng nàn, thắm thiết diễn ra giữa nó và chị khiến cho cả hai chỉ việc lao vào cùng nhau tận hưởng chứ không thể nào mà lường trước cho được để hoài nghi, thắc mắc.
Một buổi tối hè, do chị Oanh đã trở về Phước Hải gần tháng nay, thằng Đại một mình ở nhà xem tivi xong chuẩn bị đi ngủ thì nghe có tiếng xe máy chạy quá tốc độ, tiếng huýt còi của dân phòng, tiếng chân người chạy rượt đuổi nhau ngoài đường vọng vào.
Dạo này trong thành phố đang rộ lên tệ nạn đua xe gắn máy của một số thanh thiếu niên vô công rỗi nghề không những làm mất trật tự giao thông mà còn gây ra tai nạn thảm thiết cho một số người dân vô tội, vì lẽ đó mà công an thành phố ráo riết tăng cường chỉ đạo công an, dân phòng các phường kiểm soát, chặn bắt ngay những chiếc xe gắn máy tụ tập tham gia đua ăn tiền.
“Chắc là bị truy đuổi gắt gao cho nên có một chiếc xe đua chạy trốn vào đường này thì phải?” – Nó nghĩ ngợi rồi xuống nhà dưới rót nước uống trong khi đó, ở bên ngoài chộn rộn, ồn ào một chút lại lặng yên trở lại, khi nó bước lên thang lầu, bỗng nó nghe có tiếng gõ cửa khe khẽ bên ngoài, tuy trong lòng cứ mãi hồ nghi chẳng biết là ai lại đến vào lúc đêm tối như thế này nhưng nó cũng dợm bước trở xuống, đứng áp tai vào cửa nó nghe rõ mồn một tiếng chị Hồng gọi tên nó một cách thật là khẩn trương, gấp rút.
Nó lật đật mở chốt khóa, hé cánh cửa vừa đủ chỗ cho chị nhanh chóng lách người vào, nó thấy chị Hồng mặc chiếc áo pull và chiếc quần Jean trên người ra dáng một nữ giang hồ quái kiệt thì khỏi cần phải hỏi, nó cũng đủ thừa biết rằng chị đúng là một trong những tội phạm đua xe đang bị dân phòng truy đuổi thừa chết thiếu sống cùng đường chị đành phải gõ cửa xin trốn vào nhà nó…
– Nè có ai nhìn thấy chị vào đây không? – Nó hỏi giọng lo ngại.
– Em yên tâm đi! Mấy anh dân phòng mãi đuổi theo con nhỏ bạn của chị cùng với chiếc xe đến cuối đường, còn chị ngồi sau nên nhanh chân nhảy xuống trốn vào chỗ cửa hàng gạo chẳng ai thấy cả nhưng có lẽ… em cho chị ngủ nhờ tối nay nghe?
Sự thể đã như vậy rồi vả lại được gặp người bạn gái của chị mình mà bấy lâu nay khắc khoải nhớ mong thì làm sao thằng Đại chối từ cho được, nó dẫn chị Hồng lên lầu vào phòng chị Nam và mở tủ lấy bộ quần áo đồ bộ của chị gái nó để lại cho chị tắm rửa, thay đổi y phục.
Bên ngoài, lúc bấy giờ các anh dân phòng đã bắt được cô gái lái chiếc xe 67 xoáy nòng đôn dên màu đen, còng tay cô lại bằng còng số tám và đang đi dò ngược trở lại con đường để tìm kiếm cô gái ngồi sau lúc nãy đã nhảy xuống xe trốn mất đó chẳng phải ai xa lạ mà chính là chị Hồng, họ tụ tập trước nhà chị Nam chộn rộn bàn tán.
– Ê, tao nghi là con nhỏ nó nhảy xuống ở khúc này nè! Chắc là nó trốn vô nhà nào rồi?
– Vậy hả? Xét mấy nhà này là ra con nhỏ ấy liền, đi tụi bây!
– Tụi mình đâu có quyền hành gì xét nhà người ta mậy! Thôi bỏ đi tụi bây!
Trong nhà, ở trên lầu, chị Hồng và thằng em bạn của chị đứng lặng yên, hồi hộp nghe rõ mồn một từng lời nói của mấy anh dân phòng, sau đó khi họ bỏ đi khoảng chừng năm phút sau thì cả hai mới hoàn hồn, bình tâm trở lại, khi ấy, chị mới dám lò dò xuống bếp nấu mì gói ăn lót dạ cho vững bụng.
