Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 31

Cuối tháng 5, khối 10, khối 11 đã được nghỉ học, dưới cái nắng oi ả của thời tiết đầu hè, 6 cái quạt trần chạy liên tục cũng không khiến cái oi bức trong căn phòng học của chúng nó giảm bớt đi. Nó thì đang cặm cụi làm nốt bài kiểm tra Hóa, đây là bài kiểm tra cuối cùng của nó trong đời học sinh. Có chút bồi hồi, có chút tiếc nuối và xúc động, ngẩng lên nhìn lũ bạn cùng lớp, đứa nào đứa ấy cũng thất thểu thức đêm học hành, nhìn giống như 1 cái sở thú vậy, toàn gấu trúc. Nộp lại bài kiểm tra, nó trở về chỗ ngồi, mồ hôi vẫn lấm tấm trên trán, em đi xuống lấy một cái khăn ướt, lau mồ hôi cho nó…

– Anh có làm được không?
– Anh làm được gần 20 câu, còn lại thì anh khoanh bừa hè hè – Nó cười nhe nhởn với em…
– Thế các câu làm được lỡ đâu cũng sai thì sao? – Em trợn mắt lườm nó…
– Nhỡ đâu khoanh bừa cũng đúng thì sao…
– Anh đừng có vớ vẩn, điểm thấp kéo xuống là không đủ điều kiện thi đâu – em gắt nhẹ nó…
– Bà không phải lo, tôi chẳng ngồi giải và đọc hết đáp án cho hắn rồi – Nhỏ Thư đang ngồi soi gương, quay sang nói với em…
– À thế thì được, cảm ơn bà – Em cười với Thư rồi lại quay sang lườm nó, thấy mùi không ổn, nó đứng lên kéo em đi…
– Xuống căng tin đi, anh đói rồi…

… Trống vắng, im ắng, đi qua mấy lớp đều thấy học sinh đang cặm cụi làm bài tập và học ôn… Nó ngoảnh lại nhìn về phía sân trường, tiếng ve vẫn kêu, hoa phượng rực màu đỏ dưới cái nắng chói chang. Vậy là chỉ còn không đầy 10 ngày nữa, chúng nó chính thức bước vào kỳ thi tốt nghiệp THPT, cũng chính thức rời xa mái trường này, rời xa những tháng ngày học sinh, những kỷ niệm đáng nhớ trong cuộc đời…

– Này chồng, chồng ăn gì thêm không?

Nó đón lấy chai sting và cái bánh bao từ tay em, cười lắc đầu…

– Dạo này anh mệt không?
– Em còn mệt hơn anh ý, mắt em trũng hết xuống rồi…
– Xì chỉ cần anh quyết tâm thôi, khó khăn như nào em cũng sẽ chấp nhận hết…

Em nhón cho nó một miếng snack, nụ cười em tươi rói như xóa tan đi bao nhiêu mệt mỏi, muộn phiền trên gương mặt thanh tú của em…

– Cảm ơn vợ, anh sẽ làm được, vì bố mẹ, vì em và vì lời hứa với chị Lan…

Nó và em nói chuyện vui vẻ, em kể cho nó nghe về nước Đức xa xôi, về những cảnh đẹp bên ấy, em kể hoàng hôn bên ấy buồn lắm, hồi tết em ngắm suốt mà càng ngắm lại càng nhớ nó. Bố mẹ em dường như đã biết em yêu nó, bố em thì không nói gì vì ông sinh ra và lớn lên tại đây, chỉ nói rằng anh có chút gì đó giống bố em thời trẻ, nông nổi và ngỗ nghịch nhưng rất có cá tính riêng… Còn mẹ em thì nhất quyết không đồng ý, lý do bà đưa ra là gia cảnh nhà nó và nó nghịch ngợm như vậy sau này ắt thành thằng bất tài vô dụng. Đợt ấy mẹ em còn định giữ em ở lại luôn và cho người về lo thủ tục cho em nhưng nhờ tác động của chị Lan và bố em, em lại được quay trở về đây với nó. Đó là lý do mà suốt mấy ngày em không liên lạc được với nó. Nó tự trách bản thân nó đã không hiểu em, không thông cảm cho em mà còn giận dỗi em, dẫn đến việc 2 đứa cãi nhau rồi chia tay…

