Sáng sớm hôm sau…
Thùy Trang cựa mình thức giấc nhận ra mình toàn thân trần truồng nằm giữa hai gã đàn ông lạ lẫm. Steven Lam còn đặt tay trên bầu vú nàng không muốn rời ra. Mark lại như một khối thịt to lớn không ngừng ngáy vang rung chuyển cả căn phòng. Thùy Trang gạt tay Steven trên người mình, ngồi dậy. Nàng cảm thấy cả cơ thể mình còn ê ẩm mệt mỏi, đầu ong ong choáng váng chưa tỉnh táo. Nhưng bên trong âm hộ nàng vẫn âm ỉ dư âm của một đêm khoái lạc điên cuồng. Thùy Trang rời khỏi giường, ánh mắt không muốn nhìn lại hai gã đàn ông kia, đi thẳng vào phòng tắm.
Năm phút sau, Thùy Trang toàn thân trần truồng tắm rửa sạch sẽ bước ra khỏi phòng tắm. Nàng bước lại bên cạnh giường, kéo cái áo choàng nhàu nhĩ của mình nằm bên dưới cơ thể Steven Lam. Cơ thể bị rung động, hắn dụi dụi mắt nhìn lên Thùy Trang. Ánh mắt Steven say mê nhìn ngắm cơ thể trần truồng tuyệt đẹp của nàng, cất giọng nhừa nhựa ngái ngủ nói:
– Em gái về sao? Không ở lại chơi đùa với hai anh một chút nữa à…
– Hai người liệu hồn… Tôi sẽ thưa hai người tội cưỡng bức… – Thùy Trang nghiến răng khoác lại cái áo choàng che phủ cơ thể.
– Ha ha… Cưỡng bức sao? – Steven Lam bật cười, ngồi dậy. – Tôi có rất nhiều người nhìn thấy em đêm qua đã ngả ngớn thế nào bên thằng trai bao kia… Dạng phụ nữ như em cần phải cưỡng bức sao? Ha ha…
Thùy Trang nghiến răng đi thẳng ra khỏi phòng. Gương mặt nàng đỏ ửng nóng rát như ăn phải một cái tát đau đớn. Phải, Steven Lam nói đúng. Nàng nói ra mình bị cưỡng bức thì ai sẽ tin đây? Nàng nói ra mình bị một kẻ mang bộ mặt bạn thân của chồng hãm hại thì ai sẽ tin đây? Có lẽ trên thế gian này chỉ có một người tin nàng vô điều kiện.
Năm phút sau, Thùy Trang bước ra khỏi cổng căn biệt thự to lớn mà nét mặt còn mang vẻ lo lắng. Nàng mặc trên người chiếc váy dài quyến rũ đêm qua, tay siết chặt điện thoại của mình. Nàng nhận được hơn ba mươi cuộc gọi nhỡ của Minh Tùng. Nàng quả thật không biết nên giải thích với anh thế nào?!
– Em ra rồi sao?
Thùy Trang đang thẫn thờ bước đi chợt bên tai vang lên giọng nói quen thuộc của Minh Tùng làm nàng giật thót quay lại.
– Em… em…
Thùy Trang lúng túng, gương mặt hơi tái đi khi nhìn thấy đôi mắt đỏ ửng thâm quầng của anh. Anh đã chờ nàng ở đây cả đêm sao? Lòng Thùy Trang dâng lên một cảm giác khổ sở áy náy.
– Em xin lỗi… Chuyện này em có thể giải thích. – Thùy Trang cắn môi đầu cúi thấp nói.
– Em còn muốn giải thích điều gì?
Giọng nói lạnh lùng của Minh Tùng làm Thùy Trang cả người co rúm sợ hãi. Nàng nhìn anh lại không thấy được ánh mắt thương yêu như mọi ngày.
– Em… em đêm qua bị say rượu… – Thùy Trang ấp úng nói.
