Sáng hôm sau, 10h00…
Minh đi bộ quanh khuôn viên căn biệt thự rộng hơn 1000m2, phía sau anh là Đao Thần và Huyết Phục Đao. Hôm nay đã là ngày thứ hai, nhìn qua đều sóng yên biển lặng, nhưng không phải vì vậy mà Minh có thể thả lỏng. Tổng cộng Huyết thủ được điều động đến đây đã lên đến bốn mươi người. Từng góc nhà, ban công, mái nhà đều có bố trí đứng gác. Mỗi người hai tiếng rưỡi sẽ được luân phiên nghỉ ngơi ăn uống.
– Chúng ta tổng cộng có mấy cây SVD*? – Minh quay lại hỏi Huyết Phục Đao.
– Mang đến đây là năm cây. Cậu cần thêm tôi có thể gọi người lấy. – Anh ta nói.
– Không cần. Vậy là đủ.
– Tôi giao cho anh bốn người bắn tỉa tốt nhất. Tôi muốn ba cây bố trí trên mái nhà một phía trước, hai phía sau. – Minh lại chỉ tay qua phía đối diện… Hai cây còn lại trên mái nhà hai căn đối diện.
*Chú thích: SVD hay còn gọi Dragunov SVD là súng trường bắn tỉa bán tự động, sử dụng loại đạn 7,62×54 mm do Liên bang Xô viết chế tạo.
– Nhưng nhà bên kia là của chủ khác mà… – Huyết Phục Đao có chút khó xử.
– Tôi đã quan sát từ hôm qua. Những biệt thự này đều không có người ở… – Minh nói.
– Ha ha… Cậu nói rất đúng. – Đao Thần gật gù nói. – Thật ra tất cả nơi này đều là của Hồng Bang. Bang chủ vài năm trước muốn làm một khu nghỉ ngơi cuối đời cho các trưởng lão già như ta… Khổ nỗi xây xong lại không có ai chịu bỏ Hồng Bang để ra ngoài này ẩn cư… Vì vậy mới tận dụng làm khu bảo vệ yếu nhân…
Minh quay lại nhìn Đao Thần có chút cảm thán. Đúng là người như ông thì thà chết trên chiến trường chứ không cam tâm ra đi trên giường bệnh.
– Trong trường hợp chúng ta bị tấn công… – Minh nhìn Huyết Phục Đao nhấn mạnh. – Tôi muốn các anh không bắn người, chỉ bắn vật… Vật ở đây có thể là lựu đạn, bom tự chế bên trong những cái túi, trái banh, thú nhồi bông, búp bê…
Huyết Phục Đao nghe Minh ví dụ mà muốn cười, lại thấy ánh mắt nghiêm túc của anh, liền nhịn.
– Ý tôi là… Tất cả… Tất cả… những thứ kẻ địch muốn ném qua hàng rào… phải bắn ngay lập tức. Tuyệt đối không để nó chạm tới căn nhà. Chỉ cần một thứ như ở Bảo Lộc phát nổ ở trong sân tôi nghĩ căn nhà này cũng bị thổi bay.
Minh quyết định cũng phải hé lộ một chút để Huyết Phục Đao thấy được sự nghiêm trọng của vấn đề.
– Bọn chúng là ai? Chúng thật sự gan lớn như vậy sao? – Đao Thần nghi hoặc hỏi.
Giang hồ có luật của giang hồ. Những trận quyết chiến xảy ra ở khu vực dân cư phải hạn chế tối đa kinh động đến nhiều người. Vũ khí có thể dùng chủ yếu là đao kiếm, nếu động đến súng thì phải có nòng hãm thanh. Không tuân thủ những quy tắc này, gây hỗn loạn dân chúng, bang hội sẽ bị chính phủ xử lý. Vì thế câu hỏi của Đao Thần cũng không sai. Bất cứ tổ chức nào dám công khai dùng thuốc nổ trong khu dân cư chẳng khác nào đối đầu với chính phủ.
– Tôi không biết… Nhưng nếu chúng biết ông Khánh còn sống sẽ vô cùng nguy hiểm.
