Một tuần sau…
7h30 sáng…
Chiếc BMW màu đen đỗ lại trước nhà hàng Hoa Hạ trên đường Nguyễn Huệ. Minh bước xuống ánh mắt nhìn lên cái bảng hiệu thếp vàng bóng bẩy phía trên. Nơi đây có thể gọi là nhà hàng món Hoa nổi tiếng nhất thành phố. Sự nổi tiếng của nó không chỉ từ đẳng cấp hương vị của món ăn, mà còn là giá cả cũng làm người ta thèm mà không dám bước vào.
Minh bước đến, lập tức có người mở cửa, cúi gập người chào đón. Ánh mắt anh đảo quanh thầm cảm thán… Cả một không gian rộng lớn trang trí hoa lệ đúng phong cách Trung hoa lại chỉ có năm cái bàn, lại không bàn nào có khách. Minh thấy hơi lạ, dù nơi này rất đắt nhưng cũng không đến nỗi sáng cuối tuần vẫn không có người ăn chứ?!
– Xin lỗi anh, nhà hàng hôm nay không tiếp khách ngoài… – Một người phục vụ bước lại lễ phép nói.
– Oh… nhưng… – Minh hơi ngạc nhiên nói. – Nhưng hình như ông Lê Hồng Khánh có đặt bàn…
– À vâng, vậy mời anh đi lối này…
Người phục vụ mỉm cười đưa tay mời về hướng thang máy. Minh đi theo anh ta, có chút tò mò hỏi:
– Nhà hàng hôm nay không tiếp khách ngoài… là sao vậy?
Người phục vụ mời Minh vào thang máy trước. Anh ta bước vào, bấm số tầng 3, rồi điềm đạm giải thích:
– Vâng. Do nhà hàng hôm nay đã được ông Lê Hồng Khánh bao trọn.
– Oh. Vậy sao?!
Minh hơi nhướng mày. Anh không nghĩ ông Khánh hẹn mình ăn sáng lại có thể chu đáo trang trọng như thế?! Hôm nay ông có mời khách sao?! Hiện giờ quan hệ giữa Minh và ông Khánh cũng không người nào đặt câu hỏi nữa. Dù họ chỉ nghĩ quan hệ hai người đại loại như thân thiết qua nhiều lần Minh cứu sống ông ta.
Hoàng Minh hiện nay vẫn chưa tỉnh lại. Nhưng kết quả điện não đồ khá tốt, khả năng tỉnh lại cao hơn dự kiến… Từ ngày đưa Hoàng Minh vào bệnh viện đến giờ Minh có quay lại xem hắn hai lần. Ông Khánh có dặn dò bảo vệ Phòng săn sóc đặc biệt đó cho phép Minh tùy ý ra vào. Nhưng cả hai lần Minh đến đều không gặp ông Khánh…
“Tin…” – Cửa thang máy bật mở.
– Mời anh. Chúc anh ngon miệng ạ.
Người phục vụ không bước ra mà đưa tay ngăn cửa thang máy mời Minh. Anh thấy biểu hiện của anh ta hơi lạ, nhưng cũng bước ra. Đến lúc Minh đảo mắt qua bên phải liền hiểu tại sao bữa ăn sáng hôm nay lại kỳ bí như vậy… Trước cửa căn phòng VIP có bốn người đàn ông mặc vest đen. Dù hai vạt áo che kín, nhưng ánh mắt Minh chỉ đảo qua gần như có thể xác định dưới cánh tay họ một bên là K59 treo cao, một bên là khẩu Uzi treo thấp… Bốn người đều đang nhìn Minh với ánh mắt thăm dò.
– Xin hỏi, anh tên là gì? – Một người bước lại, lên tiếng.
