Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 96

15h00, căn biệt thự của ông Long…

Lúc này, phần sân trước căn biệt thự hoàn toàn trống trải, chỉ có một người bóng người có chút lẻ loi hiu quạnh.

Lê Đức phì phèo điếu thuốc lá, đôi mắt nhỏ không ngừng lấp lánh thứ ánh sáng kỳ dị cay độc. Ba mươi phút trước đối mắt với Thuận Minh qua khung kính cửa sổ phòng làm việc của Bang chủ, hắn đã cảm nhận được sự chết chóc trong đôi mắt đó. Lê Đức cười nhạt, ném điếu thuốc xuống dí mũi giày lên nghiền nát qua lại.

Lê Đức cả tuần nay tâm trạng vô cùng bất ổn. Bên trong hắn như có một ngọn núi lửa vừa thức tỉnh chỉ chờ bộc phát. Tuần trước, ông Trịnh vừa bị bắt giam, nhưng chỉ qua đêm đầu tiên người ta đã phát hiện ông ta chết ở tư thế treo cổ kỳ dị, dây đeo vào song sắt, hai chân chạm đất. Hệ thống camera lại bị xóa trắng một đoạn 15 phút. Theo đúng lý mà nói, sau cái chết của người lãnh đạo trực tiếp, tâm trạng Lê Đức phải cực kỳ bất ổn, thậm chí suy sụp. Nhưng không, nhìn vào hắn hiện nay là hoàn toàn ngược lại… Bốn năm nằm vùng Hồng Bang chưa bao giờ Lê Đức cảm thấy tương lai mình rõ ràng thoáng đãng như bây giờ.

– Đến lúc để Hồng Bang biết ta là ai rồi! – Lê Đức lẩm bẩm trong miệng, rút súng lắp vào nòng hãm thanh, vừa thong thả đi về phía sau nhà.

Lối đi nhỏ bên hông căn nhà của Bang chủ dẫn ra khu vực phía sau. Một nhóm mười gã Huyết thủ đang tụ tập vừa hút thuốc lá vừa rì rầm nói chuyện. Vài ánh mắt đảo qua nhìn Lê Đức đang lầm lũi đi đến, đến lúc nhìn thấy tay hắn đang cầm súng. Mọi người liền sửng sốt rào rào rút súng ra. Nhưng đã muộn…

“Soẹt… soẹt… soẹt… soẹt…”

Lê Đức như một bóng ma lao đến thật nhanh, khẩu súng trong tay không ngừng tóe lửa. Khẩu súng của hắn như có mắt, không cần ngắm, chỉ lia tới là mục tiêu ngã gục. Đám người Huyết thủ trải qua trăm trận tắm máu cũng phải hoảng hốt. Từ khi nào Hồng Bang xuất hiện một cao thủ như vậy.

– GIẾT…

Một tiếng hô lớn, bảy Huyết thủ còn lại lao đến. Bảy họng súng cùng lúc khạc lửa. Bảy viên đạn cùng lao đi cắt chéo vào nhau như một tấm lưới xé nát không khí. Nhưng trước bảy cặp mắt trợn trừng khó tin, Lê Đức lao thẳng tới, cả người hắn như một con mèo lật nghiêng người trên khoảng không vượt qua ô trống duy nhất của làn đạn, rơi thẳng vào giữa nhóm bảy người.

“Soẹt… soẹt… soẹt…”

Vừa tiếp đất, hai cánh tay Lê Đức nhanh như chớp vung lên… Khẩu súng trong tay phải không ngừng toét lửa, cùng lúc một lưỡi lê xuất hiện trong tay trái vẽ ra một vệt sáng nửa hình tròn… Khi Lê Đức thu súng lại thì liên tục phình phịch… ba người Huyết Thủ bên phải đổ gục, trên trán đều xuất hiện một lỗ thủng. Tiếp theo đó là bốn người bên trái che cổ họng máu tràn ra kẽ ngón tay, chỉ phát ra được âm thanh khặt khặt rồi mềm nhũn ngã xuống tại chỗ.

Lê Đức nhìn quanh nhếch mép cười nhạt. Hắn bước thẳng về phía cầu thang dẫn lên Phòng máy. Đến trước cánh cửa sắt, hắn rút ra một cái usb, đặt vào ô trống trên cửa. Cái usb này là của chú Quy. Lê Đức không phải trộm đi mà được ông ta trao tận tay với một nhiệm vụ quan trọng.

“Te…” – Cánh cửa bật mở.

