Bên ngoài sân đèn cao áp bốn góc chiếu rọi sáng như ban ngày. Đám người Hải Đường bang đông nghịt hơn trăm người lăm lăm súng đứng sau lưng một cô gái. Cô ta dong dỏng cao gương mặt xinh đẹp băng lạnh với mái tóc ngắn ấn tượng. Nhìn cô ta một bộ vest trắng tinh không chút vấy bẩn đứng trước một đám người lấm lem máu quả thật vô cùng tương phản.
– Lâu rồi không gặp…
Hải Đường nhìn Minh cười lạnh. Lại thấy Minh không trả lời chỉ nhếch mép cười, cô ta hừ lạnh rít lên:
– Giao lão Khánh ra đây… các người có thể đưa người đi cấp cứu…
– Ha ha…
Minh bật cười, anh phất tay ra hiệu, đám Huyết Thủ vây quanh liền tản ra hai bên người anh, súng vẫn lăm lăm chĩa thẳng.
– Tôi có một cách trao đổi khác không biết cô có muốn nghe không? – Minh cười tủm tỉm hỏi.
– Cách gì? – Hải Đường nghiến răng như rất căm ghét kiểu cười cợt tự tin của Minh.
– Đám người Hải Đường bang các người từ đâu đến thì cút về nơi đó… để đổi lấy cái mạng của cô.
Hải Đường nheo mắt nhíu mày có chút không hiểu. Đám Hải Đường bang phía sau thì bắt đầu nhao nhao chửi bới. Một gã mặt ốm dài như ngựa chợt bước tới, giơ súng lên chĩa thẳng vào Minh, rít lên:
– Nói nhăng nói cuội… Mày có tin tao bắn nổ đầu mày không?
Minh nheo mắt nhìn thẳng vào hắn, gằn từng chữ:
– Tôi rất ghét người khác chĩa súng vào mình…
– Vậy thì sao? Tao thích đấy! – Gã mặt ngựa ngông nghênh thách thức.
– Vậy thì chết đi…
Minh vừa dứt lời thì một âm thanh rít lên từ xa. Đầu gã mặt ngựa lệch nghiêng một bên, hai mắt hắn trợn ngược lên như muốn nhìn cái lỗ thủng giữa trán đang nhỏ ròng ròng. Cơ thể gã rũ xuống, ngã xuống đất ngay dưới chân Minh.
– MẸ KIẾP… có bắn tỉa…
Đám Hải Đường bang xôn xao hoảng hốt nhìn quanh. Đáng tiếc những bóng đèn cao áp chói mắt bốn phía như những bức màn che giấu tung tích của đám người Huyết Phục Đao.
Đúng như vậy. Khi nãy Minh nói với Đao Thần cũng là ba chữ “Huyết Phục Đao” làm ông yên tâm. Đây là lá bài tẩy của Minh vốn dành để đối phó thuốc nổ bị ném vào căn nhà từ xa. Nhưng dường như Hải Đường bang cũng không muốn công khai với mọi người mình có thuốc nổ, nên không sử dụng. Và giờ đây lá bài tẩy của Minh lại đem về một giá trị quyết định khác… Minh có khả năng uy hiếp ngược lại Hải Đường bang. Dĩ nhiên, nếu Hải Đường, con gái của Bang chủ không xuất hiện ở đây, thì sự uy hiếp này cũng nhỏ bé không đáng kể.
– Tôi khuyên các người đứng yên… Ở đây tôi chỉ muốn uy hiếp một người mà thôi… – Minh đứng trước đám người Hải Đường bang đang bàn tán, nói lớn.
Một số kẻ còn dùng thân mình vây kín lấy Hải Đường. Minh nhìn thấy cũng không ngăn cản, chỉ cười nhạt nói:
– Không cần che chắn cô ta làm gì… Chẳng có ý nghĩa gì đâu… SVD 7. 62 ly trong khoảng cách 150 mét xuyên táo không có gì khó cả.
Hải Đường hậm hực cũng không thèm ai che chắn nữa, đẩy gạt đám thuộc hạ ra bước tới. Cô ta rút ra một khẩu Glock 17 như loại Minh thường dùng, nhắm thẳng vào Minh, rít lên:
– Anh muốn chết trước không?
