Cơn sóng dục vọng thâm mãnh liệt qua đi, Triệu Đường Diên kiệt sức nằm lên người Chu Trầm. Anh tưởng cô mệt rồi, thi thoảng lại vuốt ve mái tóc xõa ra của cô, nhắm hờ tận hưởng khoái cảm sau khi được thỏa mãn.
Không khí trong phòng dần dịu lại, nhưng lại sắp trở nên căng thẳng.
Triệu Đường Diên hô hấp chậm lại, vẫn là tư thế nằm trong lòng anh. Cô vờ như vô ý kể cho anh nghe: “Trường em có hai xuất sang Manchester du học, em muốn đi đăng ký thử xem sao.” Bàn tay Chu Trầm đang xoa đầu cô chợt dừng lại.
“Giáo sư Từ đã nhiều lần tìm em nói chuyện, ông ấy sẵn lòng giúp em viết thư giới thiệu.”
“Đi nước ngoài?” Chu Trầm mở mắt ra.
“Vâng, dù sao cũng đang chuẩn bị thi lên thạc sĩ, chi bằng đi thử xem.”
Chu Trầm cau mày, “Không có gì hay ho, đừng đi.”
Triệu Đường Diên từ trên người anh ngồi dậy, nhìn vào mắt anh nói: “Em thấy có thể được đi ra ngoài học thêm nhiều kiến thức tốt mà, trước kia chẳng phải anh cũng đi du học ở Anh hay sao? Ở đó chắc đẹp lắm nhỉ.”
Chu Trầm đáp: “Bình thường thôi, thường xuyên mưa, không bằng trong nước. Nếu em muốn đi, thi thạc sĩ xong anh sẽ dẫn em ra ngoài chơi.”
Đây chính là không đồng ý cho cô đi rồi.
Triệu Đường Diên rũ mắt xuống, quả nhiên như vậy.
“Thư giới thiệu giáo sư đang viết rồi.” Cô nói.
Chu Trầm liền hiểu ra, những lời kia chỉ là viện cớ, chính bản thân cô muốn đi mới là thật. Lửa giận vô hình bùng lên nhưng khuôn mặt anh lại dần lạnh xuống.
Triệu Đường Diên vẫn cố ý thêm dầu vào lửa: “Vừa rồi anh còn nói em muốn gì anh cũng đáp ứng mà.”
Chu Trầm nhếch miệng không nói gì.
Có lẽ bởi vì trước kia anh nói cái gì thì là cái nấy, Triệu Đường Diên chưa bao giờ phản bác lại, lúc nào cũng tỏ ra ngoan ngoãn, hiểu chuyện, sự phản nghịch của cô lúc này khiến lòng anh khó chịu.
Anh kiềm chế cơn giận nói: “Nếu thấy thi thạc sĩ mệt rồi thì không cần thi nữa, muốn đi làm thì đến Chu Thị, còn muốn ở lại trường học thì cứ chọn bất kỳ trường nào ở Thượng Hải.” Triệu Đường Diên không thể tin nổi, đưa mắt nhìn anh, anh lại muốn giữ cô bên cạnh?
Cô hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng nói ra lời này: “Em không thể theo anh mãi được, em phải suy nghĩ cho tương lai của em sau này.”
Đối diện với ánh mắt bỗng chốc sắc bén của Chu Trầm, cô thản nhiên nói tiếp: “Thời hạn hợp đồng đã hết rồi, em có quyền lựa chọn kết thúc mối quan hệ này.”
Trong hai năm qua, đây là lần đầu tiên hai người họ mang chuyện này ra nói.
Rõ ràng hai người còn đang khoả thân và ở tư thế thân mật nhất, nhưng ánh mắt lại như cách xa nghìn thước, tựa một dòng thác ào ào cuồn cuộn chảy giữa hai vách núi.
Dường như Chu Trầm đã dần hiểu ra sự thay đổi gần đây của Đường Diên. Cô định rời đi. Bầu không khí rơi vào tĩnh lặng trong chốc lát, lại cảm tưởng như đã qua một khoảng thời gian rất dài. Mặc dù Triệu Đường Diên dám nói ra những lời đó nhưng sâu trong lòng cô vẫn có lo lắng không yên. Cho dù Chu Trầm luôn tỏ ra dịu dàng và thâm tình nhưng bản chất bên trong con người anh vẫn là vừa vô tình lại nguy hiểm.
Cô đấu với anh, chỉ dựa vào cô chân trần đạp đất chẳng có gì để anh có thể uy hiếp, dựa vào anh không có chút tình cảm nào với cô, thời gian hai bên lợi dụng nhau đã hết rồi, hà tất cứ phải dây dưa không dứt như vậy.