Chị nói với thằng nhóc là chị chỉ tạm ở đây đêm nay mà thôi, qua sáng hôm sau chưa chắc gì mà dân phòng sẽ để yên cho chị, chắc chắn là họ sẽ xin lệnh khám xét nhà, lúc ấy chị chẳng biết trốn đi đâu, sau một hồi suy nghĩ, thằng Đại nhà ta nói rằng nếu chị không ngại thì sớm mai, nó sẽ dẫn chị lên trốn tạm mấy ngày ở khu rẫy nhà nó trên Suối Nghệ, ở trên ấy do vắng vẻ cho nên sẽ không ai biết được tung tích của chị.
Lẽ đương nhiên, trước tình cảnh cùng đường tắt nước như thế này thì chị không thể nào mà không đồng ý cho được, chị cảm ơn nó và sau khi ăn uống no nê xong, hai chị em mỗi người một phòng đánh một giấc ngủ thật bình yên, êm ái.
Khoảng bốn giờ sáng hôm sau, khi trời vẫn còn tối, đó đây rộ lên vài tiếng gà gáy báo hiệu bình minh sắp lên, thằng em chị Nam dắt chiếc xe đạp điện ra khỏi nhà chở chị Hồng ngồi sau, chiếc xe này do bố mẹ nó mua cho nó sử dụng lúc mới bắt đầu hè để làm phần thưởng cho danh hiệu học sinh giỏi của nó.
Chiếc xe từ từ đưa nó và chị rời khỏi thành phố Bà Rịa chạy về hướng bùng binh xã Hòa Long, quẹo trái chạy lên xã Suối Nghệ đến khu rẫy của nhà nó sau khi vượt qua quãng đường đất ngoằn ngoèo hơn hai cây số, chính tại nơi đây, mới năm ngoái thôi, nó đã một mình đạp xe đạp đi tìm kiếm tình yêu với cô Chi – người cô ruột hai mươi lăm tuổi của nó, giờ đây thực sự là nó không sao biết được rằng cô đang phiêu bạt nơi phương trời xa lạ nào.
Bao nhiêu kỷ niệm quá khứ cứ mải miết hồi sinh trong đầu óc nó, may mắn là hiện tại cái gã người dân tộc Châu Ro dâm tặc ở gần đây cũng đã bỏ xứ đi đâu chẳng rõ chứ nếu mà gã còn léo hánh ở đây thì trước sau gì nó cũng chẳng dám dẫn bạn của chị Nam lên đây ẩn náu trốn khỏi sự truy xét của công an bời vì chẳng khác gì giao trứng cho ác, dâng con cừu non đến miệng con sói già hung tợn để làm miếng mồi ngon…
Sau khi dẫn chị Hồng vào căn chòi rẫy an toàn khoảng nửa tiếng đồng hồ sau thì nó lên xe đạp điện trở về, quả thật là phần số người bạn của chị nó hãy còn cao, chưa phải là cùng đường tận lối chi cả vì đúng tám giờ sáng hôm ấy, dân phòng phường Phước Hưng đã được lệnh khám xét khu nhà thằng Đại để tìm bắt cô gái đua xe trốn thoát tối hôm qua và dĩ nhiên là nhà nó cũng chẳng phải là ngoại lệ.
Mấy anh dân phòng vào nhà nó khám xét rất kỹ, thấy chỉ có mình nó ở nhà và họ cũng chẳng tìm được manh mối nào để chứng tỏ là đêm qua có người trốn vào nhà nó ở, cái bằng chứng sống hùng hồn nhất là chiếc áo pull cùng chiếc quần Jin mà chị Hồng mặc trên người thì chị cũng đã gói lại mang theo.
Mười phút sau, tốp dân phòng thất vọng ra mặt và lặng lẽ rút đi, cuộc sống của thằng em chị Nam lại trở lại cõi yên lặng, cô độc, vò võ một thân một mình, lẽ ra vào mùa hè mát mẻ như thế này, nó rất muốn trở về quê nhà Phước Hải để rong chơi cùng bạn bè thế nhưng bố mẹ nó do bận đi biển cho nên cứ bắt nó phải ở lại Bà Rịa mà canh chừng, chăm sóc ngôi nhà.