– Tôi nói rồi… Tôi rất ghét người ta chĩa súng vào mình… – Minh nheo mắt nhìn Hải Đường, hai tay vẫn buông thõng cũng không buồn giở lên ngăn cản.
Hải Đường siết chặt khẩu súng, răng nghiến lại ken két. Cô ta cũng biết hậu quả to lớn thế nào nếu mình bắn chết Minh. Hải Đường bang đang ở giai đoạn quan trọng không thể sơ sẩy. Nếu Hồng Bang dốc toàn lực trả thù thì Hải Đường bang dù có trợ giúp của thế lực chống lưng cũng không thể chịu nổi. Hải đường bang cần thêm thời gian…
Hải Đường biết ngược lại Minh cũng không dám giết mình. Cô mà mất mạng thì tất cả đám người có mặt ở đây đều phải chết, bao gồm cả người Hải Đường bang mà cô mang theo. Nhưng như vậy không phải là tình thế hai bên lại cân bằng sao? Cô ta mím môi căm phẫn, bỏ súng xuống.
– Anh muốn gì?
– Không phải tôi đã nói rồi sao? – Minh nhếch mép cười, nói.
– Không thể có chuyện đó… Hôm nay Hải Đường bang tổn thất không ít… Tôi cần một kết quả để trả lời với Bang chủ.
Minh hơi nheo mắt nghi ngờ, anh cảm thấy Hải Đường đang có một ý đồ gì đó. Minh hất hàm nói:
– Cô có ý kiến gì nói đi!?
Hải Đường làm ra vẻ trầm ngâm đắn đo rồi nhìn Minh lạnh lùng nói:
– Tôi muốn giải quyết chuyện hôm nay bằng một trận quyết đấu… Giữa anh và một thuộc hạ của tôi.
– Nếu anh thắng, người Hải Đường bang hôm nay sẽ rút về… sẽ không tiếp tục quay lại đây cho đến ngày 27/7.
– Nếu anh thua… Người Hải Đường bang cũng sẽ rút đi, nhưng mang theo lão Khánh và… cả Nhật Vi.
Minh nhíu mày suy nghĩ… Nếu bình thường với thân phận của Minh, không dễ tiếp nhận quyết đấu với thuộc hạ của Hải Đường… Nên nhớ quyết đấu hai người không phải là đâm chém hỗn loạn thông thường, mà là đại diện danh dự của Bang hội mà chiến đấu. Nếu chiến bại mất mạng là chuyện nhỏ, bôi nhọ danh dự của Bang hội mới là chuyện Minh đáng suy nghĩ. Minh bây giờ không phải là một nhóc tì choi choi đòi quyết đấu khi xưa ở Nhà giam lớn, anh đã có tư cách đại diện Bang chủ… Mọi quyết định cần phải cân nhắc.
– “Anh Minh…”
Ngay lúc Minh đắn đo suy nghĩ thì giọng Nhật Vi vang lên sau lưng. Nàng bước đến gần anh, vẻ mặt lạnh băng đảo qua Hải Đường hai mắt đang nhìn mình. Nhật Vi ghé sát tai Minh giọng kìm nén run run nói:
– Ông lão trong kia sắp không chịu nổi nữa…
Minh không còn lựa chọn gật đầu thật mạnh. Anh quay qua Hải Đường nói:
– Được… Tôi sẽ thay mặt Hồng Bang chấp nhận lời khiêu chiến của Hải Đường bang với một điều kiện bổ sung…
– Ngay bây giờ, người của tôi phải đưa Đao Thần đi cấp cứu.
– Được thôi… – Hải Đường gật đầu thoải mái.
Nhật Vi đứng bên cạnh Minh, tay nắm chặt, những ngón tay đã đâm vào da thịt đến rớm máu. Nàng thật muốn kéo anh ra khỏi chuyện chém giết giang hồ này. Nhưng nàng biết mình không thể. Phía trên kia còn tính mạng của ông Khánh trông chờ vào anh. Nhật Vi lúc này lại đâm hận ông Hiển, chính ông đã đẩy Minh vào con đường gập ghềnh gian nan này. Nàng lại quay sang hận chính bản thân mình… Nếu không phải ngày đó nàng nông nổi đưa ra bằng chứng buộc tội cho ông Hiển thì có lẽ Minh ngày hôm nay sẽ không đối mặt với những thử thách sống chết như vậy.