Lê Đức bước vào phòng, cũng không buồn đóng cửa lại. Nhìn cái máy tính trước mắt và cái tủ rack màu đen cao ngang đầu người trước mặt, hắn hít sâu một hơi cảm thán. Vì thứ này, hắn đã tiêu tốn bốn năm ở Hồng Bang chỉ để ngăn chặn người khác rút thông tin ra từ nó. Nhưng thời thế đã thay đổi… Sau ngày hôm nay, Lê Đức không phải cực nhọc vì canh giữ nó nữa.

Hắn bước nhanh tới cái bàn, cắm Usb vào tủ CPU, màn hình liền vụt sáng. Lê Đức bắt đầu thực hiện sao chép… Năm phút sau, toàn bộ hồ sơ giao dịch ngầm của Hồng Bang lưu trữ trong hai mươi năm được hắn lưu lại trong usb. Thu hồi usb, cất vào túi.

“Soẹt… soẹt… soẹt…”

Hắn giơ súng lên, liên tục nả ba phát đạn thẳng vào tấm lưới thoát nhiệt của cái tủ CPU. Có tia lửa bắn ra, rồi một tiếng nổ nhỏ, một làn khói trắng khét lèn lẹt tỏa ra khắp căn phòng. Lê Đức quay người đi ra…

“Phụt…”

Hệ thống đèn báo cháy rực sáng, nước từ trần nhà phun xuống như mưa rào.

Bạn đang đọc truyện Hoán mệnh tại nguồn: http://truyensex68.com/hoan-menh/

17h30, tại căn hộ của Minh…

– Ah… Quá đã…

Sàn nhà phòng khách vung vãi khắp nơi những con chip nhỏ bằng đồng xu. Thằng Tài ngồi chễm chệ trên ghế sofa, lưng còng xuống bàn kính xì xụp húp tô mì tôm chỉ còn nghi ngút khói. Chợt màn hình của cái thiết bị bên cạnh tô mì của hắn sáng lên… Tài ngẩng đầu nhìn qua, nhíu mày mắt nhìn chằm chằm vào cái chấm nhỏ trên màn hình lúc xanh lúc đỏ, ngay cả cọng mì trên miệng cũng hờ hững rơi xuống.

– Đại ca…

Tài vội vã chộp lấy tờ giấy trên bàn kính, rút cây viết bắt đầu ghi xuống.

– Ngắn ngắn ngắn… dài dài dài… ngắn ngắn ngắn…

Tài vừa lẩm nhẩm vừa ghi ra giấy những cái gạch ngang và dấu chấm. Tài trợn tròn mắt không tin vào thứ mình đang nhìn thấy trên tờ giấy.

– SOS sao? Tại sao Đại ca lại gửi mã Morse SOS cho mình chứ?!

Tài rút điện thoại gọi cho Minh, nhưng vài giây sau nó lại nghe được tiếng chuông điện thoại vang lên trong phòng ngủ… Tài ngẫm nghĩ một chút chợt vội chộp lấy cái laptop, kết nối cái thiết bị vào đó… Nó thao tác thật nhanh, chép vào bản đồ của thành phố. Ngay lập tức cái chấm đỏ kia liền xuất hiện trên bản đồ. Tài nhíu mày miệng lẩm bẩm:

– Đây là…

Bạn đang đọc truyện Hoán mệnh tại nguồn: http://truyensex68.com/hoan-menh/

Mười phút trước đó, 17h20, tại nhà kho Quận 8…

Minh và chú Long vẫn bị trói cứng tay chân trên ghế. Bên cạnh ngồi dưới sàn nhà là Hạ Vi, Ngọc Nga và bà Ý Lan đều bị trói tay chân. Hạ Vi gối đầu lên bờ vai của Ngọc Nga hai mắt đỏ hoe thất thần.

Lúc xe mọi người vừa đến nhà kho… Mọi người trong xe thấy được Minh và ông Long ngồi trên ghế ở cuối kho liền bước xuống… Hạ Vi, Ngọc Nga và bà Ý Lan vừa ra khỏi xe liền bị những kẻ lạ mặt dí súng vào đầu. Còn anh Phước, người làm tài xế riêng của chú Long hơn 10 năm, vừa ra khỏi xe bất ngờ bị một gã đàn ông dùng súng bắn chết tại chỗ. Hạ Vi gần như điên cuồng la hét, Ngọc Nga và bà Ý Lan phải kềm chặt để nàng không làm chuyện dại dột.

