Thoáng cái đã 5 năm trôi qua. Trương Tiểu Phàm lúc này đã trở thành một thanh niên khôi ngô, tuấn tú, giờ y còn cao hơn sư tỷ Điền Linh Nhi cả nửa cái đầu. Bây giờ đứng bên cạnh Linh Nhi, trông y có vẻ đã cân xứng với nàng hơn, nhưng đó là về hình thể, chứ nếu so về tài nghệ, y thật chẳng xứng nổi với cái móng tay của nàng. Mấy năm qua, ngoài mấy chiêu thức mèo cào được Điền Linh Nhi chỉ dạy ra thì phép thuật, y chẳng học nổi cái gì.
Trong suốt ngần ấy năm trên Đại Trúc Phong, Trương Tiểu Phàm ngoài cái việc nấu ăn và ngắm gái ra thì công phu chả tiến bộ chút nào, thi thoảng Điền Linh Nhi có lên nhảy cóc, dạy y vài chiêu thức tầng trên mà y cũng chẳng lĩnh ngộ được. Tài nghệ không thăng tiến mà thậm chí còn tụt lùi. Ngược lại, Lâm Kinh Vũ của Long Thủ Phong dưới sự chỉ dạy của Thương Tùng Đạo Nhân thì có những tiến bộ vượt bậc, nhảy vọt so với các đồng môn của các chi khác. Y đúng là không hổ danh thiên tài sinh ra để luyện võ, tất cả nhưng môn y học, chỉ một lần là làm được, chỉ một lần là nhớ hết, vì thế, sau 5 năm tu luyện tài nghệ của y đã không hề thua kém Tề Hạo, đại đồ đệ của Thương Tùng đạo nhân, thậm chí còn có phần nhỉnh hơn. Tất nhiên, Thương Tùng đạo nhân hết sức hài lòng về y…
Tối hôm đó, như mọi ngày, Trương Tiểu Phàm sau khi thủ dâm xong thì thường lăn ra ngủ như chết. Nhưng hôm nay y không tài nào chợp mắt nổi, Trương Tiểu Phàm hết ngồi dậy rồi lại nằm xuống, rồi lại lôi viên Phệ huyết châu ra ngắm nghía mà y vẫn không sao ngủ nổi. Cuối cùng, y đứng dậy, bước ra ngoài.
Cánh cửa vừa mở, một bóng áo xanh quen thuộc vụt qua sân trước khiến y giật mình. Tiểu Phàm nhìn theo lẩm bẩm:
– Nửa đêm, Tống sư huynh đi đâu vậy cà. Không lẽ huynh ấy đi luyện công.
Nghĩ vậy, Trương Tiểu Phàm ngay lập tức bám theo Tống Đại Nhân. Hai người, kẻ đi trước, người bám theo sau, Tống Đại Nhân đi xuyên qua khu rừng trên Đại Trúc Phong và dừng lại ở một căn chòi. Tiểu Phàm nấp ngay bên dưới, cách căn chòi chừng một đoạn không xa:
– Văn Mẫn, muội đợi ta đã lâu chưa?
Một người con gái trong căn chòi quay lại, nàng nhìn Tống Đại Nhân, mỉm cười thật tươi, giọng cười còn ẩn chứa nét tà dâm:
– Hihi… Đợi huynh, dù có đợi cả đời, muội cũng đợi…
Tiểu Phàm nấp ngay phía sau, nhưng lúc này là đối diện nàng, nhìn trực diện vào khuôn mặt của người con gái có cái tên Văn Mẫn. Y há hốc mồm, kể từ ngày gia nhập Thanh Vân Môn, thì đây là người phụ nữ thứ ba y gặp sau sư nương Tô Như và sư tỷ Điền Linh Nhi, với đầu óc nông cạn và kém hiểu biết, Tiểu Phàm vốn cho rằng chỉ có sư nương Tô Như của y và sư tỷ Điền Linh Nhi mới làm cho y rúng động. Y cho rằng, sư nương và sư tỷ của mình như thần tiên trên trời, đương nhiên phải có dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn. Đến hôm nay y mới biết, ngoài trời còn có trời, so với Tô Như, mỹ nhân đứng trước mặt y cũng có vẻ trẻ trung, phong tình, quyến rũ không kém, còn so với Linh Nhi, nàng lại có vẻ từng trải, kinh nghiệm và cơ thể cũng trưởng thành hơn. Y càng ngắm càng say đắm, trong bụng thầm ghen tị với Tống Đại Nhân và cho rằng huynh trưởng thật là có diễm phúc.