Chiều hôm đó, nó đạp xe qua nhà thằng Long ở Long Hương chơi nhưng khi đến nơi thì không gặp được bạn vì thằng này đã đi theo bố mẹ nghỉ mát ngoài Đà Lạt, nó quay trở về nhà, mở Tivi lên coi cũng chẳng thấy có gì hay ho có thể hấp dẫn nó được cả, nó nằm lăn ra ngủ nơi ghế salon và lúc tỉnh giấc đúng bốn giờ rưỡi chiều, với nỗi niềm quá đỗi cô đơn và buồn chán, nó quyết định dắt xe đạp điện đi lên rẫy tại Suối Nghệ để ở lại chơi với chị Hồng đêm nay cho qua ngày đoạn tháng chứ thực tình giờ đây nó chẳng biết phải làm gì cả cho hết quãng thời gian dài đăng đẳng này.
Sau khi đóng hết tất cả cửa sổ cũng như cửa ra vào của căn nhà khóa lại cẩn thận, nó lên xe chạy vút đi như bay và giống như lần trước đi tìm cô Chi, nó tới quán cơm dặn chủ quán không cần mang cơm đến nhà nó chiều nay nữa.
Khoảng hơn nữa tiếng đồng hồ sau, nó đã đến đứng trước căn chòi rẫy nhà nó và lúc ấy thì chị Hồng đang chuẩn bị nấu ăn bữa tối, lúc chiều do thấy trong chòi chỉ có mì tôm, tuy có gạo nhưng chẳng có thức ăn chi cả cho nên chị đã lội bộ ra đường mua mấy lạng thịt heo về kho cùng với bắp cải nấu canh để dùng cho có chất dinh dưỡng cung cấp cơ thể.
Hơn tám tiếng đồng hồ ở một mình trong căn chòi giữa khu rẫy mênh mông bát ngát, chị tưởng chừng như những tám thế kỷ đã trôi qua chị sống trong sự cô độc, tĩnh lặng đến đỗi rợn cả người, bất chợt thấy thằng Đại trở lên nói rằng ở lại đêm cùng với chị, chị vui mừng rộn ràng chẳng khác gì như vừa mới bắt được vàng.
Mở khạp gạo, chị xúc gần lon rưỡi gạo đổ vào nồi để nấu đủ cho chị và nó dùng trong bữa chiều nay còn thức ăn thì chị cũng đã chuẩn bị xong đâu vào đấy rồi, chẳng còn phải lo chi nữa, vậy là sự hiện diện của chị và của nó vô hình chung đã trở thành một nguồn sống vui của nhau, thằng em chị Nam phấn khởi ra mặt, cứ luôn tay luôn chân phụ giúp chị bằng cách chạy ra ngoài rẫy kiếm thêm củi, cành cây mang vào bếp để đun sôi nồi cơm.
Khi cơm đã cạn, trong thời gian ấy, nó đi ra suối sau nhà tắm rửa sạch sẽ, nó còn galăng thực sự với chị bằng cách lấy thùng nhựa đỏ lễ mễ xách nước từ suối vào đổ đầy cái khạp nước trong nhà tắm cho chị lát hồi có nước sạch để tắm rửa, nấu cơm xong xuôi, chị Hồng lấy khăn và quần áo đi tắm mà miệng chị cứ mãi cười cười ngầm cảm ơn em trai bạn mình đối xử tốt với chị còn hơn cả em ruột của chị là đằng khác.
Trời đã chạng vạng, đấy cũng chính là lúc hai chị em cùng ngồi vào mâm cơm đặt trên cái bàn tròn bằng gỗ cũ kỹ, tuy quả thật giản dị, đạm bạc nhưng cả hai đều cảm thấy ngon miệng, vừa ăn thằng Đại vừa kể lại cho chị nghe hồi sáng nay dân phòng đi lục xét nguyên cả khu phố để tìm chị như thế nào… Chị trố mắt nghe nó nói trong khi đó thì miệng chị vẫn cứ tủm tỉm cười, chị nói.
– Dầu gì đi nữa thì chị cũng cảm ơn em nhiều lắm, không có em chắc là giờ này chị nằm trong khám rồi chứ làm gì có chuyện ngồi ăn cơm thanh thản với em như thế này? Để yên vụ này xong, chị sẽ từ giã giang hồ về nhà phụ má buôn bán thôi, không dám quậy nữa đâu!
– Chị chắc cũng biết đua xe là tai hại lắm sao mà chị lại lao vào làm gì?
– Đâu phải là đua chơi em. Em biết không, nếu mà nhóm nào thắng thì sẽ được những hai chục triệu đồng đấy, không phải ít đâu!