– Say rượu sao? – Minh Tùng nghiến răng rít lên từng lời. – Sao em không nói mình say nắng với một thằng trai bao mà bị hắn chuốc rượu rồi qua đêm với hắn?
– Em không có… Em… – Thùy Trang lắc đầu phân bua.
– Vậy em có thừa nhận mình ngả ngớn chơi đùa với một thằng trai bao không?
– Em… em có… nhưng đó chẳng qua là…
– Hừ…
Lời đay nghiến của Minh Tùng làm trái tim Thùy Trang đau xót khổ sở. Anh đã nghe Lân kể lại một câu chuyện khác. Nàng chợt nhận ra dường như mình có muôn vàn lý do lại không có cái nào có thể lọt vào tai anh. Minh Tùng hừ lạnh quay người bước đi, Thùy Trang hai mắt ươn ướt đỏ hoe tuyệt vọng níu kéo anh giải thích:
– Nhưng em không qua đêm với hắn… Đó là sự thật… Anh phải tin em…
– Vậy đêm qua em ngủ với ai? Nói đi…
– Em…
– Ha ha…
Thùy Trang lúng túng chưa kịp trả lời thì bất ngờ từ phía sau vang lên tiếng cười hô hố thích thú. Trước ánh mắt sợ hãi của nàng, Mark một thân quần áo xộc xệch khoác vai Steven Lam bước đến.
– David, thật cảm ơn cậu… Vợ cậu đúng là tuyệt vời… Hai chúng tôi rất thỏa mãn đó… Ha ha…
Steven Lam cười hô hố vui vẻ cùng Mark đi lướt qua hai người. Ánh mắt hắn tràn ngập đắc ý nhìn gương mặt méo mó giận dữ của Minh Tùng.
– Đi… Mình đi ăn sáng thôi. Đêm qua cô ấy đòi hỏi quá. Tôi quả thật hơi mệt đấy.
– Ha ha… Ừ… Phải tẩm bổ nhiều vào… bạn của tôi…
Thùy Trang cả người run rẩy uất nghẹn căm phẫn đến tột độ. Nàng vội quay phắt lại nói gấp:
– Tất cả là anh Lân… lúc em say rượu… Anh ấy đưa em vào phòng hai người họ…
“Chát…”
Thùy Trang chưa kịp nói hết thì bất ngờ một cái tát nảy lửa rơi xuống mặt nàng. Nàng thảng thốt hai mắt đỏ hoe rưng rưng nhìn Minh Tùng, bàn tay bưng kín mặt như không tin nổi chuyện vừa xảy ra. Anh lại đánh nàng sao? Đối diện với ánh mắt tức giận điên cuồng của anh, trái tim nàng như bị xé nát thành muôn ngàn mảnh. Sự đau đớn đó làm Thùy Trang ngột ngạt khó thở, hơn cả trăm ngàn lần cảm giác rát buốt trên gò má in dấu tay anh.
– Anh… anh không tin em? – Thùy Trang nghẹn ngào, nước mắt không ngăn được chảy dài trên mặt.
Minh Tùng hơi áy náy nhìn bên gò má ửng đỏ của Thùy Trang. Nhưng cơn tức giận của anh vẫn ngùn ngụt thiêu đốt làm anh không thể không phát tiết. Hai mắt anh nheo lại lạnh lùng nhìn Thùy Trang, gằn giọng nói:
– Hừ… Lân là phút cuối mới được tôi nhường vé. Nó có thể biết trước được tôi sẽ không tham dự sao? Chưa nói, Lân biết Steven Lam và Mark sao? Người quen biết hai kẻ đó là em… Người đòi lên tầng hai chơi đùa cũng là em…
– Em không biết giải thích thế nào… Lúc đó dù em rất chóng mặt nhưng em vẫn nghe được ba người họ nói chuyện với nhau… Đây là một âm mưu… – Thùy Trang hai mắt nhòe lệ cả người run rẩy níu tay Minh Tùng nghẹn ngào nói.
