Dưới chân núi Thanh Vân, ở phía Tây Bắc cách Hà Dương Thành chừng 50 dặm, có một thôn nhỏ tên là Thảo Miếu…
Thôn này có hơn bốn mươi hộ dân, tính tình thuần phác, dân cư phần lớn sinh sống bằng cách lên núi đánh củi bán cho Thanh Vân Môn đổi lấy ngân lượng.
Ngày thường thôn dân thường thấy đệ tử Thanh Vân Môn đi tới đi lui, phần nhiều thần kỳ, đối với Thanh Vân Môn rất là sùng bái, coi như tiên gia đắc đạo. Mà Thanh Vân Môn từ xưa đến nay thường chiếu cố dân chúng quanh vùng, với thôn dân ở đây cư xử cũng không tệ.
Hôm ấy, trời âm u, mây đen trĩu thấp, khiến người ta có cảm giác nặng nề nghẹt thở.
Từ thôn Thảo Miếu nhìn ra, núi Thanh Vân sừng sững xuyên thẳng lên trời, ngọn cao vách treo leo, âm thầm dữ tợn. Chỉ có điều, thôn dân đời đời ở đây, cảnh tượng ấy đã nhìn quen không biết bao nhiêu lần, nên cũng không để ý, còn bọn trẻ nhỏ chưa biết gì thì càng không phải nói.
– Nào, tiểu tử thối, đuổi ta đi.
– Đứng lại, để ta xem ngươi chạy đi đâu hả?
Một tiếng la mắng, kèm theo là mấy hồi cười cợt, phát ra từ miệng một đứa trẻ, nó khoảng 12, 13 tuổi, mi thanh mục túc, đuổi theo một thằng nhỏ khác chạy phía trước cũng trạc tuổi nó. Thằng nhỏ ấy nom người thâm thấp, mặt mũi hớn ha hớn hở, đang dốc sức chạy đi, vừa chạy vừa ngoảnh đầu lại nhăn mặt trêu:
– Trương Tiểu Phàm, muốn tốt thì đứng lại. – Đứa trẻ chạy theo cao giọng gọi.
Thằng nhỏ chạy trước, tên gọi Trương Tiểu Phàm “xì” một tiếng, vừa chạy vừa kêu:
– Mi làm như ta là đồ ngốc vậy. – Nói đoạn nó còn chạy nhanh hơn.
Trên đường đuổi bắt, mấy đứa trẻ càng lúc càng chạy gần đến tòa miếu cổ vừa cũ vừa nát ở phía đông thôn. Từ ngoài nhìn vào, toà miếu cỏ này rách nát không thể chịu được, chẳng biết là đã trải qua gió mưa mấy kiếp.
Trương Tiểu Phàm chạy đầu tiên xông tọt vào, ai ngờ không chú ý, lại vấp phải ván cửa, tòm một cái, ngã lộn nhào. Lâm Kinh Vũ chỉ chờ có thế, nằm đè lên người thằng nhóc Trương Tiểu Phàm, hét lớn khoái trá:
– Bắt được ngươi rồi, giờ còn muốn chạy sao.
Ai dè, Trương Tiểu Phàm lộn nhào một cú. Nằm đè lại lên người Lâm Kinh Vũ, chiếm thế thượng phong, hai tay tì chặt lên ngực thằng nhóc:
– Muốn bắt ta à? Không dễ đâu nhé.
Rồi hai thằng nhóc giằng co, tranh chấp nhau một hồi. Rồi bất chợt, khuôn mặt Lâm Kinh Vũ biến sắc, mai mắt đỏ như máu, hằn lên, tay tóm cổ Trương Tiểu Phàm, bật người ép chặt nó vào cột nhà. Miệng liên tục hô lớn:
– NGƯƠI CÓ PHỤC KHÔNG? CÓ PHỤC KHÔNG?
Trương Tiểu Phàm tái mét mặt, sợ hãi cực độ, miệng cố gắng la lớn:
– Kinh Vũ, ngươi bị sao vậy, địt mẹ, buông ta ra… ặc ặc…
Trương Tiểu Phàm hốt hoảng chửi thề. Khí quản của nó bị bóp mỗi lúc một chặt, hô hấp dần dần khó khăn, sắc mặt bắt đầu bầm lên không thể kêu thành tiếng. Lâm Kinh Vũ thì càng lúc càng giận, lực ở tay càng lúc càng lớn, miệng thì cứ lặp đi lặp lại:
– PHỤC HAY KHÔNG PHỤC, PHỤC HAY KHÔNG PHỤC?
Ánh mắt Trương Tiểu Phàm mờ dần, mặt đỏ au, có vẻ sắp tắt thở đến nơi thì bỗng nhiên Lâm Kinh Vũ nghe trong góc sâu của ngôi miếu thốt ra một câu niệm chú rồi có người nói:
– A di đà phật, mau dừng tay.
Một nắm tay khô xác, xé qua làn không lao đến, thò ra hai ngón, búng vào hai tay Lâm Kinh Vũ. Lâm Kinh Vũ như bị giật, toàn thân chấn động, hai tay tự nhiên lỏng ra.
Trương Tiểu Phàm há miệng nghẹn ngào, rõ là bị bí thở lâu quá. Hai đứa nó đờ ra tại chỗ, định thần lại được, nhớ ra tình cảnh vừa rồi, liền nhìn nhau. Lâm Kinh Vũ đờ đẫn nhìn Tiểu Phàm:
– Tiểu Phàm, ta xin lỗi nhé, ta cũng không hiểu vì sao mà ta lại…
Trương Tiểu Phàm lắc lắc đầu, hơi thở dần dần điều hòa, nó nói:
– May vl phù phù, ta không sao, nếu không có ông ấy, chắc ta đã bị ngươi bóp chết rồi.
Trương Tiểu Phàm khuôn mặt vẫn tái mét, hổn hển trả lời. Từ sâu trong ngôi miếu, Phổ Trí đại sư bước ra, tay cầm tràng hạt, mắt nhìn Lâm Kinh Vũ, miệng lên tiếng:
– Tuổi còn nhỏ, mà sao lệ khí đã mãnh liệt đến như vậy.
Kinh Vũ thở dốc, nhìn Phổ Trí đại sư rồi lại quay ra Trương Tiểu Phàm:
– Hình như ông ta không phải người thôn mình.
Trương Tiểu Phàm quay lại, nhìn một bên tay khô xé xác, tím bầm máu của ong thì thất kinh:
– Hình như tay ông bị thương rồi.
Phổ Trí vồi đưa cánh tay còn lại lên che đi bàn tay trái bị thương đó. Lâm Kinh Vũ thấy vậy thì giật mình kéo Tiểu Phàm lùi lại, lên tiếng nho nhỏ:
– Đừng nói chuyện với người lạ. Đi mau, chúng ta đi.
Nói đoạn, nó kéo Trương Tiểu Phàm chạy nhanh ra khỏi ngôi miếu. Bỏ mặc Phổ Trí đại sư đứng bần thần ở đó. Tay ông lôi ra một viên Minh châu đỏ chóe, hào khí phảng phất xung quanh…
Trên đường về, Lâm Kinh Vũ không ngừng xin lỗi Trương Tiểu Phàm:
– Tiểu Phàm, xin lỗi nhé, vừa nãy ta cũng không hiểu tại sao ta lại như vậy. Ngươi không sao chứ.