– Thì ra đây chính là Văn Mẫn sư tỷ… người mà Đại sư huynh thường hay nhắc tới. – Y lẩm bẩm một mình.
Người phụ nữ của Tống Đại Nhân là một nữ nhân mỹ miều mặt trái xoan, tóc mềm như mây, da mịn như tuyết, khóe miệng gắn một nét cười dịu dàng. Vóc dáng nàng yểu điệu thướt tha, ngực nở eo thon, thân hình thon thả, cân đối. Thật không hề thua kém Linh Nhi sư tỷ của hắn. Quả cũng là một người đẹp tuyệt sắc trong giới tu tiên. Cũng Như sư nương Tô Như và sư tỷ Điền Linh Nhi, trang phục của Văn Mẫn cũng khoét sâu nơi ngực áo, cặp vú của nàng nhô lên trắng mịn, và bị chèn ép đến khó thở bởi chiếc yếm mỏng manh đang bao trùm lấy nửa dưới của hai bầu vú. Trông thật vô cùng hấp dẫn người đối diện.
Sau màn chào hỏi qua của hai người, Văn Mẫn đã chủ động tiến tới bên Tống Đại Nhân, nàng mỉm cười khoác tay lên hai vai của Tống Đại Nhân, buông lời lẳng lơ, cợt nhả:
– Sư huynh, huynh có nhớ muội không… ư… hihi…
– Ư… nhớ, tất nhiên là ta rất nhớ muội rồi, nếu không, sao nửa đêm ta lại lén đi tìm muội thế này chứ. – Y vừa nói vừa vòng tay ra tóm lấy vòng eo bé xíu của Văn Mẫn.
Cách đó không xa, Tiểu Phàm nín thở theo dõi, y cảm thấy cổ họng mình khô khốc, mắt dán chặt vào đôi trai gái trẻ đang tư tình, dù chưa trải qua chuyện chăn gối bao giờ, nhưng Tiểu Phàm lơ mơ hiểu rằng, y đang được chứng kiến khoảnh khắc vô cùng quan trọng với mình. Ban đêm, hôm nay không có trăng, nhưng đỉnh núi Thanh Vân quá cao, nên những ngôi sao sáng lấp lánh trên trời soi xuống cũng đủ để Tiểu Phàm theo dõi phong tình trước mặt.
Văn Mẫn nghe người trong mọng mình nói vậy thì lại càng thích chí cười thật tươi, hàm răng trắng và đều tăm tắp của nàng như làm sáng rực cả căn chòi vậy. Nàng nhìn Tống Đại Nhân, mỉm cười:
– Hihi… vậy huynh còn chần chờ gì nữa, hôn muội đi… hihi…
Tống Đại Nhân không nói gì, y cúi xuống hôn lên đôi môi thơm mọng của nàng. Và ngay lập tức Văn Mẫn há miệng ra đáp lại nụ hôn đó của y, nàng đưa lưỡi ra cuốn lấy lưỡi y và kèm theo đó là một tiếng cười khúc khích xen lẫn tiếng rên nho nhỏ nhưng đầy kích thích của nàng. Tiểu Phàm đứng xem, ngay lập tức bị cuốn sâu vào trong bởi những hành động của Tống Đại Nhân và Văn Mẫn. Y như muốn ngộp thở vì hoàn cảnh trước mắt, cơ thể nữ nhân thì y đã nhìn lén Linh Nhi sư tỷ của y mấy năm nay, nhưng một nữ, một nam tằng tịu, lén lút tư tình như thế này thì y chưa thấy bao giờ, trông nó còn hấp dẫn gấp trăm lần được nhìn Linh Nhi của y khỏa thân nữa. Con cặc y ngay lập tức đội lên, chĩa chĩa giật giật liên hồi bên trong quần.