– Hừ… Em bớt những lời giả dối bịa đặt đi… – Minh Tùng gạt tay nàng ra lạnh lùng nói.
Lời nói của anh làm Thùy Trang cả người chấn động chao đảo. Cơn uất nghẹn oan ức như một khối đá lớn tắc nghẽn trong cuống họng nàng truyền đến cảm giác đau đớn không thể tả. Hai mắt nàng nhòe đi nhìn gương mặt lạnh lùng của Minh Tùng.
– Được. Em hiểu rồi. Anh tin bạn của mình hơn là tin em…
Thùy Trang gật đầu thì thào yếu ớt. Nàng chùi nước mắt nhòe nhoẹt trên mặt, không nhìn Minh Tùng lần nào nữa, quay người bước đi.
Minh Tùng nhìn theo dáng đi xiêu vẹo thất thểu của nàng, trái tim giằng xé đau đớn. Nhưng nhớ lại vẻ mặt hả hê đắc ý của Mark và Steven Lam, hai bàn tay anh bóp chặt vào nhau phát ra tiếng răng rắc. Nhìn thấy Thùy Trang bước lên một chiếc taxi, Minh Tùng nghiến răng bước nhanh tới…
– Em đi đâu?
Thùy Trang không trả lời, cũng không nhìn lại anh lần nào. Minh Tùng nín lặng nhìn theo chiếc xe mang nàng đi xa, trong lòng anh chợt cảm giác được sự lẻ loi cô độc mất mát.
– Khu tập thể Kim Dung, Quận Bình Thạnh.
Thùy Trang nói với người lái taxi địa chỉ nhà bố. Với tâm trạng này nàng không muốn đối mặt với trăm ngàn câu hỏi của bố mình, nhưng đó là nơi duy nhất nàng có thể đi… Hai mắt Thùy Trang đỏ hoe ươn ướt nhìn ra cảnh vật bên ngoài lao vụt về phía sau. Nàng chợt nhận ra rời khỏi vòng tay Minh Tùng mình thật túng quẫn nghèo nàn… Không phải về vật chất tiền bạc, mà thiếu thốn một nơi ẩn náu trốn tránh tất cả ánh mắt trên thế gian này, bao gồm cả anh.
“Reng…”
Điện thoại Thùy Trang chợt reo vang. Nàng không buồn nhìn số, nhấc máy áp lên tai, đầu cúi thấp xuống. Trong điện thoại vang lên giọng nói của thầy Phát:
– “Thùy Trang, anh chưa nhận được bảng kế hoạch năm học tới của em… Tuần sau anh cần tổng hợp xong báo cáo thầy Tín rồi”.
– “Thùy Trang… Em có nghe anh nói không vậy?” – Không nghe nàng lên tiếng, Phát hỏi lại.
– “Thùy Trang… Em…”
Thùy Trang hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, giọng yếu ớt nói vào điện thoại:
– Em đây… Bây giờ anh có ở nhà không?
– Có…
– Cho em địa chỉ đi… Được không?
– Được chứ…
… Bạn đang đọc truyện Cỏ dại ven đường tại nguồn: http://truyensex68.com/co-dai-ven-duong/
Hai mươi phút sau…
Tại một căn biệt thự sang trọng tại Quận 2, trong phòng khách rộng lớn…
– Có chuyện gì? Em có thể nói cho anh nghe mà…
Thùy Trang ngồi trên sofa ngả đầu lên bờ vai Phát thút thít khóc để mặc Phát vòng tay ôm lấy bờ vai mình vỗ về trấn an. Nàng cũng không quan tâm ánh mắt anh ta đang say mê nhìn khoảng trống vạt áo trước tiến sâu vào khe rãnh sâu hun hút giữa hai bầu vú nàng. Thùy Trang hiện giờ chỉ cần một bờ vai để được khóc, để kể lể. Nỗi oan ức uất nghẹn này thật làm nàng ngột ngạt không thở nổi… Chưa bao giờ Thùy Trang thấy mình yếu ớt mỏng manh như lúc này. Nàng vừa khóc vừa kể cho Phát nghe hết những chuyện xảy ra đêm qua và không thể thiếu một số giải thích về mối quan hệ vợ chồng đặc biệt của mình.