Trương Tiểu Phàm đứng lại, mỉm cười nhìn nó:
– Ta không sao, ấy, nhưng hình như cái người vừa nãy bị thương không nhẹ đâu.
Kinh Vũ gạt phắt đi:
– Chúng ta mặc kệ ông ta đi, ai biết được ông ta có phải người tốt hay không?
– Được, vậy thôi, chúng ta về nhà đi đã.
Hai đứa trẻ mỉm cười đi bang bang về phía ngôi làng của chúng. Cả hai đứa đều không hề hay biết, phía sau chúng, một hắc y nhân đã theo chúng từ ngôi miếu hoang về tới tận đây…
Trong ngôi miếu hoang, Phổ Trí đại sư vẫn đang ngồi luyện công, ông dùng nội công của Thiên Âm các không chế viên hạt châu tím sẫm. Ánh hào quang vàng chóe trong người ông tỏa ra bao trum lấn át quỷ khí phát ra từ viên hạt châu tím sẫm. Viên hạt châu sau khi bị Phổ Trí dùng ba thành công lực không chế, lấn át tâm ma, cuối cùng cũng chịu khuất phục, biến thành một viên hạt châu bình thường. Có một điều mà Phổ Trí thần tang không biết, trong lúc ông dùng công lực áp chế viên “Phệ huyết châu” kia, đã bị một hắc y nhân bên ngoài mục kích tất cả, ngay khi ông vừa trấn áp xong, hắn lập tức bỏ đi, để tránh bị phát hiện…
Trương Tiểu Phàm trở về nhà, tối hôm đó, sau khi dùng cơm với cha mẹ, nó lén lấy trộm mấy lọ thuốc trị nội thương của cha, trong đêm vắng, âm thầm ra ngoài, đi về hướng ngôi miếu hoang. Trương Tiểu Phàm đi ra qua nhà Lâm Kinh Vũ, chợt nó nhìn thấy một bóng áo đen vụt qua cửa chính, nhảy qua hàng rào, trên tay bế một người, dưới ánh trăng sáng vằng vặc, Tiểu Phàm nhìn thấy người bạn thân của mình là Lâm Kinh Vũ bị bế trên vai hắc y nhân kia, liền vội vã đuổi theo hướng tên hắc y nhân chạy.
Có tiếng gõ cửa ngôi miếu hoang, Phổ Trí đại sư mở cửa, ông giật mình khi thấy một đứa bé nằm bất động ngay bên ngoài. Phổ Trí nhanh chóng nhận ra chính là đứa trẻ Lâm Kinh Vũ ông gặp hồi chiều.
Ngay lập tức, Phổ Trí bế nó lên, đưa tay vào mũi thấy thằng nhóc vẫn còn thở, nhưng đã bị trúng kịch độc, ông tự nhủ “Là ai đã hạ loại độc tà ác như vậy với đứa bé này chứ”. Vừa hay lúc đó, Trương Tiểu Phàm cũng chạy tới nơi, miệng liên tục hô lớn:
– Kinh Vũ, Kinh Vũ. – Rồi lay lay lên người nó.
– Đừng gọi nữa, cậu ấy trúng độc rồi, cần được trị thương.
Nói đoạn, Phổ Trí bế thốc thằng nhóc lên, đi vào ngôi miếu hoang, Trương Tiểu Phàm theo ngay sau nó.
Lâm Kinh Vũ được đặt giữa ngôi miếu, nó được Phổ Trí dùng thần công của Thiên Âm Tự, liên tục đẩy chất độc ra khỏi người, ngồi ngay cạnh, Trương Tiểu Phầm giật mình kêu thon thót:
– Kinh Vũ… Kinh Vũ…
Ở bên ngoài, hắc y nhân từ từ dùng khinh công đáp xuống trước ngôi miếu, nhưng lần này, Phổ Trí nhanh chóng phát hiện ra. Ông dùng một phần nội lực đánh xuyên ra bên ngoài cửa tấn công hắn. Hắc y nhân nhanh chóng tung ra một luồng hắc quang đen kịt, quỷ khí bao trùm lên người hắn, đỡ đòn tấn công của Phổ Trí. Ở bên trong, ông nói vọng ra ngoài:
– Các hạ võ công cao cường, nhưng lại dùng sức mạnh lớn như vậy, đối phó với một đứa trẻ vô tội, cũng e là hơi mất thân phận quá đấy.
Bên ngoài, một giọng nói khàn đục, đầy sát khí vang lên:
– Ngươi đã không còn đường thoát nữa rồi, ngươi có biết thứ ta cần là gì không? Mau giao nó ra đây cho ta, thì ta sẽ tha mạng, cho hai thằng bé này. Bằng không, cả cái thôn này đều là người phàm… ta sẽ giết không tha một mạng.
Tiểu Phàm bên trong nghe thế thì giật mình kinh hãi, nó quay ra nhìn Phổ Trí đại sư, ông mỉm cười nửa miệng, vừa cố tình kéo dài thời gian để trị độc cho Lâm Kinh Vũ. Ông dùng toàn bộ sức mạnh của mình, hút con rết từ trong miệng Lâm Kinh Vũ ra, ai dè nó chui thẳng vào long bàn tay trái của ông, ăn dần theo cánh tay, chạy lên trên não. Phổ Trí đại sư dụng nội công tâm pháp của Thiên Âm Tự át chế con thi trùng. Cố gắng đứng dậy, người chao đảo xuýt chút là ngã, Nhưng nhanh chóng được Trương Tiểu Phàm đỡ lại.
– Đại sư, người không sao chứ? Cậu ấy? Cậu ấy?
Trương Tiểu Phàm vừa lên tiếng vừa lo lắng nhìn Lâm Kinh Vũ đang nằm sõng soài bên dưới. Phổ Trí đại sư thở nhẹ, cố gắng điều hòa chân khí rồi lên tiếng:
– Cậu ấy không sao. Độc của cậu ấy, ta đã giải giúp rồi. Ngươi yên tâm đi, sẽ không sao đâu.
Phổ Trí vừa nói vừa vỗ nhẹ vào tay Trương Tiểu Phàm để nó yên tâm. Trương Tiểu Phàm vội vàng sà xuống lay lay gọi Lâm Kinh Vũ:
– Kinh Vũ, mau tỉnh lại đi.
– Đừng vội, lát nữa cậu ta mới có thể tỉnh lại, nhưng hãy nhớ lấy, lát nữa bên ngoài dù có xảy ra chuyện gì, cậu cũng đừng ra, biết chưa.
Trương Tiểu Phàm gật đầu lia lịa:
– Vâng, thưa đại sư.
Phổ Trí mỉm cười, ông lao vút ra bên ngoài tấn công tên hắc y nhân. Hắn thấy thế thì vội vàng thủ thế. Cả hai đấu chưởng pháp, kiếm khí bay ngút trời, hào quang của Phổ Trí sáng rực cả một góc trời, tiếng nổ phát ra ầm ầm như núi lở…
Trong ngôi miếu, Trương Tiểu Phàm vừa lo lắng cho Lâm Kinh Vũ, vừa sốt ruột ở bên ngoài, Cuối cùng, nó đánh liều bước ra mở cửa.
