Một tuần sau, ngày 12 tháng 03…
Trong gian sảnh đường rộng thênh thang với những cột gỗ đen mun bóng bẩy. Bên dưới bàn thờ Quan nhị gia uy nghiêm là năm chiếc ghế gỗ đen chạm trổ rồng phụng uy nghiêm xếp thành hai hàng theo chiều ngang.
Hàng thứ nhất gần dưới bàn thờ là một chiếc ghế lớn được chạm trổ một con rồng thân vẩy thếp vàng, mắt điểm son đỏ ngẩng đầu ngậm châu thể hiện quyền uy tối thượng. Hàng thứ hai là bốn chiếc ghế xếp ngang bằng nhau, chạm trổ hình Lân, Long, Quy, Phụng nhưng chỉ một màu gỗ đen bóng đơn thuần.
Người đàn ông cao lớn bệ vệ ngồi trên chiếc ghế cao nhất không phải ai khác chính là Trần Hạ Long, Bang chủ Hồng Bang. Bên dưới một hàng bên phải là chú Quy, hay còn gọi là Quy tướng. Bên cạnh ông là chú Nghiêm, hay còn gọi là Long tướng.
Bên dưới một hàng bên trái của Bang chủ là một người phụ nữ chạc dưới bốn mươi nét mặt ung dung, ánh mắt hờ hững cực kỳ xinh đẹp. Người trong bang gọi là chị Phượng, cũng là Phụng tướng. Bên cạnh chị Phượng là một người đàn ông với một vết sẹo dài nổi cộm ngay dưới mắt trái kéo dài đến lỗ tai. Ông ta là chú Hào, hay còn gọi là Lân tướng. Mỗi khi ông ta cười vết sẹo nổi cộm đỏ hỏn như biến thành một con rít sống nằm trên mặt ngo ngoe ngo ngoe.
Vây quanh sảnh đường đông nghịt anh em Nội đường đến chứng kiến. Phần lớn là đàn ông chạc từ 25 đến năm 50 tuổi. Nghi thức gia nhập Nội đường theo thông lệ nửa năm tổ chức một lần… Nhưng cũng tùy theo có người đáp ứng được điều kiện gia nhập thì mới tổ chức. Lần này là nghi thức duy nhất trong hơn một năm trở lại đây. Không ít ánh mắt đều nhìn về phía ba người thanh niên đứng nghiêm túc giữa sảnh đường. Cả ba người đều để mình trần, hạ thể quấn quanh một cái khố trắng, quanh hai đầu gối cột một tấm vải mùng trắng mỏng và cả hai bàn tay cũng quấn vải tương tự.
– Bắt đầu đi…
Giọng nói uy nghiêm của ông Long vang dội cả sảnh đường. Hàng người vây quanh đều im phăng phắc, ánh mắt nghiêm túc lại.
Một người đàn ông lớn tuổi tóc hoa râm bước ra khỏi hàng, đọc một tờ giấy nhỏ trong lòng bàn tay:
– Lương Hà Đông, sinh 12/06/1995…
– Phạm Hữu Đệ, sinh 24/ 11/ 1994…
– Lê Thuận Minh, sinh 19/03/ 2001…
Từng lần lượt người theo tên của mình bước lên. Người thanh niên dáng người cao lớn bước lên cuối cùng làm không ít người chú ý. Người ta không những nhìn vào gương mặt sáng sủa đẹp trai như nam thần Hàn Quốc, vóc người cao lớn lực lưỡng, mà còn ngạc nhiên vì số tuổi của Minh. Đúng như vậy, ngày hôm nay Minh chính thức sử dụng thân phận mới của mình để gia nhập Nội đường Hồng Bang.
Đến trước cái lư hương đồng thật lớn, ánh mắt Minh thoáng nhìn xuống tấm thớt gỗ được khắc đầy gai nhọn được đặt ngay ngắn ngay dưới chân mình.
– Quỳ…
Tiếng hô lớn của người đàn ông vừa dứt, gần như ngay lập tức Minh và hai người bên cạnh thả người quỳ xuống. Hai đầu gối dập mạnh lên tấm thớt gỗ, một cơn đau dội ngược lên tới óc làm mồ hôi nó rịt ướt cả trán.
– Nam nhân dưới gối là hoàng kim… – Giọng người đàn ông oang oang trang nghiêm. – Nay quỳ trước Quan nhị gia… khấu đầu nhận Tổ.
– Khấu đầu nhận tổ, khấu đầu nhận tổ, khấu đầu… – Ba người cùng đồng thanh lặp lại, cùng lạy xuống.
– Nhận Hồng Bang… Nhận Hồng Bang… Nhận Hồng Bang…
– Nhận huynh đệ… nhận huynh đệ… nhận huynh đệ…
Mỗi một câu lặp lại, một cái lạy thật sâu. Cả ba người trán đều tứa ướt mồ hôi vì hai đầu gối truyền đến cảm giác nhức nhối không chịu nổi.
Ba người cùng đứng lên, tấm băng gạc vải trắng trên hai đầu gối đã thấm ướt máu đỏ. Có người mang ra ba khay gỗ đen phủ vải nhung đỏ đặt ngay ngắn trên tấm thớt gỗ. Trên mỗi khay đều xếp một con dao bóng loáng, cán quấn vải đỏ và một bát rượu trắng. Minh cùng hai người cùng tháo cùng tháo bỏ vải quấn quanh chân mình, rồi quỳ gối xuống, xếp nó lại ngay ngắn trên khay. Sau đó, cả ba đồng loạt cầm lên con dao, đưa lưỡi dao vào lòng bàn tay mình, cắt mạnh. Từng giọt máu đỏ chảy ra nhỏ xuống bát rượu loan ra thành một màu hồng nhạt.
Nâng bát rượu trên hai tay nâng cao qua đầu, cả ba Minh đều im lặng chờ đợi. Đây là nghi thức nhận chủ. Trong bốn vị tướng, người tiếp nhận chén rượu của họ sẽ trở thành Đại ca, người dẫn dắt giúp đỡ bao bọc họ. Đây là nghi thức mang tính truyền thống, vẫn có thể thay đổi đầu nhập đường khác. Thông thường bốn vị tướng đã bàn bạc cùng Bang chủ để thống nhất lựa chọn thuộc hạ của mình, tùy theo nhu cầu nhân lực của lĩnh vực mình phụ trách, cũng không phải ngẫu nhiên tùy hứng như nhìn bên ngoài.