– Thuận Minh…
– Vâng, xin phép anh cho chúng tôi…
Minh không đợi anh ta nói hết đã giơ hai cánh tay lên. Người đàn ông đó bắt đầu kiểm soát khắp người anh. Dĩ nhiên hắn không tìm thấy thứ gì… Vì khẩu súng và cây lê phòng thân Minh đã để dưới xe. Minh không thích đem theo những thứ nguy hiểm như vậy đi rêu rao khắp nơi. Dù có chút khó chịu, nhưng Minh vẫn thấy tò mò về vị khách bên trong kia.
Thật ra Minh không biết, đội bảo vệ không chỉ có mấy người này. Hai bên đường, nóc nhà đối diện, thậm chí trong nhà bếp của nhà hàng cũng có người túc trực giám sát các đầu bếp chế biến món ăn.
– Vâng, cảm ơn anh. Mời anh vào.
Minh đẩy cửa bước vào. Ánh mắt vừa nhìn về phía chiếc bàn ăn anh liền có chút sững người. Trên chiếc bàn tròn duy nhất trong gian phòng, có bốn người đàn ông đang ngồi. Vị trí giữa bàn là một ông lão chạc ngoài 70, tóc bạc trắng. Bên trái ông ta là ông Khánh, còn bên phải là chú Hiển và một người đàn ông cũng trạc tuổi chú. Người đàn ông này Minh đã gặp. Ông ta tên Trịnh, hơn ba năm trước từng đến trường Văn Hiến trao tặng giấy khen cho anh. Nhưng gặp lại ông ta Minh không hề thấy thoải mái… Lòng anh có chút gút mắc khó có thể giải quyết.
– Minh… cháu lại đây… – Ông Khánh mỉm cười vẫy vẫy Minh.
– Vâng, cháu chào… ông, chú Khánh, chú Hiển, chú Trịnh…
Minh bước lại chào mọi người trong bàn rồi ngồi xuống ghế trống bên cạnh ông Khánh. Chiếc bàn trở lại thế quân bình, ông lão lớn tuổi nhất ngồi giữa, hai bên mỗi bên hai người.
– Để ta giới thiệu với cháu… Vị này là Tứ lão… Những người còn lại cháu đã biết…
Nghe giọng chú Hiển mang vẻ trịnh trọng, Minh có chút khó hiểu. Anh nhìn ông lão tóc bạc trắng, ánh mắt hiền hòa cũng đang nhìn mình cười tủm tỉm… Ông Khánh bên cạnh sốt ruột, ghé sát tai Minh nói nhỏ mấy câu. Mỗi câu ông nói đều làm hai mắt Minh sáng bừng lên, cổ họng không khỏi nuốt khô một cái. Trước giờ Minh cũng như rất nhiều người đều nghĩ vị trí chức vụ như ông Huỳnh Quốc Định đã là tối cao trên cả nước. Bây giờ anh lại vỡ lẽ ra vẫn còn bốn lão nhân khác phía sau bức màn giám sát mọi việc… Mà cũng phải, nếu một kẻ như ông Định ở vị trí tối cao thì ai có thể hạ bệ ông ta chứ?! Ánh mắt Minh lúc này nhìn ông lão vẫn không e dè sợ hãi, mà chỉ có sự kính nể tôn trọng.
– Cháu xin chào Tứ lão…
– Ừ… chào cháu. – Tứ lão cười hiền hòa. – Đến sau tranh thủ ăn đi nhé.
– Vâng ạ.
Lúc này, một chiếc xe thức ăn do một trong bốn người bảo vệ đẩy vào. Anh ta đặt những cái đĩa đầy những món Dim sum đủ sắc màu thơm ngát lên bàn, rồi lặng lẽ lui đi.
– Ha ha… Ra đây là 069 bí mật của ông Hiển sao? Mà sao cậu lại biết tên tôi nhỉ?! Đừng nói đó là khả năng đặc biệt gì chứ?! – Ông Trịnh lên tiếng cười ha hả, nhìn Minh hỏi.
– À… Là do tôi có nói…
Chú Hiển lên tiếng giải vây cho Minh. Dù sao Minh không tiện kể lại chuyện mình hoán hồn với Hoàng Minh trước mặt Tứ lão. Khả năng lập tức bị đem đi thí nghiệm cũng không phải là không thể xảy ra ah.