Văn Mẫn sau một hồi chủ động, nàng thấy người tình chỉ dám hôn mình mà không dám làm tới, thì liền rời môi Tống Đại Nhân, mỉm cười nhìn lên y:
– Đại Nhân… huynh không thích muội sao?
– Ấy… không phải… không phải… ta vô cùng thích muội… sao muội lại nói vậy.
Tống Đại Nhân nghe nàng nói thế thì giật bắn mình mà phân bua. Văn Mẫn thấy bộ dạng của y thì bật cười thích thú. Nụ cười khánh khách của nàng càng kích thích cả hai gã đàn ông, ở dưới, Tiểu Phàm đã tụt quần y xuống, móc con cặc to tướng của y ra mà vuốt nhẹ rồi. Bên trên, con cặc của Tống Đại Nhân cũng đang khởi nghĩa một cách thật dữ dội. Nàng nhìn Tống Đại Nhân, ngúng ngoảy cặp mông sang hai bên rồi lùi lại vài bước, buông lời lăng lơ khiêu khích:
– Ư… hihi… vậy huynh phải chủ động đi chứ… người ta là phận nữ nhi mà… hihi… nào… tới đây đi… muội nứng lắm rồi… hihi.
Tống Đại Nhân đỏ bừng mặt sau câu nói lẳng lơ của người tình. Y nhao tới, ôm chặt lấy thân hình của Văn Mẫn vào hai cánh tay vạm vỡ, y hôn rít lên môi nàng một cách cuồng nhiệt. Văn Mẫn ngay lập tức nút lưỡi y một cách say đắm, cả hai người xoắn chặt lấy nhau, quên trời, quên đất, chìm đắm trong cơn động tình, không hề hay biết có một cặp mắt đang thao láo dõi theo, không bỏ sót một chi tiết nào của hai người. Lúc này, Tiểu Phàm đang sục con cặc mình, mỗi lúc một nhanh hơn.
Sau màn nút lưỡi đê mê, say đắm, Văn Mẫn lùi lại, nàng vừa lùi vừa tháo dây lưng, lột bỏ chiếc áo mỏng manh bên ngoài, ném xuống thành lan can của chiếc đình nhỏ, nàng nhìn tình lang, buông lời van xin thảm thiết:
– Ư… ư… Đại Nhân ơi… mau chơi muội đi… muội nứng lắm rồi… ư… ư…
Tống Đại Nhân như con dã thú, hoàn cảnh trước mắt khiến cho dù có là hòa thượng, đạo hạnh cao thâm cũng khó mà cưỡng lại chứ đừng nói đến người bình thường, tuổi xuân phơi phới như Tống Đại Nhân. Y ngay lập tức nhao tới vồ lấy Văn Mẫn như hổ vồ mồi. Y lấy tay xé toang chiếc áo yếm của văn mẫn, sang hai bên, bầu ngực của nàng được giải phóng, bật bung ra ngoài, nhô cao một cách ngạo nghễ. Đại Nhân như con sói hang, y úp mặt vào bầu ngực của Văn Mẫn, một bên bóp, một bên bú, cuồng bạo:
– Ư… á… hihi… nhẹ thôi… từ từ nào…
Tiển Phàm nín thởi, y lắng nghe những lời nói phát ra từ miệng Văn Mẫn như những lời dạy bảo rồi nhanh chóng ghi nhớ sâu nó vào trong đầu. Cổ họng y khô khốc, đôi mắt rực lửa vẫn không hề rời khỏi tấm thân bốc lửa của nàng.