– Minh Tùng lại đánh em sao?
Nhìn thấy bên gò má còn ửng đỏ sưng tấy của Thùy Trang, Phát nghiến răng căm hận. Hắn xót xa vuốt ve gò má mịn màng của nàng, rồi chậm rãi nhẹ nhàng hôn lên nó. Hắn lại nâng cằm nàng lên lau đi những giọt nước mắt trong veo chảy dài trên mặt, âu yếm đặt những nụ hôn lên đó. Trong lòng Phát dĩ nhiên không căm phẫn gì, hắn còn cảm ơn cái tát của Minh Tùng đã đẩy Thùy Trang vào vòng tay hắn. Đối với người phụ nữ xinh đẹp từng vuột khỏi tay mình, Phát luôn có một nuối tiếc mong muốn rất lớn. Hắn hồi hộp đặt lên bờ môi mềm mại của Thùy Trang, nếm được vị mằn mặn của nước mắt làm thích thú.
Thùy Trang không né tránh, cũng không đáp trả nụ hôn của Phát. Nàng như một kẻ lạc mất hồn phách để mặc lưỡi anh ta lùa vào tìm đến chiếc lưỡi nhỏ yếu ớt tuyệt vọng của mình. Thùy Trang ngã đầu lên vai Phát bờ môi hé mở đón nhận nụ hôn triền miên của anh ta. Ngực nàng truyền đến cảm giác nhột nhạt vì bàn tay Phát luồn vào bên trong vạt áo mân mê xoa nắn bầu vú của nàng.
Phát háo hức đến phát điên. Nhưng hắn phải cố giữ bình tĩnh để không biểu hiện quá hấp tấp. Hắn say mê hôn bờ môi mềm mại của Thùy Trang, còn ngửi được mùi rượu nồng đập trong hơi thở gấp gáp của nàng. Bàn tay hắn thích thú mân mê bầu vú căng tròn mềm mại của nàng, cảm nhận được đầu núm nhỏ xinh xắn đang săn cứng lại nổi cộm trong lòng bàn tay. Phát kéo nhẹ sợi dây váy sau cổ Thùy Trang để hai vạt áo mỏng trước ngực rơi xuống.
– Đừng anh… – Cảm giác trống trải trước ngực làm Thùy Trang bừng tỉnh, tay che lại.
– Anh biết em đang đau lòng… Anh cũng biết mình không nên lợi dụng tình thế này để chiếm đoạt em… – Phát hôn lên bờ môi mềm mại của nàng, liên tục thì thầm.
– Nhưng một người đàn ông như vậy có thể xứng đáng với tình yêu của em sao? Anh ta còn không tin em bằng bạn mình…
Lời nói của Phát như một nhát dao chí mạng đâm sâu vào trái tim rỉ máu của Thùy Trang. Đúng là vậy. Minh Tùng còn không tin nàng bằng tên bạn thân cấp ba đê tiện của anh. Cơn uất ức trong lòng Thùy Trang lại sinh sôi làm nước mắt nàng không thể kiểm soát lại trào ra.
– Yêu em đi…
Thùy Trang chợt hôn rít lấy môi Phát, chiếc lưỡi nhỏ của nàng dâng qua miệng anh cuống quýt hối hả như tìm kiếm một sự phát tiết cho tinh thần quẫn bách của mình. Từng mảnh váy áo trên người Thùy Trang rơi xuống sàn nhà… Nàng như một con thiêu thân lao vào trong ngọn lửa. Hãy cháy lên đi… cháy hết cơ thể dơ bẩn này để nàng được giải thoát.