– Tốt… Vậy tôi đi tìm người. – Huyết Phục Đao bắt đầu đi bố trí.
Minh nhìn theo anh ta, lòng vẫn không thấy nhẹ nhõm hơn chút nào. Anh vẫn cảm thấy mình có chuẩn bị bao nhiêu vẫn không đủ để đảm bảo tính mạng cho anh em Hồng Bang. Đối phó với một lực lượng có thuốc nổ TNT, Hồng Bang như một con diều có thể bị thổi bay bất cứ lúc nào.
“Reng…” – Lúc này điện thoại Minh reo vang.
Anh gật đầu xin phép với Đao Thần rồi bấm nút nhận cuộc gọi.
– “Ông xã… em muốn có em bé…”
– Ặc…
Mới nhấc điện thoại nghe giọng nũng nịu của Hạ Vi, bao nhiêu áp lực trong lòng Minh liền tan biến mất.
– Ngoan nào… xong vụ này anh về hai đứa mình tích cực nha… – Minh dỗ dành, miệng mỉm cười.
Thật ra, Hạ Vi đến giờ không có thai, không phải là nàng có vấn đề. Mà do Ngọc Nga lén ngừng uống thuốc điều hòa kinh nguyệt hơn sáu tháng.
– “Ừm… nhớ đó…”
– Ngọc Nga thế nào rồi? Ăn uống được không?
– “Chị đỡ buồn nôn rồi. Ăn khá tốt. Yên tâm đi…”
– “Khi nãy nhà có khách… Anh không đoán được ai đâu?”
– Là ai? – Minh tò mò.
– “Hi hi… là anh Thanh sùi, chở theo chị Bội Linh, còn có chị Na Na và Hoàng My nữa… Mấy người mua cả tả em bé, còn có nôi gỗ, quần áo em bé cho chị Ngọc Nga… Chị Nga cười đến đỏ cả mặt. Vui lắm”.
Minh mỉm cười. Anh có thể tưởng tượng được bầu không khí ở nhà lúc đó. Có thể do Bội Linh hoặc lý do nào khác, càng ngày mối quan hệ giữa Minh và Thanh sùi càng gần gũi. Trong khi Đằng chột thì càng ngày càng ít gặp gỡ. Ngoại trừ giai đoạn đầu Minh mới gia nhập Hồng Bang, Đằng chột vẫn còn rất nhiệt tình vui vẻ. Minh đôi khi cứ có cảm giác Đằng chột e ngại đối diện với mình. Rất khó hiểu.
– “Em có một tin vui và một tin buồn cho anh… Anh muốn nghe cái nào trước?” – Hạ Vi hỏi.
– Tin vui đi… – Minh vừa đi quanh sân vừa nói.
– “Tin vui là… ngày mai chị Nhật Vi sẽ về… chuyến bay đáp lúc 14h30.”
Minh chợt thấy tim mình đập nhanh, điện thoại cũng muốn tuột tay rơi xuống đất. Anh cố mường tượng xem Nhật Vi lúc này sẽ xinh đẹp đến mức nào…
Thấy Minh yên lặng không nói gì, Hạ Vi hỏi lại giọng chua chua:
– “Ông xã… anh có vui không?”
– Ờ… cũng có… – Minh lau mồ hôi trán, hỏi tiếp. – Vậy tin buồn là gì?
– “Tin buồn hen… là chị Nhật Vi về nước lần này là để… kết hôn với Hoàng Minh.”
Minh chết lặng, tất cả cảm xúc vừa dâng lên liền tan biến mất. Trái tim anh như vừa bị ai đó khoét mất một mảng lớn, cảm giác hụt hẫng trống rỗng vô cùng khó chịu.
– “Haizz… coi bộ không nói rõ ra thì trái tim ông xã em tan vỡ mất…” – Hạ Vi thở dài trong điện thoại.
– “Em nghe chị Na Na nói… Chị Vi là bị ép buộc… Không phải ý nguyện của chị đâu. Chị còn chưa học xong mà…”
– Câu chuyện là thế nào? – Giọng Minh khàn đục hỏi.