Mọi cảm xúc của Chu Trầm đã nguội lạnh, đối với lời nói của Triệu Đường Diên, anh không thừa nhận cũng không phản đối, khó khăn nên bắt đầu né tránh.
“Ngày mai tôi sẽ cho người làm một bản hợp đồng mới.” Dù biết lời sắp nói ra có lẽ sẽ tổn thương cô nhưng anh vẫn nói ra, “Khi bắt đầu hợp đồng mới, tôi có thể cho em mỗi tháng một triệu nhân dân tệ.” Triệu Đường Diên sửng sốt.
Cơ thể cô chợt thả lỏng, Chu Trầm có thể nói như vậy, điều đó có nghĩa là tình cảm anh dành cho cô không phải tình yêu nam nữ, vậy thì cô có thể không cần lo lắng sự việc trở nên rắc rối. Mặc dù câu nói đưa ra giá cả rõ ràng của anh có chút tổn thương nhưng cô không bận tâm.
Chỉ cần có thể rời khỏi anh, cô đều không bận tâm. Mọi thứ dính líu đến tình yêu đều sẽ trở nên khó giải quyết. Cũng may, về bản chất, cô với Chu Trầm hơi giống nhau, đều tự mình ý thức được, làm sao có thể nảy sinh tình cảm trong một cuộc giao dịch không công khai như vậy được chứ?
“Chu Trầm.” Cô vừa mở miệng đã khiến anh cau mày, “Ngay từ đầu chúng ta đã nói rõ rồi, nếu như hết hai năm mà không muốn tiếp tục nữa, có thể rời đi bất cứ lúc nào. Anh có thể, em cũng vậy. Sao anh lại nói lời không giữ lời chứ?” Cô thở dài, như đang trách móc, lại như đang làm nũng, giọng nói trở nên dịu dàng như trước.
Lúc này, Chu Trầm đã chán ngán sự dịu dàng mang dao găm của cô. Khi đó ở bên nhau vì anh thích sự điềm đạm và thông minh của cô, đâu ngờ rằng sau hai năm lại chính là tự lấy đá đập chân mình. Anh kìm nén lửa giận, đột nhiên từ trên giường bật dậy, hai cơ thể vừa tách ra thì hơi lạnh cũng thế mà lan tỏa vào trong không khí. “Chuyện này để lúc khác nói, khi nào kết thúc, tôi mới là người quyết định, không phải em.” Anh mặc quần áo xong chuẩn bị rời đi, sợ mình ở đây lâu chút nữa, Triệu Đường Diên sẽ nói thêm nhiều lời làm anh tức giận.
“Chu Trầm.” Triệu Đường Diên gọi anh lại, “Kết thúc rồi.” Chu Trầm dừng bước, lạnh lùng quay đầu lại.
“Em muốn đi như vậy à?” Giọng nói đè nén cơn giận mà chất vấn cô.
Triệu Đường Diên im lặng.
Từ trong chăn lộ ra bờ vai trần trụi của cô, trên đó vẫn nổi lên những vết đỏ đỏ, chính là vết tích còn sót lại sau cuộc ân ái vừa rồi, Chu Trầm nhìn nhưng trong mắt anh lại không hiện lên ham muốn mà chỉ có thể khơi dậy cơn lửa giận.
“Nếu như anh muốn, còn rất nhiều người có thể thay thế vị trí của em.” Cô nói.
Chu Trầm vô cùng tức giận nhưng chỉ biết cười khổ: “Đúng, rất nhiều người có thể thay thế em.”
Anh chỉ cần vẫy tay một cái thì biết bao người tự dâng đến cửa, Triệu Đường Diên chỉ là một người mà anh miễn cưỡng thấy vừa mắt mà thôi.
Tay anh nắm chặt lại, nhấc chân rời khỏi căn phòng mà hơi thở gợi tình đang dần tan biến. Lúc rời đi, anh đi qua nhà hàng, ánh mắt quét tới một bàn ăn còn thừa, trong lòng càng thêm phiền muộn. Tại sao Triệu Đường Diên có thể dễ dàng nói ra những lời đó, vậy mà anh vẫn suy nghĩ cho cảm nhận của cô?
Anh lạnh lùng thu hồi ánh mắt, ra lệnh cho tài xế đến đón.
Tài xế đột ngột bị triệu hồi không hiểu nổi, anh ta tưởng rằng tối nay tổng giám đốc Chu sẽ ở lại Lan Đình, sao giờ lại muốn đi rồi?