Lúc này, Quy tướng, Lân tướng và Long tướng cùng rời khỏi ghế, bước đến. Mọi chuyện diễn ra cũng như mọi người dự đoán. Vì Phụng tướng quản lý ngành nghề khá đặc thù, nhân thủ hầu như toàn phụ nữ, rất khó phù hợp với nam nhân.
Lân tướng nhận lấy bát rượu của người thanh niên tên Đệ, ngửa đầu uống cạn, lau miệng cười xòa làm con rít trên mặt nhảy loạn nhìn rất kinh tởm. Long tướng nhận lấy bát rượu của người thanh niên tên Đông, uống cạn. Nhưng đến lúc Quy tướng chuẩn bị nhận bát rượu của Minh, thì một bàn tay khác đã vươn tới nhận lấy trước…
– Để tôi…
– Bang chủ… đây là…
Quy tướng và hai người còn lại ngạc nhiên tròn mắt nhìn ông Long. Ông ngửa đầu uống cạn bát rượu, rồi cười nói:
– Sau này nó sẽ đi theo tôi… Anh Quy cũng không tiếc với tôi một thuộc hạ chứ?
– À… không… chuyện nhỏ… ha ha… – Ông Quy cười thoải mái.
Minh lúc này đã đứng lên, ánh mắt nó thoáng nhìn về ông Long có chút mâu thuẫn. Không ngờ mục tiêu tiếp cận của nó ngay phút chót xuất hiện trước mặt lại bị trượt mất như vậy. Nó cũng không biết có bao nhiêu ánh mắt hâm mộ đố kị đang nhìn mình. Minh chỉ thấy hụt hẫng thất vọng, nhưng vẫn phải giữ nét mặt mình thản nhiên vui vẻ.
– Chúc mừng… cuối cùng tao và mày cũng thành anh em một nhà rồi…
– Còn tao nữa…
– Chúc mừng anh em…
– Chúc mừng…
Vây quanh Minh và hai người vô số cánh tay đưa tới. Những cái ôm ấm áp. Những cái vỗ vai hữu hảo… Minh thấy như mình lọt vào giữa một gia đình thật sự với vô số anh em từ trên trời rơi xuống. Nhưng Minh vẫn cảm nhận được cảm giác thân thiết gần gũi từ tất cả mọi người, dù nó chỉ nhận biết được Đằng chột và Thanh sùi.
Ánh mắt Minh vô tình đảo phía sau sảnh cạnh bàn thờ Quan nhị gia bắt gặp một cặp mắt tròn xoe lấp ló nhìn về phía mình. Nhìn xuống cơ thể trần trụi của Minh, đôi mắt kia liền hoảng hốt rụt lại biến mất.
– +++
Ba ngày sau…
Hôm nay nhà Minh có khách. Hai người khách quen thuộc và một người mới đến lần đầu tiên. Ba vị khách không báo trước còn mang theo đầy đủ đồ nhắm, rượu ngon. Chỉ việc bày ra bàn là có thể nhập tiệc ngay, không cần nấu nướng gì thêm nữa.
Chiếc bàn ăn gỗ chữ nhật thông thường chỉ dùng cho bốn người. Nay được ngồi năm người lại được chia làm hai phe rõ rệt. Một bên là Đằng chột và Thanh sùi, bên còn lại chật chội dán chặt vào nhau là Ngọc Nga, Minh và… Hạ Vi. Minh ngồi kẹp cứng giữa hai cô gái có chút lúng túng, mặt nóng ran lên. Nhìn Đằng chột và Thanh vẻ mặt cười cười đểu giả làm Minh hận không thể tống cho hai thằng hai đấm.
– Ăn đi… ăn đi nha… – Đằng chột cười giả lả. – Người một nhà hết rồi… Ha ha…
– Vâng, em mời hai anh. Hạ Vi tự nhiên nha… – Ngọc Nga cười vui vẻ, gắp vào chén cho Hạ Vi.
– Dạ, em cảm ơn… – Hạ Vi lí nhí nói, mặt đỏ ửng.
Sáng nay nghe hai người Đằng Thanh muốn đến nhà Minh nhậu, nàng tự nhiên nằng nặc đòi đi theo. Đằng Thanh hai người dường như cũng đoán ra được chuyện gì, dĩ nhiên là đồng ý. Hai người đều là con cháu bô lão trong Bang nên gần như nhìn Hạ Vi lớn lên, còn xem nàng như em gái. Dù hai người qua tiếp xúc hơn một tháng cũng rất có cảm tình với Ngọc Nga, nhưng so với Hạ Vi thì họ càng ủng hộ nàng dành lấy tình yêu của mình hơn. Trước khi đến đây hai người còn tưởng tượng sẽ có một hồi gà mái chọi nhau, nhưng họ đã sai, hoàn toàn sai. Ngọc Nga và Hạ Vi không những không cạnh khóe gì, mà còn rất vui vẻ nói chuyện. Còn cùng nhau dọn bàn sắp xếp thức ăn… Chỉ đến lúc ngồi vào bàn mới có chút lúng túng. Hạ Vi nhường Ngọc Nga ngồi cạnh Minh, Ngọc Nga lại nhường lại… Qua lại một lúc, Minh quyết định kéo luôn hai nàng ngồi hai bên mình. Bởi vậy mới có cảnh tượng Hamburger kẹp thịt như lúc này.
