Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 71

Sáng hôm sau, trời mưa to… Cơn mưa rào mùa hạ cứ thể xả xuống cái mái tôn trên hiên nhà nó… Nó cầm cái ô rồi đi nhanh ra bến xe buýt… Mưa vẫn to, gió thổi mạnh như bão khiến chiếc ô của nó nghiêng ngả… Cố gắng lắm để cố định vị trí nhưng một bên tay áo của nó ướt hết… Ra đến nhà chờ xe buýt, chờ mãi mà chẳng có xe, nó nghe mấy người gần đó nói rằng ngập lụt ở gần bến xe Yên Nghĩa nên có một xe chiều về chết máy… Vậy là chắc có lẽ sẽ muộn khoảng 30p đến 1 tiếng để có xe chạy tiếp… May mắn nó chờ khoảng 30p thì có xe khách chạy Hòa Bình – Yên Nghĩa… Nó nhảy lên luôn… Ra đến bến Yên Nghĩa cũng đã hơn 7h30 sáng…

Nhìn đồng hồ mà nó cứ sốt ruột… Em thì sáng giờ cũng chẳng gọi cho nó, nó nghĩ em ngủ nên để cho em ngủ… Sáng sớm cũng chẳng nên gọi em làm gì… Xuống đến bến xe, nó bắt chuyến buýt 02 để ra Ngã tư sở… Trời mưa xối xả cũng chẳng khiến đoạn đường từ ngã 3 Ba La ra đến Ngã tư sở hết tắc được… Nó ra đúng giờ người dân đổ xô đi làm nên tắc hết cả đoạn Nguyễn Trãi… Chờ cả tiếng mới đi được có chút… Nóng lòng nó bấm số em… Nhưng chẳng thấy em nghe máy, chỉ là những hồi chuông trong vô vọng…

Nó lại càng nóng lòng hơn, ngồi trên xe nhưng nó cứ nhấp nhổm… Nó gọi em liên tục nhưng chẳng thấy em nghe máy… Cuộc gọi thứ 20 không kết nối được cũng là lúc lòng nó nóng như lửa đốt… Nó định bấm gọi tiếp thì nó có điện thoại, chị Lan gọi nó…

– Chị ơi, em đây, Mai đâu ạ… – Nó sốt sắng hỏi…
– À ừ… em đi đến đâu rồi…
– Em đang tắc đường, chắc là 30p nữa đến nơi chị ạ… Chị ơi Mai đâu, em gọi không thấy nghe máy…
– Ừ… ờ chắc con bé quên điện thoại… Mai vào viện khám rồi, bệnh viện tư… Em ra Ngã tư sở đi, chị đang ở đó đợi em…
– Bệnh viện ở đâu ạ, em chạy vào luôn… – Nó sốt sắng nói to khiến mấy người xung quanh đều ngoảnh ra nhìn nó…
– Em cứ ra đây đi, xong cùng chị về nhà luôn… Chắc là cũng sắp xong rồi… – Chị nói đứt quãng và rụt rè, nhưng lúc đó nó chẳng để ý gì hết…
– Vâng, thế chị đợi em…

Khoảng 30p sau thì nó đến ngã 4 sở… Xuống ở điểm buýt gần nhất, trời vẫn mưa to, nó che ô đi sang bên đường rồi ấn số chị… Chị nói nó đi vào một quán cafe hướng đi Trường Chinh… Nó đến cửa quán, xe của chị thì đang đỗ rìa đường… Nó bước vào thì chị vẫy tay nó…

– Nam, ở đây…

Nó kéo ghế, mái tóc của nó ướt hết rủ xuống bết lại… Chị đưa cho nó hộp khăn giấy…

– Mưa to quá, em lỡ xe nên đi hơi muộn… Ra đây còn tắc đường nữa…
– Ừ khổ thân em – Chị nhìn nó thương xót…
– Mai khám ở đâu ạ, mấy giờ thì về hả chị, em gọi điện không được…

Chị không trả lời nữa, chỉ đánh ánh mắt ra cửa… Trời vẫn mưa xối xả, càng ngày càng to hơn, mưa trắng xóa cả bầu trời… Ánh mắt chị dường như đang chất chứa nỗi buồn gì đó mà nó không đọc tên được…

