Nghỉ ngơi một lúc lâu, Tiểu Phàm mời bò dậy, y âu yếm mặc lại y phục cho Linh Nhi, sau đó mới mặc lại cho mình, rồi cả hai đi về hướng Đại Trúc Phong. Họ vừa đi vừa cười nói vui vẻ, được một đoạn đường thì Linh Nhi và Tiểu Phàm bị chặn lại bởi một bóng áo đen, bịt kín mặt, chỉ hở mỗi hai con mắt và cái miệng của hắn. Trên tay hắn lăm lăm cầm chiếc vòng Càn Khôn. Linh Nhi thấy tên này hằm hằm sát khí thì giật mình lùi lại, một tay chặn ngang người Tiểu Phàm:
– Ngươi là ai, tại sao dám lẻn vào núi Thanh Vân?
Gã áo đen thấy vậy thì khoái trá, cười ha hả rồi buông giọng ồm ồm nhưng chứa đầy nét dê xồm, tà dâm:
– Hahaha… cô nương, vừa rồi cô cũng thật hoang dại nha, bất quá làm cho ta đây không sao kiềm chế nổi. Hehehe… yên tâm, lát nữa ta sẽ làm cho cô còn sướng hơn cả thằng nhóc kia, ha ha ha…
Tiểu Phàm nghe hắn nói thì giật mình, y còn hoảng sợ hơn khi nhận ra giọng nói, y phục và cả chiếc vòng càn khôn kia vô cùng quen thuộc: Chính là tên đại ma đầu năm nào đã giao đấu với Phổ Trí đại sư tại Thảo Miếu thôn. Và cũng có thể chính hắn đã sát hại cả thôn Thảo Miếu năm đó, vừa rồi, nghe hắn đe dọa Linh Nhi, làm cho Tiểu Phàm còn lo lắng hơn gấp bội, nếu như nàng lọt vào tay hắn, thật sự không thể tưởng tượng được.
Giật mình, Tiểu Phàm kéo Linh Nhi lùi lại, đẩy nàng đi rồi hét lớn:
– SƯ TỶ, MAU VỀ GỌI SƯ PHỤ RA ĐÂY, TỶ KHÔNG PHẢI ĐỐI THỦ CỦA HẮN ĐÂU? HẮN ĐÃ XUẤT HIỆN TRONG ĐÊM CẢ THÔN CỦA ĐỆ BỊ SÁT HẠI.
– Tiểu Phàm, đệ nói gì vậy? – Linh Nhi nghe vậy thì giật mình lo lắng.
– Mau chạy về gọi sư phụ tới đây, đệ sẽ cầm cự hắn…
– Đệ nói ta còn không phải đối thủ của hắn, đệ đấu lại hắn sao?
– SƯ TỶ… KHÔNG NÓI NHIỀU NỮA, TỶ MAU CHẠY ĐI.
Tiếng Tiểu Phàm hét lên khiến Linh Nhi giật bắn người, nhìn thấy rõ ràng ánh mắt lo lắng mà Tiểu Phàm dành cho mình, Linh Nhi rút phăng dải Hổ Phách Chu Lăng ra và bay vút lên không trung. Nhưng Linh Nhi chỉ vừa mới tung mình lên không trung thì đã bị tiếng thét thất thanh của Tiểu Phàm cản lại, nàng quay lại nhìn thì thấy gã sư đệ của mình đang thét lên đau đớn với một khuôn mặt khó coi vô cùng. Chỉ loáng một cái, bóng đen kia đã như ma quỷ hiện hình, đứng ngay sau lưng Trương Tiểu Phàm, tay hắn chỉ chạm vào vai Tiểu Phàm đè xuống mà đã khiến cho Tiểu Phàm dường như đang phải chịu một sức nặng ngàn cân đè lên vai, một luồng kình lực cực lớn bao trùm toàn bộ cơ thể Tiểu Phàm khiến hắn không cách nào nhúc nhích được, chỉ thấy hắn ngước đôi mắt sáng quắc nhìn về phía Linh Nhi đang do dự mà cười lớn:
– Hahaha… Điền Linh Nhi tiểu thư, nếu cô dám bỏ chạy, thì đây là lần cuối cùng cô nhìn thấy sư đệ của mình đấy.
Điền Linh Nhi lơ lửng như một nàng tiên trên không trung, nhìn cách hắn khống chế Tiểu Phàm một cách tuyệt đối thế kia, nàng cũng thừa hiểu bản thân không phải đối thủ của tên ma nhân này, nhưng nếu nàng bỏ chạy thì Tiểu Phàm sẽ phải bỏ mạng. Một suy nghĩ loáng nhanh qua đầu Linh Nhi, rồi nàng cắn răng nhẹ nhàng đáp xuống. Hắc y nhân thấy vậy thì đắc chí cười ha hả:
– Hahaha… ngoan lắm… biết điều đó. Hehehehe…
Linh Nhi đứng thủ thế, nàng nhìn vào đôi mắt kín đáo của hắn miệng khẽ mở lời:
– Ngươi muốn gì… tại sao lại bắt Tiểu Phàm để uy hiếp ta?