– Anh ăn đi…
Hai đôi đũa gắp thịt từ hai bên cùng lúc cho vào chén Minh. Một miếng gà luộc, một miếng heo quay… Minh gật gật đầu, mặt vừa nhăn vừa đỏ như đít khỉ. Không phải nó chưa từng trải qua chuyện chen chút vây cứng như bây giờ. Thậm chí trước đây là bốn miếng thịt cùng lúc nhét vào miệng nhả ra không được mà nuốt cũng không trôi. Nhưng lúc này lại khác… Qua mấy tháng thăng trầm Minh đã khác ngày trước có thể vô tư tiếp nhận bất cứ món mồi ngon nào dâng đến miệng. Nó đã hiểu được sự ấm lạnh của cuộc đời. Nó đã biết trân trọng sự ấm áp yên bình của một cuộc sống gia đình đúng nghĩa. Nó đã trưởng thành để hiểu ý nghĩa của trách nhiệm. Tiếp nhận một người con gái đồng nghĩa với phải có trách nhiệm với nàng. Nhưng thân phận ngầm của nó có thể cho Hạ Vi điều gì? Có chăng là nước mắt và đau khổ.
Hơn tuần trước về nhà Minh cũng không giấu giếm với Ngọc Nga. Nó kể cho nàng nghe tất cả mọi chuyện đã xảy ra, bao gồm cả thân phận thật sự của Hạ Vi. Nhưng điều Minh ngạc nhiên là Ngọc Nga không ghen, cũng không buồn bã lo lắng. Nàng chỉ nói một câu làm nó vô cùng khó xử… “Em chỉ muốn được ở bên cạnh anh, anh ở đâu, làm gì hay còn có ai khác… Em không quan tâm. Miễn là người đó không cố tình mang anh rời khỏi em”. Và như có thông đồng trước, Ngọc Nga và Hạ Vi hôm nay đều biết cư xử nhường nhịn nhau.
Bữa ăn dù có chút gượng gạo nhưng cũng hoàn thành mục đích lấp đầy năm cái bụng trống. Nhìn Ngọc Nga và Hạ Vi dọn dẹp cùng rửa bát, chốc chốc lại cười rúc rích, Đằng và Thanh đều nhìn Minh hâm mộ. Nhưng chỉ là vài giây thoáng qua, Đằng chột có chút nghiêm túc nhìn Minh nói:
– Người anh em, tao nói thật… Mày nên lựa chọn nghiêm túc, tốt cho mày, cũng là tốt cho hai người họ… Dù đau một lần còn hơn đau cả đời. Bang chủ mà biết mày còn một người con gái khác thì tình huống sẽ vô cùng xấu đấy.
Minh nhíu mày nhìn Đằng chột và Thanh sùi. Lời nói của hai thằng nói ra mới nghe thì có vẻ công bằng, tất cả là do nó lựa chọn. Nhưng trong đó rõ ràng là có ý thiên vị cho Hạ Vi. Còn mang Bang chủ ra như cảnh cáo một mối đe dọa tiềm tàng nếu nó còn giữ Ngọc Nga bên cạnh.
– Hừ… Tao không chọn nàng. Là nàng chọn tao. Hai đứa mày có hiểu không? – Minh hậm hực nói.
– Không khác biệt gì. Công chúa kén phò mã là đương nhiên thôi. Chẳng ai nói phò mã kén công chúa cả… – Thanh nhún vai nói.
– Mày nghĩ xa một chút đi… Tại sao Bang chủ tiếp bát rượu của mày? Mày nghĩ chuyện này thường xảy ra lắm sao? Rất nhiều người ngoài kia còn đang thắc mắc đó. Nhưng nếu họ biết đứa con gái duy nhất của ông ta yêu thích mày thì xem như mọi chuyện đều rõ. Chú Long có ý muốn mày kế thừa vị trí Bang chủ đời kế tiếp… Hiểu chưa?
– Dù vị trí Bang chủ Hồng Bang không phải thừa kế như cha truyền con nối. Nhưng chú Long năm nay chỉ hơn năm mươi tuổi, còn rất nhiều năm nắm giữ Hồng Bang trong tay. Có ông hậu thuẫn dẫn dắt mày thì mười năm sau cái ghế Bang chủ đó gần như đã nắm trong tay mày rồi. – Con mắt còn lại của Đằng chột phát sáng, nói.
– Tại sao mày không nghĩ rằng Ba mày có thể kế thừa vị trí đó? – Minh có chút tò mò hỏi. – Dù sao ông cũng dưới một người trên vạn người.
– Haizz… Mày nhìn Ba tao thế nào? Ổng còn lớn hơn chú Long cả chục tuổi. Chú Long chưa về hưu, ổng có khi đã chết xanh cỏ rồi… Kế thừa cái rắm.
Minh lắc đầu cười khổ. Có một thằng con như Đằng chột thật cũng khó sống thọ ah. Nghĩ lại cũng đúng. Do anh em chơi chung xưng hô nhau là mày tao nhưng thật sự Đằng chột và Thanh cũng đã xấp xỉ ba mươi, lớn hơn Minh cả chục tuổi. Nghe nói Thanh sùi còn có một thằng con trai gần hai tuổi.
“Cháu không cần nuối tiếc. Dục tốc bất đạt… Ta cho rằng ông Long đã nhìn trúng cháu cho vị trí kế thừa ông ta. Dù cháu sẽ phải đi lòng vòng không tiếp cận trực tiếp vào mục tiêu. Nhưng nên nhớ, vị trí người kế thừa rất cao, cháu sẽ được chạm đến huyết mạch thật sự của Hồng Bang mà không phải những da lông bên ngoài…”
“Nhưng… Hạ Vi… cháu làm như vậy sẽ tổn thương nàng!”
“Ta không khuyên cháu vì mục tiêu bất chấp thủ đoạn. Nhưng cháu phải nghĩ kỹ lại… Hạ Vi là tự tiếp cận cháu, không phải cháu dụ dỗ để lợi dụng tình cảm của con bé. Ngược lại, nếu cháu không tiếp nhận đề bạt nâng đỡ của ông Long, vậy liệu Hạ Vi sẽ ngừng không tìm đến cháu nữa sao?”
“Quyết định là hoàn toàn do cháu. Dù thế nào, chú và anh em vẫn sẽ ủng hộ cháu…”
Trong đầu Minh như vang lên cuộc đối thoại với chú Hiển hai ngày trước. Mỗi tuần theo giờ quy định Minh sẽ gọi điện báo cáo tình hình với ông. Lời khuyên của ông làm Minh suy nghĩ rất lâu vẫn không thể tìm ra câu trả lời thỏa đáng cho mình. Minh nâng ly rượu lên môi, nốc cạn.