– “Chị Nhật Vi muốn cứu công ty của ba chị…”
Hạ Vi bắt đầu thuật lại câu chuyện do Na Na kể.
Công ty CP Xuất khẩu Nông sản Vượng Phát do ông Đỗ Nhật Vượng, cha của của Nhật Vi làm Tổng Giám đốc bị đứng trước bờ vực phá sản. Một tuần trước bất ngờ Ngân hàng mà Công ty ông Vượng vay vốn giở chứng tạm ngưng không giải ngân, đòi bổ sung thêm hồ sơ giấy tờ. Trước đây những ngân hàng này do mối quan hệ giữa ông Vượng và ông Khánh lúc nào cũng dễ dãi thoải mái. Ông cũng không có vấn đề gì về những hồ sơ Ngân hàng yêu cầu bổ sung nhưng ông không có thời gian. Đây là thời điểm vụ Hè Thu đang đến mùa gặt, lúa trĩu hạt trong khi mùa mưa đang nặng dần… Công ty ông ký hợp đồng thu mua với hơn ngàn hộ nông dân với hơn 50 ngàn hécta lúa. Nếu không có vốn ngân hàng hỗ trợ, công ty ông không đủ vốn để thu mua lúa cho nông dân, cũng không đủ lúa để xuất khẩu theo hợp đồng với đối tác. Hệ quả của việc này như có thể nhìn thấy trước mắt. Cơ ngơi sự nghiệp bao nhiêu năm xây dựng của ông bà Vượng đang đứng trước nguy cơ sụp đổ.
Ông bà Vượng biết những chuyện này do Hoàng Minh gây ra và cũng biết yêu cầu của hắn là gì. Hoàng Minh muốn Nhật Vi về nước kết hôn với hắn. Nhưng ông bà Vượng nhất quyết thà phá sản, không hy sinh con gái. Đáng tiếc, ông bà không biết rằng tất cả tình hình khó khăn của hai người và của công ty, Nhật Vi đều biết. Vì bên cạnh nàng luôn có một cái đuôi dai dẳng đeo bám và là hậu thuẫn cho Hoàng Minh. Đó là Hải Đường.
Không muốn cố gắng hơn nửa đời người của Ba Mẹ tan biến như bọt nước, Nhật Vi âm thầm đồng ý với Hoàng Minh. Nàng tạm xin ngừng khóa học và bay về nước.
Nghe hết câu chuyện, vừa tắt điện thoại của Hạ Vi. Minh tức giận đấm mạnh vào tường làm cả vách tường rào rung động. Không ít Huyết Thủ đứng xa xa âm thầm tặc lưỡi.
Tên khốn kiếp này… Nếu Hoàng Minh có đủ khả năng làm Nhật Vi yêu hắn, Minh dù đau lòng đến thế nào vẫn không ngăn cản. Nhưng hắn lại dùng trò đốn mạt ti tiện này để ép buộc nàng, Minh sẽ không chấp nhận để yên.
“Ba mươi chưa phải là Tết… Ngươi cứ chờ đấy”.
… Bạn đang đọc truyện Hoán mệnh tại nguồn: http://truyensex68.com/hoan-menh/
14h30 ngày hôm sau…
Sân bay quốc tế vào khoảng thời gian này trong ngày không quá đông đúc, nhưng cũng không ít người đứng ngồi mòn mỏi chờ đợi thân nhân. Bên ngoài trời lại đổ mưa. Cơn mưa tháng bảy làm cả bầu trời ảm đạm buồn tẻ.
“Tới rồi…”
“Chắc là tới rồi…”
Cửa kính tự động xoẹt mở. Một dòng người lũ lượt, những chiếc vali nối đuôi nhau phát ra tiếng vo vo hối hả túa ra. Những người đứng chờ chợt đứng bật dậy, ánh mắt chờ mong nhìn lướt qua những gương mặt vừa mỏi mệt vừa phấn khích… Đâu đó những tiếng hò reo vui vẻ, đâu đó những tiếng thở dài thất vọng chán nản.
