Mười phút trước…
Trong gian phòng ngủ…
Tiếng nức nở của Hạ Vi và tiếng hít hà khoái trá của Hoành Sơn tràn ngập trong gian phòng. Hắn vùi mặt vào hai bầu vú căng tròn của Hạ Vi, cái lưỡi đánh đánh lên đầu núm xinh xắn như nhuỵ hoa của nàng. Bàn tay hắn mân mê vuốt ve hai mép âm hộ của Ha Vi, miệng còn cười khanh khách khoái trá:
– Anh bảo em sẽ thích mà… Nó ướt như vậy rồi nè…
– Khốn nạn… đồ khốn nạn… – Hạ Vi oà khóc nức nở.
– Ngoan ngoãn nha… nữ thần của anh… Bây giờ anh cho em sung sướng…
– Không… đừng…
Hoành Sơn quỳ gối giữa hai chân mở rộng của Hạ Vi, tay nó cầm dương vật căng cứng của mình, cọ cọ vào hai mép âm hộ đỏ hồng ươn ướt của nàng. Hắn nhìn lên muốn thấy ánh mắt tuyệt vọng của Hạ Vi khi hắn đẩy dương vật mình lấp kín bên trong nàng… Nhưng… hắn ngưng lại, bất ngờ nhận ra Hạ Vi lại không kêu khóc nài nỉ nữa, nàng lại đang nhìn hắn với ánh mắt hả hê khinh thường… Đúng là hả hê khinh thường ah… Cái quái gì đang xảy ra.
Hoành Sơn còn ngơ ngác đến lúc sau đầu đau nhói vì bị họng súng lạnh lẽo dí vào, nó mới bừng tỉnh quay ngoắt lại. Không kịp để hắn nhìn là ai ở sau lưng thì một cái cán súng nặng nề đã nện thẳng lên trán hắn. Hoành Sơn hai mắt trợn ngược, ngã thẳng ra giường bất tỉnh, dương vật còn ngỏng cao đung đưa qua lại.
– Anh… hu hu…
Minh lao đến bên giường, mở dây trói cho Hạ Vi, nàng nhào vào lòng anh khóc nức nở.
Khoảnh khắc này, ôm cơ thể Hạ Vi trong vòng tay, cả người Minh mới bắt đầu run rẩy sợ hãi. Từ ngoài cổng kia nhìn thấy những gã đàn ông trang bị súng đầy đủ Minh đã đoán được kẻ ra tay bắt cóc Hạ Vi và mục đích của hắn. Lòng nó nóng như lửa đốt… Chạy vòng ra phía sau dãy biệt thự, tìm được bức tường rào cao gần ba mét. Minh cởi dây nịt của mình, ném lên song sắt bên trên, rồi bắt đầu leo lên. Cũng may, giai đoạn đó những kẻ trực bên dưới Trệt và sân vườn đều dồn hết ra cửa ngăn đám người Đằng chột. Từ đỉnh rào cao ba mét, Minh không nhảy xuống mà phóng người lên mái che của một khung cửa sổ tầng Trệt. Sau đó, nó lại từ đó leo lên ban công tầng một. Từ ngoài ban công, Minh nghe được tiếng cười đùa hô hố của hơn mười gã đàn ông và cả tiếng khóc nức nở của Hạ Vi văng vẳng từ nơi khác vọng lại.
“Thiếu chủ lần này sung sướng hơn tiên ah…”
“Hắc hắc… còn phải nói… con bé đó lúc tao bắt về… nhìn hai gò má nó mịn màng đỏ hây hây nằm mê man mà suýt mấy lần không nhịn nổi ah…”
“Mày nghĩ có khi nào… thiếu chủ chơi xong… chán rồi… thưởng cho anh em mình không?”