– Tóm lại là anh em chỉ nghĩ tốt cho mày thôi. Mày cũng có thể tạm thời để Ngọc Nga về nhà… – Thanh sùi ghé sát tai Minh nói. – Hàng tháng chu cấp cho nàng, cho nàng cuộc sống sung túc không lo không nghĩ… Thỉnh thoảng tạt qua thủ thỉ an ủi nàng. Chuyện này nếu Bang chủ biết chắc cũng mắt nhắm mắt mở cho qua… dù sao ổng và chị Phượng…
– Câm miệng… con mẹ mày… muốn chết cũng đừng lôi tao theo. – Đằng chột nghiến răng vỗ đầu thằng Thanh một cái đau điếng.
– Ha ha… Là tao nói bậy… – Thanh xoa xoa đầu cười xòa với Minh. – Nghe bên này lọt qua kia bay mất đi ah. Xem như tao chưa nói gì.
Minh xua tay cũng không muốn hỏi chuyện không liên quan đến mình. Nó nghiêm túc gằn giọng nói:
– Không bàn nữa. Tao nói một lần cuối… Tao ở đâu Ngọc Nga ở đó. Tao…
Minh muốn nói nữa nhưng Ngọc Nga và Hạ Vi đã rửa chén xong trở lại, nó đành hậm hực nuốt lời muốn nói xuống.
– Mấy anh ngồi chơi… em và Hạ Vi lên lầu nói chuyện chị em nha.
– Ặc…
Minh muốn cản lại nhưng không biết nên nói gì, chỉ biết trân trối nhìn theo Ngọc Nga dắt tay Hạ Vi lên lầu. Nàng còn cười tủm tỉm nháy mắt với Minh. Nó thật sự không hiểu nàng có ý gì.
– Haizz… Mày kiên quyết như vậy… Thì bọn tao không nói nữa. Đi về đây… – Đằng chột khoác vai Thanh nghênh ngang đi ra cửa.
– Này này… Hai đứa mày… mang người tới thì cũng phải có trách nhiệm chứ? Đợi chở nàng về đi… – Minh nhăn nhó nói.
– Không không… Tao bàn giao cho mày rồi. Nguyên đai nguyên kiện… ngày mai có sứt mẻ gì mày tự trả lời với Bang chủ… hắc hắc…
– Mẹ nó… anh em cái đéo… – Nhìn hai thằng anh em không có chút nghĩa khí bỏ về, Minh hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Minh khóa trái cửa, vừa muốn đi lên lầu chợt ngừng lại. Nó không biết Ngọc Nga và Hạ Vi trên phòng đang làm gì?! Phải chăng chỉ là tâm sự chị em phụ nữ… Hay là… chỉ nghĩ đến cảnh tượng hai cơ thể trần truồng nóng bỏng chui rúc trong chăn chờ đợi là con đực trong người Minh rục rịch. Không được. Minh cũng không tin vào bản thân mình lắm.
Minh cầm chai rượu uống dở còn một ít ra bàn khách ngồi. Tự rót, tự uống… Minh quyết định ngồi chờ dưới này, kiên quyết không lên lầu. Mười phút sau hết rượu, hai mươi phút hết ngồi nổi… lại nằm lên sofa… Gác tay sau đầu, nằm sấp, lật nghiêng, lại nằm sấp… Phòng khách nhà không lắp máy lạnh, hơi rượu nóng trong người cả lưng Minh nhễ nhại mồ hôi khó chịu không tả nổi. Nó hậm hực ngồi dậy, cởi phăng cái áo vắt lên ghế… lại nằm xuống. Hai phút sau lại ngồi dậy. Không thể chịu nổi nữa, Minh vào phòng tắm.
Gian phòng tắm tầng Trệt khá nhỏ, không có bồn tắm nhưng cũng có buồng kính đứng, lại được Ngọc Nga dọn dẹp hàng ngày nên cũng sạch sẽ tươm tất đâu vào đấy. Minh đang gội đầu thì điện vụt tắt, nó chỉ lầm bầm chửi trong miệng, vẫn tiếp tục tắm như bình thường. Gian phòng tắm này không có cửa sổ, chỉ có một cái quạt thông gió nhỏ hút mùi thông không khí, không có chút ánh sáng nào. Minh quen thuộc nơi để xà bông, nó cũng chẳng ngại bóng tối nên vẫn tắm như không có gì xảy ra.
Đột nhiên cửa phòng tắm hé mở, Minh xà bông kèm nhèm dụi dụi mắt chỉ thấy một cơ thể nuột nà không mảnh vải che đậy bước vào. Còn khép cửa lại.
– Ngọc Nga? – Minh hỏi.
– Là em… chứ anh nghĩ là ai? Hi hi…
Nghe giọng Ngọc Nga trêu chọc, Minh thở phào vui vẻ.
– Đâu có nghĩ gì… Hạ Vi đi đâu rồi?
– Em vừa mở cửa cho Vi về rồi.
– Ừ, vào đây cọ lưng cho anh đi…
Ngọc Nga không trả lời, chỉ mở cánh cửa kính buồng tắm bước vào. Bàn tay nhỏ của nàng thật mềm mại lại mát rượi đặt lên tấm lưng to lớn của Minh bắt đầu kỳ cọ. Minh đứng dưới vòi sen, hai tay chống lên vách tường tận hưởng cảm giác thoải mái này. Từ ngày ở chung với Ngọc Nga, nó được chăm sóc vô cùng chu đáo. Từ bữa cơm, giấc ngủ, đến cả tắm rửa nàng cũng đều săn sóc cho Minh đến từng chi tiết nhỏ. Minh thấy cuộc sống mình rất mãn nguyện như một người đàn ông vừa lập gia đình vậy.
Bàn tay của Ngọc Nga kỳ cọ hết tấm lưng Minh, lại chuyển xuống mông nó, rồi từ từ chuyển ra phía trước cầm lấy vật đàn ông của nó vuốt ve nhẹ nhàng. Cảm giác mềm mại mát lạnh của bàn tay nàng làm Minh thoải mái… Dương vật mau chóng phản ứng lại cứng lên.