– Chị ơi, chị sao thế, Mai mấy giờ về hả chị…

Chị bỗng nắm chặt tay nó nhưng lại chẳng nói gì… Đôi mắt chị đang dần nhòe đi giống như chị đang cố gắng lắm để kìm những giọt nước mắt… Nó nhíu mày khó hiểu rồi ngước lên nhìn đồng hồ… đã 9h30 sáng rồi… Nó giục chị hơn…

– Chị ơi… Mai đâu ạ… Chị làm sao thế, sao chị không nói gì?
– À không… Nhưng Nam này…
– Dạ…
– Em yêu Mai nhiều lắm đúng không?
– Dạ vâng ạ…
– Em không được buông bỏ Mai nhé… Số con bé nó khổ…
– Vâng tất nhiên rồi ạ… Sao chị lạ vậy… Chị đừng làm em sợ…

Bỗng chị có điện thoại… Chị quay ra bấm nghe… Nhưng chị chỉ nghe chứ chẳng nói gì… Kết thúc câu chuyện bằng một chữ “Vâng” rồi chị cất máy vào trong túi xách… Chị nắm tay nó rồi nhìn nó… Nước mắt chị chảy xuống… Nó vẫn đang ngơ ngác, bỗng nhiên một tiếng sấm ù ù vang lên… Chị bật khóc, một tay cầm túi xách, một tay ôm miệng đứng lên và đi ra cửa… Nó cũng đứng dậy theo…

– Ơ đi về hả chị… Mai về rồi ạ…

Chị quay ra, nước mắt chị đã giàn giụa, chị khóc nấc lên…

– Thật đáng thương… Nam ơi…
– Dạ…
– Chị xin lỗi, chị thật lòng xin lỗi em… Chị xin lỗi, huhu…

Nói rồi chị chạy nhanh ra mở cửa xe… Nó vẫn đứng đó… ánh mắt sững sờ… Hình như linh cảm của nó cho nó biết chuyện gì đang xảy ra rồi… Nó thấy tim nó đau lên khi thấy chị nói câu đó… Xe ô tô vụt đi… Nó vẫn đứng đó… Khung cảnh trước mắt nó trắng xóa bởi nước mưa…

Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: http://truyensex68.com/hoi-ky-mua/

Ánh đèn đường dần sáng tỏ khi màn đêm đang nuốt dần bầu trời… Mưa vẫn rả rích, nó ngồi nó đã hơn 10 tiếng đồng hồ… Xe cộ vẫn inh ỏi, tiếng còi xe, mọi thứ ồn ã và dòng người vội vã về nhà trong cơn mưa ngoài đường… Tiếng xe máy đỗ kịch xuống… Thằng Hưng bước xuống… Nheo đôi mắt nhìn nó đã ướt sũng vì nước mưa… Thấy nó, thằng Hưng chạy đến…

– Đmm đứng dậy ngay, đứng dậy… Đcmm thằng mặt lồn, đứng dậy… – Thằng Hưng vừa gào lên vừa đá vào người nó…

Nó giống như con lật đật, cứ ngã ra rồi lại ngồi dậy, đôi mắt nó trở nên vô hồn và chẳng còn tí cảm xúc nào… Tay nó vẫn cầm vài lon bia mà nó mua đưa lên tu ừng ực… Thằng Hưng bất lực, ngồi xuống cạnh nó… với lấy chia bia rồi bật… Nó vừa uống vừa cười, nó cười ngờ ngệch, một lúc sau thì ngửa mặt lên trời cười lớn… Nó đổ hết bia trong lon lên đầu nó… đắng thật… sống mũi nó cay cay… Nó khóc…

“Bố mẹ chị đã đưa Mai trở về bên kia… Chị xin lỗi nhưng có lẽ chị là kẻ thất hứa với em… Hãy quên Mai đi và sống thật tốt em nhé… Đứa bé đã không còn nữa… Điều ràng buộc cuối cùng cũng đã mất… Chị không cứu vãn nổi nữa rồi… Hãy sống tốt nhé, Mai cũng đã chấp nhận rồi… Mai nói rằng em phải sống thật tốt… Gia đình chị nợ em một lời xin lỗi… Xin lỗi Nam…”

Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: http://truyensex68.com/hoi-ky-mua/

