“Tinh…” – Cửa thang máy bật mở.
Chị Phượng bước ra trước, dáng người tuyệt mỹ uyển chuyển trong bộ váy đầm ôm sát cơ thể. Minh đi phía sau, cố tình chậm lại một nhịp để nhìn. Dù sao Bang chủ không cấm người ta nhìn nha… Thật là ma quỷ ah.
Chị Phượng dừng trước phòng 1703, đưa tay bấm chuông. Như vô tình đôi mắt đẹp kia của chị quay lại nhìn như oán trách, làm tim Minh đập thình thịch loạn nhịp.
Cửa mở. Một người đàn ông mặc áo choàng lông, lộ ra bộ ngực đầy lông đen, nhìn ra. Vừa thấy chị Phượng, ông ta liền lên tiếng oán trách:
– Sao lâu như vậy? Tôi suýt ngủ gật rồi đấy.
– Xin lỗi anh Tín nha. Có chút trục trặc nhỏ. – Chị Phượng đon đả nói.
– Vậy… vẫn an toàn chứ? – Ông ta hơi lo lắng hỏi.
– Hi hi… Anh đùa với em hoài. Anh nghe qua Hồng Bang lên báo bao giờ chưa? Hi hi…
– Ha ha… Có lời em là anh yên tâm rồi…
– Thôi mấy em vào đi… Chúc anh Tín vui vẻ.
Minh nhìn bốn cô gái nối đuôi nhau đi vào phòng. Cửa phòng đóng sập lại. Lòng anh chợt thấy có chút nao nao khó chịu.
– Đi về thôi…
Chị Phượng quay người đi trước. Minh thoáng chần chừ rồi đi theo. Đến trước thang máy, chị Phượng thấy Minh cứ ngơ ngơ đến nút thang cũng không buồn bấm, nửa đùa nửa thật hỏi:
– Em làm gì vậy? Không phải kết con bé nào trong đó chứ? Phì… Người mẫu hạng B thôi, còn xa lắm mới xứng với em trai chị.
– Chị… chị có nhớ tên bốn người đó không? – Minh buột miệng hỏi.
– Làm sao chị nhớ được… À… mà có hình đây…
Chị Phượng lấy ra điện thoại, bấm bấm mật mã rồi mở tin nhắn, chưa kịp đưa Minh đã chộp ngay lấy. Anh lướt lướt qua hàng tin nhắn chào hàng của chị Phượng, chợt hai tay run bắn suýt đánh rơi cả điện thoại. Trái tim Minh chợt co thắt lại đau đớn không thể tả. Trên màn hình là một cô gái mặc bikini thân hình tuyệt đẹp, gương mặt nàng lại vô cùng quen thuộc.
– Đó là Võ Hoàng My… con bé đó khá nổi gần đây. Cũng rất kênh kiệu. Người của chị tiếp xúc nhiều lần đều bị mắng chửi đuổi về. – Chị Phượng nhìn vào màn hình nói.
– Lần này không hiểu có chuyện gì, tự nhiên chủ động tìm đến chị. Nói cần tiền gấp. Dù hôm nay đơn hàng này khá tế nhị, một lúc bốn người. Kẻ mới đi khách lần đầu sẽ ngại người trong ngành nhận ra thân phận không dám nhận đâu… Vậy mà nó vẫn nhận.
– Chị… chị ý nói là… Hoàng My hôm nay là lần đầu tiên? – Minh quay phắt lại, hai tay bóp chặt bờ vai nhỏ nhắn của chị Phượng.
– Ờ… nhưng mà… – Chị Phượng ấp úng, thấy có gì đó không ổn.
Chị Phượng chưa kịp hoàn hồn thì Minh lao vút đi, chạy ngược về căn phòng 1703. Chị hoảng hốt, chạy theo…
– Minh… em điên rồi… không được làm như vậy.
“Cộc cộc cộc…” – Minh bất chấp tất cả, gõ cửa điên cuồng.