Văn Mẫn cười khúc khích, đưa tay xoa xoa lên đầu Đại Nhân, nàng mỉm cười ngửa mặt lên trời tận hưởng từng đường ngang lưỡi dọc của tình lang. Ở dưới, Tiểu Phàm vẫn đang bóp con cu của mình tới nghẹt thở, đầu cu tòi ra khỏi tay, đỏ bứng vì phấn khích, mắt thì dán chặt vào than hình vệ nữ hở mất nửa trên của nàng.
– Ưm… ư… hihi… tuyệt quá… đúng rồi… muội thích lắm… ư… ư… ư…
Văn Mẫn vừa rên vừa xoa xoa đầu tình lang, nàng vừa nằm xuống rồi nằm ngửa ra sàn. Lúc này, Tiểu Phàm không còn nhìn được rõ nữa, chỉ thấy đại sư huynh y đang hì hục trên người của vị sư tỷ xinh đẹp kia. Đang hay thì cụt hứng, không lẽ bỏ về. Nhưng tiếng rên đầy kích thích của Văn Mẫn cứ vang lên ngắt quãng thế kia thì làm sao mà y cưỡng lại được. Nghĩ vậy, Tiểu Phàm đánh liều bước từng bước nhẹ nhàng, như một con mèo, tiến tới, bám sát cây đình nhỏ.
Cây đình có bốn cột lớn, quây thành hình tròn, cột đình không quá to, nhưng cũng đủ cho Tiểu Phàm ẩn nấp, khi đã tiếp cận được cây đình, y nghiêng đầu, cố gắng nhìn vào trong. Vừa Nhìn vào, Trương Tiểu Phàm đã há hốc mồm, sửng sốt.
Văn Mẫn sư tỷ đang bị Tống Đại Nhân sư huynh của y nằm đè lên, áo của nàng đã bị Tống Đại Nhân lột xuống tới tận bụng, Văn Mẫn đã cởi trần, phơi bày bộ ngực trắng như tuyết, to tròn, đàn hồi và căng đét, ngạo nghễ trước ánh mắt thèm thuồng của cả hai gã đàn ông. Do Văn Mẫn nằm đầu hướng về phía Tiểu Phàm, vì vậy y hoàn toàn thấy rõ hai quả núi đôi của nàng đang phơi bày, dọn cỗ cho đại sư huynh của y. Tiểu Phàm bóp mạnh con cặc lúc này đã cứng như khúc gỗ của mình mà thầm ước được thay thế đại sư huynh của y.
Ở bên dưới, y phục của Văn Mẫn vẫn chưa được cơi ra, nên nó vẫn che đi nơi thầm kín, nhạy cảm nhất của nàng.