Nó nhìn chị lắc đầu cười, ăn uống xong chị dọn dẹp chén bát mang đi rửa sạch sẽ rồi úp vào chạn trong bếp rồi trở lại bàn ngồi uống nước, nó ngần ngừ hồi lâu mới lên tiếng:
– Chị ơi, hay là em đi về Bà Rịa vậy chứ ở đây chỉ có mỗi một cái chõng thì chẳng nhẽ phải ngủ chung với chị làm phiền chị…
– Tối rồi sao em đi về cho được – chị ngắt lời nó – với lại chị thấy trời như sắp mưa đấy em. Ngủ chung với chị cho vui chứ đâu có sao, ở nhà chị vẫn hay ngủ với thằng em chị mà!
Đúng là trong chòi rẫy nhà thằng Đại từ trước đến giờ chì có duy nhất một chỗ ngủ đó là cái chõng đóng lại bằng những thân tre vừa đủ chỗ cho một người nằm mà thôi, nếu hai người có lẽ hơi chật.
Ở rẫy khắc hẳn với ngoài thành phố là đêm đến thật mau, dù còn sớm cũng thấy là đã khuya lắm, nói chuyện hỏi thăm chị Nam một chập chị Hồng đi lấy giẻ lau sạch chõng, giũ sạch chiếu trải rồi giăng mùng cẩn thận, xong xuôi, chị bảo nó nằm ở mé trong còn chị nằm bên ngoài và cả hai hoàn toàn không biết là hiện tại có một con rắn nước đang cuộn mình nằm nơi nền đất dưới sạp chẳng biết tự lúc nào.
Khi hai chị em yên vị nằm xuống chõng rồi, bên ngoài gió bắt đầu gào thét báo hiệu một cơn mưa lớn thì lúc ấy con rắn cũng từ từ trở mình bò theo chân chống lên trên, bò vào trong mùng và chỉ lát sau, nó đã trườn lên cánh tay chị, chị giật mình, hốt hoảng vì làn da lành lạnh, nhơn nhớt của nó tiếp xúc vào da thịt chị, chẳng biết xử trí ra sao chị la làng lên chẳng khác gì cháy nhà khiến cho thằng em chị Nam cũng phải phát hoảng lên.
Nhờ có ánh sáng nơi ngọn đèn dầu nhỏ đặt trên bàn gần đấy, nó thấy rõ con rắn liền chụp ngay lấy rồi nhanh tay vén mùng hất mạnh nó ra ngoài, con rắn cũng không kém phần hốt hoảng, ngọ nguậy dưới đất rồi bò đi mất dạng, người bạn của chị nó tuy từng trải giang hồ nhưng bởi vì dẫu sao cũng là hạng nữ nhi thấy rắn là sợ mặc dầu rắn nước đâu có cắn người, chị kinh hoàng ôm chặt lấy người nó khiến nó bất giác cảm thấy hoang mang, ngờ nghệch lẫn lộn nỗi niềm bâng khuâng, ham muốn một cái gì đó còn chưa rõ hình tường dạng.
Lẽ đương nhiên, nó thừa biết đấy chính là sự kích thích xác thịt trai gái khi đụng chạm với nhau còn chị Hồng lúc ôm lấy thằng nhóc em của bạn mình, bỗng dưng chị nhớ đến thằng em chị ở nhà ngủ chung với nhau, chị vẫn thường hay ôm lấy nó như thế này mà hít lấy cái mùi mồ hôi khét nắng tỏa ra từ nơi người nó.
Chị thấy thằng nhóc mười hai tuổi này cũng có cái mùi tương tự như vậy cho nên chị càng ôm chặt lấy nó, rúc mặt vào cổ vào gáy nó hít lấy hít để và vô hình chị càng làm tăng thêm cường độ kích thích cho nó, một thằng con nít mà chị chưa hề biết được rằng nó đã từng trải qua mười hai cuộc tình với bảy người tình trong quá khứ tuổi thơ dữ dội của nó.
Bỗng chốc, chị nhận thấy rõ ràng chứ chẳng phải là mơ, hai bàn tay nó đang lần lên nhẹ nhàng, âu yếm vuốt ve mái tóc uốn lượn kiểu xiton mềm mại, êm ái, mịn màng của chị như thay thế cho những lời tỏ tình ngọt ngào, êm đềm nhất nó rót vào tai chị.
Chị chưng hửng, ngạc nhiên quá đỗi bởi vì mới mười chín tuổi đầu đây lại là lần đầu tiên có một người con trai khác giới với chị có thái độ như vậy với chị khiến cho chị thực sự mến mộ, hạnh phúc, sung sướng vô cùng trong cuộc đời một người con gái bỏ học sớm xả thân vào chốn giang hồ đầy dẫy thủ đoạn dối trá, lọc lừa, nhẫn tâm và cũng không kém phần tàn bạo, gian ác.