– Hắc hắc… tự nhiên cúp điện… hai đứa mình làm trong bóng tối cũng có cảm giác rất lạ ah… em thích không?
– Ư… – Ngọc Nga ừ nhẹ.
– Em hôn nó đi…
Ngọc Nga không trả lời. Minh chỉ cảm giác được hơi thở nàng có chút nặng nề từ ngực nó từ từ di chuyển xuống dưới. Rồi một cái gì ươn ướt chạm lên đầu dương vật của nó… chiếc lưỡi của nàng liếm quanh quanh làm cả người Minh căng thẳng. Rồi một bờ môi mềm mại trùm lấy đầu nấm của nó từ từ nuốt sâu vào.
– Ah… răng của em… làm anh hơi đau…
– Ừ… đúng rồi… sâu vào ah… đã quá…
Minh hít hà khoan khoái tận hưởng cái miệng nhỏ của Ngọc Nga ngậm mút dương vật mình. Nàng có lẽ lần đầu trong bóng tối có chút ngỡ ngàng ah. Chỉ điều chỉnh một chút nàng đã quen thuộc trở lại. Minh đặt tay lên đầu nàng, đẩy dương vật vào miệng nàng đều đều… Dương vật nó đã nở to hết mức chiếm hết khoang miệng của nàng.
– Nga ơi… anh muốn…
Minh đỡ tay nàng lên. Trong bóng tối, Minh choàng tay quanh bờ eo nhỏ của Ngọc Nga, ôm ghì lấy cơ thể nàng. Bàn tay nó tham lam mân mê hai bầu vú nàng… Ngực nàng lại to lên rồi. Tất nhiên toàn là công lao tưới tắm vun trồng của nó. Miệng nó tìm đến đôi môi ẩm ướt hé mở của nàng mà hôn.
– Ưm…
Khi lưỡi Minh tìm vào trong miệng nàng, cơ thể nó liền chấn động tất cả hành động đều dừng lại. Chiếc lưỡi nhỏ của nàng vẫn cuồng nhiệt cuốn lấy nó, nhưng lại không nhận được sự phản hồi nào…
– Yêu em đi… em là của anh mà…
Không còn giọng nói quen thuộc của Ngọc Nga, mà là giọng nói nhỏ nhẹ của Hạ Vi. Minh thật sự không nói được lời nào… Nó cũng không ngờ mình bị Ngọc Nga gài ah. Nhưng nàng không biết rằng Hạ Vi là nhân tố chia tách tình cảm của Minh và nàng sao? Nhưng lúc này Minh muốn giận cũng không đốt lên được chút lửa giận nào. Hạ Vi hôn rít lấy môi nó nỉ non nài nỉ. Nàng kéo tay nó chà sát lên ngực mình. Tay nàng lại vuốt ve sục sục dương vật cương cứng của nó.
– Yêu em đi…
Minh thật sự là muốn phát điên rồi. Nó thấy mình dè dặt bao nhiêu đều đổ sông đổ biển. Từ khi nào mình trở thành người nhìn trước ngó sau rụt rè như vậy ah… Sống chết có số cả?! Minh gầm gừ, vòng tay siết chặt vòng eo nhỏ của Hạ Vi, nhấc bổng cả người nàng lên. Đẩy cửa buồng tắm bước ra ngoài…
– Ngọc Nga… mở đèn lên…
– Em… em không mở được… em cắt cầu giao ah… – Giọng nói của Ngọc Nga có chút lúng túng vang lên ngay bên cạnh.
– Hừ… em hay lắm… tối nay xem anh phạt em thế nào…
Minh bế xốc cả người Hạ Vi lên vai. Mở cửa phòng tắm, bước ra ngoài. Ánh sáng làm Hạ Vi xấu hổ ngượng chín cả người. Nàng lại toàn thân trần truồng vắt vẻo trên vai Minh. Nhưng ngoài sự xấu hổ Hạ Vi lại vô cùng háo hức chờ mong. Để mặc anh vác mình đi băng băng lên cầu thang về phòng ngủ.
Hạ Vi chưa từng quan hệ với đàn ông, thậm chí ngực nàng cũng chưa có ai động tới ngoài anh. Nàng chưa biết đến sự khao khát đàn ông là như thế nào. Nhưng chính chị Ngọc Nga đã mách đường cho Hạ Vi, con đường ngắn nhất đi đến trái tim Minh đó là sự gần gũi thể xác. Minh dù còn trẻ nhưng anh đã có kinh nghiệm với nhiều người phụ nữ… Để anh yêu một người bằng cách thông thường như hẹn hò, đi xem phim từ từ tìm hiểu nhau thì gần như không thể, anh cũng không đủ kiên nhẫn làm chuyện đó. Hạ Vi hiểu Ngọc Nga nói đúng… Nàng quyết định trao hết cho anh ngay hôm nay không chút đắn đo suy nghĩ. Từ khoảnh khắc nàng xác định duyên phận của mình đã tới, Hạ Vi xem như mình đã thuộc về anh. Và nàng đã chờ Minh trong phòng ngủ… chờ thật lâu… lâu đến mức hai người sốt ruột phải lò mò xuống dưới tìm anh.
Ngọc Nga nhìn theo Minh mang theo Hạ Vi đi lên lầu. Đôi môi nàng hé mở, mỉm cười lại có chút cứng nhắc chua xót. Ngọc Nga làm sao không biết rằng Hạ Vi có khả năng trở thành trở ngại lớn nhất cho nàng và anh. Trái với vẻ dịu dàng đằm thắm bên ngoài, Ngọc Nga có lối suy nghĩ vô cùng sâu sắc và thấu đáo. Nàng biết mình đang chơi một ván bài mạo hiểm, được ăn cả ngã về không. Từ buổi sáng gặp Hạ Vi, Ngọc Nga đã nhận ra mình không có khả năng ngăn cản tình yêu Hạ Vi dành cho Minh. Nếu đã không thể ngăn cản, tại sao không tác hợp giúp đỡ Hạ Vi đạt được điều nàng muốn. Từ đó xây dựng một mối quan hệ tỷ muội tốt đẹp… và hy vọng từ tác động của Hạ Vi với Ba nàng… Ngọc Nga sẽ không phải rời xa Minh.