Tiếng chuông vào tiết vang lên, nó tính ngồi thêm vì tiết sau là ôn tập Văn thôi nhưng em kéo nó lên lớp, dập vội tàn thuốc lá, nó theo em lên lớp, đi được nửa đường, máy nó báo có tin nhắn…

“Tao muốn gặp mày”

“Ai vậy?” – Nó nhắn lại…

“Mày không cần biết, yên tâm chỉ là một cuộc nói chuyện thôi”

“Chúng ta có quen nhau không?”

“Có, đừng nói gì với Mai, 11h tại Paloma”

“Được”

Nó tắt điện thoại, nó chẳng biết ai nhắn cho nó cả. Mà trong tin nhắn có nhắc đến em, liệu người này có liên quan gì đến em không? Đang suy tư thì em vỗ nhẹ vào người nó…

– Gì mà đứng đực ra đấy, con nào nhắn tin hả…
– Đâu có, tin nhắn quảng cáo thôi – Nó xoa xoa cánh tay, cười nhăn nhó với em…
– Liệu hồn đấy, đi vào lớp đi nhanh lên…
– Vâng thưa sếp…

Cả buổi học nó chẳng chú tâm được gì, cái nó đang nghĩ là người đấy là ai, và gặp có mục đích gì, nó cũng khá hồi hộp và tò mò, thời gian trôi bỗng chốc chậm lại so với cái háo hức của nó…

Tiết học ôn thứ 4 đã tan, nó nói em có việc nên ra cổng gặp bạn, dặn em cầm hộ nó sách vở rồi tan học nó sẽ đón em ngoài cổng. Em hơi lưỡng lự với thái độ và câu chuyện của nó, nhưng vẫn để nó đi, chỉ dặn dò nó thôi…

– Anh mới dính vụ kia, tốt nhất nên cẩn thận, tự dưng em thấy bất an trong người – Em xị mặt xắn tay áo sơ mi cho nó, để lộ vết sẹo xù xề trên tay nó…
– Yên tâm đi, anh chỉ gặp bạn anh thôi mà, đừng lo lắng gì…
– Vâng tại em thấy trong người bất an, hay em đi cùng anh nhé?
– Hâm à, tiết sau tiết toán đó, em ở lại học ôn rồi tối còn dạy anh chứ… Yên tâm anh đi 10p rồi quay lại học…
– Vâng…

Vuốt lại tóc mái đang bết lại vì mồ hôi trên trán cho em, nó bước ra cửa lớp. Xin phép bác bảo vệ ra ngoài lấy chút đồ, nó tiến ra ngoài, ngó nghiêng xung quanh rồi đi xuống Paloma. Đến cổng, nó đứng ngó ngó vào trong và rút điện thoại ra định bấm số người kia gọi. Nhưng chưa kịp gọi thì nó có tin nhắn…

“Vào đi, bàn trong cùng, tao mặc áo trắng”

Nó cất điện thoại và tiến vào, ngó nghiêng thì thấy quán vắng khách và 1 bàn trong góc cuối có 1 thanh niên đang ngồi nhấp cafe, cái hình dáng này rất quen, nó đã gặp ở đâu đó rồi nhưng không nhớ…

Tiến lại gần, nó nhận ra đó là thằng Hiếu, thằng đi SH trắng… Trong lòng nó hơi khựng lại, không biết có chuyện gì nữa không? Nghĩ một lúc, nó cũng bước đến và ngồi đối diện thằng Hiếu, dù gì nó cũng đang có chuyện muốn hỏi…