– Ư…
Thùy Trang hai mắt ươn ướt khép chặt bật rên khẽ. Trên ghế sofa phòng khách, cơ thể nàng trần truồng tuyệt đẹp nằm bên dưới người Phát. Ngực nàng ưỡn cong lên dâng hai bầu vú no tròn cho cái miệng tham lam của anh ngậm mút, hai chân nàng mở rộng để hạ thể anh áp chặt vào. Âm hộ nàng hừng hực ướt át cảm nhận dương vật to lớn của anh đang từng chút xâm nhập…
– Ưmmm…
Phát mặt đỏ ửng nhướng người lên đẩy dương vật lấp kín âm hộ Thùy Trang. Một cảm giác khít khao tuyệt vời làm hắn xuýt xoa thích thú. Thật đã ah… Phát thấy mình như một kẻ vớ bở nhặt được một khối vàng ròng bên lề đường bị kẻ khác vứt bỏ. Hắn bắt đầu thúc đẩy dương vật mình ra vào cái âm hộ vốn không thuộc về mình, cảm giác hả hê thích thú hiện ra trong mắt. Phát nhìn xuống hai bầu vú căng tròn của Thùy Trang, là loại vú phụ nữ đẹp nhất mà hắn từng được thưởng thức. Hắn lại nhìn xuống gương mặt xinh đẹp đỏ ửng thiêm thiếp và bờ môi hé mở rên rỉ của nàng, cũng là nhan sắc hoàn mỹ nhất hắn từng được hưởng dụng.
– Ưm… Ư… Ư…
Phát nghiến răng thúc đẩy dương vật vào âm hộ Thùy Trang liên tục, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào gương mặt há hốc rên rỉ của nàng. Ngày đó khi hai người còn quen nhau, khi Thùy Trang thổ lộ mình không còn trinh tiết, Phát đã phạm phải một sai lầm để lòng hắn bao năm nay vẫn nuối tiếc. Hắn đã đòi hỏi Thùy Trang cho mình tiến xa hơn và kết quả là mất nàng vĩnh viễn. Sau đó khi Thùy Trang đã quen Minh Tùng, một lần tình cờ Phát nghe được một giáo viên nữ trong trường đi khám phụ khoa cùng Thùy Trang nói rằng nàng còn một thân trong trắng. Phát từng rất căm tức, cay cú. Hắn cho rằng sự thua thiệt của mình tất cả do một lời nói dối kia của Thùy Trang. Tại sao nàng lại dùng một loại thử thách quái gở như vậy chứ? Nàng lẽ ra đã thuộc về hắn.
– Ưm… ôi… anh ơi…
Phát tăng tốc thúc đẩy dương vật thật nhanh làm Thùy Trang nức nở rên xiết. Nàng bấu chặt hai cánh tay anh, cặp đùi thon dài nõn nà mở rộng quắp chặt lấy hạ thể anh. Nàng kéo tay Phát đặt lên hai bầu vú mình cho anh nhào nặn thỏa thuê. Sự sung sướng dâng lên ồ ạt như một liều thuốc giảm đau từng chút chữa lành trái tim vụn vỡ của Thùy Trang. Cơn uất ức tức giận trong lòng nàng như được giải thoát tan biến đi nhanh chóng. Minh Tùng đã xem nàng là một con đàn bà dâm đãng, gian dối… Được thôi, nàng sẽ trở thành một người đúng như ý nguyện của anh.
– Ưm… em sướnggg…
Thùy Trang rên nấc lên sung sướng, âm hộ nàng co thắt tuôn trào mãnh liệt làm Phát kìm nén đến cả mặt đỏ lên. Thùy Trang chợt ngồi dậy thật nhanh. Trước ánh mắt sững sờ của Phát, nàng cúi xuống ngậm lấy dương vật căng phồng to lớn ướt át của hắn. Cái lưỡi nhỏ của nàng đánh đánh lên đầu nấm thật nhanh. Một cơn sướng khoái bộc phát làm Phát rùng mình, dương vật trong miệng Thùy Trang phun trào xối xả.