“Suỵt… Nghe nói đây là đứa con gái thiếu chủ yêu đó… Mày nói bậy nói bạ coi chừng cái đầu mày nở hoa…”
Minh nghiến răng giận đến mức muốn nhai nát hàm răng mình. Lúc đó, nó chỉ muốn xông bắn nát đầu đám người bên trong, bao gồm cả thằng khốn nạn đang giày vò Hạ Vi. Nhưng Minh biết khả năng của mình… Đừng nói là mười tay súng được đào tạo chuyên nghiệp. Chỉ một người trong đó, nó cũng không đối phó nổi. Tức giận mà xông vào, đừng nói là cứu Hạ Vi, chưa kịp thấy nàng nó đã bị bắn nát bươm cả người. Nhưng may mắn một lần nữa mỉm cười với Minh, bên dưới lầu có âm thanh giận dữ la hét vang lên liên tục. Minh nghe được giọng nói của ông Long rất lớn…
“Mẹ nó… đám giang hồ này muốn ăn kẹo đồng rồi…” – Mười người đàn ông trên tầng một cũng hầm hầm cầm súng lao xuống.
Minh áp tai vào cánh cửa lắng nghe đám người đi xa. Nó vội cởi áo thun trên người, phủ lên ô kính trên cửa ban công, rồi trở bán súng gõ mạnh. Một tiếng cách nhỏ vang lên, tấm kính vỡ ra. Minh cẩn thận dùng tay mình thu từng mảnh kính, nhẹ nhàng đặt xuống sàn. Nó đưa tay vào lỗ trống, mở cánh cửa, bước vào.
Thoáng thất thần bừng tỉnh lại.
Minh hôn lên trán Hạ Vi, lau nước mắt giàn dụa trên mặt nàng. Nó biết mình đã đến kịp, Hạ Vi chưa bị xâm hại… Nhưng chỉ nghĩ đến cảnh tượng nàng bị ô nhục giày vò Minh đã muốn bắn nát đầu thằng con hoang này. Nó đã một lần giết người, vốn không còn sợ hãi cảm giác tội lỗi… Nhìn Hoành Sơn trần truồng nằm bất tỉnh bên cạnh, bàn tay Minh cầm khẩu súng lại run run kìm nén không thể ra tay được… Hạ Vi không bị xâm hại, làm tinh thần Minh thả lỏng, tỉnh táo để suy nghĩ đắn đo.
Cha của Hoành Sơn là Huỳnh Quốc Định, người đàn ông nắm trong tay quyền lực vô cùng lớn có thể điều động cả quân đội. Nếu Minh giết Hoành Sơn… Nó có thể dẫn Hạ Vi và Ngọc Nga lẩn trốn nhưng Hồng Bang thì sao? Cả một cái Hồng Bang to lớn với bao nhiêu anh em, nuôi sống bao nhiêu gia đình có thể vì một quyết định của Minh mà đi đến huỷ diệt.
Nhiệm vụ của Minh càng không phải là huỷ diệt Hồng Bang. Không bàn đến chuyện nó có khả năng làm chuyện đó hay không, dù là có, nó tin chú Hiển cũng không ra lệnh cho nó làm như vậy. Xã hội như một tảng băng trôi, phần nổi bên trên hứng trọn ánh sáng mặt trời, nhưng không ai có thể chối bỏ phần chìm bên dưới mặt nước cũng là một bộ phận không thể thiếu của nó. Xã hội nào không tồn tại thế giới ngầm?! Vì thế các tổ chức Bang hội là cơ cấu cần thiết để điều tiết và quản lý những thứ tồn tại ngoài pháp luật đó. Hồng Bang bị tiêu diệt sẽ dẫn đến một hồi gió tanh mưa máu tranh giành ngôi vương và rồi một Hồng Bang khác lại xuất hiện. Kết quả không khác gì, chỉ tạo thêm bất ổn cho xã hội.
Minh dìu Hạ Vi đứng dậy. Lấy bộ áo dài trắng bên cạnh giường chậm rãi mặc lên cho nàng. Mặc lên đến đâu Minh đều yêu thương trân trọng đặt lên da thịt nàng một nụ hôn… Hạ Vi mím môi lau nước mắt nhìn Minh say mê hôn lên hai đầu nhũ hoa đã đỏ ửng của mình, xong mới cẩn thận mặc áo ngực cho nàng.
– Anh không thấy… kinh tởm cơ thể em sao? – Hạ Vi nghẹn ngào hỏi.