– Không ngờ lại là anh đấy?
– Ngồi đi, uống gì không?
– Thôi khỏi, tôi không ngồi uống nước với tiểu nhân…
– Haha, mày vẫn mạnh mồm đấy nhỉ, 1 tháng qua trong trại giam, tao tưởng mày bớt ngông rồi chứ – Thằng Hiếu vừa cười lớn vừa vỗ tay…

Nó để ý 2 3 bàn phía xa có mấy thằng đang ngồi nhìn vào bàn nó và thằng Hiếu, nhếch mép lên châm điếu thuốc, nó cười khẩy…

– Mày vẫn tiểu nhân vậy nhỉ, đòi nói chuyện nhưng lại chuẩn bị 1 đám lúc nhúc ngoài kia rồi, sao? Muốn đánh chết tao lần nữa à?
– Không không, mấy thằng em tao đòi đi uống nước cho thư thái đầu óc thôi, tao có chuyện muốn nói với mày thật…
– Tao không có nhiều thời gian, có gì nói nhanh lên – Nó chỉ lên cái đồng hồ treo tường, mặt nó vẫn không biến sắc…

Có lẽ, trải qua nhiều chuyện, nó giờ đã chai sạn hơn và chẳng biết sợ hãi nữa. Mặc dù biết mấy thằng ngồi ngoài có thể xông vào và đánh cho nó 1 trận vì cái thái độ của nó lúc này nhưng nó mặc kệ. Nó lành đi và biết nhẫn nhịn nhưng không có nghĩa là nó phải khúm núm, sợ sệt…

– Vẫn câu chuyện cũ, tao muốn mày rời xa Mai?

Nó cười nhẹ, toan đứng dậy thì thằng Hiếu nói với theo…

– Ngồi xuống đi đã, đừng có nóng vội như vậy…
– Tao nghĩ tao và mày đéo còn chuyện gì để nói với nhau hết…
– Tao nghĩ là còn, mày nghĩ mày bước chân được ra khỏi đây à?

Nó gẩy bỏ cái tàn thuốc trong cái gạt tàn thủy tinh trước ánh mắt khó hiểu của thằng Hiếu, nó cầm lên, thằng Hiếu lúc này dường như hiểu nó định làm gì, ngồi dịch về phía sau, ánh mắt dần trở nên sợ sệt…

– Mày… mày định làm gì?

Nó không nói gì, chỉ đứng lên, mấy thằng ngồi ngoài thấy vậy cũng nhảy vào hết bên phòng, thằng nào thằng ấy đưa tay vào trong áo. Nó đếm được cả thảy 7 thằng tính cả thằng Hiếu. Nó quay ra nói với thằng Hiếu, khuôn mặt nó vẫn không biến sắc…

– Nếu như là tao trước đây thì giờ này mày đang ôm đầu nằm đây rồi đấy Hiếu ạ. Mày vẫn tiểu nhân như vậy, mày thích thì ra kia tao với mày solo, đừng chơi trò bẫy nhau như này nữa hiểu không? – Còn mấy thằng này, thằng nào cảm thấy đầu cứng hơn cái gạt tàn này thì vào đây. Chó cùng dứt dậu đấy…
– Mày đéo bao giờ hiểu tình yêu là gì đâu vậy nên bớt mang vài đồng bạc của bố mẹ mày đi làm trò cho thiên hạ xem nữa đi. Thử hỏi xem 1 thằng như mày, nếu không có bố mẹ mày, thì mày làm được cái trò gì? Tao thấy đáng thương thay cho bố mẹ mày đấy, vô dụng và hèn hạ…
– Mày… mày – Thằng Hiếu mặt đỏ tía tai, nhìn nó như muốn ăn thịt…
– Dù mày có làm bao nhiêu trò hèn hạ bẩn thỉu đi nữa thì mày cũng không bao giờ có được Mai đâu, kể cả tao có chết. Vậy nên bỏ đi, mày sống như này mày không thấy nhục à?
– Câm mồm, chúng mày còn đứng đấy à, đánh chết con chó này cho tao – Thằng Hiếu gầm lên, chỉ tay vào mặt nó…

Nó nhếch mép cười, trước khi ra đây, nó đang xây dựng quá nhiều tình huống trong đầu nó rồi, nó biết nhưng nó vẫn phải đối mặt.