Lúc này, ở bên ngoài, Phổ Trí vẫn đang tấn công tới tấp vào gã hắc y nhân, nhưng hắn vẫn bình tĩnh chống trả bằng những quỷ chiêu hiểm độc. Phổ Trí vừa đánh vừa cố gắng đẩy hắn ra xa ngôi miếu, cuối cùng dồn hắn vào một hang động ngay sau ngọn núi nhỏ. Trương Tiểu Phàm thấy vậy vội vã đuổi theo…
Trong hang động, hai người vẫn tiếp tục giao tranh bất phân thắng bại. Nội công và chiêu thức của Thiên Âm Tự qua nhiên vô cùng lợi hại. Hắc y nhân không cách nào chiếm được thế thượng phong trước Phổ Trí đại sư, mặc dù ông đã trúng phải độc dược Thất Vĩ Ngô Công của hắn. Cuối cùng, hắn lôi ra một chiếc vòng tròn, bên ngoài là những lưỡi sau sắc nhọn, đen sì và có tẩm độc. Phổ Trí nhìn thấy vòng càn khôn đó thì lên tiếng:
– Bao quát càn khôn, thiên hạ kịch độc, cho hỏi các hạ có liên quan gì tới Luyện Huyết đường?
– Trước thì bị tập kích, sau lại trúng kịch độc. Mà vẫn có được thân thủ này, Phổ Trí của Thiên Âm Tự quả nhiên danh bất hư truyền.
Phổ Trí cười nhẹ:
– Quá khen, các hạ đến là vì Phệ Huyết châu của ta. Hà tất phải cố tình che giấu thân phận. Xông lên đi.
Dứt lời, hai người lại tiếp tục lao vào nhau, kiếm khí và chưởng pháp tiếp tục phát ra ầm ầm trong sơn động, Trương Tiểu Phàm lúc này đã đuổi tới nơi, nó nấp ngay ngoài cửa hang, nhìn vào bên trong. Do hang động này thông thiên, nên ánh trăng sang vằng vặc nên nó nhìn thấy hoàn toàn diễn biến của trận huyết chiến giữa hai cao thủ…
Vòng Càn khôn của Hắc Y Nhân qua nhiên vô cùng uy lực, nhưng nó cũng chỉ giúp hắn đánh ngang ngửa với Phổ Trí, chứ không thể chiếm thế thượng phong. Dù đã dùng đủ mọi chiêu thức, nhưng những lưỡi dao trên đó vẫn không thể nào tiếp cận được Phổ Trí. Rồi cuối cùng, Vòng Càn Khôn đầy uy lực và mang tính sát thương cao của hắc y nhân cũng bị Phổ Trí đánh bật ra khỏi tay, văng vào vách núi sâu hơn 300 chiêu thức.
Hắc y nhân lùi lại, sử dụng chiêu thức cuối cùng. Hắn lật tay rút soạt thanh trường kiếm sau lưng, chỉ thấy thanh kiếm trong như thu thuỷ, sáng mà không lóa mắt, kéo theo một làn sáng xanh nhàn nhạt. “Hảo kiếm!” Phổ Trí không kềm được thốt lên.
Hắc y nhân hừ khẽ, tay nắm kiếm quyết, chân đạp theo thất tinh, bước liên tục bảy bước, trường kiếm chớp chĩa lên trời, trong miệng lầm rầm hét lớn:
– CỬU THIÊN HUYỀN SÁT…
– HOÁ VI THẦN LÔI…
– HOÀNG HOÀNG THIÊN UY…
– DĨ KIẾM DẪN CHI!
Chỉ trong khoảnh khắc, mây đen trên trời phút bỗng cuộn lên không ngừng, tiếng sấm ùng ùng, rìa mây đen chớp loé lia lịa, giữa đất trời một luồng sát khí, cuồng phong rộ lên.
“Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết!” Sắc mặt Phổ Trí giữa lúc ấy trắng bệch như vôi, kèm theo là một mối kinh ngạc, một tia tuyệt vọng và một chút cuồng nhiệt không hiểu được. Rồi như giật mình phát hiện ra điều gì, ông bỗng nhiên hét to:
– NGƯƠI CHÍNH LÀ MÔN HẠ THANH VÂN MÔN!
Lần đầu tiên trong đời, Trương Tiểu Phàm nhìn thấy đám mây đen kịt lại tới gần mặt đất như hôm nay, lần đầu tiên nó nghe tiếng sấm chấn động màng nhĩ đến vậy và ánh chớp chói mắt tới nỗi nó cảm thấy mắt mình như nhòa đi, nhưng Trương Tiểu Phàm rất gan lì, nó vẫn cố nhìn vào thanh kiếm đó…
Một tiếng sấm nổ, giữa lúc màng nhĩ chấn động kêu lùng bùng, nó nhìn thấy trên cao một lằn chớp chói mắt rạch ngang bầu trời, rồi lao xuống mặt đất, đậu lên trường kiếm của hắc y nhân.
Trong phút chốc, trang phục trên mình hắc y nhân căng phồng lên, hai mắt trợn tròn như sắp nổ tung. Lúc ấy, dưới ánh chớp chói ngời, trong hang động sáng rực rỡ như ban ngày.
Giữa đêm ánh chớp loè rộ trên mũi kiếm, đẹp đẽ như thế, Trương Tiểu Phàm khép nép không dám thở, còn trong mắt Phổ Trí lại lần nữa xuất hiện một thứ cuồng nhiệt kỳ dị. Ông thầm nhủ “Đây chẳng phải là đại năng đại lực của chân pháp đạo gia sao?”
Hắc y nhân hét to một tiếng, tay trái dẫn kiếm quyết, dùng toàn lực lắc mạnh cổ tay, sấm nổ, ánh chớp trên kiếm vụt bắn vào Phổ Trí. Trên đường, cây cỏ sỏi đá, bốc bay tung hết cả, chỉ để lại trên mặt đất một vệt cháy sâu hoắm.
Phổ Trí lui liền ba bước, thu ấn, song chưởng chắp lại, mặt lộ vẻ trang nghiêm, toàn thân âm ỷ tán phát kim quang, khẽ niệm:
– Đức Phật từ bi!
“Pắp” một tiếng, bảy hạt bích ngọc còn lại trước mình ông đều vỡ vụn, hoá thành một chữ “Phật” cực lớn ở cách trước mặt ba thước, kim quang chói lòa, không thể nhìn thẳng vào.
Một khắc sau, ánh chớp và chữ Phật đó va vào nhau.
Trương Tiểu Phàm đột nhiên cảm thấy nội tạng trào sôi hết thảy, hình như huyết dịch toàn thân lúc ấy đều chạy ngược, chân tay nó bủn rủn, không thở được nữa, rồi thoáng chốc, cảm thấy gió tắt, sấm ngưng, cả thế gian đều yên tĩnh lại.
Sau đó, nó bất giác bị hất bay về đằng sau, thậm chí còn không kịp cảm thấy sợ hãi, chỉ thấy ánh trắng ánh vàng, rực rỡ vô cùng, rực rỡ hơn cả thái dương. Trái tim nó rỗng hoang hoác, chỉ cảm thấy tiếng gió dữ dội không ngừng vùn vụt qua tai. Nó ngất đi, bất tỉnh nhân sự.
Phổ Trí đại sư vận dụng toàn bộ sức lực của mình dùng kỳ công “Đại Phạm Bát Nhã”, mượn sức Phật môn chí bảo là “Phỉ Thuý Niệm Châu” sinh ra một đại lực hàng ma, chống lại Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết uy lực vô song của kẻ tà ác kia, rồi nhanh chóng phản công lại khiến hắn bị thương, làm cho hắn phải kinh hãi mà tháo chạy.