– Hôm nay Tứ lão muốn gặp cháu. Ta mới nói ông Khánh gọi cháu tới… Dù sao ở đây cũng không có người ngoài, không lo bị lộ thân phận… – Chú Hiển quay qua Minh giải thích.
– Dạ, cháu hiểu.
Minh cũng không muốn nói chuyện gì với người đàn ông tên Trịnh kia. Từ bảy ngày trước đến nay nắm trong tay chìa khóa thông tin của Hồng Bang, Minh biết được rất nhiều bí mật xấu xa của rất nhiều người. Trong đó có kẻ trước mặt này, Đại tá Nguyễn Thanh Trịnh, Giám đốc Phòng Cảnh sát thành phố.
Thấy vẻ mặt Minh lạnh nhạt hời hợt với mình nét mặt ông Trịnh hơi đen lại, ánh mắt lóe lên vẻ âm trầm thầm kín. Qua thái độ đó của Minh, ông ta cảm nhận được một sự uy hiếp đang tới gần… Người thanh niên này đã tìm được manh mối của ông và gia đình ông sao? Dĩ nhiên ông Trịnh không bao giờ dùng tên của mình để giao dịch với Hồng Bang. Ông dùng tên vợ và hai đứa con trai của mình. Tài sản gia đình đứng tên ông có lẽ chỉ có một chiếc xe máy. Nhưng nếu những lịch sử giao dịch mang tên vợ con ông bị phanh phui, ông gần như không có khả năng chứng minh nguồn gốc những món tiền khổng lồ đó.
– Chàng trai… ta đã nghe rất nhiều chuyện về cháu… – Tứ lão hớp một ngụm trà, nhìn sang Minh nói.
– Vâng ạ.
Minh mỉm cười rất tự nhiên không tỏ ra e dè ngại ngùng. Anh cũng không né tránh, thản nhiên mỉm cười đón lấy ánh mắt hiền hòa của ông. Tứ lão nhìn Minh thật sâu, mỉm cười nói:
– Cháu có thể giải thích vì sao cháu đề xuất Hồng Bang lập đội Huyết vệ không?
Minh có chút ngạc nhiên vì câu hỏi đầu tiên của Tứ lão dành cho mình lại không liên quan đến nhiệm vụ của anh. Minh nhìn sang thấy ánh mắt cổ vũ khích lệ của ông Khánh và chú Hiển. Minh mỉm cười với ông ta nói:
– Dạ. Cháu chỉ muốn Hồng Bang có một bộ mặt khác, tích cực hơn trước ánh mắt của công chúng.
Tứ lão gật gật đầu, nhìn Minh tiếp tục hỏi:
– Vậy tại sao lại đặt tên là Huyết Vệ, mà không phải là Dân vệ hay cái tên gì khác dễ có thiện cảm hơn?
Minh có chút lúng túng không biết nên trả lời thế nào. Anh không biết mình có nên trả lời đúng suy nghĩ của mình không?! Chuyện đó có ảnh hưởng gì đến tương lai của Hồng Bang không?
– Cứ thoải mái nói suy nghĩ của cháu. Không cần e ngại… – Tứ lão như đọc được suy nghĩ của Minh, nói.
– Vâng… – Minh hít sâu một hơi, gật đầu trả lời.
– Chắc ông cũng biết Hồng Bang có một lực lượng gọi là Huyết Thủ. Là những con người sẵn sàng đổ máu vì bảo vệ vinh dự của Hồng Bang. Cái tên Huyết vệ là được đặt theo Huyết Thủ. – Minh thoáng nuốt nước bọt, tiếp tục nói.
– Vinh dự sao? Hắc hắc… – Ông Trịnh cười khẩy, chợt thấy ánh mắt lạnh lẽo của Tứ lão liền im bặt.