– Từ từ đã, tao muốn hỏi mày – Nó nhìn thẳng vào mặt thằng Hiếu, gằn lên…
– Vụ của tao, là mày bày ra đúng không? Việc nhà kia rút đơn kiện rồi lại nộp lại sau khi nhận đền bù cũng là do mày giật dây? Việc thằng kia nhiễm trùng vết thương cũng là do mày?
– Haha, tao nghĩ mày biết hết rồi, mày hỏi tao làm gì? Việc nhiễm trùng vết thương không phải tao làm, tao không có gan đâm người như mày. Đó là sự cố của bệnh viện, tao chỉ viện vào đó để đưa 1 thằng cứng đầu như mày vào tù thôi – Thằng Hiếu cười lớn, vẻ sợ sệt của trên khuôn mặt đã biến mất khi nhìn những giọt mồ hôi lăn trên má nó…
– Vậy tại sao đến cuối cùng sự việc chỉ là gây rối trật tự công cộng?
– Đó là do mày may mắn, cái Lan tự nhiên nó xuất hiện với cái ghi âm đó của thằng Huy nên cứu được mày… Mà thôi hôm nay mày đéo may mắn được mãi đâu, mấy thằng kia điếc à, lên đi… – Thằng Hiếu gào lên, mấy thằng nhóc định lao lên thì nó nghe thấy tiếng đạp bàn ghế…
– *** Chúng mày thằng nào dám lên…

Thằng Hưng chạy vào, trên tay cầm cái gậy bóng chày, nó chỉ mặt từng thằng một, bên ngoài sân đã nhao nhao lên bọn thằng Quân, Ơn, Hoàng… lớp nó và hội bọn thằng Tiến đụt, Thiên cú…

Thằng Hưng nắm lấy tay nó đẩy nó ra sau lưng rồi bước lùi ra ngoài, mồm vẫn hét lên…

– *** Thằng nào bản lĩnh thì cứ vào đây…

Anh Tuấn chủ quán thấy vậy chạy ra, kéo tay nó đưa ra ngoài…

– Hưng, Nam, chúng mày có để anh làm ăn nữa không, đánh nhau thì đi ra ngoài, đừng ảnh hưởng đến anh…
– Chúng nó quây em, anh không thấy sao? – Nó gắt nhỏ với anh Tuấn, giằng tay ra…
– Chúng mày ra khỏi đây hết, không tao báo công an…

Nó bước ra cửa, thằng Hưng vẫn đứng trước nó đi lùi, em từ đâu chạy đến bên cạnh nó, sờ sờ lên người nó hoảng hốt, chắc em lo nó bị bọn kia làm gì…

– Chúng mày thích gì? – Thằng Hiếu lên tiếng, mấy thằng nhóc kia thấy bên nó đông nghịt người cũng hơi rén, đám đông tò mò cũng đã đứng đầy trước của quán và dưới lòng đường khiến cho xe cộ không lưu thông được…

Em bỏ tay nó, tiến đến trước mặt thằng Hiếu…

– Anh Hiếu…
– Mai à, em đi về đi, ở đây…

Bốp… Em tát thằng Hiếu, nó đứng đây nhưng nghe rõ mồn một tiếng của cái tát, có vẻ rất mạnh…

– Em…
– Cái này là của người yêu tôi…

Bốp…

– Cái này là của tôi, hèn hạ, chó má, cút đi…
– Em dám tát anh ư? Em tát anh vì thằng chó này hả? – Thằng Hiếu vẫn sững sờ sau 2 cái tát của em…

Bốp… thêm 1 cái nữa…

– Tôi đã nhẫn nhịn mà tha cho anh sau khi mẹ tôi gọi cho tôi, nhưng anh vẫn như vậy thậm chí còn hèn hạ hơn, tôi đã chứng kiến tất cả rồi. Về nói với bố mẹ anh chờ điện thoại đi…