– Em khờ quá đi… – Minh hôn lên bờ môi mềm mại của nàng. – Không bao giờ có chuyện đó. Đối với anh… em, Nhật Vi và cả Ngọc Nga… mãi mãi là tác phẩm hoàn mỹ nhất trên thế gian, không thể bị vấy bẩn.
– Anh…
Hạ Vi vùi mặt vào ngực Minh thút thít khóc. Nàng đã nghe anh kể chuyện đã xảy ra giữa Nhật Vi và Hoàng Minh trước khi hai người hoán đổi thân xác trở lại… Hạ Vi cũng từng ngạc nhiên vì anh tỏ ra thờ ơ không để ý quá nhiều đến tiết hạnh của phụ nữ. Thậm chí anh vẫn không nghĩ đến những ngày tháng này bên cạnh Hoàng Minh, Nhật Vi có bị xâm phạm hay không? Giây phút này Hạ Vi đã hiểu… Tình yêu của anh quá rộng lớn đủ để bao dung che lấp tất cả sự khiếm khuyết thiếu trọn vẹn của người anh yêu. Đó là một tình yêu chân chính của một người đàn ông trưởng thành.
– Điện thoại em, chúng để đâu? – Minh chợt hỏi.
– Em… em không biết.
Hạ Vi ngơ ngác nhìn quanh. Giây phút này nàng mới ý thức được mình còn trong hoàn cảnh nguy hiểm. Có lẽ vì Minh bên cạnh, nên nàng đã không lo lắng suy nghĩ nhiều.
Cũng không khó tìm. Chiếc balo đi học của Hạ Vi đặt ngay bên cạnh giường. Minh tìm thấy điện thoại của nàng với vài cuộc gọi nhỡ của Thanh, cũng may là nàng để chế độ im lặng nên không người nào để ý. Nếu chiếc điện thoại này bị tắt đi, hôm nay Minh không có khả năng tìm đến nơi này nhanh như vậy. Minh cầm điện thoại cũng không giải thích với Hạ Vi, quay người ra phía cửa sổ. Nó thao tác thật nhanh, cấp quyền truy cập vị trí trực tiếp cho số máy mình, rồi trả lại điện thoại cho Hạ Vi. Nàng cũng không nhìn xem Minh làm gì trên điện thoại mình. Đối với nàng chỉ cần là việc Minh làm, nàng sẽ không hỏi vì anh sẽ không bao giờ gây tổn thương đến nàng.
– Ba em đến rồi… Bên dưới có rất nhiều người trang bị súng… anh sợ sẽ có nguy hiểm. Mình cần dùng Hoành Sơn làm con tin… Để anh làm nó tỉnh lại…
– Nhưng… cứ như vậy… tha cho hắn sao? – Hạ Vi mím môi căm tức nhìn Hoành Sơn còn há hốc miệng chết giấc.
– Chứ em muốn làm sao? Hay để anh cắt cái kia của nó ném cho chó ăn nhé… – Minh cười cười nhìn nàng.
– Thôi đi… Vậy… tàn nhẫn với… con chó quá rồi… Hay là…
Hạ Vi hai mắt chợt sáng lên, nhìn qua Minh. Thấy ánh mắt tinh nghịch của nàng không hiểu sao nó thấy ớn lạnh… Nàng chồm lên nói nhỏ vào tai Minh, càng nói, mặt Minh càng nhăn nhó khó coi.
– Nhưng… tại sao là anh?
– Vì anh là con trai ah…
– Nhưng mà…
– Không sao mà… cởi quần ra… để em giúp anh nha…
– Trời ơi… làm thật sao? – Minh khổ sở nhìn Hạ Vi kéo quần mình tuột đến đầu gối.
– Thật chứ sao?