Minh cũng không để ý ông ta, hít sâu một hơi nói tiếp:
– Tại sao là Huyết vệ mà không phải là một cái tên thân thiện hơn?! Vì đó là một cách thể hiện nguồn gốc… Huyết vệ là do Hồng bang, do xã hội đen thành lập. Họ không cần nguỵ tạo che đậy xuất xứ của mình trước dân chúng. Để tự dân chúng nhìn nhận và phán xét qua những việc họ làm cho cộng đồng, cho xã hội.
Tứ lão gật gù nhưng vẻ mặt không lộ ra chút cảm xúc gì, nhìn Minh hỏi tiếp:
– Ta biết cháu là Bang chủ dự bị của Hồng Bang… Vậy là cháu muốn định hướng Hồng Bang đi theo con đường “tẩy trắng” sao?
– Thưa không. Hồng Bang không cần “tẩy trắng” vì họ vốn không phải là “đen”. – Minh lập tức trả lời cũng không cần đắn đo suy nghĩ.
Tứ lão hai mắt lóe lên tia thú vị, mỉm cười lắng nghe tiếp.
– Trắng hay đen hình thành trong suy nghĩ của dân chúng xuất phát từ sự thừa nhận của pháp luật, của đất nước… Không thể căn cứ vào đó nhận định phán xét một ngành nghề, một cách kiếm tiền là trắng hay đen được…
Minh như đã vượt qua cảm giác e ngại ban đầu, ánh mắt anh sắc bén đối diện với Tứ lão dõng dạc nói:
– Đen trong mắt cháu là thứ gây hại trực tiếp cho xã hội, cho đất nước, như ma tuý, như tham nhũng…
Dù không cố ý nhưng ánh mắt Minh không khỏi lướt qua ông Trịnh, nét mặt ông ta liền sa sầm.
– Đối với cháu những ngành nghề như cờ bạc, mại dâm, thậm chí là cho vay nặng lãi… Đều là nhu cầu thực tế của xã hội đã được hình thành từ rất lâu… hiện nay không ít quốc gia hợp thức hóa những ngành nghề đó và thu vào nguồn thuế khổng lồ.
– Chính vì thiếu sự giám sát của pháp luật nên các ngành nghề này mới ẩn mình trong bóng tối… Càng khó kiểm soát, mang lại không ít rủi ro an ninh cho xã hội. Ví dụ như gái mại dâm không được thường xuyên kiểm tra định kỳ làm lây lan bệnh… Ví dụ như người cho vay tiền vốn chỉ là một hình thức tín chấp nhưng thiếu đi sự giám sát lại đẩy mức lãi suất lên cao trở thành gánh nặng của những người dân không đủ điều kiện vay vốn ngân hàng…
– Xã hội cũng như cơ thể của một con người… Có mặt đẹp đẽ, cũng có chỗ mụn nhọt xấu xí… Tại sao phải cấm đoán trong khi bản thân chính những người làm ra pháp luật cũng biết đó là không khả thi?! Tại sao không thừa nhận một cách công khai những mặt xấu luôn tồn tại trên cơ thể mình và tìm cách kiểm soát nó trong khuôn khổ cho phép?! Có như vậy cơ thể mới phát triển một cách lành mạnh và bền vững.
Minh nói một hơi như bị chạm vào chỗ ngứa bộc phát… Khi ngừng lại anh chợt nhận ra có chút không ổn. Chú Hiển nhìn Minh với ánh mắt mâu thuẫn không thể diễn tả bằng lời. Ông Khánh bên cạnh trong mắt tràn ngập lo lắng, hai bàn tay trên bàn có chút siết chặt.
– Ha ha… Tốt… Tốt lắm… Rất lâu rồi mới có người nói chuyện với ta một cách thẳng thắn như vậy.
Nghe lời Tứ lão nói, ông Khánh có chút thả lỏng. Nhưng nét mặt của chú Hiển vẫn chưa giãn ra được. Người hiểu Tứ lão đều biết biểu hiện bên ngoài không phản ánh được suy nghĩ bên trong của ông.