Nói rồi em đi về phía nó, kéo tay nó ra xe, bắt nó ngồi sau, em lái xe lách ra khỏi đám đông và tăng ga đi…

– Em… để anh lái cho – Nó ngoái lên bắt chuyện với em…
– Ngồi im đi – Em gắt lên với nó, có lẽ em đang rất bực…
– Để anh lái cho…
– Ngồi im, sao anh ngu thế hả?
– Sao em lại chửi anh…
– Em đã nói với anh là đừng bao giờ nói dối em, tại sao anh cứ thích nói dối em vậy? Nếu em không đi theo anh và gọi thằng Hưng thì giờ anh ra sao. Anh thích làm anh hùng à? Hay anh bị ngu vậy – Em dừng hẳn xe xuống, quay lại hét vào mặt nó…
– Tại vì anh cũng có nhiều chuyện muốn hỏi nó nên anh mới đồng ý gặp…
– Mọi chuyện anh đã hứa và thống nhất với em nên quên đi và đừng bới ra nữa vì bây giờ anh đang rất bình thường. Tại sao anh cứ thích như vậy, anh có biết mọi người đã quá mệt mỏi vì anh không? – Em khóc rưng rức nhưng vẫn xa xả mắng nó…
– Nhưng anh chỉ muốn biết tại sao mọi chuyện lại thay đổi nhanh như vậy thôi…
– Anh không cần phải biết, anh chỉ cần biết anh đang đứng ở đây và nói chuyện với em là thành quả và công sức của em, của chị Lan, của bố mẹ. Để anh có thể trở lại bình thường, mọi người đã đánh đổi rất nhiều thứ, tiền và công sức… Em xin anh đấy, đừng làm mọi chuyện rối hơn và đừng bới móc lên nữa được không? Khi anh ổn định và đi học đại học, không còn xuất hiện nhiều ở mảnh đất này nữa thì em sẽ nói cho anh biết…

Nó thở dài, thời gian nó bị tạm giam bên ngoài xảy ra chuyện gì nó cũng không biết rõ. Khi nó đã chuẩn bị tâm lý cho 1 bản án và phải ra hầu tòa thì mọi chuyện theo đổi nhanh chóng và nó được tha. Nó chỉ muốn biết rằng đã có chuyện gì xảy ra khi nó ở trong ấy thôi. Nhưng cả em, cả Ngọc Anh và bố mẹ nó đều không cho nó biết khi nó gặng hỏi rất nhiều lần. Cứ như thế này càng khiến nó tò mò hơn thôi…

Về đến nhà, nó lên phòng và nằm nhoài ra giường vì mệt mỏi, em cũng lên phòng sau đó. Cất cái cặp sách, em mở tủ quần áo, lôi ra một bộ mặc mùa hè. Mắt vẫn lườm nó rồi thay quần áo. Thấy vậy nó trêu em, hy vọng không khí sẽ thoải mái hơn…

– Ui hôm nay mặc nguyên 1 màu đen từ trong ra ngoài à, màu đen huyền bí hí hí – Nó giả giọng ẻo lả…

Em quay ra lườm nó nhưng mặt thì đỏ lên…

– Anh vô duyên nó vừa thôi, có xuống ăn cơm không thì bảo?
– Có có – Nó bật dậy tiến ra cửa thì em quăng nguyên bộ quần áo của em vào mặt nó…
– Định mặc thế ăn cơm à, không thấy nóng à. Thay ngay ra và đi ngâm đống quần áo này rồi chiều ngủ dậy giặt ngay cho em.
– Tay anh đau mà – Nó nhăn nhó…
– Cho chừa, em không cần biết…
– Mai Anh… – Nó gọi tên em bằng một giọng năn nỉ ngọt nhất có thể, hy vọng em sẽ suy nghĩ khác. Chứ nó lười nhất là món giặt quần áo bằng tay này. Nhà có máy nhưng em không cho dùng, em nói giặt máy hỏng hết quần áo.
– Nhanh lên đừng có để em cáu, xong xuống nhà ăn cơm, Ngọc Anh nó đang chờ…