Hai Huyết Thủ cẩn thận đưa Đao Thần ra ngoài căn biệt thự để lên xe đi cấp cứu. Mặt ông đã trắng bệch vì mất máu, ánh mắt nhìn Minh như muốn nhắn nhủ. Anh chỉ gật đầu. Không một lời hứa nào có thể đưa ra khi chính Minh còn chưa biết đối thủ của mình là ai?!
Đám người hai bên tản ra chừa một khoảng sân rộng với những ngọn đèn chiếu thẳng xuống sáng rỡ như ban ngày. Giang hồ có quy củ của giang hồ. Khi tranh chấp giữa hai bang hội không thể giải quyết ổn thỏa, để tránh tổn thương đến một mất một còn, thì những trận quyết đấu thường là cách thường xuyên được sử dụng nhất. Khi biện pháp giải quyết mâu thuẫn bằng quyết đấu được chấp thuận, nhân thủ hai bên tuyệt đối ngừng chiến, chỉ được đứng quan sát, cũng không cần đề phòng… Những hành vi âm hiểm lợi dụng sơ hở để tấn công đối phương luôn bị giới giang hồ khinh rẻ. Thế đấy, người không hiểu thì nói “giang hồ tiết khí là thứ đánh rắm tự khen thơm”… Nhưng chính thứ khí tiết dở dở ương ương đó lại là yếu tố vô cùng quan trọng để duy trì truyền thừa bất diệt của những thế hệ người trong giang hồ.
Minh vỗ nhẹ lên bàn tay của Nhật Vi trấn an. Anh nhận một thanh đao của Huyết Thủ thong dong nhẹ nhàng bước ra giữa khoảng sân trống. Dáng người anh cao lớn, áo lấm lem vết máu, bờ vai trái còn ướt đẫm một vết thương chưa băng bó. Dưới ánh đèn từ bốn hướng những chiếc bóng của anh đổ xuống chân mờ nhạt như ảo ảnh.
Lúc này, phía bên Hải Đường bang hàng người cũng tách ra nhường một lối đi nhỏ. Một người đàn ông cao lớn chạc 30 tuổi, một thanh đao lớn gác ngang vai nghênh ngang bước ra. Minh hơi nheo mắt lại quan sát hắn. Gương mặt hắn góc cạnh, đầu húi cua, trên má còn một vết sẹo sâu hoắm kéo dài đến cả vành tai. Đây là gương mặt hoàn toàn lạ lẫm đối với Minh, hắn chưa xuất hiện trong trận tập kích chiều nay.
Hắn nhìn Minh nhếch mép cười làm cả gương mặt méo mó dị dạng như ác quỷ. Giọng gã nghèn nghẹt âm u như đến từ địa ngục.
– Ra đây là một “Thần” thứ hai vừa xuất hiện của Hồng Bang…
– Chiến Thần Thuận Minh sao? Khặc khặc… Hôm nay tao sẽ cắt cái đầu Chiến thần của mày xuống… trả thù cho anh tao…
Minh nheo mắt, vẻ mặt vô cảm. Anh cũng không biết từ lúc nào người ta gán ghép rồi lan truyền cái biệt danh nghe như “đánh rắm” đó cho mình. Minh rất ghét người ta đặt biệt danh cho mình, nhưng cái miệng là của người ta, anh không cản được. Thậm chí ở Hồng Bang Minh từng có không ít biệt danh, trong đó người ta gọi anh nhiều nhất là… Minh Phò mã. Nhưng sau ba năm luyện đao cùng Đao Thần, tập súng cùng Huyết Phục Đao, Minh tuyệt đối là người có chiến lực mạnh nhất trong thế hệ trẻ của Hồng Bang… Qua nhiều lần chấp hành nhiệm vụ, sự sắc bén của Minh dần thể hiện trước mắt nhiều người. Và cái biệt danh “Minh Phò mã” cũng đi vào quên lãng được thay thế bằng một biệt danh khác… Hễ cứ nói ra là sấm sét giăng đầy trời, xấu hổ đến mức Minh chưa bao giờ dám tự nhận… Chiến Thần Thuận Minh.
– Nói nhiều quá… Tới đi… – Minh huơ cây đao hai vòng, hấc hàm nói.
– Mày không hỏi anh tao là ai sao? – Tên đàn ông Hải Đường bang nghiến răng tức giận.