– Tình hình bây giờ rất khó… Ta nghĩ mười anh em Huyết Thủ ở nhà đã sớm bị hạ thủ. Có lẽ không ai kịp báo tình hình cho Tổng bộ… – Ông Long nói thầm vừa đủ năm người nghe.

Mọi người đều im lặng âm thầm thở dài. Cho đến giờ phút này lão Quy vẫn không lộ ra mục đích lão muốn gì. Đưa mọi người đến đây, lão và Đằng chột đều biến đi đâu mất. Nhưng ông Long có linh cảm chuyện này rất lớn, thậm chí vượt xa một âm mưu soán ngôi đoạt vị thông thường.

Lúc này Minh đang im lặng suy nghĩ chợt lên tiếng nói:

– Con nghĩ chuyện này có liên quan đến việc ngày mai…

– Diễn đàn Thương mại Quốc tế sao? – Ông Long nhíu mày hỏi.

– Phải. Âm mưu này rất lớn… Một kẻ đứng phía sau để chú Quy và Hải Đường bang cam tâm làm con cờ… Không thể chỉ làm những chuyện vặt vãnh được…

Lời Minh nói làm ông Long bừng tỉnh, ông nhìn qua nó miệng lắp bắp kinh hãi:

– Ý cậu là… khủng bố sao?

Minh không trả lời, chỉ nhẹ gật đầu. Dù anh ngàn vạn lần không muốn phải đối mặt với chuyện này nhưng ở hoàn cảnh này xem ra anh không còn lựa chọn.

– Thuận Minh, nếu quả thật đây là âm mưu của bọn chúng… – Chú Long hít sâu một hơi, giọng nghiêm giọng nói.

Ông chỉ xưng hô như vậy với Minh khi ra lệnh ở địa vị Bang chủ.

– Tôi muốn cậu bất chấp an nguy của tôi, Ý Lan… ngay cả hai người vợ của cậu… để bảo toàn khí tiết cho Hồng Bang. Cậu có làm được không?! – Ông Long cũng không nói ra tên Hạ Vi như con gái mình.

– Chú Long… Con…

– Gọi tôi là Bang chủ. – Ông Long ánh mắt sắc lạnh, gằn giọng. – Cậu có làm được không?

– Bang chủ…

Minh mím chặt môi, ánh mắt không khỏi nhìn qua Hạ Vi và Ngọc Nga. Hai người mắt đỏ hoe nhìn lại Minh, nhưng trong đôi mắt đó anh thấy được sự kiên định sắt đá. Bên tai Minh lại vang lên giọng nói nghiêm nghị của chú Long.

– Ta và Ý Lan có chết cũng quyết không để Hồng Bang mang danh phản quốc…

– Con hiểu rồi… con sẽ làm được…

Minh khó nhọc gật đầu, hai nắm tay siết chặt. Dù anh cũng không nghĩ mình có thể một mình thoát ra khỏi kiếp nạn này. Nhưng cái gật đầu này vẫn nặng tựa ngàn cân.

– Tốt…

Cả năm người lại trầm mặc theo đuổi suy nghĩ riêng của mình. Minh nhìn xuống mũi chân mình, đầu ngổn ngang những câu hỏi. Chợt ánh mắt anh chuyển về vị trí gần hơn, nhìn thấy cái logo Huyết vệ trên ngực áo mình. Hai mắt anh sáng lên, quay sang Hạ Vi nói khẽ:

– Hạ Vi… em biết mã Morse không?

Hạ Vi gật đầu, nhìn sang Minh chờ mong.

Một phút sau…

Gã đàn ông bảo vệ đang ngồi xa xa đang chơi game trên điện thoại chợt ngẩng đầu lên nhìn. Hắn đứng phắt dậy hét lớn:

– Hai người kia… đang làm gì đấy?!

Hạ Vi đang ngồi trên đùi Minh nghe tiếng gọi liền rụt tay lại từ trong cổ áo của anh. Nàng đưa hai tay bị trói của mình ra, hỏi:

– Ông xã kêu ngứa… vợ gãi không được sao?

– Hừ… Đừng có bày trò ở đây… Trở về chỗ ngồi xuống.

Bạn đang đọc truyện Hoán mệnh tại nguồn: http://truyensex68.com/hoan-menh/

18h30…

Trời chuyển tối dần, ánh sáng từ lỗ thông gió đã không đủ chiếu sáng. Bên trong nhà kho bật sáng một dàn đèn cao áp sáng rực rỡ.