Bóng hắn khuất hẳn rồi, ông mới thu nội lực về, miệng hộc ra một đống máu tươi.
Trương Tiểu Phàm và Lâm Kinh Vũ được đặt nằm giữa ngôi miếu hoang, bất tỉnh nhân sự. Ông ngồi ngay cạnh chúng, cố gắng điều hòa chân khí để trị thương, Nhưng thân thể ông trọng thương quá nặng, lại bị công kích bởi kỳ thuật của đạo gia, đã như ngọn đèn dầu sắp cạn, đến một tia hy vọng sống cuối cùng cũng tuyệt rồi. Xem ra ông còn thở được tới bây giờ chẳng qua là nhờ vào kỳ dược Tam Nhật Tất Tử Hoàn của quỷ y để kéo dài chút hơi tàn, cùng lắm kéo dài sinh mệnh thêm ba ngày nữa mà thôi. Ông lo lắng trộm nghĩ “Tên yêu nhân bị thương tuy nặng, nhưng chưa phạm vào căn nguyên. Sau khi ta chết đi, hắn tất sẽ quay lại giết người diệt khẩu. Đến lúc ấy không chỉ hai đứa trẻ này, mà e rằng tính mệnh của mọi nhà trong thôn cũng đều lâm nguy. Thế này, thế này, thế này thì phải làm sao mới được?”
Phổ Trí đại sư ruột rối như tơ vò, chân tu đạo hạnh của ông rất cao, nhưng một là biết rằng mình sắp chết, tâm thần cũng hoảng hốt vài phần, hai nữa là lo lắng cho sinh mạng của bách tính vô tội, yêu nhân kia xem ra là người có thân phận địa vị cực cao trong Thanh Vân Môn, nếu đi bừa lên núi cầu cứu, e rằng được việc thì ít, mà hỏng việc thì nhiều.
Nhưng điều khiến ông di hận nhất là vẫn có một việc, chính là điều ông bình sinh đại nguyện, lại không thể hoàn thành được. Thân là Tứ đại thần tăng của Thiên Âm Tự, ông đã được thiên hạ mến phục, tôn vinh đến cực điểm. Nhưng đối với ông mà nói, quan trọng nhất là khám phá được bí ẩn về sự sống và cái chết, tìm được sự trường sinh bất tử. Chỉ có điều 50 năm trước, ông đã nhận ra rằng dù mình cần cù tu luyện Phật môn đạo pháp đến thế nào, cũng chỉ có thể tăng được công lực, mà không thể phá giải bí ẩn của sự trường sinh.
Ông đau đầu vắt óc, mấy chục năm sau, quả thực nghĩ ra được một biện pháp chưa từng có.
Thiên hạ ngày nay, Phật – Đạo – Ma tam giáo đều đang cực thịnh, trình độ phép thuật rất cao thâm. Ma giáo vốn mang tiếng xấu, tà thuật tàn nhẫn hết sức, chẳng ai muốn dây vào, còn kỳ thuật của đạo gia thì tinh thâm thần diệu, cùng với Phật môn mỗi bên đều chiếm ưu thế riêng, nếu có thể liên thủ nghiên tập, tất có thể tháo gỡ được tình thế này.
Nhưng ông ngàn vạn lần chẳng thể ngờ, ba vị sư huynh từ trước tới giờ luôn phóng khoáng cởi mở lại dị khẩu đồng thanh phản đối, cho là viển vông hão huyền, hết lời khuyên bảo mãi không thôi. Trong lòng Phổ Trí không cam chịu, khăng khăng mấy lượt đến yết kiến các danh môn Đạo gia, chỉ riêng núi Thanh Vân cũng đã lên không biết bao nhiêu lần, nhưng chẳng lần nào mà không bị chưởng giáo của Thanh Vân Môn là Đạo Huyền Chân Nhân khéo léo chối từ.
Nghĩ đến đây, Phổ Trí đại sư bất giác cười khổ một tiếng, điểm chút tự trào, nghĩ bụng: Chỉ còn sống được ba ngày, lại nghĩ ngợi gì cái chuyện trường sinh bất tử, chẳng phải là tự làm khổ mình lắm sao?
Có điều ông tuy mặc lòng, nhưng nhìn thấy hai đứa trẻ vẫn nằm lăn dưới đất lại không nỡ dứt, nhất thời nghĩ không ra cách nào vẹn toàn, quanh quẩn mãi không sao rứt ra được.
Nghĩ một hồi lâu, Phổ Trí đại sư ngửa mặt nhìn trời, hồi lâu mới chậm chạp thu ánh mắt, nhìn hai đứa trẻ trước mặt, thầm thì nói: “Nhị vị tiểu thí chủ, lão nạp có lòng tương cứu, đáng tiếc hữu tâm vô lực. Sự tình vốn do ta gây ra, để hại hoạ đến hai vị, thật là tội nghiệt! Ôi! Giá hai người các ngươi là đệ tử của Thanh Vân, ở trên núi Thanh Vân kia, giữa bao nhiêu người, sẽ an toàn hơn, nhưng bây giờ…”
Đột nhiên, toàn thân Phổ Trí chấn động, miệng lầm rầm: “Thanh Vân đệ tử, Thanh Vân đệ tử, phải rồi, tại sao ta không nghĩ ra chứ…” Tâm niệm ông chợt xoay chuyển, tựa hồ nắm bắt được hay nghĩ ra được điều gì, rồi thoáng cái lại bẵng đi mất. Trong khoảnh khắc, mồ hôi lạnh toát ra.
Phút sau, trong mắt lông, không hiểu tại sao, lại thêm lần nữa ánh lên một thứ cuồng nhiệt kỳ dị. Ông ngẩng mặt cười lớn, trong tiếng cười ẩn chứa một chút điên cuồng!
“Tuyệt quá, tuyệt quá! Mệnh ta tuy không còn lâu dài nữa, nhưng nếu truyền thụ Phật gia thần công cho một người, rồi để hắn đầu nhập làm môn hạ Thanh Vân Môn, tu tập Đạo gia thuật pháp, chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện sao, như vậy vừa có thể cứu được hai đứa nó, lại có thể giúp ta hoàn thành tâm nguyện!”
Rồi ông lại thầm nghĩ…
“Phật Đạo hai nhà vốn xa cách từ xưa, đến lúc già chết cũng không hề lai vãng tới nhau. Thanh Vân Môn tuyệt không ngờ được một thiếu niên ít tuổi, từ nhỏ sống dưới chân núi Thanh Vân lại có thể mang trong mình Phật môn đại pháp. Chỉ cần có người kiêm được cái học của hai nhà, tất sẽ phá giải được mê cục của sự trường sinh bất tử suốt vạn năm nay. Ha ha, nếu như vậy, ta chết còn có gì đáng tiếc?”
Phổ Trí đại sư tâm niệm đã quyết, trong người phấn khởi vô cùng, hai gò má ửng đỏ, mắt lóe tia máu, bất giác nhìn Lâm Kinh Vũ rồi thò tay ra. Nhưng tay thò ra đến nửa chừng thì dừng lại, trong lòng đắn đo: “Chuyện này quan hệ rất lớn, ngày nay các môn các phái có chính kiến rất nặng nề, cực kỳ uý kỵ việc học lén, chẳng may bị người phát giác, sự tình bại lộ, chắc chắn là chết. Thằng nhỏ Lâm Kinh Vũ này tư chất rất tốt, nếu để Thanh Vân Môn thu nạp làm môn hạ, nhất định sẽ được sư trưởng chú ý. Nó tuổi còn nhỏ, e là sẽ không giữ được cái bí mật tày trời này!”