“Đó là ai lại đẹp như vậy?”
“Hoa hậu Vân Thy… là Vân Thy đó…”
“Wah… Thật đẹp ah…”
Cửa kính ga đến vừa mở ra một cô gái gương mặt xinh đẹp, bước ra. Nghe lời bàn tán xung quanh, khóe miệng cô ta nhếch lên thật nhẹ, tay rút chiếc mắt kính thời trang đeo trên cổ áo đeo lên, đỏng đảnh sải bước kéo theo chiếc vali nhỏ… Ngay lúc này đám đông hai bên lại nín lặng, tất cả ánh mắt đều bỏ qua Vân Thy… Cô ta cũng thoáng ngạc nhiên, quay lại…
Không gian ga đến sân bay khoảnh khắc này như vắng lặng không người. Không một âm thanh, tất cả ánh mắt đều nhìn về phía cánh cửa kính. Một bóng dáng yêu kiều rực rỡ trong bộ váy trắng tinh lóa mắt xuất hiện làm dòng thời gian như trôi chậm lại… Một đôi mắt sáng, một chiếc mũi cong cong lại nhỏ nhắn, hai gò má mịn như sữa non lại phơn phớt ửng hồng, một đôi môi đỏ hồng xinh xắn. Cô gái đó, vóc dáng đó và cả gương mặt tuyệt đẹp đó chỉ nên thuộc về một hoa hậu. Không, nên nói là thuộc về một thiên sứ.
– “Nhật Vi…”
Xa xa cuối hàng người đông đúc một vóc dáng cao lớn nổi trội đang nhìn về phía Nhật Vi. “Nàng thật đẹp…” Minh thấy trái tim mình rung động mãnh liệt… Hai chân anh vô thức bước lên, rồi bất chợt dừng lại. Ánh mắt Minh lạnh lẽo nhìn thấy một thân ảnh khác từ phía sau nàng bước đến gần.
Hoa hậu Vân Thy lúc này thoáng nhíu mày, cặp môi mím lại, vô cùng khó chịu. Cô không ngờ sự xuất hiện của mình giữa công chúng lại chỉ gây ấn tượng mờ nhạt như một viên sỏi ném vào hồ nước. Nhìn gương mặt tuyệt đẹp, ánh mắt sáng trong như thiên sứ của con bé kia, Vân Thy càng khó chịu đến cùng cực. Cô chỉ hận gã bạn trai bụng phệ của mình lại đón chậm trễ như vậy. Thấy cô gái đó bước đến sau lưng, Vân Thy vờ ngoảnh mặt đi như không biết mình đang chắn ngang đường.
– Chị gì ơi… xin nhường đường… – Nhật Vi nói.
Giọng nói thánh thót êm tai làm Vân Thy càng hận đến nghiến răng, kiên quyết đứng im như không nghe.
– “Hừ… Cút sang một bên… Điếc hả?”
Nhưng chính Vân Thy cũng không ngờ… Kế tiếp là một tiếng quát lạnh lùng, một cánh tay thô bạo gạt ngang làm cô ta loạng choạng suýt ngã.
– Eh… Tên kia… Có biết tôi là ai không hả?
Vân Thy muốn phát điên, hét lên. Cô lại có chút sững sờ nhìn thấy người vừa đẩy mình cắt tóc như con trai, nhưng gương mặt xinh đẹp, làn da, vóc dáng kia rõ ràng là một cô gái.
– Hừ… cóc ghẻ mà thôi… không cần giới thiệu… – Hải Đường ánh mắt lạnh lùng đảo qua Vân Thy.
– Ngươi… ngươi…
Vân Thy mặt tái nhợt run rẩy giận dữ. Nhất là cô phát hiện ra một vài người xung quanh nghe được câu chuyện đang bàn tán cười khẩy làm cô ta muốn phát điên. Nhìn đứa con gái như con trai đang ân cần dìu dắt cô gái xinh đẹp đi xa dần mà Vân Thy hận không thể tả. Lúc này một gương mặt béo ị xuất hiện choáng hết ánh mắt cô… làm Vân Thy uất nghẹn muốn chảy nước mắt, gào lên:
– Anh làm gì bây giờ mới tới hả? Có biết người ta xô ngã còn sỉ nhục tôi không?