– Bại tướng mà thôi… Hỏi làm gì?
– Ha ha… Hô hô…
Đám Huyết Thủ Hồng Bang cười vang cả sân. Sự ngông nghênh này rất xứng với biệt danh Chiến Thần, lại mang theo hương vị của Đao Thần làm họ hết sức gần gũi thích thú.
Riêng Nhật Vi thì khoanh hai tay trước ngực như muốn ngăn trái tim nhỏ bé của mình không nhảy ra ngoài. Tiếng cười đùa của đám đàn ông ngay bên tai nhưng nàng không cười nổi. Gương mặt xinh đẹp của nàng đã tái nhợt không còn giọt máu.
– Con mẹ mày… Anh tao là Hoài Lâm… Còn tao là Đông Hải… – Gã nghiến răng lao đến, hét dài. – Mày nên biết tên kẻ giết chết mày…
Giây phút này, Minh có chút chưa nhớ kịp Hoài Lâm là ai. Nhưng thấy cách Đông Hải dùng đao, trong đầu anh liền nhớ đến gã đầu lĩnh của Hải Đường bang đã chết trong tay mình đêm quyết chiến trong nhà giam lớn gần ba năm trước. Cây đao của Đông Hải rất dài, phải gần 1, 2 mét, đầu đao thô dày nặng trĩu, phần thân mỏng nhẹ. Tay phải hắn hoành đao, tay trái áp trên sống đao sẵn sàng chuyển hướng tấn công bất cứ lúc nào.
Lúc này đám người Hồng Bang và Hải Đường bang đều im phăng phắc, những ánh mắt sáng rực chăm chú quan sát. Đối với những kẻ quanh năm sống trên mũi đao, lưỡi kiếm, được chứng kiến đầu lĩnh mình quyết đấu còn phấn khích hơn xem đàn bà thoát y rất nhiều.
Đông Hải hoành đao trước ngực rất có phong phạm cao thủ. Hắn bước đến từng bước, bộ vị vững chắc lại nhẹ nhàng. Hai mắt gã long lên sòng sọc, miệng gầm gừ như dã thú. Minh có chút nhíu mày… Quả thật chỉ quan sát vài giây anh có thể kết luận, Đông Hải và Hoài Lâm khi xưa dù có cùng một lò luyện xuất xứ, nhưng lại là hai thái cực khác nhau hoàn toàn. Hoài Lâm thì cẩn trọng kín kẽ, còn Đông Hải lại thiên về tấn công cuồng mãnh.
Không có thời gian cho Minh suy nghĩ. Đến trước hai mét, Đông Hải chợt chồm tới, cây đao quét ngang chém thẳng vào giữa người Minh… Đao chưa tới mà gió đã rít lên sắc bén không tưởng.
– Ahhh… – Tiếng hét sợ hãi của Nhật Vi lúc này lại vô cùng chói tai.
Minh huơ cổ tay cũng không dùng nhiều lực đưa thân đao ra gạt ngang… Một tia lửa tóe ra và tiếng vang chát chúa làm màng nhĩ mọi người chấn động.
“Keng…”
Nhưng lúc này trong mắt mọi người chứng kiến cánh tay cầm đao của Minh bị hất tung lên không, yếu ớt như không chịu nổi một kích. Đám Hải Đường Bang phấn khích đến mặt mũi đỏ bừng, mím môi nín thở nhìn Đông Hải lao thẳng tới sát người Minh như một cơn lốc. Hắn gầm lên, trở lưỡi đao vung ngược lên chém thẳng vào giữa bộ ngực mở rộng không phòng bị của Minh như muốn chẻ anh làm hai nửa.
Trong mắt Đông Hải và tất cả mọi người, Minh chỉ có thể lùi lại. Cây đao trên không còn chưa kịp thu về thì lấy gì để chống đỡ.
Trong lúc đám người Hồng Bang căng thẳng toát mồ hôi… Nhật Vi nhắm chặt hai mắt, tay che kín mặt không thở nổi. Thì bất ngờ Minh không lùi mà chân phải dịch chuyển chếch lên nửa bước, xoay người vừa đủ trong tích tắc để lưỡi đao kia lướt qua sát bờ vai. Cây đao bên tay phải của Minh trên không lật nhẹ, theo đà xoay người chém mạnh xuống…
“Phập…”
– Ahhhh… – Một tiếng hét thảm vang lên.