– Bình tĩnh chưa? – Thằng Hưng hỏi nó…
– Rồi…
– Vậy đi về, mẹ gọi tao nãy giờ…
– Mày có tin vào duyên số không?
– Sao cơ?
– Mày có tin rằng tao và Mai Anh… Kiếp trước tao nợ cô ấy quá nhiều nên kiếp này tao phải trả lại… Có lẽ kiếp trước tao khiến cô ấy quá đau đớn, tao khiến cô ấy tuyệt vọng, tao khiến cô ấy sống trong tủi nhục… Nên có lẽ kiếp này tao phải trả đủ cho cô ấy…
– Mày nói liên thiên cái gì đấy… – Thằng Hưng gắt lên…
– Có lẽ, tao trả hết nợ rồi…

Nó dốc nốt lon bia còn lại vào cổ họng… Mùi bia khó chịu khiến nó ho sặc sụa rồi nôn… Nó gục mặt xuống… Vũng nước trước mặt sóng sánh, nó chẳng thể thấy được khuôn mặt của nó lúc này qua đó… Càng tốt… đừng để nó thấy, thấy một thằng lụy tình…

Thằng Hưng ngồi đó, thở dài…

Nó vứt lon bia lăn lốc vào túi rác bên cạnh cột điện… Nó đứng dậy… Thằng Hưng ngước lên nheo mắt nhìn nó…

– Về thôi…

Cơn mưa dần nặng hạt hơn… Lần cuối cùng trong đời, nó dầm mưa trong đau khổ…



Vậy là đến cuối cùng, chúng ta lại xa rời nhau em nhỉ? Nhưng có lẽ lần này nỗi đau gấp trăm ngàn lần… Anh xin lỗi, anh đã ra muộn, anh đã không thể bảo vệ được 2 mẹ con… Anh đã chẳng thể thực hiện lời hứa giữ em ở lại bên anh… Nhiều năm trôi qua, mỗi khi trời đổ mưa, anh vẫn tự ngửa mặt lên hỏi ông trời, hỏi rằng sao cuộc đời của anh đắng cay như vậy… Có bao giờ anh được một chút nào bình yên không? Nhưng đáp lại anh vẫn chỉ là một sự im lặng… Em có biết không? Chuyện tình của mình đang được rất là nhiều người biết tới, anh đã thực hiện lời hứa với em rồi đấy… Nhưng sao anh lại đau thế này, anh lại buồn thế này hả Mai Anh… Em có biết không? Khi anh viết đến đây, trời đổ cơn mưa em ạ… Mưa không to, mưa không lớn nhưng đủ cuốn trôi hết đi bụi bặm của anh, đủ để anh dâng lên cảm xúc… Một kẻ nặng tình như anh, một kẻ đào hoa, đa tình như anh mà cũng có lúc cô đơn, lạ nhỉ… Có thể anh sẽ viết nhiều hơn, viết chi tiết hơn về những sự việc sau khi em đi nhưng bản thân anh lại chẳng đủ can đảm… Ngày đó đau đớn, khổ sở thế nào thì chắc chỉ anh biết, chỉ anh chịu đựng… Anh đã sống trong khoảng thời gian trầm cảm cũng chỉ trời biết, đất biết… Anh đã cố gắng để vượt qua thế nào, anh đi tìm em khổ sở thế nào… Anh chết lặng theo từng trang nhật ký của em mà chị Lan gửi lại cho anh… Học cách quên em là điều mà anh luôn cố gắng để làm trong suốt 5 năm qua, nhưng đến cuối cùng thì anh chỉ học được cách cất gọn em vào một góc trong tim mà thôi…

Nhiều năm về sau em và anh ta tình sâu tựa biển…

Liệu còn nhớ đến người đã từng nợ anh một lời hứa về tương lai?