Nghĩ đến đây, trong lòng ông chợt nhớ ra điều gì, ánh mắt chuyển sang người Trương Tiểu Phàm, ông gật gật, nói: “Tư chất kém một chút, cũng không sao, ta cũng không còn sự lựa chọn nào khác. Sau này phải trông vào phúc phận của ngươi thôi.”
Nói đoạn, không chậm trễ nữa, ông thò tay vỗ mấy cái lên người Trương Tiểu Phàm, dùng chút sức tàn cứu tỉnh nó.
Trương Tiểu Phàm mãi sau mới tỉnh dậy, trước mắt mơ mơ hồ hồ, trong tai vẫn còn đập lùng bùng. Một lát sau mới trở lại bình thường, nhìn rõ mọi vật trước mắt rồi, nó bỗng giật bắn mình, há hốc miệng không khép lại được.
Ngồi trước mặt nó là vị hoà thượng nọ, thương tích cùng mình, lườn trái dường như bị cái gì đó thiêu đốt, khô cháy rất khó coi, trên mặt sắc đen rùng rùng, cả gương mặt nhuộm tử khí. Nhưng không biết tại sao, nhưng nhìn ông trông có vẻ rất phấn chấn rạng rỡ. Nó cũng nhìn thấy thằng bạn Lâm Kinh Vũ nằm một bên, hôn mê bất tỉnh.
– Kinh Vũ, Kinh Vũ…
Nó lay lay lên người Lâm Kinh Vũ, thằng nhóc không hề động đậy, chỉ thấy Phổ Trí đại sư nhẹ nhàng lên tiếng:
– Yên tâm đi, nó không sao rồi, cháu bé, ta muốn hỏi cháu, tại sao cháu lại quay lại đây.
Trương Tiểu Phàm quay đầu lại, lễ phép trả lời:
– Dạ, đại sư, bởi vì cháu thấy nên cháu mang thuốc đến cho người – nói đoạn nó đưa ra một chai thuốc giấu trong ngực áo.
Phổ Trí đón nhận lọ thuốc từ tay Trương Tiểu Phàm, đặt nó xuống dưới đất:
– Cảm ơn, nhưng bây giờ thì ta đã không cần tới nó nữa rồi. Xem như chúng ta thực sự có duyên phận. Cháu có muốn theo ta học nghệ không?
Trương Tiểu Phàm nghe vậy thì mắt sáng lên, vừa nãy đã chứng kiến tuyệt kỹ của ông rồi, trong lòng nó đã ngưỡng mộ từ đó, nay thấy ông nói như vậy thì còn niềm vui nào bằng, nó nhanh miệng đáp:
– Cháu có, cháu có.
Thế rồi, nó bất chợt nghĩ lại:
– Nhưng… cha cháu không cho cháu đánh nhau…
Phổ Trí đại sư bất giác bật cười lớn:
– Không phải đánh nhau, mà là diệt ác dương thiện, hành hiệp trượng nghĩa như hồi nãy ta đánh đuổi tên yêu nhân kia đó, nhớ không?
– Dạ, thế thì được ạ – Tiểu Phàm mừng rỡ.
Nói xong, ông bắt đầu thi triển đại pháp, truyền nội công tâm pháp của Thiên Âm Tự sang người của Trương Tiểu phàm, đồng thời vừa truyền vừa lên tiếng dặn dò:
– Chuyện đêm nay, cháu không được nói với ai khác, kể cả cha mẹ, hay là thằng nhóc kia cũng không được kể, tài nghệ học được, chưa tới lúc nguy hiểm, tuyệt đối không được đem ra dùng. Nếu không sẽ rước họa lớn, cháu hiểu chưa?
– DẠ… A… A… A… – Trương Tiểu Phàm cố nén đau khi luồng nội lực chảy ào ào liên tục không ngừng vào trong cơ thể của nó.
Sau khi truyền xong nội công tâm pháp, Phổ Trí đại sư bắt đầu truyền khẩu quyết cho nó. Ông đã cố gắng rút gọn nhất có thể, chỉ còn vài chữ để nó học, vậy mà cũng phải mất tới ba canh giờ, thằng nhóc mới có thể học được hết mấy chữ ông truyền dạy nó. Phổ Trí đợi đến khi nó nhớ kỹ hết thảy, mới thở phào một hơi, thần sắc bải hoải.
Lão nhìn Trương Tiểu Phàm, ánh mắt chất chứa từ ái, bảo:
– Lão nạp cả đời tu hành, xưa nay chưa từng nghĩ đến việc thu nhận đệ tử, ai ngờ đến lúc sắp chết, lại có cái duyên sư đồ với ngươi. Xem ra, ngươi cũng nên biết danh hiệu của ta…
Ông thở nhẹ một hơi rồi tiếp tục:
– Ta pháp danh Phổ Trí, là tăng nhân của Thiên Âm Tự. Hài tử này, ngươi biết Thiên Âm Tự chứ?
Trương Tiểu Phàm nghĩ ngợi một lúc rồi lắc đầu, Phổ trí bật cười nói:
– Đúng là trẻ con mà.
Rồi sực nhớ điều gì, bèn thò tay vào trong bọc lần ra một viên hạt châu tím sẫm, chăm chú nhìn nó, rồi đưa cho Tiểu Phàm, bảo:
– Ngươi hãy giữ viên hạt châu này cho cẩn thận, không được để người ngoài dòm thấy. Đợi đến này sau an định rồi, ngươi tìm một hang sâu hay vách núi, ném nó xuống là được. Còn nữa, ta vừa nói cho ngươi biết danh hiệu của ta, ngươi nhất thiết không được nhắc đến với người ngoài, hiểu chứ?
Trương Tiểu Phàm đưa hai tay nhận lấy hạt châu rồi đáp:
– Dạ, thưa đại sư.
Phổ Trí xoa đầu nó, nói:
– Ngươi và ta có mối túc duyên này, cũng chẳng biết kiếp sau còn gặp lại nhau không. Hài tử, ngươi hãy quỳ xuống khấu đầu ba cái, gọi ta một tiếng sư phụ đi!
Trương Tiểu Phàm nhìn Phổ Trí, thấy ông đã thu lại nụ cười, nét mặt trang nghiêm, bèn gật đầu dạ, gọi một tiếng “Sư phụ.” Rồi quỳ xuống đất, liên tiếp khấu đầu ba cái. Nó vừa khấu đầu xong, chưa ngẩng lên, đã nghe Phổ Trí cười khe khẽ, nhưng trong tiếng cười chất chứa những bi thống và quả đoán. Trương Tiểu Phàm toan ngẩng lên nhìn lão, chợt cảm thấy sau lưng có người vỗ khẽ, rồi mắt mũi tối sầm, lại lăn ra bất tỉnh nhân sự.
Trương Tiểu Phàm mê sảng gọi “sư phụ…” rồi giật mình tỉnh giấc, nó đang nằm trong ngôi miếu hoang, bên cạnh là thằng nhóc Lâm Kinh Vũ vẫn đang miệt mài ngủ say, ngoài ra không còn bóng dáng ai khác nữa, có thể sư phụ nó đã đi rất rất xa rồi.