Đông Hải ôm bờ vai máu tuôn xối xả, loạng choạng lùi lại, gương mặt trắng nhợt đau đớn, hai mắt còn nhìn Minh khó tin đến tột độ. Vết thương của hắn rất sâu từ bắp vai phải xả xuống lộ ra cả xương vai trắng nhỡn. Tay cầm đao của Đông Hải run rẩy không nâng lên nổi, đành chuyển cây đao qua tay trái.
Đám Hải Đường bang lúc này lạnh ngắt, hai mắt mở tròn không tin nổi. Đây còn là đầu lĩnh của chúng sao? Một chiêu đã trọng thương không còn lực tái chiến? Gương mặt xinh đẹp của Hải Đường lúc này vô cùng âm trầm khó xem… Cô ta đưa ra yêu cầu quyết đấu vì nghe thuộc hạ báo cáo Thuận Minh đã bị thương. Còn Đông Hải lại là thuộc hạ có chiến lực mạnh nhất của cô, vốn đã sớm muốn giết chết Thuận Minh. Thuận Minh có chết trong trận quyết đấu thì Hồng Bang cũng không có lý do để trả thù… Ngờ đâu tính toán của Hải Đường lại trở thành tự đem dây buộc mình.
Nhật Vi lúc này gương mặt xinh đẹp lúc đỏ lúc trắng, hai mắt nàng rưng rưng nhòe lệ không ngăn được nước mắt. Nàng cũng không tin nổi rằng Minh lại dễ dàng đả thương đối thủ như vậy. Nàng không tưởng tượng được ba năm nay anh đã trải qua rèn luyện khắc khổ thế nào để từ một thanh niên chạy bàn quán ăn để trở thành một Chiến thần mà người khác ca tụng.
Lúc này chỉ có Minh mới hiểu rõ mọi chuyện. Thật ra Đông Hải cũng rất oan uổng. Dù Minh có chiến lực mạnh thế nào cũng không thể dễ dàng như vậy một chiêu đã làm hắn trọng thương. Sự thật lại khá đơn giản… Vì Minh đã nắm được cơ số cách xử đao của hắn. Dù Đông Hải và Hoài Lâm có phong cách chiến đấu khác nhau nhưng cách dùng đao là từ một thầy mà ra. Chẳng khác nào hai cái tam giác đồng dạng, dài ngắn thế nào vẫn là đồng dạng mà thôi. Nếu Đông Hải biết Minh cũng phải mất sức ba bò chín trâu mới hạ được gã tiều phu dùng búa, vốn là bại tướng của hắn, có lẽ đã uất nghẹn đến chết ngay được.
Thấy Minh cầm thanh đao còn nhỏ máu lừng lững bước tới, Đông Hải vội lùi lại… Cây đao nặng cầm bên tay trái có vẻ không vững, vừa giơ lên đã run rẩy…
– Mày… mày có dám dùng tay trái đấu với tao không? – Hắn lắp bắp nói, gương mặt cũng hơi ửng đỏ vì ngượng.
– Tại sao tao phải dùng tay trái? – Minh cười nhạt, vẫn bước tới.
– Như vậy… là không công bằng… tao… tao… chỉ có thể dùng tay trái. Mày ngon thì đổi tay…
Đông Hải nhăn nhó cảm giác vô cùng ê mặt khi phải nói chuyện sống sượng như vậy. Nhưng hắn còn muốn sống ah.
Khó có thể tả cảm giác của người Hải Đường Bang lúc này, xấu hổ ah. Người nào mặt cũng sượng sùng, hơi cúi xuống không dám nhìn người. Không ngờ trong một trận quyết đấu danh dự Hải Đường bang lại bị chính người của mình bôi nhọ một cách khó xem như vậy. Nhiều ánh mắt nhìn về phía Hải Đường, mong cô lên tiếng nhận thua. Thà thua trong danh dự còn hơn để cái tên Hải Đường bang bị người ta phỉ nhổ khinh thường. Nhưng đáng tiếc, Hải Đường nắm chặt hai tay, ánh mắt âm trầm không lên tiếng.