Uể oải ôm đống quần áo của em và nó vào phòng tắm ngâm xà phòng. Xong xuôi nó xuống thấy Ngọc Anh và em đã đang ăn rồi, bực mình nó gắt…

– Có phép lịch sự không thế, không đợi người ta xuống rồi bắt đầu ăn được ạ…
– Ngọc Anh nó phải đi học bây giờ, đợi anh xuống thì nó muộn mất, sao anh không nhanh lên để xuống ăn mà ở đó gắt gỏng. Thế giờ anh có ngồi vào đây ăn không thì bảo em 1 câu?

Nó đành lầm lũi ngồi xuống ăn, dạo này đổi lại vai rồi hay sao vậy, nó trở nên hiền lành hơn còn em thì dạo này suốt ngày cáu gắt và mắng mỏ dọa nạt nó. Bình thường trước đây như vậy là nó sẽ vùng vằng bỏ bữa ngay vì tính tự ái của nó rất cao. Nhưng lúc này chả hiểu sao nó lại nghe em răm rắp, và nó thấy sợ mỗi khi em quát lên với nó. Nói chung là sau vụ đó, tâm tính của nó thay đổi nhiều hơn…

Đang ăn cơm thì em có điện thoại, nó để ý em nhìn nó rồi nhìn điện thoại một lúc mới quyết định ra ngoài nói chuyện. Nó cũng khá tò mò nhưng vì tôn trọng riêng tư của em nên nó ngồi và nốt 2 bát cơm. Ngọc Anh thấy thế thì đập đôi đũa xuống bàn…

– Anh ăn từ từ thôi gì mà như thằng chết đói thế…
– Tại vì mày nấu ngon. – Nó vẫn nhồm nhàm, vừa nhai vừa nói…
– Hihi anh trai em nay dễ thương thế, tối thích ăn gì em nấu…
– Cơm tiền, rau vàng, thịt bạc, nếu không có thì thôi cứ quy ra tiền cũng được…
– Tưởng thế nào hóa ra vẫn nhây như chó, ăn đi, ăn mà nghẹn chết đi – Ngọc Anh vừa rít lên vừa gắp đầy bát thức ăn cho nó…
– Mày ngáo à Ngọc Anh, để yên tao tự ăn… À dạo gần đây sao chị Mai Anh của mày cứ kiểu khó tính thế…
– Người yêu của anh, anh lại đi hỏi em… Không phải vì anh sao? – Ngọc Anh chồng lại đống bát bẩn, mang ra rửa trước…
– Sao lại là tao?
– Anh đi mà tìm hiểu đi, bình thường anh thông minh lắm mà?
– Từ lúc mày ở đây tao bớt thông minh rồi – Nó và nốt ít cơm trong bát, đứng lên đưa bát cho Ngọc Anh để rửa…
– Anh nói chuyện như thằng điên ý, anh tự đi mà hỏi chị…
– Ờ thôi hỏi mày bằng không, pha cho tao cốc nước cam nhé…
– Có tay tự vào mà pha, ông lười nó vừa thôi…
– Pha đi, chiều tao cho cái này…
– Thôi bị ông lừa nhiều lắm rồi, tự đi mà pha…
– Thôi pha đi, mày có pha không? Phòng bếp dạo hơi nhiều gián, tao chuyển nhà cho chúng nó lên phòng mày nhé – Nó hất hàm lên hỏi Ngọc Anh…
– Chị Mai ơi, anh Nam anh ý bắt nạt em – Nhỏ Ngọc Anh quay ra gào lên khiến nó giật mình, ba chân bốn cẳng chạy biến lên phòng đóng cửa. Nó vẫn nghe vang vảng tiếng của em ở dưới nhà…
– Nam, anh xuống đây ngay cho em…

Hè hè, còn lâu nhé…

Thể loại