6 năm kể từ ngày mà em đi, 8 năm kể từ ngày mà em đến… Đã có những thời điểm anh sợ nhắm mắt… Anh sợ anh chìm vào giấc ngủ, cánh đồng hoa hướng dương héo úa ấy, bầu trời đen kịt ấy và hình ảnh của em gục ngã lại xuất hiện… Có lẽ anh bị ám ảnh tâm lý hay sao… Mà không dưới 100 lần anh nhìn thấy cảnh đó… Một thằng con trai mới 21 tuổi đã phải sử dụng thuốc an thần để ngủ, một thằng con trai 21 tuổi đã phải vào điều trị tâm thần định kỳ… Liệu có thất bại quá không…

Đáng thương thay cho một kẻ lụy tình…

Cứ loay hoay giữa việc quên và nhớ…

Ôm hy vọng người về bên che chở…

Dẫu trong lòng biết đó là cơn mơ…

Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: http://truyensex68.com/hoi-ky-mua/

Ngày đó, anh đã từng hy vọng thế nào khi biết rằng cả gia đình sẽ sang Đức du lịch… Bố mẹ và Ngọc Anh cùng thằng Hưng đi chơi… Còn anh với thằng Quân thì lại đi tìm em… Nhưng mà buồn cười nhỉ, tìm em khi chẳng biết em đang ở đâu, em sống ở thành phố nào… Thông tin về em chỉ chẳng có gì ngoài việc em đang ở cùng gia đình bên đây… Năm đó trời lạnh, anh chưa từng chịu đựng cái lạnh nào khủng khiếp như vậy cả… Trời về đông cũng phải – 10 độ C ấy em nhỉ… Thị thực chỉ 10 ngày mà 9 ngày anh đi tìm em… Anh lang thang khắp các thành phố lớn như Berlin hay Hamburg cùng thằng Quân để tìm em trong vô vọng… Đêm cuối cùng anh ở lại Munchen, anh trốn thằng Quân ra ngoài đường giữa đêm chỉ mong chờ một điều kỳ diệu ở thành phố lớn thứ 3 nước Đức này… Nhưng anh không thấy em, chẳng có phép màu nào xảy ra cả, trái tim lẫn cơ thể anh lạnh ngắt… Anh đã khóc, khóc như một đứa trẻ, lần đầu tiên anh thấy giọt nước mắt trở nên nóng hổi giữa làn khói thở hắt ra từ miệng giữa màn đêm tĩnh mịch… Anh nhớ em lắm Mai Anh…

Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: http://truyensex68.com/hoi-ky-mua/

Năm đó, anh liên lạc được với chị Lan, nhưng chị chẳng thể nào nói cho anh biết rằng em đang ở đâu… Chỉ gửi cho anh một bức hình của em… Em thật xinh đẹp và rạng rỡ, em để tóc đen kìa, trông em thật hiền dịu tựa như thiên thần… Nụ cười rạng rỡ ấy là của anh đúng không? Năm tháng chúng ta bên nhau, anh đã từng sở hữu nụ cười ấy mà… Những cối xay gió trên thảm cỏ xanh ấy… Em đang ở Hà Lan phải không? Đó là biểu tượng của Hà Lan mà… Mai Anh… Có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng anh đi tìm em… Anh cũng đã quá mệt mỏi và đau khổ trong ngần ấy năm rồi… Những người bạn của em, những cô gái từng bị anh làm tổn thương đã quá nhiều, họ cũng đã rời xa anh rồi… Chỉ còn anh ở đây ngu ngốc tìm kiếm một ngày em trở về bên anh thôi… Anh có ngu ngốc không em? Anh có khốn kiếp không em? Em không nghĩ anh vậy đúng không Mai Anh… Vì lời hứa của anh mà… Chẳng phải năm đó anh hứa với em rằng sẽ đi tìm em và đưa em về… Em hứa với anh nếu như chúng ta may mắn gặp lại nhau, em sẽ bất chấp tất cả để theo anh về mà đúng không… hơn 1 năm kể từ lần đi tìm em bên Đức, anh đã cố gắng rất nhiều, chú lợn của anh sắp phải hóa kiếp rồi này… haha… Nhưng mà chẳng đủ tiền em ạ… Anh lại phải nhờ vả thằng Hưng… À giờ thằng Hưng ngoan lắm, nó kinh doanh phất lên cực… Anh mới mở lời mà nó cho anh vay tiền luôn… Nó còn bảo nếu anh tìm thấy em thì nó xóa nợ cho anh đó… Như vậy càng khiến anh tự tin hơn em nhỉ…