– Tao cũng muốn chiều mày lắm… Mà vai trái tao cũng có vết thương này…
Minh xoay người lại, vô tư không suy nghĩ đưa vết thương còn rỉ máu trên vai ra cho Đông Hải xem. Như đã chờ sẵn cơ hội này Đông Hải lập tức lao đến như một tia chớp, lưỡi đao dùng hết sức chém thẳng vào cổ Minh.
– KHÔNGGGGG…
Toàn trường sững sờ im phăng phắc nín lặng, chỉ có tiếng hét hãi hùng của Nhật Vi vang vọng cả bầu trời.
Ngay khoảnh khắc lưỡi đao của Đông Hải như một tia chớp lia tới sau gáy, Minh như nhìn thấy được… Cả người nhanh như chớp chùn thấp xuống, đầu rũ về phía trước, chỉ vừa đủ để lưỡi đao sắc bén kia lia qua mái tóc. Cùng lúc đó cây đao trong tay Minh lật ngược đâm mạnh ra phía sau.
“Phập…”
Tiếng da thịt bị xuyên thủng vang bên tai. Minh nghiến răng vặn cổ tay, đầu lưỡi đao ngập trong bụng Đông Hải xoáy ngang rồi phá một đường ra ngoài. Máu nóng phun thành vòi, nội tạng trào ra đổ xuống đất…
– Mày… mày…
Đông Hải buông rơi thanh đao, tay chỉ vào Minh thì thào. Cơ thể hắn run rẩy rồi ngã quỵ xuống đất.
Toàn trường lạnh ngắt, tiếng kim rơi vẫn có thể nghe được. Minh người đứng thẳng lên, cây đao nhỏ máu hờ hững cầm trên tay. Anh quay lại ánh mắt bỏ qua cái thi thể bất động dưới chân mà nhìn thẳng về phía Hải Đường. Gương mặt cô ta tái xanh ánh mắt từ thi thể Đông Hải với phần nội tạng tràn ra khỏi khoang bụng, lại nhìn qua Minh. Cô ta mím môi phất tay ra hiệu:
– Hải Đường bang… rút.
Hải Đường ngay lập tức quay người đi hai chân có chút luống cuống vội vã. Được vài bước cô ta như không thể kềm được nữa, che miệng chạy thẳng ra ngoài…
“Oẹ…”
Khi tiếng nôn mửa của Hải Đường vang lên bên ngoài cũng là lúc người Hồng Bang hò reo như dậy sóng.
– HA HA… Hồng Bang thắng rồi…
– Hồng Bang muôn năm… Chiến thần Thuận Minh vạn tuế…
– CHIẾN THẦN THUẬN MINH VẠN TUẾ…
Người Hải Đường bang yểu xìu rút đi, mang theo những thi thể đồng bọn. Nhưng tất cả những điều đó không quan trọng đối với người Hồng Bang, ít nhất là trong đêm nay. Tất cả mọi người vây kín quanh Minh, nhảy nhót la hét, tiếng tung hô vang dậy cả bầu trời. Lúc này Huyết Phục Đao và năm Huyết thủ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ cũng trở về cùng nhau vui vẻ chúc mừng.
Nhật Vi đứng xa xa nhìn Minh, nàng lau nước mắt, lại lau vẫn không hết. Khoảnh khắc này nàng là người muốn nhào vào lòng anh nhất. Nhưng Nhật Vi biết mình không thể, ít nhất là trước mặt những người Hồng Bang. Nàng không muốn gây ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa Minh và Hạ Vi.
– Đủ rồi… Chúng ta còn những anh em khác bị thương cũng phải đưa đi bệnh viện… Nhanh.
– NGHE RÕ…
Minh vừa dứt lời thì tiếng hô lớn tuân mệnh của hơn bốn mươi Huyết Thủ vang dậy cả bầu trời đêm tĩnh mịch. Âm thanh nhiệt huyết vang dội đó vô thức len lỏi vào trong lòng Nhật Vi làm tâm hồn nàng chấn động. Trong đầu nàng vô thức hiện lên hai hình ảnh đối lập của anh… Một Minh mặc trang phục cảnh sát uy nghiêm lặng lẽ. Và một Thuận Minh đứng thẳng bất khuất được vô số Huyết Thủ vây kín tầng tầng như một bộ giáp bằng thịt người. Nhật Vi chợt nhận ra dường như cả hai hình ảnh này đều làm trái tim nàng thổn thức rung động.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104