Tên công tử béo phệ vừa đến là bạn trai của Vân Thy, nghe cô nói lập tức hùng hổ gào rú.
– Ai? Đứa nào?
– Là hai đứa kia…
Ngay lúc này, Hải Đường và Nhật Vi đã đến trước một hàng năm chiếc Mercedes – Benz đen bóng. Hải Đường giao vali hai người cho hai người đàn ông mặc vest đen. Cô ta còn lịch sự nhường cho Nhật Vi bước vào chiếc S600 ở giữa đoàn xe. Ánh mắt cô ta đảo qua tên mập đang hùng hổ xa xa, cười nhạt thách thức, thong thả bước vào xe.
– Em… em có chắc là hai người đó không? – Tên mập nhìn cả đám đàn ông mặc vest đen, gương mặt béo ệch nhăn nhó.
– Sao không chắc?
– Anh nghĩ… Em nhầm người rồi… Thôi đi về… – Tên mập kéo vali, kéo tay Vân Thy kéo đi.
– Em không nhầm được… Anh phải đánh nó cho em…
– Mẹ… Ngu vừa vừa thôi… Ngậm cái miệng lại.
Minh đứng xa xa nhìn theo năm chiếc Mercedes từ từ lăn bánh nối đuôi nhau rời đi. Trong đầu anh lúc này rất mâu thuẫn… Anh biết Nhật Vi về lần này không cho ông bà Vượng biết. Nhưng tại sao nàng lại đi với Hải Đường? Mối quan hệ giữa hai người là gì? Minh dần có thể tưởng tượng vì sao Hoàng Minh lại nhận được sự hậu thuẫn của Hải Đường Bang.
Ngay lúc này, Minh muốn đuổi theo để biết Hải Đường đưa Nhật Vi đi đâu, nhưng xe anh còn trong bãi, lấy ra cũng đã không kịp rồi.
… Bạn đang đọc truyện Hoán mệnh tại nguồn: http://truyensex68.com/hoan-menh/
12h00 cùng ngày…
Chiếc Mercedes đen bóng chạy qua cổng bảo vệ Khu biệt thự cũng không dừng lại mà chảy thẳng vào trong. Như được báo trước, căn biệt thự sơn trắng to lớn cuối con đường đã mở cửa sẵn chờ. Chiếc xe chạy thẳng vào sân, đỗ lại.
Không chờ người quản gia bước đến, cánh cửa sau đã tự bật mở. Nhật Vi vẻ mặt âm trầm kìm nén bước xuống. Khi Hải Đường vừa bước xuống, nàng liền hỏi:
– Tại sao anh lại đưa tôi về đây? Tôi muốn về nhà ba mẹ…
– Ây da… Đó là thỏa thuận giữa em và Hoàng Minh mà. Anh chỉ làm theo cậu ta nói thôi. – Hải Đường nhún vai.
– Tôi không có thỏa thuận như vậy. Miễn là ngày tổ chức hôn lễ tôi có mặt là được… – Nhật Vi khoanh tay hậm hực nói.
– Em không có lựa chọn đâu… Hoặc là chịu khó ở đây đến ngày tổ chức hôn lễ… Hoặc là em có thể về nhà, không cần kết hôn với Hoàng Minh… cũng không còn thỏa thuận gì nữa.
Nhật Vi mím môi, im lặng. Khi nghe tin ông Khánh bị nạn chưa rõ sống chết nàng rất đau buồn. Nhưng kế tiếp là liên tục những tin tức xấu về tình hình của Ba Mẹ làm nàng không có thời gian lựa chọn suy nghĩ nữa. Nàng cũng không hiểu tại sao Hoàng Minh lại muốn kết hôn với mình. Hắn biết rõ nàng không thể yêu hắn. Ngay cả hắn cũng chỉ yêu bản thân mình. Vì để trả thù anh sao? Đây có lẽ là lý do duy nhất Nhật Vi có thể nghĩ ra.