– Umm…
Thùy Trang gương mặt đỏ ửng lên ngậm kín dương vật Phát. Đợi đợt tinh dịch cuối cùng xuất ra, nàng mới nhả dương vật anh ra, còn dùng chiếc lưỡi nhỏ liếm dọc theo nó như nuối tiếc mê mẩn. Hiện giờ tất cả còn sót lại trong lòng Thùy Trang chỉ có một ngọn lửa hừng hực bốc cháy. Ngọn lửa này một khi đốt lên chỉ tắt khi thân thể nàng điêu tàn.
– Em thật là ma quỷ ah…
Phát ngồi trên sofa thở hắt ra một hơi khoan khoái. Ánh mắt hắn thích thú nhìn Thùy Trang toàn thân trần truồng quỳ mọp giữa hai chân mình. Bàn tay nhỏ của nàng nâng niu vật đàn ông của hắn để chiếc lưỡi nhỏ không ngừng khao khát liếm dọc theo nó. Đây lại không giống một Thùy Trang mà hắn biết. Người phụ nữ này qua tay Minh Tùng gần một năm đã từ một tờ giấy trắng tinh khiết bị vấy bẩn đến không còn nhận ra… Nhưng Phát rất thích nhìn một Thùy Trang dâm đãng như thế. Hắn đã không phải người đầu tiên bôi bẩn lên tờ giấy trắng của nàng thì bây giờ ông trời lại cho hắn cơ hội hoàn toàn nhuộm đen nó.
– Ahhh… Em cưỡi lên anh đi…
– Dạ…
Phát nằm xuống sofa, dương vật hắn vừa mềm xuống lại được Thùy Trang dùng cái lưỡi điêu luyện vuốt thẳng lại. Thùy Trang cắn môi gác chân qua người Phát, hai chân mở rộng để hắn đưa dương vật căng cứng chèn vào giữa hai mép âm hộ. Nàng thở dốc gương mặt ửng đỏ từ từ ngồi xuống…
– Ưm… ôi…
Thùy Trang chống tay lên ngực Phát, hai cánh tay kẹp hai bầu vú no tròn núng nính vun lên, bờ mông tròn trịa của nàng bắt đầu cong lên nhồi xuống nuốt trọn dương vật anh. Hai mắt nàng nhắm chặt, hơi thở dồn dập phấn khích theo nhịp nhún nhảy của cơ thể.
– Ưm… ôi…
– Em sướng không? Ah… – Phát hít hà, tay đưa lên hai bầu vú căng tròn núng nính của nàng không ngừng vuốt ve.
– Em có… em sướngggg… Ôi…
Thùy Trang há hốc rên xiết, ngực ưỡn ra cho Phát thỏa thuê xoa nắn. Nàng chợt nhận ra không còn sự ràng buộc của hôn nhân, của tình yêu mình mới thật sự là một cánh chim tự do bay cao thỏa thích. Chỉ có giây phút này nàng mới được tận hưởng cảm giác sung sướng trọn vẹn nhất từ trước đến giờ…
… Bạn đang đọc truyện Cỏ dại ven đường tại nguồn: http://truyensex68.com/co-dai-ven-duong/
16h00 chiều cùng ngày…
“Reng… Reng…”
Tiếng chuông điện thoại reo vang hai tiếng chợt tắt ngúm. Thùy Trang nằm trên giường toàn thân trần truồng gối đầu trên ngực Phát. Tiếng chuông điện thoại quen thuộc kia làm nàng tỉnh giấc. Khẽ cựa mình, hai mí nàng mắt vừa hé mở thì bên tai đã nghe lên giọng nói của Phát.
– Anh tìm Thùy Trang sao? Cô ấy đang ở nhà tôi.