Hành động của Ngọc Nga tương tự như cách tự cứu mình trong một đám cháy rừng. Lửa đã lan ra bao phủ cả khu rừng, có chạy cũng không thoát. Cách thoát thân duy nhất là tự châm lửa đốt tại vị trí mình đang đứng tạo thành một khoảng trống không còn vật cháy. Để khi ngọn lửa mạnh dồn đến sẽ không có vật dẫn để thiêu cháy đến bản thân mình.
Huống chi Ngọc Nga còn hiểu Hạ Vi ở bên cạnh Minh mang cho anh trăm điều lợi, chỉ duy nhất một điều hại… Đó là vị trí của nàng bên cạnh anh bị uy hiếp. Nhưng vì tương lai của anh, Ngọc Nga sẵn sàng thu mình lại, chấp nhận nhường vị trí của mình cho Hạ Vi. Nàng chỉ cần được tiếp tục ở bên cạnh Minh là đủ, không cần danh phận, không cần mọi người nhận biết mình. Nàng cam tâm trở thành cái bóng của Hạ Vi chỉ để được đứng mãi bên cạnh anh.
Trong gian phòng ngủ, trên chiếc giường uyên ương quen thuộc của Minh và Ngọc Nga. Hai thân thể trần truồng đang quyện vào nhau say mê. Minh hôn chặt đôi môi mềm mại của Hạ Vi, cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ của nàng. Tay nó mơn trớn xoa nắn hai bầu vú căng tròn mơn mởn của nàng.
Cơ thể Hạ Vi thật đẹp. Không, phải nói là chữ đẹp còn quá thô thiển để mô tả sự hoàn mỹ của nàng. Dù đã được một lần sàm sỡ vuốt ve cơ thể nàng, nhưng sau gần một năm sự phát triển của thiếu nữ vẫn làm Minh ngỡ ngàng há hốc.
Hai bầu vú nàng vừa to, lại vừa săn chắc… như sự kết hợp của Na Na với kích thước bẩm sinh và sự săn chắc vì luyện tập của Hoàng My. Hai bàn tay Minh không đủ bao phủ hết… Cảm giác êm nhu vừa đàn hồi tuyệt vời không tả nổi. Hai đầu nhũ hoa nho nhỏ đỏ hồng như nụ hoa mười giờ khoe sắc trong nắng làm Minh hôn hít ngậm mút đến mê mẩn.
– Anh ơi… ưm…
Hạ Vi rên rỉ cơ thể nàng trần truồng trong vòng tay Minh, ưỡn cong lên dâng trọn hai bầu vú cho anh hôn hít giày vò. Cặp đùi nàng hé mở chờ đợi bàn tay anh luồn xuống chạm vào nơi ẩm ướt rạo rực của nàng.
– Ôi… ưm…
Minh áp mặt lên bầu ngực mềm mại của Hạ Vi, đầu lưỡi liếm quanh đầu nhũ hoa ẩm ướt đỏ ửng của nàng. Bàn tay nó mê mẩn lướt trên làn da cơ thể mịn màng trắng mượt như sữa non của nàng… Đi qua vùng bụng phẳng lì, đặt lên bờ mu mềm mại xanh mượt cỏ non được cắt tỉa gọn gàng, rồi tiến vào giữa cặp đùi thon dài hé mở của nàng.
– Ưm… ôi…
Hạ Vi há hốc rên rỉ khi những ngón tay ấm nóng của Minh vuốt ve hai mép âm hộ nhòe nhoẹt ướt đẫm của nàng. Cặp đùi nàng khép lại như muốn giữ chặt bàn tay anh ở nơi đó. Cánh tay nàng ôm ghì lấy đầu anh để miệng anh không rời khỏi hai bầu vú nàng.
Minh chuyển người xuống đến cuối giường. Nó nhìn cơ thể lõa lồ đỏ ửng rạo rực của Hạ Vi, lại nhìn cặp đùi nàng hé mở phơi bày hai mép âm hộ đỏ hồng ướt át trước ánh mắt nó. Gương mặt xinh đẹp của nàng đã đỏ rực vì xấu hổ, nhưng nàng không che đậy để mặc nó nhìn ngắm say mê. Minh giở cặp đùi nàng mở rộng ra, cúi xuống chậm rãi dùng đầu lưỡi mình liếm liếm quanh hai hõm da thịt hai bên âm hộ nàng. Cơ thể Hạ Vi căng cứng, mặt đỏ gay như gấc chín. Đến lúc Minh ngậm kín lấy âm hộ nàng, đưa lưỡi vào giữa hai mép môi ẩm ướt, Hạ Vi ngẩng đầu nhìn xuống Minh há hốc, bàn tay nàng siết chặt tay anh.
– Ôi… ưm… anh ơi…
Hạ Vi chưa bao giờ cảm thụ được sự sung sướng hoan ái nam nữ rõ ràng như lúc này. Nàng dù quyết tâm dâng hiến cho Minh, nhưng nàng cũng là một đứa con gái mới lớn, không thể tránh được cảm giác căng thẳng hồi hộp, còn có chút sợ hãi. Nhưng đến khoảnh khắc cái lưỡi ấm nóng của anh quét vào trong hai mép âm hộ nàng, nàng như vỡ oà trong khoái cảm sung sướng. Tất cả lo lắng sợ hãi đều bay biến mất. Nàng muốn giây phút tuyệt vời này bên anh kéo dài mãi mãi…
– Ôi… Minh ơi… em… thích quá…
Minh say mê với hương vị thiếu nữ nồng nàn của Hạ Vi. Lưỡi nó quét sâu vào lại đánh lên mu thịt mồng đốc nho nhỏ làm cả người nàng giật nảy lên rên siết mãnh liệt. Âm hộ nàng tuôn tràn thật nhiều nước, ướt cả quanh miệng Minh.