Nó run rẩy nghĩ một lúc rồi lắc lắc đầu, đi đến bên mình Lâm Kinh Vũ, xô mạnh vào người bạn, Lâm Kinh Vũ làu nhàu mấy tiếng trong miệng, rồi từ từ bừng tỉnh, dụi dụi mắt, còn chưa nói lời nào, đã cảm thấy một luồng hàn khí thấm vào người, không nén được liền nhảy mũi mấy cái.
Nó mở to mắt nhìn, thấy mình với Trương Tiểu Phàm ngồi cạnh, rồi nhìn quanh, thấy mình đang nằm trong ngôi miếu hoang hôm trước, bất giác trơ mắt há miệng, hỏi:
– Chẳng phải là ta đang ngủ ở nhà sao, thế nào mà lại đến đây?
Trương Tiểu Phàm khẽ nhún vai, đáp:
– Ta cũng không biết nữa, có điều ta lạnh lắm rồi, hay là mau đi về đi!
Trong óc Lâm Kinh Vũ có vô khối nghi vấn, nhưng cũng gật đầu, bò dậy cùng Trương Tiểu Phàm đi về trong thôn.
Chưa đến trước thôn, hai đứa bọn nó đã phát hiện ra có gì đấy không bình thường, hằng ngày vào giờ này, thôn dân đều đã dậy rồi, nhưng hôm nay lặng lẽ quá thể, chẳng thấy bóng một người nào, mà trong luồng gió ban mai thổi tới lại trộn lẫn mùi tanh của máu.
Hai đứa liếc nhìn nhau, đều đọc thấy trong mắt nhau nỗi kinh nghi, liền cùng tăng tốc chạy vù về thôn. Không bao lâu, hai đứa đã đến trước cửa thôn, nhìn theo con đường lớn chạy từ trong ra, thấy ở bãi đất giữa thôn, hơn bốn mươi gia đình của Thảo Miếu, khoảng hai trăm người, già trẻ gái trai đều nằm trên đất trống, thân thể cứng đờ, đã ra thây chết hết, màu chảy thành sông, ruồi nhặng bay vo ve, mùi máu tanh xộc thẳng vào mặt.
Lâm Kinh Vũ và Trương Tiểu Phàm hai đứa bỗng đâu gặp cảnh tượng kinh khủng này. Bọn chúng hốt hoảng chạy như bay về nhà mình rồi sững sờ nhìn vào. Ba mẹ hai đứa đều đã tắc thở, nằm trong vũng máu, chết không nhắm mắt.
– CHA… MẸ… KHÔNG… KHÔNG… CHA…
Lâm Kinh Vũ và Trương Tiểu Phàm hai đứa bỗng đâu gặp cảnh tượng kinh khủng này, trong lúc khiếp đảm bật la to rồi cứ thế đứng yên mà khóc nức nở.
Một bóng ánh sáng xanh nhạt trên nền trời vụt xuống, một đạo nhân dáng người đậm đà bước chậm chậm từng bước một. Nhìn quang cảnh chết chóc xung quanh mà không khỏi xót xa. Ông lặng lẽ bước tới bên hai đứa trẻ, đưa tay lên đầu chúng, xoa xoa nhẹ một cái, cả hai thằng nhóc ngã lăn ra, bất tỉnh.
Cũng không biết là trải qua bao lâu, Trương Tiểu Phàm tự dưng bừng tỉnh lại, nó ngồi phắt dậy, há hốc miệng thở hổn hển, hai tay khe khẽ run. Vừa rồi trong lúc ngất đi, đầu óc nó đầy ắp những mặt quỷ hung ác, máu tươi xương trắng, liên hồi gặp ác mộng.
Nó định thần rồi, quay nhìn bốn phía, chỉ thấy đây là một sương phòng bình thường, cửa sổ nhỏ có hai cánh, trong phòng sắp đặt đơn sơ sạch sẽ, chỉ có mấy cái bàn ghế bằng gỗ tùng, trên đặt ấm chén. Một cái lò lớn, trên đặt bốn cái giường liên tiếp nhau choán lấy hẳn nửa căn phòng. Ngoài cái giường nó đang nằm, giường bên cạnh chăn đệm lộn xộn, như là vừa có người ngủ ở đó xong. Hai cái còn lại chăn gấp rất ngay ngắn, cẩn thận.
Bức tường đầu dãy giường có treo một tấm hoành phúc, trên viết một chữ “ĐẠO” rất lớn!
Xem vẻ giống như một phòng nghỉ bình thường trong một quán trọ, hoặc là phòng ở chung của mấy đệ tử đi tầm sư học nghệ.
Trương Tiểu Phàm ngồi một lát, trong lòng bất giác nảy ra một ý nghĩ: “Tất cả những chuyện đêm qua phải chăng đều là ác mộng cả? Biết đâu vừa rồi mình đã ngủ suốt tại đây? Biết đâu đi ra khỏi căn phòng này, sẽ gặp ngay mẫu thân cười rồi la mắng nó như mọi khi Cái thằng lười này!”
Nó chậm chạp tụt xuống giường, xỏ giày, đi từng bước từng bước ra phía cửa.
Cửa đang khép hờ. Qua khe, thoáng có gió lùa vào mát rượi. Nó đi từng bước từng bước, hai tay bé nhỏ nắm càng lúc càng chặt. Tim nó đập mạnh ghê gớm, chèn ép cả hơi thở, rất nhanh, nó đi đến cửa, đặt tay lên cánh phên.
Tấm cửa gỗ nặng như núi, trĩu như sắt. Nó nghiến răng, “dô ta” một tiếng, kéo mở cánh cửa phòng. Ánh sáng rực rỡ bên ngoài thoắt cái ùa vào, làm nó phải híp mắt lại. Dương quang nồng nàn rơi trên thân mình khiến nó thấy dịu dàng ấm áp.
Nhưng trái tim nó, một lát sau lại như rơi vào hố băng.
Phía ngoài cửa là một đình viện be bé, có mấy thân tùng bách, mấy cụm cây cỏ, chen lẫn có mấy đoá hoa nhỏ toả hương trong lành, nở rộ hân hoan. Trước cửa là một hành lang, dẫn thông ra ngoài viện. Bước lên độ bốn thước, có mấy bực thềm, nối liền đình viện và hành lang.
Bên một góc thềm, có một đứa bé đang ngồi cô quạnh, tay chống vào má, cứ lẳng lặng ở đó, không động đậy. Có lẽ tiếng mở cửa đã khiến đứa trẻ chú ý, nó trù trừ một lát, rồi chầm chậm quay đầu lại.
Lâm Kinh Vũ.
Trương Tiểu Phàm há to miệng, trong lòng có trăm ngàn điều muốn hỏi, nhưng lời nói đến cửa miệng, lại hoá ra câm lặng. Nó còn muốn hét lên, chỉ có điều trong lòng u buồn, hét không ra tiếng. Hai hàng nước mắt, cứ thế, lặng lẽ chảy xuống.
Hai đứa trẻ, cứ thế, im lìm không nói, lẳng lặng nhìn nhau. Chẳng biết từ nơi nào ở đằng xa, có tiếng chim hót trong trẻo đưa tới, bầu trời xanh thẳm, mây trắng bồng bềnh. Trương Tiểu Phàm ngồi ở một mé bậc thềm, đầu cúi thấp, nhìn con đường nhỏ lát đá trong đình viện.
Trong đình viện, một bầu không khí tịch mịch.
Cứ như thế cũng không biết đã qua bao lâu, Lâm Kinh Vũ chậm rãi bảo:
– Ta dậy sớm hơn mi, lúc ấy trong phòng còn có mấy người, ta đã hỏi bọn họ, đây là Thông Thiên Phong của núi Thanh Vân.