Thùy Trang giật thót gương mặt tái nhợt nhìn lên Phát. Anh lại đang nghe điện thoại của nàng. Giọng điệu đó không hỏi cũng biết là Phát đang nói chuyện với Minh Tùng. Trái tim Thùy Trang đập nhanh, bàn tay nhỏ nắm chặt lại mấy lần muốn giật cái điện thoại trong tay Phát. Nhưng mỗi lần nàng muốn hành động thì lời nói cay nghiệt không chút lưu tình của anh lại vang lên trong lòng nàng… “Em bớt những lời giả dối bịa đặt đi…” Phải, anh xem nàng là một kẻ giả dối, thì nàng nên là như thế…
– Cô ấy đang ngủ. Không nghe máy được đâu… – Phát nhìn xuống Thùy Trang, nháy mắt vẻ hả hê hiện rõ trên mặt.
– Vậy nhé. Đừng tìm cô ấy nữa…
Phát tắt điện thoại, cúi xuống nhìn đôi mắt đỏ hoe ngơ ngác thất lạc của Thùy Trang. Hắn thích thú khi nhìn thấy sự giằng xé đau khổ hiện rõ trên gương mặt xinh đẹp của nàng.
– Em trách anh nghe điện thoại của em sao?
– Em… không. Cũng nên như thế… – Thùy Trang lắc đầu yếu ớt như đang tự nói với bản thân mình.
– Ha ha… Em hiểu là tốt rồi. – Phát ôm choàng lấy cơ thể trần truồng của Thùy Trang, không ngừng vuốt ve. – Anh sẽ cho em những trải nghiệm sung sướng hơn ở bên Minh Tùng gấp trăm lần… Em hiểu không?
Thùy Trang không trả lời Phát chỉ áp gương mặt thất lạc buồn bã lên ngực anh, khẽ gật đầu.
… Bạn đang đọc truyện Cỏ dại ven đường tại nguồn: http://truyensex68.com/co-dai-ven-duong/
Cùng thời gian…
“RẦM…”
Chiếc điện thoại bị Minh Tùng ném thẳng vào tường vỡ tan thành nhiều mảnh. Anh tức giận đến run rẩy vì kẻ vừa nghe điện thoại kia. Anh không bao giờ nghĩ Thùy Trang lại chọn Phát để trả thù mình. Chỉ nghĩ đến nàng ngủ chung giường với tên đàn ông thâm độc đội lốt đạo mạo đó là Minh Tùng không thể kìm nổi cơn tức giận của mình.
Minh Tùng nhìn lên tấm ảnh cưới của hai người. Nhìn gương mặt xinh đẹp của Thùy Trang tươi cười mà lòng anh như có trăm ngàn lưỡi dao cắt xé. Anh nghiến răng mặt đỏ bừng đứng lên, chộp lấy tấm ảnh cưới đập mạnh vào vách tường.
“Rầm…”
Nhìn khung ảnh gãy vụn, cả tấm hình lớn méo mó biến dạng mà trái tim anh như vụn vỡ thành từng mảnh. Minh Tùng ôm đầu gục trên giường, bờ vai run rẩy không thể kiểm soát. Trong đầu anh lúc này như một bãi chiến trường của hai luồng suy nghĩ đối chọi nhau kịch liệt.
– Thùy Trang đã lừa dối mày… Nàng muốn trả thù nên đi ngủ với thằng đàn ông mày căm ghét nhất.
– Không, không đúng… Nàng không muốn trả thù mình vì nàng thậm chí không biết anh căm ghét Phát đến mức nào.
– Thùy Trang còn xứng đáng với tình yêu của mày sao? Nàng có thể ngủ với bất cứ tên đàn ông nào trên đời…
– Không… Không phải do nàng… Là do chính mình đã dẫn dắt nàng lên con đường này…
– KHÔNG… KHÔNG…
Minh Tùng gào lên đau đớn. Anh chợt nhận ra tất cả những chuyện này đều bắt nguồn từ những ham muốn lệch lạc của mình. Nước mắt anh không thể kiểm soát tuôn trào… Nhìn tấm hình cưới và nụ cười méo mó của Thùy Trang mà cơ thể anh như mất đi sự sống ngã quỵ xuống.
– Em… tha thứ cho anh… Trang ơi…
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37