– Nhưng dường như cháu cố ý bỏ qua một nghiệp vụ quan trọng của Hồng Bang thì phải?! – Tứ lão cười tủm tỉm hỏi.
Minh thoáng nhíu mày. Đúng, Minh không nhắc đến đường dây rửa tiền của Hồng Bang vì quả thật anh không tìm được điểm có ích nào của nó đối với xã hội. Rửa tiền chỉ giúp những kẻ trốn thuế, quan chức tham nhũng hoặc kinh doanh phi pháp… Làm cho những kẻ vốn đã giàu càng giàu hơn, gây tổn thất cho đất nước, không mang lại bất cứ lợi ích gì cho đại bộ phận dân chúng.
Minh chợt thấy ánh mắt cười cợt nhạo báng của ông Trịnh… Ông ta có thái độ đối địch với mình, anh không nghi ngờ gì. Nhưng tại sao ông ta có vẻ tự tin như vậy nhỉ?! Ông ta không sợ Minh chuyển những bằng chứng kia cho chú Hiển sao?! Hay là ông ta có cách… thanh lọc thông tin?!
Trong đầu Minh lúc này lóe lên một ý nghĩ trả đũa táo bạo. Anh ngẩng mặt lên nhìn Tứ lão, lại chuyển ánh mắt sang chú Hiển nói:
– Vâng, cháu biết đường dây rửa tiền này của Hồng Bang đã tiếp tay không ít quan chức tham nhũng… Vì thế khi nhận được chìa khóa xâm nhập hệ thống thông tin của Hồng Bang cháu đã sao chép lại rất nhiều thông tin có giá trị… Sẵn ở đây cháu giao cho chú Hiển…
Trước gương mặt tái nhợt bất ngờ của ông Trịnh, Minh điềm nhiên rút ví mình ra. Anh lấy ra một cái thẻ nhớ, đặt xuống trước mặt chú Hiển.
– Để tôi nhận… – Ông Trịnh bất ngờ đưa tay chộp lấy.
– Không cần… cậu Hiển đem về xem rồi làm báo cáo chi tiết cho tôi. – Tứ lão nói.
– Nhưng… Tứ lão… Tôi được giao quản lý thông tin của cục cảnh sát… – Ông Trịnh trầm giọng nói. – Rất có thể trong đó có virus phá huỷ hệ thống…
– Tôi đã nói là giao cho cậu Hiển… Cứ như vậy mà làm… – Tứ lão gạt ngang.
– Cháu Minh làm rất tốt.
– Vâng.
Chú Hiển đút thẻ nhớ vào túi. Mọi người tiếp tục ăn uống vui vẻ. Ông Khánh và chú Hiển tiếp chuyện Tứ lão rất vui vẻ.
Minh khóe miệng hơi nhếch lên quan sát vẻ mặt lúc đỏ lúc trắng mất tự nhiên của ông Trịnh. Anh cũng không nghĩ chiêu trò nho nhỏ của mình lại có thể làm ông ta mất bình tĩnh đến như vậy. Lúc này, Minh cũng không ý thức được trò chơi của mình suýt là gây ra đại họa.
Ông Trịnh mặt hơi cúi xuống, ánh mắt lập lòe bất định. Ông ta không ngờ Thuận Minh lại hành động nhanh chóng như vậy. Lại tận dụng buổi gặp gỡ bất ngờ này để chuyển thông tin trực tiếp vào tay ông Hiển. Những thông tin bên trong cái thẻ nhớ đó không thể lộ ra ngoài. Cũng vì nó mà ông được uỷ thác không tiếc mọi giá đưa Lê Đức vào nằm vùng trong Hồng Bang, không chùn tay ngoan độc hạ sát những nội gián của ông Hiển.