– “Ai vậy?” – Bên trong vang lên giọng cau có của người đàn ông kia.
– Thuận Minh… – Chị Phượng đuổi tới, rít lên giận dữ.
– Em xin lỗi… Chị cho em cãi lời chị một lần thôi… Chị muốn báo Bang chủ phạt em, em cũng chịu.
“Cộc cộc…” – Minh vừa nài nỉ, tay vừa gõ cửa thật gấp.
Minh biết rõ mình đang làm gì. Nhật Vi đã đi học xa. Còn ba đứa bạn Bội Linh, Na Na và Hoàng My cũng rất ít gặp gỡ. Mọi người đều đã lớn, đã trưởng thành. Bội Linh, Na Na vào Đại học, Hoàng My có đam mê trở thành người mẫu. Ai cũng có một lối đi riêng cho mình. Bội Linh đã trở thành bạn gái Thanh sùi gần ba năm. Minh cũng có cuộc sống riêng của mình với Hạ Vi và Ngọc Nga. Minh sẽ rất vui nếu được biết Na Na và Hoàng My có người yêu, có cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn.
Nhưng đáng tiếc, hôm nay điều nó biết được lại đau đớn chua xót biết nhường nào. Nếu Hoàng My là một đứa con gái vì tiền tài trang sức bán rẻ thân xác Minh sẽ không quản. Nhưng nghe chị Phượng nói, Minh đoán được nàng đang gặp phải khó khăn bất ngờ về tiền bạc… Nhưng khó khăn đến thế nào để Hoàng My có thể chấp nhận bước lên con đường dơ bẩn này… Minh vẫn nhớ rằng gia đình Hoàng My không giàu, nhưng cũng thuộc loại khá giả.
Cửa mở, người đàn ông tên Tín liền gắt gỏng nói:
– Đúng là mấy người… Hừ… Tôi còn muốn gọi điện cho cô mắng vốn đây.
Minh có chút nóng ruột muốn bước vào trong, nhưng chị Phượng đã ghìm chặt tay nó. Chị nghe lời ông Tín nói, bối rối hỏi lại:
– Vâng… em xin lỗi… nhưng mà… anh Tín nói muốn mắng vốn em sao?! Có chuyện gì sao ạ?
– Hừ… còn hỏi có chuyện gì… con bé Hoàng My gì của cô… nó trốn vào nhà vệ sinh… khóc trong đó không chịu ra… Vậy mà còn ăn uống kiểu gì đây?
– Vâng… Thật là có lỗi. Tôi sẽ đem em nó về dạy dỗ lại. Tối nay anh Tín dùng tạm ba em kia nha… Em giảm giá 20% được không ạ?
– Hừ… tôi còn lựa chọn sao?!
Chị Phượng nhìn qua Minh, Minh liền hiểu ý, tránh qua ông Tín đi thẳng vào phòng. Trên giường ba cô gái trần truồng thân hình tuyệt đẹp vừa thấy Minh xăm xăm bước vào thì thoáng hoảng hốt kéo chăn che kín người. Minh đến trước cửa nhà vệ sinh, gõ gõ cửa.
– Hoàng My… mở cửa. Là anh.
– Hoàng My… mở cửa nhanh…
Bên trong khi nãy còn tiếng khóc thút thít, bây giờ lại im bặt. Minh có chút sốt ruột muốn phá cửa xông vào. Chợt cửa bật mở, một thân hình mềm mại lao nhanh vào ngực Minh oà khóc nức nở… Hoàng My vẫn mặc nguyên quần áo, mái tóc xõa tung lộ ra gương mặt xinh đẹp nhòe nhoẹt nước mắt.
– Minh ơi… Gặp anh ở đây… Em xấu hổ quá…
Hoàng My hiển nhiên đã nhận ra Minh từ lúc trong thang máy. Nhìn thấy anh, sự kiên quyết sắt đá trong lòng nàng chợt mềm nhũn. Vào đến trong phòng, bao nhiêu dũng khí nàng chuẩn bị trước đều tan biến mất.