Lúc này cánh cửa to nặng được đẩy ra. Một hàng ba chiếc ô tô đen, một chiếc xe bít bùng sơn đen chuyên dụng và một chiếc xe tải loại năm tấn tiến vào trong…

Minh đoán có lẽ chiếc xe tải này đã được lão Tư phê xuất tiền từ tài khoản ngân hàng mua từ ba ngày trước. Vấn đề là anh vẫn chưa nghĩ ra mục đích sử dụng của nó…

Từ trên chiếc xe lớn một nhóm hơn mười người da ngăm đen mặc đồ đen bước xuống. Nhìn những thứ họ đeo trên người Minh thấy một luồng khí lạnh chạy khắp cơ thể. Súng tiểu liên M16 vắt sau lưng, Desert Eagle đeo hông, trên áo giáp đeo nhiều hộp đạn, còn treo những trái lựu đạn da trơn loại phổ biến trang bị cho lính Mỹ. Họ còn khuân xuống nhiều thùng gỗ nặng nề, đặt xuống đất mà nền xi măng cũng chấn động… Trong đó có hai thùng khá cũ kỹ được khuân sau cùng có vẻ nhẹ hơn.

– Khốn kiếp… – Ông Long nghiến răng rít lên.

Minh quay qua nhìn ông ngơ ngác không hiểu. Ông thở dài chán nản nói:

– Hai thùng gỗ sau cùng là số vũ khí dự trữ của Hồng Bang. Trong đó có mười cây Ak, tám cây M16, năm cây R15 và khá nhiều đạn. Đây là số vũ khí hoả lực mạnh nhất mà Hồng Bang có, đã tích lũy bao nhiêu năm… Nơi cất giấu chúng chỉ có ta và lão Quy biết… Xem ra lão ta đã kiên quyết tuyệt đường với Hồng Bang rồi.

Minh và ông Long chợt nhìn nhau, ánh mắt hai người đều có sự bất an mãnh liệt. Nơi đây hội tụ một nhóm người trang bị hoả lực tương đương với quân đội. Không phải một bang hội như Hồng Bang có thể đối chọi được. Nhưng nếu tin nhắn cầu cứu của Minh đến được tay Tài như dự kiến thì người Hồng Bang chắc chắn đã gần đến nơi này.

Minh nhíu mày suy nghĩ, bất chợt ánh mắt anh sững lại. Anh vừa nhìn thấy một đốm đỏ vừa lóe lên trong lòng bàn tay mình. Khoảnh khắc vừa rồi anh cúi đầu suy nghĩ thì đốm đỏ đó lóe lên thật nhanh chỉ trong một cái chớp mắt chỉ đủ cho anh nhìn thấy. Khóe miệng Minh khẽ nhếch lên mừng rỡ… Minh biết đó là đầu ruồi laser từ họng súng bắn tỉa của Huyết Phục Đao. Huyết Thủ Hồng Bang đã tới.

Lúc này từ ngoài bờ rào của khu đất, trên một nhánh cây cao sáu mét, từ trong tán lá um tùm có một họng súng dài đen ngòm chĩa thẳng ra. Huyết Phục Đao ngồi tựa lưng vào thân cây, khẩu súng gác lên chạc cây phía trước, toàn thân bất động. Ánh mắt hắn nhìn qua ống ngắm vượt qua khoảng cách trống ba mươi mét, xuyên qua một lỗ hổng trên tường để thấy được bên trong… Huyết Phục Đao nheo mắt tập trung thật kỹ nhìn bàn tay của Minh đặt trên tay vịnh. Bàn lúc này chợt nhẹ nhàng duỗi ra, rồi nắm chắc lại… Sau đó ngón trỏ và ngón giữa chĩa ra, rồi kế tiếp là ba ngón, đến bốn ngón… Huyết Phục Đao nhíu mày, bấm nút bộ đàm trên vai, nói khẽ:

– Giữ nguyên vị trí… Địch nhân hỏa lực rất mạnh. Over…

– “Nghe rõ… over…” – Giọng Đao Thần hồi đáp.

Lúc này bên trong nhà kho, ba chiếc xe lần lượt mở cửa. Chiếc đầu tiên là Mercedes G63, không khó đoán đó là chú Quy và Đằng chột. Người lái xe là gã đàn ông Minh đã gặp ở nhà chú Long. Chiếc thứ hai và thứ ba đều là Mercedes S600. Cũng không khó đoán đối với Minh… Hải Đường xuất hiện đầu tiên, phía sau là một ông lão mái tóc bạc trắng dáng vẻ bệnh tật gầy yếu. Minh có thể đoán đó là lão Tư phê, cha Hải Đường. Nhưng đến chiếc thứ ba, Minh hoàn toàn không đoán được nhân vật nào xuất hiện…

Gần như cùng lúc mọi người trong nhà kho đều quay nhìn về phía đó. Từ trên xe bước xuống, một người đàn ông chạc 60, dáng người gầy gò, mái tóc hoa râm, đặc biệt đôi mắt vô cùng thâm hiểm sắc lạnh chỉ đảo qua làm toàn trường đều lặng im vắng lặng.