Chú Hiển lúc này như nhớ đến chuyện gì, rút điện thoại ra bấm số gọi đi:
– Anh cử một đội mười người đến trước Nhà hàng Hoa Hạ – Nguyễn Huệ chờ tôi. Có thông tin tối quan trọng cần được bảo vệ về đến trụ sở…
Nghe chú Hiển gọi điện. Tứ lão ánh mắt tán thưởng nhìn ông. Minh lại sửng sốt lén gãi gãi đầu khó xử. Anh dự định sau chuyện này chỉ giải thích với riêng chú Hiển thôi, không ngờ ông lại xem vấn đề nghiêm túc hơn nhiều. Cũng phải, bao nhiêu năm Tổ đặc nhiệm hy sinh bao nhiêu nội gián vẫn không chạm được đến nguồn thông tin đó. Minh bắt đầu cảm thấy hối hận vì sự bốc đồng nông nổi của mình.
Mỗi người đều theo đuổi một ý nghĩ, không ai chú ý đến nét mặt nhăn nhó khó coi của ông Trịnh. Hôm nay đến nơi này ông Hiển lái ô tô riêng chở theo ông ta. Ông Trịnh vốn đang có ý định hành động trên đường trở về trụ sở. Dù phải ra tay sát hại một đồng nghiệp lâu năm như ông Hiển, ông ta cũng không chùn tay… Nhưng cú điện thoại của ông Hiển đã phá huỷ tất cả đường lui của ông ta…
Những thông tin trong cái thẻ nhớ đó là lá bài tẩy quan trọng trong tay một kẻ vô cùng đáng sợ. Sự uy hiếp của kẻ đó còn to lớn hơn gấp nhiều lần tính mạng, sự nghiệp của cá nhân ông. Ông có thể chết, nhưng còn vợ con ông thì sao? Người kia sẽ bỏ qua cho họ mà không xuống tay sao? Không thể như vậy được…
Lúc này một người cận vệ đẩy một xe đồ ăn khác vào. Anh ta thu lại những đĩa đồ ăn cũ, lại nhẹ nhàng đặt lên những món mới nóng hổi bốc khói.
Đột nhiên, ngay lúc anh ta hơi chồm người đặt đĩa đồ ăn xuống, ông Trịnh không một tín hiệu báo trước giật phắt lấy khẩu K59 đeo dưới cánh tay anh ta. Mọi người còn chưa hiểu ra chuyện gì thì ông ta lao nhanh qua phía Tứ lão.
– ÔNG LÀM GÌ?
“Đoàng…”
Người cận vệ hét lên vừa nhào tới thì một tiếng súng nổ chát chúa vang vọng trong phòng. Trước ánh mắt khó tin của mọi người, ông Trịnh nét mặt nhăn nhó, một tay kẹp ngang cổ Tứ lão lôi ông đứng lên, một tay run rẩy cầm khẩu súng còn tỏa mùi khét lẹt. Người cận vệ há hốc, tay ôm ngực từ từ quỵ xuống.
Cửa phòng bật tung ra, ba người cận vệ lao vào như tên bắn, họng súng nhắm thẳng ông Trịnh hô lớn:
– BỎ SÚNG XUỐNG…
– ÔNG ĐIÊN RỒI… THẢ TỨ LÃO RA NGAY… – Chú Hiển hét lên.
– LUI LẠI… LUI LẠI NHANH… – Ông Trịnh hét lên, họng súng dí sát vào đầu Tứ lão.
Minh lui sang bên cạnh che chắn trước ông Khánh. Nét mặt anh lúc này tái nhợt khó xem vô cùng. Minh không bao giờ nghĩ một trò chơi nhỏ của mình lại gây ra tai họa lớn như vậy… Nếu Tứ lão có mệnh hệ nào, chú Hiển lại biết cái thẻ nhớ kia không có gì bên trong, không biết Minh sẽ bị xử lý thế nào ah? Anh siết chặt hai nắm tay, ánh mắt đảo quanh tìm kiếm một cơ hội.
– Tại sao cậu làm như vậy? Cậu không biết hậu quả của việc này sao? – Tứ lão bị một họng súng uy hiếp, ngược lại là người bình tĩnh nhất trong tất cả mọi người.