Hắc y nhân thấy vậy thì càng cười khoái trá hơn:
– Hahaha… muốn gì à? Nàng mau hạ Hổ Phách Chu Lăng trên người xuống, bỏ toàn bộ pháp bảo trong người nàng ra, quỳ xuống và bò tới đây cho ta?
– Ngươi…
Linh Nhi uất ức hét lên, ánh mắt nàng căm hơn nhìn về phía hắn, đổi lại thái độ của nàng, hắn càng ấn mạnh cánh tay lên vai Tiểu Phàm:
– Á… Á… Á… SƯ TỶ… ĐỪNG… MAU CHẠY ĐI…
Tiểu Phàm dù rất đau đớn, nhưng vẫn lo cho an nguy của Linh Nhi, thấy vậy, hắn càng bóp mạnh vào vai Tiểu Phàm hơn khiến y có cảm giác như xương vai sắp vỡ vì gọng kìm thép của hắn rồi:
– Á… Á… Á… ÁC NHÂN… CÓ GIỎI THÌ GIẾT TA ĐI.
– ĐỪNG… ĐỪNG MÀ… MAU DỪNG TAY LẠI… TA LÀMMMM…
Linh Nhi hoảng hốt hét lên, giọng nàng run run kìm nén. Hắc Y nhan thấy vậy thì càng đắc chí hơn:
– Hahaha… ngoan ngoãn như vậy có phải không ai phải chịu đau đớn không? Nào… mau tới đây… nếu làm ta hài lòng, ta sẽ tha mạng cho cái mạng chó này của hắn.
Hắc Y nhân vừa nói vừa giảm bớt kình lực từ cánh tay cứng như thép nguội của hắn. Tiểu Phàm có vẻ đã dễ thở hơn, vẫn cố hết sức thều thào:
– Sư tỷ… đừng mà… mau chạy đi… đừng lo cho đệ…
– Haha… ngươi tốt nhất là lo cho cái mạng chó của mình đi đã.
Hắc Y nhân vừa thích thú đay nghiến Tiểu Phàm, mắt nhướng về phía Linh Nhi kèm theo một nụ cười tà dâm đắc ý:
– Nào… còn không mau bò tới đây cho ta xem… hehehe…
Linh Nhi mặt như muốn khóc, nhưng hoàn cảnh hiện tại, thực sự nàng đâu có sự lựa chọn. Chỉ còn cách cắn răng bỏ dải Hổ Phách Chu Lăng nằm sang bên cạnh. Hạ mình quỳ xuống bên dưới, chống tay bò về phía hắn.
Dưới lớp váy mỏng manh, Linh Nhi chống tay xuống đất, bò dần về phía hắn. Nàng không dám ngẩng đầu lên bởi nàng biết ở tư thế này, bò tới phía hắn trông thật vô cùng dung tục. Nhìn cặp mông nhô cao vút, lắc lư uyển chuyển mỗi khi Linh Nhi nhấc đầu gối lên khiến hắc y nhân vô cùng đắc chí, hắn khoái trá cười ha hả:
– HAHAHA… LINH NHI À LINH NHI… TRÔNG NÀNG CÒN DÂM ĐÃNG HƠN CẢ MẸ NÀNG NĂM XƯA VẬY… HEHEHEHEHE…
Khi Linh Nhi bò tới sát chân hắn, nhìn xuống những đường cong uốn lượn của nàng với thân hình run run vì sợ càng khiến cho hắn ta vô cùng sướng khoái. Hắn nhìn xuống nàng, dõng dạc ra lệnh:
– Nào… mau cởi quần ta ra.
Linh Nhi nhìn lên hắn, nàng ngần ngừ do dự. Hắc Y Nhân thấy vậy thì ngay lập tức nhấn mạnh tay xuống bả vai của Trương Tiểu Phàm làm cho hắn rú lên rồi thở dốc. Linh Nhi thấy vậy thì giật bắn mình, nàng không con suy nghĩ được gì nhiều, vội vã đưa tay tháo lưng quần hắn ra rồi tuột xuống.
– Á… Á…
Nàng bỗng kêu lên một tiếng kinh hoàng. Con cu của Hắc Y Nhân đang lên nửa chừng chưa cương cứng mà đã to lớn quá cỡ, thòng lòng như một trái dưa leo to dài. Đã vậy, đầu khấc của hắn còn rỉ ra một chút nước trong veo. Có lẽ là do ban nãy vừa xuất tinh xong nên vẫn còn sót lại. Con cặc của hắn còn to và lớn hơn cả của Tiểu Phàm. Còn nếu đem Tề Hạo ra, thì cặc hắn không đáng để so sánh với con cặc này. Đây là con cặc thứ 3 trong đời Linh Nhi được nhìn thấy, thật trớ trêu cho nàng, trong ba con cặc mà nàng thấy thì chỉ có của Tề Hạo – người mà nàng muốn gửi gắm cả đời lại là người sở hữu con cặc kém cỏi nhất, cả về kỹ năng hay là kích thước. Một loáng suy nghĩ vụt nhanh qua đầu Linh Nhi và nàng khẽ thở dài trong lòng…
Hắc Y Nhân thấy bộ dạng của nàng thì lại càng khoái trá, cảm giác chiến thắng khiến con cặc hắn cương cứng lên nhanh chóng, lắc lữ và kiêu hãnh trước mặt Điền Linh Nhi. Hắn nhìn nàng mà buông giọng ra lệnh:
– Hehehe… bất ngờ lắm phải không? Yên tâm, chút nữa thôi nó sẽ khiến nàng không hề thất vọng. Nào, mau bú cu cho ta đi.