Tài xế nhìn trộm qua gương chiếu hậu, tổng giám đốc Chu vẫn giữ vẻ mặt u ám đó, rõ ràng ban ngày còn thoải mái vui vẻ mà.
Cãi nhau với cô Triệu rồi sao? Cô Triệu là người dịu dàng như vậy, sao có thể chứ?
Tâm trạng của tổng giám đốc Chu đúng là ngày càng khó đoán.
Gần đến Quan Di, Chu Trầm nhận được cuộc gọi từ trợ lý quản lý sinh hoạt của mình.
“Tổng giám đốc Chu.” Giọng nói trợ lý hơi khiêm tốn, “Cô Triệu về trường rồi.”
Anh ta không biết chủ tịch Chu và cô Triệu đã xảy ra chuyện gì trong thời gian một đêm ngắn ngủi như vậy, cả hai người đều rời đi, giống hệt như căn phòng đó ẩn giấu quái vật bên trong. Anh ta chưa nghe thấy câu trả lời của Chu Trầm, điện thoại đột nhiên bị ngắt.
Chu Trầm nắm chặt điện thoại, gân xanh trên tay đều nổi lên cả, vị trí thái dương cũng căng lên giật giật.
Triệu Đường Diên được lắm! Tôi mới rời đi trước một giây, một giây sau em liền đi, đúng là vô lương tâm.
Một lúc sau, anh gọi lại cho trợ lý. “Thời gian này hãy để mắt đến Triệu Đường Diên và Từ Tòng Khanh.”
… Bạn đang đọc truyện Gái bán hoa tại nguồn: http://truyensex68.com/gai-ban-hoa/
Triệu Dường Diên đột nhiên trở về phòng ký túc xá lúc nửa đêm, còn xách theo hành lý, chuyện này trước giờ chưa từng xảy ra, khi nhìn thấy cô, Lương Hoàn và Tề Lạc Lạc có chút kinh ngạc. “Đường Diên? Sao cậu…” Tề Lạc Lạc miệng nhanh hơn não. Sắc mặt Đường Diên vẫn thoải mái: “Sau này cuối tuần tớ cũng về đây ở.” Lương Hoàn như giun trong bụng, nhìn phát đã hiểu.
“Chia tay bạn trai rồi sao?” Cô ấy hỏi.
Triệu Đường Diên đáp: “Xem như là vậy đi.”
Tề Lạc Lạc không ngừng hỏi cô một tràng: “Cái gì là xem như vậy đi? Có phải bạn trai cậu ức hiếp cậu không? Cái quái gì thế! Vậy mà lại để một đứa con gái như cậu xách vali ra ngoài lúc nửa đêm, thằng chó này thật chả ra cái thá gì cả!”
Cô lớn lên ở Đông Bắc nên tính tình bộc trực và thẳng thắn, thấy Triệu Đường Diên bị ức hiếp thì lập tức xắn tay áo định đi tìm bạn trai bí ẩn của Triệu Đường Diên để tính sổ. Cô từ lâu đã không ưa gì người đàn ông đó, bọn họ là bạn thân nhất của Triệu Đường Diên ở Thượng Hải, hai năm nay thậm chí chưa từng gặp qua bạn trai Đường Diên, lần nào tụ tập cũng không đến, làm giá gì chứ? Triệu Đường Diên chớp chớp mắt, không biết nên trả lời thế nào. Sự thật không giống như những gì Tề Lạc Lạc nói, nhưng cô cũng không tiện giải thích.
Cô nghĩ đến Chu Trầm bị chửi là “thằng chó”, trong lòng bỗng không khỏi phức tạp, lại có chút buồn cười. Đây có lẽ là lần đầu tiên Chu Trầm bị gán với cái tên ô nhục này.
Lương Hoàn nhìn sắc mặt thay đổi liên tục của cô, gõ đầu Tề Lạc Lạc một cái, nói: “Cậu nhiều lời quá đấy, Đường Diên về muộn thế này nên để cậu ấy nghỉ ngơi trước đã, tỉnh dậy rồi hãy nói.” Ký túc xá lại dần dần khôi phục vẻ yên tĩnh.
Sau khi thu dọn đồ đạc xong, Triệu Đường Diên nằm trên giường, cảm giác giường đệm không được mềm mại, rộng rãi như ở Lan Đình nhưng cô lại thấy thoải mái hơn nhiều. Chỉ là trong lòng cô hiểu rõ, Chu Trầm sẽ không dễ dàng buông tay như vậy.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78