– Không sao… chưa có gì xảy ra mà… có phải không? Anh đưa em về…
Minh vỗ về Hoàng My, kéo chiếc mũ trùm đầu phủ lên đầu nàng. Hai người vừa quay lưng đi thì phía sau vang lên tiếng cười cợt…
“Haizz… đã làm gái còn giả bộ khóc lóc…”
“Người ta là người mẫu sắp lên A đó. Làm dáng một chút thì có sao?!”
“Phì… Cái thứ làm đĩ còn muốn lập đền thờ…”
Cả cơ thể Hoàng My chao đảo, bàn tay nắm tay Minh lạnh toát như một người chết.
– CÂM MIỆNG… – Minh quay lại quát một tiếng vang vọng cả phòng.
Gương mặt điển trai của anh lúc này lúc đỏ lúc trắng vặn vẹo lại toát lên vẻ vô cùng hung dữ. Cặp lông mày rậm sắc như hai cây đao nhíu lại lộ ra hai cặp mắt bốc lửa hừng hực như mãnh thú. Ba đứa con gái trên giường mặt tái ngoét im thin thít, co rút trong tấm chăn mỏng.
– Sau hôm nay, đứa nào bép xép… Tao cắt lưỡi đứa đó… Tao nói ra chưa bao giờ không làm… Liệu hồn mà nhớ đấy.
… Bạn đang đọc truyện Hoán mệnh tại nguồn: http://truyensex68.com/hoan-menh/
Mười phút sau…
Chiếc BMW đen lao nhanh trên đường.
Ngồi bên ghế phụ, Hoàng My hai mắt đỏ hoe nhìn Minh đang lái xe. Nàng nhận ra Minh đã khác trước rất nhiều. Khác cái ngày mà năm đứa gặp gỡ lại, rồi làm tình như điên như dại. Anh đã trưởng thành, trở thành một người đàn ông chân chính. Trong đôi mắt sáng rực đó, Hoàng My thấy được những nét trước đây anh không có, sự uy nghiêm, sự kiên quyết và cả lạnh lùng. Mà cũng phải, ai rồi cũng phải lớn lên và bước trên con đường mình đã lựa chọn. Chỉ có nàng là lâm vào một ngõ cụt không lối thoát.
Minh đang lái xe nhìn qua thấy Hoàng My lại rưng rưng nước mắt. Anh kéo tay nàng, nắm chặt, giọng trầm ấm nói:
– Nhà em đã xảy ra chuyện gì? Có thể nói cho anh nghe không?
Hoàng My lau nước mắt, mím môi im lặng một lúc, nàng nói:
– Công ty Ba em bị đền một hợp đồng lớn, phá sản. Ba bị nhồi máu cơ tim, vào viện qua cơn nguy kịch, lại phát hiện ông bị hẹp mạch vành, nghẽn van tim… cần phải phẫu thuật càng sớm càng tốt. Mà chi phí phẫu thuật đặt stent… nhà em lúc này không đảm đương nổi.
– Chi phí là bao nhiêu? – Minh hỏi.
– Hơn ba trăm triệu…
Minh có chút thở ra nhẹ nhõm, anh gật đầu:
– Chuyện này anh lo được…
– Nhưng Minh ơi… số tiền này em cũng không biết lúc nào mới trả được cho anh… – Hoàng My vừa mừng vừa lo nói.
– Không sao… Anh cũng không cần gấp… Khi nào em có trả cũng được.
– Em…
Hoàng My hai mắt nhòe lệ nghẹn ngào. Nàng muốn nói cảm ơn như tự cảm thấy lời đó lại quá tầm thường không diễn tả được lòng cảm kích của nàng.