Tống Đại Nhân ghì lấy tay nàng, đè ngược lên trên, như thể đang khống chế, cưỡng hiếp nàng, nhưng ngược lại, Văn Mẫn không thấy khó chịu, mà có vẻ như nàng còn thích được như vậy, miệng nàng rên không ngớt, liên tục vặn người, hẩy ngược lên như muốn tình lang bú vú mình mạnh hơn nữa. Miệng nàng rên la nhỏ nhẹ:
– Ưm… ư… ư… Đại Nhân… hôm nay huynh lạ quá… muội thích quá… ứ… ứ… ứ…
– Hehe… là do muội quá đẹp, quá kích thích ta…
Tống Đại Nhân ngẩng đầu lên nhìn nàng nham nhở, rồi tiếp tục úp mặt vào giữa hai bầu ngực nàng, luân phiên bú liếm. Y há miệng lớn hết cỡ, đánh tanh tách lên hai đầu vú nhỏ xíu, đỏ hồng của nàng, đầu ti bên kia thì được hai ngón tay y vân vê cho đến khi nó cứng ngắc lên thì y lại thay đổi, chuyển sang bú bên này:
– Ưm… hihi… muội thích… muội thích quá… ư… ư… Đại Nhân… ư… ư… ư… huynh… làm tốt lắm… xuống dưới… ứ… xuống dưới cho muội… i… i… i…
Văn Mẫn cong người, hẩy ngực lên cho Tống Đại Nhân bú, mút, nút chùn chụt, miệng thì không ngừng rên la, kích thích, mắt nàng nhắm nghiền, trông có vẻ rất đang hưởng thụ:
– Sư huynh ôi… ư… sướng… muội sướng lắm… ư… ư… hihihi…
Ngay đó, cách hai người cách có vài bước chân, Trương Tiểu Phàm cũng đang căng mình lên để kìm hãm cơn nứng của y lại, Mặt y đỏ au, con cặc bị bóp nghẹt muốn tắc thở.
Văn Mẫn lấy hai tay ôm đầu tình lang, ấn dần xuống bên dưới, Tống Đại Nhân hiểu ý, vừa bú vừa rê lưỡi của mình dọc cơ thể của Văn Mẫn theo mong muốn của nàng, hai tay y tóm lấy y phục của nàng kéo mạnh xuống, chỉ trong chớp nhoáng, Văn Mẫn đã hoàn toàn trần truồng trước ánh mắt há hốc của Trương Tiểu Phàm. Tống Đại Nhân nhìn chằm chằm vào vùng tam giác của Văn Mẫn, sửng sốt:
– Muội… không mặc quần lót sao…
Văn Mẫn bật cười, nàng không mở mắt:
– Ư… hihi… muội không thích mặc… để nam nhân… ư… có thể chơi muội thoải mái… ư… hihi…
Đầu hai gã đàn ông như muốn nổ tung trước câu nói của nàng. Hoàn cảnh, sắc đẹp và độ dâm đãng chết người của Văn Mẫn khiến cho Tiểu Phàm như muốn phát điên lên mất, nếu như không phải vì sợ, hoặc nếu như được hai người kìa đồng ý, y hẳn nhiên cũng muốn lao ra mà góp vui với họ. Tống Đại Nhân nhìn nàng, thở hổn hển đầy phấn khích trước câu nói của người tình, y thốt lên:
– Hehehe… Muội quá là dâm đãng… làm ta thích… hihi…
Rồi y lùi xuống dưới, tóm lấy hai đùi nàng đẩy lên cao, banh hai chân của Văn Mẫn ra và nhìn thẳng vào khe âm hộ đỏ hòng đầy kích thích của Văn Mẫn mà ngay lập tức vục mặt vào giữa hai chân Văn Mẫn, há lớn miệng, ngoạm lấy múi thịt của nàng rồi mút thật mạnh:
– Chụttttt…
– A… A… A… MUỘI SƯỚNG… BÚ MẠNH LÊN CHO MUỘI… Ư… Ư… Ư…
Nàng vẫn nhắm chặt mắt, đầu ngửa cong cớn, hất mặt về phía Tiểu Phàm, mỉm cười hưởng thụ từng đường lưỡi quét ngang, quét dọc, thi thoảng lại vét thật sâu vào bên trong người của tình lang. Tiểu Phàm đứng xem, dớt dãi chảy dòng dòng, ham muốn đến tột bậc. Y thầm nghĩ, hóa ra cái đó lại có thể ngậm mút được.
Tống Đại Nhân sau một hồi bú lồn chán chê, uống đầy cả dâm thủy của Văn Mẫn rồi thì trườn lên trên, y hấp tấp cởi quần áo ra khỏi người, nhìn Văn Mẫn nằm nhễu dệu bên dưới với vẻ mặt đầy phấn khích:
– Hihi… Văn Mẫn, lồn muội đẹp và thơm quá… ta sẽ nhét nó vào ngay đây.