– Tôi chỉ biết có một số thông tin lọt ra ngoài hậu quả còn lớn hơn một mình tôi mất mạng… Nói lão Hiển giao cái thẻ nhớ ra đây… – Ông Trịnh giọng âm trầm nói.
– Được… Thẻ nhớ đây… – Ông Hiển lập tức tiến lên hai bước, cái thẻ nhỏ trong lòng bàn tay đưa ra trước.
– Hừ… Lùi lại… Dùng bật lửa đốt nó… – Ông Trịnh không dễ mắc bẫy, nói.
Ông Hiển thoáng nhíu mày, rồi rút bật lửa đưa lên. Mùi nhựa khét lẹt lan tỏa khắp căn phòng. Ông Hiển ném cái thẻ nhớ cong quắc đen kịt lên mặt bàn, thở dài nói:
– Ông hài lòng chưa? Bây giờ thả Tứ lão ra. Tôi có thể cam đoan để ông an toàn rời khỏi nơi này…
– Tốt… Nhưng trước khi đi, tôi cần giải quyết cái hậu họa này đã… Không có hắn, yên bình sẽ được lập lại…
Ông Trịnh nói dứt lời bất ngờ chĩa súng về phía Minh… Minh giật thót mình muốn tránh đi cũng không kịp nữa.
“Đoàng…” – Một tiếng nổ chát chúa làm cả căn phòng ong ong rung động.
Khoảnh khắc như giật lùi lại 0. 5 giây. Khi ông Trịnh chĩa súng vào Minh… Tứ lão, một ông lão lọm khọm là vậy, thật bất ngờ nhanh như chớp hất tay ông ta lên. Viên đạn bắn lướt qua đầu Minh, ghim vào vách tường sau lưng. Tứ lão lại hất ngược đầu ra sau, đập mạnh vào sống mũi làm ông Trịnh choáng váng. Ông ta che mũi, mặt mũi tối sầm lảo đảo lùi lại… Ngay lập tức hai người cận vệ lao đến tước súng, đè nghiến xuống sàn nhà.
Sự việc diễn ra quá nhanh. Ông Hiển và ông Khánh há hốc nhìn Tứ lão không tin nổi. Còn Minh cứ vuốt vuốt cái trán cao đẹp trai của mình như muốn tìm cái lỗ thủng trên đó.
– Tứ lão thật lợi hại ah… Ha ha… – Ông Khánh bật cười lớn.
– Haizz… Già rồi… vận động chút đã thở…
Tứ lão nhìn ông Trịnh đã bị khóa tay thở phì phò dưới sàn nhà, nói:
– Người già có tính tò mò rất nặng ah… Thứ mà cậu càng muốn che giấu, tôi càng muốn biết nó là gì?!
Ông Trịnh im thin thít nhắm chặt hai mắt cam chịu như một người đã chết.
– Mang người đi cấp cứu… đem luôn tên này về cho tôi… – Ông quay sang nói với người cận vệ.
– Vâng.
Tứ lão quay sang nhìn ba người ông Khánh, chú Hiển và Minh, mỉm cười hiền hòa như việc mình bị uy hiếp vừa rồi chưa từng xảy ra. Ông bắt tay từng người đến lượt Minh ánh mắt ông chợt sáng lên, trầm giọng hỏi:
– Cháu vẫn xem mình là một cảnh sát chứ?!
Nghe câu hỏi bất ngờ này Minh chợt hít sâu một hơi thấy khí quản mình tắt nghẽn. Ngay cả chú Hiển bên cạnh cũng căng thẳng nhíu mày nhìn Minh chằm chằm. Câu trả lời này dường như có tính quyết định mấu chốt của cả buổi gặp gỡ hôm nay… Minh mím môi gật đầu:
– Vâng, nếu đất nước cần cháu ở vị trí một người cảnh sát…
Câu trả lời của Minh có hai ý nghĩa… Anh có thể trở về thân phận cảnh sát, cũng có thể trở thành Bang chủ Hồng Bang. Nhưng dù ở vị trí nào thì Minh cũng sẽ là một người có ích cho xã hội, cho đất nước.