– Ôi… Minh ơi… yêu em đi… em muốn…
Minh chồm người lên giường đón lấy đôi môi mềm mại khao khát của Hạ Vi. Nó cũng có chút mất kiểm soát từ lúc còn trong phòng tắm. Minh nằm lên cơ thể trần truồng của Hạ Vi. Cặp đùi của nàng mở rộng đón lấy hạ thể nó đè chặt… Đầu dương vật Minh chèn vào hai mép âm hộ nhòe nhoẹt đẫm nước của Hạ Vi từng chút đi vào trong cơ thể nàng. Thật ấm áp, trơn nhẵn nhưng lại chật chội không tưởng… Dương vật nó như bị bóp nghẹt không tìm được đường đi tới. Âm hộ Hạ Vi nhỏ hẹp hơn nó nghĩ. Nàng không kêu đau, nhưng hai bàn tay bám trên lưng nó lạnh lẽo cũng biết nàng phải chịu đựng cái dương vật to lớn của nó thế nào. Minh để dương vật mình lùi lại, rồi lại tiến vào… Thật chậm rãi, thật kiên nhẫn. Đến lúc Hạ Vi bấu chặt bờ vai nó, rúc đầu vào cổ nó miệng rên rỉ khe khẽ… Đến lúc eo lưng nó tê mỏi thì dương vật nó mới đến được biên giới cuối cùng. Minh hôn đôi môi mềm mại của Hạ Vi, rướn người lên. Dương vật đi hết vào trong cơ thể nàng…
– Ư…
Nhìn gương mặt tuyệt đẹp và đôi mắt ươn ướt say tình của Hạ Vi, lòng Minh chợt dâng lên cảm giác thương xót nao lòng. Minh hôn lên đôi môi run rẩy của nàng, thì thầm:
– Em có đau không?
– Không đau… Thuộc về anh em rất hạnh phúc… yêu em đi… – Hạ Vi lắc đầu, cố mỉm cười dù đôi môi gượng cứng.
Minh chống tay lên giường, dựng người lên. Hạ thể nó chậm rãi lui ra, dương vật nó mang theo một vệt máu đỏ thẫm, lại từ từ đẩy vào. Tay Hạ Vi bấu chặt hai cánh tay Minh, những ngón tay thon dài của nàng lạnh lẽo ướt mồ hôi. Dù nàng cố gắng kìm nén nhưng sự đau đớn vẫn hiển hiện lên gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc. Sự chịu đựng của nàng làm Minh thương xót… Nhưng điều nó duy nhất nó có thể làm cho nàng hiện giờ chỉ là giữ từng hành động của mình thật nhẹ nhàng. Nhẹ nhàng nhất có thể.
Nếu nói khách quan, trung bình một người đàn ông lập gia đình một lần trong đời, đêm tân hôn đều hái đi lần đầu tiên của vợ mình, thì Minh là một trường hợp cá biệt. Đến nay nó đã lấy đi lần đầu tiên của sáu cô gái, nếu không tính trái dưa leo nào đó đã đưa Bội Linh vào đời. So sánh với bất kỳ thằng con trai ngang tuổi nào, Minh có thể nói là cực kỳ kinh nghiệm trong quan hệ lần đầu tiên với bạn gái.
Nhưng chưa bao giờ Minh trải qua hoàn cảnh chật vật như hôm nay. Âm hộ Hạ Vi vẫn vô cùng chật chội. Dù quanh thành âm hộ trơn nhẵn vì cơ thể nàng tiết ra rất nhiều nước. Nhưng kích thước âm hộ nhỏ hẹp vẫn khó tiếp nhận dương vật của Minh. Nhìn Hạ Vi mím môi, nhắm chặt hai mắt chịu đựng mà khóe mắt vẫn ươn ướt nước mắt. Minh thấy lòng mình đau xót không chịu nổi. Đã mấy lần nó muốn mình dừng lại, không cần tiếp tục nữa. Nhưng làm như vậy có ích gì khi sau này Hạ Vi vẫn phải tiếp tục chịu đựng đau đớn như vậy mỗi lần gần gũi nó.
Minh nghiến răng chịu đựng bờ eo mỏi nhừ vẫn tiếp tục đẩy dương vật ra vào đều đều thật nhẹ nhàng nhưng trọn vẹn từ ngoài vào đến sâu bên trong. Sự kiên nhẫn của nó dần dần được đền đáp. Cơ âm hộ Hạ Vi như được nới lỏng một chút… Hàng lông mày của nàng dần giãn ra. Đôi môi nàng không còn mím chặt, hé mở hơi thở cũng nhịp nhàng theo tiết tấu của nó. Nếu nói lần đầu của phụ nữ gần như không thể đạt cao trào thì đó chính là do sự đau đớn làm giảm đi cảm xúc của họ. Minh cũng không mong mình làm cho Hạ Vi sung sướng tột đỉnh, nó chỉ muốn mang cho nàng một chút khoái cảm để tránh để lại ác cảm của lần đầu tiên.
– Ư… ư…
Minh vẫn không tăng tốc, nhưng sự thông thuận bên trong cơ thể bắt đầu làm cho Hạ Vi ư ử rên rỉ. Dù tiếng rên rỉ này rất nhỏ nhưng biểu hiện sự đau đớn của nàng đã dịu đi. Minh bắt đầu tăng tốc từ từ… Cơn sướng khoái kìm nén âm ỉ nãy giờ cũng bùng cháy mãnh liệt. Ánh mắt Minh như mê như say nhìn ngắm gương mặt tuyệt đẹp và ánh mắt mê ly thiêm thiếp của Hạ Vi. Nó nhìn xuống hai bầu vú căng tròn săn chắc của nàng dù ở tư thế nằm vẫn vung cao hai đầu nhũ hoa đỏ hồng rung rinh tuyệt đẹp.
– Ưm… ôi… anh ơi…
– Ahhh…
Minh trân cứng người, ép chặt hạ thể đè nghiến hai chân Hạ Vi mở rộng hết mức. Dương vật nó sâu bên trong nàng bắt đầu co giật rồi phun trào ồ ạt lấp kín âm hộ nàng. Minh thở hổn hển gục xuống vùi mặt vào hai bầu vú căng tròn của Hạ Vi. Hạ Vi nhắm mắt vuốt ve tấm lưng Minh, ngực nàng ưỡn lên cho anh hôn hít say mê.