– Không thể nào… lão ta… không phải chết rồi sao? – Minh há hốc thốt lên.

Bạn đang đọc truyện Hoán mệnh tại nguồn: http://truyensex68.com/hoan-menh/

Năm tiếng đồng hồ trước, tại một gian nhà kho khác trên đường Phạm Thế Hiển, Quận 8…

Bên trong hai cánh cửa sắt cao ba mét một cảnh tượng tra khảo dã man như địa ngục đang diễn ra…

– CÓ KHAI RA KHÔNG?!

– AHHHH…

Giữa nền xi măng trống trải là một cái ghế sofa cũ kỹ với một ông lão tóc bạc trắng ánh mắt lạnh lẽo. Trước mặt lão là bốn người quần áo lem luốc bị trói chặt tay sau lưng và trói chặt chung vào nhau. Đứng bên cạnh lão già là hai người đàn ông lực lưỡng cởi trần liên tục la hét, tra tấn cơ thể họ.

– Tôi không biết… các người… đang nói gì…

Một giọng thiếu nữ mệt mỏi thều thào nói. Nàng ngẩng đầu lên lộ ra gương mặt tuyệt đẹp, đôi mắt đẹp dàn dụa nước mắt nhưng lộ ra tia kiên quyết. Người đó chính là Anh Thư.

Anh Thư từ hai tuần trước rời khỏi căn biệt thự chết chóc đó nàng về thẳng nhà Khánh Phương. Vì cái chết của Hoàng Minh, Anh Thư không muốn về nhà Quốc Hào sợ làm liên luỵ đến anh. Hằng Kiểm nghi ngờ cách mà Thuận Minh tìm ra được địa điểm nên đã bỏ hết điện thoại và cả vật dụng của Anh Thư. Qua hai tuần im hơi lặng tiếng, Anh Thư tưởng đã thoát được nguy hiểm. Nàng gọi điện đặt vé máy bay về Mỹ, giao tới nhà. Không ngờ điều này đã làm lộ tung tích của nàng. Và ngạc nhiên hơn, người tìm đến không phải cảnh sát cũng không phải người của ông Khánh mà là Hải Đường bang.

Bọn chúng đem Anh Thư, Khánh Phương, Hằng Kiểm và Hoành Sơn về nơi này không ngừng tra khảo tìm một tọa độ chôn giấu vật gì đó mà ông Định để lại. Dù tọa độ đó rõ ràng nằm trong đầu Anh Thư nhưng nàng kiên quyết không nói… Tính cứng đầu thừa hưởng từ cha… Chúng càng tra hỏi, nàng càng không nói.

– VỊ TRÍ CẤT GIẤU NÓ Ở ĐÂU?! CÓ KHAI KHÔNG?!

Hai gã đàn ông lực lưỡng không ngừng la hét. Một tên dùng một que sắt nối với dây điện không ngừng quẹt quẹt trên sàn nhà tóe lửa rồi chích thẳng vào hai chân của Hoành Sơn.

– Ahhhh…

– Ahhhhh…

Hoành Sơn giật bắn cả người, luồng điện còn chạy qua cơ thể hắn truyền vào ba người còn lại. Gã đàn ông nhếch mép cười rút que sắt lại… Bốn người cùng lúc quỵ xuống thở hổn hển mệt mỏi. Luồng điện chạy qua cơ thể nhiều lần làm tất cả cơ bắp đều run rẩy nhão nhoẹt.

– Lũ Hải Đường bang… khốn kiếp… Chúng mày sẽ chết không có chỗ chôn… – Khánh Phương thở hồng hộc, giọng căm phẫn.

– Ha ha…

– Để xem cô em cứng đầu đến thế nào…

Tên đàn ông thứ hai cầm trên tay chén sáp lỏng nóng hừng hực bước tới trước Khánh Phương. Hắn nhếch mép cười kéo cổ áo Khánh Phương trễ xuống lộ ra nửa bầu vú căng tròn mơn mởn, chậm chậm đổ xuống.