– Ha ha… Trả lời rất hay… rất khôn ngoan. – Tứ lão vỗ vỗ vai Minh.
Ông quay người đi ra cửa. Nhưng vừa đi hai bước ông lại quay người nhìn Minh nói:
– Ta cho cháu và Hồng Bang một cơ hội chứng minh…
– Từ 27/9 đến hết 29/9 thành phố có một sự kiện lớn, Hội nghị Thượng đỉnh Kinh tế Thế giới. Hội nghị chính với góp mặt của lãnh đạo tối cao của hơn 120 quốc gia tham dự, sẽ được tổ chức ở Khách sạn New Galaxy… Song song cùng tổ chức là một Diễn đàn Thương mại Quốc tế được tổ chức tại Khách sạn Grand Palace.
– Việc bảo vệ lãnh đạo các nước là trách nhiệm nặng nề cho phía cảnh sát và quân đội… Vì thế tôi giao phần trật tự an ninh của Diễn đàn Thương mại Quốc tế cho Hồng Bang.
– Tứ lão… chuyện này…
Ông Hiển lo lắng lên tiếng. Ông hiểu ý Tứ lão. Nói giao cho Hồng Bang, thật ra là giao cho Minh. Nếu không có Minh ở Hồng Bang với một vị trí dưới một người trên vạn người, thì một Bang hội xã hội đen không bao giờ có tư cách hỗ trợ hay làm việc cho chính phủ dù dưới bất cứ hình thức nào. Nhưng ông Hiển rất lo lắng, chuyện này quá hệ trọng, liệu Minh có đảm đương nổi không?!
– Không sao. Tôi tự có cân nhắc.
Tứ lão nói với chú Hiển, lại quay sang nhìn Minh nói tiếp:
– Dĩ nhiên, nói là để Hồng Bang chứng minh nhưng họ cũng không phải làm việc không công… Phần tài trợ này sẽ do ông Khánh đảm nhận… Ha ha…
Ông Khánh mỉm cười gật đầu, tiếp tục lắng nghe, không lên tiếng. Đối với một doanh nhân như ông, chính phủ càng để ông tốn tiền tài trợ, đó là càng an toàn cho cá nhân ông và mang lại nhiều lợi ích khác cho Tập đoàn.
– Đừng tưởng việc này đơn giản. Những doanh nhân tham gia Diễn đàn đều là những bộ mặt có thể đại diện cả quốc gia của họ… như ông Khánh những ngày hôm đó cũng không thể vắng mặt được. Những người tham gia sẽ qua sớm một ngày, chỗ ở cũng được sắp xếp ngay tại Khách sạn Grand Palace.
– Hội nghị này có ý nghĩa và lợi ích to lớn đối với đất nước. Nhưng nếu chỉ một người trong số lãnh đạo hoặc doanh nhân bị thương tổn… Hậu quả thật khó tưởng tượng nổi…
– Cháu có tự tin không? – Tứ lão hỏi.
Minh siết chặt hai nắm tay, lòng dậy sóng. Đây quả thật là một cơ hội cho Hồng Bang xuất đầu trước ánh mặt trời. Nếu làm tốt lần này, sự tồn tại của Hồng Bang sẽ không còn là một cái bóng mơ hồ do người ta không muốn nhắc tới. Mà từng bước sẽ trở thành một tổ chức chính thức có tiếng nói trong xã hội.
– Cháu tự tin mình làm được… Tuy nhiên, cháu vẫn phải báo cáo xin ý kiến Bang chủ, mới có thể trả lời được ạ!
– Tốt. Vậy ta chờ tin tốt của cháu.
– Tứ lão… – Chú Hiển nói. – Vì thân phận Thuận Minh nhạy cảm… Tôi nghĩ việc này để đích thân tôi đề nghị với ông Long… Chỉ cần Minh góp ý vào là được.
– Tốt. Cứ làm như vậy.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104