Linh Nhi thở dài, nàng biết là tới đây thì không còn cách nào khác ngoài việc tống cái của nợ kia vào miệng mà thỏa mãn cho hắn rồi. Mặc cho tiếng kêu “Đừng mà…” yếu ớt của Tiểu Phàm, Linh Nhi khẽ nhướng người lên, tay tóm lấy con cặc nóng hổi của hắn mà vuốt vuốt mấy cái theo thói quen, rồi sau đó nàng há miệng từ từ đưa lưỡi ra mà lùa đầu cu của hắn vào trong miệng:
– Ôi… a… tốt lắm… hahaha…
Hắc Y Nhân khẽ thở dài một tiếng khoan khoái, hắn cười ha ha đầy thích thú và mở to mắt chứng kiến đầu khấc của mình từ từ mất hút trong cái miệng nhỏ nhắn, xinh đẹp của Linh Nhi.
Sau khi đưa đầu khấc của hắn vào miệng, Linh Nhi lấy lưỡi liếm liếm mấy cái quanh đầu khấc của hắn rồi nàng dùng miệng mút thật mạnh:
– Ư… HAHA… TỐT LẮM… MÚT MẠNH NỮA LÊN CHO TA NÀO…
Hắn khoái trá, hả hê cười lớn mà ra lệnh cho nàng. Còn về phần Linh Nhi, không hiểu có phải theo bản năng hay không mà nàng quỳ bên dưới, một tay đặt lên đùi hắn làm điểm tựa, một tay cầm láy gốc cặc hắn mà vuốt vuốt, đầu liên tục gật gù, bơm thật sâu con cặc hắn vào trong cuống họng của nàng, động tác mỗi lúc một nhanh và mạnh hơn. Điều này khiến con cặc hắn nhanh chóng nở lớn tới cực đại, nằm chật ngất trong cái miệng nhỏ nhắn của nàng. Những âm thanh nhóp nhép liên tục thoát ra từ miệng lưỡi của nàng.
Trương Tiểu Phàm tận mắt chứng kiến cảnh này, lòng hắn đau muốn thắt lại, nhưng ngặt nỗi tài năng hắn quá kém cỏi, không làm cách nào thoát khỏi sự phong tỏa của gã ma nhân đạo hạnh vô cùng thâm sâu này. Chứng kiến sư tỷ, người trong mộng vì hắn mà sẵn sàng hy sinh nhân phẩm của bản thân, hắn tự hứa với lòng càng phải trân trọng nàng hơn ai hết.
– HAHAHA… NHÓC CON… MỞ TO MẮT RA MÀ NHÌN SƯ TỶ XINH ĐẸP CỦA NGƯƠI ĐANG BÚ CẶC CHO TA NÈ… HEHEHE…
Hắn đắc chí cười ha hả đẩy sảng khoái, tay nắm chặt đầu Tiểu Phàm, ngửa mặt Tiểu Phàm lên bắt Tiểu Phàm phải tận mắt chứng kiến cảnh Linh Nhi đang tống con cặc to bự của hắn vào mồm nàng mà bú, mút liên hồi:
– HAHAHA… TỐT LẮM LINH NHI… NÀNG BÚ CẶC TỐT LẮM… TA RẤT HÀI LÒNG… HAHAHA…
Hắn vừa cười vừa ra sức tống con cặc bóng loáng nước miếng liên tục ra vào trong cái miệng xinh xắn, nhỏ nhắn của nàng. Linh Nhi mấy lần muốn nhả ra vì ngộp thở nhưng đầu nàng cũng đang bị một tay hắn giữ thật chặt, không còn cách nào khác, Linh Nhi chỉ đánh nhắm mắt chịu đựng, mong sao cho hắn mau chóng xuất tinh để thoát khỏi cơn bĩ cực này.
Và để cho hắn mau chóng xuất Tinh, Linh Nhi cũng ra sức bú lấy bú để con cặc của hắn một cách vô cùng hợp tác, nàng một tay ôm chặt cặc hắn, tay còn lại đặt lên đùi hắn, mắt lim dim ngửa cổ há miệng thật to bú mút cặc hắn mãnh liệt, nước miếng chẩy ra dầm dề ướt đầy cả cặc hắn, nhiễu xuống dái hắn, rớt cả xuống váy nàng. Hắc Y nhân thấy nàng hợp tác như vậy thì trong bụng vô cùng đắc chí, hắn bỏ một tay đang nắm đầu nàng ra, khẽ cúi người xuống gạt hai vạt áo nàng sang hai bên vai, tức thì bộ ngực trắng muốt, căng tròn của nàng lồ lộ ra ngay trước mặt hắn.
– Hahaha… thật là một cặp vú gợi dục vô cùng… hehehe…
Vô cùng đắc chí, hắn thò luôn tay xuống mà liên tục nhào nặn, xoa nắn cặp vú đó của nàng, vừa được nàng bú cu, lại vừa được bóp vú nàng khiến cho con cặc hắn như nở to ra thêm trong miệng, nằm chật ngất muốn nghẹn cả cuống họng của Linh Nhi.