Lúc thằng Đại không thể nào kiềm chế bản thân được nữa bắt đầu cúi xuống hôn lên tóc lên trán chị lần xuống cổ xuống gáy, một cảm giác yêu thương cũng đã dần dần manh nha len lỏi vào trái tim và tận sâu đáy lòng chị khiến chị nhanh chóng cũng bị kích thích, ham muốn không kém gì nó…
– Đại, em… làm gì… vậy? – Chị cất tiếng hỏi cho có lệ và có lẽ chị muốn tự giải tỏa nỗi hoài nghi, thắc mắc của chị chăng?
– Chị Hồng… em yêu… chị… được không?
– Cảm ơn em có lòng… với chị nhưng… em còn nhỏ mà! Chị… đợi… em vài năm nữa nghe?
Nó chẳng nói gì thêm mà lúc bấy giờ lẳng lặng cúi xuống hôn tiếp lên đôi mắt đẹp kiêu sa, đài các của người bạn gái chị nó và thấy chị chỉ yên lặng đón nhận nó trong vẻ ngượng ngùng, e thẹn chứ chẳng phải là phản ứng, chống đối cho nên nó càng lúc càng tấn công chị một cách táo bạo, dạn dĩ hơn.
Nó lần lượt hôn lên mũi chị, lên hai gò má xương xương nhô cao hai lưỡng quyền của chị rồi nó tranh thủ hôn lên chiếc cằm lẹm xinh xắn trên khuôn mặt người con gái bằng tuổi chị nó, bên ngoài, mưa đã lác đác nhỏ giọt rả rích từng hạt từng hạt riết rồi lớn dần, lớn dần còn bên trong, trên chiếc chõng hạnh phúc quá đỗi bất chợt của hai chị em chênh lệch nhau những bảy tuổi, chị Hồng vừa hổn hển thở vừa chậm chạp nghiêng đầu qua phải rồi qua trái để né tránh đôi môi thằng Đại cứ lì lợm, cố chấp mày mò tìm kiếm đôi môi chị.
Khi mà chị đã tự quyết định với lòng rằng bản thân chị đêm nay không thể nào chờ đợi nó thêm vài năm nữa thì lúc ấy, chị mới bắt đầu e ấp ngừng tránh né nó, khẽ hé mở đôi môi mỏng mảnh đẹp như đóa hoa hàm tiếu của chị để đón nhận lấy nụ hôn môi đầu tiên trong đời mà nó trao tặng cho chị với tất cả nỗi niềm sung sướng, rạo rực, đê mê, ngây ngất, đắm đuối trong hoan lạc tình yêu.
Vậy là không còn có gì để mà chối cãi được nữa cũng không thể nào chờ đợi thêm vài năm nữa như lời chị nói khi nãy, tình yêu đã thực sự đâm chồi nảy mầm giữa hai chị em tuy quen biết nhau đã lâu nhưng mới chỉ rộ lên từ tối hôm qua chị chạy trốn dân phòng ấn náu trong nhà nó cho đến đêm nay tại căn chòi rẫy vắng lặng, tĩnh mịch dưới trận mưa tầm tã.
Lẽ đương nhiên là chị Nam hiện giờ đang ngồi nghiên cứu tài liệu y khoa nơi thư viện của ký túc xá không sao ngờ được rằng con nhỏ bạn học thân nhất của chị trước kia từ lớp Sáu đến lớp Mười lại đang hôn môi ngất ngây, cuồng loạn, say sưa cùng với thằng em trai và cũng là người tình của chị từ hai năm nay, quả đúng như nhân gian thường nói, tình yêu hay đến một cách quá đỗi bất chợt chẳng khác gì một cơn mưa, một luồng gió thoảng hay một áng mây bay như lời trong một bài hát nước ngoài nào đó.
Tình yêu không những như thế mà còn không bao giờ phân biệt tuổi tác, giàu nghèo hoặc là địa vị xã hội, hạng người đàng hoàng hay dân giang hồ trôi nổi chẳng hạn như chị Hồng với biệt danh là Hồng Jean do đám bụi đời tặng cho chị vì chị hay mặc quần Jean mỗi lúc tham gia đua xe, nhảy nhót, karaoke… Trên chiếc chõng tại căn chòi rẫy, trong cái mùng cũ kỹ cáu bẩn, chị và thằng nhóc em của chị Nam không ngớt run rẩy, quằn quại trao cho nhau nụ hôn môi đầu đời cứ mải miết kéo dài, kéo dài tưởng chừng như chẳng bao giờ kết thúc ngừng lại.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79