Nàng không nhìn Hải Đường, nàng quay người đi thẳng vào nhà.
… Bạn đang đọc truyện Hoán mệnh tại nguồn: http://truyensex68.com/hoan-menh/
13h30 cùng ngày…
“Bíp… bíp… bíp…”
Trong căn phòng tiện nghi sang trọng như khách sạn, Nhật Vi cầm chiếc remote máy lạnh bấm liên tục. Nàng lau mồ hôi rịn ướt trên trán, nhíu mày nhìn màn hình chiếc remote đã đến mức 17 độ C.
Nhật Vi không hiểu sao trong người mình lại nóng như vậy. Sau bữa trưa nàng đã đi tắm vừa xong được mười lăm phút. Vậy mà bây giờ cả người đã đầy mồ hôi nóng nực như có lửa bên trong. Nhật Vi nhìn quanh căn phòng, lại nhìn khóa cửa đã bấm khóa. Nàng mím môi, vươn tay cởi bỏ chiếc áo thun đang mặc trên người. Làn da trắng ngần mịn như sữa non lộ ra… Hai bầu vú căng tròn không nịt ngực tuyệt đẹp với hai đầu nhũ hoa đỏ hồng cũng đã rịn ướt mồ hôi. Nhật Vi vẫn không dừng lại được… Nàng ngả lưng ra giường, tuột luôn chiếc quần short zin và cả chiếc quần lót xuống, ném sang một bên. Nàng cũng không để ý, phần đáy của chiếc quần lót nhỏ có một vệt ướt đẫm bất thường.
Nhật Vi thân thể trần truồng nằm trên giường không một mảnh chăn che đậy. Hai mắt nàng nhắm chặt, hai gò má đỏ ửng, hơi thở gấp gáp không thể kìm nén. Bên trong người nàng như có một ngọn lửa đang bùng cháy mãnh liệt như muốn thiêu đốt cả cơ thể nàng. Khó chịu, vô cùng khó chịu… Cảm giác rạo rực khao khát như những đêm nàng trằn trọc nhớ về anh nhưng mạnh mẽ hơn cả trăm lần.
Hai bàn tay nhỏ của Nhật Vi như có ma quỷ dẫn dắt tự đặt lên hai bầu vú mình, bắt đầu xoa nắn… Trong đầu nàng hình ảnh của Minh tràn ngập, nụ cười của anh, hai bàn tay hư hỏng của anh không ngừng mơn trớn khắp cơ thể nàng, cái lưỡi hư hỏng của anh thật ấm nóng, còn có dương vật anh thật lớn, thật cứng…
– Ưm… ôi…
Nhật Vi thở hổn hển, những ngón tay thon dài không ngừng se se hai đầu núm vú rạo rực của nàng. Hai bàn tay nàng không đủ để vuốt ve khắp cơ thể mình… Nàng muốn có cơ thể Minh đè nặng trên người mình… Cặp đùi nàng mở rộng ra đón lấy anh… nơi đó của nàng đã nhòe nhoẹt ướt đẫm chỉ chờ anh xâm chiếm.
Ngay lúc này tay nắm cửa khẽ xoay nhẹ. Một đôi mắt to tròn đẹp đẽ có chút ửng đỏ nhìn vào trong. Hải Đường nhìn cảnh tượng trên giường, ánh mắt phát sáng lóe lên tia thèm thuồng háo hức. Cô ta nhẹ nhàng bước vào trong, đóng chặt cửa lại. Không thể chờ được nữa, cô ta cởi hết quần áo trên người, rồi toàn thân trần truồng tay cầm theo một vật kỳ lạ, rón rén bước đến giường.