– Ah… em thật là…
Lúc này nếu Hoành Sơn tỉnh lại nhìn thấy cảnh tượng đang diễn ra ngay bên cạnh mình, chắc sẽ ngã ra bất tỉnh lần nữa. Ôi… nữ thần của hắn… ôi… Nữ thần trong trắng tinh khôi của hắn…
Hạ Vi trong bộ áo dài trắng tinh quỳ hai gối trên sàn. Bàn tay nhỏ của nàng nhẹ nhàng nâng dương vật của Minh lên, để chiếc lưỡi nhỏ liếm một đường từ hai bìu dái nhăn nheo lên đến ngọn. Rồi đôi môi anh đào hé mở đón lấy đầu nấm của anh nuốt sâu vào. Nàng dùng ánh mắt tinh nghịch nhìn lên anh, bên trong miệng chiếc lưỡi nhỏ hư hỏng đánh đánh lên khe rãnh trên đầu nấm của Minh. Cảm giác khoan khoái làm vật đàn ông của Minh nhanh chóng phình to lên chiếm hết khoang miệng của nàng… Hạ Vi nhắm hai mắt lại, đôi môi đỏ hồng bao quanh khúc thịt gân guốc của anh… bắt đầu kéo ra, lại mút vào thật nhanh…
– Ah… sướng quá…
Minh hít hà khoan khoái, nhưng ánh mắt nó chỉ nhìn qua cái giường bên cạnh, nơi cơ thể trần truồng của Hoành Sơn đang nằm là bao nhiêu sung sướng bay biến mất. Nó nhăn nhó, có khổ không biết kể cùng ai…
Năm phút sau, cửa phòng bật mở. Hoành Sơn toàn thân trần truồng hai tay bị trói cố che hạ bộ, hai mắt nó hoảng sợ nhìn xuống khẩu súng đen ngòm đang chọc sâu vào trong miệng mình. Minh ánh mắt sắc lạnh, nhưng trên mặt vẫn còn chút ửng đỏ bất thường. Cánh tay nó cặp ngang cổ Sơn, tay giữ chặt khẩu súng, ép nó đi về phía cầu thang. Hạ Vi líu ríu núp sau lưng Minh, mặt ửng đỏ nén cười đến sắp không chịu nổi.
… Bạn đang đọc truyện Hoán mệnh tại nguồn: http://truyensex68.com/hoan-menh/
Cả đám người đều nhìn về phía bên trên cầu thang. Cảnh tượng diễn ra thật khó quên… Một thanh niên trần truồng miệng há hốc ngậm họng súng bị khống chế từng bước đi xuống bậc thang.
– Thiếu chủ…
– Bỏ thiếu chủ ra… Mày muốn chết…
Mười tám họng súng đồng loạt chĩa về phía Minh và Hạ Vi. Những người này trước tình thế bắt buộc ngay cả sự an toàn của bản thân cũng không màng tới. Minh dùng cơ thể mình che chắn cho Hạ Vi, lại dùng Hoành Sơn làm khiên đỡ trước người. Ánh mắt nó sắc lạnh đảo qua mười tám người kia, gằn giọng:
– Buông súng xuống… Hay muốn tao bắn nổ đầu nó?
Minh chọc mạnh nòng súng vào sâu trong miệng Hoành Sơn làm nó đau đớn, trợn mắt mắt trừng trừng nhìn đám người kia. Mười bảy người đàn ông nhìn về hướng đội trưởng, anh ta nghiến răng siết chặt khẩu K59 bằng hai tay chĩa thẳng vào đầu Minh, gằn giọng nói:
– Bỏ thiếu chủ ra… Chúng tôi sẽ để các người rời khỏi đây an toàn…
– Tiến lên… Minh, Hạ Vi đứa nào bị thương… ngay lập tức bắn nát thằng Sơn cho tôi… – Ông Long hạ lệnh.
– NGHE RÕ…
Gã đội trưởng da đầu tê dại. Dù có cứng rắn đến thế nào gã cũng không chịu nổi áp lực từ hai phía. Hắn giơ tay lên, giọng khàn đục hô lớn:
– Dừng lại… 117 bỏ súng xuống.
Những khẩu súng lạch cạnh đồng loạt bỏ xuống sàn nhà. Anh em Hồng Bang đều thở phào nhẹ nhõm, lao đến nhặt súng, áp giải đám người dồn lại một góc. Hoành Sơn cũng chung số phận đứng co ro trong góc nhà được mười tám người vây quanh bảo vệ.