– Haizz… được rồi mà. Mà nhà em ở đâu, để anh đưa em về…
– Em… em không về được… Em đã nói với ba mẹ… tối nay em đi diễn ở tỉnh… – Hoàng My nói lí nhí, gương mặt xinh đẹp cũng có chút đỏ ửng.
– Vậy… anh đưa em về nhà anh… Ngủ một đêm sáng mai anh đưa em về. – Minh đánh tay lái xe, ánh mắt vẫn không rời mặt đường.
Hoàng My ngạc nhiên nhìn Minh, nàng như chợt hiểu ra, lòng chua xót. Anh không muốn qua đêm với nàng vì xem thường thân phận nàng, xem thường cơ thể dơ bẩn của nàng. Hoàng My gạt nước mắt nói:
– Không cần. Anh đưa em đến khách sạn nào cũng được. Rồi, anh cứ về nhà đi.
Minh cảm nhận được giọng nói lạnh nhạt bất thường của Hoàng My. Anh nhíu mày thoáng ngẫm nghĩ rồi bóp bóp trán mình. Minh đánh xe chậm chậm đỗ sát vào lề đường.
… Bạn đang đọc truyện Hoán mệnh tại nguồn: http://truyensex68.com/hoan-menh/
Hoàng My chưa hiểu ra chuyện gì thì Minh đã quay sang, hai cánh tay mạnh mẽ ôm choàng quanh người nàng.
– Em đừng nghĩ lung tung. Em cũng biết anh làm nghề gì mà… Tối nay trước khi gặp em, anh còn phải đưa một cô gái mại dâm đi cấp cứu vì bị rách tử cung… Em nghĩ anh là gì? Giám đốc một Tập đoàn lớn sao? Anh có tư cách xem thường em sao?
– Em xin lỗi… Em xin lỗi… – Hoàng My vùi mặt vào cổ Minh khóc thút thít.
– Anh muốn đưa em về nhà vì anh… không thể ở lại với em… anh lại không yên tâm để em ngủ ngoài một mình.
– Nhưng… còn Hạ Vi và chị Ngọc Nga… họ sẽ nghĩ gì? – Hoàng My buột miệng hỏi.
– Hai người họ sẽ hiểu. Em là bạn của anh. Không có gì phải ngại.
– Vâng.
Hoàng My im lặng không phản đối nữa. Suốt đoạn đường về nhà Minh, nàng nhìn ánh đèn trên đường lướt qua khung kính xe thành những khoảng sáng tối chớp tắt liên tục. Anh nói đúng, mình là bạn của anh, có gì phải ngại. Lòng nàng chợt có chút hụt hẫng buồn bã.
… Bạn đang đọc truyện Hoán mệnh tại nguồn: http://truyensex68.com/hoan-menh/
1h45 sáng…
Minh về đến nhà thì Ngọc Nga và Hạ Vi vẫn chờ. Ngọc Nga ngồi xem Tivi, Hạ Vi gối đầu lên đùi nàng ngủ đáng yêu như một con mèo nhỏ. Nghe âm thanh mở cửa, hai người đều bừng tỉnh nhìn ra cửa. Thấy Minh xuất hiện lại mang theo một cô gái dáng người dong dỏng cao, hai người sắc mặt đều biến đổi. Nhưng Ngọc Nga là người bình tĩnh lại nhanh nhất… Nàng bước đến cởi áo vest cho Minh.
– Anh bị thương sao?
Hạ Vi thấy áo Minh còn một vệt máu đỏ thẫm, giật thót mình lao đến, sự khó chịu ban nãy cũng bay biến mất.
– Không phải… không phải máu của anh… – Minh cười xòa.
– Mà hai em không chào bạn cũ sao?
Nghe Minh nói, Hạ Vi và Ngọc Nga đều ngạc nhiên nhìn sang cô gái còn lúng túng đứng sau lưng Minh. Đến lúc Hoàng My hạ cái mũ trùm đầu xuống hai người mới tròn xoe mắt reo lên.