Minh mệt mỏi nằm trên giường, mồ hôi rịn ướt trên trán. Nó thấy cơ thể mình còn rã rời hơn đêm Vũng Tàu một cân bốn đứa Nhật Vi. Ít ra lần đó tinh thần nó rất thoải mái, tận hưởng trọn vẹn. Nhưng lần này, Hạ Vi lại làm cho nó chật vật khổ sở vì không dám buông lỏng làm tổn thương nàng.
Gối đầu lên ngực Minh, Hạ Vi nhìn ngắm gương mặt đẹp như nam thần của Minh. Nàng mỉm cười đưa bàn tay nhỏ lau mồ hôi trán anh, lí nhí thật nhỏ mặt ngượng ngùng:
– Em bị giống mẹ… hẹp chỗ đó ah.
Minh không biết nói gì. Nó không muốn đầu óc mình tưởng tượng lung tung.
– Mẹ em sau đêm động phòng phải nằm 3 ngày mới xuống giường được đó.
“Bang chủ quá thô bạo rồi ah…” – Minh thở dài nghĩ thầm.
– Không phải lỗi Ba em… Ông rất yêu mẹ… Đến nay ông không muốn mẹ khổ sở vì mình nên cũng rất hạn chế… Vậy nên bắt buộc ông phải có người phụ nữ khác bên ngoài… Anh cũng gặp người đó rồi? Dì Phượng đó.
“Lý do như vậy cũng nghĩ ra được… Bang chủ thật lợi hại ah…” – Minh khâm phục tận đáy lòng.
– Mẹ dặn em, chọn người yêu phải chọn người có kiên nhẫn… Không cần to lớn mạnh khỏe như Ba.
– Em biết anh đã rất nhẹ nhàng với em… Anh làm em rất hạnh phúc. – Hạ Vi gò má đỏ ửng áp mặt lên ngực Minh thủ thỉ.
Minh xoa xoa bờ vai mịn màng mát rượi của Hạ Vi, rồi hôn lên trán nàng. Giọng Minh trầm thấp nói:
– Em biết hiện giờ anh đang suy nghĩ gì không? Anh đang rất sợ Ba em… Nếu ông biết Ngọc Nga còn đang ở chung với anh, mà hai đứa mình lại…
– Em hiểu mà. Em cũng rất quý chị Ngọc Nga. Anh yên tâm đi… Em sẽ không để Ba xen vào chuyện của ba đứa mình.
Minh im lặng tận hưởng cảm giác mềm mại ấm áp cơ thể trần truồng của Hạ Vi dán sát người mình. Nó chợt buộc miệng hỏi:
– Vì sao em chọn anh, mà không phải là Hoành Sơn?
– Hì hì… vì duyên số ah. Em tin vào duyên số. – Hạ Vi phì cười, ngón tay nhỏ vẽ vẽ trên ngực Minh.
– Ha ha… Có duyên số thật sao?
– Sao lại không có. Chuyện hoán đổi linh hồn của anh em thấy còn hoang đường hơn nhiều đó.
Minh gật đầu. Điều này nó không thể phủ nhận rồi. Nó còn nghĩ đến một chuyện xa hơn như vậy. Hoán đổi linh hồn với Hoàng Minh thật sự còn hoán đổi số mệnh của nó. Dù sau khi đổi lại hai cơ thể, tưởng mọi việc sẽ trở lại như cũ nhưng càng ngày nó càng nhận ra mình đã rời xa khỏi quỹ tích vốn dành cho số mệnh của mình.
– Nhắc đến Hoành Sơn mới nhớ… – Hạ Vi chống cằm trên ngực Minh nói. – Chắc anh không biết những chuyện xảy ra gần đây liên quan đến Hoành Sơn và bà Khánh Phương đâu nhỉ?
Minh cũng thấy thú vị, nó lắc đầu. Hạ Vi bắt đầu kể. Chuyện xảy ra từ hơn hai tháng trước. Khi đó Minh còn ngồi gặm bánh mì khô trong nhà giam lớn.
Từ ngày Hằng Kiểm bị tuyên án 25 năm tù giam, miễn ân xá, bà Khánh Phương như người mất hồn. Rồi Hoành Sơn bất ngờ nhận cha ruột. Nhưng không ai ngờ nổi người cha ruột nó nhận lại là ông Huỳnh Quốc Định, một người đàn ông nắm quyền lực khuynh đảo cả quốc gia. Hoành Sơn không hiểu lý do gì tuyên bố từ mặt mẹ ruột của mình… Sau đó trong giới chính khách và thượng lưu bắt đầu lan truyền một tin đồn, Hoành Sơn từ mặt mẹ vì một đoạn video kinh tởm đến tột cùng. Bà Khánh Phương quan hệ tình dục tập thể với bốn thằng Mỹ đen gớm ghiếc. Nhiều người đều tin chuyện này vì cũng vài lần thấy một tên Mỹ đen lái xe cho Khánh Phương.
Vài ngày sau tin đồn đó lan truyền, người ta bất ngờ tìm thấy Sud, gã Mỹ đen cứ lẽo đẽo đi theo bà Khánh Phương, ở một con hẻm vắng. Hắn bị trùm bao bố đánh ngất, sau đó cắt hết gân tay gân chân, ngay cả dương vật cũng bị cắt mất. Sau hôm đó, bà Khánh Phương bất ngờ bỏ đi biệt tăm, chỉ để lại một tờ đơn ly hôn ký sẵn.
Minh im lặng thật lâu thầm cảm thán. Mối đe dọa uy hiếp lớn nhất của cha con Hoàng Minh không ngờ lại kết thúc như vậy ah. Minh dù còn chút nghi ngờ sự việc dường như không đơn giản như vậy. Liệu người đàn ông đầy quyền lực kia lại không hề liên quan đến âm mưu chiếm đoạt gia tài của ông Khánh? Liệu sự huỷ hoại triệt để thanh danh của bà Khánh Phương lại không có bàn tay sắp xếp của ông ta? Dù hiện giờ Minh như một người ngoài cuộc hoàn toàn không chút dính dáng, nhưng qua nhiều tháng tiếp xúc ít nhiều Minh vẫn còn chút cảm tình với ông Khánh. Nó thật sự không muốn mình nghe được tin xấu về ông.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104