Bóp vú một hồi đã đời, hắn rút phăng con cặc ra khỏi miệng nàng rồi ngồi luôn xuống, trám kín lấy miệng lưỡi của Linh Nhi bằng một nụ hôn cuồng vã, đê mê và tê tái. Thì ra hắn bịt mặt nhưng để hở miệng là chuẩn bị sẵn cho mãn cưỡng dâm có chủ đích này. Linh Nhi dù kinh sợ nhưng tất nhiên không dám đưa lưỡi về, nàng chỉ đánh lè lưỡi ra cho hắn ra sức bú, liếm cuốn chặt lấy lưỡi của mình.
Sau khi nút hút sạch nước miếng từ miệng Linh Nhi, hắn tiếp tục đứng thẳng dậy, tống tiếp con cặc vào miệng nàng mà đóng chan chát con cặc vào miệng nàng. Linh Nhi không còn cách nào khác, nàng chỉ đành cố gắng há thật lớn miệng mà chịu đựng từng cú dập đầy phấn khích của hắn. Ở ngay bên cạnh, Trương Tiểu Phàm đau đớn nhìn người con gái hắn yêu bị hành hạ mà không có cách nào để chống trả.
Lúc này, Linh Nhi bất ngờ mút thật mạnh con cặc của hắn, nàng vừa bú chặt, vừa mút mạnh, thi thoảng lại nhả con cặc ra rồi dùng lưỡi liếm quanh đầu khấc, ánh mắt nàng ngước lên nhìn hắn, miệng khẽ nở một cụ cười dâm đãng. Hành động của nàng làm cho hắn phấn khích vô cùng, hắn để yên cho nàng bú mà sung sướng hét lớn lên:
– AAA… HAHAHA… SƯỚNG RỒI PHẢI KHÔNG… NÀNG THÍCH CẶC TA RỒI ĐÚNG KHÔNG? ĐÚNG RỒI… BÚ MẠNH LÊN… MẠNH NỮA LÊN… HAHAHA…
Trương Tiểu Phàm khá bất ngờ trước hành động nhiệt tình có phần man dại của Linh Nhi, trông nàng lúc này giống tự nguyện hơn là bị cưỡng ép. Nhưng Linh Nhi không có thời gian đâu mà để tâm tới suy nghĩ của gã sư đệ ngu ngốc kia, nàng tiếp tục vục mồm vào nuốt chửng lấy con cặc to dài của hắn mà ra sức bú liếm, tay nàng cầm gốc cặc mà sục sục liên hồi. Miệng nàng vừa bú vừa rên ư ử trong cuống họng làm cho Hắc Y Nhân phấn khích muốn điên cuồng cả người lên. Hắn hét lớn, gầm rú lên như một con sói:
– AAAAA… LINH NHI… NÀNG BÚ TUYỆT QUÁ… TA KHÔNG CHỊU ĐƯỢC NỮA MẤT… TA RA ĐÂY… NUỐT HẾT CHO TA… TA RAAAAA…
Linh Nhi ra sức mút thật mạnh, cùng lúc hắn bất ngờ đẩy Trương Tiểu Phàm ngã ngửa ra, ngửa cổ lên trời mà rú lên như một con sói rồi rùng mình liên tiếp mấy phát liên, xuất tinh xối xả vào miệng Linh Nhi, những dòng tinh trung đặc sệt, nóng hổi của hắn chui sâu tuốt vào trong miệng nàng, khi Linh Nhi nhả cái póc con cặc ra khỏi miệng, một dòng tinh trung ngay lập túc trào ra khỏi mép của nàng mà chảy xuống do nàng không kịp nuốt hết.
Hắc Y Nhân ngồi phịch xuống đất, hắn nhắm mắt thở dốc đầy thỏa mãn. Trong khi Trương Tiểu Phàm vẫn còn đang ngơ ngác thì Linh Nhi nhanh chóng lau vội miệng của mình, kéo hai vạt áo lên để che đi cặp vú trần trụi rồi ngay lập tức chạy về phía hắn cầm tay kéo thật nhanh:
– Chạy mau…
Trương Tiểu Phàm tỉnh ngộ, hắn vội vàng chạy theo Linh Nhi bay về phía Đại Trúc Phong…
Hai người vừa chạy được khoảng 100 mét thì bỗng một âm thanh lớn hét lên từ phía sau:
– HEHEHEHEHE… MUỐN CHẠY SAO… ĐÂU CÓ DỄ VẬY…
Linh Nhi ngay lập tức cảm nhận một nguồn áp lực cực lớn từ phía sau đang bao trùm lên ngươi nàng. Ngay lập tực nàng quay lại, giải Hổ Phách Chu lăng ngay lập tức bung ra tạo thành một vòng chắn bảo vệ trước mặt nàng và Trương Tiểu Phàm. Đúng lúc đó, một luồng hắc khí mạnh mẽ từ phía sau ập tới, và chạm với Hổ Phách Chu Lăng, tạo nên một tiếng nổ lớn. Áp lực vô song đã đẩy văng hai người lùi lại cả trăm mét. Miệng Trương Tiểu Phàm khẽ thổ ra một đống máu tươi:
– Tiểu Phàm… Tiểu Phàm… đệ không sao chứ?