– Chị Hoàng My… Trời ơi… Lâu lắm rồi em mới gặp chị…
Hạ Vi lúc này lại vui vẻ niềm nở hơn Ngọc Nga. Vì Ngọc Nga vốn chỉ gặp Hoàng My một lần trước đây. Còn Hạ Vi vốn đã quen biết, sau đó lại còn học chung trường một năm ở Văn Hiến với Hoàng My. Ngay cả chuyện Nhật Vi ngày đó ra sân bay đi du học cũng là Hoàng My kể cho Hạ Vi nghe. Nàng mới kịp thông báo cho Minh biết. Dù sao cũng là một vòng tròn luẩn quẩn, quay qua quay lại đều quen biết nhau.
– Tối nay Hoàng My sẽ ngủ nhà mình. Hai em sắp xếp phòng bên kia cho My ngủ nha…
Minh nói với Ngọc Nga và Hạ Vi, xong quay qua Hoàng My mỉm cười nói:
– Em có đói bụng không? Ở đây không khách sáo nhé.
– Dạ không. – Hoàng My lắc đầu.
– Ừ, vậy em nghỉ ngơi đi. Cũng khuya rồi. Ngủ ngon nhé…
Minh đang rất muốn đi tắm, cả người còn mùi máu. Anh vẫy tay chào Hoàng My rồi đi vào phòng ngủ lớn. Minh cũng không để ý Ngọc Nga và Hạ Vi lúc này đang nhìn nhau có chút khó xử.
– Làm sao đây? – Hạ Vi nhăn nhó nhìn Ngọc Nga.
Ngọc Nga nhìn Hạ Vi lại quay sang nhìn Hoàng My, lúng túng không biết giải quyết thế nào.
– Có chuyện gì vậy? – Hoàng My hỏi.
– Thật ra… do anh Minh không biết… căn phòng kia… đang sửa chữa. Nên… nên… – Hạ Vi ấp úng nói.
Hạ Vi đang nghỉ hè ở nhà suốt ngày với Ngọc Nga. Hai người không biết làm gì nên nghĩ ra đủ thứ việc để làm… Và gần đây nhất là hai người đưa ra sáng kiến cải tạo căn phòng trống kia thành một cái phòng dành cho… em bé. Dĩ nhiên là em bé là trong tương lai, giữa Hạ Vi và Ngọc Nga thì em bé của ai cũng là con chung. Ngọc Nga và Hạ Vi đều thống nhất để căn phòng hoàn thành mới nói với Minh. Sáng sau khi Minh đi làm thì thợ đến thi công, chiều trước khi Minh về thì đám thợ đã bị đuổi về. Hiện giờ công trình sắp hoàn thành, còn ngổn ngang đủ thứ, bụi bặm đóng thành lớp.
– Vậy… để mình sofa cũng được… – Hoàng My nói.
– Không được… Anh Minh giết em mất… – Hạ Vi xua xua tay.
– Vào phòng ngủ chung đi… giường lớn như vậy mà… – Ngọc Nga chợt lên tiếng.
– Không được đâu… – Hoàng My mặt đỏ ửng, nói.
– Đừng nói là My không biết Thuận Minh là Minh trước đây… Hai người đâu phải chưa có quan hệ trên tình bạn chứ… Hay là… ngại hai đứa này ở bên cạnh… Hi hi… – Ngọc Nga khoác tay Hoàng My hỏi, làm mặt nàng càng đỏ hơn.
Ngay lúc này Hạ Vi ngơ ngác không hiểu nhưng Ngọc Nga lại là người tỉnh táo nhất.