– Ahhhhh… KHỐN KIẾP…

Khánh Phương hét lên đau đớn. Da ngực phụ nữ vô cùng nhạy cảm không thể chịu nổi sức nóng của sáp nóng. Hai bầu vú cô bỏng rát như chịu đựng cả ngàn con ong chích vào, đau đến muốn ngất đi…

– KHỐN NẠN… MÀY ĐỪNG ĐỂ LỌT VÀO TAY TAO… TAO SẼ GIẾT MÀY NHƯ MỘT CON CHÓ… – Hằng Kiểm gầm lên giận dữ.

– Hừ…

Tên đàn ông hừ lạnh, tạt thẳng nửa chén sáp nóng còn lại vào mặt Hằng Kiểm. Da mặt Hằng Kiểm giật giật, răng nghiến lại ken két không rên rỉ một tiếng, ánh mắt sắc lạnh muốn giết người nhìn gã đàn ông lực lưỡng trước mặt.

“KÉT KÉT…” – Lúc này cánh cửa sắt của nhà kho được đám Hải Đường bang bên ngoài đẩy sang hai bên.

Hai chiếc xe Mercedes S600 đen bóng nối đuôi nhau tiến vào. Bên ngoài còn đỗ một chiếc xe bít bùng sơn đen chắn ngang cửa. Mười người đàn ông cao lớn mặc giáp, đeo súng M16 vũ trang đầy đủ như quân đội từ chiếc xe lớn bên ngoài bước vào kho. Họ đều mặc đồ đen, đeo khẩu trang, ánh mắt lạnh băng, vây quanh chiếc Mercedes ở giữa.

Hải Đường vừa bước xuống từ chiếc xe thứ nhất… Ánh mắt cô đảo qua cảnh tượng trước mắt, liền hoảng hốt hét lên:

– LẬP TỨC DỪNG LẠI… THẢ HỌ RA…

– Có chuyện gì? – Lão Tư phê nhướn mày ngạc nhiên hỏi.

– Cắt dây trói nhanh… – Hải Đường gấp đến không có thời gian giải thích.

Hai gã đàn ông vội rút dao cắt dây trói cho bốn người Anh Thư, Khánh Phương, Hằng Kiểm và Hoành Sơn.

– TAO GIẾT MÀY…

Khi dây trói vừa được cắt đứt, Hằng Kiểm bất ngờ gầm lên, nhào thẳng vào gã đàn ông khi nãy dùng sáp nóng tra tấn Khánh Phương.

– DỪNG TAY… – Hải Đường hét lên.

Hằng Kiểm bất chấp như một con cọp xổng chuồng đè sấp gã đàn ông kia dưới đất, hai cánh tay mạnh mẽ kẹp cứng đầu hắn… Từ từ bẻ ngược ra sau…

– Ặc… ặc…

Nhìn đồng bạn giãy giụa, hai tay quơ loạng trong tuyệt vọng, gã đàn ông thứ hai vội rút súng nhưng đã muộn. “Rắc” một âm thanh xương cốt gãy vụn vang lên làm mọi người ớn lạnh sống lưng. Hằng Kiểm thở hồng hộc buông lỏng tay làm mặt tên đàn ông nện mạnh xuống sàn xi măng, đầu hắn lặc lìa cong ngoẻo một bên.

– MẸ… MÀY MUỐN CHẾT…

– ANH HẰNG… CẨN THẬN…

“Đoàng…” – Một tiếng súng nổ chát chúa ong ong vang vọng cả khu nhà kho làm tất cả mọi người giật thót. Gã đàn ông buông khẩu súng trong tay, ánh mắt trợn trừng nhìn lỗ thủng giữa trán mình, cả người từ từ rũ xuống tại chỗ.

Một người đàn ông chạc 60 tuổi tóc hoa râm người gầy gò vừa bước xuống chiếc Mercedes, khẩu súng trong tay còn bốc mùi khét lẹt. Lão Tư phê sững người, tay cầm súng muốn giơ lên nhưng nhận ra hơn mười họng súng M16 đang chĩa thẳng vào mình.

– KHOAN ĐÃ… – Hải Đường hoảng hốt lao ra che chắn trước người ông. – Đây là cha tôi… Đây là một sự hiểu lầm thôi… Sila yêu cầu chúng tôi tìm nơi chôn giấu vũ khí…

Lúc này, Hoành Sơn cả người rũ rượi đang ngồi trên đất cũng ngẩng đầu lên nhìn. Ánh mắt hắn chợt dừng lại trên người đàn ông dáng người gầy gò tóc hoa râm vừa xuất hiện… Nó đứng bật dậy, há hốc không khép miệng lại được.