– Sư tỷ… đệ không sao… tỷ chạy đi… đừng lo cho đệ…
Hắc Y Nhân lừng lững như một ngọn núi, hắn không hề bị đánh bật ra phía sau như hai người, qua đó đủ biết đạo hạnh của hắn thâm sâu tới nhường nào. Hắn đắc ý cười ha hả, từng bước lại gần hai người…
Điền Linh Nhi tay đỡ Tiểu Phàm đứng dậy, mắt hướng về phía hắn, nàng buông giọng đầy căm phẫn:
– Ngươi… là đồ khốn kiếp… chẳng phải ngươi nói… sẽ tha cho bọn ta hay sao?
– HAHAHA… tha ư… bây giờ ta đổi ý rồi… nàng xinh đẹp… lại dâm đãng như vậy… sao ta nỡ để nàng đi cùng với hắn chứ…
– NGƯƠI… – Linh Nhi rít lên, giọng nàng đầy uất nghẹn.
Hắc Y Nhân không để cho nàng nói tiếp, hắn tiếp tục:
– Bây giờ ta sẽ giết tên oắt con kia… sau đó ta sẽ đem nàng về động… ngày ngày bắt nàng trần truồng hầu hạ, phục vụ bọn ta… bảo đảm… nàng sẽ không muốn ra khỏi đó nữa đâu… hehehe…
– NGƯƠI… ĐI CHẾT ĐI…
Linh Nhi hét lên căm phẫn, nàng dùng toàn bộ sức mạnh, thi triển giải lụa Hổ Phách Chu Lăng lao về phía hắn. Chỉ thấy dài Hổ Phách Chu Lăng hào quang đỏ rực một góc trời, phình lên to lớn rồi cuồn cuộn lao về phía Hắc Y Nhân như Tràng Giang đại hải.
Nào ngờ, Hắc Y Nhân không hề nao núng, hắn khẽ nhếch mép cười, một tay đưa lên không trung, khua khua vài phòng, một luồng hắc khí với uy lực vô cùng lớn len lỏi luồn vào trong Hổ Phách Chu Lăng, len theo từng đường uốn lượn. Trước khi hổ Phách Chu Lăng kịp chạm tới hắn, Linh Nhi đã lĩnh trọn đòn tấn công của hắn lúc nào không hay. Nàng chỉ kịp hét lên một tiếng trước khi cả thân hình bị đánh văng tít ra xa cả chục trượng, ngã sõng soài xuống mặt đất.
– SƯ TỶ…
Trương Tiểu Phàm hét lớn, vội vã chạy về hướng Điền Linh Nhi. Nhưng hắn vừa chạy được ba bước thì ngay lập tức cảm nhận được một mối nguy hiểm vô cùng lớn trên không trung. Hắn giật mình quay lại nhìn, Hắc Y nhân lừng lững trên không, sát khí ngút trời, thanh lăm lăm thanh trường kiếm bổ xuống:
– KHÔNG… TIỂU PHÀMMMMM…
Điền Linh Nhi đã kịp bò dậy, hoàn cảnh ngặt nghèo trước mắt khiến nàng chỉ kịp hét lên một tiếng tuyệt vọng, tuyệt nhiên không có cách nào cứu kịp Trương Tiểu Phàm. Bản thân hắn lúc này cũng chỉ biết đứng im mà chờ chết.
KENGGGGG…
Một âm thanh chát chua vang lên muống thủng màng nhĩ của Linh Nhi và Tiểu Phàm. Thanh trường kiếm của Hắc Y Nhân bị chặn lại ngay trên đầu Tiểu Phàm bời một thanh tiên kiếm khác: Xích Diễm Kiếm. Một luồng xích quang vút ra đánh thẳng vào Hắc Y Nhân khiên hắn ngay lập tức thu kiếm về phòng bị, lưỡi kiếm đỡ cho hắn một đòn chí mạng, nhưng cũng đủ làm cho hắn bị đánh bật ngược về phía sau. Trương Tiểu Phàm thoát chết trong gang tấc. Thân hình béo lùn của Điền Bất Dịch lừng lững như một vị thần đứng chắn trước Trương Tiểu Phàm. Điền Linh Nhi thấy vậy mừng rỡ hét lớn lên:
– CHA…
– Sư… sư phụ…
Hắc Y Nhân thấy con mồi bị cứu thoát ngay trước mũi kiếm mà không thể làm gì được, hắn nhìn qua Điền Bất Dịch rồi ngay lập tức xoay vòng càn khôn, lao vào tấn công ngay lập tức. Điền Bất Dịch nhanh chóng đưa Xích Diễm Thần Kiếm ra giao đấu, pháp bảo của Tiên giới và Ma giáo bay loang loáng cả một vùng trời. Mọi thủ thuật của hắc y nhân đều bị Điền Bất Dịch dễ dàng phá giải phá giải, kể cả chiếc vòng càn khôn lợi hại trong tay y cũng không thể tiếp cận được ông ta. Cả hai giao đấu bất phân thắng bại…
Sau khi giao đấu hơn 30 hiệp, biết không thể thắng được, hắc y nhân lùi lại, chiếc áo choàng sau lưng y vung lên cao. Một đàn dơi đen kín cả bầu trời từ sau lưng y bay vút lên cao rồi nhắm thẳng về hướng Điền Bất Dịch tấn công. Không hề nao núng, ông lùi lại, đặt chuôi kiếm thẳng đứng lên trên bao vỏ của thanh kiếm, dùng hai ngon tay múa may vài vòng, tức thì một âm thanh lớn nổ ra, một con hỏa long bay vút ra, lao về phía đàn dơi, thiêu trụi bọn chúng cháy khét lẹt cả một góc trời. Xác dơi rơi lộp bộp xuống đất. Cho tới khi con rơi cuối cùng nằm xuống, ông mới đưa tay thu kiếm về. Nhưng lúc này phía trước ông đã không còn một ai, hắc y nhân kia đã biến mất từ khi nào.