Nhưng mà… Anh lại chết lặng một lần nữa…

Chị Lan về gặp anh… Cũng là một ngày mùa hạ, chỉ khác là không có mưa thôi…

Chị khóc, trông chị già đi rất nhiều, chị nói năm đó đã giấu anh… Bố mẹ em không bắt em bỏ con chúng ta, là do con chúng ta bạc mệnh, thai lưu em nhỉ… Lúc đầu anh chẳng tin đâu, vì trước đó đi khám bác sĩ nói bình thường mà… Nhưng sự thật vẫn mãi là sự thật mà thôi… Anh đã mắng chị, lần đầu tiên anh bực tức với chị Mai Anh ạ, và cũng là lần đầu tiên sau 2 năm anh nói nhiều như vậy… Anh nói với chị anh sẽ đi tìm em… Nhưng mà sao chị lại cứ khóc suốt thôi… Rồi chị đưa một tấm ảnh ra… Anh đã chết lặng, gì vậy… Photoshop chăng, công nghệ chăng?

Em đứng đó cười bên váy cô dâu, bên cạnh là một chàng trai nào đó… Còn kia… Em đang bế một đứa bé… Rạng rỡ, tươi vui, đẹp đẽ và hạnh phúc…

Em đã có chồng rồi sao?

Em đã kết hôn?

Mai Anh của anh giờ đã là vợ của người khác?

Lồng ngực anh nhói lên… Chiều hoàng hôn năm đó em còn có nhớ? Nụ hôn năm đó em còn nhớ không… Tình yêu của chúng ta, sao em lại từ bỏ… Anh cố gắng đến bây giờ vì điều gì vậy? Phải chăng ông trời lại một lần nữa trêu chọc anh?

Mai Anh của anh…

À không…

Mai Anh đã không còn là của anh nữa rồi…

Anh chết lặng… Bàn tay anh run run cầm chiếc điện thoại của chị… Nó đau em ạ, tay anh đau nhức lên… Vết thương của tình yêu chúng ta… Nó đang đau nhức… Chị vẫn ngồi đó và khóc, siết chặt lấy bàn tay của anh…

Em tồi thật đấy Mai Anh… Tại sao em lập gia đình, em kết hôn mà chẳng bảo anh một câu… Ít nhất để anh gửi lời chúc mừng em chứ… Em tồi thật đấy Mai Anh… Em chẳng bảo anh để những cố gắng của anh 2 năm qua giờ này vụn vỡ… Em tồi thật đấy Mai Anh… Em đã giết chết anh lần thứ 3 rồi nhỉ…

Hoa hướng dương và nắng… giờ chẳng còn gì nữa rồi…

Có lẽ điều khó khăn nhất trong cuộc đời này… Là nhìn thấy em hạnh phúc bên người khác…

Nhưng có lẽ những gì chúng ta đã và đang trải qua rồi cũng là ký ức mà người thì nhớ, kẻ thì vội vàng lãng quên… Không ai biết chúng ta đã từng hạnh phúc và đau khổ thế nào em nhỉ…

Một ngày nào đó, tất cả rồi cũng chỉ là ký ức mà thôi…

Mai Anh… Khi em khoác lên người mình bộ váy cưới cô dâu sánh bước cùng người khác… Thì em vẫn vậy, vẫn là phần đời đẹp nhất trong cả cuộc đời đầy sóng gió của anh…

Tạm biệt!

Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: http://truyensex68.com/hoi-ky-mua/

Anh trở về nhà, căn phòng ấy vẫn vậy… Lặng lẽ cất gọn bức ảnh kỷ yếu của em và anh ở trên bàn vào một cái hòm nhỏ… Đồ mà em mua năm đó cái thì sờn chỉ, cái thì cũ nát hết rồi, nhưng có lẽ sau này anh phải cẩn thận hơn…

Có hoàng hôn em ạ… Nhưng chẳng đẹp như hoàng hôn trên biển đâu… Anh mỉm cười…

Có lẽ nhưng năm tháng lặn lội, đau đớn và bị đẩy cho ngã nhiều lần thì cuối cùng anh cũng sẽ rèn cho bản thân mình được cái tính bình thản…

Và rồi nước mắt sẽ chẳng còn là cách mà anh giải quyết mọi chuyện buồn nữa… Thay vào đó là nụ cười…

Cất em vào một góc, Anh phải trưởng thành thôi…

Nguyễn Ngọc Mai Anh – 11/11… Tình yêu năm 17 tuổi của anh… Mãi mãi chẳng đi cùng anh đến tận cuối cuộc đời…

Thể loại