– CHA…

Nó hét lên thất thanh, loạng choạng lao đến thật nhanh. Bất ngờ rôm rốp hơn mười họng súng chĩa vào người nó…

– HOÀNH SƠN…

Khánh Phương được Hằng Kiểm đỡ đứng, lảo đảo chạy tới. Hai mắt cô cũng trợn tròn, miệng há hốc nhìn người đàn ông vừa xuất hiện. Không những Khánh Phương, Hằng Kiểm và Anh Thư cũng ngơ ngác không tin nổi vào mắt mình.

– Hừ… Lùi lại… – Người đàn ông hừ lạnh, đám người kia lập tức hạ súng lùi lại.

– Lại đây với cha…

– CHA…

Hoành Sơn không chần chừ được nữa, lao vào vòng tay ông. Đến lúc ôm chặt cơ thể ông trong vòng tay Hoành Sơn mới có thể tin đây là sự thật. Cha nó còn sống. Cha nó, ông Huỳnh Quốc Định vẫn còn sống, lại lành lặn khỏe mạnh như một phép màu. Ông vẫn như trong trí nhớ của Hoành Sơn, mái tóc hoa râm, vẫn khóe mắt đầy nếp nhăn và ánh mắt hiền hòa ấm áp đó… khóe mắt nó nặng trĩu, nhòe đi đầy nước mắt.

– Sơn con… Thua thiệt cho con nhiều rồi. – Ông xoa xoa mái tóc Hoành Sơn còn bù xù chưa thành nếp sau ngày ra tù.

Giây phút này Khánh Phương vẫn chưa tỉnh táo lại được. Ánh mắt cô nghi ngờ nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt. Ông ta rõ ràng là Huỳnh Quốc Định mà cô biết. Nhưng điều này sao có thể? Anh Thư cũng ngạc nhiên không kém. Nhưng dù sao nàng không tận mắt chứng kiến cái chết của cha mình. Vì thế thấy ông xuất hiện nàng vừa mừng rỡ, lại vừa nghi ngờ về những thứ mình đã nghe về cái chết của ông…

Hải Đường nhíu chặt hai hàng lông mày nhìn ông Định. Từ lúc đến điểm hẹn nhìn thấy chân diện mục của người đại diện bí ẩn Singhavong, nàng đã cảm thấy bất an. Thì ra người đàn ông bịt mặt bao lâu nay trao đổi với cô và Hoàng Minh lại chính là ông Huỳnh Quốc Định. Cũng là người mà cô và Hoàng Minh đã âm thầm thực hiện một kế hoạch ám sát còn vu oan giá họa cho ông ta âm mưu giết ông Khánh. Nhưng thông tin báo đăng ông ta đã chết là giả sao?

– Anh Thư, lại đây với ta… – Ông Định đưa tay ra gọi.

– Ba…

Anh Thư bước lại, nắm tay ông. Cảm giác được sự ấm áp trong bàn tay quen thuộc này làm nàng thoáng nhẹ nhõm thả lỏng. Đúng là cảm giác này… Ông ta thật sự là cha nàng không thể giả mạo được. Ông Định xoa mái tóc của Anh Thư, ánh mắt hiền hòa hỏi:

– Ta từng nói cho con một cái tọa độ… Con còn nhớ chứ? Ghi lại cho ta đi. Già lão rồi trí nhớ thật kém.

Anh Thư hơi sững người. Nàng chợt nhớ đến lời dặn dò trong lá thư kia… “Những con số này không được nói cho bất cứ ai nghe. Ngay cả với bản thân ta…” Một cảm giác bất an lạnh lẽo chạy dọc sống lưng nàng. Người đàn ông trước mặt này lại mắc một sai sót khi đặt ra câu hỏi với nàng. Cha nàng đã không dùng lời nói, mà để lại một lá thư cho nàng. Lời vừa rồi của Hải Đường nói với ông ta, Anh Thư nghe rất rõ… Thì ra tọa độ trong lá thư cha nàng để lại là nơi cất giấu một kho vũ khí. Người đàn ông này không phải là cha mình sao?

– Tọa độ nào ạ? Ba nói cho con lúc nào? – Anh Thư vẻ mặt đăm chiêu cố nhớ lại.

Ông Định nét mặt liền sơ cứng. Ánh mắt ông sắc lạnh nhìn chằm chằm làm cả người Anh Thư run rẩy.