Tiểu Phàm lúc nàu mới hoàn hồn:
– Đa tạ sư phụ đã ra tay cứu mạng…
Y chỉ kịp nói ra câu đó, rồi đổ gục xuống ngất lịm. Với y, buổi tối ngày hôm ny thật quá mệt mỏi mà: D.
Điền Bất Dịch quay mắt lại nhìn Linh Nhi:
Còn không mau đưa nó về?
Điền Linh Nhi ngay lập tức đạp “Vâng, thưa cha” rồi vội vàng dìu Trương Tiểu Phàm đứng dậy, dải lụa Hổ Phách Chu Lăng nhanh chóng đưa hai người bay vút lên không trung, mất hút trong đêm tối.
Điền Bất Dịch đặt Tiểu Phàm nằm ngủ dưới giường, ông ngồi yên ở phòng của hắn cho tới sáng. Trong lòng có vô vàn câu hỏi tại sao, nhưng không có cách nào lý giải. Hắc Y nhân đó là ai, tại sao hắn lại thông thuộc địa hình Thanh Vân Sơn tới như vậy? Tại sao hắn lại tha cho Linh Nhi mà đi truy sát Tiểu Phàm, vv… rất nhiều câu hỏi trong đầu nhưng không có câu trả lời khiến lão rối như tơ vồ. Thấy trời đã gần sáng, chắc chắn tên đó đã cao chạy xa bay rồi, Điền Bất Dịch thất thểu đi về Thủ Tĩnh Đường…
Sáng hôm sau:
“RẦM…” Những lát tỏi trên chiếc thớt bị đập nát bởi con dao mác của Tiểu Phàm. Hơi khói nghi ngút trong phòng bên cũng không làm cho y chú tâm hơn, Tiểu Phàm vẫn chưa thoát khỏi vòng luẩn quẩn khi y chưa biết gã sát thủ đó là ai, tại sao nhất định phải tìm giết y. Đang miên man suy nghĩ thì tiếng nói của Linh Nhi vang lên:
– Tiểu Phàm?
Tiểu Phàm nhìn ra, thấy Linh Nhi đang đóng cánh cửa lại. Y còn chưa kịp trả lời thì nàng đã chạy băng băng vào trong bếp, cầm lấy tay y nắn nắn khắp người rồi tỏ ra mừng rỡ:
– Ôi, cảm ơn trời đất, may mà đệ không sao.
Tiểu Phàm vuốt má nàng, mỉm cười:
– Sư tỷ, đệ không sao, tỷ không cần phải lo lắng cho đệ đâu.
– Phải rồi, thế kẻ sát nhân đó là ai vậy, đệ có biết hắn không?
Tiểu Phàm ngây người ra trước câu hỏi của Linh Nhi, y chẳng phải cũng đang đi tìm câu trả lời cho câu hỏi đó hay sao. Nhìn Linh Nhi, y lắc đầu:
– Đệ… đệ cũng không biết.
– Haizzz… lúc đó thật là quá nguy hiểm mà, may mà cha ta xuất hiện kịp thời. Tối qua cha mẹ không cho ta thăm đệ, sáng nay vừa chạy tới thì đệ đã không có trong phòng, đoán là đệ đang ở đây, nên ta chạy tới tìm.
Linh Nhi vừa kể vừa nhoẻn cưởi với Tiểu Phàm. Rồi bất ngờ, Linh Nhi hét toáng lên:
– THÔI CHẾT RỒI?
– Sư tỷ, Chết gì? Ai chết vậy? – Tiếng hét của nàng làm cho Tiểu Phàm cũng giật bắn lên…
– Tiểu Phàm, gã hắc y nhân đó đêm qua đã biết chuyện của chúng ta rồi, làm sao đây? Ngộ nhỡ, ngộ ngỡ hắn loan truyền chuyện này ra cho cả Thanh Vân môn biết thì cha đánh chúng ta chết thôi…
Tiểu Phàm giật mình, giờ y mới nghĩ tới chuyện này, nhìn Linh Nhi lo lắng bồn chồn, y cũng thấy sợ:
– Sư tỷ… vậy chúng ta… phải làm thế nào bây giờ?