– Con không sao chứ? – Ông Long nhìn Hạ Vi, hỏi.
– Dạ, con không sao. – Hạ Vi mắt đỏ hoe, gật đầu.
Ngay lúc này, ông Long quay sang một người bên cạnh, rút lấy khẩu súng của anh ta, trước ánh mắt sững sờ của mọi người chĩa thẳng vào trán Minh.
– Ba… Ba làm cái gì vậy?
Ông giơ tay ngăn Hạ Vi lại. Ánh mắt lạnh lùng đầy sát khí nhìn chằm chằm vào Minh, gằn giọng hỏi:
– Cậu là ai? Làm sao cậu có thể dùng đặc quyền của cảnh sát để truy ra vị trí Hạ Vi?
Minh há hốc ngạc nhiên nhìn ông Long, hai nắm tay siết chặt phẫn uất tột độ. Nó bước đến dí trán mình sát vào họng súng lạnh lẽo, giọng run run kìm nén…
– Cái gì là đặc quyền của cảnh sát… tôi không biết. Tôi chỉ thấy họng súng của Bang chủ đang dí vào đầu mình. Ông muốn bắn cứ bắn… không cần hỏi.
– Cậu nghĩ tôi không dám… hừ…
– Bang chủ… xin dừng tay… – Đằng chột, Thanh sùi lo lắng bước tới. – Là Hạ Vi chia sẻ định vị điện thoại với Minh… Không phải nó dùng cái đặc quyền gì đâu…
– Có phải như vậy không?
Ông Long nhíu mày nhìn qua Hạ Vi. Hạ Vi hai mắt đã rưng rưng, nghe ông hỏi, gần như ngay lập tức gật đầu. Ông Long bỏ súng xuống, ánh mắt thoáng áy náy nhìn Minh.
– Oan uổng cho cậu rồi… Lần này giải cứu Hạ Vi cậu ghi công đầu. Bang hội sẽ có thưởng.
– Không cần. Hạ Vi là người yêu của tôi.
Minh bỏ lại một câu cộc lốc, quay người đi thẳng ra ngoài. Hạ Vi nhìn qua Ba rồi cắm đầu chạy theo… Ông Long nhìn theo, môi mím lại, hai bàn tay chắp sau lưng thoáng run nhẹ.
– Anh…
Minh đứng lại, chờ Hạ Vi choàng vào tay mình rồi ung dung bước tiếp. Hai bàn tay nó trong túi quần đã ướt đẫm mồ hôi… Ngay từ giây phút chọn sử dụng sự hỗ trợ của cảnh sát, Minh đã tính đến lối thoát của mình. Từng bước đi đều được nó tính toán. Nó sẽ không nói ra lời biện giải cho mình… Như một kẻ phẫn uất đến tột độ, không thèm giải thích mặc người xử lý. Sau đó, đúng như nó dự đoán Đằng chột và Thanh sùi sẽ ra mặt bao che cho nó. Duy nhất có cái gật đầu không suy nghĩ của Hạ Vi là làm Minh hơi bất ngờ ngoài dự đoán. Đến bước chuẩn bị trước để kiểm tra điện thoại Hạ Vi cũng không dùng đến.
Có thể nói, Minh đã tính toán tỉ mỉ từng chi tiết, kể cả biểu hiện của cá nhân nó… từ ngạc nhiên, phẫn uất rồi đến bất cần… Đều là những bước cờ nhỏ nhưng khôn ngoan vô cùng và cuối cùng Minh đã chiến thắng.
Chiếc Triumph Diavel gầm rú lao nhanh ra khỏi Khu Dân cư Bình hòa. Từ phía sau, Hạ Vi ánh mắt phức tạp nhìn lên mái tóc phía sau húi cua đen bóng của Minh. Rồi như thông suốt điều gì, Hạ Vi áp mặt lên lưng anh, hai mắt nhắm lại, vòng tay càng siết chặt.
“Nếu duyên số đã mang anh đến bên em, thì cứ để duyên số định đoạt…”
Lời nhắn nhủ của nàng như một đám mây phiêu lãng bay lên rồi tan vào trong gió.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104