Trương Tiểu Phàm thì thầm thốt:
– Núi Thanh Vân…
Lâm Kinh Vũ nói:
– Nghe bọn họ bảo, chưởng tọa Điền Bất Dịch đạo nhân, thủ tọa chi Phái Lục Trúc Phong đi qua, nhìn vào trong thôn, trong thôn…
Nói tới đây, giọng nó bất giác nghẹn ngào. Nó giơ tay lau mắt thật mạnh, thở hắt ra, lại nói tiếp:
– Sau đó ông ấy tìm thấy hai đứa bọn mình ở cuối thôn, bèn đem bọn mình lên núi.
Trương Tiểu Phàm nhúc nhích khoé miệng, nhưng không ngẩng đầu, hỏi:
– Sau này bọn mình biết làm sao, Kinh Vũ?
Lâm Kinh Vũ lắc lắc đầu, buồn thảm đáp:
– Ta cũng không biết.
Trương Tiểu Phàm toan nói nữa, chợt nghe từ hành lang sau lưng vọng tới một giọng lạ:
– A! Các ngươi đều tỉnh rồi à?
Hai đứa cùng quay lại nhìn, thấy đứng đó một đạo sĩ trẻ trung, vận bộ đạo bào lam sắc, trông rất có khí khái anh hùng. Y rảo bước đi lại, nói:
– Vừa lúc mấy vị sư tôn cũng muốn gặp các ngươi, hỏi han các ngươi mấy việc. Các ngươi giờ theo ta lại đây!
Trương Tiểu Phàm và Lâm Kinh Vũ nhìn nhau, rồi đứng dậy, Lâm Kinh Vũ nói:
– Vâng, xin Thường đại ca dẫn đường!
Vậy ra vị đạo sĩ trẻ đó chính là Thường Tiễn, một trong những đệ tử giỏi nhất của Đạo Huyền chân nhân, nhân lúc tỉnh dậy trước Trương Tiểu Phàm, Lâm Kinh Vũ đã kịp hỏi tên y. Thường Tiễn liếc nhìn Lâm Kinh Vũ, gật gật đầu, đáp:
– Các đệ theo ta lại đây.
Theo đạo sĩ, hai đứa đi ra khỏi đình viện, trước mắt hiện ra một dãy hành lang uốn khúc hình vành khuyên rất dài rất to, tay vịn cứ cách hai trượng lại có một trụ màu đỏ. Giữa mỗi cặp trụ đều có một cái cửa tò vò. Họ men theo hành lang uốn khúc tiến về phía trước, đi qua từng trụ và từng cửa tò vò, mới nhận ra, trong mỗi cửa tò vò đều có một đình viện nhỏ y như chỗ ban nãy, xem ra đây là nơi ở của các đệ tử Thanh Vân Môn.
Đừng nói gì khác, cứ nhìn quy mô này, số đình viện nhỏ chắc không dưới một trăm, có thể thấy đệ tử Thanh Vân Môn rất đông.
Đi được một lúc, mới trông thấy đoạn cuối của hành lang, đó là một bức tường trắng cao chất ngất, phía dưới trổ một cái cửa lớn, hai cánh gỗ đại thụ dày dặn, cao đến hai trượng, hầu như phải ngẩng đầu lên mới nhìn thấy hết, cũng không biết lúc đầu làm sao mà tìm thấy thứ gỗ to đến nhường này.
Thường Tiễn nhìn mà như không thấy gì hết, có vẻ hàng ngày ra ra vào vào, nhìn mãi thấy nhàm rồi, trên mặt không một chút cảm xúc nào như hai đứa trẻ kia, tuyệt không rung động trước cảnh thiên nhiên hùng vĩ, qua cửa này đi ra. Trương Tiểu Phàm và Lâm Kinh Vũ vội vàng rảo theo.
Vừa mới đạp chân lên bậc cửa cánh lớn này, hai đứa trẻ thoắt cùng nín thở, không thể tin vào tất thảy những gì đang nhìn thấy.
Đây, dường như chính là tiên cảnh trong truyền thuyết.
Một khoảng sân rộng lớn mênh mang, bề mặt lát toàn bằng đá Hán bạch ngọc tỏa sáng lóng lánh, trải ra trước mắt vụt khiến người ta cảm thấy mình sao mà nhỏ bé. Đằng xa nhiều đám mây trắng, nom mịn màng nhẹ nhõm, cứ bồng bềnh quanh bước chân.
Chính giữa sân, cách vài chục trượng lại đặt một cự đỉnh bằng đồng, chia làm ba hàng, mỗi hàng ba cái, tổng cộng chín đỉnh, sắp xếp rất ngay ngắn. Trong đỉnh phiêu phất thoảng lên làn khói, hương thanh nhẹ mà không tiêu tán. “Đi lại đây nào.” Dường như thấu hiểu tâm tư của hai đứa bé, vị đạo sĩ trẻ trung khuôn mặt lộ nét cười, cứ để chúng nó ngắm nghía một thôi một hồi, mới lên tiếng gọi, rồi tiếp tục đi về phía trước.
– Đây là Vân Hải trong Thanh Vân Lục Cảnh, đầu đằng kia còn đẹp hơn nữa! – Thường Tiễn vừa đi vừa nói.
Lâm Kinh Vũ không nén được hỏi:
– Là gì đấy ạ?
Thường Tiễn vung tay chỉ, miệng đáp:
– Hồng Kiều…
Hai đứa phóng mắt nhìn ra xa, chỉ thấy tít tắp phía trước, nơi cuối khoảng sân, sau làn mây lảng bảng như sương, tựa hồ có vật gì đó lấp la lấp lánh, bọn chúng cất bước mau hơn, đi về phía ấy. Dần dần nghe tiếng nước chảy vọng tới, trong đó lẫn vào một thứ quái thanh y như tiếng sấm động, chẳng biết phát ra từ đâu.
Đi càng lúc càng lại gần, vân khí tựa như tiên nữ ôn nhu, nhẹ nhàng lượn quanh mình chúng, từ từ giãn tấm mạng che mờ ảo, để lộ ra cảnh sắc thanh thao.
Phía cuối sân, là một dãy thạch kiều không mố không trụ, vồng ngang qua trời, một đầu tựa trên sân, đầu kia vươn chếch lên, ngập chìm trong mây trắng, tựa như kiều long dược thiên, khí thế cô ngạo. Tiếng nước chảy tí tách vọng tới, dưới ánh dương quang, cả dãy thạch kiều tán phát một thứ màu bảy sắc, như cầu vồng từ trời chảy xuống nhân gian, cẩm tú rực rỡ, diễm lệ vô song.
Trương Tiểu Phàm và Lâm Kinh Vũ cứ ngẩn ra nhìn.
Thường Tiễn cười cười, bảo:
– Theo ta lại đây nào! – Nói rồi đi trước, bước lên thạch kiều.
Đặt chân lên thạch kiều, hai đứa mới phát giác ra, hai bên cầu có làn nước chảy mãi xuống, trong leo lẻo, nhưng ở giữa không thấm một giọt nước nào. Ánh nắng xuyên qua lớp màu bảy sắc chiếu rọi lên cầu, tán xạ làn nước, tạo thành cầu vồng lóng lánh.