– Ta… ta cũng không biết nữa…
Linh Nhi chưa nói hết thì lúc này, Điền Bất Dịch mở cái cạch cánh cửa phòng bếp từ ngoài bước vào:
– Cha! / – Sư phụ. – Cả hai giật mình, nín thở chào Điền Bất Dịch…
Điền Bất Dịch bước tới nơi hai người:
– Chuyện tối hôm qua tới giờ vẫn chưa có ai biết, vì vậy, hai đứa tuyệt đối không được bép xép với bất cứ ai.
Điền Linh Nhi nghe vậy thì ngạc nhiên:
– Tại sao vậy cha? Xảy ra chuyện lớn như vậy, không phải là nên báo với chưởng môn nhân hay sao?
– BÉP XÉP… CON LÀ CHA HAY TA LÀ CHA HẢ? – Điền Bất Dịch trợn tròn mắt lên khiến cả hai đứa trẻ đều giật bắn mình.
– Dạ vâng… cha… – Linh Nhi nín thít.
Điền Bất Dịch lúc này quay qua nhìn Tiểu Phàm, nghiêm giọng:
– Chuyện ở Hà Dương, ta sẽ không truy cứu nữa. Nhưng mà Tiểu Phàm à, NỬA ĐÊM CANH BA, CON CHẠY RA SAU NÚI LÀM CÁI GÌ THẾ HẢ?
Trương Tiểu Phàm trợn tròn mắt, cả người run bắn lên, y chưa biết phải nói dối sư phụ như thế nào, ban nãy chưa kịp bàn với Linh Nhi, bây giờ biết trả lời sao đây, y hơi cúi đầu, miệng lắp bắp, nói lí nhí:
– Sư phụ… con… con…
Linh Nhi thấy vậy, vội vàng nói chen vào, miệng cười nói giả lả:
– Cha, đệ ấy đi luyện công, con đi đốc thúc đệ ây, tiện chỉ dẫn thêm cho đệ ấy. Biến thân phận mình yếu kém, nên cứ chuẩn bị trước vẫn hơn cha ạ. Hì hì.
Điền Bất Dịch quay sang Linh Nhi, giọng nghi ngờ:
– Còn chỉ dạy thêm cho nó hay sao?
Nói rồi quay sang bên Tiểu Phàm bồi thêm:
– Sư đệ con nếu như chỉ dạy thêm mà có hiệu quả thì nó đã sớm trở thành cao thủ tuyệt thế trên núi Thanh Vân rồi. Còn ở đây mà nấu bếp sao?
Câu nói của Điền Bất Dịch làm cho Linh Nhi đang hé cười thì chợt cứng miệng, không kịp ngậm mồm lại được. Rồi Điền Bất Dịch tiếp tục đay nghiến Tiểu Phàm:
– Tiểu Phàm à, không phải vi sư nói con, nhưng con nhìn lại mình xem, con theo ta lâu như thế rồi, đến cả bản lĩnh tự bảo vệ mình, con cũng không có. Hừ, Linh Nhi à, bây giờ có dạy thêm cho nó cũng không có tác dụng gì đâu. Đối với nó, thì phải thông suốt được cái đầu đầy vấn đề của nó mới xong.
Rồi lão giờ tay lên định nói thêm điều gì đó, nhưng nghĩ lại, lão cố nên cục tức và sự thật vọng vào trong bụng, phất tay đi phăng phăng ra ngoài. Khi cánh cửa đóng cái “rầm” trong sự giật mình của hai người, Linh Nhi mới thở phào, vuốt ngực xuống:
– Hú hồn, tí nữa thì bị lộ rồi.
Rồi ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Phàm:
– Tiểu Phàm… vừa rồi đệ định nói gì với cha ta? Không phải là nếu không có ta, đệ sẽ khai hết chứ hả.
– Đệ… đệ không có… chỉ là cứ nhìn thấy sự phụ… là đệ lại sợ… nên nên…
– Hứ… may mà có ta đấy, nếu không hậu quả nghiêm trọng rồi. Thôi, đệ nấu cơm đi, chiều nay ta dẫn đệ đi luyện công.
Linh Nhi bước nhanh ra cửa, rồi bất ngờ nàng thò đầu vào nói với Tiểu Phàm:
– Còn chuyện ta vì đệ mà phải bú cu hắn, đệ sống để bụng, chết mang theo, rõ chưa.
Rồi không đợi Tiểu Phàm trả lười, Điền Linh Nhi mỉm cười đầy mê hoặc nhìn hắn rồi đóng nhanh cánh cửa khiến cho dòng suy nghĩ của hắn đang mông lung thì nay lại càng mơ hồ hơn.
Chiều hôm đó, Linh Nhi đưa Tiểu Phàm tới rừng trúc, tại đây nàng lôi ra một tờ giấy cho Tiểu Phàm, trên đó ghi rõ “Tầng thứ 3 ngự kiếm pháp quyết”. Linh Nhi nhìn Tiểu Phàm, mỉm cười:
– Ngự kiếm thì sao? Sư tỷ thân truyền, nếu giả cho đổi lại.
Tiểu Phàm nhìn những chữ nhảy múa trước mặt, lien tục lắc đầu:
– Không được, không được, sư tỷ à, đại sư huynh đang dạy đệ tầng thứ hai đệ còn chưa học được.
– Ây zà, đệ sợ cái gì chứ, vào sâu ra nông, thông hiểu đạo lý, phía trước học không được thì nhảy cóc đi, trực tiếp học cái đằng sau.