– Ư… hihi… nhanh lên… muội nứng lồn lắm rồi… nhét nó vào đi… cho muội sướng đi… hihi…
Văn Mẫn nhìn y một cách âu yếm, nàng buông lời lẳng lơ khiêu khích và khẽ bật cười khúc khích trước vẻ hấp tấp, nóng vội của tình lang. Tống Đại Nhân sau khi lột đồ xong, y quỳ giữa hai chân nàng, nhét con cặc vào giữa khe lồn của Văn Mẫn và ấn sâu vào:
– Ưm… ư… ư… to quá… hihi… i… i… i…
Nàng cong người, ừ từ đón nhận con cặc. Ở một diễn biến khác, Tiểu Phàm nhìn con cu to và dài của Tống Đại Nhân từ từ mất hút giữa hai chân của Văn Mẫn với ánh mắt ngưỡng mộ. Y sửng sốt rủa thầm “Ư… Trời ơi, hẳn là phải rất sướng đây, đại sư huynh của ta thật có phước”.
Sau cú xâm nhập nhẹ nhàng đầu tiên, Tống Đại Nhân quỳ lên, y tóm láy hai đầu gối đang cong lên của nàng, chỉnh lại tư thể rồi rút ra đóng phạnh một cú nữa:
– PHẠCH…
– Ư… HIHIHI… SƯỚNG… Ư… Ư…
Tiếng “PHẠCH” vang lên khiến Tiểu Phàm giật mình, nhưng âm thanh rên rỉ với nụ cười của Văn Mẫn khiến y mở hồ hiểu rang nàng không hề đau đớn mà hình như còn cảm thấy vô cùng sung sướng.
Quả thật là như vậy, những cú nắc liên thanh, dữ dội ngay sau đó của Tống Đại Nhân dành cho nàng một cách nhanh và mạnh hơn nữa càng làm cho Văn Mẫn sướng tợn. Nàng lên tục phát ra những tiếng rên ngắt quãng không rõ nghĩa, Tiểu Phàm còn cảm thấy hình như nàng còn đang cố cong mông để cho con cặc của Tống Đại Nhân chui sâu vào trong người nàng hơn chút nữa. Nhưng âm thanh bạch bạch hòa với những tiếng rên thống khoái của Văn Mẫn vang khắp cả khu rừng. Giữa đêm khuya tĩnh mịch:
– A… A… A… Ư… Ư… Ư… Ư… I… I… I… MUỘI SƯƠNG… SƯƠNG LỒN QUÁ… A… A… ĐẠI NHÂN ƠI… ĐỊT MUỘI MẠNH LÊN… Ư… Ư… Ư… MUỘI SƯỚNG…
– TA CŨNG SƯỚNG… LỒN MUỘI KHÍT QUÁ… SƯỚNG CẶC QUÁ… ĐỊT MUỘI SƯỚNG QUÁ… AAA…
Tống Đại Nhân cũng rên mạnh đồng thời vẫn đóng phành phạch con cặc y vào lồn nàng, nước nôi bắn ra tung tóe. Văn Mẫn rên lớn, cong người, đầu lắc qua lắc lại, cặp vú đàn hồi của nàng nảy tưng tưng theo từng cú thúc của tình lang. Ở bên cạnh Tiểu Phàm thở dốc, y nhập tâm tới nỗi tưởng mình là đại sư huynh và đang được vần vũ trên người sư tỷ Văn Mẫn, nên y nhắm mắt, vuốt con cặc mình nhanh và mạnh, tới nỗi như muốn trợt cả da quy đầu.