– Con nhớ lại xem… Chuyện này rất quan trọng…

Đối diện với giọng nói âm trầm của người đàn ông trước mặt và ánh mắt như độc xà đó làm Anh Thư sợ hãi tái nhợt. Bàn tay ông ta đang bóp nghiến lấy cánh tay nàng làm nàng đau đớn. Nhưng nàng vẫn mím môi lắc đầu, kiên quyết nói:

– Ba chưa bao giờ nói cho con tọa độ nào cả… Con có thể thề…

– Hừ… Đem những thứ đó ra đây… – Ông Định hừ lạnh, ngoắc tay đám người phía sau.

– Treo chúng nó lên cho ta…

Hơn mười người đàn ông khuân xuống từ trên xe bốn cái lồng sắt, dựng đứng lên. Rồi thô bạo bắt từng người Khánh Phương, Anh Thư, Hằng Kiểm, cả Hoành Sơn đưa vào trong lồng.

– Cha… Tại sao lại như vậy?!

Hai tay bốn người bị trói treo ngược vào một cái móc trên đỉnh lồng. Những gã đàn ông lại tiếp tục dùng những con dao găm cắt xé từng lớp quần áo của bốn người, cho đến lúc cả cơ thể họ hoàn toàn trần truồng.

– Cha… – Hoành Sơn vùng vẫy không thể tin nổi, hét lên.

– Câm miệng… Đây không phải là cha con. – Hoành Sơn vừa lên tiếng liền bị Khánh Phương nạt ngang.

– Ha ha… – Ông Định hơi ngạc nhiên, rồi bật cười. – Do cách tôi đối xử hay… em thấy tôi khác hắn chỗ nào chăng?

– Dù tôi không nhận ra điểm nào khác biệt giữa ông và ông Định… – Khánh Phương nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt nói. – Nhưng tôi đã tự tay tắm rửa thi thể của ông Định trước khi liệm. Thi thể đó là thật. Hai vết đạn trên ngực cũng là thật… Không thể có giả tạo được…

– Ha ha…

Ông Định bật cười lớn, ánh mắt lóe sáng như rất vui vẻ. Ông chợt mở nút áo trước ngực mình ra… Trước ánh mắt của Khánh Phương và mọi người trên bộ ngực gầy gò đó hoàn toàn trơn nhẵn không có một vết sẹo nhỏ, đừng nói đến lỗ thủng do đạn bắn để lại.

– Không sai. Em nói không sai… Cái thi thể đó là thật, ngay cả gương mặt đó cũng là thật. Nhưng hắn không phải là Huỳnh Quốc Định… – Ông Định nhếch mép cười nói.

– Không thể nào… – Khánh Phương thì thào không tin.

– Hắn là em trai sinh đôi của ta. Tên là Huỳnh Định Quốc. – Ông Định lên tiếng nói.

– Từ nhỏ hắn sống với mẹ ta. Năm 1978 hắn đi bộ đội Campuchia thì bị thương ở đầu. Mất trí nhớ…

“Vết thương sao?!” Khánh Phương lúc này chợt sửng sốt… Cô nhớ rất nhiều năm trước khi còn ở bên ông ta, một lần cô nhổ tóc bạc cho ông đã thấy một vết sẹo trên đầu… Khi cô hỏi thì ông lại cố tình che đi, không để cô nhổ tóc nữa. Như đọc được suy nghĩ của Khánh Phương, ông Định trước mặt nhếch mép cười vuốt mái tóc mình cho cô thấy… không có vết sẹo nào.

– Định Quốc… Hắn lưu lạc vào Tam Giác vàng sinh sống suốt mười năm. Và gần hai mươi năm trước, sau một lần bị tai nạn… Hắn đã hồi phục trí nhớ và trở về nước. Lúc đó mẹ hắn, cũng là mẹ ta, đã qua đời nhiều năm. Hắn đã bí mật đến gặp ta… Khi đó em mới vừa về bên ta… – Ông Định nhìn Khánh Phương, mỉm cười.

– Khi đó… em vốn còn lạ lẫm với ta, nên không thể phân biệt được sự khác biệt giữa ta và hắn… Ngay cả những lúc trên giường… Ha ha…

– Khốn kiếp… – Khánh Phương nghiến răng ken két, rít lên.

– Đừng tức tối… Không những em… Mà Thanh Huyền vợ ta cũng vậy… – Ông Định cười nhạt nói.

– Không thể nào… Tôi không tin… – Anh Thư thảng thốt kêu lên.

Thể loại