– Sư tỷ à, nhưng nếu như lần này để sự phụ biết… đệ có thể bị trục xuất khỏi sư môn đấy.
Linh Nhi tới lúc này thì dậm chân tỏ vẻ giận rỗi:
– Trương Tiểu Phàm à Trương Tiểu Phàm ta nói đệ ấy, sao bảo học cái gì cũng không dám học, cái gì cũng sợ cha ta biết… thế mà làm chuyện đó với ta và Văn Mẫn sư tỷ thì đệ bạo gan thế là sao chứ? Hả hả hả?
Nàng vừa nói, vừa véo tai y, Tiểu Phàm kêu oai oái, rú lên:
– Ây za… sư tỷ… tỷ kỳ quá… nhỡ có ai nghe thấy thì sao, hai chuyện này khác nhau mà.
– Khác cái gì mà khác chứ, hư… nếu để cha ta biết, đệ nghĩ đệ còn sống được không chứ hả?
Rồi đẩy Trương Tiểu Phàm ra, rồi chợt nghĩ ra điểu gì, hai má Linh Nhi ửng hồng lên, miệng cười thích chí, bước đến bên Tiểu Phàm. Y vừa thấy nàng nhìn lên mặt mình thì vội quay mặt đi, nhưng nhanh chóng bị Linh Nhi tóm hai mà vặn lại, nàng nhìn lên mắt y:
– Tiểu Phàm… sư tỷ có đẹp không?
Tiểu Phàm mở mắt to, nhìn xuống khuôn mặt tựa tiên sa của Linh Nhi, nàng đang nhướng cặp mắt phượng lên nhìn y, cánh mũi phập phồng, đôi môi mọng nước và cái miệng nhỏ xíu xinh xinh của nàng. Quá đẹp, nàng thực sự quá đẹp, dù Linh Nhi có hỏi hang trăm lần, thì Tiểu Phàm vẫn khẳng định chỉ một câu trả lời:
– Sư tỷ… tỷ đẹp lắm.
Y nói mà đầu nhưng đang bay bổng trên mây. Linh Nhi cười típ mắt trước câu trả lời của y, nàng bỏ hai tay ra khỏi má y, tiếp tục buông lời, nhưng giọng nói lần này có vẻ cợt nhả và lẳng lơ hơn:
– Ahihi… vậy đệ có muốn… tắm cùng với sư tỷ không… hihi…
“Bùng” Một tiếng nổ lớn vang lên trong đầu Tiểu Phàm, mọi giác quan của y hoạt động hết công xuất, con cặc y trong quần cứng như một thanh sắt, bật đội lên một cục to tướng dưới quần, y nhìn vào bộ ngực phập phồng, trắng tinh của Linh Nhi đang nhấp nhô, miệng lắp bắp:
– Sư tỷ… tỷ nói gì vậy?
– Hứ… không nghe thấy sao, vậy thôi, coi như ta chưa nói gì vậy…
Nói đoạn nàng quay lưng định bước đi thì bỗng nhiên hai cánh tay của nàng bị hai gọng kiềm phía sau giữ chặt rồi lật người nàng quay lại:
– Không phải… sư tỷ… đệ nghe thấy rồi… đệ muốn… đệ rất muốn… tắm cùng với sư tỷ. Tỷ đồng ý nhé tỷ…
Linh Nhi thấy bộ dạng hấp tấp của y thì không khỏi bật cười, nàng gạt hai tay y ra, một ty vuốt lên má y rồi rê dần nó xuống ngực, miệng cười thích thú:
– Ahihi… được thôi, sư tỷ sẽ lấy thân mình ra làm phần thưởng cho đệ… hihi… nếu như đệ luyện được tầng thứ ba của Ngự kiếm pháp quyết này…
– Hả…
Tiểu Phàm há hốc mồm. Trợi đựu… thế này thì ngang với đánh đố y rồi, biết bao giờ y mới luyện xong mà được tắn cùng với tiên đây chứ. Tiểu Phàm khóc thầm trong bụng mà không nói lên lời. Còn Linh Nhi, nàng rất thích thú với trò trơi này do mình bày ra, nàng đi vòng quanh Tiểu Phàm. Vừa đi vừa nói:
– Thôi, ta đi tắm đây… đệ khi nào luyện xong… thì bay tới hồ với ta… a hihi… à, nói cho đệ biết, mấy năm nay, đệ nhìn trộm ta tắm… sư tỷ ta đều biết hết… chẳng qua… ta thưởng cho đệ mà thôi… nên nếu từ giờ trở đi, không luyện xong… đệ dám bén mảng tới đó… thì đừng trách ta… hihi…
Rồi nàng quay đi, để mặc y với nỗi tiếc nuối ngẩn ngơ. Nhìn cặp mông của nàng ngứng ngoảy, lắc lư theo mỗi bước đi, Tiểu Phàm chỉ biết nuốt nước miếng cái ực trong miệng rồi thì thầm một mình:
– Ôi… hư… ư… cặp mông kia… nếu khoan nàng ở dưới nước… chắc là phê lắm đây… ư… ư… ư…
Rồi y quay ra, nhìn vào tờ giấy, hạ quyết tâm cao nhất…
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45