Ở bên trong, Tống Đại Nhân đang đóng con cặc phành phạch vào lồn Văn Mẫn thì bỗng nhiên rút cặc ra khỏi lồn nàng, y vỗ vỗ vào mông nàng hai cái. Hiểu ý, Văn mẫn bật cười thích thú, nàng xoay người quỳ bò bên dưới, chống tay xuống đất, mông chổng lên cao. Âm hộ vun ra phía sau mời mọc. Tiểu Phàm lại được một phen há hốc. Tư thế mới này của Văn Mẫn cũng vô cùng kích thích. Hồi ở Thảo Miếu thôn. Y có từng nhìn thấy chó làm tình với nhau thế này, cho tới trước khi nhìn thấy Văn Mẫn ở tư thế này, y vẫn không dám tin là con người cũng bắt chước chó khi ân ái.
Tống Đại Nhân quỳ phía sau, y ôm lấy vòng eo nhỏ xíu của nàng, chĩa con cặc vào khe mông nàng rồi ấn mạnh cái ót một cú, con cặc ngay lập tức mất hút dưới khe mông, đắm chìm vào dâm thủy trong người Văn Mẫn.
– Ứ… AAAAA… SƯỚNGGGGG…
Nàng rú lên môt tiếng đầy thích thú, ngửa đầu rên lên khiến Tiểu Phàm giật bắn mình, nấp vội sau cột gỗ, tim y đập thình thịch. Tiếp theo sau đó, y nghe một loạt những âm thanh bạch bạch vang lên, những tiếng rên của ngắt quãng của Văn Mẫn một lần nữa lại phát ra, nhưng lần này nghe có vẻ tiếng rên của nàng man dại hơn, thống khoái hơn và đĩ thõa hơn.
Tiểu Phàm nghiêng đầu hé mắt, chỉ thấy người Văn Mẫn liên tục chúi về phía trướng, đầu tóc rũ rượi, mặt mũi bờ phờ, thân hình của nàng liên tục chuyển động bởi những cú thúc vũ bão của Tống Đại Nhân. Đâu nàng lắc qua lắc lại, miệng rên rỉ:
– Ư… Ư… Ư… A… A… A… A… SAO HÔM NAY… HUYNH MẠNH MẼ THẾ… MUỘI SƯỚNG… SƯỚNG LỒN QUÁ… ĐẠI NHÂN ƠI… Á… Á… Á…
– HỰ HỰ… TẤT CẢ LÀ DO MUỘI… TA CHO MUỘI CHẾT… CHẾT NÈ… CHẾT NÈ… HỰ… HỰ…
– ĐỊT ĐI HUYNH… ĐỊT MUỘI MẠNH LÊN… ĐỊT CHẾT MUỘI ĐI HUYNH… Ư… Ư… Ư… Á… Á… Á… MUỘI RA… A… A… A…
– TA CŨNG RA… A… A… A… A…
Tống Đại Nhân rùng mình, giữ chặt lấy than hình của Văn Mẫn, xuất từng dòng tinh xối xả vào trong lồn nàng, cả hai rú lên đầy khoái cảm. Văn Mẫn cũng cong người, đón nhận từng dòng tinh trùng của tình lang. Bên ngoài Tiểu Phàm cũng cắn răng, nín thở, y cũng đã lên đỉnh cùng hai người. Từng tia tinh trùng của y bắn ra trắn đục cả gốc cột. Sau cú xuất tinh đã đời, hai gã đàn ông, một quỳ xuống, một người nằm ngửa ra, thở dốc. Văn Mẫn bò người quay lại, nhìn Tống Đại Nhân mỉm cười:
– Hihi… hôm nay… huynh thật mạnh mẽ… muội sướng lắm… cảm ơn huynh…
– Hi… tại muội quá hấp dẫn, nên ta phải cố… để làm cho muội được vừa lòng… hihi…
Tống Đại Nhân vừa thở vừa hổ hển nói. Văn Mẫn nhìn tình lang, nàng bò đến giữa hai chân Đại Nhân trìu mến:
– Hôm nay muội rất thỏa mãn, vì thế, muội sẽ cho huynh một món quà hihi…
– Quà ư… quà gì vậy…
Văn Mẫn không trả lời, chỉ mỉm cười dâm dãng nhìn tình lang, rồi trước ánh mắt bất ngờ của Tống Đại Nhân và ánh mắt ngưỡng mộ của Tiểu Phàm, Văn Mẫn cầm con cặc mềm xèo, nhễu dệu tinh trùng của Tống Đại Nhân, đừa vào miệng mú mạnh một cái “chụt”
– Ư… a… a… đừng… sư muội… nó dơ lắm…
– Hihi… dơ à, để muội làm sạch nó cho huynh nhé.