Ngay cả Minh lúc dẫn Hoàng My về nhà cũng không nghĩ đến mình để lộ một sơ hở lớn. Cực lớn. Hạ Vi biết Minh và Nhật Vi gặp gỡ nhận lại nhau từ đêm sinh nhật nàng. Nhưng Minh lại không hề kể với Hạ Vi, Ngọc Nga về cuộc gặp gỡ với bốn người Hoàng My. Dĩ nhiên là do Minh có tật giật mình… Hôm đó Minh bận rộn làm tình cả buổi chiều với bốn đứa con gái, trong khi đó ở nhà Ngọc Nga bị Bang chủ cho người bắt đi… Vậy mà hôm nay Minh lại đường đường chính chính đem Hoàng My, một người “cũ” về nhà… Chẳng khác nào thừa nhận mối quan hệ tình cảm nhăng nhít của Hoàng Minh ngày xưa đã được thành công thừa kế bởi Thuận Minh ngày nay?!
– Là sao?! – Hạ Vi còn ngơ ngác.
– Là Minh… trước khi đến với chúng ta đã nợ tình gieo rắc khắp nơi chứ sao! – Ngọc Nga nói.
– Nhưng… đó là khi anh ấy còn trong cơ thể Hoàng Minh thôi… Sau này… – Hạ Vi vừa nói vừa suy diễn, chợt hai mắt mở tròn nhìn qua Hoàng My.
Hoàng My lúng túng đỏ mặt. Nàng thật hận Minh đem mình về nhà lại bỏ đi mất… Lúc này nàng thật không biết nói gì với Ngọc Nga và Hạ Vi.
– Thật ra… khi xưa hay bây giờ cũng vậy thôi. Anh Minh và chị vẫn là bạn… – Hoàng My nói càng lúc càng nhỏ. – Dù có hơn tình bạn một chút, nhưng không phải như em và chị Nga nghĩ đâu.
– Vậy… chị có từng yêu anh Minh không? – Hạ Vi hai mắt mở tròn hỏi.
– Không có…
Hoàng My lắc đầu. Nàng thừa nhận mình không ít lần xao xuyến vì Minh. Nhưng nàng hiểu đó chỉ là một loại tình cảm phát sinh sau nhiều lần gần gũi xác thịt. Nếu lấy thứ tình cảm mơ hồ đó ra so sánh với tình yêu của Nhật Vi và Minh lại chênh lệch rất nhiều.
– Vậy em yên tâm rồi… Hì hì… Mình đi ngủ thôi…
– Thôi đi ngủ. Khuya rồi…
Hoàng My bị Ngọc Nga và Hạ Vi mỗi người một bên choàng tay kéo vào phòng ngủ lớn.
– Nhưng mà…
– Suỵt… đi ngủ thôi…
– Cởi đồ ra đi…
– Thôi… kỳ lắm…
– Kỳ gì chứ… Bọn em ngủ không mặc đồ đâu… hi hi…
– Nhưng mà…
… Bạn đang đọc truyện Hoán mệnh tại nguồn: http://truyensex68.com/hoan-menh/
Năm phút sau, Minh tắm xong, lau khô người, trần truồng bước ra ngoài. Anh thoáng ngạc nhiên vì đèn phòng ngủ đã tắt, chỉ để lại một đèn treo tường nhỏ mờ mờ. Cũng đã khuya, Minh cho rằng Hạ Vi và Ngọc Nga mệt mỏi. Bản thân anh cũng rã rời, hai mí mắt chỉ muốn díp lại.
Minh lồm cồm leo lên chiếc giường đệm nước tròn rộng như sàn đấu vật của mình. Anh vừa ngả lưng nằm xuống. Từ hai bên hai cơ thể mềm mại mát rượi ôm cứng quanh người Minh. Hai chiếc đùi thon dài gác ngang như muốn bảo vệ vật đàn ông của Minh. Minh quay qua hít mùi hương thoảng trên mái tóc của Ngọc Nga, lại quay qua hôn nhẹ lên trán Hạ Vi… Thật là khoan khoái dễ chịu ah.
Minh thiêm thiếp chìm vào giấc ngủ, không để ý bên ngoài vòng tay anh còn một thân hình cô độc cuộn tròn trong tấm chăn mỏng.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104