Vị đạo sĩ thấy bộ dạng say sưa mê mẩn của hai đứa, bèn bảo:
Các đệ cẩn thận đấy, dưới cái cầu này là vực sâu không đáy, vô ý mà rơi xuống đó, thì chết không có chỗ chôn đâu.
Trương Tiểu Phàm và Lâm Kinh Vũ đều giật thót, vội vàng trấn định lại tinh thần, đi đứng cẩn thận. Hồng Kiều này thật cao quá dài quá, ba người đi trên ấy, chỉ thấy bên trái, bên phải mây trắng lờn vờn chìm xuống gót chân, hình như càng đi càng cao lên. Âm thanh cổ quái đằng trước vẫn không ngừng vọng tới. Lại đi thêm một hồi, mây trắng mỏng dần, vậy là đã ra khỏi Vân Hải, trước mắt vụt sáng loá, chỉ thấy bầu trời mênh mông trong trẻo, xanh đến thấu suốt, bốn bề quang đãng, rộng đến không biết đâu là cùng, phía dưới là Vân Hải mịt mù, bồng bềnh chìm nổi, phóng mắt ra xa, tâm hồn bỗng chốc như rộng mở.
Ở đằng trước kia, chính là đỉnh ngọn Thông Thiên Phong, nơi đặt Ngọc Thanh Điện, chính điện của Thanh Vân quán chủ. Như viên ngọc trên non xanh, mái điện sừng sững, Ngọc Thanh Điện tọa lạc trên đỉnh núi, vân khí bao bọc, thi thoảng vài cánh hạc kêu hiu hắt bay qua, lượn vòng tròn trên không, như tiên gia linh cảnh, khiến người ta thốt sinh lòng kính ngưỡng.
Lúc ấy Hồng Kiều không vươn cao lên nữa, nó vẽ thành một hình khum khum giữa trời, ngả xuống bên đầm nước màu bích lục trước điện. Cùng lúc ấy, từ trong Ngọc Thanh Điện âm âm vọng tới tiếng ca quyết của đạo gia, đầy khí thế thần tiên. Thứ quái thanh kia, cũng càng lúc càng lồng lộng. Ba người đi hết Hồng Kiều, đến bên đầm nước, một con đường đá rộng rãi dẫn từ đầm nước lên thẳng đại môn Ngọc Thanh Điện. Nước trong đầm màu bích lục, thanh tĩnh như gương, bóng người bóng núi soi trong ấy có thể nhìn thấy rõ ràng.
Họ bước lên con đường đá, toan theo hướng đại môn bước tới, chợt nghe từ sâu dưới đầm một tiếng gầm rống, vang như sấm nổ, chính là thứ quái thanh nghe thấy từ lúc trước. Phóng mắt nhìn lại, từ giữa đầm thình lình nổi lên một xoáy nước cực lớn, giây lát sau, chỉ thấy sóng nước cuộn trào, rồi một thân ảnh khổng lồ thoát ra, hoa nước bắn lên đầy trời vỗ hết cả vào mặt. Vị đạo sĩ trẻ trung kia dường như đã sớm có phòng bị, tay trái khẽ vẫy, thân hình chớp lên trên không, tránh vụt về đằng sau chừng hơn hai trượng rồi dừng lại lơ lửng giữa trời. Hai đứa trẻ nhỏ chẳng biết nên tháo chạy đi đằng nào, liền bị té nước ướt sũng như con gà rơi vào nồi canh.
Nhưng hai đứa chúng nó lại chẳng hề chú ý đến tình cảnh mình, cứ ngây người ra nhìn cái vật thù lù vừa mới xuất hiện trước mặt, nó cao đến năm trượng, đầu rồng mình sư tử, toàn thân phủ đầy vảy và mai, mắt to mồm lớn, hai cái răng nanh sắc nhọn lấp lánh sáng dưới ánh dương quang, mặt mày hung ác, trông mà phát sợ. Con quái thú ấy lắc lắc mình, hu la la lại một trận hoa nước nữa bắn ào ra, sau đấy tuồng như phát hiện được điều gì, nó liền duỗi cái đầu ù lại chỗ bậc thềm.
Trương Tiểu Phàm và Lâm Kinh Vũ thấy cái đầu con quái vật ấy còn lớn hơn cả hai đứa bọn nó cộng lại nhiều, dưới ánh dương quang, răng xỉ sắc nhọn trông rõ mồn một, thấy nó đi lại càng lúc càng gần, hai đứa sợ phát khiếp, không nén được bèn rúm rít lại với nhau, tim đập thình thình. Lúc ấy, Tiêu Dật Tài kia chẳng biết đã bay trở lại tự khi nào, đặt đơn chưởng lên trước ngực, cung cung kính kính nói:
– Linh tôn, bọn trẻ này là do chư vị sư tôn có ý triệu kiến.
Con quái thú ấy trợn mắt nhìn y, “hừ” một tiếng, vắt mũi một cái, đôi con ngươi trong cặp mắt to cồ cộ đảo đảo, y như người đang động não suy nghĩ. Sau rồi nó chẳng lý gì đến ba người nữa, lúc lắc đi sang một bên, tới chỗ khô ráo cạnh đầm nước nằm phục xuống, ngáp dài, uể oải ngả đầu ra sưởi nắng, rồi ngủ thiếp đi.
Hai đứa còn kinh hãi chưa nguôi, vị đạo sĩ trẻ đã làm hiệu bảo tiếp tục đi, rồi nói:
– Linh tôn là dị thú thượng cổ do Thanh Diệp tổ sư của phái ta thu phục được từ ngàn năm trước, tên gọi là “Thuỷ Kỳ Lân”. Năm ấy Thanh Diệp tổ sư quang đại Thanh Vân, hàng yêu trừ ma, nó cũng đã từng xuất đại lực đấy. Bây giờ thì là linh thú trấn sơn của Thanh Vân Môn chúng ta, trân trọng nó mà gọi là linh tôn.
Nói đoạn, y lại hướng về phía Thuỷ Kỳ Lân hành lễ, Trương Tiểu Phàm đang nhìn đến xuất thần, chợt bị Lâm Kinh Vũ kéo một cái, thấy nó đánh mắt ra hiệu, bèn cũng cùng nhau cung cung kính kính hướng về Thuỷ Kỳ Lân hành lễ. Thủy Kỳ Lân chẳng hề ngoái đầu lại, cũng chẳng nhúc nhích, chỉ có tiếng ngáy vang lên ầm ầm, chắc là nó cũng chẳng nhìn thấy.
Ba người hành lễ xong, lại tiếp tục đi về phía trước. Đi qua đường đá cao cao, xa xa đã nom thấy tấm trương bài kim sắc, trên đề ba chữ Ngọc Thanh Điện, đến trước đại điện hùng vĩ, chỉ thấy cánh cửa mở rộng, bên trong ngập tràn ánh sáng, khí độ trang nghiêm, phụng thờ thần vị của Tam Thanh là Nguyên Thuỷ Thiên Tôn, Linh Bảo Thiên Tôn và Đạo Đức Thiên Tôn.
Phía trước thần vị, trên đại điện, có mấy chục người đang đứng, có kẻ tu hành có người phàm tục, xem ra đều là môn hạ của Thanh Vân Môn. Phía trước đám người ấy, đặt chừng bảy cỗ đại kỷ, bên trái bên phải mỗi bên ba cái, chính giữa, nơi đầu hai dãy đặt một cái, trên đó có sáu người ngồi, riêng cái ghế tận cùng dãy bên phải thì để trống.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45