– Ưm… ôi…
Hải Đường nhìn khắp cơ thể tuyệt đẹp của Nhật Vi, cổ họng vô thức nuốt xuống từng ngụm. Thật đẹp… Nếu không có một chút thuốc kích thích vào đồ uống trong bữa trưa của Nhật Vi thì không biết đến bao giờ cô mới được toại nguyện đây… Giờ đây, nhìn Nhật Vi lõa lồ vặn vẹo rên rỉ trên giường, một tay tự xoa nắn bầu vú, một tay đưa vào giữa cặp đùi thon dài mở rộng mân mê day day hai mép âm hộ đỏ hồng đẫm nước… Nàng đẹp như một thiên sứ đọa lạc vào tội lỗi nhục dục dơ bẩn. Hải Đường thấy bên dưới giữa hai chân mình cũng rịn ướt, không chịu nổi.
– Ưm… Ôi… anh ơi…
Trong cơ mê mang rạo rực, Nhật Vi chợt thấy nửa bên cơ thể mình bị đè nặng. Một hơi thở thơm mát cận kề, rồi một bờ môi mềm mại áp vào lên đôi môi ẩm ướt khao khát của nàng. Như một người sắp chết đuối vớ được cái phao, Nhật Vi đón lấy nụ hôn đó. Đôi môi nàng hé mở đón lấy chiếc lưỡi ngọt ngào kia, cuốn lấy nó say mê.
– Ưm…
Cả cơ thể Nhật Vi run rẩy. Ngực nàng ưỡn cong lên khi hai bầu vú săn cứng của nàng được xoa nắn vuốt ve. Hai cánh tay nàng chới với ôm ấp lấy cơ thể mềm mại đang nằm trên người mình.
– Ôi… ưmmm…
Nhật Vi rên rỉ, hai bầu vú ưỡn lên dâng trọn cho cái miệng tham lam nào đó mặc tình hôn hít. Hai núm vú nàng sưng tấy rạo rực bị hôn nút mãnh liệt… Một bàn tay vuốt ve dọc phần bụng phẳng lì của nàng, đặt lên bờ mu mềm mại phơn phớt cỏ xanh rồi đi sâu xuống…
– Ôi… đừng…
Nhật Vi sực tỉnh mở choàng hai mắt. Nàng hoảng loạn bối rối nhận ra người đang đem lại cho mình cảm giác sung sướng đó lại là Hải Đường.
– Không… buông tôi ra… – Nhật Vi phản đối yếu ớt, đầu vú nàng vẫn rạo rực nằm trong miệng Hải Đường.
– Ngoan nào… để anh làm em sung sướng…
Hải Đường nhìn lên Nhật Vi, miệng há ra nhận lấy núm vú khác của nàng mà mút mút say mê. Bàn tay khác của cô ta lại đặt lên âm hộ Nhật Vi… Ngón tay cô ta đặt trên mẫu thịt mồng đốc day day thật nhanh.
– Ư… ôi… đừng mà…
Nhật Vi há hốc hai mắt nhòe đi, cặp đùi nõn nà muốn khép lại mà không cưỡng lại được cứ mở rộng ra. Những ngón tay thon dài thon thả của Hải Đường tiếp tục luồn xuống, từng chút từng chút xâm nhập cơ thể Nhật Vi.
– Ưm… ôi… Đừng…
Nhật Vi rên siết mãnh liệt, hai mắt nàng ửng đỏ nhìn những ngón tay Hải Đường hất hút bên dưới mình. Một cảm giác khoái lạc sung sướng làm nàng mê mẩn đến run rẩy… Những ngón tay kia ướt đẫm nước cứ thò thụt ra vào, còn móc ngược bên trong làm cả người nàng muốn nhũn ra. Nhật Vi biết mình đang từng chút bị kéo vào một vũng lầy dơ bẩn… Nhưng sự sung sướng mê muội này nàng không cưỡng lại được.
– Ưm… ôi…
Nhưng ngay lúc này, ánh mắt mờ mịt tê dại của Nhật Vi như thấy được một tia sáng lóe lên… Một vật nho nhỏ trên ngực nàng đang lấp lánh như nhắc nhở. Nàng thoáng rùng mình nàng nhận ra đó là mặt dây chuyền Minh đã tặng mình. Cảm giác thanh tỉnh như một xô nước lạnh xối thẳng vào mặt, làm sự sung sướng khoái lạc đang bùng cháy liền tắt ngóm. Nhật Vi vùng người, hất cánh tay Hải Đường ra khỏi người mình.