Văn Mẫn vừa mỉm cười, vừa ngồm ngoàm lên tiếng, miệng mút chặt lấy đầu rùa, le lưỡi liếm từ gốc lên ngọn rồi lại quấn quanh đầu khấc của Đại Nhân.
Tống Đại Nhân sung sướng quá, y nhắm chặt mắt, ngửa người ra hưởng thụ, bên dưới, giữa hai chân y, Văn Mẫn, đẹp như tiên nữ đang trần truồng quỳ bú cặc cho y như tì nữ phục vụ chủ nhân vậy, nàng vén mái tóc sang một bên, hành động vô cùng dâm đãng, đầu nàng miệt mài bú lien cho tới khi sạch bóng, và cảm giá nó dã nở to trở lại, nằm chạt ngất trong miệng nàng mới chịu thôi. Nàng nhả con cặc cái pặc ra khỏi miệng, ngẩng đầu lên nhìn tình lang, mỉm cười:
– Hihi… thế nào, huynh có thích không?
Tống Đại Nhân không trả lời, y bị miệng lưỡi của nàng làm cho cơn nứng quay trở lại, y nhao tới, kéo Văn Mẫn vào lòng hôn rối rít lên miệng nàng, xoắn lấy lưỡi nàng trong tiếng cười khách khách, thích thù của Văn mẫn, hai người xoắn lấy nhau như hai con rắn đến mua giao phối. Ở bên ngoài, Tiểu Phàm vẫn chăm chú dõi theo, y đã thèm tới dớt dãi ướt hết cả khoang ngực áo rồi.
Tống Đai Nhân quá phấn khích, con cặc y hôm nay mạnh mẽ lạ thường, vừa mới xuất tinh xong mà giờ đã cương cứng như chưa hề ra trận. Y vừa nút lưỡi nàng, vừa đè ngửa Văn Mẫn ra, hay tay ghì lấy tay nàng, con cặc y như có mắt, tìm đúng cửa lồn của Văn Mẫn, ấn sâu vào trong, cứ thế, Tống Đại Nhân nắc lia lịa con cặc vào lồn nàng miệng vẫn xoắn lấy lưỡi của nàng khiến cho tiếng rên của Văn Mẫn trở nên ú ớ sâu trong cuống họng.
Tống Đại Nhân nắc như vũ bão, liên tu bất tận thêm một hồi nữa trước khi cong người trút nốt những giọt tinh trùng cuối cùng vào sâu trong lồn nàng rồi mới nằm ngửa ra nền, thở dốc trong cơn sung sướng. Hai người nằm âu yếm vuốt ve nhau một hồi thật lâu, họ trò chuyện vui vẻ rồi Tống Đại Nhân mới âu yếm mặc đồ vào cho nàng trước khi Văn Mẫn ngự kiếm bay về hướng Tiểu Trúc Phong.
Hai người họ đi mất rồi, Tiểu Phàm mới chui ra khỏi cột, bước vào, nhìn dống tinh trùng và dâm thủy vương vãi dưới nền nhà, y vẫn chưa dám tin là mình vừa được học một bài học vô cùng quý giá trên giường. Tiểu Phàm mặc quần, quay người đi về, y thở dài tiếc nuối…
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45