– Anh cút… ra ngoài cho tôi…
– Ơ… tại sao? Để anh… – Hải Đường ngơ ngác chồm đến muốn ôm lấy Nhật Vi.
– CÚT RA NGOÀI… không thì tôi lập tức đi khỏi đây… thỏa thuận gì cũng không cần nữa…
Hải Đường hậm hực nhìn Nhật Vi, ánh mắt thèm thuồng nuối tiếc còn lướt qua cơ thể nàng. Cô ta đứng lên nhìn Nhật Vi nhếch mép cười, cơ thể trần truồng tuyệt mỹ lại bước đi nghênh ngang tạo thành một cảm giác ngược ngạo quái dị đến cực điểm. Cánh cửa phòng đóng lại…
Nhật Vi bước nhanh ra cửa, kéo theo chiếc ghế chặn vào dưới tay nắm. Trở về, nàng ngồi phịch trên giường, hơi thở cơ thể vẫn chưa bình ổn được. Nàng cảm nhận được trong người mình vẫn còn một ngọn lửa khao khát âm ỉ không thể thoát ra ngoài… Nàng leo lên giường, phủ chăn kín qua đầu. Chợt mò mẫm dưới lớp chăn, tay Nhật Vi như chạm phải một vật gì đó… Nàng rút lên xem… Vừa thấy vật trong tay mình nàng suýt phải kêu lên thành tiếng.
Trong tay Nhật Vi không ngờ là một cái dương vật giả. Vừa to vừa gân guốc… Ngón tay chạm lên những đường gân ngoằn ngoèo sống động như thật kia mà mặt Nhật Vi bất giác nóng rang lên. Nàng đoán được đây là vật mà Hải Đường mang vào đây… Nửa muốn ném nó đi, lại có chút không nỡ…
Lúc này bên ngoài cửa phòng, Hải Đường đang áp tai vào cửa nghe ngóng. Cả người cô ta trần truồng cũng không vội mặc lại quần áo… Bên trong phòng bắt đầu vọng ra tiếng rên rỉ thật khẽ, rồi lớn dần, làm hai mắt Hải Đường lóe sáng… Nhưng khi cô ta nghe rõ ràng, gương mặt xinh đẹp liền tối sầm lại tức tối.
“Ôi… ưm… Yêu em đi… Minh ơi…”
– Hừ… khốn kiếp…
Hải Đường siết chặt hai nắm tay quay lại. Cô ta chợt nhận ra đứng trước hàng lang là gã đàn ông do chính cô dặn dò phải trông chừng Nhật Vi. Ánh mắt hắn lúc này hau háu thèm thuồng nhìn ngắm khắp cơ thể lõa lồ của cô. Ngay cả vật giữa hai chân cũng đội lên một khối thật to. Ánh mắt Hải Đường lạnh như băng quét qua làm hắn hoảng sợ co rụt lại. Cô bước đến trước hắn, hai tay buông thõng chẳng buồn che đậy hai bầu vú căng tròn phơi bày trước ánh mắt hắn… Khoảng cách càng gần hơi thở gã càng gấp gáp… Đến lúc hai bầu vú kia dần dần ép lên ngực hắn… Hai bàn tay hắn cũng vô thức đưa lên chạm vào bờ eo nhỏ mềm mại như nhung lụa của Hải Đường. Bất ngờ, nhanh như cắt, Hải Đường rút con dao găm trên dây nịt hắn… Đâm thẳng.
– Ah…
Gã đàn ông há hốc không tin nổi nhìn gương mặt tuyệt đẹp của Hải Đường đang mỉm cười lạnh lùng, lại nhìn chuôi dao găm lộ ra giữa ngực mình. Hai bàn tay hắn run rẩy không ngăn được dòng máu trào ra. Hắn từ từ rũ xuống ngã sõng soài trên đất. Hải Đường lùi lại tránh vũng máu loan ra dính vào chân, ánh mắt lạnh băng vô cảm như vừa đạp chết một con gián.
– Người đâu… Dọn dẹp chỗ này…
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104